Ba người bước khỏi hành lang sâu hun hút thì nghe tiếng nói chuyện vọng lại rồi ba thiếu niên đạo sỹ xuất hiện . Đi đầu trong số đó là một gã tuổi hơn bọn Nhược Hàn đôi ba gì đấy , nét mặt hắn có mấy phần âm hiểm khó đoán . Theo sau là hai gã vừa gầy , vừa cao . Khuôn mặt hai kẻ này thật khiến người ta nghĩ đến mấy kẻ bị đao .
Trông thấy bọn Nhược Hàn , đạo sỹ đi trước chỉ tay nói :
-Tên này hôm nay diễn trò rất hay !
Nhược Hàn thấy hắn nhắc đến chuyện chẳng ra gì của mình thì tâm tư khó chịu . Hắn trừng mắt hỏi :
-Các ngươi muốn gây sự sao ?
Bảo Quân kéo tay hắn nói :
-Sư huynh ! Kệ bọn họ đi !
Đạo sỹ trẻ thấy vậy liền kéo đạo bào của Bảo Quân lại nhìn ngắm nói :
-Hê hê ! Xem ra hai ngươi rất xứng đôi đấy !
Nhược Hàn tức khí , hắn vốn là kẻ vẫn được người ta gọi là lưu manh nhưng cũng không đến nỗi thuộc hạng xú tiểu tử . Ngược lại xưa nay hắn luôn tự tin mình có một dung diện rất bảnh bao . Nay gã đạo sỹ kia đem hắn ghép với Bảo Quân thì thật khiến lòng tự ái của hắn bị tổn thương một cách nghiêm trọng . Hắn điên tiết nhảy đến tương thẳng một đấm vào mặt đạo sỹ . Đạo sỹ nổ đom đóm mắt mắng :
-Súc sinh ! Dám đánh cả sư huynh của mình !
Nói đoạn hắn vung tay lẩm nhẩm niệm chú . Một đạo bạch quang được kết hợp từ muôn ngàn bụi phấn dạt đến đáp thẳng vào người Nhược Hàn . Lâm Bảo Quân tuy đang hoảng hốt về chuyện đánh lộn nhưng không khỏi thất sắc hét :
-Hàn sư huynh ! Coi chừng Phù Phấn Ngải !
Nhưng nàng ta hét thế vẫn chậm , Thủy Nhược Hàn bị bụi phấn đáp vào thì run lên một cái rồi toàn thân hắn ngứa như bị ghẻ . Hắn thò tay gãi liên hồi , nhưng càng gãi thì vùng bị ngứa lại càng lan rộng . Ba tên đạo sỹ mới đến cười như điên dại .
Giang Huy ngờ nghệch , thấy bộ dạng hắn như khỉ thì cũng hý hửng cười theo . Nhược Hàn trừng mắt nhìn ba đạo sỹ mắng :
-Đúng là một bọn theo chủ nghĩa súc vật học , trò bỉ ổi này cũng dở ra !
Mắng xong lại gãi , một vài mảnh vải theo móng tay hắn rách bung ra , bộ đạo bào của hắn trông thật thảm hại . Lâm Bảo Quân chạy đi nói :
-Để ta đi gọi Ngọc viện chủ !
Ba tên đạo sỹ thấy vậy liền chặn nàng ta lại nói :
-Vướng phải loại bùa này thì ít nhất một trăm ngày mới chết , cứ để hắn nếm khổ cực thêm một lúc cũng không sao ?
Nhược Hàn định băng đến cho hắn mấy phát đấm vào mặt nhưng ngứa ngáy hành hạ khiến hắn không tài nào di chuyển được . Lâm Bảo Quân bước đi một bước lại bị ba tên dấn đến chặn đầu , nàng tức giận nói :
-Các người làm thế sẽ bị phạt nặng lắm đấy !
Đạo sỹ trẻ vẫn cười nhăn nhở không chịu nhường đường . Lâm Bảo Quân bất nhẫn quay lại nói với Giang Huy :
-Sao Giang sư huynh còn đứng đó làm gì ?
Giang Huy giật mình hỏi :
-Lâm sư muội bảo ta làm gì ?
Bảo Quân mấy phần chán nản với tên sư huynh trì độn nhưng vẫn kiên nhẫn nói :
-Hãy đi tìm Ngọc Viện chủ hoặc Mai viện chủ tới đây !
Giang Huy gật đầu một cái rồi cắm cổ chạy . Ba đạo sỹ thấy vậy liền tiến đến chặn lại nhưng sức lực Giang Huy như bò mộng , hắn đẩy nhẹ một cái ba gã đạo sỹ đã ngã lăn ra đất .
