Ngày qua ngày, cuộc sống của Lý Tiểu Dân ban ngày làm việc, ban đê thì tu luyện tiên pháp. Cuốn thiên thư kia cũng không chỉ có pháp môn tu hành tiên thuật, mà còn nói đến cách vận dụng chân khí tiến hành chiến đấu. Lý Tiểu Dân tiến hành tu luyện sơ qua, nhưng cũng cảm thấy được khí lực dần dần tăng lên, võ công dần dần thuần thục, đã đủ sức bảo vệ mình.
Mà Lan Nhi mới trải qua tư vị của tình yêu, không cưỡng lại được sự cám dỗ của Lý Tiểu Dân đối với nàng, thường thường thừa dịp nửa đêm chạy đến phòng Lý Tiểu Dân, cùng hắn ôm hôn vuốt ve. Mặc dù không đến mức mất hồn, nhưng cũng làm cho thiếu nữ như nàng trải qua việc này hưng phấn ngọt ngào mãi không thôi.
Mà Lý Tiểu Dân cũng không có nhàn rỗi, ở trên người nàng chiếm chút tiện nghi, cơ bản thân thể của Lan Nhi so với thân thể của hắn còn thấy quen thuộc hơn, mà thân thể thiếu nữ đang phát dục kia, da thịt trắng nõn bóng loáng như ngọc, làm cho Lý Tiểu Dân một đời xử nam sung sướng thỏa mãn lòng hiếu kỳ đối với phái nữ, trừ việc tiếc nuối về điều kiện trên thân thể mình ra, nhất thời cảm thấy những ngày trước đây mình sống cũng không uổng.
Đêm đêm của các ngày này, trước tiên Lý Tiểu Dân tu luyện một lượt phương pháp song tu ở trên người Lan Nhi, làm cho Lan Nhi buồn ngủ, tự mình dẫn theo U Nhi lén lút chạy ra ngoài, đi tới bên trong một rừng cây.
Trong cung có quy củ riêng, không thể tùy tiện đi lại. Lý Tiểu Dân mặc dù lúc gần đây tu luyện, khí lực và tốc độ cũng đều tăng lên nhiều, nhưng cũng không dám giao đấu cùng thị vệ trong cung, ban đêm cũng không dám đi quá xa, chỉ có thể đi tới một chỗ hẻo lánh ở gần tu luyện, hấp thu tinh hoa thiên địa.
Khoanh chân ngồi trên mặt đất, bốn phía là một mảng hắc ám. Lý Tiểu Dân yên lăng dẫn đạo chân khí ở trong cơ thể mình lưu động quanh kinh mạch, sau một hồi lâu mới thu công đứng lên.
Trong không khí, đột nhiên truyền đến một tiếc khóc buồn thảm, Lý Tiểu Dân quay đầu lại nhìn, thấy một thân ảnh trắng như tuyết, đang phiêu đãng đang bay về phía mình.
Có nén sự sợ hãi, Lý Tiểu Dân định thần nhìn lại, thấy một thân ảnh áo trắng, đầu tóc rối tung, cổ quấn một dải lụa trắng, đầu lưỡi thè dài ra ngoài, chính là hồn ma một nữ tử, dung mạo tương đối xinh đẹp, chỉ là cùng với khuôn mặt trắng bệch kia, đầu lưỡi đỏ tươi, nhìn qua làm cho người ta không rét mà run.
Như cơn gió thông thường, nữ quỷ xa xa nhẹ nhàng phiêu đãng lại đây, mấy đốm lửa ma chơi chập chờn ở không trung, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của nữ quỷ kia, cặp mắt nàng nhìn chằm chằm Lý Tiểu Dân, âm trầm sền sệt cười nói :
- Cuối cũng cũng có người dám tới nơi này, ta có thể tìm được thế thân, đầu thai chuyển thế.
Lý Tiểu Dân trắng bệch mội, mạnh bạo trấn tĩnh cười nói :
- Ngươi giết người vô tội, còn muốn tìm người thay thế, không sợ bị trời phạt sao ?
