Thành Đô , phủ Tứ Xuyên .
Chưởng quỹ của Đại Thiện Quán mừng rỡ khi thấy vị khách hôm nọ . Tiếp đãi khách quý của Thiết Chưởng bang làm gã lợi ích không ít , không chỉ bạc mà còn được bảo vệ miễn phí. Gã vội sắp xếp cho Hận Thiên vào một gian phòng thượng hạng , thoáng mát rộng rãi , chăn êm nệm ấm , sực nức mùi thơm. Căn bản Hận Thiên không để mắt đến làm gã cụt hứng đành bỏ đi.
Hận Thiên ngồi trong phòng , tay mân mê cây tiêu ngọc . Chiếc tiêu như còn thoảng mùi hương của Bích Thủy làm hắn hít hà mãi không thôi. Hắn mở gói hành trang ra , cất kỹ vào trong định bụng sau này sẽ học thổi sau. Hắn chợt thấy thanh kiếm mà Kiếm Thánh đã tặng . Hận Thiên nhận ra hắn đã xao nhãng việc luyện công , xao nhãng giấc mộng đánh bại Kiếm Thánh của hắn , của cả Ngũ Võ Thần Môn.
Chỉ cần hắn đặt chân lên Thái Cực khi đó liệu ai còn dám cản trở hắn cùng nàng ngao du thiên hạ ?
Những đám mây đen trong đầu như biến hết nhường chỗ cho một tương lai sáng lạng . Hận Thiên sau khi nghĩ thông vui vẻ ra phố dạo chơi , nghĩ cách đến Côn Luân phái. Trên phố trời đã tối , vô số đèn lồng treo lên đỏ rực hai dãy tấp nập. Chỗ kia còn có múa lân thật đặc sắc . Con lân vẩy óng ánh bạc , mắt sáng như đèn , phải nhảy lên từng cây cột cao để ngoạm giải thưởng bọc lụa màu vàng. Người múa rõ ràng là cao thủ , vừa lên vừa múa thật uyển chuyển . Người xem đứng vây kín , không khí hết sức sôi nổi. Tiếng chiêng trống vẫn cổ vũ không ngừng.
Đến đoạn con lân nhảy lên bậc cao nhất bằng một động tác tuyệt hay thì Hận Thiên cũng phải vỗ tay . Đám đông râm ran : “Hay , hay lắm” Chợt có một người va phải Hận Thiên . “Xin lỗi” Hận Thiên chỉ thấy khuôn mặt lấm lem thì gã đã bỏ đi rồi. Chợt Hận Thiên thấy thiêu thiếu cái gì đó phát giác túi bạc vụn mang theo đã không cánh mà bay.
Tức mình , hắn vội đuổi về hướng gã kia vừa đi. Hận Thiên thấy chiếc áo xám của gã thì gã đã co chân chạy. Trên phố đông nào có thể dùng khinh công đuổi theo nên Hận Thiên vội tập trung thần trí lên người hắn , từ từ đuổi theo khí tức quen thuộc. Đến dãy nhà hoang phía đông thành thì không còn cảm ứng được hắn nữa.
Hận Thiên thở dài biết hắn đã nín thở , mình không sao tìm ra hắn bèn quay người bỏ đi. Đến sau ngôi nhà hoang cao nhất, bèn tung mình lên mái , nằm xuống chờ đợi . Mùi rêu mốc trên ngói làm Hận Thiên khó chịu nhưng hắn vẫn chờ. Chuyện gì chứ đệ tử đích truyền của Ngũ Võ Vô Địch bị lấy trộm mất túi bạc trên người thì giang hồ sẽ cười vào mũi hắn.
Một lát sau , từ dưới đống cây ngô khô , một người trồi lên , chửi : “Con bà nó , thật không có tính người mà. Có tí bạc vụn thế này mà đuổi theo bắt lão tử chui vào đống ngô này , ngộp thở gần chết.” Hắn tung chân đá bay một đống ngô , làm lá khô bay lả tả.
“Ta nguyền rủa mười tám đời con rùa đen đó” Hắn vừa đi vừa tung tẩy túi bạc vừa chửi. “Làm mất của ta bao nhiêu con vịt béo ngoài kia”
“Ngươi đang chửi con rùa đen nào vậy?” Sau cơn gió thoáng qua , là một bàn tay đặt lên vai y. Y sợ quá , kêu lên : “Ma ,ma ! “Vứt túi bạc định chạy. Nhưng bàn tay của “con ma” kia cứng như thép , cứ bóp chặt lấy vai y làm y không sao chạy được. Y khóc toáng lên : “Đừng bắt ta đừng bắt ta, ta còn ít tuổi mà ”
Hận Thiên thấy y như vậy cười thầm trong bụng “Ngươi biết sợ là tốt rồi”, định thả người thì y đã nhũn ra ngã xuống , bất tỉnh nhân sự . Hận Thiên phì cười vì y chết ngất , sau cười ha hả không dứt khi thấy quần y ướt sũng . Loại trộm non gan này quả thật hắn mới gặp lần đầu.
