Không khí trong đại điện lúc này rất ngột nhạt , Dương Tiễn vội thưa : “Những lúc hắn đi cùng đệ tử quả thật không thấy hắn giao đấu với ai .”
Thái Ngọc Thanh hỏi lại : “Ngươi có chắc không ? Nếu hắn không được ngươi dẫn đi thì chắc hắn phải ở lại phòng rồi?”
Dương Tiễn chợt nhớ ra : “À đệ tử có dẫn hắn ra xem Ngọc Minh sư đệ , còn họ có đấu với nhau không thì đệ tử không biết.”
Thái Ngọc Thanh cười khổ : “Ngọc Minh chỉ học được bảy chiêu kiếm , ngươi nói hắn làm sao chống lại Ngũ võ chứ.”
Dương Tiễn thưa : “Thưa sư phụ , cái này là lỗi của con . Chỉ tại con thấy mỗi lần đưa cơm , Ngọc Minh sư huynh có khí thế của cao thủ nên mới dẫn hắn đến.”
Thái Ngọc Thanh khoát tay : “Không cần nói nữa, ngươi mau gọi Ngọc Minh đến đây . Chỉ cần hỏi nó là mọi việc rõ ngay thôi.”
Dương Tiễn vâng rồi lui ra. Thái Ngọc Thanh quay lại nói với các vị sư đệ : “Các ngươi nói xem Ngọc Minh có thể thắng tên gia hỏa Ngũ Võ môn đấy không? Rồi thở dài : “Hà, tệ thật ta là cha mà suốt ngày lo việc môn phái , đến con mình cũng chẳng biết .”
Viên Tâm bèn an ủi : “Đại sư huynh , huynh đừng quá lo . Ngọc Minh là đứa thông minh , nó chắc sẽ hiểu cho huynh mà…. ”
Vừa lúc đó , ngoài cửa có tiếng nói :”Đệ tử Thái Ngọc Minh tham kiến chưởng môn và các vị sư thúc.”
“Mau vào đi”
Mọi người chăm chú nhìn Thái Ngọc Minh đi vào , khuôn mặt hắn hơi xanh , môi thâm lại , hiển nhiên là bị nội thương . Trên khuôn mặt ấy , có một vết rách nhỏ bên má , đôi mắt sáng long lanh chăm chú nhìn lên người cha trên ngôi chưởng môn kia.
“Ngọc Minh con đã đấu với tên Hận Thiên đó phải không ? Con thấy hắn thế nào?”
Thái Ngọc Thanh vừa nhìn là biết ngay đứa con mình vừa quyết đấu , chuyện này lại trùng hợp với lời nói Hận Thiên nên trong lòng ông đầy nghi hoặc. Chẳng lẽ con ta lại là cao thủ mà ta không biết?
“Hắn mạnh khủng khiếp . Mạnh hơn tất cả đệ tử của Hoa Sơn chúng ta.”
Câu khẳng định của Ngọc Minh làm mấy vị sư thúc nhíu mày nhưng không ai nói gì vì điều đó hoàn toàn đúng. Bọn họ đều đã chứng kiến tận mắt sức mạnh của Hận Thiên.
“-Con đã thắng hắn phải không?” Thái Ngọc Thanh hỏi .
“Đệ tử may mắn nên thắng được nửa chiêu .”
Câu nói này làm tất cả vô cùng ngạc nhiên.
“Không phải con chỉ học bảy chiêu của Hoa Sơn kiếm pháp thôi sao? Con dùng cái gì để thắng hắn chứ , phải nói thật?” Thái Ngọc Thanh lúc này đã gằn giọng.
“Chính là một chiêu Ngũ Long Thủ” Câu trả lời của hắn làm tất cả càng kinh ngạc hơn nữa . Trong Hoa Sơn , chỉ trừ bọn người hầu và làm bếp , tất cả đệ tử đều biết chiêu này . Nhưng một chiêu mà đánh bại cao thủ như Hận Thiên thì quả thật khó có ai làm nổi .
