Sau nhiều ngày đi ngựa cuối cùng Hận Thiên đã đến được Hoa Âm trấn dưới chân núi Hoa Sơn. Khi ngước lên , Tây Nhạc Hoa Sơn đã sừng sững trước mặt. Trong “Ngũ nhạc” Hoa Sơn không phải ngọn núi cao nhất hay đẹp nhất , nhưng vóc dáng của nó không hổ danh như thiên hạ đồn : “Thái Sơn như tọa , Hành Sơn như phi , Tung Sơn như ngọa , Hằng Sơn như hành, Hoa Sơn như lập”
Trong dãy Hoa Sơn , Hoa Sơn phái nằm ở đỉnh Bắc phong là đỉnh thấp nhất trong số các đỉnh Trung phong , Nam phong , Chiêu dương Đông Phong. Vượt qua nhiêu nấc thang bằng đá , ngọn Bắc Phong hiện ra rực rỡ dưới ánh nắng giữa trời xanh ngắt. Trước chiếc cổng đá to , uy nghi có hai người đang cầm kiếm đứng gác. Thấy Hận Thiên dắt ngựa tới , họ bèn chặn lại : “Tiểu huynh đệ quý danh là gi? Lên núi có mục đích gì”
Hận Thiên đưa thanh kiếm của Kiếm Thánh ra nói :”Nhờ hai vị báo với chưởng môn ,tại hạ muốn lên núi học hỏi . Mong chưởng môn chấp nhận cho.”
Cả hai nhìn thanh kiếm : hai chữ Kiếm Thánh khắc trên chuôi đã làm cả hai kinh ngạc . Một người vội cầm lấy thanh kiếm đưa lên cho chưởng môn . Hận Thiên vừa định ngồi xuống bên đường nghỉ ngơi thì nghe tiếng từ trên cao vọng xuống : “Mời lên núi”
Gã đệ tử lúc nãy cản đường chàng , chắp tay nói : “Xin mời thiếu hiệp”
Dáng vẻ cung kính hơn rất nhiều . Lên đến nơi Hận Thiên để ngựa cho một tên đệ tử dắt , hắn theo một đệ tử vào đại điện bái kiến chưởng môn Hoa Sơn là Thái Ngọc Thanh.
Vừa bước vào điện Hận Thiên đã cảm thấy đôi mục quang sáng lấp lánh chăm chú nhìn chàng như muốn xuyên thấu con người chàng . Đôi mắt đó là của một người trung niên chừng năm mươi tuổi , quần áo trên người khá bình dị , ngồi trên tấm bồ đoàn trước lư hương bằng đồng lớn.
Ông ta cất giọng trầm trầm : “Hoan nghênh thiếu hiệp đến Hoa Sơn. Xin mời ngồi” đoạn chỉ vào tấm bồ đoàn còn trống đối diện.
Hận Thiên không giấu giếm : “Vãn bối Hận Thiên đệ tử Ngũ Võ thần môn bái kiến tiền bối . Từ lâu đã nghe oai danh của phái Hoa Sơn như sấm nổ bên tai , nay lên cầu kiến học hỏi thêm chút võ học.”
Ông ta nhìn chàng hồi lâu , dịu giọng nói: “Thiếu hiệp quả là nhân tài , võ công đã luyện đến tuyệt đỉnh . Là người hắc đạo dám lên núi học hỏi chỉ e không có mấy người. Ta chỉ thắc mắc một điều là tại sao thiếu hiệp lại có được bảo vật của Kiếm Thánh?”
“vãn bối là người không biết trời cao đất dày , phụng ý sư phụ ra giang hồ tu luyện võ công để đánh bại Kiếm Thánh , vô tình gặp ông ấy . Ông ấy bảo vãn bối muốn lên núi phải có thanh kiếm này rồi tặng cho vãn bối”
“Nói vậy sư phụ thiếu hiệp là ….?”
“Vãn bối là lục đệ tử của Ngũ Võ Vô Địch”
“Quả là dưới tay tướng giỏi không có quân hèn , ta hiểu lí do Kiếm Thánh đưa kiếm cho thiếu hiệp rồi… Dương Tiễn !”
