Bích Thủy cứ chạy mãi theo con đường dẫn xuống núi , ai gọi cũng không để ý. Muôn ngàn ý nghĩ trong đầu như những nhát dao cứa vào tim nàng. . Đến cuối con đường đá , nàng mệt mỏi vô cùng bèn ngừng lại , ngọc thủ dựa vào một gốc cây thở dốc . Chợt nghe tiếng suối róc rách chảy , Bích Thủy chợt nhớ con suối Hắc Bạch chảy gần đây . Nàng lê bước qua đám cây bụi , đến bên bờ suối cúi xuống vốc nước rửa mặt. Nước suối lạnh buốt như kim châm , làm nàng tỉnh táo đôi chút . Đôi môi kiều diễm định hớp một hớp nước thì chợt rùng mình , lùi lại . Một cục máu đỏ trôi dần về phía hạ lưu .
Bích Thủy võ công cao cường , từng đi lại trên giang hồ nên nàng không sợ một chút nào. Lần ngược lên phía trên nàng trông thấy con ngựa trắng rất quen . Chẳng phải của vị công tử tà phái đây sao? Bích Thủy run run tiến lại , đỡ lấy thân hình đang úp mặt xuống suối , máu trong miệng hắn vẫn trào ra .
Bích Thủy vội vàng đổ viên Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan ra , nhét vào miệng hắn , hai cánh tay trắng muốt như ngọc đặt lên ngực bắt đầu vận chuyển chân khí để cứu người.
Một lúc lâu sau , Hận Thiên tư từ mở mắt ra . Hắn lẩm bẩm : “Ta còn sống sao?”
Vị tiên nữ trước mặt vẫn không ngừng truyền nội lực vào trị thương cho hắn. Đôi mắt nàng nhắm khẽ , những hạt lệ vương trên mặt trông như những viên châu , lấp lánh trong đêm . Hận Thiên nghĩ lại lúc quyết đấu , trong lòng không rét mà run .
-----------------------------------------**************--------------------------------------
Từ Hàng Phổ Độ tâm kinh , nội công tâm pháp tối cao của Nga Mi phái quả thật lợi hại vô song. Vị sư thái tuy chỉ một tay nhưng nội lực tinh thuần của bà ta không ngừng công kích vào người Hận Thiên , làm hắn vô cùng khổ sở . Cuối cùng Hận Thiên cạn kiệt chân lực , không thể nào cầm cự được nữa , khuỵu xuống. May mà vị sư thái kia lập tức thu chân khí về , thở dài : “Ý chí của thí chủ quả là kiên cường . Thôi được bần ni không miễn cưỡng nữa ,thí chủ cứ ở lại Nga Mi vài ngày nữa vậy.”
Hận Thiên trong lòng tuy không cam tâm tình nguyện nhưng hắn biết mình đã thua , lại còn được tha cho một mạng , gắng gượng đứng lên nói: “Vãn bối thua dĩ nhiên là sẽ xuống núi ngay lập tức.” Nói rồi quay người bỏ đi . Hắn thu đồ đạc bỏ lên lưng con ngựa dắt con ngựa xuống núi. Sau khi đi khỏi tầm mắt của các đệ tử Nga Mi phái , hắn đã gục xuống . Con bạch mã tinh không kéo chủ lại gần suối nước. Tiếng nước chảy làm hắn tỉnh lại , vốc nước uống lại ộc máu ra , gục xuống.
Hận Thiên được Bích Thủy liệu thương , thương thế phục hồi rất nhanh . Trước hết
nhờ vào Cửu Chuyển Hoàn Hồn Đan mà mỗi đệ tử Nga Mi chỉ được phát một viên duy nhất , dùng vào lúc thập tử nhất sinh mà Bích Thủy đã không lưỡng lự chút nào cho hắn uống. Sau đó chân khí Từ Hàng Phổ Độ của Bích Thủy âm dương tương hỗ là loại nội công trị thương bậc nhất trong thiên hạ , mau chóng đả thông kinh mạch tổn thương.
Một lúc sau chân khí trong người hắn bắt đầu vận chuyển trở lại , Bích Thủy mới ngưng trị thương , từ từ rút tay về . Hận Thiên nhìn nàng , cảm động : “Đa tạ cô nương trị thương cho tại hạ” Bích Thủy lắc đầu , nói : “Chỉ tại ta làm công tử bị oan , ta trị thương cho công tử cũng là hợp lẽ thôi” Hận Thiên thấy sắc mặt nàng buồn bã cũng im lặng không nói gì. Hắn hiểu nàng đang kiềm chế mình để không rơi vào bể tình , ái tình của hắn và nàng đích thực là có một ngăn cách quá lớn.
Hắn thở dài. Một cơn gió lạnh thổi qua. Bích Thủy chợt thấy lạnh , thân thể mỏng manh chợt run lên . Thường ngày nội công nàng thâm hậu , tuyết rơi cũng khó làm cho nàng cảm thấy lạnh , chỉ là hôm nay tâm hồn nàng bị đả kích lớn , trở nên vô cùng yếu nhược , sau đó lại trị thương cho Hận Thiên làm tiêu hao vô số nội lực.