Giang Huy đi không được bao lâu thì Lãnh Nhân xuất hiện , trông thấy cơ sự ấy liền chạy đến đỡ Nhược Hàn dậy hỏi :
-Ai dùng bùa Phù Phấn Ngải với sư đệ thế này ?
Miệng hỏi nhưng tay đã vận chân nguyên chói lòa bao phủ lên người Nhược Hàn , hắn cảm thấy ấm áp đôi chút , tuy vậy vẫn ngứa ngáy muôn phần , muốn cất lời tố cáo hung thủ nhưng thở dốc không nói nổi . Lâm Bảo Quân chỉ tay ba đạo sỹ nói với Lãnh Nhân .
-Là ba vị sư huynh này đã gây sự !
Lãnh Nhân nhìn đạo sỹ trẻ , trừng mắt quát :
-Nam Long ! Chuyện này là thế nào ?
Nam Long hờ hững chỉ vào vết thâm trên mặt nói :
-Là hắn đã đánh đệ trước !
Lãnh Nhân định nói gì đấy nhưng lúc này Ngọc Tuyền chân nhân cũng đã bước tới . Lão nhìn bộ dạng Nhược Hàn thì mấy phần hoảng hốt , chẳng kịp hỏi han mà niệm chú xuất một đạo bùa đỏ tươi như máu bao trùm lên người hắn . Nhược Hàn rúng động thân mình , hắn cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều và hầu như đã hết ngứa . Chỉ có điều những vết cào xước do hắn cấu xé vẫn không hề lành . Sau khi hết ngứa chúng bắt đầu đau xót .
Hắn đứng phăng dậy toan lao đến ăn thua đủ với gã Nam Long nhưng Ngọc Tuyền chân nhân tóm cổ áo hắn giật lại khiến Nhược Hàn chờn vờn như con ếch . Lão cười nhạt :
-Giải tán cho ta !
Ba người bọn Nam Long nhanh chóng lủi đi , Ngọc Tuyền thả Nhược Hàn xuống nói :
-Đúng là chẳng ra gì , mới đến Ngọc Hư cung đã dám đánh cả sư huynh rồi !
Nhược Hàn bất nhẫn nói :
-Nhưng rõ ràng là hắn gây sự trước !
Bảo Quân cũng nói :
-Phải đấy ! Là Nam Long sư huynh gây sự với Hàn sư huynh trước !
Ngọc Tuyền chân nhân nhìn nàng nói :
-Con về Băng Tâm viện đi !
Bảo Quân đành lầm lũi bước đi , nàng quăng cho Nhược Hàn một cái nhìn quan hoài khiến hắn rất cảm động . Ngọc Tuyền chân nhân nhặt hộp kính đựng Băng Tầm lẫn bọc trứng lên đưa cho Lãnh Nhân nói :
-Đưa sư đệ con về phòng cho hắn nghỉ ngơi !
Nói đoạn quay mình bước qua mấy hành lang mất dạng . Lãnh Nhân nắm tay Nhược Hàn kéo đi .
-Chúng ta cũng rời khỏi đây thôi !
Nhược Hàn bất nhẫn đi theo hắn , trong lòng vẫn lấy làm hậm hực chuyện khi nãy , tuy nhiên bùa pháp của tên Nam Long đó rất lợi hại , nếu tìm hắn gây sự mà dính một đạo bùa nữa thì thật khổ cực muôn phần . Nghĩ đến đây mấy vết xước trên người hắn lại rát lên , hắn nhăn nhó hỏi :
-Tên Nam Long đó đến đây mấy năm rồi mà ghê gớm vậy đại sư huynh ?
Lãnh Nhân mỉm cười :
-Hắn mới đến đây năm ngoái , tuy nhiên tư chất thông tuệ khác thường nên gần như thông thạo được các đạo bùa sơ cấp rồi !
Nhược Hàn thở dài :
-Thảo nào hắn lại ngang ngược đến vậy !
Lãnh Nhân lắc đầu :
-Đệ đánh người ta trước mà còn kêu !
-Nhưng hắn dám gán ghép đệ với Lâm Bảo Quân , như vậy thật là xúc phạm quá đáng !
-Có gì quá đáng đây ?
-Hừ ! Nàng ta như vậy , còn đệ đường đường một thân nam nhi năm thước bảy , đâu thể có chuyện ...
-Lâm sư muội rất tốt với đệ đó thôi , dáng vẻ bên ngoài đâu thể đánh giá hết được con người !
