FINDER COMPANY
< Công ty Dịch vụ Võ Lâm >
Thể loại : Kiếm hiệp hiện đại
Tác giả: link_mym
Nguồn : Tàng Thư Viện
Phần mở đầu 3-Thiên Đao và Tà Kiếm ( Phần 1 )
Thiên Đao và Tà Kiếm
Địa điểm: Hà Nội: một con phố có tên Hoàn Kiếm
Thời gian: Cuối tháng mười: một buổi sáng thật đẹp trời
Phố Hoàn Kiếm, đó là một con phố nằm sát bên hồ Gươm, một con phố tuy được coi là ngắn nhất Hà Nội nhưng bởi nằm ngay trung tâm nên lúc nào cũng tấp nập người qua kẻ lại. Phố Hoàn Kiếm, một con phố buôn bán cũng thuộc loại nhộn nhịp, thế nhưng…Nếu chỉ có vậy thì con phố này cũng đâu có gì đặc sắc? Ồ! Đương nhiên là con phố này chẳng có gì đặc sắc, thế nhưng đối với câu truyện của chúng ta thì con phố này lại đóng một vai trò rất quan trọng, bởi lẽ…Nằm tại một vị trí thật khó để có thể được chú ý, một ngôi nhà cũng có thể coi là nhỏ nhất trên cái con phố ngắn nhất Hà Nội này, một ngôi nhà với tấm cửa kính được trang trí bằng mấy chữ trông thật đặc biệt : Finder Company!
Finder Company
Địa chỉ đáng tin cậy cho mọi nhu cầu về:
Tìm Kiếm
Áp Tải
Thu Hồi
Bảo Vệ
( Người và Vật )
Thành công với tỷ lệ vàng 100%
Finder Company!?! Phải, một công ty với cái tên và cả các dịch vụ kinh doanh của nó nữa mới nghe tuy có vẻ cũng hơi kì một chút thế nhưng…Thôi! Hãy tạm bỏ qua cái vấn đề này, giờ chúng ta hãy cùng đi xuyên qua lớp cửa kính, nhìn vào cái con người như bị che khuất bởi những hàng chữ được dán chi chít trên cánh cửa trong suốt…
Waaoo…Ngáp một cú như muốn sái cả quai hàm, cái anh chàng trông thật bảnh trong bộ đồ âu ngồi phía sau cái bàn với tấm biển có đề mấy chữ: ‘Nguyễn Lâm Hoàng-Giám đốc kiêm nhân viên’ ấy trông như thật quen thuộc trong bộ dạng của một kẻ ngủ ngày:
_ “ Chán thật đấy! ” _ Anh chàng thở dài, vừa vuốt nhẹ cái càvạt như được chia làm hai cực đen trắng theo trục dọc trông thật kì quái của mình mà lẩm bẩm _ “ Lâu lắm rồi chưa có vụ làm ăn nào, nếu cái tình trạng rỗi việc này mà cứ kéo dài mãi chắc mình chết đói quá! ” _ Anh chàng than, vừa vuốt nhẹ mũi phi tiêu trong tay một cái trước khi hướng nó về phía tấm bia gần cửa. Anh chàng nhủ thầm, vừa vung nhẹ tay về phía trước _ “ Ông trời ơi, nếu tôi phi trúng mũi này thì ông nhất định phải cho nữ thần may mắn tới chỗ tôi gõ cửa đấy nhé! ”
Vúttt…Mũi tiêu xé gió lao đi, nhằm thẳng phía hồng tâm mà tiến tới…
Kéet…Cánh cửa khẽ nhích động, một bóng người thoáng xuất hiện phía sau lớp kính trong suốt…
Phập!…Mũi phi tiêu cắm thẳng vào hồng tâm!
Cạch!…Tấm cửa kính bật mở, một người con gái tựa như chẳng thể tồn tại ở cõi người cũng theo đó mà bước vào!
< Hả!?!…Nữ thần may mắn chẳng lẽ lại chính là đây sao!?! > _ Cái cặp mặt lờ đờ trông tựa như chỉ muốn khép lại bỗng mở to, cái anh chàng ngủ ngày mà giờ đây lại như thật hoạt bát ấy vội vàng bật dậy. Từ phía sau cái tấm biển: ‘Nguyễn Lâm Hoàng-Giám đốc kiêm nhân viên’ ấy, anh chàng vội nở một nụ cười thật cũng có thể khiến không ít các cô gái phải rung rinh _ “ Mời vào, Finder Company rất hân hạn được đón tiếp quý khách! ”
Cũng nhẹ nhàng nở một nụ cười đáp lại, cái người con gái trông thật xinh đẹp trong bộ quần jean với áo thun bó sát trông thật hợp thời trang ấy lặng lẽ ngắm nghía một hồi rồi mới chịu lên tiếng:
_ “ Bên ngoài kia có ghi rằng quý công ty chuyên tiếp nhận mọi loại công việc liên quan đến tìm kiếm, không biết có phải thật không? ”
_ “ Đương nhiên là thật rồi! ” _ Chàng giám đốc kiêm nhân viên vội đáp, vừa không quên tranh thủ quảng cáo thêm cho công ty của mình _ “ Công ty chúng tôi quả thật có thể đảm nhận mọi loại công việc có liên quan đến tìm kiếm, thu hồi, áp tải và bảo vệ đối với người và vật. Và dù chưa biết quý khách muốn tìm thứ gì nhưng…Bằng vào tấm bảng hiệu của Finder Company, tôi xin đảm bảo với quý khách rằng tỷ lệ thành công sẽ là 100% ”
_ “ Nếu được vậy thì quá tốt rồi, bởi lẽ…” _ Cô gái lặng lẽ cười, giọng nói như bỗng trở nên thật lạnh lùng _ “ Cái mà tôi muốn tìm chính là…ANH-Một đối thủ thật xứng tầm! ”
_ “ Cô…cô nói…nói gì tôi không hiểu!?! ” _ Anh chàng tên Nguyễn Lâm Hoàng ấy lắp bắp nói, dù cũng chẳng được thành câu cho lắm.
_ “ Lại còn vờ vịt nữa hả! ” _ Cô gái gào lên, ánh mắt trừng trừng rọi thẳng vào cái anh chàng trước mặt. Một làn sóng sắc nhọn lặng lẽ trào lên từ ánh mắt…
Bộp!!…Một tiếng nổ nho nhỏ khẽ phát ra từ cái bức tường phía sau lưng Lâm Hoàng, vừa giật mình ngoái lại mà nhìn những mảng tường đang lả tả rơi xuống, anh chàng thảng thốt kêu lên:
_ “ Truyện gì đang xảy ra vậy hả trời!?! ”
_ “ Là Mục Quang Đao Khí tôi mới vừa luyện thành! ” _ Cô gái cười nhạt, vừa lạnh lùng nói _ “ Không cần giả vờ nữa! Đệ tử thứ năm, nhân vật xuất sắc nhất trong suốt mấy trăm năm lịch sử của An Nam Kiếm Quyền môn, Nguyễn Lâm Hoàng, anh có biết là tôi đã phải tìm anh cực khổ đến như thế nào không!?! ”
_ “ Cô…cô…xin cô…hãy…hãy bình tĩnh, tôi…tôi đúng là…là Nguyễn Lâm Hoàng nhưng…cái gì mà…cái mà gì…cái mà đệ tử…cái mà Kiếm Quyền…Tôi thật sự chẳng hiểu gì hết! ” _ Anh chàng giám đốc kiêm nhân viên ấy vội nói, sự sợ hãi chen lẫn vẻ hoang mang như hiện rõ lên giọng nói.
