Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 5 - Hắc Long bi lệ
(Thượng)
Thanh âm của Nhược Lan phu nhân đến đây nhỏ dần, khàn khàn. Bà dừng lại câu chuyện còn dang dở, hoa dung nhợt nhạt. Một bậc anh thư lừng lẫy khắp giới tu chân như bà thì không thể kiệt lực chỉ vì kể lại một câu chuyện được, có lẽ bà giao chiến với địch thủ ngang tay suốt ba ngày ba đêm liên tục cũng không thấy mệt mỏi. Ở đây chỉ có thể là xúc cảm, một xúc cảm quá mạnh đến mức một bậc đại thành như bà, tu luyện qua khoảng thời gian đơn vị trăm năm, kinh nghiệm dầy dạn, cõi lòng tưởng như hồ sâu tĩnh lặng, cũng không đè nén được. Thậm chí người đối diện có thể còn nhận ra những nét đau xót, hối tiếc và bàng hoàng trên khuôn mặt tuyệt đẹp của bà. Khóe miệng kiêu hãnh cùng đôi mỹ mục thâm thúy đều toát lên vẻ thảm đạm.
- Phu nhân có lẽ nên nghỉ một chút! Dù sao mọi chuyện cũng đã qua rồi!
Hoàng mẫu lo lắng nhìn Nhược Lan phu nhân, Lâm Tiêu Vân đã tới sau sư mẫu, nhẹ nhàng bóp bóp hai bên vai, nét mặt nàng cũng đầy vẻ kinh hãi. Chỉ có hai tiểu quỉ là chưa muốn ngừng, nhưng không dám thúc giục, thành ra nhìn nhau chờ đợi, rồi Hoàng Phủ Tường khẽ khàng tiến lên, nhấc chiếc ấm trà lam sắc khỏi hỏa lò màu huyền dầy đặc những chú văn cổ quái, dâng lên thân mẫu một chén trà tỏa hương dìu dịu. Nhược Lan phu nhân nhìn hài tử trìu mến rồi nói:
- Ta còn có thể tiếp tục được. Chỉ là ... nhất thời xúc động. Tuyết nhi ... bao lâu nay rồi ta vẫn không thể quên được ánh mắt của Tuyết nhi! Ngọc nhi vốn trầm lặng từ dạo đó lại càng ít nói hơn, Ngọc nhi luôn tự trách mình mà phu phụ ta đều không thể giải tỏa cho nó được! À, có những chuyện mà chỉ tự mình mới giải tỏa được mà thôi. Ta cũng không rõ đến khi nào Ngọc nhi mới chấp nhận được sự thật! Tự làm khổ mình là một phương cách sao ?
Đại sảnh vẫn trầm lặng, hỏa lò vẫn bập bùng, gió cuối thu vẫn ào ào ngoài trời, màng mỏng manh thanh quang cách âm vẫn uốn lượn huyền ảo.
Nhược Lan phu nhân khẽ liếc về Tiêu Vân vẫn không ngừng bóp nhẹ bả vai bà phía sau, ra hiệu cho nàng dừng lại, đoạn nói:
- Chấn nhi cùng Quang nhi cũng chịu đả kích quá lớn, chúng nó không biết đến bao giờ mới thanh thản được. Chấn nhi gần như đã yên lặng hoàn toàn, so với Ngọc nhi còn muốn ít lời hơn. Quang nhi thì mãi sau này mới khôi phục được, có điều vẻ hoạt bát cười nói của nó làm ta mãi không yên lòng. Nhưng chính phu phụ ta cũng khó yên lòng được.
Thấy Nhược Lan phu nhân lặng lẽ thở dài, Hoàng mẫu tiếp lời
- Đệ tử của Hoàng phủ biệt viện đều thiên bẩm vượt trội người thường, e là trong muôn vạn khó thấy được một, nhưng tâm không yên tĩnh thì ...
