Sự tình không phải đơn giản như biểu hiện bề ngoài.
Ly khai Khốc thạch, theo phương hướng Pha lê ốc mà đi, được nửa đường, trong lòng chợt động, đêm đó chính là tại đây gặp tới Tinh Tử, lúc đó hắn chính là dựa vào trí nhớ hơn người, muốn tìm tới nơi giam cầm Nhã Đại Ny.
Hắn nhắm mắt lại, hồi tưởng tới ngày đó bịt mắt, được mang tới nơi Nhã Đại Ny.
Chốc lát, hắn mở mắt, mỉm cười lộ vẻ tin tưởng, quay lại hướng Khốc thạch mà đi, qua Khốc thạch, bên phải hiện ra một nhánh đường nhỏ, Lăng Độ Vũ không chút do dự xoay người đi vào, bước đi áng chừng đã 15 phút, tới một ngã tư, ngây người một chút, rồi chuyển phía bên trái mà đi, lúc này đã cách Pha lê ốc khoảng vài dặm (mile)
Dọc đường cây rừng tươi tốt, chim xướng ong ca, đạt tới cực độ phong tình, tầm 30 phút, trước mắt một mảnh rừng rậm, thấp thoáng giữa từng tán cây có thể thấy một khu nhà gạch đỏ, Lăng Độ Vũ trong lòng mừng rỡ, nhận ra đấy chính là nơi giam giữ Nhã Đại Ny, đang muốn nghĩ cách chế phục lính canh thì tiếng vó ngựa từ sau vang đến, đã nhanh chóng tới gần.
Lăng Độ Vũ thở một hơi, xoay người lại.
Chính là Alice mỹ lệ trong một thân trang phục kỵ mã, một tay cầm cương, trong tay còn lại chính là súng trường hai nòng lớn, cưỡi trên bạch mã bờm phiêu dật, phi nhanh mà tới, anh phong lẫm liệt, thần thái động lòng người.
Đáng tiếu sắc mặt nàng sát khí băng lãnh, giống như muốn ăn tươi nuốt gọn Lăng Độ Vũ.
Alice kéo kéo cương ngựa, bạch mã ngay 5 feet trước mặt Lăng Độ Vũ tung vó dựng đứng mà dừng.
Lăng Độ Vũ vẫn bất động, hoàn toàn không để vào mắt hành động bạch mã, thần sắc lạnh lùng.
Alice tay nắm súng trường chỉ thẳng mi tâm hắn, lạnh lùng bảo:
“Người tới nơi này làm gì? Muốn cứu lão tình nhân sao?”
Lăng Độ Vũ ngạo nghễ bảo: “Bóp cò đi!”
Alice tức giận tới mặt xanh bệch, hai mắt ánh nhìn phẫn hận.
Giằng co chẳng nhường.
Alice cao vút bộ ngực kịch liệt phập phồng, Lăng Độ Vũ bất khuất, khiến nàng cực kỳ phẫn nộ. Mâu thuẫn lại là: hắn ngạo khí làm khiến hắn nam tử khí phách, làm nàng tâm nhuyễn. Cả Mộng Hồ bao phủ hệ thống giám thị tinh mật, Lăng Độ Vũ biến mất trong đêm đầy sương vụ, theo hướng Nhã Đại Ny mà tới. Vừa phát hiện, Alice được thông tri tới, liền nộ khí xung thiên mà phi đến, biến thành cục diện như hiện giờ.
Lăng Độ Vũ nhàn nhã giơ tay phải lên, ngón tay gõ gõ nòng súng, thách thức:
“Súng đạn có thể oanh tạc sinh mệnh, chính là có thể xua được ái cùng hận sao?”
Alice mắt chợt buông xuống, đột nhiên kinh hô một tiếng, nguyên lai Lăng Độ Vũ nhanh chóng đã phi thẳng lên lưng ngựa, từ sau siết chặt tiểu phúc nàng, chưa kịp phản ứng thì súng trường đã rời tay, bạch mã hoảng sợ vươn người, toàn nhờ Lăng Độ Vũ nhanh tay cầm cương, hai người mới không đến mức té ngựa.
Kiện mã kinh hãi mà buông vó, hướng phía trước mà phi, trong nháy mắt đã lướt qua phòng giam Nhã Đại Ny, thẳng tiến theo một con đường nhỏ trong rừng. Kiện mã phi càng lúc càng mãnh liệt, bóng cây hai bên lướt qua như gió. Alice kích động giãy dụa dưới cái ôm hữu lực của Lăng Độ Vũ, tràng diện hỗn loạn không thôi.
Alice mạnh quay đầu, một ngụm cắn mạnh tại cơ nhục bả vai Lăng Độ Vũ, hắn kêu lên một tiếng, nhẫn nại chịu đau, máu tươi ứa ra, nhiễm hồng cả áo trong.
Cùng lúc, hắn chậm rãi thu lại cương ngựa, con ngựa thụ khống chế, chạy dần chậm lại, rốt cục ngừng hẳn.
