Khi họ quay về khu nhà sàn, tất cả tốp thợ đã nghỉ trưa. Họ ngồi tập trung cả dưới gầm sàn để ăn cơm. Ráy và một số phụ nữ khác đang tất tả phục vụ bữa trưa cho họ. Vĩ vòng ra mé cạnh nhà để rửa mặt. Toàn bộ hệ thống nước được lắp đặt mới hoàn toàn và Lưu đã cho thiết kế một vòi nước có chạm trổ hoa văn rất đẹp. Vĩ vã nước lên mặt. Nước lạnh làm cô thấy thoải mái. Mùa hè dường như khác hẳn ở trên độ cao này. Nó oi bức vào buổi trưa và vẫn thổi những luồng gió lạnh buốt khi đêm về. Vĩ tháo đôi săng đan đế mềm và đặt bàn chân mỏi nhừ lên bậc cầu thang gỗ mát lạnh. Khi cô đã trèo lên lưng chừng, bất thần một bàn tay khô ráp túm chặt lấy mũi bàn chân Vĩ. Cô vội vàng bíu lấy tay vịn cầu thang. Một lão già với bộ râu trắng xoá và khuôn mặt đen đúa đang ngước lên nhìn cô. Lão nhấc một loại côn trùng gì đó vừa bám dưới gan bàn chân cô và đưa cho Vĩ xem. Lão là một dân bản, nhưng Vĩ chưa nhìn thấy lão bao giờ. Cô giật mạnh chân và khó chịu bước nốt những bậc còn lại. Lúc Vĩ chuẩn bị bước qua hành lang để vào nhà, cô cảm thấy không yên tâm. Vĩ nhìn xuống, lão già bẩn thỉu vẫn đứng đó, từ từ đưa con côn trùng vào miệng nhấm nháp và nhìn cô với ánh mắt cổ quái. Vĩ rùng mình. Vùng đất này, những con người này, hết sức không bình thường. Cô vội vã bước vào trong. Căn nhà rộng thênh thang. Người thiết kế vẫn mô phỏng kiến trúc thô sơ nguyên bản của nó với vài phòng ngủ khép kín nhỏ xinh ở cuối dãy. Lưu và Sương đang ngồi bên chiếc mâm bằng nhôm, nói chuyện rôm rả về một chủ đề gì đó. Nhìn thấy Vĩ, họ im bặt.
- Có chuyện gì hả em?
- Không, em chỉ vừa bị một con gì đó bám vào chân. – Vĩ nói tránh đi. Thực ra, ánh mắt của lão già thổ dân còn khiến cô khó chịu hơn cả loài côn trùng kia.
- Đúng là công chúa Diên Vĩ. – Sương cười hô hố - Về đây là chị phải thích nghi. Khi mùa mưa đến, vô số đỉa, vắt, muỗi, dĩn sẽ tràn vào trang trại. Nhưng anh chị và cháu Bảo cứ yên tâm đi, em đã có cả một hệ thống phun thuốc ngoại nhập rồi. Không gì có thể càn quấy ở đây được. Em cũng đã thuê hai bảo vệ với hệ thống báo động tối tân nhất. Trông rộng lớn vậy thôi nhưng Trại hoa đỏ sẽ là một khu nghỉ mát cực kỳ an toàn.
- Vậy có cái gì sẽ không an toàn ở đây hay sao? – Vĩ nghi ngờ nhìn Sương.
- Hoàn toàn không phải thế. Thậm chí không phải ai cũng biết đường lên đến đây. Nhưng để phòng xa mọi trường hợp…
- Thôi được rồi, chuyện đó tính sau. - Lưu ngắt lời - Trên này tách biệt với thành phố, người dân hiền hoà, mọi sự cẩn thận của Sương chỉ là về nguyên tắc thôi. Em thử món gà rừng này đi, đích thân bà Ráy làm đấy.
Bảo đã yên ổn với một chiếc đùi gà. Cậu bé có vẻ vô cùng sốt ruột vì chuyện ăn uống.
- Con phải ăn bao nhiêu bát nữa hả mẹ?
- Con cứ ăn đi đã, khi ăn con đừng tính toán. - Vĩ trả lời con trai như một cái máy. Ðầu óc cô vẫn còn bị ám ảnh bởi nửa ngày vừa trôi qua: con chó vô hình mà bé Bảo đã nhìn thấy trên đường, những lời tiên đoán khủng khiếp của Ráy, ma trận và gã điên luôn lẩn khuất, cả lão già gặm nhắm côn trùng với bộ dạng không làm cô yên tâm.