Nữ quỷ lắc đầu cười thảm nói :
- Ta ở đây lâu lắm rồi, trước đây nên đầu thai chuyển thế, lại bị tử địa này trói buộc vẫn không thể rời đi, sống cuộc sống này đã quá đủ rồi! nếu nói trời phạt, những người giết người như ta, lại có thể khoan khoái sung túc sống cả đời hưởng vinh hoa phú quý, tại sao bọn họ lại không bị trời phạt ?
Lý Tiểu Dân biết rõ ở những triều đại, trong cung đều có quỷ chết oan, cũng không nói thêm nữa, chỉ vào nữ quỷ quát :
- Đốt! ta có thái thượng tiên pháp hộ thể, chư tà tránh lui, còn không mau mau lui ra!
Nữ quỷ kia chấn động, lập tức cưới khanh khách nói :
- Muốn lớn tiếng dọa người sao? Vậy hãy xuất ra chút bản lãnh thật sự rồi hãy nói!
Nàng mãnh liệt sà xuống, tốc độ nhanh như tia chớp, mười đầu ngón tay nhọn hoắt nhắm thẳng vào cổ họng của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân cắn răng cười lạnh, tay phải ở trong không khí nhanh chóng xuất ra một phù ấn, đưa một ngón tay lên, phù ấn kia phát ra một đạo kim quang ở trong không trung bay vụt đến, “ầm” một tiếng đánh vào trên người nữ quỷ, nữ quỷ kia bị đánh trúng một kích, bối rối không kịp đề phòng, ngửa mặt lên trời kêu thảm một tiếng, đập đầu trên mặt đất, cả người co quắp không thôi.
Lý Tiểu Dân đi tới, bay lên đá gót chân tới, nhưng lại xuyên qua thân thể của nàng, đá vào khoảng không.
Nhưng Lý Tiểu Dân cũng không thèm để ý, đắc ý cười lạnh nói :
- Không phải ngươi muốn giết ta ở đây sao?, lại đây!
Nữ quỷ kia co quắp một hồi trên mặt đất, ngẩng đầu lên căm tức nhìn Lý Tiểu Dân, chỗ trên người bị phù ấn đánh trúng, lóe lóe kim quang.
Một lát sau, kim quang dần dần tiêu tán, năng lực của phù ấn cũng biến mất. Đột nhiên nữ quỷ bay lên, móng tay dài nhọn nhanh chóng hướng tới đôi mắt của Lý Tiểu Dân.
Lý Tiểu Dân đã sớm phòng bị hai cái phù ấn, hay tay đẩy về phía trước.”Đốt” một tiếng quát ra, hai phù ấn kim quang lòe lòe đánh vào người nữ quỷ, nàng đau đến kêu thảm một tiếng, té trên mặt đất không gượng dậy nổi.
Qua một hồi lâu, nàng mới cố sức từ mặt đất bò dậy, sợ hãi đưa mắt nhìn Lý Tiểu Dân, biết tối này không chiếm được tiện nghi, liền xoay người bay ngược về bầu trời đêm hắc ám phía sau.
Lý Tiểu Dân hét lớn :
- Chạy đi đâu!
Tay phải xuất ra một món pháp khí lấy được cùng với thiên thư. Đó là một chiếc bình thủy tinh nho nhỏ, đưa tay tháo bỏ lá bùa trên miệng bình ra, quát :
- Thái thượng lão quân mau làm theo lệnh, yêu ma quỷ quái không thể ẩn trốn, mau!
Nơi miệng bình, kim quang bạo khởi, như có thực thể bẳn ra trên không trung, bao trùm lên nữ quỷ đang chạy trốn.
Nữ quỷ lớn tiếng kêu thảm, gắng hết sức uốn éo giãy dụa, nhưng không có cách nào chạy thoát, chỉ có thể từng bước bị kim quang trùm lấy, bay về phía bình thủy tinh.
Thân thể của nàng từng chút từng chút nhỏ lại, bay đến miệng bình, chỉ lớn bằng một ngón tay. Lý Tiểu Dân lại hét lớn một tiếng :
- Thu!