Một người áo xanh chạy vào “Có đệ tử ”
“Ngươi đưa vị huynh đệ này vào nhà khách , sắp xếp chỗ nghỉ , sau đó dẫn vị huynh đệ đi tham quan rồi dẫn đến chỗ Viên sư thúc , bảo là vị huynh đệ này là người của Ngũ Võ Thần Môn muốn học hỏi , xem có ai đủ khả năng thì chỉ giáo.”
Hận Thiên kinh ngạc , người này không những võ công cao cường mà lại vô cùng khoáng đạt . Hầu hết các phái võ đều rất sợ người ta ăn trộm võ công nên rất đề phòng người lạ . Vậy mà ông ta lại cho chàng đi tham quan Hoa Sơn , lại còn dẫn đến trường luyện võ quả thật là điều chàng không ngờ đến.
Ông ta thấy Hận Thiên nhìn mình ngẩn ngơ thì hỏi : “Sao thiếu hiệp còn chưa đi?”
“Vãn bối bây giờ mới hiểu tại sao Hoa Sơn lại có thể đứng ngang hàng với Thiếu Lâm , Võ Đang. ”
Thái Ngọc Thanh cười , ánh mắt ông ta lấp lánh thần quang nhìn Hận Thiên quay đi .
Dương Tiễn là đệ tử thứ tám của của Thái Ngọc Thanh , võ công bình thường nhưng lại rất cẩn thận và hiểu lễ nghi nên thường được chưởng môn cho theo hầu. Lúc này hắn giúp chàng sắp xếp xong đồ đạc bèn dẫn chàng đi xem các nơi . Sau cùng là đến Luyện Võ Trường .
Gọi là Luyện Võ Trường thực ra chỉ là một khoảng rộng có rất nhiều cột gỗ, bao cát, mộc nhân cho các đệ tử tập luyện . Ở chính giữa có một đài cao bằng gỗ, trên đó là người trung niên đang đứng nhìn các đệ tử tập luyện , thấy kẻ nào sai ông ta liền cất lời chỉ bảo.
Dương tiễn kéo Hận Thiên : “Chúng ta đến bái kiến Viên sư thúc .”
Ông ta chính là Viên Tâm , là sư đệ của Thái Ngọc Thanh , võ công không thấp, chỉ thua mỗi chưởng môn đại sư huynh , thậm chí số đệ tử còn nhiều gấp ba của sư huynh. Năm xưa chỉ vì tâm địa hạn hẹp nên không thể nhậm chức chưởng môn , lập tức thách đấu Thái Ngọc Thanh , ai ngờ bị Thái Ngọc Thanh gặp chiêu phá chiêu , lại còn chỉ bảo cho khá nhiều . Ông ta từ đó rất khâm phục sư huynh , tu luyện tăng tiến , đệ tử đến bái sư khá nhiều bèn nhận ra Luyện Võ Trường giúp sư huynh.
Lúc này , Dương Tiễn nói gì đó với ông ta , ông ta liền gật đầu . Dương Tiễn trở lại đưa Hận Thiên lên đài . Ông ta nhìn Hận Thiên rồi nói : “Thiếu hiệp muốn học hỏi thì xin mời , ở đây có hơn một trăm đệ tử , thiếu hiệp muốn đấu với ai thì nói với ta một câu. Chỉ tiếc là ba người tinh hoa của môn phái đã xuống núi theo nhị sư huynh xuống núi truy bắt dâm tặc. ”
Hận Thiên thấy ông ta dương dương tự đắc thì hơi khó chịu nói : “Đa tạ tiền bối đã có lòng , vãn bối muốn tọa tĩnh một lát.” Nói rồi ngồi xuống nhắm mắt lại , thần khí như đi vào trong giếng nước , tất cả mọi xung động đều được hiện lên trong đầu. Chỉ một lúc hắn đã nhận ra hơn một trăm đệ tử võ công không tệ , có vài kẻ võ công cũng thuộc hàng cao thủ nhưng chẳng có ai có thể tiếp nổi hắntrăm chiêu.