Alice mờ mịt ngẩng đầu, đến giờ mới biết được đã cắn bị thương Lăng Độ Vũ, lấy tay vỗ về vết thương ứa máu của đối phương.
Lăng Độ Vũ thần tình lộ vẻ lượng thứ.
Alice mặt ngẩng lên cười án náy, run giọng: “Xin lỗi! Ta không biết là đang làm gì?”
Lăng Độ Vũ nhẹ thúc bụng ngựa, bạch mã chậm rãi mà đi. Tay phải cầm cương, tay trái ôm chặt Alice, khiến nàng cả người nép vào ngực hắn.
Alice vừa nãy lạnh lùng hung hăng tiêu tan, mắt nhắm lại, thuần phục như dê con núp trong lòng hắn.
Ngựa chuyển hướng ven hồ, theo khói nhẹ Mộng Hồ bước từng bước nhẹ nhàng.
Lăng Độ Vũ thuận thế ghé tay nàng thì thầm:
“Ngày đó tam phu nhân nói, cô trong lịch sử Mộng Hồ Thủy Trang, chính là không chịu hợp ước chế thúc một trong năm người, vậy bốn người còn lại là ai?”
Bị làn hơi ấm áp từ miệng hắn thổi vào màng tai mẫn cản, Alice cả người mềm nhuyễn, như là bị thôi miên đáp lời:
“Chính là Tiêu Thương cùng Jack, hai người họ theo tiến sĩ tối thiểu cũng đã ba mươi năm, hai người còn lại… chính là Tinh Tử cùng Hạ Thái Thái…”
Lăng Độ Vũ há lại buông tha cơ hội này, bất quá hắn rất là am hiểu kỹ xảo gợi người nói thật, chính là trước tiên cần xuất ra chút việc khơi gợi, rồi từ đó đổi tới hiểu biết của đối phương, vì vậy mới nói:
“Tiến sĩ cũng từng nói với ta về chuyện Tinh Tử, nếu như cha mẹ nàng đều phản đối họ cùng một chỗ, nhất định là thật gây áp lực cho Tinh Tử.”
Alice nói:
“Việc này còn không thế sao, Tinh Tử vừa tới Mộng Hồ, nhìn thì rất là vui sướng, chỉ đến khi bọn họ hai người từ Hawaii trở về, xảy ra bất hòa. Chúng ta đều không dám hỏi, tính tình tiến sĩ thì càng trở lên cáu kỉnh…”
Lăng Độ Vũ làm bộ hiểu rõ, thở dài một hơi, nói:
“Ta hiểu, tiến sĩ rất hối hận hành vi khi đấy, thế nhưng sao mà nghĩ được Tinh Tử lại ngốc tới tự sát chứ.”
Alice toàn thân chấn động, mắt mở trừng, thần sắc như không tin được, thất thanh kêu lên: “Cái gì?”
Lăng Độ Vũ trong lòng rùng mình, Alice cũng không biết việc Tinh Tử tự sát, xem ra đây là bí mật, vội vàng nói:
“Thương tâm như vậy, không phải chẳng khác nào tự sát hay sao?”
Hắn là nhớ tới ánh mắt u uất của Tinh Tử khi đấy, tùy tiện nói lấp đi.
Alice mặt dù vẫn còn một tia nghi hoặc, thần tình nhưng đã dịu xuống, gật đầu:
“Đúng vậy! Tinh Tử bệnh hai tháng trước khi chết, cả ngày đều giam mình trong phòng ngủ tại Pha lê ốc, đến tiến sĩ cũng không gặp. Nàng thần sắc u oán, chúng ta nhìn thấy cũng tan nát cõi lòng, nàng có bệnh, đúng là có thể do quá độ u uất thương tâm.”
Lăng Độ Vũ im lặng, Ba Cực cùng Tinh Tử trong đó xảy ra nhiều chuyện ngoại nhân không cách nào biết. Nhớ tới Tinh Tử, hắn cũng có cảm giác bi thương tâm thống, may là nhìn xuống lại thấy da thịt Alice mềm mại nóng bỏng trong làn áo, có chút kích thích mà bổ sung cảm giác trống rỗng kia. Còn một vấn đề là, Hạ Thái Thái vì sao không thụ hợp ước khống chế, nhưng giờ phút này lại không nên hỏi quá nhiều, nên đành lưu lại ngày sau hỏi rõ.
Alice nhanh chóng thở gấp, thiếu nữ nhạy cảm, khiến nàng cảm thấy Lăng Độ Vũ trong đầu nổi lên ý niệm xâm phạm.
Lăng Độ Vũ tâm thần chuyển tới phương diện khác, hỏi:
“Tại sao cô không cần hợp ước, nhưng vẫn có thể ở đây xưng vương xưng bá?”
Alice nghe hắn dụng từ cổ quái, khúc khích cười, trả lời:
“Không rõ. Ta từ nhỏ tại cô nhi viện lớn lên, tới năm mười bốn tuổi được một đôi vợ chồng trên danh nghĩa tới nhận nuôi, rồi đem ta tới Mộng Hồ, vì tiến sĩ mà làm việc, bất kinh bất giác đã bảy năm rồi.”