Nữ quỷ “vèo”một tiếng, phi thẳng vào trong bình, Lý Tiểu Dân cuống quýt cầm lá bùa dán vào miệng bình, sự việc đã qua cảm thấy tay chân phát lạnh, thân thể run nhè nhẹ. Trải qua trận đấu vừa rồi, khiến cho tiên lực trong cơ thể hắn tiêu hao đến bảy tám phần, nếu không thể bắt được nữ quỷ, tự mình sẽ kiệt lực.
Hắn giơ tay lên, lau lau mồ hôi trên đầu, trong lòng mừng thầm :” Tiên thuật này thực sự có hiệu nghiệm a, dựa theo những điều viết trong thiên thư, lại có thể thật sự đối phó với quỷ quái! Chỉ là khi xuất ra phù chú trong không khí, thời gian tồn tại quá ngắn, xem ra còn phải cố gắng tu luyện, đợi đến khi tiên lực cường đại, lúc đó yêu ma quỷ quái gì cũng không sợ!”
Nhìn lại bạch y nữ quỷ bây giờ đã bị giam cầm ở trong bình thủy tinh, thân thể chỉ như cái móng tay, điên cuồng bay chung quanh tìm kiếm lối ra, nhưng chỉ cần tới gần miệng bình, lại bị kim quang từ lá bùa kia phát ra chiếu lên trên người, kêu thảm một tiếng ngã xuống.
U Nhi không biết từ nơi nào xông ra, bay tới bên người Lý Tiểu Dân, nhìn hắn bằng ánh mắt sùng bái, run giọng nói :
- Công tử thật là lợi hại a, Quỷ Hồn trên trăm năm, cũng bị công tử thu phục dễ dàng!.
Được thiếu nữ xinh đẹp này nhìn mình bằng cõi lòng đầy sùng bái, trong lòng Lý Tiểu Dân rất là đắc ý, nhưng lại khiêm nhường cười nói :
- Cái này tính làm gì! Sau này ta cũng sẽ tự tay dạy ngươi tiên pháp, để khi ngươi đối phó với quỷ quái tầm thường, không bị người khi dễ!
U Nhi nhu thuận quỳ trên mặt đất bái tạ hắn.
ở trong bình thủy tinh, nữ quỷ áo trắng thấy U Nhi, liền không hề giãy dụa, cũng ở trong bình quỳ xuống cầu khẩn nói :
- Tiên sư tha mạng! tiểu nữ tử cũng là do bức bách, mới vừa rồi đưa ra hạ sách này, mong tiên sư đại phát từ bi, không nên đánh ta đến hồn phi phách tán.
Lý Tiểu Dân cúi đầu nhìn lại, thấy nữ quỷ kia đã không còn dáng vẻ khi dọa người, sắc mặt tái nhợt, bạch y phiêu phiêu, nhưng tướng mạo lại thật xinh đẹp, nhìn qua rất có nét làm say mê lòng người.
Lý Tiểu Dân ho nhẹ một tiếng, dáng điệu đứng đắn, lạnh lùng nói :
- Ngươi là yêu tà, dám vô lễ với bổn tiên sư, đáng đánh đòn! Mau nói lai lịch của ngươi ra, không được có một lời giấu diếm!
Nữ quỷ áo trắng cuống quýt khấu đầu, đem mọi chuyện trước đây khi còn sống, từng việc kể ra.
Tên của nàng gọi là Nguyệt Nương, vốn là một cung nữ trong cung Đại Đường trăm năm trước đây, bởi vì không cẩn thận đắ rội với một quý phi, bị quý phi sai người đánh đập, lại còn dặn dò thái giám tổng quản trong cung luôn luôn để mắt đến nàng, không thể để cho nàng có cuộc quá dễ dàng
Bọn thái giám trong cung, vốn đều là gió chiểu nào theo chiều ấy, thấy Nguyệt Nương đắc tội với quý phi, cũng đều chạy tới hành hạ đánh chửi nàng, thầm nghĩ nhân cơ hội này lấy lòng quý phi. Nguyệt Nương kia không chịu được hành hạ, rốt cục chạy đến một cái cây trong rừng thắt cổ tự vẫn, chết khi vừa mới hơn hai mươi tuổi.