Hắn hơi thất vọng bèn tọa thiền một lúc rồi bỏ về phòng khách . Hôm sau Dương Tiễn đến chơi , vui vẻ nói với Hận Thiên : “Sư phụ và các vị sư thúc đang rất chú ý ngươi đấy . Viên sư thúc thì chế ngươi nhát , thấy võ công Hoa Sơn đã hoảng sợ , không dám đấu. Sư phụ và mấy vị khác thì cho là ngược lại . ”
Hận Thiên không nói gì , một lúc sau hỏi : “Ngoài ba người xuống núi trên núi không có ai là thiếu niên cao thủ nữa à?”
Dương Tiễn đăm chiêu rồi đáp : “Có một người nhưng ta không dám chắc . Đó là Thái Ngọc Minh con trai của chưởng môn . Hắn ta chỉ tu luyện một mình sau núi , nhưng chỉ tu tập có bảy chiêu trong Hoa Sơn kiếm pháp. Mọi người đều nói hắn ta ngộ tính thấp chỉ học được bảy chiêu nhưng mỗi lần ta đưa cơm cho hăn , ta thấy trên người hắn ta như có khí thế của một cao thủ.”
Hận Thiên kinh ngạc , tính tò mò nổi lên , bèn hỏi lại Dương Tiễn :”Chả lẽ hắn chưa đấu với ai bao giờ à? ”
-"Ngươi phải hiểu cậu ta là con trai chưởng môn , đấu với cậu ta thua thì mất mặt , thắng thì bị người khác ghét . Đâu được lợi lộc gì?“
“Ta muốn đến xem hắn tập có được không?”
Dương Tiễn đáp : “Có gì mà xem . Bảy chiêu này khá đơn giản , ta cũng dùng được. ” Nói rồi diễn thử cho Hận Thiên xem.
Hắn nhận thấy võ công người này không tệ , nhưng cũng không xuất sắc , chiêu thức chỉ bình bình , không hề có bản sắc riêng, bèn nói : “Hay lắm , nhưng ta cần đấu với một cao thủ , phiền huynh dẫn ta đi xem người đó có được không?”
“Hừ rốt cuộc là ngươi không để ta vào mắt đúng không? Rất may ta là người không hề để bụng . Ngươi đi theo ta” Nói rồi dẫn Hận Thiên đến một rừng trúc trong hậu sơn . y chỉ : “Cậu ta luyện trong đó . ngươi vào mà xem đừng nói ta dẫn ngươi đến đây đấy nhé.” Nói rồi Dương Tiễn quay người đi mất.
Hận Thiên tiến vào rừng trúc , men theo con đương nhỏ mà đi . Những cây trúc xanh mướt cao cả chục trượng che hết ánh mặt trời. Đột nhiên trước mặt hiện ra một khoảng trống hình tròn, ở giữa có một người thanh niên đang múa kiếm. Hận Thiên nhận thấy mỗi chiêu đều không khác một tí gì so với những chiêu mà Dương Tiễn đã sử cho chàng xem , chỉ khác chiêu thức mà người này sử ra vô cùng tinh diệu , chiêu nào chiêu nấy đã đạt đến độ hoàn mĩ , lực đạo và thân pháp phối hợp vô cùng hoàn hảo.
Hắn không kìm được thở ra một tiếng. Người kia kinh dị ngừng luyện quay lại : “Ai?”
Cả hai đưa mắt nhìn nhau, Hận thiên thì kinh ngạc bởi kiếm pháp của người kia , người cầm kiếm thì lại kinh ngạc bởi khinh công tuyệt đỉnh của hắn.
“Các hạ là ai ?”
“Tại hạ là đệ tử của Ngũ Võ thần môn?”
“Người của hắc đạo sao lên đây được?”
Hận Thiên đáp : “Tại hạ lên núi học hỏi võ công, đã được chưởng môn cho phép . Chỉ tiếc ba vị thiếu niên cao thủ đã xuống núi , vô tình qua rừng trúc gặp được tuyệt đại cao thủ là các hạ đây. Tại hạ muốn xin thỉnh giáo.”