Nhược Lan phu nhân tán đồng, rồi nhìn sang Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong đang chăm chú nghe:
- Muốn đạt tới tột cùng của công pháp nào cũng không thể không tĩnh tâm, gạt bỏ mọi lo nghĩ ưu phiền, ngay cả những yêu thích cá nhân cũng phải từ bỏ, quên đi bản ngã, dung nhập với tự nhiên, dung nhập hòa đồng tuyệt đối. Một cách đơn giản, càng lên cao càng nên vứt bỏ những thứ nặng nhọc trên người vậy, nỗi đau, sự buồn khổ, lòng thù hận đến cả sự yêu thích, niềm hạnh phúc đều là những cản trở nặng nề của ngộ cảnh. Một đời người từ khi sinh ra đã có biết bao quan hệ, biết bao ràng buộc, càng lớn thêm càng nhiều trách nhiệm, càng nhiều nhân quả chất chồng tựa như những sợi dây trì níu mà sức người dù dướn đến đâu cũng chỉ được một mức độ. Mấy nghìn năm qua, có thể nói là hàng vạn năm qua, nhiều người nhận ra điều đó, nhưng mấy ai điềm nhiên đón nhận mọi "quả" xóa hết những nặng nợ dồn lại từ bao nhiêu tiền kiếp, chấp nhận buông bỏ những thứ dù đã nhận ra là phù du, buông bỏ triệt để, vượt qua luân hồi độn kiếp tiến vào cảnh giới đại ngộ, vượt thoát mọi ràng buộc chi phối ?
Hai tiểu quỉ đưa mắt nhìn nhau, mơ mơ hồ hồ, tựa như hiểu, tựa như không, muốn hỏi lại ngại ngùng dừng lại. Lâm Tiêu Vân dung diện phức tạp, nàng dường như nghe, dường như không, tâm trạng như thể một phần đặt tận nơi đâu ngoài đại sảnh bỗng yên tĩnh này. Hoàng thị nhìn Nhược Lan phu nhân vẻ kì lạ rồi thở dài, rơi vào mơ màng xa xăm, nhãn quang tựa như bất động, phản chiếu ánh lửa bập bùng nhảy múa chiếu ra từ hỏa lò huyền bí cổ kính.
Nhấp một ngụm trà do Hoàng Phủ Tường tự tay rót, Nhược Lan phu nhân kể tiếp câu chuyện dang dở:
- Cũng đã khuya, có lẽ ta giản lược bớt chi tiết, chỉ thuật lại những nét chính mà thôi.
*
**
- Đồng loại, đồng loại ...
Rõ ràng là tiếng người dù phều phào khó nghe. Châu Kỳ cố nén cơn bi phẫn bàng hoàng trước sự mất mát quá lớn vừa xảy ra, tiến đến tế đàn giờ chỉ còn là một đụn bạch cốt nát vỡ, lần theo âm thanh lôi ra ... đầu của con Hư huyễn tiêm thiềm vu sư. Khuôn mặt người trên đỉnh đầu, ở khoảng giữa đôi mắt to thô lố tiêm thiềm, hiện nhô lồi lên một chút, đám dịch nhớt chỉ thỉnh thoảng mới trào qua hốc mũi và miệng khô quắt, mí mắt nhăn nheo đã giật giật, đôi mắt trắng dã vô hồn đã có chút linh khí. Khuôn mặt kì quái đó khẽ rung động, ọc ra một đám dịch nhờn, thều thào:
- Đã hơn 200 năm rồi, lại nhìn thấy mặt trời! Ta chỉ còn tồn tại trong giây lát nữa thôi, không ngờ Hư huyễn tiêm thiềm có thể hoàn thành được Cấm kị triệu hồn đại pháp từ thượng cổ ...
Nói đến đây, Châu Kỳ đã thẳng tay quăng đầu Hư huyễn tiêm thiềm xuống định quật nát luôn thì Nhược Lan phu nhân đã lên tiếng ngăn lại:
- Kỳ nhi, dừng lại! Con hãy nghe tiền bối nói đã!
- Vâng, thưa sư mẫu!
Châu Kỳ vẻ bất đắc dĩ nâng phần đầu Hư huyễn tiêm thiềm đặt lên một đống xương trắng, mọi người nâng Hiểu Ngọc tiến đến. Hoàng Phủ Trường lão sư mày kiếm khẽ chau, phát ra một tia linh khí từ ngón trỏ điểm tới mi tâm của khuôn mặt kì quái đang nhăn nhó trong đám dịch nhầy. Lão Bạch Vũ há miệng thổi ra một làn hơi nóng xua tan đám dịch trên khuôn mặt già nua quắt queo đó.
- Đừng trách ta! Cũng vì mấy kẻ tự xưng chính đạo với thiên đạo như các ngươi truy sát dồn ta vào Tuyệt Vọng sâm lâm này khiến ta vướng vào huyễn cảnh của Hư huyễn tiêm thiềm. Khi tỉnh lại thì ta đã rơi vào trạng thái này. Con thanh quang tiêm thiềm khi hấp thụ hắm ám ma khí của ta đã phát hiện ra vu thuật có thể làm hồi sinh liền giữ lại phần thân thể này của ta nhằm chiếm đoạt hoàn toàn hiểu biết về vu thuật.