Bởi vì là quỷ thắt cổ, không thể luân hồi chuyển thế, Nguyệt Nương đành phải ở trong rừng, chịu đau đớn trong một trăm năm, tuy là muốn luân hồi đầu thai, nhưng lại không đành lòng giết người vô tội, đành chịu khổ ở trong rừng này đã được hơn một trăm năm.
Thái giám cung nữ trong cung, cũng đèu biết trong cung có quỷ, ban đêm ở yên một chỗ, không ai dám đến. Cho đến tối này, Nguyệt Nương thấy một tiểu thái giám một mình đi tới trong rừng, nhớ tới năm đó bị thái giám này hành hạ đến phải tự vẫn, trong lòng bừng giận, bởi vậy mới nhẫn tâm muốn lấy mạng Lý Tiểu Dân, làm quỷ thay thể bản thân.
Ở một bên, U Nhi nghe vậy nước mắt như mưa, nức nở nói :
- Thật đáng thương!
Lý Tiểu Dân nghe vậy tâm trạng cũng đau lòng, gãi gãi đầu, không biết nên làm thế nào với nàng mới tốt.
Hắn suy nghĩ một hồi, cúi đầu khiển trách Nguyệt Nương đang quỳ khóc trong bình :
- Ngươi muốn hại bổn tiên sư, bổn tiên sư đại nhân đại lượng, sẽ không truy cứu nữa, bất quá ngươi ở chỗ này chung quy không phải điều hay, không bằng hãy đi theo ta.
Tương lai ta luyện thành tiên pháp, ngươi mà ngoan ngoãn cũng sẽ có một ngày ngẩng đầu!
Căn bản Nguyệt Nương không biết nguyên nhân của hắn, mặc dù tâm lý miễn cưỡng, nhưng cũng biết nghĩ :”mạng sống mong manh này do người nắm giữ, được đi theo hắn, có lẽ so với cả ngày buồn bực ở trong rừng tĩnh mịch này đỡ hơn một chút”, bởi vậy đành phải đáp ứng, ở trong bình phục xuống lễ bái, nhận Lý Tiểu Dân là chủ nhân của mình.
Lý Tiểu Dân nhét bình thủy tinh vào trong người, dương dương đắc ý đi trở về, trong lòng nghĩ :” Ra là ta lợi hại, vừa mới ra tay, đã bắt được một nữ quỷ xinh đẹp!”
Hắn dẫn theo Nguyệt Nương trở lại trong phòng mình, thả nàng ra, lại lấy ra một khối thu hồn ngọc ở mà hắn lấy được ở một hộp quý trong hoàng cung, dùng tiên pháp đã ghi lại trên thiên thư, đem hồn phách của Nguyện Nương thu vào trong ngọc, đem ngọc bội đeo ở trên người, cẩn thận dùng quần áo che giấu.
Trời sanh Nguyệt Nương cùng U Nhi đặc chất không giống nhau, không thể xuất hiện vào ban ngày, có ngọc này làm thân thể,Nguyệt Nhi liền có thể tùy lúc đi theo bên người hắn.
Đề phòng Nguyệt Nương nhàm chán sanh sự, Lý Tiểu Dân từ tiêp pháp ghi lại trên thiên thư, chọn ra vài thứ thích hợp để tu luyện Quỷ Hồn, giao cho nàng và U Nhi, để cho các nàng riêng rẽ tu luyện, tương lai sẽ cùng chiến đấu, có hai người trợ thủ cũng tốt.
Làm xong hết thảy những điều này, Lý Tiểu Dân cũng có chút buồn ngủ, đi tới bên giường, nhìn Lan Nhi còn đang ngủ say trên giường, cũng liền bò lên giường, cởi quần áo, ôm chặt thân thể mềm mại thơm tho của Lan Nhi, nặng nề thiếp đi.
