Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 5 - Hắc Long bi lệ
(Hạ)
Rào rào rào ...
Ngoài sân nẩy tung vô số hạt trắng đục, chỉ nhỉnh hơn hạt muối một chút. Mưa đá, loại mưa thường có ngay trước trận tuyết đầu mùa đổ xuống nhân gian. Gió ràn rạt thổi, những thân tuyết tùng vẫn vặn vẹo oằn lên, những tán xanh đen loáng thoáng trắng những hạt mưa đá vương lại. Trong đại sảnh, âm thanh của Nhược Lan phu nhân vẫn trầm trầm, kể một cố sự đã quá lâu, một bước ngoặt của nhân loại, gần 7000 năm trước, trên thung lũng bao quanh bởi trập trùng núi liền núi, dòng Hoàng Sa vốn đục ngầu như đang sôi trào, sóng xô bờ ngầu bọt trắng xóa, ...
*
**
Đại nguyên soái ma tộc nhãn quang đỏ ngầu, tóc dài tung bay trong gió loạn, sắc mặt trắng bệch, chiến bào rách nát, tay hữu thõng xuống vô lực, tử sắc huyết dịch rơi thành dòng nhỏ xuống thung sâu.
- Loài người hèn mạt! Rồi sẽ có ngày ...
- Ngươi còn nghĩ có ngày mai ư ?
Phương Đan lạnh lùng phát thoại. Bộ huyền sắc trường bào tơi tả phần phật trong gió càng tôn thêm vẻ lẫm liệt uy phong, khóe miệng ẩn hiện nét huyết dịch vừa được lau đi. Lồng lộng bên cạnh chàng là Hắc sắc cự long, thân dài gần nghìn trượng lừng lững che khuất một khoảng trời, cái đầu khổng lồ sát ngay cạnh Phương Đan, long uy tán phát chấn nhiếp thế nhân, nhưng lại không át nổi hào khí ngút trời của Phương Đan. Lớp long phiến không nguyên vẹn, long huyết vẫn rỉ rả rơi, long trảo phía trước đã cụt một nửa, nhưng long nhãn không hề thảm đạm, vẫn ngời lên sáng rực:
- Ma tộc, thời khắc suy tàn của các ngươi đã điểm!
Hắc sắc cự long gầm lên, âm thanh âm vang như tiếng nổi giận của thiên địa. Những dãy núi xung quanh rung lên.
- Ha ha ha, suy tàn ư ? ... Ha ha ha ...
- Nguyên soái!
Lão vu sư ma tộc bé nhỏ lạnh lùng giờ mới cất lời. Thân hình nhăn nheo, như xác ướp nghìn tuổi, chỉ có cặp ma nhãn âm u mà sắc đen đã kéo kín gần hết, chỉ thấy một viền huyết sắc rờn rợn. Khi ma nhãn hóa đen toàn thể nghĩa là vu sư ma tộc đạt đến trình độ vô thượng đại vu sư, có thể nói bất khả chiến bại. Lão vu sư còn sống sót này có lẽ chỉ cách cấp độ huyền thoại đó một cảnh giới, e rằng không ai đoán nổi tuổi thực của lão, vạn niên vu sư chăng ?
Nguyên soái ma tộc thoáng lặng đi như nhận ra thất thố, ba chiếc cánh đen huyền xơ xác sau lưng vẫn nhè nhẹ chớp động, bỏ mặc Hoàng Phủ Minh đang nhìn đại ca Phương Đan vẻ đau xót, vẫn lạnh lùng đối diện với huyền y nhân cùng hắc sắc cự long.
- Hôm nay các ngươi đừng cầu mong sống sót rời khỏi thung lũng này!
Đoạn khẽ vẫy tay ra hiệu cho lão vu sư già nua phía sau. Hắc nhãn vu sư không lộ một tia cảm xúc nào, bắt đầu ngửa mặt nhìn vầng dương đang nhạt dần phía xa, chiếc miệng nhăn nhúm bắt đầu phát ra những âm thanh chi chí quái dị! Hắc khí cuộn bắt đầu cuộn lên từ những đại sơn xung quanh, những sâm lâm đang xanh rì bỗng bắt đầu héo úa, lá từ vô vàn đại thụ trút xuống ào ào như mưa. Một thung lũng chết dần dần hiện ra.
