Nguyệt Phùng Thiên Lý
Chương Hai Mươi Tám
Cánh Tiếp Phi Trùng Đả Trước Nhân
Tiêu Ngọc Đình chân diện thập phần biến loạn . Bà quay sang đám đệ tử hét :
-Các ngươi mau mở đường rút lui để ta chặn bọn chúng !
Chưa ai kịp phản ứng thì Kha Luân cười như điên dại xuất thủ đến Tiêu Ngọc Đình nói :
-Các ngươi hết đường rồi !
Những tên hắc y nhân mới đến cũng nhanh chóng nhập cuộc , đất cát lẫn cỏ cây bay mù mịt . Đệ tử Thiên Hoa Môn hoàn toàn thất thế , đây đó vài tiếng hét xé nát màn đêm .
Đúng lúc này phía xa xa hào quang rực rỡ chiếu sáng không gian rồi tiếng hạc kêu chấn động màn đêm . Hai bên đình chiến ngưng thần quan sát .
Kha Luân chân diện thất sắc lẩm nhẩm :
-Sao lại là họ !
Lời nói của lão vừa kết thúc thì một bóng hạc khổng lồ tỏa hào quang cháy sáng màn đêm xuất hiện . Đi dưới bóng Linh Vật ngàn năm nay là hơn hai mươi ni cô vận sa ni trắng , dáng dấp như hạc nội mây ngàn .
Tiêu Ngọc Đình tuy rằng lạnh lùng kiêu ngạo nhưng lúc này cũng không dấu được nét vui mừng đang hiện hữu trên chân diện nhợt nhạt .
Kiến Nguyệt sư thái phiêu dật như mây niệm phật hiệu nói :
-Không ngờ Nam Kha giáo cũng làm ra trò đồi bại này !
Kha Luân cười nhạt :
-Xem ra mỹ nhân trong thiên hạ đêm nay tề tựu hết tại đây rồi !
Tiêu Ngọc Đình mắng :
-Vô sỉ !
Kiến Nguyệt sư thái cau chân diện , bà ta dẫn đệ tử và linh vật đến bên đám người Thiên Hoa Môn rồi cúi đầu chào Tiêu Ngọc Đình . Mọi người trong Thiên Hoa Môn cũng cúi đầu chào lại !
Không gian yên tĩnh đôi phần . Kha Luân đăm đăm nhìn đối thủ . Lão vẫy tay :
-Lên đi !
Mấy chục hắc ý nhân nghe lệnh nhất tề xông lên như thiêu thân . Linh vật Bạch Hạc vỗ cánh khiến màn đêm bị xô đẩy từng mảng . Ánh bạch quang chập chờn dạt đến bọn hắc y nhân như bão táp , ngay lập tức mấy chục đệ tử Nam Kha giáo bị đẩy bay vào đêm sâu .
Bên kia Vọng Nguyệt hãy còn nhớ chuyện Từ Thiếu Hồng hạ nhục Song Nguyệt Phái tại Việt Lâm trấn , khi đó nàng hãy còn nghe theo lời Cao Bá Phi nên chín phần nhẫn nhịn . Bây giờ chứng kiến cảnh này thì nghĩ bọn chúng hẳn đã dấn sâu vào ma đạo nên chẳng kiêng dè mà xuất thủ như chớp hét :
-Thôi Song Vọng Nguyệt !
Mặt đất dưới chân Từ Thiếu Hồng chấn động rồi tám đạo chưởng phong đẩy thẳng lên như những song cửa sổ , kèm theo tiếng nổ kinh tâm . Nhưng đấy chưa phải điều kinh khủng nhất với lão , bởi lúc này phía trên đầu Vọng Nguyệt bạch quang vần vũ như mê vụ rồi cháy sáng thành hình nửa vầng trăng . Tiếp đấy vầng sáng bao bọc mặt trăng khuếch tán liên tục định hình làm tám vầng bán nguyệt dội ầm ầm xuống Từ Thiếu Hồng .