Lăng Độ Vũ biết Alice cùng Ba Cực trong đó, khẳng định có là có bí mật lớn.
Alice chính là chưa bao giờ có cơ hội cùng người tâm sự, giờ khắc này, chính vì thế sướng sở dục ngôn không dứt:
“Ta từng hỏi qua tiến sĩ, ông ấy luôn bảo cùng ta có duyên, vừa thấy ta thì ưu thích, mới muốn mời ta làm quản gia, đáng tiếc ông đối ta ưu thích, cũng không giống như là đối với Tinh Tử. Ai! Nhưng là, từ khi ta gặp ngươi, hết thảy đều không còn quan hệ nữa… Hiện tại… ta chưa bao giờ thấy qua thỏa mãn như vậy.”
Lăng Độ Vũ đại ngộ, nguyên lai Alice vẫn đơn phương luyến ái Ba Cực, mới giải thích nàng vì sao đối với Nhã Đại Ny địch ý như vậy, bởi vì người sau từng cùng Ba Cực có một đoạn không tầm thường quan hệ, rồi thấy Lăng Độ Vũ đại thế địa vị Ba Cực trong lòng nàng, rõ ràng lại e ngại Ngã Đại Ny bả hắn cướp đi. Với một nữ hài thanh thuần lại ương bướng thất thường, việc này không thể lấy lý lẽ mà xét.
Lăng Độ Vũ mỉm cười bảo:
“Alice, ta có một yêu cầu.”
Alice một vẻ người nói gì bổn tiểu thư cũng đáp ứng, nhắm mắt thì thào: “Nói đi!”
Lăng Độ Vũ nói: “Ta muốn gặp Nhã Đại Ny!”
Alice cả người chấn động, mắt mở to cả giận: “Chuyện gì?”
Lăng Độ Vũ đã ngấu nghiến đôi môi nhỏ thơm ôn nhuận của nàng, hai người đắm chìm tại hoan ái nam nữ.
Rời đôi môi nóng bỏng đỏ mộng, hắn bảo nhỏ:
“Yên tâm! Nhã Đại Ny là lão… chiến hữu của ta, mà không phải tình nhân, ta lần này gặp cô ấy, có thể cam đoan không phát sinh hình thức ‘tính quan hệ’ gì. Nhưng đối với tiểu thư Alice mỹ lệ, thứ lỗi tiểu đệ không thể bảo chứng điều gì.”
Alice địch ý mất đi, đỏ hồng lan dần cả mặt, cười xì:
“Người đi chết đi!”
“Á!”
Chợt kêu lên, nguyên lai ngựa đã đưa bọn họ về lại dãy nhà gạch, nàng toàn tâm đặt tại Lăng Độ Vũ tán tỉnh, mờ mịt không biết thân ở nơi nào, sao nghĩ tới đối phương sớm có dự mưu, đưa nàng trở lại nơi này, bất quá giờ khắc này, nàng chỉ còn nguyện ý thấy hắn hoan tâm.
Lăng Độ Vũ sau đó cùng Nhã Đại Ny tại gian phòng lần trước gặp mặt. Alice dưới yêu cầu của hắn, rút lui đi nhân viên giám thị. Kỳ thực Ba Cực đã sớm phân phó, để Lăng Độ Vũ tùy tiện hành động.
Nhã Đại Ny biểu hiện mặt ngoài hoàn toàn bình phục, trong mắt càng là thấy sinh cơ cùng hi vọng, thật là khác xa so với dáng thất ý lần gặp trước.
Lăng Độ Vũ mở cửa thấy người liền nói: “Ba Cực đã tới gặp người sao?”
Giật mình như phụ nữ Hồi giáo lộ khăn che mặt, Nhã Đại Ny cúi đầu trả lời: “Người biết rồi?”
Lăng Độ Vũ kỳ thật chuyện gì cũng không biết, chỉ là từ bộ dáng nói chuyện của Ba Cực, Alice, thậm chí Nhã Đại Ny ba người, mà đoán ra manh mối, một câu này chỉ là thử dò xét. Lại từ phản ứng của Nhã Đại Ny, sáng tỏ quan hệ hai người, không đơn giản chỉ là đối địch.
Lăng Độ Vũ không muốn Nhã Đại Ny nhìn xuyên tới để bài của hắn, hàm hồ nói tiếp: “Người hay là đi đi!”
Nhã Đại Ny ngây người một chốc, rồi kiên quyết lắc đầu:
“Không! Trừ phi ta tự mình thấy qua nàng, nếu không tuyệt không rời đi…”
Ngẩng đầu nhìn phía Lăng Độ Vũ, lại cúi xuống, thấp giọng kể:
“Vốn ta tưởng rằng mình đối với hắn chỉ còn hận, chính là khi mặt đối mặt thì, ta mới biết mình một mực tự lừa dối, từ chạy thoát khỏi nơi này, ta cơ hồ mỗi đêm đều mộng tới nơi này… mộng tới Mộng Hồ mỹ lệ… cũng mộng tới hắn…” Thần tình hốt nhiên kích động, thanh âm đề cao không ít, cơ hồ như kêu lên:
“Cũng mộng tới hắn vì nữ nhân kia, vứt bỏ ta không thèm để ý…” rồi mặt nóng, đỏ bừng tiếp: “Ta muốn giết bọn họ.”