Rầm!… Đập mạnh cái bàn tay trắng muốt nhỏ nhỏ, xinh xinh của mình xuống mặt bàn một cái mà để lại mấy vết nứt trên mặt gỗ, cái cô gái vốn dĩ trông thật khác chi một cô tiên trên trời ấy bỗng gầm lên. Hoá ra khi thần tiên nổi giận thì sự đáng sợ cũng chẳng kém ác quỷ là bao nhiêu!
_ “ Lại còn chối nữa! Tôi đã điều tra rất kỹ rồi, An Nam Kiếm Quyền môn vốn có bảy đệ tử được giang hồ xưng tụng là Quyền Môn Thất Kiếm, thế nhưng người đứng đầu mất tích đã lâu, người thứ hai thì đã chết, người thứ ba và thứ tư hiện vẫn ở Kiếm Quyền môn phụ trách việc dạy võ, còn người thứ bảy thì tuổi còn nhỏ nên chưa ra giang hồ. Chỉ riêng người thứ năm và thứ sáu nghe đâu hiện vẫn đang tung hoành ở bên ngoài và…Lần trước anh đã nhận mình là người của Kiếm Quyền môn nên…Nghe nói người đứng thứ năm trong Quyền Môn Thất Kiếm là Nghịch thiên tà kiếm Nguyễn Lâm Hoàng hiện đang mở một công ty gì đó tại Hà Nội nên…Tôi nghĩ nhất định là anh rồi! ” _ Cô gái nói, vừa liếc nhìn cái tấm biển có đề: ‘Nguyễn Lâm Hoàng-Giám đốc kiêm nhân viên’ đang nằm chỏng trơ trên bàn mà gật gù mấy cái như thể đã hoàn toàn khẳng định được sự suy đoán của mình.
< Thật không ngờ cái con bé này lại mò được tới tận đây! > _ Lâm Hoàng than thầm, và dù trong bụng tuy đã nhận nhưng ngoài mặt thì…
_ “ Cái gì mà Nghịch thiên tà kiếm? Cái gì mà Kiếm Quyền Môn? Tôi thật tình chẳng hiểu quái gì cả!?! ”
< Grừ!…Đến nước này rồi mà còn giả vờ giả vịt, còn ngoan cố không chịu nhận nữa hả? > _ Cô gái khẽ nghiến răng, những tiếng ken két cứ liên tục phát ra từ khoé miệng, vẻ tức giận như đã không còn có thể ngăn lại được nữa _ “ Được! Nếu anh vẫn quên thì cứ để Vạn Phiêu Nhi này giúp anh nhớ lại! ” _ Cô gái khẽ gằn giọng, bàn chân như cũng cùng lúc đạp nhẹ xuống mặt đất. Tấm thân mảnh mai như cũng theo đó mà từ từ nâng lên…
_ “ Dù là quên thật hay cố tình quên thì anh cũng ráng mà nhớ lại đi! ” _ Cô gái hét vang, cẳng chân vốn giơ cao quá đầu bỗng đạp mạnh xuống mặt bàn bên dưới.
Rầm!…Rắc, rắc, rắc…Chiếc bàn gỗ như chẳng thể chịu nổi sức mạnh của bàn chân nhỏ nhắn nên đã tan ra thành từng mảnh: giấy tờ, máy tính, điện thoại, mạt gỗ…Nhìn những thứ đang lả tả rơi xuống ngay trước mắt mình, Lâm Hoàng lần này thật sự đã chẳng thể nói nổi thành câu:
_ “ Bộ…bộ bàn…bộ ghế…bộ cao cấp của tôi, máy…máy tính, điện…điện thoại, văn…văn phòng của tôi…” _ Anh chàng lắp bắp, vừa chẳng thể ngăn nổi những giọt nước bất ngờ trào ra từ khoé mắt _ “ Làm…Cô đang làm cái quái gì vậy hả!?! Có gì từ từ nói, làm gì mà phải ra tay phá phách thế chứ hả!?! ” _ Anh chàng gào lên thật to, vẻ tức giận đã bắt đầu hiện lên bên trong ánh mắt đẫm nước…
< Khiếp! Không hiểu gào khóc kiểu gì mà nước bọt cứ bắn tứ tung, ướt cả áo người ta rồi còn gì! > _ Phiêu Nhi lẩm bẩm, vừa nhìn xuống cái áo lấm tấm những vết ướt của mình vừa nói _ “ Được! Từ từ thì từ từ nhưng…Nói gì thì nói, nếu hôm nay anh không chịu đấu với tôi một trận thì…” _ Vừa nói, cô nàng vừa hất nhẹ bàn chân về phía sau một một cái đánh…Rầm!…
Vừa nhìn bồn hoa ven tường vỡ ra thành từng mảnh trước đao khí cực mạnh của mình, Phiêu Nhi vừa mỉm cười mà hỏi _ “ Thế nào rồi hả? Đã nhớ ra chưa!?! ”
_ “ Cái đồ điên này! Làm cái quái gì mà cứ phá nhà người ta thế hả!?! ” _ Lâm Hoàng gào tướng lên, cái thứ nước đang chảy ra từ khoé mắt đã bắt đầu hiện lên thành dòng _ < Hu! Hu! Hic! Hic! Hu! Hu…Bồn cây toàn giống quý của tôi! Mấy chục ngàn đô của tôi! Ông trời ơi! Tôi bảo ông đem nữ thần may mắn đến cho tôi chứ đâu phải là nữ ôn thần! Ông trời ơi là ông trời!…!!!… >
_ “ Được! Không phá nữa thì không phá! ” _ Phiêu Nhi thở dài, thứ đao khí bá liệt đang tràn ngập không gian bỗng từ từ lắng xuống. Như cũng có vài phần thông cảm với bụng dạ của cái kẻ đang vô cùng thương tâm vì xót của kia, cô dịu dàng lên tiếng _ “ Vậy anh đã chịu nhận rồi chứ? Chỉ cần chịu đấu với tôi một trận là xong! ”
Chịu nhận ư? Mặc dù rất cảm kích vì cái ý định ngừng tay của cái cô nàng đáng ghét này, thế nhưng…Phải tốn một đống mồ hôi mà đấu với cô ta một trận vừa mệt xác vừa chẳng kiếm ra tiền ư? Việc này hình như chẳng được hợp với nguyên tắc làm người của cái anh chàng tên Nguyễn Lâm Hoàng này cho lắm!
_ “ Tôi…ơ…tôi…” _ Như vẫn chưa quyết định được nên gánh chịu nỗi mệt nhọc về thể xác sau trận đấu hay chịu đựng cái nỗi đau tinh thần do xót của nên…
_ “ Gì hả!?! Còn chưa chịu nhận sao? ” _ Phiêu Nhi cau mày, vừa trừng trừng nhìn vào cái anh chàng lẽ ra cũng có thể coi là khá đẹp trai nếu không vì cái dáng vẻ lúng túng đến khó coi kia. Thứ đao khí bá liệt lại một lần nữa lặng lẽ ngập đầy trong không khí…
_ “ Đừng…Làm ơn đừng phá nhà tôi nữa mà! ” _ Lâm Hoàng nói, cái giọng điệu van vỉ như chẳng thèm che giấu. Cuối cùng thì hình như cái nỗi mệt nhọc về thể xác vẫn khó chịu hơn cái tổn thất cả về tinh thần lẫn…Vật chật!
_ “ Vậy là không chịu!?! ” _ Phiêu Nhi lại ngiến răng, vừa nhẹ nhàng tung người bay lên khỏi mặt đất, cô nàng hét lớn _ “ Nếu anh đã ngoan cố như vậy thì…Chớ có trách Vạn Phiêu Nhi này độc ác đấy nhé!! ”
Trong căn phòng kín, gió mạnh như gầm lên, những dòng đao khí cường bạo đang xoáy vòng xung quanh cái tấm thân yểu điệu cứ theo lực xoáy li tâm mà ào ạt trào tới. Bao trùm lấy bầu không khí!
