Ma ma lúc này nói : “Chỉ có một cách là ngươi theo Tiêu công tử về nhà trước mắt hắn . Hắn sẽ không nói gì được nữa mà Tiêu công tử cũng không giết một kẻ thất tình làm gì”
Người con gái trong phòng buồn bã nói :”Như thế quá tàn nhẫn với chàng”
Ma ma khẽ quay người đi nói :”Thế còn hơn là mất mạng , ngươi hãy suy nghĩ đi .”
Rồi bà ta bỏ đi.
Trong phòng chỉ còn lại những tiếng khóc nghẹn ngào , một giọng nữ nhân khác : “Tiểu thư !” Hận Thiên biết chỉ còn nữ tì với nàng ca kỹ nọ , bèn ra hiệu cho Phương Vân. Y gật đầu , nhảy xuống cửa sổ.
Trong phòng , hai chủ tì đang ôm nhau khóc thì nghe thấy giọng quen thuộc :”Phi Yến”. Hai người ngừng khóc , nhìn trân trân Phương Vân đang vào từ cửa sổ . Phi Yến sau phút ngỡ ngàng , nàng lao tới ôm lấy người yêu khóc nức nở . Tiểu tì bèn ra cửa cảnh giác cho họ .
Phi Yên thổn thức: “Chàng lẽ ra đừng quay lại đây . Thiếp đã quyết định rồi , thiếp không thể liên luỵ chàng được. Chàng đi rồi thiếp sẽ gửi Thảo nhi đi rồi tự sát.” Phương Vân cảm động , y ôm chặt lấy người con gái trong lòng như sợ tuột mất nàng . “Không cần phải sợ , bọn ta sẽ đưa cả hai người đi.”
“Không, chàng đừng liều mạng. Không chỉ Tiêu công tử võ công cao cường mà Tiêu thế gia thế lực cực lớn trên giang hồ , chàng và sư phụ nên đi thì hơn. Thiếp không muốn vì tấm thân ô uế này mà hại hai người đâu.”
“Nếu chúng ta đánh bại bọn người của Tiêu thế gia nàng sẽ đi cùng ta chứ?” Y quả quyết , trong lòng y , sư phụ là người vô địch, thái sư thúc có thể còn mạnh hơn . Hai người liên thủ ai có thể ngăn cản . Hơn thế nữa , còn có một kẻ liều chết là y , chắc chắn bọn họ sẽ có thể làm được điều mà họ muốn.
Phi Yến ngỡ ngàng :“ Chỉ cần chàng bình yên vô sự , cái gì thiếp nghe theo chàng.”
Phương Vân nói : “Được rồi , vậy nàng nghỉ ngơi đi. Ngày mai sẽ có tin tốt .” Y hiểu lúc này cần giữ tinh thần sáng suốt để làm việc lớn nên mau chóng li khai , phóng qua cửa sổ lên nóc. Y vừa leo lên nóc nhà thì Hận Thiên nói : “Không ổn , có nhiều cao thủ đang đến”
Ba người nằm sát vào mái nhà , nghe ngóng . Hận Thiên khẽ bảo “Tên Tiêu công tử này không phải tầm thường , võ công còn cao hơn gã họ Liễu hồi sáng. Hơn nữa lại còn vô số cao thủ đi theo. Y cho mai phục khắp vườn rồi mới lên phòng của Phi yến , quả là cáo già.”
Lí Nhân nói: “Đám cao thủ này nhất định là Nhị thập gia tướng trong Tiêu gia , ngoài ra hai kẻ tháp tung y lên lầu nhất định võ công cũng gần ngang với y”
“Ừm Tiêu gia quả là không tầm thường , bắt giặc phải bắt chủ tướng , đánh rắn phải đánh giập đầu , hai người hiểu rồi chứ?”
Lí Nhân nói : “Đệ tử sẽ nhận tên họ Tiêu , những kẻ còn lại nhờ thái sư thúc vậy ”
Hận Thiên nói : “Quyết định vậy đi , ta sẽ cầm chân hai kẻ kia . Lí Nhân bắt tên họ Tiêu , còn Phương Vân phải giữ cầu thang , chết cũng không để cho tên nào lên lầu . Ta xem chúng không có tên nào có thực lực bằng ngươi. Cứ đứng chắn cầu thang thì không tện nào qua nổi đâu. Rõ chứ?”
“Vân nhi sẽ không làm hai người thất vọng”
“Ừm chờ tên họ Tiêu gõ cửa sẽ động thủ.”
Tuy không ngìn thấy , nhưng trong linh thức của Lí Nhân và Hận Thiên , mọi hành động của ba người đang lên lầu hoàn toàn rõ nhưu ban ngày. Gã công tử họ Tiêu để hai người tùy tùng lại khoảng năm thước , rồi bước tới gõ cửa : “Tiêu mỗ cầu kiến Phi Yến tiểu thư”
Cùng lúc đó , Lí Nhân nhảy xuống , đao trong tay hóa thành một luồng sáng bạc chém tới gã họ Tiêu. Y sợ hãi trong chốc lát nhưng nhanh chóng cúi người xuống thoát khỏi một đao này. Lí Nhân chỉ muốn bắt y nên còn lưu lại dư lực , đao trong tay đâm thẳng vào cổ y.
