Hôm nay Hận Thiên dậy từ rất sớm . Không phải hắn siêng năng mà bởi những tiếng chiêng trống ầm ĩ từ phĩa lễ đài - ngày hội võ của Trường Bạch kiếm phái đã đến. Hắn chửi thầm mấy tiếng rồi vươn vai , tiến ra giếng nước . Cả dãy nhà khách cũng lục cục dậy , không ai bảo ai nhưng đều muốn có một chỗ tốt để xem hội võ bởi hội võ Trường Bạch kiếm phái không chỉ là nơi phát hiện nhân tài , thu các đệ tử kí danh làm đệ tử chính tông mà còn là nơi để các anh tài trẻ tuổi trong phái đua tranh ngôi “thiếu niên đệ nhất”.
Nước trong giếng mặc dù đã đào sâu xuống để tránh đóng băng nhưng vẫn lạnh buốt. Hận Thiên vốc nước rửa mặt xong thì da mặt hắn trở nên màu đỏ ửng , mũi bốc hơi mù mịt . Hắn vội quay lại nhà khách để tránh những người khách khác . Trong lúc chờ bữa điểm tâm , Hận Thiên chơi trò trồng chuối . Trò chơi này ngày xưa hắn đã dùng để tập lực tay bên Song Long thác , sau này lớn lên nội lực thâm hậu , hắn không chơi nữa. Hận Thiên búng mình lên , đầu chúc xuống , hai chân duỗi thẳng . Bàn tay thu dần từng ngón cho đến lúc chỉ còn ba ngón tay , thoải mái giữ yên như thế một lúc lâu. Hận Thiên nhớ tới ngày xưa , hắn rất thích nghe sư phụ kể chuyện giang hồ , đặc biệt là các cao thủ luyện công. Hắn đặc biệt nhớ đến các nhà sư Thiếu lâm luyện Kim Cương chỉ lực , sư phụ noi họ có thể trồng chuối chỉ bằng một ngón tay trên đá cứng. Đêm đó đó hắn mơ mình có thể làm được như vậy rồi sáng hôm sau dậy trễ , bị sư phụ phạt trồng chuối suốt một ngày , cơm cũng không được ăn .
Tính ngịch ngợm trong người nổi lên , Hận Thiên bèn cố rút một ngón tay lên , chỉ chống bằng hai ngón . Nhưng chưa được giây lát , hắn đã đổ rầm về phía trước. Choang , cánh cửa vừa mở ra đã bị xô trở lại , bát đĩa trên khay úp ngược trở lại người đang mang đồ điểm tâm vào. Hận Thiên hoảng hồn vội đứng dậy đã thấy Nhược Hoa đứng như trời trồng trước cửa , mắt nàng đỏ hoe , quần áo vương đầy thức ăn và canh nóng. Nàng không nhìn hắn quay lưng bỏ bỏ đi . Hận Thiên sực tỉnh , vội đuổi theo , gọi : “Nhược Hoa cô nương” Nàng cũng không quay lại. Hắn đuổi đến sau lưng , gọi khẽ : “Nhược Hoa cô nương” Nàng vẫn bước tiếp.
Hận Thiên không hiểu lúc ma trêu quỷ ám thế nào , liều lĩnh nắm lấy bàn tay nàng , kéo nàng quay lại. Nhược Hoa khẽ “A ” lên một tiếng , lắp bắp nói :”Ngươi.. ngươi..” Hận Thiên vội thanh minh : “Tại hạ không cố ý , chỉ là vô tình bị ngã vào cửa thôi.” Nàng liếc hắn giận dữ : “Ngươi cố ý…” Hận Thiên thở dài nói : “Tại hạ biết cô nương vất vả dậy sớm làm đồ ăn cho tại hạ , sao nỡ làm rơi chứ..” Nàng quát khẽ :”Hồ đồ , ai làm đồ ăn cho ngươi!?” Hận Thiên cười đáp : “Chỉ cần ăn vào là biết ngay , đồ ăn của cô nương rất ngon , ngon hơn đồ người khác làm nhiều.” Thực ra hắn đã nói ngược , hôm nào có bàn tay Nhược Hoa đụng vào là y như hôm ấy hắn phải cố mãi mới hết.
Nhược Hoa cười:”Cái miệng dẻo quẹo của ngươi đúng là không ai bằng , ta mới tập nấu được mấy ngày , sao ngon bằng của Phương di chứ?” chợt thấy mình đã lộ ra bí mật , bèn xấu hổ quay lưng đi nói : “Không nói chuyện với ngươi nữa , ngươi toàn ăn hiếp ta.”
Rồi nàng nhận ra , bàn tay nhỏ nhắn của mình vẫn nằm trong bàn tay to lớn , chắc nịch của Hận Thiên , khẽ kêu lên : “Sao ngươi còn chưa bỏ tay ta ra ? Người ta nhìn thấy bây giờ.”
Nhìn dáng vẻ ngượng ngùng của nàng , Hận Thiên cảm thấy vui sướng trong lòng , kéo nàng sát lại bên người , rút chiếc khăn trong áo lau những vết thức ăn trên tóc và trên tay áo . “Để ta lau cho cô nương nhé . Trường Bạch đệ nhất nữ hiệp lại mang cả cây trên tóc thế này người ta cười cho. ” Nhược Hoa quát khẽ : “Ngươi còn không buông ta ra , ta lại chém ngươi một kiếm bây giờ” Hận Thiên cười cười : “Kiếm của cô nương không mang theo ,chém tại hạ bằng cái gì bây giờ? ” Nhược Hoa nhớ ra mình từ sáng tinh mơ đã vào bếp , kiếm để lại trong phòng với lại có cầm kiếm kề vào cổ hắn thì hắn cũng không sợ , bèn đổi giọng năn nỉ : “Ngươi buông ta ra để ta đi thay quần áo rồi ta mang điểm tâm cho ngươi” Hận Thiên lúc đó mới chịu buông bàn tay mềm mại , nhăn nhở : “Tại hạ đợi trong phòng nha” Nhược Hoa nghe hắn nói như vậy trơn mắt , co chân đá vào ống quyển của hắn , xoay người phóng đi bỏ lại Hận Thiên hai tay ôm chân rên rĩ nhảy lò cò vào phòng.