- Không ổn, Hấp tinh tà công!
Hoàng Phủ Minh bạch y loáng lên lao tới lão hắc nhãn vu sư đang chìm trong hắc khí dầy đặc, song thủ như liên hoa hiện ra vô hình cương khí chụp tới. Huyền y Phương Đan cùng Hắc sắc cự long vô thanh vô tức cũng xông tới nhưng bị tên Đại nguyên soái chặn lại. Đại nguyên soái ma tộc tả thủ cự hóa đập tới, huyết quang vờn vờn.Phương Đan hừ một tiếng lập tức ngạnh tiếp chộp tới, huyền hỏa ngùn ngụt quanh thân. Hắc Long vẫn lặng lẽ quan chiến, thân thể cuồn cuộn uốn lượn tối sẫm một khoảng trời, vẫn rỉ rả long huyết.
Bộ móng tả thủ tên đại nguyên soái bỗng dài ra nhanh chóng như năm cột huyền thiết đâm tới Phương Đan. Huyền hỏa tức thì dầy đặc thành một làn phòng thủ đón lấy năm cột huyền thiết, những tiếng xèo xèo vang lên không ngớt. Một tia huyết sắc khí thoát khỏi sự thiêu đốt hủy diệt của huyển hỏa, thu nhỏ như một ngọn kích xuyên suốt vào vai tả Phương Đan khiến huyền y nhân thoáng cau mày, bậm môi gia trì thêm huyền hỏa thiêu rụi năm cột huyết sắc.
Lãnh quang ngùn ngụt uất hận, đại nguyên soát ma tộc hú lên một tràng âm thanh chói lói, ba cánh sau lưng y rời ra cự hóa thành hắc sắc dực âm u, quay rít trong không trung, hút lấy ma khí ngún ngàn tỏa lên từ dãy cự sơn, khí thế bạo liệt, đoạn chém tan làn huyền hỏa, nhưng tam đại hắc sắc dực cũng tiêu thất bởi sức nóng hủy diệt của huyền hỏa.
Hộc, Phương Đan cùng đại nguyên soái đều thổ huyết nhưng cự thủ đã bị chấn nát. Dung diện đôi bên đều thảm biến. Sắc mặt tên Đại nguyên soái trắng xác, không một tia huyết sắc, mất đi toàn bộ hắc dực nghĩa là hắn đã hy sinh trọn bộ công phu tu luyện cùng hấp thụ ma khí của vô vàn tuế nguyệt. Song thủ Phương Đan tức thì lao tới siết lấy cổ họng địch thủ, cả hai quấn lấy nhau, rơi vùn vụt xuống thung sâu.
Ầm, một hố sâu tạo thành do va chạm giữa thân thể hai cường giả với nền thung lũng. Song nhãn tên đại nguyên soái lồi ra, cổ rin rít những âm thanh vô nghĩa. Phương Đan giờ cũng đã kiệt sức, nhưng thần quanh vẫn rực rỡ, song thủ cuồn cuộn hằn lên, siết chặt lại. Trải qua đại chiến liên miên, chàng gần như không gượng được, duy trì được đến nay hoàn toàn do ý chí kiên nghị, ý thức trách nhiệm. Phương Đan dường như cảm nhận được tiếp sức từ những bằng hữu đã ngã xuống, từ hiền thê Hoa Dương tiên tử luôn dịu dàng nhìn Phương Đan bằng đôi mắt si mê thương cảm đăm đắm, từ cô tiểu muội Thủy Nguyệt tinh nghịch lần đầu nơi Băng sơn, từ Vô Minh thiền sư đã đồng quy vu tận cùng một trong Tam Đại nguyên soái ma tộc, từ Huyền Ngọc thượng nhân người đã chỉ dẫn không ít cho chàng cùng Hoàng Phủ Minh cùng Thủy Nguyệt trên con đường tu luyện, người đã hứng trọn sức tàn phá bộc phát từ ma trượng của vu sư, và còn nhiều nhiều những ẩn sĩ nhân kiệt đã rơi rụng trên dòng Băng hà, cho đời sau con cháu có cơ hội sinh tồn tự do, ...