Lão liên tục thối lui không dám nghênh đón . Kha Luân chân diện đại biến vội băng đến tóm lấy lão nhảy vọt vào đêm sâu ra lệnh :
-Rút lui !
Đám hắc y nhân ngoài những tên tử nạn còn lại đều băng mình vào đêm đen mất dạng . Thu Nguyệt ra hiệu cho Bạch hạc thu chưởng phong . Vọng Nguyệt cũng không đuổi tiện đuổi theo mà tiến về đứng cạnh sư phụ .
Không gian lại một màu tĩnh lặng chỉ le lói ánh sáng phát quang từ mình Bạch hạc .
Đây đó là vài tiếng thở gấp của những đệ tử Thiên Hoa Môn bị trọng thương .
Tiêu Ngọc Đình ra lệnh cho những đệ tử lành lặn đi chăm sóc họ rồi đến trước Kiến Nguyệt cúi đầu :
-Đa tạ sự tương trợ của sư thái !
Kiến Nguyệt Sư thái chắp tay nói :
-Đây là việc nên làm , Môn chủ không phải để tâm !
Lúc này Tuyết Kiều cũng đã bước đến trước Vọng Nguyệt mỉm cười :
-Vị tiểu sư thái này thật lợi hại !
Vọng Nguyệt niệm phật hiệu :
-Tiên tử quá khen !
Mọi người tập trung trị thương cho mấy người bị thương rồi cùng nhau nhắm hướng Quan Sơn tiếp tục đi , bất kể đêm sâu phủ sương lạnh lẽo ...
***
Tại Thạch Sơn hùng vĩ , nơi những mê vụ vần vũ bất kể ngày đêm .
Tiểu Mai thở dốc , mồ hôi nhễ nhại , nàng bật dậy hét vang động núi rừng .
Tiểu My nghe thấy vội băng mình vào hỏi :
-Chuyện gì vậy tiểu muội ?
Tiểu Mai hai mắt đờ đẫn , chân nguyên quanh người bột phát giữ dội làm chói chang hang sâu .
-Ta từ bỏ ! Ta phải đi khỏi đây !
Nói đoạn băng mình như tia chớp vượt qua Tiểu My ra ngoài , mái tóc rối tung dật dờ trong gió !
Tiểu My nhìn theo thần sắc u ám khác lạ , nàng mơ hồ nói :
-Xem ra muội ấy đã đổi khác rồi , tất cả là lỗi của ta ...
***
Nhược Thiên tìm một khách điếm khác nhưng rốt cục những kẻ đang ở trong khách điếm này còn khiến hắn ngạc nhiên hơn nữa !
Điềm Hương nét mặt vẫn còn rầu rỹ nhưng cũng cũng không nén được tò mò . Nàng chỉ tay hỏi :
-Kia chẳng phải Đồng Đại Vinh sao ? Không hiểu lão đến đây làm gì ?
Nhược Thiên cười khổ :
-Nếu còn ở đây nữa chắc ta sẽ điên đầu vì tò mò mất !
Điềm Hương đưa mắt nhìn Đồng Đại Vinh đang ngồi đăm chiêu cũng Tam Hiệp hỏi :
-Chúng ta có nên vào không đại ca ?
Nhược Thiên nắm tay nàng quay ngược lại nói :
-Bọn này thanh thế đâu kém Tri Nhân bang , nhất định chúng cũng bao trọn khách điếm rồi !
Điềm Hương thở dài , nét rầu rỹ khi nãy hoàn toàn biến mất , ngọc diện chỉ còn nét khó hiểu bao trùm .
-Mới đến đây mà gặp biết bao nhiêu chuyện kỳ quái ! Theo huynh nghĩ thì Tri Nhân bang và Đồng Thiên phái có liên quan với nhau không ?
Nhược Thiên quả thật đang nghĩ tới chuyện này , đầu óc hắn cũng không đến nỗi nhồi nhét toàn đất .