Hận Thiên nhặt túi bạc định bỏ đi thì thấy hắn vẫn nằm giữa đường , bèn kéo một gàu nước dội cho hắn tỉnh. Hắn bật dậy ú ớ : “Ma , ma bắt người!” Khuôn mặt nhem nhuốc bị nước rửa trôi lộ ra một phần da thịt trắng bóc. Thấy Hận Thiên hắn run lên : “Là ngươi à?”
Hận Thiên cười : “Tiểu huynh đệ , đừng sợ , ta là người mà.”
Y lúc này mới hoàn hồn , ngượng nghịu nói : “Xin lỗi ngươi , tại ta đói quá mới làm càn.” Hận Thiên thấy y đáng thương mọi giận dữ tan hết , nói : “Không sao , đằng nào ngươi cũng bị trừng phạt rồi , bây giờ theo ta ta đãi ngươi một bữa.”
Y chợt thấy áo quần đều ướt , nhớ ra , vùng da trắng trên mặt đỏ bừng lên , ngượng nghịu nói : “Ta phải về thay quần áo đã.”
Hận Thiên nín cười nói : “Ừm vậy thay xong ngươi đến Đại Thiện Quán , ta đợi ngươi ở đó.” Nói xong ung dung đi về Đại Thiện Quán.
Hận Thiên gọi đồ nhắm và rượu . Rượu này vừa thơm vừa nồng lại hơi ngọt trong cổ , uống đến đâu biết đến đó. Tên tiểu nhị đứng bên say sưa múa lưỡi:
“Rượu này tên gọi Lục Quyết Tửu . Nguyên liệu cũng không ngoài gạo và cao lương, rồi dùng thêm tiểu mạch, đỗ tương và nước suối nguồn lấy từ trên đỉnh núi ủ thành, nhưng muốn có rượu ngon thì phải tuân theo sáu yếu quyết, chính là nước phải tinh khiết, nguyên liệu phải là loại hảo hạng, công phu người nấu phải tinh thuần, đồ ủ rượu phải cực kì sạch sẽ , ủ đúng thời gian nhất định và hầm chứa rượu phải khô ráo, nếu không chỉ có thể ủ ra loại rượu có hình mà không có thần , thiếu đi chất men tuyệt hảo mê hoặc lòng người như thế này . Chính vì thế mà nó có tên là Lục Quyết .…”
Chợt một vị công tử bước vào . Y bận quần áo trắng tinh , khuôn mặt trắng hồng , tay phe phẩy chiếc quạt vẽ hình mỹ nhân bước vào, ngó quanh một lượt , rồi bước đến ngồi xuống đối diện với Hận Thiên .
Mái tóc ướt được buộc lại cẩn thận khá cầu kỳ , y rõ ràng là một thế gia công tử .
Y ghé tai nói với Hận Thiên : “Hôm nay ngươi mời ta đó , đừng có quên đấy. Ta chẳng có xu nào đâu.”
Hận Thiên phì cười . Y có vẻ ngoài là thế gia công tử vậy mà lại không có xu dính túi , lại hành nghề ăn trộm quả thật không sao tin được. Hắn ghé vào tai thì thầm : “Vậy bộ dạng của ngươi lúc này chủ yếu để lừa người ta hả?” Y nhăn mặt , nói : “Ngươi đừng khinh người như vậy . Ta cũng có lòng tự tôn của ta , bộ quần áo này là mẹ ta may cho ta còn giữ lại được đấy . Thôi ta đói rồi ăn đã , nói sau.”
Hận Thiên nhìn y ăn như hùm đói , nhưng phong cách ăn vô cùng lịch sự. Sau khi lau sạch bát đũa , y mới bắt đầu xhén liên tù tì món này đến món khác , nhưng không hề rơi một chút thức ăn ra bàn . Thức ăn y dùng cũng thử qua thấy ngon rồi y mới ăn . Ăn xong , tự rót lấy một chén trà , thong thả thưởng thức , vẻ mặt đầy thỏa mãn .
Hận Thiên hỏi khẽ: “Nếu cái áo này mẹ ngươi may cho ngươi , vậy thì nhà ngươi rõ ràng là phú hào sao lại đi hành nghề đạo tặc vậy?”. Y thở dài chậm rãi kể : “Cha ta là một đại phú hào ở Dương Châu….”