Cánh mũi mỏng tanh gần như dính vào sống mũi cố phập phồng hít một hơi thanh khí, đoạn tiếp:
- Ta gần như suốt cuộc đời phải sống lén lút vì bị các thế lực tự cho là tiên đạo chính nghĩa truy sát. Người thường vừa cầu mong năng lực của ta, vừa sợ hãi ghê tởm ta! Vì sao chứ ? Ta sinh ra là một vương tử, vật chuyển sao rời thành ra rơi vào cảnh nhà tan cửa nát, gia thân ta đều sa vào lao lý, những kẻ xưng hô đại nhân, bằng hữu với ta đều quay lưng bỏ đi, ... Nếu có cơ hội xoay chuyển, ... đổi lại là các ngươi, các ngươi có từ bỏ không ?
Thấy Châu Kỳ nét mặt có dịu đi, phần đầu đó lại khẽ nhô lên như thể kích động:
- Cả thời trẻ trai của ta chịu đả kích vì đồng loại! Các ngươi chắc chưa trải qua cảm giác từ đỉnh cao rơi xuống địa ngục, bỗng đâu hứng chịu nhục nhã, sợ rằng ngay cả so với đám cẩu hoang, trong mắt thế nhân, ta cũng không bằng, có những kẻ hắt cơm cho đám cẩu hoang để chứng kiến ta tranh giành để cười rộ lên! Nếu cứ thế lặng lẽ mà chết, ta không can tâm, nhất định không can tâm!
Bỏ qua cái lắc đầu của Tiêu Bội Bội cùng Châu Kỳ, lão vu sư nuốt xuống một đám dịch, hắng giọng tiếp:
- Các ngươi không ở cảnh đó, các ngươi không thấy được hết nét độc ác sâu kín của lòng người! Các ngươi không thấy được những mặt nạ giả dối rơi ra, lộ ra bản chất ti tiện, hả hê hèn mạt trước khốn cảnh của những người từng trên đầu trên cổ chúng!
Hoàng Phủ Trường lão sư khẽ ứng lời:
- Tiền bối, người cũng có điểm quá mất rồi. Dù sao người cũng không nên theo vu thuật chuyên câu hồn đoạt phách người, làm những điều nghịch thiên. Chính người để thành toàn vu thuật cũng đã phải sát hại không ít sinh mạng vì mục đích ...
Lão vu sư chợt như gào lên, từng đợt dịch nhớt đùn lên òng ọc:
- Câm ngay, ... ! Nghịch thiên, thiên mệnh là gì ? Tại sao ta phải chấp nhận thiên mệnh ?
Hoàng Phủ Trường lão sư xua tay ngăn đám đệ tử đang muốn xông lên, đoạn nhẹ giọng:
- Thôi được, tiền bối! Cuối cùng người muốn dặn dò gì ?
- Ọc oc, hắc ... hừm, nếu các ngươi biết rằng ta chưa từng tự tay sát hại nhân mạng nào thì đã không hồ đồ thế. Chính các ngươi cũng không biết rằng chính ta qua mấy trăm năm đã loại trừ cho các ngươi số kiếp bị dính phải độc dịch của Hư huyễn tiêm thiềm. Sợ rằng Thủy Nguyệt thánh thủy từ Tinh cung cũng khó mà trừ giải được. Ngay cả việc ta mấy trăm năm tranh đấu giấu đi phần cuối của Cấm kị triệu hồn đại pháp khiến con tiêm thiềm phải chịu thiên phạt, phải chết thảm cùng tình lữ của nó ...
- Bởi lão muốn báo thù nó mà thôi! Đừng tự trát vàng lên mặt nữa!
Bạch Vũ gia gia quác lên một tiếng phản đối, trước khi Điền Bá Quang kịp mở miệng.
- Hừ, nếu không vậy ta thử hỏi các ngươi làm sao thoát được vòng vây ngũ sắc kết bởi Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu và Ngũ sắc huyễn cầu ? Hơn nữa, chính ta cũng giấu đi một phần bí mật khiến đám Ngũ sắc vong điểu bị diệt vong, các ngươi phải biết rằng chỉ cần một con phát nổ, các ngươi nếu không tan xác thì cả đời cũng hôn ám, kể cả hai ngươi dường như đã có chút thành tựu!
- Cuối cùng ông vẫn muốn bảo toàn chính ông mà thôi! Hơn nữa, ông tiếp tay cho con tiêm thiềm làm điều đại ác, sát hại vô số sinh mạng, ròng rã gần 200 năm thì thử hỏi ông nghĩ thế nào ?