-Ta nghĩ là có !
Điềm Hương trầm ngâm :
-Còn cả ông Hoàng Thượng kia nữa , tự nhiên đến đây ,chắc là để dự náo nhiệt ở Quan Sơn rồi !
Nhược Thiên không phải không đoán ra , có điều hắn còn nghĩ đến chuyện khác !
Hắn từng nghe Lưu Thiên Hoàng nói rằng lão sai Thiên Hoa đem Thiên Diện Châu vào cung là để mong Hoàng Thượng chiếu cố cho mẫu tử Điềm Hương . Phải chăng lần vi hành này của ông ta là vì chuyện này nữa ?
Không hiểu từ lúc nào hắn thấy mình đã quen với việc Điềm Hương ở bên cạnh , giờ nghĩ đến chuyện gã Hoàng Thượng đem nàng vào cung hắn thấy tâm thần khó chịu vô cùng .
Có lẽ điều này và mấy nguyên nhân nhỏ nhặt khác đã khiến hắn không ưa vị thiên tử kia . Hắn đăm chiêu suy nghĩ rất lâu , liệu có phải hắn bắt đầu yêu thương Điềm Hương rồi hay không ?
Điềm Hương thì không hiểu tâm trạng của hắn nên nghĩ hẳn Hoàng Thượng đã làm chuyện gì đấy không đúng nên mới khiến Nhược Thiên bất bình . Trong mắt nàng Nhược Thiên bao giờ cũng là người tốt nhất nên chỉ có chuyện người ta làm sai trái với hắn , chứ không có chuyện hắn vô cớ gây sự với người khác !
Nhược Thiên thở dài hỏi :
-Nếu Hoàng Thượng muốn đưa muội vào cung thì muội sẽ tính thế nào ?
Điềm Hương tròn mắt :
-Sao huynh lại hỏi muội như thế ? Hoàng Thượng sao có thể đưa muội vào cung ?
Nhược Thiên cười khổ :
-Muội trả lời ta thì được rồi !
Điềm Hương lắc đầu :
-Tất nhiên muội không muốn vào , nghe nói trong đấy cuộc sống rất tù túng . Khắp nơi vệ binh canh gác lại còn thêm chín con Rồng ngày đêm bay lượn giám sát , sống vậy chán lắm !
Nhược Thiên gật đầu :
-vậy thì tốt !
-Huynh càng nói càng khiến muội khó hiểu !
Nhược Thiên thở dài :
-Bất tất muội phải hiểu làm gì !
-Vậy huynh có định theo dõi xem bọn Tri Nhân bang và Đồng Thiên phái sẽ làm gì không ?
Nhược Thiên chau mày suy nghĩ một lát nói :
-Kệ bọn chúng , mình tìm khách điếm nghỉ lại rồi sáng mai lê đường sớm !
Điềm Hương chân diện nổi lên mấy phần khó hiểu trước thái độ của hắn nhưng cũng không tiện hỏi thêm .
Mãi đến chiều tối họ mới tìm được một khác điếm nhỏ cuối Vân Du trấn để nghỉ ngơi .
Sáng hôm sau hai người khởi hành từ sớm , phố phường vắng lặng như tờ , chỉ có những dải sương mai mờ mịt giăng mắc khắp nơi , nhìn con lộ ra khỏi Vân Du trấn như chìm đắm trong mê vụ .
Điềm Hương vén rèm ra hỏi hỏi :
-Chúng ta có nên về Mộng Gia trang không Long đại ca ?
Nhược Thiên quất roi cho ngựa chạy nhanh hơn nói :
-Muội lâu ngày không về cũng nên ghé lại xem sao !
Đột nhiên phía trước tiếng chưởng phong ì ầm vọng lại . Nhược Thiên giật mình , hắn quất ngựa chạy nước đại . Xa Xa trong đám mây mù vương vít có rất nhiều người đang giao đấu kịch liệt .