Rầm!…Rầm!…Crắc!…Cách!…Ầm!…Rầm !…Bùm!…Uỳnh!…Những thứ âm thanh thật đặc trưng của sự đổ vỡ cứ liên tục vang lên trong không khí, vang lên như vây lấy cái con người lúc này trông đã thật bi thương ấy _ “ Không! Văn phòng của tôi! Không!…” _ Lâm Hoàng chỉ còn cách ngửa mặt lên trời mà khóc lớn, những giọt nước mắt cứ như dòng thác lũ liên tục trào ra từ khoé mắt…
_ “ Thế nào hả!?! Đã chịu đánh với tôi chưa? ” _ Phiêu Nhi hỏi, thân hình như ngừng lại giữa không trung, cơn lốc đao phong như cũng lặng đi đôi chút.
< Đánh!?! > _ Lâm Hoàng tự hỏi, vẻ như vẫn còn hết sức phân vân. Phải! Đang rất tức giận, anh chàng thật cũng đang rất muốn dậy cho cái cô gái này một bài học thật đích đáng, thế nhưng… < Không được! Bây giờ mình đang tức giận, mình đang đánh mất lý trí, nếu bây giờ mình mà ra tay thì…Công sức bỏ ra suốt bấy lâu sẽ đổ xuống sông xuống biển hết cả!! > _ Lâm Hoàng nghĩ, vừa cố nặn ra một nét cười trên gương mặt. Dù cũng chẳng được thành công cho lắm!
_ “ Vẫn còn cười được nữa cơ à!?! ” _ Phiêu Nhi giật mình kêu lên, nét khó chịu thoáng hiện ra trong ánh mắt, cặp lông mày lá liễu khẽ cau lại, cô nàng giận dữ quát lên thật lớn _ “ THIÊN ĐAO KINH THẾ! ”
Phiêu Nhi quát lớn, những dòng đao khí đang quận xoáy quanh cơ thể phút chốc như tụ lại mà trở thành một lưỡi đao duy nhất thật sự là…Kinh Thế Hãi Tục!
Vụt!…Cặp chân dài lạnh lùng vụt xuống, một lưỡi đao khí khổng lồ cũng theo đó mà nhào tới. Cái khí thế như huỷ thiên diệt địa!
_ “ Không muốn chết thì mau ra tay đi!! ” _ Phiêu Nhi hét lớn, vừa lấy làm đắc ý khi nhìn vào cái thế đao mãnh liệt đang lạnh lùng bổ xuống. Nhắm thẳng cái anh chàng đáng ghét dưới kia mà bổ xuống!
< Cô…cô ta dám…dám trực tiếp tấn công mình sao?!? > _ Lâm Hoàng giật mình kinh hãi, vừa ngẩn ra mà nhìn cái thế đao như có thể bửa tung cả đất trời đang xô tới như chẳng có thể tin nổi vào mắt mình _ < Chẳng lẽ cô ta muốn giết người hay sao!?! >
Vụt!…RẦMMM…Luồng đao khí lạnh lùng bổ tới, bổ thẳng xuống cái thân hình vẫn cứ đứng ngẩn ra đó như chẳng hề có ý đón đỡ hay tránh né…
Một tiếng “ Á! ” thảng thốt vang lên, luồng Thiên Đao Kinh Thế lạnh lùng xả xuống nền nhà một đường sâu hoắm, cả căn phòng như cũng rung lên bởi trận động đất từ trên trời rơi xuống. Khói bụi, vôi vữa rồi đủ những thứ trang bị nội thất khác nữa, tất cả cứ tung lên trong không khí. Tung lên rồi lại lả tả rơi xuống.
< Không…không tránh mà cũng chẳng thèm đón đỡ? Bộ anh ta muốn chết hay sao!?! > _ Phiêu Nhi kinh hãi nghĩ thầm, bởi lẽ…Đánh đấm một chút thì cũng thôi đi nhưng…Nếu xảy ra án mạng thì thật là…thật là…
_ “ Đau chết đi được! ” _ Một giọng nói nghe vẫn thật khoẻ khoắn chợt vọng ra từ phía sau lớp bụi dày đặc, một bóng hình mờ mờ lặng lẽ hiện dần lên trong màn khói.
< Thật không thể tin nổi! > _ Phiêu Nhi kinh hãi nghĩ thầm, cô nàng khi nãy quả cũng đã rất lo lắng cho tính mạng của cái anh chàng đáng ghét tên Nguyễn Lâm Hoàng này, thế nhưng giờ đây, khi cái bóng hình quen thuộc ấy đang hiện dần lên phía sau màn bụi thì…< Anh ta có phải là người không vậy!?! Chiêu đó của mình đến Bất Bại Kim Quy Giáp mà còn phải bại, ấy thế mà anh ta…Đến cái áo cũng không rách nổi một miếng! >
Đến cái áo cũng không rách nổi một miếng? Đúng là cái anh chàng tên Nguyễn Lâm Hoàng ấy khi bước ra từ trong màn bụi trông có vẻ thật ung dung, thế nhưng không hề giống như Phiêu Nhi đã tưởng, bởi lẽ thật sự thì…
< Ai da!…Thật là đau chết được! Cái cô ả này ra tay thật là quá nặng mà! Nhận cả một đao vào đầu nên giờ cứ thấy ong ong, ê ẩm như vừa bị xe tông vậy! > _ Lâm Hoàng nghĩ thầm, anh chàng quả thật cũng đang rất muốn ôm đầu mà kêu gào khóc lóc một trận cho thật đã nhưng…Ngoài mặt vẫn cứ phải tỏ ra bình thản, anh chàng đang định nói vài câu khách khí những mong có thể kết thúc truyện này ở đây thì…Xoẹt!…Những luồng đao khí như vẫn còn ẩn lại bên trong cơ thể bất chợt phá ra, xé tan cái áo sơ mi trên người anh thành hàng trăm ngàn những mảnh vụn li ti.
< Đáng sợ thật! Chiêu thức đã qua mà dư kình vẫn còn có thể xé nát được cái áo của mình, cái áo ấy đã được mình vận kình bảo vệ rồi, thế mà…Cũng may ở quần mình có vận kình nhiều hơn một chút, không thì…> _ Lâm Hoàng nghĩ thầm, vừa lặng người quệt qua mấy giọt mồ hôi trên trán, để rồi…
_ “ Cái áo của mình! ” _ Lâm Hoàng kêu lên thành tiếng, vừa cúi nhìn cái áo giờ đây chỉ còn sót lại mỗi cặp ống tay trên người như chẳng thể không rơi lệ _ “ Cái áo hàng hiệu đặt mua ở nước ngoài của mình! ”
_ “ Sao rồi hả!?! Bây giờ đã chịu đấu với tôi một trận chưa thì bảo? ” _ Phiêu Nhi bất ngờ lên tiếng, nói lên những lời thật như muốn châm dầu vào lửa.
