Lúc này Hận Thiên chỉ còn biết dựa vào kinh nghiệm và phán đoán của mình , khẽ xoay nửa vòng vừa tránh vỏ kiếm, chân phải đồng thời quét ngược . Nàng ta đang trên đà đâm tới , thấy kình phong rít lên , vội cúi người , kiếm trong tay chém vào hông của hắn. Hận Thiên tay phải vỗ một chưởng vào thân kiếm , hóa giải luôn chiêu thức này.
Hai người đừng lại , đã đổi chỗ cho nhau. Hận Thiên cười : “Xem ra kiếm trong tay cô nương không có ý sát hại tại hạ tí nào.” Nàng ta tức khí nói : “Ta còn chưa ra tay đâu. Nếu ngươi không chịu trả lại giày cho ta , đừng trách ta vô tình.” Hận Thiên nhìn thấy nàng ta một chân đi giày , một chân còn lại không có gì , phô ra những ngón chân nhỏ trắng nõn , phì cười: “Xem ra cảm giác chân có chân không chẳng dễ chịu chút nào.”
“Hừ để xem ngươi còn cười được đến bao lâu . ” Nói chưa dứt lời kiếm trong tay đã hóa thành một luồng sáng , một luồng kiếm khí lạnh buốt phảng phất như ngưng đọng xung quanh người Hận Thiên. “Trường Bạch kiếm pháp” Hận Thiên kinh ngạc kêu lên.
Hắn lập tức bước lên tay liên tục vỗ ra để ngăn chặn.
Hai bóng người đan vào nhau trong chớp mắt rồi phân ly . Trước ngực Hận Thiên áo đã rách toạc , chiếc hài xinh xắn đã trở lại trong tay thiếu nữ. Trong khi đó , chiếc mũ rộng vành của nàng ta cũng từ tự rơi xuống chỗ Hận Thiên.
Hai người đứng nhìn nhau . Trên khuôn mặt người thiếu nữ khẽ ửng hồng vì nắng. Đôi mắt đen láy như ngọc , hàng mi dài đẹp hơi chớp chớp. Hận Thiên nghi hoặc nói : “Cô không phải muốn giết ta sao ? Tại sao lại không hạ thủ vậy.”
Nàng ta giận dữ đáp: “Tại sao ta phải nói cho ngươi biết? Ngươi cũng không dám hạ thủ tại sao ta phải hạ thủ?” Nói rồi xỏ giày quay lưng đi mất , không thèm lý tới chiếc mũ trên tay Hận Thiên nữa.
Hận Thiên nhớ lại lúc nãy , khi hắn nhận ra chiêu Băng Phong Thiên Lý trong Trường Bạch kiếm pháp thì đã muộn , kiếm khí lạnh buốt đã phong tỏa khắp người . Trường kiếm của nàng ta đã chém vào người hắn , căn bản vô phương tránh né. Hắn bèn xoay ngang người , một cước phách ngang ra vào mặt đối phương
Đây là một chiêu đồng ư quy tận , lấy công chế công , nhằm buộc nàng ta tự cứu hết sức cao minh. Nào ngờ nàng ta cũng chẳng hề rút kiếm về phòng thủ mà một kiếm đâm vào người hắn tốc độ càng nhanh. Hận Thiên thở dài trong long chẳng lẽ lại nhẫn tâm hạ độc thủ với một cô gái trẻ như thế , chân khẽ chuyển hướng không nhằm vào nàng ta nữa mà đá thẳng lên.
Chiếc mũ của nàng ta bị kình phong lướt qua bay thẳng lên trời. Thế nhưng kiếm của nàng ta cũng chỉ khoét trên áo chàng một lỗ , chiếc hài xinh xắn rơi xuống . Nàng ta khẽ xoay kiếm , nó liền dính theo kiếm của nàng ta trở về trong tay .
Hận Thiên cười khẽ , lấy chiếc mũ đưa lên . Hương thơm mỹ nhân thơm nhẹ tưởng như bóng hồng vẫn còn quanh đây.
***********
Một tháng sau , Mã Quan trấn , Hận Thiên ngồi mân mê chén rượu . Loại Hồng hoa tửu này thơm phức , lại khá cay , khi uống xong mới thấy ngòn ngọt nơi cổ , có thể coi là mỹ tửu. Ông chủ quán to béo đang oang oang khoe với thực khách về loại rượu này , về tuyệt kỹ ủ rượu của mụ vợ. Đôi lúc cao hứng quá , lại bị mụ vợ đang ngồi tính tiền lườm một cái khiến lão im thin thít. Nhưng một lúc sau lại đâu vào đấy.
Ở cái trấn vắng vẻ nơi quan ngoại này , quán rượu này là nơi vui vẻ nhất , còn lại mọi người chỉ tấp nập lo sinh ý. Hơn nữa ông chủ nơi đây lại quen biết rộng , luôn giúp mọi người tìm đoàn trước khi đi qua Lâm Du Quan đầy mã tặc , khiến ai ai cũng vị nể.
Hận Thiên chẳng phải là sợ mã tặc , với thân thủ hiện nay dù có vài trăm tên mã tặc đi nữa hắn cũng thoát thân dễ dàng. Chỉ là Hận Thiên mấy hôm trước khi vừa đến đây phát giác mỹ nhân đã gặp ở Dương Châu nọ cùng với một đám đồng môn hộ tống một xe ngựa khá nặng nghỉ lại , có vẻ như là đang chờ đoàn. Hận Thiên bèn ở lại , để xem chung quy nàng ta đang hộ tống cái gì.