Nhược Thiên ngưng thần quan sát . Chân diện hắn biến đổi liên hồi , phía đó không phải ai xa lạ mà là người của Tri Nhân Bang và Đồng Thiên phái . Chúng đang hợp lực vây đánh mấy chục quan binh cùng gã Hoàng Thượng .
Nhược Thiên dừng ngựa lại , bước xuống xe cau mày nhìn .
Điềm Hương thấy sự lạ cũng đến cạnh hắn xem .
-Bọn kia muốn bị tru di tam tộc hay sao mà hành động liều lĩnh như vậy ?
Nhược Thiên cười nhạt :
-Muội nghĩ bọn chúng tầm thường thế sao ? Hoàng Thượng đối với dân đen thì uy danh trấn áp nhưng với những kẻ tu chân thì y chẳng là gì cả !
Lúc này trong trường , bọn quan binh bắt đầu lún thế . Hoàng Thượng rời khỏi lọng vàng xuất thủ nhập cuộc . Thân tháp ảo diệu phi thường , một mình đấu với Đồng Đại Vinh và phó bang chủ Tri Nhân bang vẫn miễn cưỡng cầm cự .
Cục diện phía Hoàng cung có khá lên đôi chút nhưng sự thảm bại vẫn không thể tránh khỏi .
Tam Hiệp cùng Bàng Thạch Nhân như mấy con thần long vùng vẫy đả thương bọn Quan Binh vô số . Điềm Hương giật mình nói :
-Nếu cứ tiếp tục như thế này e rằng Hoàng Thượng sẽ thảm bại !
Nhược Thiên lạnh nhạt :
-Hắn thảm bại thì cũng đâu can hệ tới ta !
Điềm Hương nhíu mày nhìn hắn , nàng không nói thêm . Nhược Thiên thở dài một tiếng rồi lăng mình về phía trước quát :
-Dừng lại cho ta !
Đồng Đại Vinh cùng Tam Hiệp thất sắc , bốn lão thu chưởng nhảy lùi lại sau . Mọi người đang kịch đấu sinh tử tuy rằng không hiểu chuyện gì nhưng thấy vậy cũng dừng cả lại !
Hoàng Thượng nhìn Nhược Thiên mỉm cười :
-Thì ra là ngươi !
Nhược Thiên không để tâm , hắn nhìn Đồng Đại Vinh chân diện đang méo mó hỏi :
-Bọn lão chặn đường họ là có ý gì ?
Đồng Đại Vinh trấn tĩnh cười nhạt :
-Ngươi lại còn hỏi ?
Lúc này Điềm Hương đã chạy đến đứng bên cạnh Nhược Thiên quan sát . Nàng cúi đầu trước vị vua trẻ :
-Tiểu nữ cung thỉnh Hoàng Thượng !
Nhược Thiên không lấy làm vui trước thái độ ấy của nàng nhưng hắn cũng chẳng tiện phản đối ! Hoàng Thượng thấy Điềm Hương thì chân diện có mấy phần vui lên , ngài khoát tay :
-Hãy bình thân !
Đồng Đại Vinh hừ lạnh :
-Đây không phải lúc ngươi thị uy quyền lực , mau giao Thiên Diện Châu ra đây !
Nhược Thiên thở dài , hắn đã hiểu ra mọi chuyện . Hoàng Thượng nghe nói vậy thì nổi giận quát :
-Các ngươi dám chặn đường hành thích trẫm có biết đáng tội gì không ?
Lão già phó bang chủ Tri Nhân bang nãy giờ vẫn im lặng liền cười nhạt :
-Đây đâu phải là chỗ ngươi phô trương thanh thế ?
Lão quay sang Nhược Thiên nhạt nhẽo hỏi :
-Ngươi là ai mà dám cản trở việc của chúng ta ?
