Nhược Hàn thấy mình đang dạo chơi ở quãng trường lấp lánh tuyết trắng phía trước Ngọc Hư Cung . Thời tiết trên này vốn lạnh căm căm nhưng hắn bước đi đến đâu thì ánh nắng chan hòa chiếu rọi đến đấy , không khí trở nên ấm áp vô cùng ! Bọn đệ tử Ngọc Hư cung quỳ rạp dưới chân hắn mười phần ngưỡng mộ . Phía xa xa , Ngọc Tuyền chân nhân và Nhược Hoa đạo cô cũng bước đến nhìn hắn với thái độ hối hận rồi họ cúi đầu đứng sang bên cạnh . Hắn khoát tay nói :
-Ta là thiên thần , đâu có chấp nhặt mấy chuyện ngày xưa ! Các người nói ta không phải kẻ tử tế , bây giờ có thấy mình sai hay không ?
Ngọc Tuyền chân nhân và Nhược Hoa đạo cô không dám nói gì . Hắn cất bước đủng đỉnh bước đến pho tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn , đứng tựa mình vào đôi chân hạc nói :
-Từ nay phá bỏ cái tượng của lão béo mập này đi , thay vào đấy hãy thuê một gã thợ tài giỏi tạc tượng của ta thay vào !
Tất cả mọi người gật đầu đồng ý , hắn mỉm cười vô cùng sảng khóai , đột nhiên mặt đất rung động , pho tượng nghiên ngả rồi đổ rạp xuống , hắn chạy trối sống trối chết nhưng vẫn bị pho tượng ngã đè lên mình . Hắn vùng vẫy cố thoát ra , tuy nhiên càng vùng vẫy càng chìm sâu vào tuyết , hắn cảm thấy thở không được , toàn thân khó chịu hét lên một tiếng ...
Mồ hôi chảy đầm đìa , thì ra chỉ là một cơn ác mộng . Hắn định vươn mình ngồi dậy thì thấy bắp chân to như cây chuối của Giang Huy đang đè trên ngực mình . Khốn kiếp ! Tên này gác chân lên ngực hắn như vậy lại chẳng gặp ác mộng ! Hắn nghiến răng ôm chân gã ném luôn xuống đất . Giang Huy chép chép miệng rồi thu chân vào chăn ngủ tiếp .
Hắn căm phẫn nhìn tên đồng môn rồi bước ra ngòai , quả thật ở với tên này mấy hôm hắn thấy mình đoán việc đúng là như thần , ngòai cái bộ dạng vai u thịt bắp ra thì tất thảy mọi việc trên thế gian hắn đều ngu ngơ . Cứ y như bò đội nón , thật khiến người ta phải bực mình , hơn nữa ngủ chung với hắn , Nhược Hàn không bị hành hạ bởi tiếng ngáy o o cũng bị vũ nhục bởi mấy cái chân tay to quá cỡ .
Hắn buông ánh mắt khinh bỉ nhìn Giang Huy đang ngủ say như chết rồi lặng lẽ bước ra ngoài hành lang , cứ theo như những gì hắn đã hiểu trong mấy ngày qua thì bên Băng Xuyên viện ngoài việc dạy võ công do Ngọc Tuyền chân nhân phụ trách ra , các chuyện còn lại đều do đại sư huynh ngoài bốn mươi tuổi tên Lãnh Nhân thông báo lẫn quán xuyến . Hắn dáng người thanh thoát , khuôn mặt lại khá cuốn hút người ta , chỉ đáng tội là mãi làm đạo sỹ nên vẫn ế vợ .
Hắn bước ra ngoài hành lang nhưng lại nghĩ đến cảnh lạnh lẽo cắt da , cắt thịt thì chần chừ rồi lại bước vào phòng nằm chờ trời sáng . Hôm nay là buổi học đầu tiên của hắn trên Ngọc Hư cung , tuy chẳng hứng thú gì nhưng hắn cũng tò mò muốn xem rốt cục bọn họ cho hắn học cái thứ gì ? Hắn trằn trọc mãi cuối cùng trời cũng sáng .