Phía bên kia, Hoàng Phủ Minh yếu thế thấy rõ trước hắc nhãn vu sư. Vô Cực bí pháp thập nhị thành sơ kì vô hình bao quanh lão vu sư đang siết dần lại, không khí xung quanh tưởng như bị nén chặt cương ngãnh không kém gì kim cương. Có điều làn hắc khí vẫn cuồn cuộn đổ về tiếp sức, và vòng vây Vô Cực vẫn từ từ mở ra, những âm thanh chin chít trong làn hắc khí vẫn rít lên từng tràng không ngừng.
Những phiến cự thạch hàng trượng bỗng rơi ầm ầm từ dãy đại sơn xung quanh, bụi đá đầy trời, hàng loạt đại thụ bật gốc. Sóng Hoàng Sa Hà rối loạn cuộn lên những làn cuồng nộ hàng trượng. Mặt đất thung lũng nứt nẻ ngoằn ngoèo, những đại thụ khô héo rơi từng loạt, từng loạt xuống một vài hẻm sâu hút như tuyệt vực. Một số cự sơn đã có dấu hiệu vỡ nát. Nền trời tối đen vì ma vân, ánh dương quang triệt để tiêu thất.
Oàng!
Một làn lôi điện sáng trắng chói mắt như một trụ quang khổng lồ giáng thẳng xuống gần Hoàng Phủ Minh. Một đầu đại mãng đen kịt đột ngột từ mặt đất phủ đầy ma khí chết chóc vụt lên, miệng hoang hoác như tử vực khiến Hoàng Phủ Minh cấp tốc tránh né. Phù chú quỉ dị lập lòe ẩn hiện trôi nổi bao quanh thân đại mãng gần nghìn trượng, mỗi cử động của đại mãng lại khiến dãy cự sơn rung chuyển nứt vỡ, cự thạch rơi đổ ầm ầm. Sóng Hoàng Hà chợt oằn oại dựng lên hàng chục trượng, rồi hút theo đà quật mình lao tới của một đại mãng huyền bí khác, sừng sững kinh khiếp không kém đại mãng vừa hiện thế, chỉ khác biệt là Bạch sắc đại xà, thân nghìn trượng lồng lộn trắng đục. Một dải đông nam cự sơn bị đánh bay khi thân Bạch sắc quái xà va chạm đụng vào. Lại một làn lôi điện giàn giụa đổ xuống đầu đại mãng nhưng chỉ khiến nó rung động, đại đầu xà chỉ cúi xuống, nghi ngút khói, rồi lại nghểu lên ngạo nghễ.
Long nhãn từ Hắc sắc cự long như chiếu rọi giận dữ, tức khắc bổ tới, long vĩ quẩy lên, đập nát một đại sơn phía xa. Cự mãng đầu tiên không hề run sợ vặn mình nghênh chiến, há miệng táp tới. Hắc sắc cự long liền thịnh nộ, long khiếu âm vang, vạn vạn đại thụ bật rễ bay loạn trong làn âm nhận khủng khiếp. Đại mãng cũng rít lên đáp trả, từng hắc sắc khí cầu vùn vụt lao tới Hắc sắc cự long, nổ tung chấn nát hàng loạt những đại thụ trơ trụi lá từ trước. Hai thân ảnh hàng nghìn trượng quấn lấy nhau giữa không trung, một vùng trời hóa đen, vặn xoắn, run rẩy. Ma vân bị xô dạt, nền trời đôi chỗ lóe sáng.
- Thượng cổ hắc bạch nhị xà!
