Đến cuối con đường , nàng cùng Hận Thiên nhảy lên một tảng đá nằm chênh vênh giữa một bên núi đá , một bên vực sâu. Phía sau tảng đá là một hang động rộng rãi , khá ấm áp. Hận Thiên bước cùng với Nhược Hoa vào trong, đến lúc ấy nàng mới cố rút tay ra , khẽ nói : “Để ta đi đốt lửa” Hận Thiên nhìn khuôn mặt đỏ hồng ngượng ngịu của nàng cũng không làm khó Nhược Hoa nữa, khẽ thả bàn tay mềm mại ấy ra. Nàng không dám nhín mặt hắn , đi vào trong ôm ra một bó củi , châm lửa lên.
Hận Thiên nhìn hang động sạch sẽ , bên cạnh có treo mấy ngọn đuốc mới làm , trong có một lu nước sạch ngạc nhiên nói : “Nơi này dương như có người ở?” Nhược Hoa đáp : “Không , muội chuẩn bị cho riêng mình thôi.” Hận Thiên ngạc nhiên hỏi : “Một nữ hiệp xinh đẹp , lại là cháu của Kiếm Thánh đại nhân lại không ở trong phòng lớn , kiếm một hang động làm chỗ trú?”
Nhược Hoa đỏ mặt đáp : “Phòng lớn có nữ tì , không tiện.”
Hận Thiên ngẫm nghĩ một lát rồi reo lên : “A ta biết muội ở đây làm chuyện bí mật gì rồi!!!”
Nhược Hoa trừng mắt nhìn hắn , tựa như đe dọa hắn không được nói , nhưng miệng không kìm được vẫn hỏi : “Theo huynh thì muội ở đây làm chuyện gì?”
Hận Thiên cười : “Từ lúc ở đây , ta đã nghe nhiều chuyện về muội. Nhưng có một chuyện làm ta suy nghĩ mãi là người ta nói từ khi cha mất , muội không khóc bao giờ. Bây giờ ta mới biết , muội cũng như bao nhi nữ khác, có điều muội rất mạnh mẽ không bao giờ để lộ trước mặt người khác mà thôi. ”
Nhược Hoa ôm gối , ánh mắt nàng trở nên xa xăm : “Cha mất rồi , ông nội cũng bỏ đi , muội chẳng còn ai để dựa vào nữa. Hơn nữa lúc tiểu muội còn nhỏ , đêm nào muội ấy cũng khóc . Nếu muội không trở nên mạnh mẽ hơn làm sao an ủi nổi muội ấy? ”
Hận Thiên nhìn người thiếu nữ trước mắt , nhìn trách nhiệm của gia đình , của môn phái đè nặng lên đôi vai mảnh mai ấy. Vậy mà nàng không lời than trách , không lời oán thán , thậm chí không thể khóc khi mình muốn. Trong lòng hắn trào dâng một nỗi cảm thông vô hạn , hơn nữa là sự cảm phục. Hận Thiên xích lại gần , kéo nàng tựa vào mình . Hai mái đầu tựa vào nhau , nghe rõ hai trái tim như cùng nhịp đập .
**********************
Ba ngày trôi qua , Nhược Hoa ngày nào cũng mang cơm , thức ăn lên cho Hận Thiên . Hai người cười đùa một lúc lâu nàng mới trở về . Hôm nay , Hận Thiên đang nằm vắt chân suy nghĩ thì nghe tiếng bước chân. Hắn vui vẻ bật dậy kêu : “Nhược Hoa , sao nàng lên sớm vậy ?”
Tuyết bám đầy trên đầu , nhưng nàng không hề để ý . Nàng vội hỏi : “Huynh mấy hôm trước có gặp tiểu muội của muội không? ”
Hận Thiên nhìn ánh mắt đầy lo lắng của nàng vội đáp: “Tiểu muội của muội trông như thế nào ?”
Nhược Hoa đáp: “Muội ấy khoảng mười tuổi , tóc tết bím , đôi mắt rất sáng , muội ấy mặc bộ quần áo lông màu trắng”
Hận Thiên giật mình , đó là cô bé hôm nọ đã cùng mình hái hoa trên núi . Hắn nhìn nàng :”Có , hôm nọ huynh có hái cho cô bé một đóa hoa đỏ trên núi . Cô bé không về nhà sao?”
Đôi mắt Nhược Hoa bắt đầu ươn ướt : “Vậy huynh có biết nó đi đâu không?”
Hận Thiên lắc đầu : “Hôm đó huynh đã đưa cô bé về gần chỗ lễ đài . Cô bé bảo có thể tự về nhà rồi cơ mà. Hơn nữa , cô bé rất muốn tặng hoa cho tỷ tỷ , sao lại không về nhà được.”
Nhược Hoa ôm mặt khóc , nói trong tiếng nấc :”Nếu tiểu muội có mệnh hệ nào , muội cũng không muốn sống nữa .” Hận Thiên đau lòng định tiến lại an ủi nàng thì đột nhiên hai thân ảnh nhảy vào . Hận Thiên nhận ra đó là Đỗ Đức Uy và thúc thúc của nàng , Triêu Dương Kiếm Khách Bạch Ngôn. Quét ánh mắt lạnh lùng khắp hang động , Bạch ngôn quát :”Gian tặc , không ngờ ngươi trốn ở đây . Nếu Đức Uy không biết Nhược Hoa có tình cảm với ngươi thì chúng ta cũng không tìm ra . Giết người đến mạng , mau trả mạng cho Dương đại hiệp và cháu gái ta .”
Nhược Hoa nghe đến đó vội ngẩng đầu lên , giọng nàng rung rung : “Thúc thúc , người nói gì ? ” Bạch Khiêu giận dữ đáp : “Con nhìn xem đây là cái gì?” Nói rồi vứt trong bọc ra thanh Thiên kiếm và sợi dây chuyền bạc dính máu . Nhược Hoa run run nhặt sợi dây chuyền bị đứt rời lên , nước mắt ràn rụa .
“Không thể nào , không thể nào…”
Ánh mắt như chim ưng của Bạch Ngôn sáng quắt , kiếm trong tay chỉ thẳng vào Hận Thiên gằn từng tiếng : “Ngoài thanh kiếm và sợi dây chuyền , ta còn tìm được vô số vết máu. Đúng là lũ lang sói Hắc đạo , đến trẻ con người già cũng không tha. Ngươi dấu xác cháu ta và thủ cấp Dương đại hiệp ở đâu? Mau đem ra , ta sẽ cho ngươi một cái chết không đau đớn. ”
Những lời của Bạch Khiêu chỉ như gió thoảng qua tai Hận Thiên , hắn chỉ chú ý vào Nhược Hoa , run giọng hỏi :”Nhược Hoa , muội tin ta không làm phải không ..?”
Nhưng khi thấy ánh mắt xa lạ của nàng , trái tim của hắn như chìm xuống nước lạnh.
“Vậy mà huynh nói , đưa tiểu muội đến tận võ đài.” Câu nói của nàng sao mà vô tình đến thế , y hệt một lưỡi kiếm sắc đâm vào trong lòng Hận Thiên.