Quyển một - Vạn niên chi hận
Chương 6 - Kinh biến
(Phần 1)
Mưa đã ngừng rơi bao giờ, không gian lặng đi khi không còn những tiếng mưa đá rào rào lạo xạo, chỉ có gió còn mạnh, thỉnh thoảng lại rít lên.
Một thoáng sau, bỗng điểm điểm xuất hiện những bông tuyết đầu tiên của mùa đông, phiêu phưởng trong gió. Những bông tuyết lớn, nặng dần lên nhưng vẫn lả tả tan tác bay trong gió mạnh. Tốc độ tuyết rơi mỗi lúc một nhanh hơn, mật độ mỗi lúc một dầy, thắng cả sức gió. Nếu ngẩng lên nhìn lúc này sẽ thấy đầy trời vô vàn bông tuyết đột ngột liên tiếp hiện ra từ hư vô, mỗi lúc một nhiều, ào ào đổ xuống cõi thế như mưa sa. Những bông tuyết đầu tiên chỉ cần chạm khẽ vào da dẻ, hay vào cây cối hoặc bất kì vật thể cứng rắn nào đều nhanh chóng tan biến, chỉ còn một vệt lãnh thủy trong vắt mà thôi. Tựa hồ lớp lớp những bông tuyết đầu tiên trong thời khắc chuyển mùa rơi xuống mịt mù luôn gợi lên ý niệm mơ hồ về một vẻ đẹp rực rỡ kì diệu nhưng ngắn ngủi và đầy vẻ hy sinh. Có điều những bông tuyết đầu tiên đó cũng không tan biến vô nghĩa, lớp lớp đổ xuống, để những bông tuyết sau không còn nhanh tiêu biến nữa, dần tạo thành một lớp tuyết mỏng, rồi dầy hơn. Có thể đến nửa đêm thôi, nhân giới phủ đầy một màu trắng xóa tinh khiết. Mọi vật trong tuyết sẽ rất khác, sẽ đẹp hơn rất nhiều, bắt đầu từ sự tan chảy triệt để của những bông tuyết đầu tiên.
Đại sảnh của Hoàng Phủ biệt viện rơi vào trầm lặng khi thanh âm của Nhược Lan phu nhân từ từ dừng lại. Màn thanh quanh cách âm rung khẽ.
Tuyết rơi! Người trong đại sảnh cảm nhận rõ ràng yên tĩnh phi thường, cơ hồ muốn nghe thấy những âm thanh của những bông tuyết chạm đất, rồi âm thanh vang lên từ sự tan biến của chúng.
Hoàng Phủ Tường và Hoàng Phong như choàng tỉnh khỏi cơn cảm xúc nhưng vẫn ngồi im khi nhìn thấy sự ngăn cản âm thầm của Hoàng thị. Nhược Lan phu nhân lúc này vẫn yên lặng, ánh mắt bà như mờ đi như khoảng không gian trước đại sảnh càng lúc càng mịt mù hoa tuyết, những bông hoa tuyết đầu tiên vẫn quên mình rào rạt đổ xuống.
- Hoàng muội có đoán ra chuyện gì đã xảy ra không ?
Âm thanh của Nhược Lan phu nhân đột nhiên vang lên với một sắc thái lạ lùng.
- Thưa phu nhân, phải chăng phu nhân muốn nói Phong lão tiền bối đã ...
- Đã tự thiêu đốt linh hồn và nhục thể để đạt tới cảnh giới đệ thập nhị đỉnh phong Thái Huyền huyền công!
Trước ánh mắt thâm thúy của Nhược Lan phu nhân, Hoàng thị một thoáng như sững lại
- Như thế ...
Rồi bà khẽ khàng thở ra một hơi rất dài, ngưng lại. Lúc này, Nhược Lan phu nhân lại chìm trong dòng hồi tưởng lại những gì bà được biết về trận đại chiến thảm liệt gần 7000 năm trước, gần dòng Hoàng Sa không lúc nào trong xanh.
*
**
- Đại ca, không thể nào ...