Phòng ăn của Ngọc Hư cung nằm ở tầng một , phía dưới Ngọc Thiên viện , bọn đạo sỹ trên này toàn ăn chay , cũng may Nhược Hàn từ nhỏ không đến nỗi ăn cao lương mỹ vị để lớn nên cũng không khó khăn để thích nghi .
Lúc đầu không chỉ có hắn mà tất thảy mọi người trong Ngọc Hư cung đều nhìn Bảo Quân bằng con mắt kỳ dị , nàng ta dường như cũng chẳng để tâm , sinh hoạt hết sức tự nhiên . Nhược Hàn phải nói là rất phục sư muội ở điểm đấy . Ban đầu hắn còn gọi Giang Huy mấy tiếng sư huynh , nhưng sau thấy hắn trì độn , chỉ được cái tứ chi phát triển thì cũng xem thường , hắn bắt gã phải gọi mình bằng sư huynh , vậy là trong ba kẻ mới đến , hắn ngang nhiên là kẻ ... quyền uy nhất .
Thông thường các đệ tử vẫn thay nhau tu luyện ở quảng trường phía trước Ngọc Hư cung , những đệ tử chân tu cao thâm hầu hết đều hạ sơn đi tìm các loại ngải , kẻ thâm sâu thì đi tìm tám gia tộc của Bát Bộ .
Ba người đứng run cầm cập ở khoảng trống bên phải bức tượng Nguyên Thủy Thiên Tôn . Mọi hôm hắn từng nghe qua dãy Côn lôn có rất nhiều ngọn núi nhưng mây mù lẫn tuyết bay mù mịt khiến chẳng ai trông thấy được gì .
Ngọc Tuyền chân nhân xuất hiện , ông ta thong thả bước đến nhìn ba đệ tử mới , ánh mắt mấy phần khó chịu khi thấy chúng run lên liên hồi .
-Hừ , thời tiết mới thế này mà đã run lên như vậy thì làm sao sống được trên này ?
Ba người không dám phản ứng , Ngọc Tuyền chân nhân nói :
-Chân tu chưa cao thì phải chịu khó rèn luyện thân thể , hôm nay ta dạy các ngươi đạo bùa chú gọi là Truy Phong Bùa , đạo bùa này giúp gia tăng tốc độ chạy của mình lên hai mươi lần , tất nhiên sau này khi đủ khả năng phi hành thì cũng không cần dùng đến !
Nói đoạn truyền khẩu quyết . Ông ta nói chưa xong thì Nhược Hàn xen vào :
-Tưởng gì khó , chuyện này ta làm được!
Ngọc Tuyền chân nhân nhíu mày :
-Ngươi học qua rồi sao ?
Nhược Hàn kẹp hai ngón tay dí lên trán nói :
-Thiên Lý Độc Hành !
Hai ngón tay hắn sắc vàng le lói tỏa ra , rồi hai chân như chong chóng chạy đi vun vút , hắn cười ha ha nói :
-Thấy chưa ! Ta đã bảo là làm được mà !
Ngọc Tuyền chân nhân ngó lơ không thèm nhìn , Giang Huy thì ánh mắt mười phần cảm phục , còn Bảo Quân buông tiếng thở dài .
Lại nói , Nhược Hàn chạy được một loáng thì cảm thấy mệt , hắn muốn dừng lại nhưng không tài nào dừng được , tâm thần trở nên hoảng sợ tột cùng . Nếu cứ tiếp tục chạy như vậy e rằng sẽ kiệt sức mà chết , hắn muốn kêu Ngọc Tuyền chân nhân cứu nhưng đã chạy cách họ khá xa , có kêu thì gió tuyết cũng bạt đi . Hắn đang lo lắng thì phía trước một ngọn núi tuyết xuất hiện , hắn hét lên một tiếng rồi đâm thẳng vào ...
Đầu óc hắn tối sầm , đầy miệng , mũi , tai đều là tuyết , hắn lóp ngóp chui ra khỏi đống tuyết , sức lực như cạn sạch , đành ngồi bệt xuống thở phì phò . Đúng lúc đấy một bàn tay trắng muốt đưa đến trước mặt hắn kèm theo giọng nói nhu mỳ :
-Để ta đỡ sư huynh !