< Grừ…Thế này thì thật là quá lắm rồi! Suýt chút nữa là giết người mà chẳng thèm xin lỗi lấy một câu > _ Lâm Hoàng tự nghĩ, nét giận dữ lần đầu tiên hiện lên trên nét mặt _ < Nhất định phải dậy cho cô ả một bài học thật nặng mới được >
_ “ Được! Đấu thì đấu! ” _ Lâm Hoàng gằn giọng, những ngón tay bất ngờ chĩa thẳng về phía cô gái trước mặt, anh chàng hét lớn _ “ Xem chiêu đây! ”
Theo hướng chỉ của ngón tay, không khí xung quanh Lâm Hoàng bỗng như rùng rùng chuyển động, hàng trăm, hàng nghìn mà cũng có thể là hàng vạn những lưỡi kiếm khí sắc buốt lặng lẽ thành hình trong không khí. Hàng vạn những mũi nhọn chĩa thẳng về phía cái tấm thân yểu điệu, hàng vạn những luồng khí lạnh buốt giá ào tới, ào tới với cái khí thế thật đúng là…Vạn Kiếm Xuyên Tâm!
< Cuối cùng cũng chịu ra tay rồi! > _ Phiêu Nhi thoáng mỉm cười, vẻ hớn hở hiện rõ trên nét mặt, thế nhưng…Như chẳng hề để tâm tới một rừng những thanh kiếm khí lạnh buốt đang ào ạt xô tới, cô nàng chậm rãi nhấc tay lên. Những ngón tay xòe rộng như muốn che cho khuôn mặt để rồi…
_ “ Khoan Đã! ” _ Cô nàng hét lớn.
_ “ Lại gì nữa đây!?! ” _ Lâm Hoàng cau mày hỏi lớn. Nhưng chẳng muốn ra tay với một cô gái không có ý chống đỡ, anh chàng cũng đành khựng lại, hàng vạn những lưỡi kiếm sắc lạnh đã thành hình bỗng chốc lại như tan ra thành bọt nước!
Không gian đã dần trở lại cái vẻ yên bình vốn có…
_ “ Lại còn hỏi tại sao nữa à? Chẳng phải lần trước anh nói trang phục vướng víu sẽ chẳng thể phát huy hết khả năng hay sao? ” _ Phiêu Nhi giải thích, trên môi vừa thoáng hiện một nụ cười như thật cũng có thể hớp hồn người đối diện _ “ Vì thế nên…” _ Cạch!…Rầm!…Cái cách cửa có đề hai chữ WC bỗng nhiên mở ra rồi lại cũng đột nhiên đóng lại thật mau, để rồi…Giống như một cơn gió vậy, cái thân hình của Phiêu Nhi chẳng hiểu đã biến đi tự lúc nào, chỉ nghe giọng của cô nàng chẳng biết bằng cách nào đã lại vang lên từ phía sau cái cánh cửa ấy _ “ Cảm phiền chờ tôi thay đồ chút! ”
< Thật đúng là tức chết đi được mà! > _ Lâm Hoàng bực bội nghĩ thầm _ < Lúc đòi đánh thì cứ nhặng cả lên, giờ người ta chịu đánh rồi thì lại…Rõ ràng cô ta đang muốn trêu tức mình đây mà! >
Kẹt…Cánh cửa gỗ hé mở _ < Nhanh vậy sao!?! Cứ tưởng tụi con gái thay đồ phải lâu lắm chứ? > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, vừa đang định vận công chuẩn bị thì…
_ “ Anh cũng nên đi thay cái áo đi, cứ ở trần như vậy cũng kì lắm! ” _ Cái khuôn mặt xinh đẹp thình lình thò ra từ khe hở của cánh cửa gỗ khẽ nói, và…Cạch!! Cũng bất ngờ như khi mở ra, cánh cửa gỗ lại một lần nữa khép lại.
_ “ Lại còn thế nữa! Muốn đánh thì cứ đánh đại đi cho rồi, thật đúng là rách việc mà! ” _ Vừa lấy ra cái áo mới mà khoác tạm vào người, Lâm Hoàng vừa lẩm bẩm. Cái giọng điệu như đang hết sức khó chịu!
< Cô ta làm cái quái gì mà lâu dữ vậy nhỉ? Đã gần một tiếng đồng hồ rồi còn gì nữa!?! > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, vừa tỏ ra hết sức bực bội khi nhìn vào cái cánh cửa có đề hai chữ WC _ < Bằng vào ngần ấy thời gian thì đừng nói là chỉ thay mỗi quần áo thôi, chứ nếu có tắm rửa hay trang điểm gì đó thì cũng phải xong hết cả rồi mới phải chứ! > _ “ Nè! Cô có định đánh nữa không thì bảo đây!! ” _ Anh chàng gọi to.
_ “ Có! Có!…Làm ơn chờ một chút, tôi sắp xong rồi đây! ” _ Một tiếng nói nghe như cũng đang vội vã chợt đáp lại. Nếu không vì suốt một tiếng đồng hồ đứng đợi ngoài này thì chỉ dựa vào cái giọng điệu gấp rút vừa rồi thôi, Lâm Hoàng thật cũng rất có thể đã cho rằng cái cô nàng trong kia thật chẳng hề có họ với con rùa!
Crắc…Crắcc…Crắc…Một loạt những vết nứt chẳng hiểu vì lẽ gì bỗng dưng lại rủ nhau hiện lên trên cánh cửa gỗ rồi nhanh chóng lan ra, cái dòng chữ WC bỗng nhiên như nhô cao, như muốn nhào ra khỏi cánh cửa, và rồi…Ầm!…Một tiếng nổ kinh hồn bất ngờ vang lên, cánh cửa gỗ của phòng vệ sinh bỗng chốc lại toác ra một mảng lớn. Một luồng đao khí bá đạo mà cuồng nhiệt chợt xông ra…
_ “ Hê…Xin lỗi về cánh cửa nhé! Chẳng hiểu sao nhưng mỗi lần khoác vào cái bộ ‘chiến bào’ này là y như rằng: chiến ý của tôi lại sôi lên sùng sục! ” _ Bóng người trông thật lạ mắt mới vừa bước ra từ phía sau cái cánh cửa đã trở nên tan nát ấy vội nói, cái giọng nói tuy có vài phần bẽn lẽn nhưng vẫn vô cùng quen thuộc.
_ “ Không…không sao…Đến cả cái nhà cô còn phá được thì cái cửa…chỉ có cái cửa…Có xá là gì chứ!?! ” _ Lâm Hoàng nói, vừa quay mặt sang chỗ khác như để giấu đi hai hàng nước mắt đã lại một lần nữa trào ra _ < Khốn khiếp thật! Có cửa đấy sao không mở ra mà đi, lý gì lại phá cửa mà xông ra cơ chứ!?! > _ Anh chàng rủa thầm, vừa lau vội mấy giọt nước còn đọng lại nơi khoé mắt để rồi quay lại mà ngắm cho thật kỹ cái mà cô nàng gọi là ‘chiến bào’ ấy…
Mặc trên người một bộ đồ dạ hành kiểu ninja mang màu của bóng đêm lại cộng thêm cái khăn trùm kín mặt cũng chẳng sáng sủa gì cho lắm, cái khuôn mặt vốn xinh đẹp giờ đây như chỉ còn lại mỗi hai con mắt. Hai con mắt ngập đầy đao khí!
< Nhìn cái kiểu ăn mặc là biết, cô ả này chắc chuyên làm những truyện lén lút đây mà, người tử tế có bao giờ ăn mặc như vậy chứ!?! > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, thật chẳng biết có phải vì cái ác cảm sẵn có hay không mà khi nhìn vào cái bộ chiến bào của Phiêu Nhi, anh chàng thật chẳng thể không nhìn ra bộ đồng phục của…đạo tặc!
_ “ Nào! Nếu không có truyện gì nữa thì chúng ta đánh nào! ” _ Phiêu Nhi lên tiếng, vừa bước tới bằng cái dáng vẻ như hết sức hùng dũng. Thật chẳng còn đâu nữa nét yểu điệu của một cô gái!