Hai tên tùy tùng định xông tới nhưng phía trên mái ngói , bụp một tiếng , vô số mảnh ngói đã rơi trúng đầu , mang theo kình lực đau buốt ,buộc bọn chúng lùi lại . Hận Thiên đã nhảy xuống , hai tay đánh ra hai quyền về phía chúng.
Lúc này Phương Vân đã tung người nhảy xuống cầu thang chặn bọn Nhị thập gia tướng lại , đao nào cũng mãnh liệt phi thường. Tiếng động và hò hét làm trong Ninh Xuân viện vô cùng hỗn loạn , kẻ chạy người hét âm vang khắp Dương Châu thành.
Tiêu công tử quả nhiên võ công cao siêu , y khẽ phất ống tay áo , một luồng kình lực hùng hậu đẩy thanh đao sang một bên. Cùng lúc , một cước của Lí Nhân lại đá tới , làm cho y không kịp nhảy khỏi hành lang , đành phải dùng hai tay cản . Đao của Lí Nhân lúc này lại công tới , đao khí cuồn cuộn.
Trong khí đó , Hận Thiên một mình đấu với hai tên khá vất vả . Bọn chúng phối hợp rất ăn ý , kẻ đánh thượng bàn , người đánh hạ bàn , kẻ dùng hư chiêu , người dùng thực chiêu ,rất kín kẽ. May mà Hận Thiên nội lực thâm hậu , đặc biệt linh thức nhạy cảm , liên tục thi triển kì chiêu thoát hiểm . Thỉnh thoảng lại dùng Hàn Băng chưởng mười thành công lực phản kích buộc chúng lùi lại , không dám ngạnh tiếp.
Phương Vân đánh với Nhị Thập gia tướng thì điên cuồng nhất . Những kẻ này vốn chịu ơn với Tiêu gia , cam tâm bán mạng nên chiêu nào chiêu nấy đều là lấy mạng đổi mạng , quyết xông lên cứu chủ. Nếu là kẻ khác nhất định sẽ thoái lui chạy trốn và nhất định sẽ mất mạng . Nhưng Phương Vân lại khác , kẻ kia liều mạng bao nhiêu , hắn càng liều bấy nhiêu . Chiêu thức của hắn cũng điên cuồng , toàn là chiêu số đồng ư quy tận với địch nhân.
Chỉ có điều thực lực của hắn vượt trội nên chỉ có địch nhân táng mạng còn hắn chỉ bị thương. Lúc này trên người hắn có năm vết thương khá sâu , máu chảy ròng ròng , nhưng đao pháp không chậm lại tí nào . Tương ứng với năm vết thương đó , có năm kẻ đã ngã xuống mất mạng. Nhị thập gia tướng chỉ còn mười lăm người.
Lúc này hai tên tùy tùng đã nghĩ ra một kế thâm độc , đó là một tên cầm chân Hận Thiên để tên kia xông ra cầu thang giết Phương Vân , vừa làm phân tâm Lí Nhân vừa có thêm lực lượng. Nhưng y không biết Hận Thiên đã chờ cơ hội này từ lâu lắm , chỉ cần một kẻ rút ra thì đừng nói chuyện giữ mạng với hắn nữa
Chỉ trong một chốc lát chiêu Minh Xuât Địa Thượng trong Lôi Thần Quyền toàn lực đánh ra như cái đêm cuối cùng trên Phiêu Diểu sơn cùng sư phụ. Tên kia vừa thoát ra khỏi vòng chiến đã nghe tiếng gió rít lên. Cùng một tiếng Bụp rùng rợn , y thấy quyền của Hận Thiên đã đánh vào ngực của đồng bạn y. Một chiêu này quá nhanh , tuy hao tổn hơn nửa công lực của Hận Thiên nhưng đối phương không có một tí phản ứng nào.
Lục phủ ngũ tạng cùng xương sườn trước ngực đều bị quyền kình đánh nát bét. Y khuỵu xuống trước quyền đầu Hận Thiên , máu trào ra từ mồm từ mũi , chết ngay. Tên còn lại đang kinh hoảng đang phân vân nên đánh hay chạy thì cước của Hận Thiên đã quét đến hạ bộ của y . Y vội đè tay trái lên tay phải đỡ một cước này của Hận Thiên. Cước kình quá mạnh hất y văng qua , chấn gãy thành lan can , rơi thẳng xuống đất.
Cùng lúc đó , hai hàng đuốc sáng rực xông vào khoảng sân trước tòa tiểu lâu. Có tiếng quát : “Quan phủ đây ! Tất cả mau dừng tay kẻ nào kháng lệnh. Chém không tha!”
Hận Thiên thở ra một hơi : “Xem ra Tiêu gia có cả người trong quan phủ !”