Lăng Độ Vũ thở dài một hơi, đối với quan hệ nhân gian mà thấy đau đầu, đồng thời cũng đối với mình mà thấy tự liên tự khổ, hắn vừa lại làm sao không phải thường xuyên đều tưởng tới Tinh Tử, có thời gian liền muốn thấy Mộng Hồ.
Hắn trầm giọng hỏi: “Vậy nữ nhân kia là ai?”
Nhã Đại Ny run run tay bảo:
“Ta không biết, hắn dùng thủ pháp cường bạo đạt được ta rồi, buộc ta cùng hắn tới hơn một tháng, kỳ thật lại mỗi lần cùng ta, thì từ thần sắc, mà ta biết hắn đều tại ảo tưởng đang cùng nữ nhân kia, đến tối cũng chỉ kêu tới tên kẻ khác, ta không cách nào chịu nổi… Vì vậy trốn thoát, thề phải đưa hắn bằm thây vạn đoạn, sự việc về sau, người đều đã rõ.”
Lăng Độ Vũ thầm nghĩ: “Ngươi sao có năng lực thoát khỏi bàn tay Ba Cực, Ba Cực chỉ bất quá dụng nàng làm mồi câu, dẫn mình đi tới. Nghĩ đến Nhã Đại Ny vì Tinh Tử, một người đã mất, mà ghen tuông tranh đoạt, làm người thấy thương hại.”
Nhã Đại Ny chợt nhớ tới chuyện gì hỏi hắn:
“Ồ! Tại sao người hình như thật giống khách quý đi lại tại đây tự nhiên chứ?”
Lăng Độ Vũ thản nhiên: “Đạo lý rất giản đơn, bởi vì ta chính là bằng hữu của Mộng Hồ.”
Ly khai gian phòng giam lỏng Nhã Đại Ny đã thật lâu thật lâu, hắn vẫn còn nhớ rõ ràng ánh mắt oán hận của Nhã Đại Ny, không thể nghi ngờ chỉ cần có cơ hội, nàng chính là tuyệt bất lưu tình sát tử Ba Cực.
Đố kỵ như độc xà gặm nhấm tâm can.
Tại Nhã Đại Ny lại càng mãnh liệt.
Lăng Độ Vũ một mình ngồi tại Pha lê ốc mênh mông, đối diện là tế đài, chìm đắm trong cảnh sắc trước mắt.
Ba Cực còn chưa quay lại.
Gặp mặt Nhã Đại Ny xong, Alice nhận được điện thoại từ Colombia của Ba Cực, bận bịu đến giờ, cả Mộng Hồ Thủy Trang hành động khởi lên, thỉnh thoảng lại thấy thủ hạ Ba Cực với tinh duệ vũ trang tiến tiến xuất xuất, tăng cường phòng ngự lực lượng, không khí chính là gió thổi mưa buông trước bão lớn.
Vào đêm, Thủy Trang dần yên tĩnh, bất quá Lăng Độ Vũ biết đây chỉ là biểu hiện bên ngoài, chỉ cần có kẻ sấm nhập vào, đều lọt vào vô tình cường đại phản kích.
Tối hơn mười hai giờ.
Sương vụ từ từ mà tụ.
Lăng Độ Vũ nhìn tới hai ngọn đèn trên ban công, ánh đèn chỉ tới hơn mười feet (1 feet(foot) cỡ 1/3m), bắt đầu mờ nhạt, vô lực chìm trong vụ sương.
Lăng Độ Vũ một đôi hổ mục cũng giống như cảnh phía ngoài, mê man từng màn từng màn sương vụ.
Tinh Tử! Người đến tột cùng tại đây?
Người phải hay không đã chết?
Có hay không Mộng Hồ khiến người oan hồn bất tán, quấn chân không rời?
Nghe nói người có ba hồn bảy phách, chết đi thì hồn phách đều tan, sau đấy không lâu thì lại trọng hợp, nhớ lại cuộc sống sinh tiền, nếu là có oan khất, thì không chịu tán đi, hình thành oan hồn dây dưa nhân thế.
Tinh Tử! Người phải hay không có oan tình?
Sương vụ càng lúc càng nồng.
Thiên địa như tan chảy thành hơi sương.
Màn sương xoay tròn, không gió mà động.
Lăng Độ Vũ đứng lên, linh giác siêu việt thường nhân, khiến cho hắn cảm thấy Tinh Tử tại phụ cận, tiếp xúc tới vô tận bi thương ai oán nơi nàng.
Hắn nhìn quanh bốn phía, ban công trống rỗng, trừ mình, cùng hai ngọn đèn chiếu sáng, không còn người vật nào khác.
