Hồi 6
Về chốn xưa anh hùng rơi lệ
Thời gian “ Thiệu Ma Bách Chiết”. Thời gian tựa vó câu song cửa
Đôi lúc người ta giật mình nhìn thì sợ hãi vì mình đã già rồi không còn kịp làm những việc của quá khứ trôi qua uổng phí. Nhạc Vân miệt mài rất mãnh liệt với ý chí cao độ quên cả ngày tháng.
Một năm nhẹ nhàng lướt mau… Thêm một năm nữa cũng chẳng thấy gì…
Mục đích là không để mình trở thành gánh nặng cho người khác, gã coi việc làm thường ngày làm niềm vui sống nhưng cũng do một nguyên do…
Pho Cầm Long Phổ !
Suốt năm năm dòng rã về phần nội công đã đạt tới mức thượng thừa, thân thể di chuyển nhẹ nhàng như lướt gió và biết quy tụ chân khí hoặc làm chủ được nôi lực trong người nhờ vào “Tiểu Vô Cực Công” do Thạch ẩn sĩ để lại.
Thậm chí còn hoán đổi được bộ vị các kinh mạch, huyệt đạo của mình. Thành công này đổi lấy ba năm khổ luyện. Nhưng lại thêm hai mùa đông nữa kể từ khi bắt đầu nghiên cứu “Cầm Long Bí Lục” mặc dù thông minh rất mực Nhạc Vân vẫn bị bế tắc ở giai đoạn phát chưởng tấn công.
Bí lục gồm tám thức, Cầm Long bát thức từ thức thứ nhất đến thức thứ tám đều xảy ra hiện tượng Ngũ hành chân khí ngược đường với Tiểu Vô Cực Công.
Do đó mỗi lần chuyển động nội lực từ huyệt Đan Điền theo dọc sống lưng xuống đến trước ngực chia ra hai cánh tay chuẩn bị phóng chưởng thì tự nhiên Nhạc Vân thấy mắt mũi tối sầm, đầu nhức mắt hoa tâm mạch ngưng trệ nếu không dừng lại e rất nguy hiểm đến tính mạng.
Điều này khiến gã vô cùng bực dọc và hao tâm tổn trí ghê gớm. Hai năm đó, càng suy nghĩ bao nhiêu phương pháp, cũng chẳng hóa giải được tình trạng tệ hạo kia. Cuối cùng Nhạc Vân đành bỏ dở công trình mà lòng rất ấm ức.
Ngoài ra chuỗi ngày vừa qua gã chẳng bận tâm về điều gì nữa cả, lúc này tự nhiên mối dây tình cảm nổi lên xao động trong lòng, đến một hôm nọ gã quyết định rời khỏi bí động trở về tìm song thân nhân tiện đường ghé thăm Triệu trang luôn.
Mới ngày nào Nhạc Vân còn là thằng nhỏ ốm o bệnh hoạn mà giờ đây đã thay đổi hoàn toàn, trở thành chàng thanh niên khôi vĩ tuấn tú nhưng tóc tai dài rậm bù xù như sơn nhân, nay bộ y phục mang theo đã rách tan và cũng không thể mặc vừa được nữa. Những mảnh khoác trên người hiện nay đều là da của dã thú giết được tạm thay che thân.
Nhạc Vân nhìn mình khẽ khẽ thở dài, gã chạy vào trong động thu xếp vài thứ lặt vặt, rồi tới trước di thể Si Ẩn Thạch Mạn Khanh lần cuối cùng, lạy tạ tiên sinh xong Nhạc Vân đeo bọc lên lưng quay bước đi ra.
Không muốn có thêm kẻ nào khác quấy quả bí động nữa gã dùng thần lực xô một tảng đá lớn che lấp cửa động rất kỹ lưỡng. Tình cờ khi xong công việc Nhạc Vân lượm được một thanh kiếm dưới tảng đá vừa dịch chuyển đi, vỏ kiếm rất lạ, khí lạnh tỏa ra, gã nhặt lên ngắm nghía thuận tay giắt vào thắt lưng co chân nhảy qua màn nước rồi dọc theo vách núi tìm lối thoát khỏi thung lũng.