“Minh nhi , lời của con rất khó tin. Con hãy diễn lại cho ta xem . ”
Nói rồi Thái Ngọc Thanh đi xuống đứng trước mặt đứa con trai của mình.
Ngọc Minh cắn răng đáp : “Chưởng môn , con hiện đang bị nội thương . Chiêu thức xuất ra chỉ đạt năm phần . Xin người hãy chỉ điểm”
Hắn biết cha là chưởng môn , một lời nói ra không thể thu lại . Tuy bị nội thương nhưng hắn không thể không đánh .Đoạn cười thảm một tiếng, rồi ngưng tụ nội lực vào kiếm , một chiêu đâm đến Thái Ngọc Thanh y hệt như lúc đánh bại Hận Thiên . Chỉ tiếc nội thương làm oai lực giảm sút đi khá nhiều.
Nhưng thế cũng đủ cho tất cả mọi người trong sảnh há hốc miệng . không ai có thể tưởng thượng được chiêu thức đơn giản kia lại có oai lực và hoàn mĩ chừng ấy. Thái Ngọc Thanh vỗ bốn chưởng hóa giải bốn kiêm , nhưng kiếm thứ năm ông chỉ kẹp nhẹ hai ngón tay là đã làm Ngọc Minh ngừng lại. Ngọc Minh ngã sấp thổ ra một ngụm máu .
Chiêu này đã tiêu hoa toàn bộ công lực còn lại của hắn. Thái Ngọc Thanh đau xót, móc ra một viên thuốc đổ vào miệng hắn đoạn xoay hắn lại vận công trị thương . Công lực ông ta chưa tinh thuần lắm nhưng lại rất hùng hậu , như biển cả không ngừng đổ vào trong người Thái Ngọc Minh làm hắn rất dễ chịu.
Trong cơn mê , Thái Ngọc Minh vẫn nghe được lời cha nói : “Các vị sư đệ , ta có m ột chuyện muốn nói với các người . Việc học võ của Ngọc Minh là do ta tìm cách ngăn cản . Mẹ nó trước lúc chết không muốn nó đi vào con đường võ học đầy hiểm nguy này. Cả nhà họ Thái ta chỉ được mỗi mình nó kế thừa hương hỏa . Thúc thúc nó thì đã chết cách đây mười năm . nhưng nguyên nhân chính là ta sợ mọi người sẽ bảo ta thiên vị nó, sẽ làm rối loạn tình cảm anh em huynh đệ trong phái của chúng ta . Hà ,ta thật ích kỉ , ,chỉ lo khư khư giữ lấy cái chức chưởng môn mà không chịu hiểu rằng trong người nó có dòng máu võ học của nhà họ Thái , của dòng họ bao đời làm đệ tử Hoa Sơn , đổ máu cho Hoa Sơn , có bao người là võ giả chân chính. Ta thật đáng khinh phải không?”
"Đại sư huynh , huynh đừng nói vậy! Bọn đệ chưa thấy huynh thiên vị ai bao giờ , mà với nhưng gì huynh làm cho Hoa Sơn bọn đệ chẳng bao giờ có ý tị nạnh cả. Ngọc Minh cũng đã lớn, thiết tưởng huynh nên tài bồi cho nó để sau này Hoa Sơn ta có thể ngửng mặt nhìn thiên hạ , không sợ bọn Ngũ Võ lên tận núi dương oai".
Thái Ngọc Thanh đã trị thương xong, thu lại chân khí , nói : ”Ngọc Minh con nghe các vị sư thúc nói rồi đấ́y , ta tuy là sư phụ nhưng chẳng dạy dỗ cho con được gì. Ta cũng không thể truyền nội lực cho con bởi vì khi đó nội lực của con sẽ mất đi sự tinh thuần , từ đó khó lòng tăng tiến , lại dễ tẩu hỏa nhập ma khi tu luyện . Từ nay, ta cho phép con làm người hầu trà nước cho các vị trưởng lão tiền bối ỏ sau núi. Con nghe rõ chưa?”