Trong lòng bốc lên một cổ chờ mong nóng rực, Lăng Độ Vũ nhịn không được kêu lên:
“Tinh Tử!”
Sương bay như múa.
Tinh Tử mờ ảo xa xa.
Lăng Độ Vũ chạy nhanh tới lan can, hết sức dõi mắt trong màn sương rộng lớn, cái gì cũng không nhìn ra.
Hắn tinh thần mất mát mà thối lui, cho tới ghế, lại ngồi xuống.
Một tia minh ngộ chiếm cứ trong lòng, hắn một dạng khát vọng tìm Tinh Tử như vậy, đến tột cùng là vì sao? Có hay không chỉ vì muốn hoàn thành Tầm nhân hợp ước với Ba Cực? Không, tuyệt không phải. Bởi vì vừa rồi hắn một chút cũng không nghĩ tới Ba Cực, còn nói gì tới phó thác của người kia.
Chẳng lẽ tự mình cũng giống Ba Cực, đã thâm sâu mê luyến Tinh Tử? Thân hãm trong bùn, không còn khả năng kiềm chế.
Suy nghĩ này khiến hắn cảm thấy phát run, hắn muốn nhớ tới Trác Sở Viên, lại biến thành mơ hồ không rõ ảnh tượng, tưởng nhớ Alice, so với Tinh Tử, lại như thế không thấy chút trọng yếu.
Hắn rồi như giác ngộ, mờ mịt ngẩng đầu lên, vọng nhìn Mộng Hồ.
Tuyệt sắc Tinh Tử, một thân bạch y, đứng ở trước lan can, ánh mắt thâm sâu như bảo thạch, khắc đậm trong con ngươi hắn.
Màn sương vụ dày đặc khiến thiên địa trở nên vừa như nhỏ hẹp vừa như vô hạn, tựa hồ trên địa cầu chỉ còn lại bọn họ hai người.
Lăng Độ Vũ không dám động, sợ vừa động nàng hội bay đi hoặc biến mất. Giống như trong mỹ mộng nửa tỉnh nửa mơ, vừa dụng thần thì mộng đã tản khai.
Tinh Tử nhan sắc động thấu hồn người, ánh mắt tán phát mê nhân. Lồng ngực nhẹ phập phồng lên xuống, như có như không. Làn lụa trắng trong vụ sương cuộn xoay mà phất phơ theo gió.
Tinh Tử trong mắt đọng đầy thâm tình, chăm chú ngưng nhìn, Lăng Độ Vũ tâm linh phát run, muốn nói nan thành.
Hai người khoảng cách không tới mười feet, nhưng lại giống như không thể vượt qua, thiên nhân cách trở.
Lăng Độ Vũ cơ hồ nghẹn ngào:
“Tinh Tử! Tinh Tử!”
Tinh Tử mái tóc phất nhẹ theo gió, mỹ ngọc dung mạo lộ ra biểu tình suy ngẫm, vừa lại cúi đầu trầm ngâm, như muốn nói lại ngừng.
Lăng Độ Vũ đột nhiên ngây ngốc, nguyên lai hắn tại tâm linh vang lên êm ái nữ thanh, nhẹ mà ấm: “Tinh Tử? Gì là Tinh Tử?”
Trước mắt Tinh Tử rõ ràng môi anh đào khép kín, Lăng Độ Vũ khẳng định là Tinh Tử từ tâm linh truyền ra lời nghi vấn.
Hằn còn đang muốn nói, Tinh Tử đã hướng phía ban công như bay đi, quần lụa phủ lấm đất như mây trắng mềm mại, trông đẹp huyền ảo. Lăng Độ Vũ phản ứng vô cùng mau lẹ, thân vọt tới hướng Tinh Tử dời đi như hổ phi báo chạy .
Hắn động tác không thể không hài lòng, chính là Tinh Tử ưu mỹ thân hình, lại càng gấp như lông vũ trong cuồng phong phấp phới, nháy mắt đã tung bay tại cuối ban công, ngoài tầm tay Lăng Độ Vũ.
Lăng Độ Vũ đang muốn tái vọt tới, bỗng dừng trụ thân hình, nguyên lai hắn là từ sâu thẳm Tinh Tử con ngươi đen láy, nhìn ra thông điệp trong lòng đối phương.
Hắn cho tới nay chưa bao giờ nghĩ qua, lại có thể từ trong đôi con ngươi, nhìu thấu được lời nói trong tâm đối phương như thế.
Tinh Tử hai con mắt như rơi lệ như kể than, trách Lăng Độ Vũ thô bạo đuổi bắt, lại cành cáo hắn nếu là tái bước thêm một bước, nàng liền trầm hồi Mộng Hồ, không hề cùng hắn gặp lại.
Lăng Độ Vũ tâm thần vô cùng rung động, cũng dâng lên một cổ bất khả kháng cự hỏa nhiệt, khiến hắn nguyện ý hiến dâng bấy cứ vật gì, chỉ để đánh đổi cùng Tinh Tử chút nhẹ nhàng tiếp xúc.