“Ta chỉ luyện được bảy chiêu kiếm , võ công thấp kém , ngươi đi tìm ngoài kia có bao nhiêu kẻ giỏi hơn ta mà thách đấu.”
“Bảy chiêu này chiêu nào chiêu nấy đều đạt đến độ tinh xảo , nội công thâm hậu . ta chỉ e trong đám thiếu niên hậu bối ở Hoa Sơn này thì chẳng còn ai đánh được các hạ nữa.”
Thái Ngọc Minh thở dài . Gã vốn là con của chưởng môn nhưng bản tính không ham địa vị , lại sợ huynh đệ ghen ghét . Bởi vậy giả vờ thấp kém chỉ học bảy chiêu của Hoa Sơn kiếm pháp. Nhưng dòng máu thiên tài võ học chảy trong người , càng ngày hắn càng thấy chiêu thức càng mạnh càng tinh thuần , gã không học các chiêu khác chỉ tập trung nghiên cứu bảy chiêu này, cuối cùng đã đạt đến độ hoàn mĩ .
Gã cũng biết là võ công mình trong đám hậu bối Hoa Sơn không ai địch nổi , vì vậy hắn không đấu với ai, chỉ biết luyện kiếm làm vui. Nhưng luyện võ không có đối thủ thì tịch mịch biết bao , gắn vẫn cầu mong một ngày nào đó xuống núi tìm đối thủ nhưng bị cha ngăn cản đành ở lại hậu sơn.
“Hai năm rồi “ Gã tự nhủ "Cuối cùng ông trời cũng cho ta một địch thủ.”
Bèn rút kiếm chỉ vào Hận thiên “Võ công các hạ cũng rất cao siêu , tại hạ cũng muốn lãnh giáo ngũ võ”.
“Hay lắm , xem chưởng“ . Hận Thiên quát lên một tiếng tung mình tới đánh ra một chưởng thăm dò đối thủ . Thái Ngọc Minh thấy hắn dùng tay không nhíu mày , lùi hai bước , một kiếm đâm ra . Kiếm này xuất sau mà tới trước , vừa vặn vào chỗ Hận Thiên đáp xuống làm hắn phải xoay một vòng trên không tránh thoát.
Hận Thiên toát mồ hôi hột lùi ra nhưng Thái Ngọc Minh không tiếp tục đâm tới mà quát lên : “ Ngươi đừng khinh người quá đáng , không dùng ngũ võ , không có binh khí mà dám tiếp kiếm của ta ư? Mau lấy binh khí ra đây”
Hận thiên cười nói : “Chính các hạ mới là người khinh địch đấy . Hận Thiên ta đây vũ khí chính là một đôi bàn tay này ” Nói rồi Hận Thiên lăng không lao tới , tay đã quét ra một chưởng chính là Hàn băng chưởng uy chấn thiên hạ. Nhục chưởng còn cách Thái Ngọc Minh một trượng , hàn phong đã quét rát hết mặt gã. Thái Ngọc Minh không hề lo sợ , tay trái cầm kiếm , tay phải đánh ra một chiêu trong Phá Ngọc Quyền lừng danh của Hoa Sơn.
Ầm một tiếng , quyền chưởng chạm nhau , Hận Thiên lùi ra bốn bước , Thái Ngọc Minh lùi tám bước. Thái Ngọc Minh chỉ luyện kiếm , quyền rất ít khi luyện sao có thể so với Hận thiên ngày nào cũng chăm chỉ luyện ba môn trấn phái. Gã vận nội công cho băng trên quyền đầu chảy ra nói : “Không ngờ các hạ đã luyện thành Huyền băng quyết vô địch thiên hạ”
Hận Thiên cũng hóa giải hết chân khí của Thái Ngọc Minh trên người, cười khổ : “Còn kém so với Chiêu Dương thần công của các hạ”
Chiêu Dương thần công chính là Hoa Sơn tâm pháp nội công , hùng hậu vô cùng , khi luyện thành không hề thua kém Dịch Cân Kinh cửa Thiếu Lâm Tự , hay Thái Cực thần công trấn phái của Võ Đang.
