Hận Thiên nhận ra Nga Mi quyền pháp của vị lão ni cô đã đạt đến cảnh giới đăng phong tạo cực , mỗi chiêu mỗi thức cương nhu tương tế , nhìn mềm mỏng mà uy lực vô song . Nhìn vị lão ni cô càng đánh càng nhanh , chiếm lấy tiên cơ nhưng quả thật Hận Thiên vô lực hoàn thủ . Khi đánh vào , hắn cảm thấy mỗi chiêu thức của vị ni cô trong công có thoái , trong thoái có công , không trống không đỡ , không ngăn không chặn cực kỳ khó chịu. Hận Thiên không thể nào nắm bắt được để hoàn thủ.
Dần dần những chiêu sau càng lúc càng nhanh càng mạnh , không có sát khí nhưng làm tiêu hao của hắn rất nhiều nội lực . Hận Thiên cố gắng đánh một chưởng cực mạnh đẩy bà ta ra rồi hỏi trong hơi thở : “Vãn bối muốn hỏi đây có phải là Nga Mi quyền pháp không? Tại sao nó lại lợi hại vậy ”
Vị ni cô tay vừa đánh không ngừng miệng vừa đáp:
“ Thủ như tam xuân dương liễu
Bộ như bãi phong Hà diệp
Xuất thủ tựa thiểm điện
Phát lực như lôi đình”
Yếu quyết của bộ Nga Mi quyền pháp này nằm ở bốn câu trên , thí chủ chắc cũng hiểu. bộ quyền pháp này khi luyện đến mức đại thành thì uy lực hoàn toàn không kém bất kì loại võ công nào trong thiên hạ. “
Hận Thiên nhận thấy đúng như lão ni cô nói , hắn dần rơi vào thế hạ phong không thể chống lại được nữa . Máu nóng trong người sôi lên , thua một vị ni cô già ư? Hắn không cam tâm . Hận Thiên vừa đỡ vừa suy nghĩ phương pháp hóa giải . Vị lão ni cô võ công rõ ràng cao hơn hắn , hắn chỉ còn cách lợi dụng vào cái tâm không muốn giết người của bà ta.
Hận Thiên nghĩ ra một kế vãn hồi cục diện , chỉ là rất nguy hiểm . Chỉ cần hắn phán đoán sai lầm sẽ lập tức mất mạng. Nhưng uy danh sư phụ đặt trên vai , Hận Thiên nào dám do dự . Hắn chờ cho một chưởng đầy uy lực đánh đến trước ngực thì không thủ mà đưa ngực ra đỡ . Vị lão ni cô kinh ngạc trước đòn này của hắn nhưng võ công của bà đã đạt đến độ thu phát tùy ý nên vội chuyển ngang chưởng thành trảo chụp vào ngực hắn.
Hận Thiên đã đoán bà ta tuyệt không để hắnchàng chết , nhưng cũng không thể ngờ vị lão ni cô biến chiêu nhanh như thế , một tay đầy rẫy chân khí không kịp phản kích đành đưa hai ngón tay xỉa vào huyệt Ngư Tế trên bàn tay bà ta . Bà ta khép bàn tay lại biến trảo thành đao chém tới . Hận Thiên liền lật bàn tay nhả chưởng lực ra.
Hai người giao đấu liên tục biến chiêu chỉ trong phạm vi vài tấc trước ngực Hận Thiên , tình huống quả là hung hiểm vạn phần . Cái chặt của vị lão ni cô biến chiêu liên tục chỉ tích tụ năm phần công lực so với một chưởng toàn lực của Hận Thiên lập tức thua kém.
Chát hai tay chạm nhau lập tức phân ly .
Bà ta nhìn Hận Thiên thở dài , tay phải run rẩy không ngừng . Tay phải bị Huyền băng chân khí xâm nhập , cho dù là đại la kim tiên cũng phải vài ngày mới phục nguyên . Hận Thiên cũng khổ không kém , nội lực hùng hậu của lão ni cô đỏ vào người , hóa giải vô cùng vất vả. Nhưng trong lòng hắn đang mừng thầm vì chiếm thế thượng phong . Hai tay đấu một tay thì phần thắng tự nhiên tăng lên không ít .
