Một nam một nữ đi vào , Hận Thiên khẽ liếc mắt . Nam thì anh tuấn vô song , mắt hùm mày kiếm , dáng đi như hổ . Nữ thì xinh đẹp tựa thiên tiên , chính là mỹ nhân đã cùng hắn giao đấu tại Dương Châu . Mọi người trầm trồ “thật đúng là một đôi tiên đồng ngọc nữ” .
Liễu Như Không khẽ nhíu mày : “Chẳng phải hôm nọ ta đã chấp nhận cho đoàn của hai vị đi cùng rồi sao ? Chẳng lẽ hai người có ý khác?”
Đỗ Đức Uy cười khổ nói : “Bọn tại hạ rất đa tạ Liễu đại nhân đã chiếu cố , nhưng mà vật này thị rất quan trọng , căn bản không thể để người ngoài nhìn thấy được.” Liễu Như Không thản nhiên nói : “Nếu đã không đồng ý , còn đến tìm ta làm gi?”
Nhược Hoa khẽ mỉm cười nói : “Coi như đại nhân nể mặt Kiếm Thánh đi , giúp cháu gái của ông ấy hoàn thành nhiệm vụ này đi.” Liễu Như Không khẽ nhíu mày : “Cô nương là cháu gái của Kiếm Thánh thật ư? Ta chưa từng nghe Kiếm Thánh lại có một cô cháu gái xinh đẹp thế này” Nhược Hoa nhẹ giọng nói : “Đại nhân , tiểu nữ mới bước chân vào giang hồ được một năm , căn bản ít người biết đến. Mong đại nhân giúp cho tiểu nữ việc này , tiểu nữ quyết không quên ơn.”
Liễu Như Không nhìn sang Dương Tử , thấy hắn khẽ gật đầu bèn nói : “Vậy được rồi coi như nể mặt Kiếm Thánh lão nhân gia vậy. Nhưng mọi người trong đoàn tuyệt đối phải tuân lệnh của Dương Tông Tiêu đầu , nếu mọi người không thích thì chúng ta không còn gì để nói nữa .”
Đỗ Đức Uy vội cuống quít gật đầu : “Nhất định rồi , nhất định rồi ”
Liễu Như Không bèn cười nói : “Hảo , vậy mọi người vào uống rượu cùng nhau đi . Chúng ta còn có một đoạn đường dài phải đi , làm quen với nhau thêm trăm cái lợi mà không có hại gì . Nào mau ngồi mau ngồi , bữa tiệc hôm nay lão phu đãi mọi người . Kiền chén.” Mọi người nhao nhao chúc tục không để ý đến một người đang rời đi ,ánh mắt sắc bén không chịu được ,khẽ nhìn Nhược Hoa một cái mới chịu quay lưng.
Hôm nay đoàn xe khởi hành đã được ba ngày. Hận Thiên cũng lẫn vào đám thương nhân phía sau . Dường như bọn mã tặc cũng biết đến tiếng tăm của Dương gia tiêu cục nên suốt dọc đường hoàn toàn không có một tên nào dám làm phiền . Đám thương nhân bắt đầu thở phào nhẹ nhõm. Chỉ còn nửa ngày đường là vào địa phận của Trường Bạch sơn , địa bàn của Trường Bạch kiếm phái , một trong các đại môn phái trên giang hồ. Bọn mã tặc có cho vàng cũng không dám gây rối ở đây.
Mặt trời đã đứng bóng , mọi người hết thảy đều mồ hôi nhễ nhại . Đến lúc có lệnh dừng lại cắm trại nấu cơm bên nguồn nước , tất cả đều vui mừng như điên , nhanh chóng tản ra chăng bạt che nắng để nghỉ ngơi một lúc trước khi tiếp tục khởi hành. Đúng lúc này , phía xa xa vô số người ngựa ào tới như một cơn lốc.
Tất cả đều hoảng sợ , duy có một người vẫn điềm tĩnh , ánh mắt vẫn sắc ngời như một lưỡi kiếm vừa rút ra khỏi võ , đó là Dương Tử . Y liền lập tức ra lệnh bày trận , những xe la , xe ngựa chở hang liền được dựng thành một rào chắn hình bán nguyệt. Phía trong các tiêu sư đã gươm giáo cung tên sẵn sang chờ đợi . Không hổ là một trong ba tiêu cục lớn nhất Trung Nguyên. Liễu Như Không tuy trải qua nhiều nhưng mặt vẫn không thể không biến sắc .”Sao lại nhiều mã tặc như vậy chứ , theo tin tình báo , mã tặc các trại không có trại nào vượt quá ba trăm tên , sao ở đâu một nghìn tên còn muốn nhiều hơn.”
Dương Tử vẫn bình thản nói : “Đây là nhân mã của bốn trại .”
-“Bốn trại?” Liễu Như Không khiếp sợ . “Vô lý làm sao bọn chúng có thể . Trước nay mã tặc ở Lâm Du chỉ trại nào biết trại đó . Căn bản không ai đủ bản lĩnh tụ họp tất cả dưới trướng .” Dương Tử chỉ : “Đại nhân nhìn thử xem , tuy bọn mã tặc cùng đến nhưng không phải là một đội ngũ , chúng luôn đề phòng lẫn nhau nên tụ họp thành các nhóm riêng để bảo vệ cho nhau . Hơn nữa vũ khí của bọn chúng ánh thép khác nhau , mà có đến bốn loại , chứng tỏ do bốn người khác nhau rèn ra . Mà ở đây mỗi trại ở Lâm Du Quan đều có thợ rèn nên ta mới nghĩ là có đến quân của bốn trại ”
Liễu Như Không chăm chú nhìn quả nhiên là dưới ánh mặt trời , đao kiếm loang loáng . Nhưng có loại ánh lên màu xanh đen cứng rắn , có loại lại sáng bạc đầy sắc bén , có loại lại nhờ nhờ đỏ như màu đồng . Lão vừa kinh hãi vừa khâm phục nhãn quan sắc bén của Dương Tử . Quả nhiên là hổ phụ chẳng bao giờ sinh khuyển tử. Tiếng tăm của hắn nhất định không phải là do thừa hưởng của cha mà do năng lực của hắn .