- Nhưng mà con no lắm rồi mẹ ạ. Con đã ăn hết một cái đùi gà.
- No rồi thì thôi, cháu xuống sân chơi đi.
Bảo đưa mắt sang nhìn mẹ nó vẻ muốn xin ý kiến. Lưu cười to:
- Không được đâu. Chỉ khi nào được mẹ cho phép với đủ số bát quy định, anh chàng mới được đứng lên.
- Như vậy là không tốt. - Sương chau mày - Trẻ con không nên ép bất cứ thứ gì.
- Cậu không thuyết phục nổi đâu. - Lưu tủm tỉm.
- Chị cứ để cháu phát triển tự nhiên. Nó ăn đến đâu thì ăn.
Mắt Bảo sáng lên, cậu nhìn người bạn lớn vẻ cầu cứu. Vĩ khó chịu. Sương luôn chinh phục những người cần cho hắn bằng cách chiều chuộng mọi ý thích của họ như một kẻ hầu bàn xu nịnh. Cô bâng quơ:
- Chưa có con thì không thể giáo dục trẻ con cho tốt.
- Nhưng với một số người, để phát triển tâm lý bình thường, nghĩa là không phải theo cách bất bình thường, thì không nên ép, đúng không nào, chị Vĩ. - Sương ghếch khuôn mặt đang tủm tỉm sang phía Vĩ, vẻ đắc thắng.
Vĩ cụp mắt xuống. Cô lo lắng lén nhìn chồng. Nhưng Lưu đang mải xé nốt chiếc đùi gà còn lại cho bé Bảo nên không để ý đến cuộc tranh luận vừa rồi. Vĩ lảng sang chuyện khác:
- Bảo, nếu con thấy no rồi thì có thể đứng lên, nhưng chỉ chơi trên này thôi. Không được xuống dưới nhà.
- Ồ, chị lại thái quá rồi. Cái trang trại này là dành cho chị và cháu Bảo. Tất cả trẻ con trên đời đều mơ ước được chạy nhảy trong một khuôn viên như thế này. Vậy mà chị lại cấm thằng bé.
- Ðúng rồi em ạ. Cho con xuống dưới nhà chơi. Ðừng vô lý với trẻ con quá thế.
Vĩ phản ứng vô cùng yếu ớt. Cô cảm thấy Sương có lý do để tách dần Lưu và bé Bảo ra khỏi cô.
- Không phải thế, em chỉ muốn thằng bé ăn xong phải ngồi yên tĩnh cho xuôi cơm. - Cô thực không muốn tiết lộ cái ý nghĩ lo sợ bé Bảo không có cô bên cạnh ở cái trang trại này.
- Không sao, em sẽ dẫn cháu xuống nhà xem lũ gấu. Ðảm bảo với chị yêu quý rằng con trai của chị sẽ được chú Sương công kênh trên cổ để khỏi bị xóc bụng.
Bé Bảo vui sướng nhảy tót theo chú Sương, còn lại Vĩ và Lưu trong căn nhà sàn mát lạnh. Vĩ cảm thấy không được ngon miệng. Một cơn cuộn trào từ dạ dày thốc lên cổ khiến cô không kìm nổi một tiếng oẹ khan.
- Em sao vậy?
- Không sao anh ạ.
- Chuyến đi sáng nay làm em mệt à?
- Em… bác sĩ bảo… em có rồi.
- Thật hả? - Lưu phấn chấn - Năm nay nhà mình có nhiều niềm vui. Trang trại mới, Bảo lại chuẩn bị có một chú em.
- Nhưng em sợ lắm.
- …
- Em sợ như những lần trước.
- Không sao em ạ. Lần này mình có kinh nghiệm rồi. Em cứ nghỉ ngơi ở đây, không khí trên này có lợi cho em. Ðúng là mình phải nhớ ơn thằng Sương. Trại hoa đỏ ra đời rất đúng thời điểm.
- Em lo lắm. Mình chỉ ở trên này một hai hôm rồi anh cùng về với mẹ con em. Ở nhà có bác sĩ?
Lưu chau mày, vẻ như mọi sự không nên bàn đến nữa.
- Em lạ thật. Bảo đang nghỉ hè. Ðây sẽ là cái trại hè lý tưởng cho nó. Còn em cũng cần đến một không khí trong lành để tĩnh dưỡng. Còn gì tốt hơn nữa.