_ “ Được! Muốn đánh thì đánh, nhưng trước hết…” _ Bỗng nhiên chỉ tay về phía trước, Lâm Hoàng hét lớn _ “ Tam Thiên Kiếm Khí đệ nhị đoạt thức…Kiếm Khí Đoạt Sơn Hà! ”
Roạt!…Chỉ kịp cảm thấy một luồng khí sắc lạnh thật giống như một lưỡi kiếm bén nhọn thoáng lướt qua, Phiêu Nhi bỗng nhiên cảm thấy má bên trái trở nên trống rỗng. Tấm khăn trùm mặt chẳng biết đã rách ra tự lúc nào!
< Anh…anh ta…Nếu vừa rồi anh ta muốn giết người thì…> _ Phiêu Nhi kinh hãi nghĩ thầm, vừa vội vàng đưa tay vuốt lại cái mái tóc trông ra
thật cũng đủ tiêu chuẩn để làm hình ảnh đại diện cho một hãng dầu gội đầu nào đó.
_ “ Nhìn vào bộ chiến bào của cô, có lẽ tôi cũng đoán được cái kẻ bịt mặt đã liên tục đánh bại các cao thủ đất Hà thành này suốt mấy tháng nay là ai rồi, thế nhưng…” _ Lâm Hoàng khẽ cười, cái vẻ mặt thản nhiên như không hề để cái trận đấu này vào mắt _ “ Chúng ta đã biết nhau cũng khá rõ rồi, lần này có lẽ cô không cần giấu mặt nữa thì hơn, bởi lẽ…Biết đâu khi nhìn vào cái bộ mặt xinh đẹp này, tôi lại có thể vì động lòng mà nương tay, giữ cho cô một mạng! ”
_ “ Cái gì chứ!?! ” _ Phiêu Nhi hét lớn, khuôn mặt chợt tối sầm lại như đang hết sức giận dữ _ “ Tôi mà cần anh tha mạng hay sao? ”
_ “ Có cần hay không cứ thử là biết ngay mà, cứ nói suông thì ích gì! ” _ Lâm Hoàng cười khẩy, giọng nói vẫn đầy vẻ lãng đạm.
_ “ Đúng vậy! Chỉ nói suông thì ích gì! Có giỏi thì tiếp chiêu đây! ” _ Phiêu Nhi gằn giọng, vừa nhún mình nhảy về phía trước, bàn chân theo đà cũng nhẹ nhàng hất tới, một luồng đao khí cuồng bạo trong thoáng chốc đã kịp thành hình. Cô nàng hét lớn _ “ Nhất Đao Xưng Bá! ”
Không khí trong phòng trong thoáng chốc như tụ lại dưới gót giầy của Phiêu Nhi, một vết cắt đao khí vô hình mà sắc lẻm dần hình thành. Như một cơn gió, cái luồng đao khí đơn độc nhưng bá đạo và thật cũng có thể xưng bá ấy ào ào thổi tới…
Không để một nét lo lắng kịp xuất hiện trên nét mặt, Lâm Hoàng chỉ cười nhẹ một tiếng, năm ngón tay nhẹ nhàng khép lại, anh chàng chậm rãi đưa lưng bàn tay về phía trước, chắn ngang cái luồng đao khí sắc lạnh đến vô tình đang ào ào ập tới từ trước mặt…Phùng!…Lấy lòng bàn tay đang khom lại làm trung tâm, một dòng kiếm khí âm trầm nhưng kiên cường cứng rắn lặng lẽ lan ra. Lan ra và đan lấy nhau, thứ kiếm khí đã chẳng còn vô hình ấy nhanh chóng kết thành một tấm khiên chắn. Cái tấm khiên chắn đang hiên ngang cản đường đao khí!
_ “ Tam thiên kiếm khí đệ nhất thủ thức…Kiếm Khí Thủ Giang San! ” _ Lâm Hoàng hét lớn, trước khi luồng đao khí va mạnh vào tấm khiên chắn mà tạo thành một tiếng “ Ầm ” như vang động cả đất trời…
Nhìn lớp bụi lại mù mịt tung bay như che mờ cả căn phòng, Phiêu Nhi chẳng thể thể không lấy làm đắc ý:
< Dám đỡ chiêu của mình, thật không biết trời cao đất dày là gì mà. Bằng vào chiêu đó thì đến bất bại thần công Kim Quy Giáp cũng còn phải bại nữa là…> _ Đắc ý, nhưng lại cũng có vẻ như rất tiếc nối, Phiêu Nhi khẽ thở dài _ “ Đáng tiếc, mình đánh còn chưa đã tay…À không!… chưa đã chân tí nào! ”
_ “ Ồ! Tôi cũng chưa đã tay tý nào, hay là chúng ta cứ đánh tiếp vậy! ” _ Một giọng nói lạnh lùng chợt vang lên từ phía sau màn bụi.
_ “ Anh…anh…” _ Lại một lần nữa phải giật mình kinh hãi, Phiêu Nhi chỉ còn cách cố hít lấy một hơi thật dài để mà có thể lấy lại cái giọng nói như thật bình thản của thường ngày _ “ Không lý nào anh lại có thể đỡ được chiêu đó! Tam thiên kiếm khí của Thiên Kiếm môn đất Vân Nam gồm ba thức, mỗi thức gồm một ngàn biến hoá nên được gọi là tam thiên…Tất cả tôi đã từng thử qua cả rồi! Chẳng có lí gì thứ võ công đó lại có thể đấu được với Thiết Cước Thiên Đao công của tôi cả! ”
_ “ Cô nói không sai! ” _ Lâm Hoàng nói, vừa nhẹ nhàng đưa tay phủi đi cái lớp bụi vẫn còn vương lại trên quần áo, anh chàng khẽ cười _ “ Thiên Hạ Anh Hùng bảng vốn xếp Thiên Kiếm môn ngang hàng với Thiên Đao môn, vì thế, sau khi cô dung hợp thành công Thiết Cước và Thiên Đao thì Tam Thiên Kiếm Khí chẳng có lý gì lại đấu nổi với cô, thế nhưng…Vì người dùng là tôi cho nên…”
_ “ Vô lí! Tuy nói võ công của Thiên Kiếm môn là khá phổ biến, tuy nói việc anh biết dùng vài chiêu cũng không phải là quá lạ, thế nhưng…Dù sao cũng là người của Kiếm Quyền môn, tôi không tin Tam Thiên Kiếm Khí anh dùng lại có thể lợi hại hơn người của Thiên Kiếm môn được! ”
_ “ Cô nói không sai, sự hiểu biết của tôi về Tam Thiên Kiếm Khí nhất định không thể bằng nổi người của Thiên Kiếm môn, thế nhưng…” _ Lâm Hoàng khẽ cười _ “ Người dùng võ chứ không phải võ dùng người! Việc thắng bại trong thực chiến đâu nhất định phải dựa vào võ công cao hay thấp, điều quan trọng là người ta có biết lợi dụng cho thật tốt những gì mà mình đã có hay không mà thôi! ”
Im lặng! Phiêu Nhi vẫn im lặng, vẫn không hề có ý định lên tiếng phản đối, thế nhưng…Bằng vào cái ánh mắt của mình, cô nàng như đang muốn nói: ‘Vớ vẩn! Nếu võ công cao cường mà không thắng được thì chẳng lẽ võ công thấp kém lại có thể chiến thắng hay sao?’