Hoàng Phủ Minh yếu ớt chỏi dậy, âm thanh tắt ngang nơi yết hầu. Phải, nếu đổi lại, chàng cũng sẽ lựa chọn như vậy. Bao nhiêu năm kết nghĩa huynh đệ vào sinh ra tử cùng nhau, Hoàng Phủ Minh có lẽ là một trong những cá nhân hiểu rõ nhất Phong Đan. Với từng đó bằng hữu và đồng đội đã ngã xuống, kẻ thù cốt yếu có lẽ chỉ còn là một vài tồn tại trước mặt, Phong Đan sẽ không bao giờ lùi bước hay chờ đợi, huyền y Phong Đan sẽ mạnh mẽ tiến lên gánh lấy trách nhiệm của đương đại đệ nhất cường giả. Tuy nhiên, sự nhận lãnh trách nhiệm đó hoàn toàn không bắt nguồn từ áp lực của vị trí cường giả đệ nhất, chỉ đơn giản Phong Đan tự sâu thẳm tim mình thấy sôi lên nhiệt huyết, thấy cần phải làm vậy, trước hết để tự mình cảm nhận niềm sung sướng vô cùng thống khoái được làm theo điều trái tim mách bảo, tự mình thấy thoải mái, sau đó mới nghĩ đến những việc khác. Cũng có thể Phong Đan không để trong tâm những điều hoa mỹ tôn sùng của người đời, đôi khi chính chúng lại hạ thấp đi ý nghĩa đích thực của những việc chàng đã thực hiện.
Hoàng Phủ Minh khẽ chặn ngực, một cơn đau nhói âm thầm dâng lên trong tim. Cũng không rõ là cơn đau vật lý hay tâm lý. Mãi sau này chàng mới biết người đầu tiên Thủy Nguyệt đem lòng thương mến kính trọng là Phong Đan đại huynh. Có điều trái tim người đại sư huynh dường như khép kín với cô tiểu muội tinh nghịch nhưng rất xuất sắc, cũng có thể chàng có quá nhiều trách nhiệm, cũng có thể chàng nghĩ Thủy Nguyệt cũng hướng tới chàng bằng cảm xúc của vô vàn thiếu nữ tuyệt sắc khác thôi. Nhiều người cứ ngỡ mình ôm trong lòng một mối u tình mãnh liệt với Phong Đan, nhưng quả có vậy không ? Hay họ lầm lẫn giữa tôn sùng và yêu đương ? Họ đã gần và hiểu được Phong Đan bao nhiêu.
Đã có biết bao lần Hoàng Phủ Minh tự đặt ra nghi vấn rồi tự đoán câu trả lời. Người đại huynh thân thiết nhưng luôn có một khoảng tối chàng không thể nào đoán được. Hoàng Phủ Minh đã ngỡ ngàng biết bao nhiêu khi sau ngày hợp cẩn, nhiều luồng tin ác ý đồn thổi là chàng đã cướp đi người yêu của đại huynh. Những kẻ ác tâm chỉ chịu im tiếng khi Phong Đan se duyên cùng Hoa Dương tiên tử. Hoàng Phủ Minh tin tưởng vào tình cảm của Thủy Nguyệt, nhưng vẫn nhận ra một chút ngỡ ngàng trong đôi mắt thăm thẳm như nước hồ thu của hiền thê khi nghe tin. Nhưng tình yêu dành cho Thủy Nguyệt, cùng sự kính trọng từ đáy lòng khiến Hoàng Phủ Minh vẫn không hề có chút băn khoăn khi Thủy Nguyệt đứng vào nhóm Ngũ Đại chí tôn cường giả xông lên tiền phương. Bản thân cá nhân Hoàng Phủ Minh cũng là đại cường giả, tâm không sáng như gương sao đạt nổi đại thành ? Chàng hơn nữa còn xứng là một đại anh hùng nên nhưng băn khoăn nhỏ nhoi nếu có cũng bị cuốn trôi không dấu vết trong thời đại loạn lạc nguy biến này.
Tiếng long khiếu một lần nữa lại vang trời, Hắc Long run rẩy lảo đảo bay lên khi huyền hỏa cầu ngùn ngụt bay tới gần. Thân Hắc Long tả tơi rách nát, long huyết ứa tràn qua những vết thương lộ cả long cốt, rơi xuống ròng ròng, thẫm đen những khoảng đất rộng. Long nhãn chằm chằm nhìn huyền hỏa cầu đầy kích động và bi ai, long thể giữ một khoảng cách xa xa với huyền hỏa cầu do sức nóng quá khủng khiếp.