Thái Ngọc Minh nâng thanh kiếm lên ngang mày : “Xem ra tại hạ không dùng kiếm không được rồi.” Kiếm khí bắt đầu lan tỏa ra bên ngoài.
Hận Thiên vừa thấy gã cầm kiếm giao đấu thực sự , đã biết nguy hiểm vô cùng vội lùi thêm hai bước nữa , giơ quyền lên thủ thế. Không gian như lặng đi , chim cũng ngừng kêu , suối dưới khe như ngừng róc rách , trong lòng hai người chỉ chăm chú từng chuyển động của đối thủ.
Một cơn gió thổi cuốn một đám lá khô lên về phía Hận Thiên , Thái Ngọc Minh không bỏ lỡ cơ hội, một kiếm xuất ra đâm thẳng vào ngực hắn Hận Thiên bị bụi và lá che mắt nhưng trong tâm thấy rất rõ đường kiếm của đối phương .
Chỉ tiếc kiếm của hắn quá nhanh , chỉ một chút đã tới sát trước ngực . Hận Thiên vận nội lực vào tay ép chưởng vào sống kiếm , giữ chặt đồng thời xoay ngang một vòng trên không hóa giải kình lực đồng thời hất cả kiếm cả người đối thủ về phía trước. Chính là phép tá lực đả lực trong quyền pháp của hắn.
Thái Ngọc Minh chân vừa chạm đất đã quay người lại, kiếm trong tay lại đâm tới. Đột nhiên gã tung mình lên lao qua đầu Hận Thiên , từ trên không , kiếm trong tay chém xuống đầu hắn. Đây là chiêu Lực Phách Hoa Sơn , kiếm chiêu cực nhanh , lực đạo cực mạnh . Hận Thiên trong tâm cảm giác được kiếm chiêu này , nhẹ nhàng lách người tránh được một chiêu đầy hung hiểm của gã.
Đoạn hắn đã tung người lên , Phong Thần cước tận lực thi triển , một cước , rồi hai ba bốn năm cước liên hoàn trên không trung , cước pháp không hề ngừng lại chút nào, động tác như nước chảy mây trôi , như thần long cưỡi gió. Năm cước liên hoàn này làm cho Thái Ngọc Minh chống đỡ cực kì vất vả , cánh tay cầm kiếm tê dại đi. Cước thứ năm liền đá trúng vào hông gã . Thái Ngọc Minh bị văng ra năm trượng lăn tòn trên đất để hóa giải hết kình lực.
Gã phun ra một ngụm máu rồi lại đứng lên : “Phong Thần cước quả nhiên danh bất hư truyền . Xem ra tại hạ không dùng toàn lực thì không được rồi . Xem kiếm!” Thái Ngọc Minh vận mười thành nội lực dồn cả vào mũi kiếm , toàn lực sử ra chiêu Thanh Thiên Giang Hải Lưu trong Hoa Sơn kiếm pháp
Chiêu Thanh Thiên Giang Hải Lưu này cực kì biên ảo , kiếm nối kiếm, liên tục không ngừng không nghỉ như dòng sông trôi mãi dưới bầu trời . Khi vào trong tay Thái Ngọc Minh càng trở nên lợi hại hơn , mỗi kiếm đều đâm vào yếu huyệt của đối thủ, liên miên không dứt . Hận Thiên không nghĩ ra cách gì phá giải vẫn tiếp tục lùi mãi đến sát rừng trúc , người hắn toát hết cả mồ hôi .
Hắn bèn dựa lưng vào cây trúc , chân đạp mạnh một cái bay vọt lên. Nhưng Thái Ngọc Minh nào phải tầm thường , cũng tung mình nhảy lên , chân đạp vào cây trúc , đi dọc theo thân cây lao tới. Hận Thiên chợt nảy ra một ý , tay chém ngang ngọn cây , cầm lấy đoạn cây rơi xuống dài tầm một trượng ,chân kẹp lấy thân trúc, đâm ngược lại về phía họ Thái , Cuồng Lãng thương pháp tận lực thi triển.