Hoàng Phủ Minh nhợt nhạt, chàng biết đây là loại cự hung xà, tương truyền hiện thế cùng thời với muôn loài, sức mạnh đủ vặn nát cự long. Do đó chúng cũng bị quần long vô cùng căm ghét, coi như đại thiên địch. Tuy nhiên Hoàng Phủ Minh cũng rõ Hắc Sắc Cự Long bên người Phương Đan là tề danh đệ nhị cường giả trong quần long, chỉ sau Ngũ Trảo kim long, Hắc sắc cự long do sức mạnh ngang ngửa với Long Vương Ngũ Trảo Kim Long nên thường bị cách ly với chủng tộc. Bản thân Hoàng Phủ Minh là huynh đệ cùng Phong Đan nhưng vẫn không minh bạch tại sao Hắc Long chịu đồng hành cùng đại huynh Phong Đan. Long tộc sở hữu sức mạnh hủy diệt thiên địa, vô cùng cao ngạo. Hơn nữa, Hắc sắc cự long có lẽ đã vạn niên, thân lớn đến mức cự đại nghìn trượng, trí tuệ đạt cực hạn có thể sử dụng mọi ngôn ngữ trên thế gian, không điều gì không thông tỏ.
Luồng ma khí dưới mặt đất và từ dãy đại sơn vẫn ngùn ngụt đổ về, chia thành hai nửa hút vào thân Thượng cổ Hắc Bạch nhị xà. Làn hắc vụ quanh thân lão vu sư mờ dần, hiện ra thân thể teo tóp chỉ còn một nửa, hắc nhãn co rút lại nhỏ như hạt đậu hiện trên nền huyết sắc tà dị, dường như rất mãn nguyện khi triệu hồi được đôi cự xà. Chợt Bạch xà há miệng đỏ rực đớp lấy lão vu sư, rồi xoay thân như muốn lao đến Hắc Long cùng Hắc xà hiện đang quấn lấy nhau, xô dạt trên bầu trời vần vũ ma vân. Hoàng Phủ Minh biến sắc, hú lên một tiếng thật dài, thanh cổ kiếm sau lưng chầm chậm bay lên, hào quang tỏa rạng. Như cảm thấy uy hiếp, Bạch Xà vặn thân xoay lại, bạch nhãn lồ lộ chăm chút nhìn cổ kiếm đang hóa lớn ngang một đại thụ, quang mang rực rỡ.
Đám ma vân chợt tản mác ngay trên đầu Hoàng Phủ Minh, xạ xuống thất thải quang sắc tụ lại trên thân cự kiếm khiến cự kiếm tức thì chiếu sáng giàn giụa như vầng dượng, chém tới Bạch xà lúc này đang há hoác miệng hút làn ma khí, một số ma vân cũng vùn vụt sà xuống đổ vào cái miệng toang hoác, đôi răng nanh sừng sững như hai cột chống trời. Bạch Xà hả miệng phát ra một bạch sắc quang cầu đỡ lấy làn sáng giàn giụa là cổ kiếm đang chém tới.
Oành.
Làn trụ quang bảy sắc liền thảm đạm sau khi bạch sắc khí cầu nổ tung, ầm ầm những dãy núi bị chấn đổ, nhưng vẫn chém tới Bạch xà. Đôi răng nanh rơi ra, phập xuống lòng thung lũng, xuyên qua tầng đất đá, ngập vào tầng cự thạch ẩn sâu bên dưới. Xà huyết tung tóe, đỏ lòm một khoảng rộng, xà phiến bay lả tả, chém nát một loại cự thụ. Quang mang rực rỡ từ xà nhãn xạ ra lập lòe chao đảo, Bạch xà hoàn toàn nổi giận, phun liền tam đại bạch sắc cầu tới Hoàng Phủ Minh cùng cổ kiếm.