- Nhỡ xảy ra chuyện gì?
- Không có chuyện gì cả. Em đừng nói gở. Lần này nhất định Bảo sẽ có thêm một cậu em nữa. Với lại, em đi lại vừa thôi nhé. Nên ngồi một chỗ, có gì cứ bảo bà Ráy, bà ấy sẽ phục vụ em. Em ăn đi nhé, ăn nhiều vào. Anh phải xuống chỉ huy bọn thợ một chút.
Vĩ ngồi im lặng trước những đĩa thức ăn. Thái độ của Lưu rất khác những lần trước. Hay là anh đã quá thất vọng về Vĩ, và bản thân anh cũng không tin tưởng vào sự thành hình của đứa con này. Hoặc giả Lưu không dám đối diện với Vĩ, anh sợ, cũng như Vĩ đang lo sợ. Cô lấy tay chặn lên bụng, như một phản xạ. Cô muốn che chắn cho nó, muốn giữ nó lại. Cái cảm giác ấy lại dội về. Nó vô cùng quen thuộc. Cô có thể cảm thấy nó hoàn toàn, thân thương và gần gũi, thế rồi nó òa vỡ, nó tuột khỏi cơ thể cô. Chẳng có gì cả, chỉ là một màu đỏ sẫm ghê rợn. Vĩ bấu lấy mặt sàn, nước mắt chảy tràn trên má. Có một điều Vĩ chưa nói cho Lưu biết, bác sĩ đã bảo với cô rằng, nếu lần này, cô không giữ được nó, vĩnh viễn, cô sẽ không bao giờ có được cảm giác đó nữa. Vĩ cảm thấy khó thở, cô tiến về phía cửa sổ trông ra nhà lầu. Không khí ùa vào làm cô thấy dễ chịu hơn. Phía đằng xa, cái bóng nhỏ xíu của Bảo nhảy nhót. Cậu bé dứ dứ một khúc bánh mì cho con khỉ đầu trắng đang vươn dài cánh tay ra để xin ăn nhưng bị Sương cản lại. Vĩ hoang mang, đôi lúc tâm trạng của cô trở thành một đống hỗn độn. Vĩ nhìn thằng bé. Nó nhiều lần thoát khỏi tay thần chết, và bất chấp sự sống mong manh như một sợi tóc, nó vẫn lớn lên, vẫn tôn thờ Vĩ như một thần tượng.
- Cô không thực sự yêu nó?
Vĩ giật mình. Ráy luôn đi lại như một ả mèo rừng già nua, lén lút và đầy cảnh giác.
- Chị bảo gì?
- Cô đã ăn xong chưa để tôi dọn?
- Ăn xong rồi. Chị làm ơn bê mâm đi.
Vĩ chặn tay lên miệng để ngăn một cơn trào thứ hai. Mùi vị gây gây của thức ăn khiến cô nghẹt thở.
- Thằng bé rất yêu cô.
- Tất nhiên.
- Còn cô?
- Chị bảo gì?
- Cô có yêu nó không?
- Tất nhiên.
Ráy mỉm cười tinh quái.
- Có những thứ cô không muốn, nó vẫn ở bên cô. Còn những thứ cô khao khát, vĩnh viễn cô không bao giờ có được.
Vĩ nghẹn thở.
- Chị nhầm rồi.
- Ðôi mắt của tôi, không bao giờ nhầm.
- Chị lại nhìn thấy gì?
- Ðừng lo lắng. - Giọng Ráy trầm xuống, chị ta ngửa mặt lên trời. - Ngài đã an bài. Cho dù cô không có được thứ cô muốn, nhưng biết đâu… đó lại là điều hay.
- Tôi chưa hiểu.
Bất chợt, có một điều gì đó ngắt Vĩ ra khỏi câu chuyện khó hiểu với Ráy.
- Chị Ráy, hai người kia là ai?
- Họ là hai vợ chồng.
- Cũng ở trong bản à? - Vĩ hỏi một câu hết sức ngớ ngẩn.
- Ừ.
Vĩ định hỏi thêm điều gì đó nhưng bản thân cô không biết bắt đầu từ đâu. Cô nhìn hai vợ chồng già nua với đôi lông mày bạc trắng và nước da đen đúa đang tưới lại đám cỏ xanh mướt với vẻ băn khoăn. Nhất định, cô đã gặp họ ở đâu rồi. Vĩ định xuống nói chuyện với họ nhưng chợt nhớ ra điều đó là vô ích. Ở đây, ngoài Ráy ra, cô không thể giao tiếp với bất kỳ dân bản nào nữa.