_ “ Có vẻ cô vẫn chưa tin lắm thì phải!?! ” _ Lâm Hoàng lại cười, có điều nụ cười lần này lại như mang theo một vẻ buồn bã đến khó hiểu, anh chàng nói _ “ Cứ thử rồi xem, cô sẽ biết ngay mà-cái cảm giác khi bị một môn võ công hoàn toàn thua kém mình đánh bại! ”
_ “ Được lắm! Nếu anh quả thật có được cái tài ấy thì tôi thật cũng muốn thử xem sao! ” _ Phiêu Nhi cười nhẹ, vừa nhẹ nhàng phóng mình về phía trước như một cơn gió. Đá mạnh về phía trước một cú, cô nàng hét lớn _ “ Thiên Đao Vạn Trảm! ”
Rầm!…Rầm!…Rầm!…Hàng vạn những lưỡi đao khí sắc lạnh lao tới, hàng loạt những âm thanh vang dội lại vang lên từ cái chỗ mà mới vừa nãy thôi Nguyễn Lâm Hoàng vẫn còn đứng đó. Những lớp bụi mù trời lại một nữa che kín cả không gian…
Vụt!…Làn bụi đột nhiên như bị xẻ ra làm đôi, một bóng người thình lình như bay ra khỏi lớp khói mù. Những ngón tay nhẹ đưa về phía trước, cái con người đó hét lớn _ “ Tam thiên kiếm khí đệ tam loạn thức…Kiếm Khí Loạn Hồng Trần! ”
Vút!…vút…vút…Luồng kiếm khí loạn bay trong không gian, những vết cắt như chẳng hề có quy củ loạn bay trong không khí. Theo cái đường hướng như chẳng hề cố định nhưng vẫn nhanh như một tia chớp, luồng kiếm lao về phía Phiêu Nhi…
< Đỡ!?!…Không! Mình thật chẳng biết nó sẽ lao tới từ hướng nào để mà ra chiêu đón đỡ cả! Né tránh!?!…Không! Mình thật cũng chẳng biết nên tránh theo đường nào cho phải, hơn nữa…Lại phải tránh né một thứ võ công hoàn toàn thua kém mình hay sao? Không Lí Nào!!! > _ Phiêu Nhi nghĩ thầm, vừa bắt đầu vận công như để sẵn sàng đón nhận cái luồng kiếm khí vô cùng sắc bén đang lao tới…
Đao khí bá liệt không ngừng trào ra từ tấm thân yểu điệu, chỉ trong chốc lát thôi, một lưỡi đao sắc lạnh như chập chờn trong bóng nắng.
Kenggg!…Luồng kiếm khí sắc bén lao mạnh vào tấm thân máu thịt như ngập đầy đao khí, thứ âm thanh của kim loại chợt ngân dài trong không khí…
< Không! Không có lí nào lại như thế được! > _ Lâm Hoàng thở gấp, vừa kinh hãi kêu thầm _ < Cô…cô ta…>
Rầm!… Đôi chân vững vàng như chẳng còn trụ nổi trên mặt đất, cả thân hình bỗng chốc như bị đẩy mạnh về phía sau, bờ vai thon va mạnh vào bức tường làm nứt một mảng lớn, Phiêu Nhi vừa gắng sức tì mạnh thân hình vào tường mà cố gắng đứng dậy vừa cảm thấy khí huyết toàn thân như đã bắt đầu trào ngược lên khoé miệng _ < Ai da…Dù khi nãy quả cũng chưa tập trung kịp công lực lên mức tột đỉnh nhưng tám chín phần thì nhất định là có thừa, ấy vậy mà…Tam Thiên Kiếm Khí của anh ta đích thực còn lợi hại hơn cả môn chủ Thiên Kiếm môn nữa! > _ Vừa nghĩ thầm, vừa chợt cảm thấy tanh tanh nơi đầu lưỡi, Phiêu Nhi vội vàng nhổ ra một ngụm máu…
Đã cố hết sức nhưng vẫn chẳng thể làm cho cái cánh tay đang không ngừng run lên ấy có thể trở lại bình thường, Lâm Hoàng thật chẳng thể không thầm kinh hãi:
< Đúng là còn mạnh hơn cả trong tưởng tưởng! Cô ta không những không né tránh hay đón đỡ mà lại đem thân thể ra mà chịu đòn, còn nữa, dù đánh trúng cô ta được một đòn thật nhưng tay mình vẫn bị lực phản chấn làm run lên bần bật. Chỉ dựa vào việc này thôi thì nếu được xếp hạng trong Thiên Hạ Anh Hùng bảng, mình tin chắc thứ hạng của cô ta nhất định sẽ không thể lớn hơn đầu ba! > _ Lâm Hoàng tự nghĩ, trên môi chẳng biết từ lúc nào chợt hiện lên một nụ cười-cái nụ cười như vô cùng thích thú _ “ Hay lắm! Cũng đã rất lâu rồi mình mới gặp được một cao thủ cỡ này. Thú vị thật! Trận này xem ra chưa hẳn đã là vô nghĩa đâu! ”
< Chẳng hiểu hắn ta nghĩ cái quái gì mà ngưuơì cứ ngẩn ra đó rồi lại còn cười cái kiểu gian manh ấy nữa chứ? > _ Phiêu Nhi tự hỏi, vừa tập trung canh chừng đối thủ vừa tranh thủ vận công điều tức…
_ “ Hay lắm!…Cô cứ điều tức cho thật tốt đi, quả là khi nãy tôi đã đánh giá hơi thấp trình độ của cô, nếu cứ tiếp tục dùng Tam Thiên Kiếm Khí thì muốn thắng được cô quả thực cũng sẽ rất chật vật! ” _ Lâm Hoàng cười, vừa khoanh tay đứng yên như để tỏ ra mình không hề có ý thừa nước đục thả câu.
_ “ Cái gì mà chật vật chứ? Sao không nói thẳng là nếu tiếp tục dùng Tam Thiên Kiếm Khí thì sẽ không thể thắng nổi tôi đi! ” _ Phiêu Nhi lẩm bẩm cãi lại, vừa là để tranh phần hơn thua về miệng lưỡi vừa cũng là để có thể chắc rằng kẻ địch sẽ vì bận đối đáp mà chẳng thể tiện tay đánh lén. Cũng đúng thôi! Bởi lẽ tuy đã tỏ ra là sẵn sàng chờ đợi nhưng… < Cái anh chàng này trước giờ đâu có tỏ ra chút tinh thần thượng võ nào đâu! > _ Phiêu Nhi nghĩ thầm, vừa quyết định vẫn cứ cẩn thẩn đề phòng trước là hơn.