Đến một chỗ dây leo mọc từng đám chằng chịt, gã ngước mắt ước lượng khoảng cách, và đu mình vào đám dây lao từ từ trèo lên. Nội lực Nhạc Vân vô cùng thâm hậu trong khoảnh khắc gã đã leo được mấy chục trượng. Và cứ thế, chẳng bao lâu lên tới bờ núi an toàn. Gã lần mò mãi kết quả cũng ra được nơi có người sinh sống đó là nhà của một người tiều phu ngeo khó.
Lúc đầu chủ nhà rất sợ hãi, nhưng thấy gã ăn nói nhỏ nhẹ hiền lành nên giúp gã cắt xén đầu tóc, tắm rửa tẩy uế tạp và cho gã mấy bộ quần áo đồng thời dọn cơm nước mời gã ăn uống tử tế.
Qua người chủ nhà Nhạc Vân dò hỏi đường tới thị tứ rõ ràng xong, gã từ biệt ra đi. Tiều phu và người nhà trông theo cho đến khi gã biệt dạng lúc trở vào nhà liền thấy trên bàn ba viên bảo thạch lấp lánh giá trị đến cả nghìn lượng đều trợn mắt há miệng kinh ngạc vô cùng.
*
* * Sau mấy ngày bôn ba Nhạc Vân mới định đúng hướng lộ trình tới Triệu trang. Khung cảnh năm năm thay đổi quá nhiều, bước chân chàng như đi trong mơ, cước bộ nhẹ nhàng.
Gió thổi hắt hiu vào buổi chiều tà làm lòng dạ chàng bồi hồi khôn xiết. Không hiểu cô bé Triệu Liên Hoa ngày ấy có thay đổi gì không ? Cô bạn nhỏ duy nhất mà chàng gần gũi thân mật trong một thời gian ngắn ngủi nhưng ấn tượng thì chắc rằng suốt đời khó quyên.
Bọn người “Đại Quang Minh” không có lý do gì để gây khó dễ cho Triệu đại gia Quế Phương. Vì chính mắt bọn chúng nhìn thấy chàng được sự che trở của “Tam Tiết Kiếm Khách” Lăng Toàn.
Nghĩ tới khiếu hóa tử ngày ấy sa vào tay Chức nghiệp kiếm thủ, số phận y ra sao ? Nhạc Vân nghe bầu nhiệt huyết sôi lên và hối hận đã bỏ người đồng hành cứu mình để trốn đi trong lúc người ta đang gặp hoạn nạn…
Mải mê nghĩ ngợi bất ngờ có bóng người chạy như bay từ phía trước chàng cũng không để ý. Người nọ vượt qua lối mòn va người vào vai Nhạc Vân.
Nội công “Tiểu Vô Cực” tức khắc phản chấn bảo vệ, hất người lạ văng ra bốn năm trượng, té lộn nhào rất đau, đó là một thiếu nữ, cố gượng nhịn đau lồm cồm đứng dậy, trên mặt khả ái lộ vẻ giận giữ và cất giọng mắng ngay:
-Này gã ki a! Mi có mắt không mà thấy bản cô nương chẳng chịu nhường đường…
Thiếu nữ chợt ngó Nhạc Vân, thấy chàng đứng trợn mắt ra, liền thấy ngay cái vô lý của mình liền nhoẻn miệng cười hỏi :
-Ngươi ở xa mới tới phải không ?
Nhạc Vân mặt đỏ bừng lúng túng đáp :
-Tại hạ… tại hạ… đúng thế… thành thật xin lỗi cô nương…
Nói được mấy câu chàng chẳng biết hành động thế nào cho phải nên lặng yên luôn.