Nhược Thiên không trả lời mà lạnh lùng hỏi :
-Không lẽ lão cũng muốn có Thiên Diện Châu sao ?
Lão nhân cười nham nhở :
-Nhãi ranh ! Ngươi có biết ta là ai không mà dám hỗn láo ?
Bàng Thạch Nhân lúc này mơ hồ đã nhớ ra chuyện cũ nên đến ghé sát tai lão nhân thì thầm . Lão nhân buông mắt nhìn Nhược Thiên hừ lạnh :
-Thì ra mười năm trước ngươi hú lộng làm bị thương mấy người bổn bang , hôm nay Trương Tùng Nhân ta sẽ đòi lại món nợ đó !
Đồng Đại Vinh giật mình :
-Trương huynh ! Tên này rất lợi hại ! Chúng ta nên rút thôi !
Trương Tùng Nhân chưa giao thủ với Nhược Thiên lần nào nên thản nhiên nói :
-Ta phải xem tên này lợi hại cỡ nào ?
Nói đoạn hoành tay trước ngực , toàn thân bùng phát bạch quang chói lòa , chúng nhân nhất thời chói mắt không dám nhìn lâu . Bạch quang quanh người Trương Tùng Nhân vần vũ như bão táp rồi định hình thành cơn lốc xoáy lấp lánh đao quang .
Mười năm trước Nhược Thiên đã từng đón đỡ chiêu thức này của Bàng Thạch Nhân , tuy nhiên uy lực hồi đấy không bằng một phần mười thế này .
Hắn cười nhạt rồi lăng mình lên không như chiếc lá , hoàng quang quanh người bùng phát chói chang . Hắn đưa tay đẩy chân nguyên chuyển động liên hồi định hình thành muôn nghìn lá vàng lấp lánh sắc vàng hét :
-Vạn Diệp Truy Tâm !
Cơn lốc xóay của TRương Tùng Nhân vừa dạt đến thì chạm ngay chưởng phong của Nhược Thiên . Mấy tiếng nổ lớn dồn dập vang lên . Không gian chấn động !
Điềm Hương bị dư chấn đẩy lùi mấy bước . Đúng lúc đó nàng cảm nhận bàn tay tê rần , thì ra Đồng Đại Vinh đã nhân cơ hội Nhược Thiên giao thủ với Trương Tùng Nhân lao đến khống chế Điềm Hương .
Chưởng phong tan biến , Trương Tùng Nhân bị đẩy lui năm , sáu bước . Chân diện lão nhợt nhạt xen lẫn mấy phần ngạc nhiên . Nhược Thiên vừa đáp xuống đất thì nghe Đồng Đại Vinh cười hắc hắc :
-Ngươi nếu còn muốn gặp lại ả thì trưa nay đến Vạn Hà lâu trong Vân Du trấn !
Điềm Hương bây giờ mới kịp định thần , nàng gọi :
-Long đại ca !
Nhược Thiên giật mình kinh hãi , hắn băng mình đuổi theo nhưng Đồng Đại Vinh chụp tay vào cổ Điềm Hương nói :
-Ngươi muốn ả chết thì cứ vọng động !
Hai mắt Nhược Thiên Huyết quang đỏ ngầu , hắn buông tay căm phẫn nhìn Đồng Đại Vinh . Nhưng lão chẳng để tâm mà cùng bọn Tri Nhân bang và môn hạ từ từ rút lui ...
Hoàng Thượng chân diện tám phần lo lắng lẫn buồn phiền nhưng vẫn đến trước Nhược Thiên nói :
-Đa tạ thiếu hiệp tương cứu !
Lời nói chín phần nhún mình . Nhược Thiên quay lại nhìn , ánh mắt hắn hoang dại , chân diện nhợt nhạt quát :
-Chỉ tại cái lũ khốn kiếp bọn ngươi mà mọi chuyện mới trở nên như vậy !
Last edited by Văn Càn Khôn; 12-12-2008 at 02:17 PM.
|