Hắc Bạch thượng cổ nhị xà nghển cổ chăm chú nhìn vào huyền hỏa đại cầu lúc này đang dị biến thu lại bao quanh một nhân hình mờ mờ. Là Phong Đan! Huyền hỏa hừng hực nhưng âm thầm tỏa ra từ thân thể, bao phủ toàn thân thể chàng. Quang mang mờ tối, dường như huyền hỏa đủ sức thôn phệ cả ánh sáng. Hắc Bạch nhị xà hống lên một tràng âm thanh rin rít, xà huyết ồng ộc phun trào từ hai cái miệng đỏ lòm, rồi xoắn lấy nhau dần tụ thành một huyết cầu âm u vờn vờn huyết quang. Huyết cầu ban đầu cực lớn, nhưng cứ thu nhỏ dần, thu nhỏ dần, từ đường kính chục trượng thành còn một trượng, một thước, rồi chỉ vài tấc. Có điều xung quanh huyết cầu thu nhỏ đó, không gian cong vẹo đi, cự thạch, đại thụ điên cuồng lao tới rồi tan biến. Xà thân Hắc Bạch nhị xà rung động dữ dội, song đại đầu xà chuyển động nhịp nhàng điều khiển huyết cầu ẩn chứa sức mạnh hủy thiên diệt địa, đẩy bắn tới huyền hỏa nhân, đoạn ... chúng quăng mình tháo chạy!
Huyền hỏa nhân Phong Đan gầm nhẹ, phát ra một luồng huyền hỏa âm trầm đối đầu với huyết cầu. Từng bước, từng bước, huyết cầu cùng dòng huyền hỏa thôn phệ lẫn nhau. Nhiệt khí phả ra ràn rạt. Cự thạch từng đợt, từng đợt nổ tung, hàng loạt sâm lâm chìm trong biển lửa, nhanh chóng hóa tro. Dãy đại sơn hoàn toàn sụp đổ, nát vỡ, mặt đất rung chuyển dữ dội. Huyết cầu cùng dòng liệt hỏa huyền lặng tiếp tục tranh đấu.
Hoàng Phủ Minh lúc này chỉ có thể cố phục hồi một phần nguyên khí. Hắc Long cũng chỉ nhích động khẽ giữa không trung, không thể giúp sức cho Phong Đan, cũng đành trơ ra nhìn Hắc Bạch song xà đang gượng gạo trốn chạy trong kinh sợ.
Cuối cùng huyết cầu cũng thảm đạm nổ tung dưới sức hủy diệt của huyền hỏa, tạo nên một hố sâu hun hút, rộng hàng chục mẫu. Đất bị nung đến chuyển sắc. Đoạn huyền hỏa nhân chầm chậm bay cao lên, hú lên một tiếng. Thiên hỏa đầy trời xuất hiện, đánh xuống nhị xà đang cuống cuồng tháo chạy, dồn chúng dần về phía vốn là thung lung nay đã không còn thích hợp với danh từ đó nữa do dãy thâm sơn bao quanh đã nát vụn trong đại chiến. Hắc Bạch nhị xà bị dồn về mép miệng hố sâu vừa tạo ra sau vụ nổ huyết cầu, xà thân nghi ngút khói, mùi huyết nhục bị thiêu đốt khét lẹt. Xà vĩ đập xuống rầm rầm không rõ do đau đớn hay động nộ khiếp mặt đất nứt ra, nước từ Hoàng Sa Hà len lỏi chảy dần vào miệng hố sâu.
Huyền hỏa nhân quay nhìn Hắc Long sừng sững giữa không trung một quãng, rồi toàn bộ huyền hỏa thoát khỏi thân thể huyễn hóa thành cự ảnh Hắc Long, bổ tới nhị xà, quấn lấy chúng. Hắc Bạch nhị xà chỉ kịp rít lên chói tai đã hoàn toàn tiêu biến, bụi đen mịn tơi tả đầy trời. Ánh huyền hỏa âm u đã tắt lâu rồi mà long nhãn của Hắc Long vẫn như còn cháy sáng, đoạn lảo đảo lao tới đỡ lấy thân hình Phương Đan đột nhiên rơi xuống. Long phiến rơi rụng, long huyết ròng ròng và long nhãn cũng đang long lanh. Nếu thế gian có người không tin có long lệ hẳn sẽ phải thay đổi nếu được chứng kiến thời khắc này.