Thấy sư phụ sư nương bị coi thường, Châu Kỳ liền lên tiếng phản bác. Phu phụ Hoàng Phủ Trường và Phương Nhược Lan thoáng vẻ kinh ngạc trước tiết lộ của lão vu sư cổ quái.
- Hy sinh cho các ngươi ư ? Ngươi bằng điều gì mà đòi hỏi ta ?
Phương Nhược Lan phu nhân khẽ cau mày trước sự ngoan cố của lão vu sư đã lún quá sâu vào ma đạo, ra hiệu cho Châu Kỳ ngừng tranh luận:
- Nếu tiền bối cần, chúng ta có thể mang người ra khỏi Tuyệt Vọng tử lâm này ? Chúng ta ...
- Thôi, khỏi cần, thời gian của ta chỉ còn chút ít nữa thôi!
Trong đôi mắt bi phẫn, nổi lên giữa đám da nhăn nheo dị hợm không kém sắc da con Hư huyễn tiêm thiềm đã chết từ lâu, hiện tia an ủi, hướng Nhược Lan phu nhân lên tiếng:
- Ta lưu lại mảnh tàn hồn này cũng có lý do, cũng hy vọng gặp nhân loại để thông báo. Chuyện Triệu hồn cấm kị đại pháp thì quả vượt sức, lúc ta tỉnh lại thì con tiêm thiềm đã chiếm đoạn được hầu hết tri thức của ta rồi, việc tạo thành Ảo ảnh ngũ sắc vong điểu cùng huyết trì tế đàn không tránh được nữa. Hơn thế ta đã chấp nhận kiếp tồn tại đọa đày này cũng bởi không muốn con tiêm thiềm sát hại liên tục nhân mạng để thử nghiệm liên tục. Cấm kị đại pháp chỉ có thể thi triển trọn vẹn một lần trong đời, không có lần thứ hai nên con tiêm thiềm mới chỉ dám làm nửa chừng rồi ngưng lại. Đệ tử các ngươi thiên phú quá tốt, lại còn là trinh bạch nên mới dẫn dụ đám Ngũ sắc vong điểu phát động đại pháp, các ngươi lại đến vừa khéo đám Ngũ sắc vong điểu này và huyễn cầu đã đại thành. Cũng là mệnh số của các ngươi!
Sắc diện của những người từ Hoàng Phủ biệt viện khó coi vô cùng, đặc biệt là Triệu Chấn cùng Bá Quang, nhưng lão vu sư lờ đi, cố nhóp nhép hớp một ngụm thanh khí rồi tiếp:
- Các ngươi không thấy hai con tiêm thiềm này quá lớn sao ? Chúng đã quá 700 tuổi rồi! Con cái bị chính Dị Tiên diệt trừ cách đây 300 năm gì đó, ta đọc được trong tiềm thức con Tiêm thiềm còn lại. Bất quá Dị Tiên cũng không thoát khỏi sát kiếp! Có điều ta nhận được một thông tin từ tiềm thức của con Tiêm Thiềm này rằng Tổ tiên chúng vốn Hộ pháp cho một vu bà của Ma tộc, được hấp thụ vô vàn ma khí nên đột biến trở nên to lớn cùng thọ mệnh kéo dài. Dường như trước kia chúng vẫn lén lút đến một địa điểm ở mé Tây Hắc Ám ma lâm để phục ma khí trong một cổ động.
Sắc diện Hoàng Phủ Trường cùng phu nhân trở nên đại biến:
- Ma khí vẫn còn ? Tiền bối, ... người không nhầm chứ ?
- Ta không thể nhầm chuyện này được! Đây cũng là lý do ta lưu lại cái mạng này, hy vọng chưa quá muộn!
Lão vu sư nói tiếp ngay trước khi phu phụ viện trưởng kịp lên tiếng:
- Thời gian của ta gần cạn rồi, để ta nói hết! Hai con tiêm thiềm chạy sang Tuyệt vọng lâm này cũng bởi đám dị thú linh điểu bên Hắc Ám phát hiện tụ họp truy sát. Ài, dù sao số phận chúng cũng bi đát, chỉ vì sự khác biệt thiên sinh mà bị ghẻ lạnh ghê tởm ... Ài! Ta nói đến đâu rồi nhở ? ... ah, khoảng gần bảy nghìn năm sau, ma tộc cùng quỉ tộc sẽ trỗi dậy một lần nữa. Ấn ký lưu lại của con Tiêm Thiềm chỉ cho ta biết đến đấy! Có lẽ Dị Tiên cũng phát hiện ra manh mối nào đó nên mới diệt sát đôi Hư huyễn này, lão đó vốn không có ác tâm với dị thú linh cầm, ài!