Hoàng Phủ Minh khẩn cấp tránh né ba quang cầu cự đại chứa sức hủy diệt khôn lường. Tam đại quang cầu làm nổ tung một loại đại sơn, triệt để tan biến, ma vân nhợt nhạt. Hoàng Phủ Minh cảm thấy ngòn ngọt nơi miệng rồi ọe ra một luồng tinh huyết. Vừa rồi tận sức thi triển Vô Cực thiên kiếm đệ thập nhị tầng đã hút phần lớn nguyên lực của chàng để dẫn đạo thất thải quang mang từ thiên không dội xuống đánh tới Bạch sắc cự xà. Không ngờ chỉ khiến cự xà chao đảo chứ không bị diệt sát. Hơn nữa, ngay sau đó, Hoàng Phủ Minh lại phải vội vàng vận nguồn nguyên lực đang rút như thủy triều để tránh tam đại quang cầu. Nếu không có Diệt Ma thiên kiếm chống đỡ phần lớn sức công phá của quang cầu, e rằng chàng đã mạng vong. Thanh cổ kiếm chỉ còn vờn vờn quanh thân một làn thất thải quang sắc yếu ớt nhưng thân kiếm vẫn sừng sững giữa Hoàng Phủ Minh và Bạch sắc cự xà.
Ầm!
Một bóng huyền sắc bé nhỏ từ một mé thung lũng bật văng lên về phía Hoàng Sa Hà rồi chìm mất trong dòng cuồng thủy ngầu đục. Thân ảnh Đại nguyên soái từ từ trở dậy, hai tay buông thõng vô lực, miệng còn dính một khoảng huyết nhục nhầy nhụa, thân hình y cũng từ từ phóng lớn lên. Huyết quang trong ma nhãn chói lòa. Y đã hoàn toàn nhập ma, trở nên cuồng loạn, sát ý ngập trời. Đại thủ to lớn dềnh dàng chợt chộp lấy Bạch sắc xà gần đó, dường như đang tụ lực chuẩn bị công kích Hoàng Phủ Minh khiến Bạch Xà điên cuồng quay lại đớp vào cổ tên Đại nguyên soái đã triệt phá nguyên thần, hoàn toàn mất ý thức.
Rắc!
Cổ Cự đại ma bị Bạch Xà cắn đứt, bạch cốt vỡ nát, xuyên qua huyết nhục chỉa ra thấp thoáng trong làn tinh huyết phụt lên ồng ộc. Bạch Xà cũng lảo đão rơi xuống, một đoạn thân trên của Bạch Xà bị cự thủ bóp gần nát, nhưng Bạch Xà vẫn điên cuồng hút lấy ma dịch nhằm phục hồi nguyên thần.
Hoàng Phủ Minh cuống lên, nghiến chặt răng nhìn Diệt Ma thiên kiếm, vận chuyển Vô Cực bí pháp đệ thập nhị tầng. Hoàng Phủ Minh mới đạt thập nhị tầng sơ kì nên việc vận dụng bí pháp ở mức tột độ này vô cùng hao phí nguyên lực và sức tấn công còn chưa như mong muốn. Đây cũng là lý do khiến Hoàng Phủ Minh rơi vào nhóm Tam đại cường giả làm nhiệm vụ bảo vệ tối hậu cho nhân loại.
Diệt Ma thiên kiếm một lần nữa lại như cháy lên, quang mang tỏa rạng. Sắc trời liền đại biến, ma vân từ từ giãn ra, chiếu xuống tam đại quang trụ bạch quang, lục quang và hồng quang tụ vào thân thiên kiếm đang bay lên. Hoàng Phủ Minh chỉ còn đủ lực để dẫn đạo tam đại quang mang trong dải thất sắc, nếu cố gắng quá độ, thân thể chàng sẽ tan thành tro bụi trước khi kịp hoàn thành dẫn đạo tấn công Bạch Xà.
Ngẩng lên nhìn Diệt Ma thiên kiếm ngày càng rạng rỡ, Bạch Xà rít lên, thoáng kinh sợ, miệng nhễu nhão máu tươi phun tới một huyết cầu cự đại, huyết quang rợn rợn, không khí xoáy quanh huyết cầu vùn vụn, cuộn theo vô vàn thân đại thụ cùng cự thạch, những đại thụ cùng cự thạch khi chạm tới vòng huyết quang đều tan biến trút luồng năng lượng vào huyết cầu khiến đại cầu ngày càng phình lớn.