Thiếu nữ lại hỏi :
-Hình như ngươi định đi tìm thân gia.
Nhạc Vân khẽ gật đầu.
Thiếu nữ toan hỏi nữa thì bỗng có tiếng vó ngựa phi nhanh tới nơi.
-Tiểu thư, thiếu gia hạ lệnh bọn tiểu nhân đi đón…
Thiếu nữ cau mày giận giữ ngắt lời :
-Các ngươi lôi thôi quá, ta nhất quyết không về.
Một kỵ mã ấp úng nói :
-Nhưng … nhưng thiếu gia…
Thiếu nữ giậm chân quát :
-Không nhưng nhị gì hết, ta muốn đi đâu mặc kệ ta, hai ngươi báo lại cho thiếu gia biết Đoàn Hồng Anh không thích bị quản thúc nữa.
Hai gã nhìn nhau không biết làm gì nhưng vẫn đứng có ý ngăn đường cô.
Thiếu nữ biến sắc quài tay rút đoản kiếm bên hông đưa cao lên nói :
-Kể từ bây giờ nếu ta bị bất cứ kẻ nào ngăn đón, bản cô nương sẽ tự sát ngay xem thử các ngươi có dám nữa hay không?
Cô chí mũi đoản kiếm vào giữa ngực. Hai gã kỵ mã hoảng hốt kêu lên :
-Tiểu thư ! Tiểu thư đừng hành động nông nổi, bọn tiểu nhân đi ngay đây. Hai gã vội vàng nhảy lên mình ngựa giựt cương vọt đi liền.
Thiếu nữ thở phào hạ đoạn kiếm xuống nhìn Nhạc Vân cười nói :
-Ngươi nghĩ là ta có dám không ?
Nhạc Vân chăm chú nhìn cặp lông mày cong như lá liễu và đôi mắt to tròn long lanh nhưng đầy vẻ quả quyết, chàng nghĩ thầm trong bụng :
-Cô gái này rất ương nghạnh có thể cô ta dám tự sát lắm chứ chẳng chơi.
Nghĩ như vậy, chàng mỉm cười khẽ gật đầu. Nhạc Vân sực nghĩ tới lộ trình còn khá xa, mà trời thì sắp tối, huống chi dây dưa vào chuyện của người liền chắp tay thi lễ nói :
-Tại hạ bên mình có chuyện gấp, không thể chần chờ được, xin cáo biệt Đoàn cô nương !
Chàng chưa kịp trở bước Đoàn Hồng Anh đã lướt ngang chận lại nói :
-Ngươi không thể bỏ một nữ nhân ở nơi vắng vẻ như thế này được, ta rất sợ…
Nhạc Vân nghe nàng nói vừa tức mình vừa buồn cười chàng cố nhẫn nhịn hỏi :
-Vậy sao cô nương không chịu về nhà khi có người đón rước tử tế ?
Đoàn Hồng Anh bĩu môi :
-Ngươi ngốc lắm, bản cô nương muốn đi chơi xa một chuyến, nhưng phụ thân và đại huynh không cho, ta lén trốn ra tới đây gặp phải ngươi vậy ngươi phải chịu trách nhiệmvề chuyện này.
Nhạc Vân cười mát :
-Trách nhiệm gì ?
Đoàn Hồng Anh tròn xoe mắt ngạc nhiên vẻ mặt rất ngây thơ nói :
-Sao ngươi ngốc thế, trách nhiệm bảo vệ cho ta chứ sao nữa bây giờ ?
Nhạc Vân dở khóc dở cười, chàng quyết định không trì hoãn nữa, nên xoay người trở gót đi lối khác bước rất nhanh chân. Đoàn Hồng Anh vội vang rượt theo, nàng nổi cơn giạn hờn vung quyền đập xuống lưng Nhạc Vân.