Thổ ra một tràng dịch nhớt, đôi mắt lão vu sư chợt sáng quắc lên:
- Cũng đã đến rồi! Vu thuật dù sao cũng thuộc tri thức nhân loại, các ngươi không được coi thường. Theo phần ghi chú cuối U Minh quỉ thư mà trước đó ta không để ý, lần đại chiến sắp tới, nhân loại tuyệt không thể thắng nếu chỉ có sự trợ giúp từ Long tộc, phải đủ Thất đại dị thú kì điểu cùng vu sư. Khi đệ nhị nguyệt cung hiện thế, khi vầng thái dương vỡ nát, thảm họa diệt vong sẽ nổ ra, đại phản nghịch lộ mặt, bất quá, ngũ ...
*
**
- Ngũ ... gì ạ ?
Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong đồng thanh la lên. Hoàng thị cùng Lâm Tiêu Vân đều chặn ngực trước tiên đoán kinh khủng.
Nhược Lan phu nhân lắc đầu nhè nhẹ:
- Đáng tiếc đến đó vu sư tiền bối đã ngưng lại!
Không khí trong đại sảnh dường như căng lên chứ không chịu trùng xuống. "Bất quá" dường như ám chỉ nhân thế vẫn có cơ may tồn tại, nhưng "ngũ" là gì ? Ngũ đại anh hùng ? Ngũ đại thần khí ? Ngũ phương ? Ngũ đại môn phái ? ... Còn đại phản nghịch là ai ? Là cường giả lẫy lừng hay thiếu niên anh hùng ? ....
Hoàng thị phát thoại xóa đi sự trầm trầm nghi hoặc:
- Nghĩ lại, Vu sư lão tiền bối và ... đôi Hư huyễn tiêm thiềm đều đáng ... ah, có điều đặc biệt!
Phương Nhược Lan phu nhân khẽ xoay sang nhìn Hoàng thị, ra hiệu trấn an Lâm Tiêu Vân dường như muốn phản bác:
- Tỷ cũng nghĩ như muội!
Đoạn bà tiếp lời:
- Có lẽ hôm nay chúng ta dừng ở đây! Muội và Phong nhi hãy cầm lấy Thiên Sơn lệnh! Nếu tin tưởng người Hoàng Phủ biệt viện, ba hôm sau hãy đến đại sảnh này, ta còn một việc muốn nói. Mấy ngàn năm rồi, có lẽ thời gian cũng đã đủ, không cần phải cưỡng lòng nữa!
Trước thái độ nghi hoặc của đệ tử Lâm Tiêu Vân và hài nhi Hoàng Phủ Tường, Nhược Lan phu nhân vẫn không giải thích, phóng linh quang giải trừ cấm chế, đoạn quay sang Lâm Tiêu Vân phân phó:
- Vân nhi, con mang Huyết dụ sắc lan ra ngoài hiên treo lên cho ta!
Bà cũng không đáp lại ánh mắt dò hỏi băn khoăn của Hoàng mẫu, từ từ lui về Tiểu Lan các.
*
**
Khi khép lại cánh cửa chính, Hoàng thị quay lại nhìn Hoàng Phong, nhẹ giọng:
- Có lẽ có những điều ngoài hiểu biết và tưởng tượng của nương thân! Có thể ta đã nhầm chăng ?
Hoàng Phong nhìn sâu vào đôi mắt thâm thúy đang trở nên của mẫu thân, một thoáng sau mới lên tiếng:
- Mẫu thân, hài nhi thấy Phương bá mẫu là người rất tốt, Tường ca ...
- Ta biết! ... Cũng vì thế ta mới nghi hoặc trong lòng! À, có lẽ ta đã hiểu nhầm huynh tỷ mất rồi!
- Mẫu thân, hài nhi còn có bá phụ bá mẫu ư ?
Khẽ lắc đầu trước ánh mắt dò hỏi của Hoàng Phong, Hoàng thị nhắc hài tử đi ngủ. Đoạn bà bước tới cửa sổ đang chống lên he hé, cảm nhận một chút hơi lạnh đang hút vào, khẽ thở một hơi dài, kéo chặt lại. "Ba ngày sau ư ? Ta cùng Phong nhi có nên ở lại chăng ? Tới cùng thì Nhược Lan phu nhân có ý gì ? "
*
**
Last edited by lanhtamkhach; 12-12-2008 at 05:15 PM.
|