Lão ni cô nói : “Thí chủ thông minh tuyệt đỉnh , đã nắm được cái dở của bần ni rồi.”
Hận Thiên cảm thấy xấu hổ . Hắn đã lợi dụng lòng tốt của người ta để dành chiến thắng .
Vị lão ni cô lại nói tiếp : “Bần ni đành phải thử cách cuối , may ra thì làm thí chủ tỉnh ngộ bằng không đành tùy ý thí chủ vậy.”
Nói rồi vận lực vào tay trái , đưa lên ngang ngực , ánh mắt lấp lánh thần quang. Hận Thiên biết một chiêu nay của bà ta nhất định sẽ vận mười phần công lực , cũng đành ngưng tụ nội lực , liều chết chống đỡ. Cuối cùng thì vị lão ni cô cũng xuất thủ , Kim Đỉnh miên chưởng đánh ra , chưởng mềm như nước lai rắn như đá vô thanh vô ảnh , như ánh chớp đánh tới Hận Thiên. Hận Thiên song thủ nhập lại đỡ một chưởng bài sơn đảo hải này của vị lão ni cô .
Hắn nhận ra nội lực của vị ni cô không ngừng đỏ về phía mình , dù hắn có lập bao rào cản vẫn không ngăn được . Hắn thốt lên : “Từ Hàng Phổ Độ tâm kinh”
*****************************
Bạch Vân am , Nga Mi sơn.
Hôm nay tâm tình của Bích Thủy rất tốt , nội công của nàng lại tinh tiến thêm nhiều , Nhược Hoa đã báo tin tốt của mình về từ Thành Đô rằng đã định được ngày lên kiệu hoa . Nàng bèn đến báo tin mừng cho chưởng môn sư phụ chống đỡ biết .
Đã đến bên cửa nhưng nàng chưa muốn tiến vào , bản tính tinh nghịch nổi lên , định hù dọa sư phụ một trận . Sư phụ đối với nàng như một người mẹ , nàng có thể lạnh lùng trang nghiêm với bất kỳ ai nhưng khi ở riêng một mình với bà , nàng lại hồn nhiên như một đứa trẻ , tha hồ đùa giỡn , nũng nịu.
Nàng chợt nhận thấy trong am có người hơn nữa còn loáng thoáng nhắc đến mình, bèn vận công lắng nghe.
“Sư thúc , người lại vất vả rồi . Quả thật con không muốn làm phiền đến người . Chỉ tại , chỉ tại…” Tiếng khóc nức nở của sư phụ bật ra. Bích Thủy trong lòng như có sóng cuộn.
Hoa Âm sư thái , sư phụ nàng đỉnh danh Nga Mi và bạch đạo , ai có thể khiến bà rơi lệ như vậy , hơn nữa nàng nghe nói vị sư thúc tổ này không bao giờ xuất quan nếu không phải chuyện vô cùng hệ trọng .
“Hoa Âm đừng khóc nữa , ta hiểu con chỉ lo cho tương lai của nó . Hơn nữa lại rất khó xử khi không thể để nó biết con ngăn cản nó đến với vị tà phái thí chủ kia.Y cũng là người tốt , võ công cơ trí hơn người thật đáng tiếc.”
Bích Thủy hoảng sợ , hai người chẳng phải đang nói đến mình và vị công tử kia sao? Chẳng lẽ sư phụ đã mời vị sư thúc tuyệt đỉnh này đến giao thủ với chàng sao?
Lúc này Hoa Âm sư thái vẫn nức nở , bà như chìm vào trong hồi ức: “Y cũng không phải là người tốt sao ? Hai mươi năm trước , đơn kiếm diệt quần ma , cứu người không tiêc mạng . Khi con gặp lại y nơi tiểu trấn , con đã hiểu y là anh hùng , dẫu một thân đệ tử tà phái nhưng còn tốt hơn vạn lần những kẻ xưng danh chính đạo. Con đã nguyện theo y nâng khăn sửa túi , bỏ hết mọi sự kì vọng của sư phụ , sư thúc chỉ với lời hứa rời bỏ Hắc đạo của y . Thế rồi y không thể nào nhìn Đường Môn cùng sư huynh đệ của mình chết trong trận tập kích của liên minh chính phái , đã dứt bỏ con còn Thủy nhi chưa tròn hai tháng tuổi trở lại sống chết cùng sư môn của y . ”
Tâm hồn Bích Thủy như tan nát , bao năm qua nàng sống bên người mẹ ruột mà nàng chẳng hay . Thậm chí người đó không hề cho nàng biết sự thật đau lòng này . Lệ châu lăn dài trên khuôn mặt đẹp như bạch ngọc .