Tai mắt chàng vô cùng linh mẫn, vừa nghe hơi gió chàng liền lách người sang một bên. Đoàn Hồng Anh tiếp tục nắm quyến đánh vào ngực chàng. Nếu để thoi quyền đánh trúng thì kẻ bị thương chắc chắn là nàng, lâm vào tình trạng bất đắc dĩ Nhạc Vân vươn tay chụp trúng cổ tay Đoàn Hồng Anh ghì chặt và nói lớn :
-Cô nương, cô đánh tại hạ không được đâu…
Đoàn Hồng Anh tức tối la lên :
-Ta cứ đánh… ta cứ đánh… ngươi dám khinh nhờn ta…
Đột nhiên nàng giựt tay lại bưng mặt khóc hu hu, Nhạc Vân rất bối rối nghĩ thầm :
-Vận hạn mình đúng là xui xẻo, mới vừa xuất đạo lại gặp oan gia, nhưng chẳng lẽ lại đi ăn thua với một cô gái. Thôi đành… chiều ý cô ta cho qua chuyện rồi từ từ tìm cách ly khai sau.
Nghĩ như vậy chàng vụt gọi :
-Đoàn cô nương, tại hạ bằng lòng rồi, đừng khóc nữa !
Đoàn Hồng Anh vừa nghe Nhạc Vân nói liền nín bặt, cô đưa vạt áo chùi nước mắt xong là nhoẻn miệng cười tươi nói:
-Vậy mới phải chứ !
Chợt nhớ ra điều gì liền hỏi :
-Tên ngươi là gì?
Nhạc Vân nhìn Đoàn Hồng Anh như đóa hoa mới hé nụ, quả thật nàng rất xinh đẹp và hồn nhiên nhìn lâu càng khiến người ta có cảm giác dễ chịu. Đoàn Hồng Anh không nghe Nhạc Vân trả lời mình, nàng hướng mắt lên, mục quang chạm nhau, Nhạc Vân ngượng ngùng vì bắt gặp đang nhìn trộm vội quay mặt đi, Đoàn Hồng Anh vừa thẹn thùng vừa thích thú trong lòng nhưng nàng cố nghiêm nét mặt lại hỏi tiếp:
-Ngươi có nghe gì không ? Ta đang hỏi tên ngươi đó ?
Nhạc Vân trấn tĩnh đáp:
-Tại hạ là Nhạc Vân.
-Cái tên hay lắm, tên của ta ngươi cũng biết rồi, thôi chúng ta đi.
Hồng Anh nói nhanh :
Nhạc Vân ngơ ngác :
-Nhưng đi đâu?
Đoàn Hồng Anh bực mình gắt lên :
-Tiểu tử này sao chậm hiểu quá, ngươi đi đâu thì bản cô nương đi theo đó !
Nhạc Vân không nói nữa chàng trở bộ nhắm hướng Triệu trang tiến bước, Đoàn Hồng Anh theo sát bên cạnh. Không được mấy dặm đường đất trời bắt đầu vào đêm đành phải tìm khách điếm ngủ trọ. Sáng hôm sau, trời còn rất sớm, Đoàn Hồng Anh đã sang phòng Nhạc Vân giục giã.
Hai người vừa đi vừa trò chuyện, đường xa có bạn xong hành nên cũng mau đến nơi. Nhưng cảnh xưa đập vào mắt Nhạc Vân khiến chảng tưởng chừng như bị một ngọn trùy đánh trúng giữa đỉnh đầu tối tăm mặt mũi. Cả một khu vực rộng lớn Triệu gia trang đã trở thành đống đổ nát hoang tàn đầy vết tích đốt phá.
Chàng lặng người hồi lâu rồi thẫn thờ, bước trên đám gạch vụn đi quan sát khắp chu vi trang. Hình bóng Triệu Liên Hoa tươi cười nhởn nhơ trong hoa viên bỗng hiện ra mờ ảo. Nào Triệu đại gia, nào Vương quản sự cả con Hắc Viên đâu hết rồi ?