_ “ Cô nói vậy là sai rồi! ” _ Lâm Hoàng nhẹ nhàng lắc đầu _ “ Tên tuổi của Thiên Kiếm môn trong võ lâm quả cũng không lớn lắm, thế nhưng trong số các môn kiếm thuật mà tôi được biết thì đích thực Tam Thiên Kiếm Khí là thú vị nhất: chỉ có ba thức thôi, một thức phòng thủ, một thức tấn công theo kiểu cương mãnh, sắc bén và một thức tấn công theo kiểu xảo diệu, biến hoá-chỉ ba thức thôi nhưng lại như có thể chứa đựng toàn bộ cái hay của kiếm thuật. Tôi rất tự tin khi nói rằng: bằng vào Tam Thiên Kiếm Khí, tôi có thể dễ dàng đánh bại tất cả những cao thủ thuộc vào nửa dưới của Thiên Hạ Anh Hùng bảng. Mặc cho môn chủ của Thiên Kiếm môn hiện nay chỉ xếp ở hạng chín mươi tám! ”
_ “ Thôi! Truyện này có tranh cãi nữa cũng chẳng ích gì! Có điều tôi phải công nhận: đúng là Tam Thiên Kiếm Khí của anh lợi hại hơn môn chủ của Thiên Kiếm môn rất nhiều lần! ” _ Phiêu Nhi lặng lẽ thở dài, rồi như sực nhớ điều gì đó, cô nàng vội hỏi _ “ Mà này, nãy giờ anh cứ nhắc tới cái gì mà Thiên Hạ Anh Hùng bảng, nó rốt cuộc là cái gì vậy! ”
Không vội trả lời mà chỉ sững người ra mất một lúc mà nhìn vào cái cô gái trước mặt bằng một thứ ánh mắt như vô cùng nghi hoặc, Lâm Hoàng phải mất một lúc mới có thể nói nổi thành lời:
_ “ Đến Thiên Hạ Anh Hùng bảng mà cũng không biết, cô có phải là người trong võ lâm không vậy!?! ”
_ “ Tôi quả thật là không biết mà! ” _ Vừa nói, vừa gãi gãi cái mái tóc tuyệt đẹp của mình như để tỏ ra vô cùng bẽn lẽn, Phiêu Nhi vội vàng giải thích _ “ Cũng mới cách đây không lâu, sau khi luyện thành Thiết Cước Thiên Đao công tôi mới ra giang hồ thôi mà! ”
_ “ Phải! Chỉ bằng vào cái cách đang đêm bịt mặt đi thách đấu người ta của cô trước giờ là tôi biết cô chẳng mấy hiểu truyện trong võ lâm, thế nhưng…Thiên Hạ Anh Hùng bảng chính thức ra đời cũng được gần nghìn năm nay rồi, chẳng lẽ ông ngoại, bà nội cô không nói gì hay sao? ”
Lại gãi đầu mà tỏ ra hết sức xấu hổ về sự kém hiểu biết của mình, Phiêu Nhi lúng túng thừa nhận:
_ “ Thực sự hôm nay tôi mới nghe là lần đầu tiên! ”
Khẽ thở dài một cái, Lâm Hoàng cũng đành bỏ chút thời gian mà trang bị cho cô nàng thêm chút kiến thức, anh chàng chậm rãi nói:
_ “ Thiên Hạ Anh Hùng bảng lần đầu tiên xuất hiện kể từ đời nhà Tống bên Trung Quốc, nó giống như một dạng tạp chí chuyên viết về những truyện xảy ra trong võ lâm vậy. Về lịch sử của nó tôi quả thực cũng không hiểu rõ lắm nhưng nghe đâu xưa kia rất nhiều các chính quyền phong kiến đều không mấy ủng hộ cái loại tạp chí này thế nên số phận của nó cũng rất là thăng trầm, đã phải đổi qua rất nhiều cái tên để tồn tại. Và cái tên Thiên Hạ Anh Hùng bảng chỉ chính thức xuất hiện và được thừa nhận kể từ sau cách mạng Tân Hợi bên Trung Quốc, cũng bởi loại tạp chí này khi ấy đích thực là một phương tiện cổ vũ tinh thần yêu nước và giúp chính quyền cách mạng liên lạc với những nghĩa sĩ võ lâm yêu nước rất là hữu ích. Nhưng rồi qua thời gian, theo sự giao lưu quốc tế thì Thiên Hạ Anh Hùng bảng đã không còn chỉ gói gọn trong phạm phi đất Trung Quốc nữa, nó hiện đã trở nên rất thông dụng với giới võ lâm tại rất nhiều nước trên thế giới, thậm chí, nếu chịu khó lần mò trên internet thì cô còn có thể thấy trang web riêng của nó nữa kìa! ”
Đã thật chú ý lắng nghe nhưng nhận thấy hình như cái mà mình nhận được chỉ đơn giản là lịch sử của một tờ báo chuyên viết về truyện giang hồ chứ chẳng hề đả động gì đến cái ‘vấn đề quan trọng’, Phiêu Nhi vội hỏi:
_ “ Thế cái mà…Anh có nói xếp hạng gì đó, liệu có phải là…”
Khẽ “ À! ” một tiếng như thể đến tận bây giờ mới phát hiện ra ý định của cái cô gái này, Lâm Hoàng lại nói:
_ “ Đúng vậy! Những tạp chí lớn trên thế giới mỗi năm vẫn thường đưa ra các bảng xếp hạng về những người giàu nhất hay đẹp nhất thế giới gì gì đó, Thiên Hạ Anh Hùng bảng từ thời xa xưa đã có một chuyên mục rất ăn khách là bảng xếp hạng một trăm lẻ tám các cao thủ hàng đầu trong võ lâm. Một trăm lẻ tám, con số này chính là được lấy theo ý tưởng về một trăm lẻ tám anh hùng Lương Sơn Bạc! ”
_ “ Chà! Lại có loại tạp chí thú vị như vậy sao? ” _ Phiêu Nhi bỗng tỏ ra như vô cùng phấn khích, cô nàng lẩm bẩm _ “ Nhất định sau này mình phải tìm đọc mới được, khỏi sợ không tìm được cao thủ để mà quyết đấu! ”
Loáng thoáng nghe được cái ‘ý đồ đen tối’ của cái cô gái tuy yểu điệu nhưng chẳng hề dịu dàng đang đứng trước mặt, Lâm Hoàng khẽ cười khẩy một tiếng:
_ “ Muốn tìm cao thủ khác để mà quyết đấu ư? Nếu muốn vậy thì trước hết hôm nay cô phải sống mà trở về đã. Cô quả thực rất lợi hại, ngọn lửa chiến ý của tôi vốn nguội lạnh đã lâu nhưng hôm nay cũng đã bị cô nhen trở lại rồi, vì thế, bây giờ tôi sẽ dùng tới võ công của Kiếm Quyền môn. Và vì danh dự của môn phái, tôi sẽ không thể nương tay cho cô được nữa đâu. Hãy cố mà đỡ lấy! ” _ Lâm Hoàng khẽ nói, cái ánh mắt vốn thật quen thuộc với vẻ lờ đờ như lúc nào cũng buồn ngủ bỗng lại trở nên sắc bén đến khiếp người. Thứ kiếm khí âm trầm mà tàn độc lặng lẽ dâng lên trong không khí…
Lại một nữa, cái cảm giác giống như một thanh đao tuy hào quang vạn trượng nhưng cũng thật non trẻ phải không ngừng run lên vì sợ hãi khi đứng trước một thanh cổ kiếm tuy mờ nhạt nhưng âm trầm lão luyện lại một lần nữa xuất hiện nơi Vạn Phiêu Nhi. Nhưng không vì thế mà lùi bước, cái lưỡi đao non nớt ấy vẫn cứ mạnh bạo xông lên. Thật đúng với câu…Nghé con không sợ cọp!
Ruỳnh!…Co chân đá thật mạnh xuống nền gạch như muốn xới tung cả đất đá bên dưới, Phiêu Nhi hét lớn _ “ Thiên Đao Địa Lôi Phá! ”
_ “ Được lắm! ” _ Lâm Hoàng khẽ cười, vừa nhìn hàng trăm, hàng nghìn mà cũng có thể là hàng vạn những mảnh vụn đất đá đang xoáy tròn lao tới trông tựa như hàng vạn những viên đạn, những viên địa lôi mà cũng có thể là cả những lưỡi đao khí sắc bén ấy, anh chàng hét lớn _ “ Kiếm Quyền môn-Quyền Tàng Kiếm Khí! ”
Bụp!…Một cú đấm thật mạnh, một tiếng nổ nho nhỏ trong không khí, một làn kiếm khí sắc lạnh, một luồng gió điên cuồng gào rú…Rầm!…Hai thứ kình phong cường bạo, hai thứ đao kiếm khí sắc bén phi thường, hai luồng gió ngược chiều cuồng bạo cùng lúc va mạnh vào nhau, cùng như muốn thổi bạt nhau trở lại.