Nhãn tình hắn như bị đôi con ngươi của Tinh Tử thu hút hãm trong lao ngục, cũng cảm thấy Tinh Tử thâm tình như hải dương, không chút ngại ngùng ngăn cách tiến vào trong mắt hắn, rồi tiến vào thâm sâu trong linh hồn hắn. Hắn cảm thấy Tinh Tử oán hận trách móc, cảm thấy sinh mệnh mỹ nữ trước mắt, còn có một loại phi thường kỳ quái xúc cảm, tựa hồ là bàng hoàng cùng bơ vơ.
Nước mắt từ khóe mắt hắn ứa ra. Đồng thời lúc đó, hắn kinh hãi thấy một giọt lệ trong lóng lánh, cũng từ khóe mắt Tinh Tử chảy ra, nhanh chóng lướt qua dung nhan tuyệt mỹ, rồi rơi hòa trong sương vụ. Ánh mắt hắn không tự chủ được mà truy nhập sương trắng, thiên địa như ngưng lại, lệ châu rơi lạc trên nền ban công, tan thấm bốn phía. Hắn hoàn toàn không rõ sao mình có thể quan sát tới thế giới tinh vi như thế, nhãn lực như đã tăng tới trăm ngàn lần, hoặc như là tế bào não phụ trách thị lực đã tăng tới tốc độ siêu việt thường nhân.
Lại ngẩng đầu lên, chuyện gì cũng nhìn không ra.
Chỉ có lời Tình Tử trong mắt cùng thân hình nàng hướng tới hắn, thon mỹ siêu việt thế gian ngọc thủ.
Tay như tuyết trắng, năm ngón thon tròn nhỏ xinh, giống như thủy xà hướng hắn vẫy động.
Lăng Độ Vũ giơ hay tay, mong mỏi bả ngọc thủ Tinh Tử mà nắm trong lòng.
Tinh Tử tay hơi co lại, trách mắng lắc đầu, trong mắt truyền tới như lời:
“Không phải thế này! Người chỉ cầu nhẹ khinh tiếp xúc, chỉ là như thế thôi!”
Lăng Độ Vũ trong lòng xấu hổ tham tâm, tay trái thu lại, tay phải ngón tay duỗi ra, hướng Tinh Tử dâng tới.
Tinh Tử trong mắt quang mang tán thưởng, ngọc thủ lại hướng trước thân, rung động nhẹ nhàng, hướng tới tay Lăng Độ Vũ.
Đầu ngón tay khẽ chạm.
Trong phút chốc, hai người như tại thiên địa hợp cùng một chỗ
Cao cao tại thượng là thiên, đê đê tại hạ là địa.
Tại lệ sương mà kết hợp, phổ khúc luyến ái.
Thông qua đầu ngón tay nhẹ tiếp xúc, hai thế giới bất đồng mà độc lập đồng thời dung hợp.
Nếu thường nói thế gian ái tình nam nữ, giống như tia sáng chớp lóe trong hắc ám, ái tình của Tinh Tử lại như diễm dương (mặt trời xinh đẹp) chiếu sáng đại địa, thiêu đốt tới tận cùng vũ trụ.
Cô độc chính là phụ phẩm của sinh mệnh.
Dù quản là người đứng trên ngàn vạn, khi đối diện cùng đồ sát, cùng điên cuồng gào thét, cùng kinh sợ khóc thét, cùng phẫn nộ, bi oán, đều chỉ tự thân thông qua độc lập tâm linh, đi tới thể nghiệm hết thảy đã hoặc tương lai sẽ phát sinh.
Một loại cô độc tới hư không làm người nghẹt thở.
Dạng cô độc như thế, tại giờ khắc này như băng sơn tan chảy, tâm linh hai người tượng như thủy nhũ tương hợp, vô pháp phân xuất.
Tình nhân thông qua thưởng thức, trò chuyện, nhục thể tiếp xúc, mới có thể trong một sát na sinh hoa lửa ái, rồi sau lại như mây tán khói tan, không còn dấu vết.
Chúng ta nhiều lần thử nghiệm tới xa rời vực sâu cô độc, để rồi không thể tránh khỏi lần nữa trở về.
Cô độc chính là một bản chất của sinh mệnh.
Mỗi một cá nhân, đều là một vũ trụ cách ly hiu quạnh.
Mỗi cá nhân, đều có hữu hạn tự mình kinh nghiệm, từ đấy mà suy đoán cảm thụ cùng kinh nghiệm kẻ khác, gợi ra “cộng hưởng”. Nhưng chúng ta chưa bao giờ có thể chân chính kinh nghiệm tới “kinh nghiệm” người khác, chỉ có thể “thể hội”, chỉ có thể “tưởng tượng”, chỉ có thể “tương tựu” (gần giống như).
Chính là giờ phút này, Lăng Độ Vũ đã tiến vào thế giới cùng kinh nghiệm của Tinh Tử.
Lệ rơi không ngừng từ khóe mắt, thấm ướt vạt áo.