“Thưa chưởng môn ,con nhớ kĩ rồi .” Thái Ngọc Minh nhìn người cha yêu dấu , trong ánh mắt của ông chứa đựng cả xấu hổ lẫn nỗi thống khổ , nhu hòa nhìn hắn như cầu xin sự tha thứ . Hắn giờ mới hiểu tại sao cha không vui khi hắn luyện võ , cha tức giận quyết ngăn hắn xuống núi tìm địch thủ.
Hắn không thể nhìn vào ánh mắt tội nghiệp ấy , đành quay mặt bước ra khỏi điện, ngăn những giọt nước mắt rơi.
Hoa Âm trấn , Hận Thiên loay hoay trên lưng ngựa . Nét cười của Chưởng môn Hoa Sơn làm hắn tức không thể nuốt trôi đươc , chỉ hận không đánh cho ông ta được một cái. Hắn định quay lại phá phách một trận cho đã nhưng lại nghĩ nếu người ta bắt được thì chỉ tổ hủy đi uy danh sư phụ.
Thế là Hận Thiên cứ đứng ngây ngốc dưới trời nắng làm nhiều người đi qua ngạc nhiên . Họ ngạc nhiên chán rồi chửi hắn điên. Mãi đến khi con ngựa kéo hắn vào bụi cây kiếm cỏ ăn làm hắn đụng phải cành cấy , rơi bịch từ trên lưng ngựa xuống , đầu sưng một cục thì mới sực tỉnh. Lúc này trời đã về chiều. Mặt trời tròn vành vạnh đỏ ối chuẩn bị chui vào những dãy núi xanh thẫm phía chân trời. Hận Thiên quyết định : “Không hả giận trong lòng thì không được. Chi bằng ta nửa đêm lên núi quậy một trận tưng bừng cho hả giận rồi hãy đi , với khinh công của ta chưa chắc họ đã bắt được. ” Nghĩ rồi hắn bèn vào trấn kiếm nhà trọ ăn ngủ một giấc no nê chờ đêm đến để lên núi.
Đèn trong trấn đã tắt gần hết, Hận Thiên lúc này đã bận trang phục bó sát màu đen , hắn , còn cẩn thận bịt thêm chiếc khăn trên mặt để không ai nhận ra. Hận Thiên mở cửa sổ , phi thân sang nóc nhà bên cạnh . Lúc này đã là cuối tháng , ánh trăng mờ ảo khuất sau mây đen. Nhãn thần Hận Thiên mở hết cỡ , thi triển khinh công không gây một tiếng động.
Hận Thiên tập trung tinh thần đề phòng có kẻ phát hiện ra mình. Không gian trong đêm tĩnh mịch , chỉ có tiếng dế khuya rả rích . Đến cuối trấn, chuẩn bị vào con đường lên núi thì Hận Thiên phát hiện ra có hai người đang nói chuyện .
Bọn họ cậy võ công cao cường nên không để ý xung quanh. Hắn vội nằm sát xuống mái ngói , bò dần lại gần chỗ phát ra âm thanh . Từ nhỏ sống với thiên nhiên nên tai Hận Thiên khá nhạy . Hắn chỉ cần vận nội lực vào thì không gì là không nghe được .
Một người giọng ôm ồm “Hà hà , cuối cùng thì ta cũng không phải tiềm phục cạnh Hoa Sơn nữa , Tốt quá , đệ biết đấy Hoa Sơn này thật là chán chết đi , chả có gì chơi , kỉ viện đổ quán đều không có . Lần này rời khỏi đây ta thật là mãn nguyện”
Người kia cười khẽ “Chỉ cần huynh thích , năm mười nữ đệ tử Nga Mi cho huynh giải sầu cũng không thành vấn đề. ”
-“Chúng ta đi luôn chứ?”
“Đệ đi trước, huynh ở lại cố thu xếp sao cho bọn hàng xóm không nghi ngờ rồi hãy đi. Biết đâu còn có lúc cần về đây.”