Nhược Hàn thở dài , hắn thấy Lãnh Nhân nói cũng có lý . Tất nhiên không thể hợp với ý hắn , nhưng cũng chẳng tiện phản đối . Dù sao bọn họ tu hành cũng cao thâm hơn , hắn gây sự hoặc làm mất lòng người nào cũng là điều thiệt thòi .
Kể từ hôm đấy hắn cũng không gặp lại ba gã đạo sỹ kia cho nên nỗi bức xúc cũng mấy phần giảm đi , ngòai thời gian phải tập luyện đạo Truy Phong Bùa ra , hắn hết mực chăm lo cho con Băng Tầm tử tế được ... mấy ngày . Sau dần hắn thấy mình trên này ăn chay mãi cũng chán ngán mà con vật chết tiệt cả ngày chỉ biết ngủ kia lại được ăn sung sướng . Hắn bèn bớt xén trứng của con Băng Tầm để ăn . Thành ra con cổ vật gày tóp đi một cách trông thấy .
Giang Huy mân mê con Băng Tầm béo mập của mình hỏi :
-Tại sao con của sư huynh ngày càng nhỏ bé đi thế kia ? Xem kìa , bây giờ nó chỉ bằng một phần hai con của đệ !
Nhược Hàn méo mó so sánh hai con vật , chân diện hắn sầu thảm trông thấy , nhưng óc lại lóe lên một tia sáng . Hắn tiến tới lấy ngón tay ấn mạnh xuống lưng con Băng Tầm của Giang Huy mấy cái , con vật hình như thấy đau với hành động vũ phu ấy nên kêu chí chí mấy cái . Giang Huy xót xa đẩy tay hắn ra nói :
-Sư huynh làm vậy nó bị thương bây giờ ?
Nhược Hàn mỉm cười :
-Ta vừa kiểm nghiệm và phát hiện ra một điều !
Giang Huy tròn mắt hỏi :
-Điều gì ?
Nhược Hàn bước đi mấy bước thần sắc hết sức trang trọng hỏi :
-Đệ với ta ai thông minh hơn ?
Giang Huy thừa nhận :
-Có vẻ huynh thông minh hơn !
-Vậy đệ với ta ai béo hơn ?
-Đương nhiên là đệ !
-Vậy đệ nhận ra điều quan trọng chưa ?
-Chưa !
Nếu như là mọi khi thì hẳn hắn đã cáu với gã sư đệ ngu dốt mấy câu , nhưng hôm nay hắn đang dùng kế dụ khị gã nên ôn hòa nói :
-Cân nặng tỷ lệ nghịch với trí tuệ đấy ! Có biết hay không ?
Giang Huy ngó con Băng Tầm của hắn rồi lại ngó qua con của Nhược Hàn . Hắn nghi hoặc hỏi :
-Nói vậy thì con của đệ kém thông minh hơn con của huynh ?
Nhược Hàn gật đầu :
-Đúng như vậy ! Sở dĩ con của ta nom nó gầy nhom như vậy là vì ta hạn chế không cho nó phát triển cơ bắp mà bắt nó phát triển trí tuệ , cho nên công lực của nó rất lớn !
Nói đoạn ấn ấn vào lưng con Băng tầm của mình . Con vật đói lả , mặc dù đau nhói nhưng không còn sức để mà kêu nữa ! Tuy nhiên Giang Huy lại nghĩ khác , hắn gãi đầu :
-Quả nhiên nó tu vi thâm hậu , bị ấn như vậy mà không thèm kêu một tiếng !
Nhược Hàn đắc ý nói :
-Tuần sau Viện chủ sẽ kiểm tra ! Lúc đấy e rằng người sẽ trách đệ không biết chăm sóc và rèn luyện cho nó ...
Nói đoạn lắc đầu bước lên nằm bẹp xuống giường . Giang Huy vội vứt con vật quý của mình ra bàn chạy đến cầm tay hắn hỏi :
-Vậy bây giờ đệ phải làm gì ?
Nhược Hàn giả bộ đăm chiêu nói :
-Ngày thường viện chủ rất quý ta ! Thôi thì lần này ta sẽ đổi con cổ vật cho đệ rồi nhận trách mắng vậy !
Giang Huy sáng mắt , hắn cảm động nói :
-Sư huynh đúng là tốt thật !
Rồi như sợ Nhược Hàn đổi ý , hắn chạy lại đổi hai con qua lồng kính .
Nhược Hàn đắc ý đi ra khỏi phòng nói :
-Nào ! Chúng ta ra quãng trường thôi ! Nghe nói hôm nay Mai viện chủ sẽ dạy chúng ta Di Ngoại bùa đấy !