Hai người giao đấu ngay trên thân cây trúc . Tuy kiếm của Thái Ngọc Minh đã chặt cây ‘thương tự tạo ’ làm ba đoạn nhưng gã căn bản không thể đừng ngang thân cây , liền bị ép xuống. Trong khi đó Hận Thiên dùng hai chân kẹp lấy thân cây trúc trượt xuống , nửa thanh trúc còn lại hóa thành Thúc Địa kiếm pháp đâm vào đầu Thái ngọc Minh , lúc này còn chơi vơi chưa chạm đất.
Chỉ tiếc Thúc Địa kiếm pháp quá nửa dựa vào khinh công và bộ pháp trên cây trúc rất khó thi triển. Vì vậy Thái Ngọc Minh kịp vung kiếm chém đút một đoạn nữa , rồi ung dung nhảy ra tránh khỏi một kiếm này của hắn. Hận Thiên tụt xuống đất, cây trúc trong tay chỉ còn lại hơn hai tấc. Kiếm trong tay Thái Ngọc Minh lúc này lại đâm đến .
Hận Thiên bóp nát đoạn trúc trong tay , vận nội lực dùng thủ pháp Tùng phong lạc diệp bắn ra, thành vô số ngọn ám khí nhọn hoắt. Tùng Phong Lạc Diệp – thủ pháp bắn ám khí như lá rơi , vô thanh vô khí , làm địch nhân không thể nắm bắt mục tiêu ám khí vào đâu. Thái Ngọc Minh thấy ám khí bay đầy trời liền biến chiêu.
Kiếm pháp của hắn đã đạt đến độ thu phát tùy ý, biến chiêu cực dễ. Một chiêu Tử Nhật Thạch Lâm Khí hóa kiếm thành muôn vàn kiếm ảnh , trùm lên ám khí của Hận Thiên , đánh bay sạch ám khí của chàng . Đột nhiên hắn nhận thấy Hận Thiên không còn đứng trước mặt nữa ,kình phong rít lên , hắn vội lộn ngửa người về sau tránh khỏi một cước từ bên trái của Hận Thiên.
Cả hai người lại đứng đối diện với nhau , Thái Ngọc Minh đưa tay lên mặt quệt ngang . Mắt gã tối lại khi thấy trong tay có máu . Thì ra gã tuy tránh được một cước của Hận Thiên nhưng cước kình quét qua làm rách cả mặt. Gã tức giận quát lên: “Hôm nay không cho các hạ thấy tuyệt kiếm của ta thì thề không làm người.” Đoạn ngưng thần , tụ nội lực vào mũi kiếm , kiếm chưa xuất mà kiếm khí rào rào bức về phía Hận Thiên.
Hận Thiên nào dám coi thường , hít một hơi chân khí , nội lực sung mãn tích vào hai tay , đưa tâm vào cảnh giới tĩnh lặng , toàn lực ứng phó với chiêu này của Thái Ngọc Minh. Chỉ thấy chân khí của gã vừa khẽ chuyển động, kiếm đã đâm tới sát người hắn , một lúc năm kiếm vào năm đại huyệt trên người , căn bản không có cách nào phản kháng.
Chiêu Ngũ Long Thủ này đâm tới năm đại huyệt trên cơ thể , là một chiêu đơn giản trong Hoa Sơn Kiếm pháp , nhưng để có thể sát tử địch nhân bằng chiêu này thì không những kiếm pháp phải cao cường mà bộ pháp cũng phải đạt đến mức hoàn mĩ. Hận Thiên vừa lùi vừa vỗ ra bốn chưởng hóa giải bốn kiếm nhưng kiếm thứ năm đâm tới huyệt Cưu Vĩ trước bụng thì đã quá muộn , không còn kịp phản ứng nữa . Chàng thở dài nghĩ :”Mạng ta xong rồi.”