“Y vĩnh viễn không thể bỏ được cội nguồn của mình , vĩnh viễn hắc bạch không thể nào kết hợp được. Con đã một tay ôm Thủy nhi còn đỏ hỏn lên ngựa đuổi theo , cuối cùng đã không khuyên nhủ được , đành tự mình tiễn y xuông tuyền đài . Ánh mắt của y lúc cuối cùng bao năm qua con vẫn không thể quên được , nó chứa đựng một chút yêu thương , một chút hối hận và cả sự bất lực nữa . Cuối cùng con và y cũng không thể nào vượt qua cái rào ngăn khủng khiếp ấy.
“Con định cùng tự sát . Nhưng khi con nâng kiếm lên ngang cổ , Thủy nhi chợt khóc to làm con tỉnh ngộ . Con có tội , y có tội nhưng Thủy nhi thì có tội tình gì? ”
Vị lão ni cô thở dài : “Khi ta nghe sư phụ con kể lại câu chuyện đau lòng này , ta hiểu lòng con đã tan nát . Nga Mi phái chúng ta có từ tâm nhà Phật , con là đệ tử lầm đường nay con trở về thì sao lại không thể thu nạp . Chỉ là ta lo con không nói với Thủy nhi e đến ngày nó phát hiện được thì thật khổ cho nó”
Bích Thủy cảm thấy trời đất đảo lộn . Nàng choáng váng lùi ra xa cửa sổ , chạm vào cây cột gỗ . Vị lão ni cô quát lên : “Ai?” Bích Thủy không đáp , nàng bưng mặt chạy thẳng xuống núi . Hoa Âm sư thái vội kêu to: “Là Thủy nhi . Thủy nhi chờ ta với ”
Bà chạy vài bước rồi ngã xuống , miệng vẫn gọi trong nước mắt : “Thủy nhi hãy nghe ta nói đã..”
*****************************
(Hết chương 14)
Chú dẫn:
Theo Khai Phong dương chí có đoạn viết "Vùng Hà Nam thời xưa vốn là đất Dự Châu, xưa nay luôn là đất phát nguyên của nhiều môn võ thuật Trung Hoa. Câu Thiên hạ vũ thuật xuất Thiếu Lâm là điều vinh hạnh cho môn phái này. Lịch sử ghi nhận Khai Phong là địa khu sinh ra võ thuật, Nga Mi quyền là môn khởi nguyên sớm nhất từ võ thuật Thiếu Lâm. Thời Minh, có một vị đạo cô đến chùa Thiếu Lâm Hà Nam học võ nghệ. Mấy năm sau, vị đạo cô này xuất gia đầu Phật tại Nam Hải Phỏ Kinh tự. Trên đường có đi cùng một người khác, hai người cùng trao đổi kỹ thuật giao đấu, bà mới cảm thấy kỹ thuật công phu của sư phụ truyền cho đánh ra không có lực bằng nam giới. Sau khi đã đến Phổ Kinh tự lại xin cùng một nữ tử thi đấu. Vị nữ tử này không có công phu giống như bà, chỉ dùng cách tránh né mà không ra đòn: trong công có thoái, trong thoái có công, không trống không đỡ, không ngăn, không chặn khiến vị cựu đạo cô này không làm gì được. Sau này bà lại nghiên cứu cùng các quyền sư, chọn lọc sáng tạo ra phương pháp mới :
"Thủ như tam xuân dương liễu
Bộ như bãi phong Hà diệp
Xuất thủ tựa thiểm điện
phát lực như lôi đình"
(Tay thủ mềm như lá liễu, bước nhân nhẹ tựa gió sen, ra tay nhanh như điện chớp, lực mạnh tựa lôi đình.)