Tẩm cung của Vân Phi, sau khi đợi mấy năm dài, rốt cục được nghênh đón thánh giá của hoàng đế tới.
Lý Tiểu Dân ngồi cao cao ở trên xà nhà, cẩn thận dòn xuống phía dưới, một lòng muốn nhìn hoàng đế rốt cuộc trông như thế nào.
Bởi vì hoàng đế đến ngoài dự đoán của mọi người, khi Vân Phi nghe được thái giám quản sự truyền tin, nhất thời còn không dám tin, sau đó lại mừng rỡ như điên trong lòng.
Không biết lo lắng đến từ đâu, ý niệm đầu tiên trong đầu của nàng chính là đuổi Lý Tiểu Dân đi, thưởng cho hắn mấy lượng bạc, để cho hắn đi chơi đâu đó trong cung, không nên ở lại đây.
Càng không cho hắn ở lại, thực sự Lý Tiểu Dân lại càng muốn ở lại. Vì thế, tên tiểu thái giám gán lớn bằng trời này, lợi dụng thân thủ siêu tuyệt kia, lén lút trèo lên xà nhà, sau đó kiên nhẫn chờ đợi để thấy dáng vẻ của hoàng đế.
Cứ như vậy, hắn cao cao ngồi ở trên đầu của hoàng đế, Ở trong thâm cung, việc này được xem là đại nghịch bất đạo, hắn là người duy nhất làm việc này.
Lý Tiểu Dân cũng biết rõ việc này hung hiểm, bởi vậy giữ cho hơi thở nhẹ nhàng, nằm bò ở xà nhà trên cao, không dám phát ra một tiếng động.
Đợi hồi lâu, bên tai nghe được một tiếng cười của nam tử. Sau đó, một nam tử mặc một long bào sắc vàng đi tới, Vân Phi như một nô tỳ đi theo ở phía sau, vẻ mặt vui sướng cùng vẻ điệu đà.
Lý Tiểu Dân vừa nhìn thấy dáng vẻ này liền cảm thấy trong lòng đầy khó chịu, trong lòng thầm mắng :”ngươi, con đàn bàn ghê tởm, bình thường thì đối với lão tử đánh đập chửi mắng, bây giờ nhìn thấy xú nam nhân này, lại giống như cẩu vẫy đuôi theo sau, thật sự là tiện nhân!”
Trong lòng hắn, một bên chửi rủa, một bên nhìn lén nam tử mặc hoàng bào kia, thấy hắn chừng bốn mươi tuổi có dư, vóc người trung bình, hơi gầy một chút, tướng mạo anh tuấn, tuy là người đã ở tuổi trung niên, nhưng vẫn có dáng vẻ phong lưu nho nhã, nhưng Lý Tiểu Dân chưa bao giờ thấy qua.
Trong lòng Lý Tiểu Dân khó chịu, cẩn thận đánh giá hắn, trong lòng thầm nghĩ :” lão hoàng đế này nhìn vừa già vừa gầy, mắt to hằn lên các tia máu, nhất định người trụy lạc, bị tửu sắc làm cho thân thể gầy yếu! nhìn dáng vẻ này, không biết còn có thể sống được bao lâu.”
Tới lâu như vậy, hắn cũng nghe qua từ người nào đó, biết hoàng đế này họ Lý tên Ngư, bản chất ưa mỹ sắc, thường xuyên tuyển tú nữ(1), nhét đầy những tần phi cung nữ xinh đẹp vào hoàng cung. Nhưng thật ra vốn đồng tông với hắn, nghe nói là một từ nhân(2) nổi tiếng đương thời, thích viết những dâm thi diễm từ, nhưng cũng có một chút giống như tên gia hỏa xu nịnh liều mạng tâng bốc, tâng hắn thành đại từ nhân từ cổ chí kim, nói ‘nhìn khắp thiên hạ không có ai bằng’, cũng không biết có phải hay không.
(1) đàn bà của hoàng đế trong hậu cung
(2) Từ : một thể loại văn