Một tiếng nổ kinh thiên động địa vang lên, một làn sóng xung kích mạnh mẽ lan xa trong không khí. Khói bụi lại một lần nữa bốc lên mù mịt!
Vút!…Vút!…Như những cơn gió, hai thân hình đột ngột cùng bốc lên, cùng dâng cao khỏi lớp khói bụi…Bộp!…Bốp!…Binh!…Chát!…Phía bên trên lớp bụi mù trời, hai thân hình như hoà vào làm một. Theo đà rơi xuống, những tiếng cước va, quyền chạm cứ liên tục vang lên…
_ “ Yaaa…” _ Lâm Hoàng hét lớn, vừa tranh thủ lúc sơ hở của đối phương mà xỉa tay tới. Năm ngón ép chặt lại tựa như một mũi kiếm thép nhắm thẳng tới gương mặt xinh đẹp, cái thứ kiếm khí âm trầm bỗng trở nên chân thực hơn bao giờ hết.
Thoáng giật mình khi nhận thấy năm ngón tay như ẩn đầy kiếm khí của đối phương trong thoáng chốc đã áp sát tới khuôn mặt, Phiêu Nhi chẳng thể không toát mồ hôi…
Nhưng lâm nguy bất loạn, bằng vào kinh nghiệm giao đấu phong phú mà mình đã tích luỹ được trong suốt thời gian qua, cô nàng biết rằng chính trong cái thời khắc mà chiến thắng đã gần kề này thì cũng chính lại là lúc mà con người ta kém cảnh giác nhất. Vì thế, thay vì chọn cách dễ dàng hơn là tránh né, Phiêu Nhi quyết định sẽ phản công!
Ứng biến cực nhanh, Phiêu Nhi vội vàng co người lại, vừa đưa chân lên cao như muốn hứng lấy năm ngón tray tràn đầy kiếm khí của đối phương…
Rầm!…Quyền, cước, đao, kiếm va mạnh vào nhau, một tiếng động vang…À không! Lần này lại không hề có một tiếng động dù chỉ là nhỏ nhất nào vang lên, có vẻ như đã không lấy cứng chọi cứng, lấy mạnh đấu mạnh đúng như theo tính cách của mình, Phiêu Nhi lần này lại quyết định…Dĩ nhu chế cương!
Ngay khi đôi chân vừa kịp chạm vào năm ngón tay đã trở nên cứng rắn và sắc bén như một lưỡi kiếm của Lâm Hoàng, Phiêu Nhi đã nhanh chóng chủ động bật người về sau. Nương theo thế quyền của đối phương, cô nàng nhẹ nhàng rút lui, thế nhưng…Chưa chịu dừng lại ở đó, theo đúng cái kế hoạch phản công của mình, Phiêu Nhi nhẹ nhàng ngửa người ra sau, cô nàng lại uốn thân mình trở thành một vòng cung thật đẹp mà lộn người trở lại. Vừa đá mạnh chân về phía địch thủ, cô nàng hét lớn _ “ Hồi Nguyệt Loan Đao! ”
Đấm mạnh về phía đôi chân đã sẵn sàng giơ ra để đón đỡ của đối phương, Lâm Hoàng như chẳng thể không giật mình khi nhận thấy quyền kình, kiếm khí của mình như đánh vào khoảng không. Không có một chút lực cản, cái thân hình tuyệt mĩ của cái cô nàng Vạn Phiêu Nhi ấy lần này lại nương theo thế quyền mà chủ động lui về phía sau _ < Thoái lui ư? Thật Không giống tính cách của cô ta chút nào! > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, cái thắc mắc còn chưa kịp ‘nóng chỗ’ trong đầu thì…
Vút!…Một luồng đao khí sắc bén bỗng dưng trào tới, Lâm Hoàng chẳng thể không giật mình khi phát hiện ra cái thân hình tuyệt mĩ ấy đã không chỉ đơn giản là lui về phía sau. Vạn Phiêu Nhi, cái cô gái ấy bằng vào một tư thế thật vô cùng đẹp mắt đã nhanh chóng lộn người trở lại và…Từ phía bên dưới, một chiêu đao đoạt mạng lặng lẽ xô tới!
Lâm nguy, nhưng chẳng vì thế mà hoảng loạn, bằng vào cái kinh nghiệm trên chiến trường quả thật vô cùng phong phú của mình, Lâm Hoàng thật chẳng khó gì để có thể tìm ra cách ứng biến…
Vụt!…Chỉ bằng một cái chớp mắt, năm ngón tay hướng thẳng về phía trước đã nhanh chóng nắm lại thành quyền, một ngọn quyền ào ào trở ngược đánh về phía chủ nhân _ “ Thiên Kiếm Hồi Đầu! ” _ Anh chàng hét lớn.
Rầm!…Lần này thì một tiếng động kinh thiên đích thực đã vang lên, cú quyền của Lâm Hoàng chẳng biết bằng cách nào đã lại có thể đập mạnh vào mu bàn chân của Phiêu Nhi, ngay kịp lúc đao chiêu của cô nàng vừa chớm chạm vào ngực áo anh chàng.
Đỡ được chiêu, nhưng cánh tay vẫn phải hứng trọn lực đạo cú cước đao cương mãnh của đối thủ, thân hình của Lâm Hoàng vẫn bị đẩy bật lên cao. Lên thật cao trước khi vì hết đà mà rơi trở lại mặt đất…
< Quả thực rất lợi hại! > _ Lâm Hoàng tự nghĩ _ < Mình những tưởng võ công của cô nàng chỉ là loại thô mãnh, bá liệt, ấy vậy mà…Chiêu vừa rồi quả thật cũng có vài phần tinh xảo khó phòng! > _ Vừa nghĩ, vừa bất giác đưa mắt ngó trở lại mặt đất bên dưới, anh chàng như chẳng thể không biến sắc _ < Không được! Nếu cứ tiếp tục như thế này thì quả thật là không được, chiêu số của cô ta thật sự là vô cùng cương mãnh, bạo liệt, nếu cứ tiếp tục đấu kiểu này thì…> _ Vừa nghĩ tới đó, cái con mắt đã trở nên lấm tấm những giọt lệ như chẳng thể không cúi nhìn mặt đất _ < Văn phòng của mình, nếu cứ phải tiếp tục chịu đựng trận đấu này thì e rằng…Không được! Nhất định phải nghĩ cách giải quyết vụ này thật nhanh nếu không thì…>
Nghĩ là vậy, cái bộ não mà thường ngày vốn mơ màng trong trạng thái nửa tỉnh nửa mê bỗng lại trở nên như sáng suốt vô cùng. Cái chỉ số IQ vốn cũng gần chạm ngưỡng âm vô cùng bỗng lại có thể tăng lên một cách chóng mặt…
< Nếu cứ thế này thì…Ai thương hộ cho cái văn phòng của mình chứ, cũng đành dẹp tinh thần thượng võ sang một bên thôi! > _ Lâm Hoàng lẩm bẩm, anh chàng như đã có thể hạ được cái quyết tâm ‘lang sói’ của mình _ < Đành xin lỗi cô vậy! Tôi cũng chỉ vì muốn bảo vệ cái văn phòng của mình nến mới bất đắc dĩ phải dùng đến thủ đoạn này. Nếu muốn trách thì cô cũng chỉ nên tự trách mình ra tay quá nặng mà thôi! > _ “ Ảo Ảnh Vô Hồn Kiếm! ” _ Anh chàng khẽ nói, một luồng kình phong âm trầm, nhẹ nhàng như có như không cũng chợt theo hướng chỉ của ngón tay mà bắn tới. Nhắm thẳng cái thân hình phía bên kia cũng đang từ từ rơi xuống…
|