Hoàng Phủ Trường đã ngừng phục hồi nguyên khí từ vụ nổ kinh thiên động địa cũng ngả nghiêng bay tới bên Phương Đan thân thể mềm oặt, thiêm thiếp trên long trảo duy nhất còn lại của Hắc Long. Hoàng Phủ Trường vội dốc sức truyền luồng nguyên khí hiếm hoi chàng mới có được vào thân thể vô lực của nghĩa huynh.
- Dừng lại, Hoàng Phủ đệ!
Phương Đan yếu ớt mở mắt phát thoại, thần sắc rối loạn, sắc diện trắng bệch.
- Phong huynh, ... trời, không thể nào!
Hoàng Phủ Minh đau đớn kêu lên khi nhận ra nhãn thần Phong Đan ngày càng ảm đạm, nhưng đáng sợ nhất là đôi mắt cương nghị thâm thúy mà hiền từ độ lượng của huynh trưởng dần hóa đen!
- Đệ ... đệ cũng rõ là huynh đã vượt quá sức kiềm chế của bản thân. Đó là kết quả tất yếu! Tâm ta đang nhập ma!
- Huynh hãy ...
- Đệ đừng tự đánh lừa mình nữa!
Giọng Phương Đan đã trở nên khàn khàn, một luồng sức mạnh tà dị yếu ớt nhưng vượt khỏi sự kiểm soát của chàng đang trỗi dậy.
- Minh đệ, huynh chưa bao giờ trách đệ, không bao giờ nghĩ đến điều đó!
- Đệ không bao giờ dám nghĩ quấy về huynh! Chúng ta từng sinh tử bên nhau bao nhiêu năm ...
Trời mưa! Ma vân triệt để tiêu biến từ bao giờ, mưa đổ xuống ào ào, nhưng chỉ riêng khu vực đại chiến này mà thôi! Những tàn dư của các đòn công kích hủy diệt đã tạo ra một hiện tượng tự nhiên dị thường. Hay trời già trên cao kia cũng tưởng lạnh lùng cũng phải đổ lệ. Mắt Hoàng Phủ Minh mờ mịt, và Phương Đan thấy rơi xuống những giọt nóng ấm trên khuôn mặt mình, ngoài chan hòa những giọt mưa lạnh giá.
- Đệ biết huynh đã lâu. Đệ cũng biết phải làm gì! Đừng làm ta thất vọng!
Giọng Phương Đan lúc này không lớn nhưng sự uy nghiêm vẫn giữ nguyên. Thoáng trong làn mưa, Hoàng Phủ Minh thân thể khẽ rung động, không rõ là phản đối hay đồng thuận với Phương Đan. Thân thể Phương Đan lúc này ngày càng lạnh, nhưng nhè nhẹ run lên bởi luồng sức mạnh tà dị ngày càng lớn dần. Cắn bật máu cố duy trì tỉnh táo, Phương Đan nhìn lên đầu Hắc Long khổng lồ đang từ từ sát tới mặt chàng:
- Bằng hữu, e rằng chúng ta phải chia tay rồi. Tương lai ...
Hắc Long ngửa cổ gầm lên một tràng long khiếu lồng lộng cắt ngang lời Phong Đan. Đoạn long nhãn nhìn chằm chằm vào Hoàng Phủ Minh:
- Hoàng Phủ Minh! Ngươi biết phải làm gì rồi đấy!
Long thể nghìn trượng quấn chặt lấy Phong Đan từ từ bay lên, không rõ sức mạnh có được từ đâu. Lôi điện đánh xuống sáng lòa. Đột nhiên long thể khổng lồ xoay tròn rồi lao xuống. Phía xa lố nhố những bóng nhân ảnh loang loáng lao tới trong làn mưa.