Hôm nay thị trấn trở nên nhộn nhịp hơn bởi có một đoàn xe rất đông đúc đi đến. Mọi người ai ai cũng vui vẻ bởi may mắn gặp được một đoàn áp tiêu lên phía Bắc . Nghe đâu là của Dương gia tiêu cục lừng lẫy giang hồ. Lão chủ quán từ sớm đã đi bái kiến chủ nhân đoàn xe để sắp xếp cho mọi người , nhưng quán rượu không vì thế mà mất đi sự huyên náo.
Đến lúc , thấy bóng dáng to béo của lão chủ ngoài cửa , mọi người òa lên , xúm xít lại hỏi. Lão chủ quán khẽ đẩy đám người ra , vơ lấy chén nước một kẻ nào đó nhanh tay rót , uống một ngụm . Sau đó mới đứng dậy tuyên bố oang oang : “Ưm , hôm nay ta đã gặp được lão nhân gia.” Mọi người nhao nhao hỏi : “Thế nào , như thế nào?”
Lão chủ lấy tay che miệng , e hèm một tiếng làm đám đông im lặng cả lại . Cao giọng nói : “Lần này các vị rất may mắn đây. Liễu Như Không lão nhân gia đưa tơ lụa , đồ gốm thượng hạng lên Hắc Long Giang giao dịch với người Nữ Chân và cả người La Sát.. Thế nên lão nhân gia đã mời Dương gia tiêu cục áp tiêu , thậm chí đích thân Dương Tử tổng tiêu đầu đi áp tiêu. Lão nhân gia đã đồng ý để mọi người gia nhập .” Nghe xong tất cả đều ồ lên , mừng vui khôn xiết , gọi rượu ăn mừng tấp nập làm bà chủ chạy không kịp , uất ức lại nhéo tai lão chồng đang vểnh râu uống nước.
Đột nhiên có mấy người bước vào tửu quán làm cả quán im bặt. Đi đầu là một lão già râu tóc bạc , dáng người phương phi , đội mũ thư sinh , tay đeo nhẫn quý . Bộ vải lụa trên người rõ ràng là loại lụa cực tốt của Dương Châu , ngàn vàng cũng khó mua được . Theo sau là một thanh niên chừng hai ba , hai tư tuổi , vẻ mặt kiên nghị , đôi mắt lấp lánh ánh thần. Y mặc một bộ quần áo bó sát người màu đen, chiếc áo choàng cũng màu đen thêu hình rồng , tay cầm một thanh trường thương bọc vải . Cuối cùng tùy tùng bảy người ai nấy cũng đều là cao thủ.
Mọi người chỉ cần nhìn qua cũng biết đám người này là ai rồi . Lão chủ quán vội chạy ra vồn vã : “Liễu đại nhân , Dương Tổng Tiêu đầu , mời ngồi mời ngồi . Thật là hân hạnh cho tệ quán ” Liễu Như Không khẽ ừ một tiếng rồi đưa tay mời : “Dương tổng tiêu đầu , mời ” Người thanh niên cũng trả lễ : “Liễu đại nhân không nên khách khí” Cả hai cùng ngồi xuống . Bảy người tùy tùng được an trí cho riêng một bàn..
“Hôm nay chúng ta đến để thưởng thức Hồng Hoa tửu vang danh Nam Bắc của lão đây” Liễu Như Không cười cười nói với lão chủ quán đang lung túng ở bên cạnh. “À vâng vâng , có ngay có ngay” Nói rồi vào quầy lấy ra một hũ to dán giấy đỏ , khệ nệ để lên bàn . Liễu Như Không mở giấy gói ra hít một hơi rồi nói : “Thơm thật , không thua gì những loại rượu ta đã uống nơi kinh thành.”
Lão chủ quán rối rít : “Đại nhân quá khen , quá khen. Nếu đại nhân thích , ta xin biếu một ít để ngài thưởng thức dọc đường đi. ” Liễu Như Không cười nói : “Hảo , vậy thì ta không khách khí nữa” Đoạn đột nhiên đổi giọng lạnh băng : “Các vị , Liễu Như Không ta căn bản không tốt đẹp gì , cũng không làm phúc cho ai cả . Lần này ta để các vị gia nhập đoàn vì nể mặt ông chủ quán đây và muốn lấy mấy vò rượu ngon mà thôi. Nhưng mọi người phải chịu ủy khuất một chút , tất cả mọi người phải theo lệnh của Dương Tổng Tiêu Đầu đây , hơn nữa hang hóa phải do Dương gia tiêu cục kiểm soát mọi người có đồng ý không? Nếu không xin mời chờ đoàn khác thích hợp hơn.”
Nói xong mọi người nhao nhao thảo luận một chút , rốt cuộc tất cả đều đồng ý. Căn bản đồ đạc họ mang đi đều không có cái gì giá trị như hang hóa của Liễu Như Không , hơn thế nữa uy tín của Dương gia tiêu cục không phải một sớm một chiều mà có được.
Đột nhiên ngoài sảnh có tiếng nói : “Trường Bạch kiếm phái Đỗ Đức Uy và Bạch Nhược Hoa cầu kiến Liễu đại nhân.”