Người ta thường nói bọn họ liễu giải lẫn nhau, nhưng là loại liễu giải này cực hạn tới bao nhiêu? Mỗi cá nhân đều là từng đoạn từng đoạn cô độc tự sống trên đời, vô luận là lừa gạt mình thế nào, rốt cuộc thì, vẫn như cũ đứng tại “cô đảo” của riêng bản thân.
Mỗi người sinh ra, rồi tới tử vong, đều là triệt để cô độc.
Tình nhân nói tới bọn họ chất chứa ái tình mà có toàn thế giới, nhiều nhất cũng chỉ là cô độc từng người tự mình có “toàn thế giới”.
Chính là giờ phút này, Lăng Độ Vũ hoàn toàn hưởng tới thế giới cùng vũ trụ của Tinh Tử.
Lăng Độ Vũ hai mắt nhắm lại, tâm linh dung nhập vào tâm linh Tinh Tử.
Pha lê ốc, ban công, ánh đèn, sương vụ đều biến mất.
Từng đợt cả mừng vui, rồi cả đối sinh mệnh vô hạn ai oán buồn thương mãnh liệt kéo đến. Lăng Độ Vũ phân không ra “hắn” cùng “nàng”. Giới hạn cùng con đê tâm linh hoàn toàn tan vỡ.
“Bọn họ” phát giác “tự mình” nằm tại thảm cỏ xanh bên Mộng Hồ, dưới đêm tối bao trùm.
Hắc ám hướng bốn phương tám hướng khuếch tán, tại đại thảo nguyên vô biên vô bờ, hạt mưa sắc vàng thoải mái rơi trên bình nguyên, rơi lạc cả trên người bọn họ.
Ái như ngọn lửa tại tâm linh hòa hợp mà thiêu đốt, như hồng thủy bả bọn hắn mà thôn phệ.
Lệ chảy không ngừng.
Tâm linh càng không ngừng đề thăng, vươn tới hư không vô tận, vươn tới hư không cô độc, chính là bọn họ lại cũng không còn cô độc, bởi vì họ cũng đã thành hư không, tựa như hư không biến thành bọn họ.
Lăng Độ Vũ “cảm” thấy Tinh Tử hướng hắn mà cười, “nhìn” thấy nàng phất bay suối tóc, từ không trung phủ xuống, thụ tới nàng đối với tâm linh hắn âu yếm, sinh mệnh lực của nàng cùng hắn mà hợp.
Hai người bọn hắn tại tâm linh một đồng quê xanh mát bay lượn tiêu dao, dưới chân cây rừng ẩm ướt.
Sau đó…
Hết thảy đều mất.
Lăng Độ Vũ phát giác mình đang quỳ gối trên ban công tại Pha lê ốc, cảm giác cô độc lại cuồn cuộn hồi về.
Tinh Tử chẳng biết đi đâu.
Sương bắt đầu nhạt dần, loãng dần.
6:47 Sáng.
Ba Cực bước thẳng tới ban công, Lăng Độ Vũ vẫn như cũ ngồi yên tại không gian rộng lớn Pha Lê ốc.
Hắn ở nơi này ngồi tròn một đêm, sáng sớm sương tụ, áo hắn vốn đã thấm đầy nước mắt cùng hơi sương, lại thêm ẩm ướt.
Ba Cực ngồi ở ghế bên kia bàn, trong mắt vệt đỏ hằn đầy, dấu vết mệt nhọc suốt một ngày đêm.
Lăng Độ Vũ nhưng vẫn chưa hồi phục đêm qua cùng Tinh Tử “kinh nghiệm”, thần sắc mờ mịt.
Ba Cực kinh ngạc: “Người làm sao vậy”
Lăng Độ Vũ cả người chấn động, ngẩng đầu nhìn hướng Ba Cực, tựa hồ giờ khắc này mới tỉnh ra phát giác Ba Cực tồn tại.
Ba Cực chưa bao giờ nghĩ tới Lăng Độ Vũ tinh hoa lấp lánh cũng sẽ có loại thần thái ngốc trệ này, khẩn trương truy hỏi: “Có phải hay không cùng Tinh Tử liên quan?”
Lăng Độ Vũ ánh mắt mờ mịt nhìn Ba Cực, lại hạ người, chậm rãi gật đầu.
Ba Cực bỗng nhiên đứng dậy, đi tới trước mặt Lăng Độ Vũ, vô cùng sốt ruột hỏi: “Sự tình có tiến triển gì sao?”
Lăng Độ Vũ ngửa đầu nhìn Ba Cực đứng trước mặt, từ góc độ này mà nhìn, vốn đã hùng vĩ Ba Cực lại càng như non cao núi lớn, chỉ có hắn mới biết ngọn cao sơn này có một mặt yếu ớt.
Lăng Độ Vũ hạ đầu nói: “Xin lỗi, ta hoàn thành không được nhiệm vụ người giao, hi vọng có thể ngưng hẳn hợp ước.”
Ba Cực đệ nhất là ngạc nhiên, rồi theo thần sắc biến đổi, thối lui liên tiếp mấy bước, lắc đầu:
“Không! Không thể! Người là hy vọng duy nhất của ta, người nhất định phải vì ta tìm nàng quay lại!”