Ầm ầm ầm!
Mặt đất rung chuyển đón thân thể Hắc Long đang quấn chặt lấy thân thể Phong Đan đang từ từ chìm xuống. Cuối cùng chỉ nhô lên một phần thân thể cùng long thủ. Đất đá nát vụn từ dải đại sơn trước khi vùn vụt xô tới, xuyên qua mưa gió, phủ trùm dần, lấp đi thân Hắc Long.
Hoàng Phủ Minh toàn thân chấn động, rồi hú lên một tiếng vòi vọi trời xanh. Không rõ chàng phát tiết sầu khổ trong lòng hay đang thống trách lão thiên cay nghiệt. Một lúc sau, chàng rút Diệt Ma thiên kiếm từ sau lưng, vuốt nhẹ, một làn tinh huyết ròng ròng hút vào thân kiếm. Sắc mặt không huyết sắc, Hoàng Phủ Minh từ từ buông Diệt Ma thiên kiếm ra, thanh cổ kiếm chầm chậm bay tới nơi Hắc Long chìm xuống, quang mang rực rỡ tranh sáng với hàng loạt lôi điện sáng chói điên cuồng giáng xuống chuôi kiếm. Diệt Ma thiên kiếm khi tới chính giữa ngọn núi mới kiến tạo, bên dưới là Hắc Long cùng Phương Đan, tiếp một đạo lôi điện cường mãnh rồi trong làn sáng chói lao xuống, chìm sâu trong đất đá.
Hoàng Phủ Minh không gượng được nữa, rơi thẳng xuống, hôn mê. Quang điện từ trời cao vẫn đánh liên hồi xuống nơi Diệt Ma thiên kiếm tiêu biến. Mưa vẫn nặng hạt trút xuống mịt mờ. Một loạt nhân ảnh chớp đến, sững sờ ngay cạnh Hoàng Phủ Minh đang hôn mê, nhưng thân mình đồng loạt hướng về nơi sáng trắng bởi lôi điện không ngừng giáng xuống.
*
**
Lúc này, tuyết vẫn trút ào ạt ngoài sân, một làn tuyết mỏng đã đọng lại, vạn vật dần chìm trong một màu trắng xóa.
Trong đại sảnh, không gian lặng ngắt như tờ. Hỏa quang từ huyền sắc hỏa lò vẫn bập bùng nhảy múa vô tâm. Giọng Nhược Lan phu nhân lại đột ngột vang lên phá tan bầu không khí tĩnh lặng:
- Hoàng muội, Phong nhi và Tường nhi chắc đã đoán ra xuất xứ hồ Thiên Minh và tên gọi của Vô Hối cổ thành!
Hoàng thị khẽ thở dài nhưng vẫn hơi cúi đầu yên lặng như chờ đợi. Hoàng Phong và Hoàng Phủ Tường cũng mất hẳn vẻ hiếu động, cũng im lặng nhìn Nhược Lan phu nhân.
- Mọi người chắc cũng đã đoán được nốt nguồn gốc của Thương Long sơn, Bạch Lệ khê và Hắc Sắc Long ngư cùng điểm trắng ngay đỉnh đầu ?
Thấy hai tên tiểu quỉ thở mạnh nhưng Hoàng thị vẫn tiếp tục im lặng, Nhược Lan phu nhân lại tiếp:
- Ta sẽ giải thích tại sao Hoàng Phủ gia tộc truyền đời cư ngụ tại đỉnh Thương Long này. Đây cũng là lý do chủ yếu mà bao lâu nay người người của biệt viện này cứ một khoảng thời gian lại xông vào một trong tứ đại cấm kị sâm lâm, nhiều nhất là Hắc Ám ma lâm. Ta sẽ giải thích nếu như Hoàng muội cho phép ta gọi hài tử là Phong nhi như là gọi theo họ và cho ta biết tên thật của hài nhi!
Hoàng Phong và Hoàng Phủ Tường đều bật dậy. Thân thể Hoàng Phong run rẩy nhìn chằm chằm về phía mẫu thân đang từ từ nhìn lên.
*
**
Siêu tốc :00 (32):
Last edited by lanhtamkhach; 15-12-2008 at 04:29 AM.
|