Miệng Hoàng Phủ Minh ứa huyết thành dòng, song thủ vẫn cương quyết khép lại, điều khiển Diệt Ma thiên kiếm chầm chậm đánh tới huyết cầu tà dị.
Oàng! Oàng! Oàng! ...
Một tràng nổ lớn kéo dài như lôi thần trong cơn giận dữ giáng liên tiếp lôi điện xuống hạ giới. Hoàng Phủ Minh miệng phun máu thành dòng, bay giạt trong gió như lá khô. Diệt Ma thiên kiếm thảm đạm, thu nhỏ lại thành bản thể, đoạn vô lực rơi xuống.
Bạch Xà bên đối diện toàn thân cuộn như dải núi lớn đổ ầm xuống, đè nát một loạt sâm lâm, dãy cự sơn vốn đã rạn vỡ liền rung chuyển, nhiều đại sơn đã đổ ụp, đất trời mù mịt.
Một khoảng thời gian qua đi, Bạch Xà từ từ ngóc đầu dậy, ngạo nghễ lần tới nhân hình bé nhỏ Hoàng Phủ Minh quyết thôn phệ nhân loại bé nhỏ đã làm nó trọng thương.
Một tiếng long khiếu thấu trời xanh chợt vang lên lồng lộng, phong vân đều thảm biến. Hắc Long, vốn không ở trạng thái đỉnh cao do đại chiến liên miên ròng rã không nghỉ cả tháng trời, đã bị Hắc Xà quật lún xuống thung lũng. Rùng rùng hàng loạt núi vỡ. Hắc Long bi phẫn gầm lên, long nhãn rừng rực uất hận.
Bạch Xà xoay người lại thấy vậy liền rít lên từng tràng chói tai, đoạn vẫn lừ lừ tiến đến phía Hoàng Phủ Minh hiện vô lực nằm liệt trên xác một đại thụ bật rễ, Diệt Ma thiên kiếm đã tới bên chủ nhân từ lúc nào nhưng cũng chỉ khẽ động đậy.
Hắc xà toàn thân tắm máu, xà huyết nơi cổ ộc ra thành vòi lớn đang lừng lững hạ xuống quyết tiêu diệt Hắc Long đang gầm rú gắng gượng vươn lên từ mặt đất.
Sợ rằng Hoàng Phủ Minh cùng Hắc Long vận mạng đã hết trước hai đại sát thần hung ác đang chầm chậm tiến tới.
Đúng lúc đó, Hoàng Sa Hà nước rút liên tục, mặt sông cuồn cuộn sôi, khí nóng nghi ngút. Một khối huyền hỏa vĩ đại như vầng thái dương từ từ trồi lên. Bầu trời như nát vỡ, ma vân xà xuống cuồn cuộn rồi tan biến dưới sức nóng hủy diệt được tụng truyền có thể thiêu rụi cả những tồn tại vô hình vô sắc như linh hồn. Một cột xoáy không khi hiện ra, vùn vụt xoay quanh huyền hỏa cầu, không gian méo mó do sức thôn phệ kinh hoàng của huyền hỏa.
Hắc Bạch nhị xà chấn kinh, thân thể khổng lồ từ từ vặn vẹo xoay lại, mặt đất nứt nẻ run rẩy khi hai thân đại xà dịch chuyển song song với nhau, chuẩn bị nghênh chiến.
Hắc Long gầm lên một tràng long khiếu vang dội, thanh âm như hút lên từ sâu thẳm, như bi thương, như thống hận, như không cam chịu, mà cũng như cảm khái phi thường day dứt.
*
**
Lanhtamkhach một lần nữa vô cùng cảm tạ ba huynh đệ đã gửi phản hồi quí báu. Lanhtamkhach hy vọng khi qua quyển mở đầu, tình tiết sẽ liền mạch và tình cảm hơn.
Một lần nữa, mọi góp ý hay nhận xét xin gửi pm hoặc email theo địa chỉ: lanhtamkhach@gmail.com
Xin cảm ơn!
Last edited by lanhtamkhach; 14-12-2008 at 06:16 PM.
|