Bàn tay đẹp như thế mà gương mặt thật chẳng muốn nhìn , nghĩ vậy nhưng hắn vẫn đưa tay cho Bảo Quân . Nàng mỉm cười , nụ cười thật còn khó nhìn hơn người ta khóc cả trăm lần !
-Từ sau sư huynh cần phải nghe cho kỹ đã rồi hãy thực hành !
Nhược Hàn nhăn nhó cười . Suy cho cùng nàng ta nói không phải không có lý , nhưng cái lão Ngọc Tuyền kia cũng thật đáng tội . Không chịu nói rõ đạo bùa chú này ngoài khẩu quyết để chạy thì còn khẩu quyết để dừng nữa . Nghĩ vậy nhưng hắn cũng không dám phát tác . Hắn tựa vào vai Bảo Quân và nhận thấy bờ vai nàng thật mềm mại , ấm áp ...
Ngọc Tuyền chân nhân nhìn bộ dạng thảm hại của hắn nói :
-Sáng mắt hay chưa ? Lần sau thì đừng có đành hanh nữa !
Nói đoạn cũng truyền nốt khẩu quyết còn lại cho ba người . Sau lần ... chết hụt ấy thì Nhược Hàn cũng mấy phần cẩn thận hơn , tư chất hắn vốn không tồi nên cũng nhanh chóng tiếp thu .
Hắn quan sát xung quanh thấy chúng đệ tử đang chăm chỉ tập luyện một loại bùa chú kỳ quái gì đấy , hắn không biết tên nhưng thấy hoàng quang đại thịnh thì rất lấy làm phấn khích .
Ngoài Giang Huy có hơi chậm hiểu một chút còn Bảo Quân tiếp thu rất nhanh , nàng ta làm thực hành còn tốt hơn cả Nhược Hàn khiến Ngọc Tuyền chân nhân cũng lấy làm kỳ quái .
Cuối buổi , lão dẫn ba người đến một căn phòng tối tăm tít ở trong hành lang đối diện với cửa Ngọc Hư cung , trong căn phòng này le lói thứ ánh sáng mờ ảo , kỳ quái chập chờn . Ngọc Tuyền chân nhân đưa họ đến một cái bồn lớn , trong bồn này lúc nhúc những con tằm khổng lồ to như nắm tay , toàn thân bao bọc một thứ bột phấn lấp lánh ánh quang . Nhược hàn nhìn chúng thì không khỏi rùng mình một cái .
Ngọc Tuyền chân nhân chỉ tay nói :
-Đây là Băng Tầm ngàn năm , mỗi người hãy chọn cho mình một con và bỏ vào đây !
Lão với tay đưa cho mỗi người một cái hộp kính với mười lăm quả trứng gà .
-Loại Băng Tầm này chỉ ăn trứng gà , mỗi ngày phải cho nó ăn một quả , mười lăm ngày sau sẽ có việc cần dùng đến loại vật đặc biệt này !
Ba người rời khỏi phòng , Nhược Hàn khẽ đụng vào con vật thấy da nó mềm mềm thì không khỏi thích thú , hắn nhìn Giang Huy và Bảo Quân hỏi :
-Không biết con vật này có tác dụng gì đây ?
Giang Huy lắc đầu , Nhược Hàn thất vọng nhìn hắn , đáng lẽ ra hắn phải nghĩ đến việc không nên hỏi gã đần độn này mới phải !
Bảo Quân mỉm cười nói :
-Nghe nói nó dùng để ăn phấn của Phù Phấn Ngải !
Nhược Hàn nhíu mày :
-Phù Phấn Ngải là thứ gì đây ?
Lâm Bảo Quân nhìn Băng Tầm giải thích :
-Nó dùng để chế bùa chú đấy !
-Chẳng phải hôm nay chúng ta học cũng là bùa chú mà đâu cần chế tạo gì ?
-Đấy chỉ là loại bùa chú đơn giản , tất nhiên không cần đến phải chế tạo gì ?
Nhược hàn gật đầu ra điều đã hiểu nhưng thực ra vẫn rất mơ hồ , nhưng lão Ngọc Tuyền kia đã giao con cổ vật này cho bọn hắn thì tất sau này sẽ giải đáp , chờ một chút cũng không chết ai !