Dường như vụ này mới diễn ra gần đây thôi, dưới lớp tro tàn vị trí khách sảnh cũ có vật gì lấp lánh. Chàng vội bước lại cúi xuống gạt lớp tro đi, liền lộ ra một miếng kim bài bị cháy nám gần hết và biến dạng cong queo.
Lật đi lật lại chẳng tìm hiểu được gì, chàng bèn nhét vào trong bọc thầm nghĩ :
-Đây đúng là thủ đoạn của “Đại Quang Minh”, Nhạc Vân này cộng thêm một mối thù phải trả…
Chợt tiếng Đoàn Hồng Anh gọi gấp :
-Nhạc Vân ! Nhạc Vân có vật này cho ngươi…
Trên tay cô là xâu chuỗi ngọc nhỏ. Vừa ngó thấy chuỗi ngọc Nhạc Vân nhảy ba bước vọt đến cầm lên coi trong lòng liền nẩy mối bi thương tức khắc. Chàng nhận ra chính thị xâu chuỗi đeo cổ Triệu Liên Hoa. Rõ ràng tấm thảm kịch này không chừa một ai.
Đoàn Hồng Anh biết Nhạc Vân đang trong cơn xúc động mãnh liệt nàng để mặc chàng tự mình làm vơi bớt nỗi đau khổ dù chưa hiểu rõ mối liên quan giữa chàng với xâu chuỗi ngọc đó, nhưng chắc rằng chủ nhân xâu chuỗi ngọc phải là một thiếu nữ như nàng.
Rất lâu sau, chàng từ từ tỉnh táo lại nhưng đầu óc mất phương hướng trống rỗng. Nhạc Vân lầm lũi rời khỏi Triệu trang quyên cả Đoàn Hồng Anh. Đến lúc này Đoàn Hồng Anh không thể lặng thinh mãi, nàng cất tiếng gọi:
-Nhạc đại ca ! Hãy nghe tiểu muội…
Nhạc Vân sực tỉnh dừng bước, hiện giờ chàng lâm vào cảnh cô đơn hơn bao giờ hết, nay có người bên cạnh kể ra cũng rất an ủi. hít một hơi đầy lồng ngực chàng cố gắng trấn tĩnh tâm thần xong liền quay lại nói :
-Đoàn cô nương, tại hạ gặp chuyện không may. Cô nương nên trở về gia đình có lẽ sẽ tốt hơn…
Đoàn Hồng Anh ngắt lời :
-Tiểu muội nhất quyết không về ít ra trong ngày hôm nay… nhưng tiểu muội hoàn cảnh đại ca nên có một đề nghị, trước khi đại ca lên đường hãy cùng tiểu muội về gặp gia gia. Gia gia tiểu muội qua lại giang hồ đã lâu may ra giúp được đại ca điều gì chăng ?
Đầu tiên Nhạc Vân toan cất tiếng phản đối, nhưng chàng chợt động tâm vì Đoàn Hồng Anh nói rất hợp lý, một thân đơn độc khôn người thân thuộc như chàng, biết dựa vào đâu để lần mò ra hướng day mối rợ ? hoặc chống lại kẻ thù ?
Chàng nghĩ tới đây bèn cất tiếng đáp lời :
-Đa tạ hảo ý của cô nương…. nhưng…
Đoàn Hồng Anh đã đoán ra sự e ngại của Nhạc Vân cô cười nói:
-Đại ca đừng ngại, gia gia tiểu muội là người trọng nghĩa khinh tài hiểu rõ lẽ đời và còn tiểu muội bảo đảm đây nữa đại ca cứ an tâm, gia gia rất cưng chiều tiểu muội…
Không còn cách nào khác Nhạc Vân đánh liều theo Đoàn Hồng Anh đi vào cuộc phiêu lưu mới.
|