“Đệ nói rất phải . Được rồi chúng ta hẹn gặp lại ở Thành Đô “
“Ừm huynh nhớ chưa, cứ vào Đại Thiện quán , sẽ có người đón huynh”
“Được rồi!”
Cả hai người chia hai hướng phóng đi. Hận Thiên lúc này trong lòng rối bời, nửa muốn lên núi , nửa muốn chạy ngay đến thành Đô. Cuối cùng lương tâm trong người hắn cũng thắng. Hận Thiên quyết định đi Thành Đô cứu người . Hắn vội quay về lấy tiểu bạch mã , rồi đi ngay trong đêm , hi vọng đến trước tên kia. Hai hôm sau Hận Thiên ngang nhiên đi ngựa vào Thành Đô.
Hắn bèn hỏi đường đến Thiện quán, lấy trước một phòng . Nơi này là một trong những đại tửu lâu ở Thành Đô, lúc nào cũng rất đông khách. Tiểu Nhị nhìn hắn rồi bảo hết phòng. Hận Thiên theo ánh mắt của tiểu nhị nhìn xuống thấy mình đang mặc chiếc áo mà Bạch di may cho , tuy đã cũ nhưng hắn không muốn vứt đi . Hắn cười nhạt lấy miếng ngọc bội của Thiết Chưởng bang ra thì tiểu nhị mới hoảng hốt gọi chưởng quỹ tới. Tên chưởng quỹ này có vẻ hiểu biết, y vội dẫn Hận Thiên đến một phòng ở phía đông .
.Tuy chỗ này là phòng thượng hạng rất yên tĩnh , nhưng Hận Thiên muốn theo dõi mấy tên kia lại có chỗ bất tiện. Hắn đành xuống sảnh lớn làm thực khách ngồi uống rượu. Quả nhiên nửa ngày sau , tên kia cuối cùng cũng đến. Hắn trọc đầu , dáng người thấp , cơ bắp nổi cuồn cuộn , công phu ngoại công hẳn không tệ . Hận Thiên nhận ngay ra dáng người của hắn bèn bí mật đi theo.
Hận Thiên cuối cùng cũng tìm được phòng của chúng ở, bèn trở ra bên ngoài, thi triển Bích Hổ Du Tường Công nhẹ nhàng leo lên , nấp bên cửa sổ không một tiếng động.
Bên trong có tiếng cười nói :
“Hà hà , giờ này chắc chúng chuẩn bị trở về núi Nga Mi rồi , đại ca chắc đã chuẩn bị đón tiếp chỗ đường vắng . Chúng ta cũng đi thôi.”
“Ta không hiểu đại ca làm sao mà khống chế được chúng chứ. Đoạn Hồn Hương thả ra giữa đường chỉ e chúng phát hiện ra ngay.”
“Ngươi ngốc lắm , đaị ca giả làm người bán hương liệu hảo hạng lên núi xuống, giả làm đắt tí thì chúng sẽ cắn câu ngay. Chỉ một lát ,chúng ngấm thuốc sẽ mất hết công lực, lúc đó bọn ta sẽ vào điểm huyệt toàn bộ đề phòng chúng tự sát ..Nhưng phải nhanh lên , nếu không bọn chúng cắn lưỡi chết hết đấy. Một mình đại ca và hai người kia lo sao nổi.”
Hai tên khép cửa phòng lại rồi đi ra ngoài , cưỡi ngựa phóng như bay. Hận Thiên cũng vội lấy ngựa phóng theo. Đến chỗ nọ , hai tên kia đọt nhiên mất hút Hận Thiên nhận ra vết chân hỗn loạn . Hắn bèn tiếp tục phóng ngựa lên trước đề phòng có kẻ theo dõi thì cũng tưởng chàng là khách lên núi . Phi khoảng nửa dặm, hắn dừng lại cho bạch mã vào rừng , tung mình lên thân cây , nhảy theo cành cây đi ngược về chỗ đó, nhẹ nhàng như con báo hoang săn mồi vậy.