Lăng Độ Vũ chỉ là lắc đầu.
Ba Cực lại bước nhanh tới trước, trở lại đúng vừa rồi vị trí, kêu lên:
“Người không trợ giúp ta chuyện này, ta điều gì cũng không cho người, giải dược, Nhã Đại Ny, toàn bộ đều không!”
Hắn đã mất đi tỉnh táo cùng lý trí thường ngày
Lăng Độ Vũ bỗng nhiên đứng dậy, so với Ba Cực lại càng kích động nói lớn:
“Người còn chưa rõ ràng sao, ta rời đi đối với người chỉ có chỗ tốt chứ không có hại gì, người minh bạch không?”
Ba Cực đột nhiên tĩnh lặng, sắc mặt cấp tốc chuyển thành trắng bệch, mềm yếu thối lui tới tận lan can, mới dừng lại, môi run run khẽ, một chữ lại cũng không lên lời.
Lăng Độ Vũ về chỗ ngồi, thần thái trong mắt lại thấp thoáng, lãnh tĩnh nói: “Nói cho ta, người từ khi đến Mộng Hồ, đã ra mắt Tinh Tử không?”
Ba Cực mặt sắc càng tái nhợt, mềm yếu lắc đầu, hắn hiểu ra Lăng Độ Vũ muốn nói chuyện gì. Hắn cũng là kẻ tinh thần phi thường bén nhạy, cảm giác được sự biến dị tinh tế của sự vật.
Lăng Độ Vũ ánh mắt từ Ba Cực đảo sang Mộng Hồ, tại ánh dương quang nhu hòa buổi sáng, tại không còn sương vụ quấy nhiễu, hồ bạc lấp lánh, xa xa bờ bên kia, như họa như tranh một vùng xanh lá.
Ba Cực hai tay úp mặt, lẩm bẩm: “Ta hiểu, người đoạt đi Tinh Tử, của ta Tinh Tử.”
Hắn ngẩng đầu lên, trong mắt là ánh nhìn lạnh lẽo:
“Tình địch”
Lăng Độ Vũ hồi phục trấn định thường ngày, rõ ràng đây là thời khắc mấu chốt, nếu có gì không tốt, chính là thảm cục lưu huyết đương trường, bình tĩnh nói:
“Không! Người sai rồi, ta cũng không có đoạt đi ‘Tinh Tử của người’.”
Nói đến ‘Tinh Tử của người’ thì hắn từng chữ từng chữ nhấn mạnh, Ba Cực sao không cảm thấy thâm ý, mà không lập tức phát tác.
Ba Cực trầm giọng:
“Được! Nếu không phải người, là ai?”
Lăng Độ Vũ bảo:
“Chuyện này, trừ người, ta, nàng, không còn tồn tại kẻ nào khác.”
Trên sự thật, cũng chỉ hai người bọn họ có thể nhìn thấy Tinh Tử.
Ba Cực sắt mặt phát lạnh, nở nụ cười tàn khốc, bảo:
“Đó chính là ngươi vi bối (làm trái) hợp ước, tự biển thủ, bả Tinh Tử từ ta cướp đi.”
Lăng Độ Vũ không chút thối lui, gay gắt đối chọi:
“Ngươi hoàn toàn bẻ lệch hướng, ta cũng không có vi bối hợp ước, cũng không có tự biển thủ, bởi vì theo như lời hợp ước của người là Tinh Tử, ba năm trước đây đã chết, bảo ta như thế nào tìm?”
Lửa giận vút cao, Ba Cực tiến tới một bước, hai tay gắt gao nắm vai Lăng Độ Vũ, quát cuồng:
“Người kẻ dối trá, lừa đảo, nói sai với lòng, còn muốn ngụy biện, tốt! Nói cho ta, người tối hôm qua nhìn thấy Tinh Tử, đó là ai?”
Lăng Độ Vũ mặc cho Ba Cực cầm lấy bả vai, thần sắc tĩnh không gợn chút biến hóa, từng chữ từng chữ nhả ra:
“Người còn không rõ sao, nàng cũng không phải Tinh Tử, Tinh Tử người hết mực yêu thương, ba năm trước đã chết rồi.”
Ba Cực hai mắt đỏ lửa, điên cuồng hô:
“Không ai so với ta rõ ràng hơn về Tinh Tử, người khác có giả mạo cũng không được, đấy đích xác là Tinh Tử, Tinh Tử ta trong lòng chí ái, ta phải đem đầu lưỡi dối trá của người cắt đi.”
Lăng Độ Vũ lãnh đạm:
“Người nói đúng, đó chính là Tinh Tử trong lòng người, nhưng cũng không phải Tinh Tử người yêu người, người sau ba năm trước đã chết rồi.”
Ba Cực ngây ngốc, buông lỏng tay nơi đầu vai Lăng Độ Vũ, hỏi:
“Vậy có gì khác nhau? Ta nghĩ đấy vẫn là Tinh Tử kia.”
(Hết chương 6)