Hận Thiên không kìm được nữa , kéo nàng lại ôm vào lòng . Thân hình mềm mại cùng hương thơm như hoa lan làm hắn nóng bừng lên. Bích Thủy giật mình , nhưng không hề phản đối , để hắn ôm sát vào người . Nàng ngả đầu lên vai hắn , thả lỏng người , cảm thấy vô cùng thoải mái và ấm áp.
Hận Thiên ôm mỹ nhân , trong lòng không khỏi xao động , cảm nhận được tình ý nồng nàn của nàng . Chợt nghe nàng khẽ hỏi: “Muội vẫn chưa biết tên huynh?” . Nàng thay đổi cách xưng hô làm hắn ngẩn người , lúng túng chưa biết đáp lời thế nào. Mấy sợi tóc thơm của nàng theo gió bay lòa xòa trên mặt hắn “Sao huynh không trả lời?”
Hận Thiên luống cuống đáp : “Ta tên Hận Thiên” . Bích Thủy ngước nhìn hắn phì cười : “Không cần phải nghiêm chỉnh như thế.” Rồi than : “Muội không hiểu sao ở bên cạnh huynh thật sự rất thoải mái” Cả hai cùng im lặng , nhưng trong lòng dâng lên một sư vị ngọt ngào khó tả.
Nhưng lúc này trải qua trận kịch chiến Hận Thiên rất mệt , hắn muốn ngủ một giấc thật ngon. Chợt nghe Bích Thủy mơ màng nói : “Nếu muội và huynh cùng bỏ hết ân oán giang hồ , cùng đi ngao du sơn thủy thì tốt biết bao.”
“Chẳng có gì là không thể . Nếu muội muốn đi , huynh sẽ bồi tiếp muội.”
Nàng lại hỏi : “Nhưng huynh có thể bỏ môn phái , sư phụ của mình không? Nếu sau này sư huynh sư đệ của huynh bị nguy ngập thì huynh có bỏ muội để quay lại không ?”
Hận Thiên nhớ tới sư phụ , Bạch di và cả các vị sư huynh đệ . Khi họ gặp nguy cấp hắn liệu có thể đứng nhìn họ chết . Không thể nào . Hắn đành lặng im trước câu hỏi của nàng . Hắn tự trách mình hèn nhát , đến trả lời cũng chẳng dám.
Hận Thiên không để ý đến Bích Thủy như nhìn rõ câu trả lời của hắn , nước mắt nàng tuôn ra , trong mắt đầy sự thống khổ . Nàng như thấy trước mắt cảnh hắn bỏ đi trở lại với môn phái của hắn và nàng cũng một kiếm đâm hắn . Hắn gục ngã trong máu đỏ giống như cha của nàng vậy .Giữa hai người là một rào ngăn quá lớn , chẳng bao giờ có thể vượt qua được . Cả hai cùng mệt mỏi thiếp đi.
******************************
Sáng hôm sau , ánh mặt trời chiếu lên mắt làm Hận Thiên tỉnh lại. Bích Thủy đã đi từ bao giờ , trong lòng chỉ còn lại mùi hương hôm qua. Người hắn cứng đờ . Nàng đã đi thật rồi sao? Chuyện ngày hôm qua cứ như một giấc mơ không có thật vậy.
Hắn lảo đảo ra suối vốc nước rửa mặt , nước mát làm hắn tỉnh táo hẳn. Nàng đã muốn đi cùng hắn , đã dám bỏ đi tất cả vậy thì tại sao hắn không thể ? Nhưng hắn làm sao phụ sự kì vọng của sư phụ , đâu thể bỏ Bạch di như vậy. Hai ý nghĩ cứ hỗn loạn trong đầu. Hắn lao xuống dòng nước lạnh , tại sao ông trời lại cho hắn gặp nàng chứ?
Cuối cùng Hận Thiên trèo lên bờ , tóc ướt sũng nước xõa ra hai vai . Mắt hắn đỏ ngầu.
Từ trong áo hắn rơi ra một chiếc khăn buộc ngang cây tiêu . Cây tiêu bằng bạch ngọc lạnh buốt trên tay – rõ ràng là cây Thúy Vũ Bạch Ngọc mà Bích Thủy hay thổi . Hắn gỡ chiếc khăn ướt ra. Những dòng chữ viết bằng máu còn chưa thâm lại , nhòe đi.
“Huynh đừng tìm muội nữa . Chúng ta không thể có một kết cục tốt đẹp được. Đoạn kí ức đẹp đẽ này muội sẽ mãi ghi nhớ trong lòng . Nếu có duyên tất sẽ còn gặp lại. ”
Hận Thiên thẫn thờ mất một lúc ,tự nhủ giấc mơ này rồi cũng sẽ qua, hắn cần phải tiếp tục phấn đấu. Tay dắt ngựa , hắn bước chầm chậm trên con đường . Ngoảnh lại , bóng Nga Mi Sơn đổ dài sau lưng .