Đoạn đường này dưới chân núi Nga Mi cực kì vắng vẻ . thậm chí thấy từng con nhãn hầu nhảy qua lại.
Phía trước có tiếng nói khe khẽ. Hận Thiên liền phi thân nấp trong tán của một cây cổ thụ to.Có năm người đang lần lượt chuyển những cô gái và ni cô vào trong khoảnh rừng thưa. Một trong số đó là tên lùn mà chàng đã gặp . Ngoài ra một tên cao lớn , tóc dài ngang vai , trông khá lạnh lùng . Còn một tên nữa bận bộ quần áo nâu vá mấy miếng , đang vừa chỉ chỗ cho bọn kia chuyển người vào. Hận Thiên cũng nhận ra kẻ gặp tên lùn ở Hoa Sơn qua giọng nói , hắn mặc bộ đồ đen bó sát người , chiếc mũ tre che kín mặt.
“Thu hoạch lớn quá. Xem ra phải để dành vài ngày mới hết.”
Một tên mặc áo hoa , tóc búi , để cô nương xuống đất , quay lại cười với tên tóc bạc đang ôm hai ni cô đi tới. “Hà hà , lão đại công to nhất cho huynh chọn trước đấy”
“Hăc, ta chỉ lấy một người thôi , còn lại cho các đệ chia nhau.”
“Huynh quả là gừng càng già càng cay, chọn ngay Bích Liên Tiên Tử , bọn đệ xài toàn hàng già lại xấu. Ha ha”
Nhìn chúng cười khả ố , mấy vị cô nương dưới đất trừng mắt nhìn , chỉ là bọn họ bị trúng tán dược , không vận công nổi , lại bị điểm huyệt muốn chết cũng không được. Hận Thiên ngồi nghĩ cách , năm tên này võ công đều là cao thủ. Một tên Hận Thiên có thể thắng dễ dàng, hai tên cực kì khó khăn , ba tên thì thua nhiều hơn thắng , bốn tên liệu mạng mình còn giữ nổi?
Năm người bọn chúng chắc đã từng hợp tác với nhau nhiều lần nên nếu chúng liên thủ thì hậu quả thật không lường hết được . Hận Thiên đang nghĩ cách thì nghe tên đại ca nói : “Úi chà , nghĩ tới thân thể ngọc ngà của Bích Liên Tiên Tử sao mà ta buồn thế không biết . Phải đi giải quyết cái đã , các ngươi chờ ta tí.”
Bọn kia hô hô cười rộ , nói : “Đại ca , huynh cứ yên tâm , bọn đệ sẽ dành cho huynh lượt đầu tiên . Hô hô”
Mắt Hận Thiên chợt sáng lên , tên đại ca đang tiến lại gần gốc cây hắn đang nấp .
Y vừa vạch quần vừa đi , vừa kêu : “Thật là sảng khoái hà hà” Hận Thiên chờ cho hắn vạch quần làm việc nhỏ, liền nhảy xuống, hai tay thi triển cầm nã thủ , tay phải chộp lấy tay hắn , bẻ quặt ra sau , tay trái chộp vào yết hầu hắn .
Hận Thiên liền kéo y đi . Bọn kia chờ mãi không thấy đại ca , kinh nghi lại chỗ đó xem mới phát hiện ra không có ai . Chúng lập tức chia hai người theo dấu tìm kiếm . Lão tam và lão tứ đi khoảng năm mươi trượng thấy đại ca chúng nằm ngang trên miệng một hố nước , yết hầu bị bóp nát , máu rỉ ra đỏ cả nước trên miệng hố.
Vốn là những tay lão luyện , chúng chưa vội tiến lại gần đại ca xem xét mà chia nhau ra tìm xung quanh cẩn thận , không thấy ai mới quay lại bên cái xác. Cả hai quỳ xuống than khóc : “Đại ca huynh chết uổng quá! Bọn đệ mà biết được ai nhất định sẽ xé xác báo thù cho huynh ”.