Chợt lại nghe Dương Tử nói : “Kẽ đứng đầu thu phục bốn trại nhất định là vô cùng lợi hại . Đại nhân xem , hắn chọn thời điểm rất chuẩn xác . Lúc mà mọi người vừa trải qua ba ngày rất an toàn mà tấn công , sau ba ngày rất cảnh giác đến lúc buông thả. Khi đó tâm trạng sẽ vô cùng hoảng hốt , khó mà phục hồi được ý chí chiến đấu. Hơn nữa hắn chọn lúc giữa trưa nắng , lúc mọi người chưa kịp nghỉ ngơi uống nước , năng lực chiến đấu tất sẽ giảm đi rất nhiều .” Nói rồi y gọi thủ hạ lại nói: “Truyền lện mọi người nghỉ ngơi uống nước , chuẩn bị chiến đấu.”
Liễu Như Không hoảng sợ , vội can : “Không thể , bọn chúng đang chuẩn bị tấn công .” Dương Tử mỉm cười nói : “Bọn chúng định đánh úp chúng ta , nhưng phát hiện quân ta gặp nguy khồng loạn , đội ngũ chỉnh tề , tất sẽ không vội đánh mà chỉnh đốn đội ngũ tìm kế phá trận. Mà với một đám hỗn loạn như thế , ít nhất cũng sẽ mất nửa canh giờ . Đại nhân , chúng ta cũng nghỉ ngơi ăn chút lương khô .”
Liễu Như Không nghe ra cũng đành ngồi xuống , nhấm nháp chút lương khô. Thực ra y cũng không còn lòng dạ nào để ăn , số hàng hóa lần này quá lớn , bằng cả gia sản của y , chỉ cần nó có vấn đề , khẳng định y sẽ tiêu đời.
Quả nhiên trong đám mã tặc có năm người rẽ đám đông cưỡi ngựa đi ra.
“Xem ra bốn tên trại chủ lại chịu khom gối trước một nho sinh tầm thường.” Dương Tử chau mày lại.
Liễu Như Không nhìn theo quả nhiên thấy bốn tên trại chủ gườm gườm nhìn nhau đang đi sau một nho sinh , tay cầm quạt phe phẩy. Người này tuy nhìn rất tầm thường nhưng nổi bật giữa đám đông mã tặc đầy hoang dã và hung bạo. Ánh mắt của y đã cố che giấu nhưng nhãn thần lấp lánh không qua khỏi ánh mắt của Dương Tử . Y nhảy xuống ngựa phủi phủi bụi trên áo ngoài màu xanh , chắp tay hướng về phía Dương Tử và Liễu Như Không nói : “Dương tổng tiêu đầu , Liễu đại nhân , tại hạ hân hạnh được biết hai người.”
Dương Tử cũng chắp tay trả lễ khiêm tốn nói : “Hân hạnh , hân hạnh, không hiểu vị anh hùng đây tên hiệu là gì?”
Y mĩm cười đáp: “Chỉ là một tên hiệu nhỏ , không đáng để tổng tiêu đầu vào mắt. Tại hạ là quân sư cho bốn vị trại chủ đây.”
“À , ra vậy . Không hiểu các vị hảo hán đây có việc gì ? Nếu không gấp thì chờ tại hạ làm xong chuyến hàng này sẽ tự thân lên núi dâng lễ vật.”
“Dương Tổng tiêu đầu khách khí rồi , ngài cũng biết các ngài bảo tiêu kiếm ăn , bọn ta thì làm nghề không vốn kiếm ăn. Chỉ một chút lễ vật của ngài bọn ta hai ngàn người đây sống bằng cái gì chứ?”
Giọng ý âm vang qua đám người đang thủ sau xe ngựa , làm ai ai cũng run sợ. Dương Tử biết y cố ý phóng đại để đánh vào tâm lý bất an của mọi người bèn hừ lạnh “Nói vậy là các người không nể mặt Dương Tử này?”
“Dương Tổng tiêu đầu sai rồi , bọn tại hạ không nể mặt ai cả .Có nể , chỉ nể thiết quyền của ngài thôi.”
“Hừ , vậy các ngươi muốn đánh , thì cứ đánh , chúng ta hoàn không sợ người khác uy hiếp”
Y nhếch mép cười : “Dương tổng tiêu đầu quá nóng rồi , thế này đi bọn tại hạ nể mặt ngài , chỉ xin lại một nửa số hàng của Liễu đại nhân , và số hàng của Trường Bạch phái.”
Liễu Như Không khẽ run , lần này tuy toàn bộ gia sản của y rất lớn , nhưng nếu còn một nửa vẫn có thể bán kiếm lời bù đủ số bị mất , còn hơn là cả mạng cả hàng đều đi sạch. Y liếc mắt nhìn Dương Tử ra vẻ đồng ý. Dương Tử thở dài , người này không những võ công siêu việt mà mưu trí hơn người. Y đã nhắm trúng tâm lý sợ chết của Liễu Như Không. Hắn khẽ ngửa mặt lên trời lẩm bẩm nói : “Phụ thân , hài nhi nên làm thế nào đây?”