- Họ sống ở đây lâu chưa?
- Từ lúc mới đẻ ra.
- Nhưng chắc cũng phải có lúc lên thành phố.
- Chưa bao giờ, ngoài tôi chưa ai ra khỏi cái bản này. - Ráy nói với vẻ tự hào.
- Nhưng em thấy họ rất quen.
- Biết đâu cô đã từng đến đây rồi. - Ráy bông đùa, nhưng khuôn mặt không bao giờ cười.
Lúc này những người thợ và dân bản đã túa ra sân để tiếp tục công việc của mình. Vĩ nhìn thấy lão già kỳ quặc đã túm lấy bàn chân cô lúc ở cầu thang.
- Cả người kia nữa, em chưa thấy bao giờ.
- Thầy mo. Lần trước cô đến đây lão đang làm lễ đóng cửa rừng, phải ở lại lán trong rừng yểm bùa trừ tà mất một ngày, nên cô chưa gặp. Ðừng đụng vào lão.
- Tại sao?
- Lão là người bảo vệ dân bản thoát khỏi tà ma, nhưng nếu có ai làm lão không hài lòng, người đó rất dễ trúng tà do lão tạo ra.
- …
- Nhưng chúng tôi vẫn phải chấp nhận. Chúng tôi cần lão. Bản này đã bị ma ám. Trẻ con cứ dần biến mất.
- …
- Chúng bị mất tích, và đã không bao giờ quay trở lại nữa.
- …
- Thôi, tôi phải đi dọn dẹp đây. Dưới nhà lũ thợ ăn uống bày bừa cả ra.
Những cuộc trò chuyện với Ráy thường làm Vĩ nặng đầu. Cô cần một giấc ngủ trưa thật sâu, chặng đường dài và cuộc rượt đuổi trong ma trận đã làm cô mệt phờ người. Khi Vĩ rút đôi chân tê cứng vì ngồi lâu và định đứng lên thì một ánh mắt chiếu thẳng vào cô khiến Vĩ phải chững lại. Lão thầy mo đang nhìn cô bằng đôi mắt bí hiểm. Lần này lão mỉm cười, nụ cười đầy vẻ toan tính khiến cô lo sợ. Vĩ vội vàng đóng cửa sổ lại, đóng luôn cả cửa ra vào và chui vào một phòng ở trong góc. Căn phòng xinh xắn như một túp lều cổ tích. Nó mát lạnh, có cả chăn gối trải sẵn trên sàn. Cô nằm ngay xuống tấm đệm. Nó toả mùi thuốc nhuộm lá cây thật dễ chịu. Những hình ảnh quay cuồng trong đầu Vĩ, nhưng chỉ vài giây sau, cô đã chìm ngay vào giấc ngủ đầy mệt nhọc.
***
Có cái gì đó đánh thức Vĩ dậy. Vĩ mơ vài giấc chập chờn nhưng CÁI GÌ ĐÓ đã ám vào một phần giấc mơ của cô. Những giai điệu quen thuộc, da diết và êm dịu một cách ma mị. Cô thấy mình như rời thân khỏi mặt đất và bên dưới là loang loáng những cặp mắt man dại đang nhìn cô chằm chằm. “Tao sẽ giết mày” …. “Mẹ, cho con ra khỏi đây. Ở trong này con sợ lắm” – “Không, con phải ở lại.” – “Họ muốn giết con.” – “Con đừng nói dại, sẽ không ai làm gì con hết”. Vĩ vùng dậy, toát mồ hôi. Những đôi mắt man dại vẫn còn nguyên trong bóng ảnh cuối cùng của giấc mơ. Tiếng sáo làm cô bình tĩnh trở lại. Như sáng nay, người thổi sáo chỉ chơi một bản duy nhất. Vĩ nhẩm lại giai điệu. Nó dễ chịu quá. Cô mở hé cửa sổ phòng, trời đã về chiều và những tốp thợ đang làm nốt các công việc còn lại trong ngày. Không ngờ Vĩ ngủ nhiều đến thế. Giấc ngủ trưa làm cơ thể cô khoan khoái nhưng đầu óc lại nặng chình chịch. Tiếng sáo vẫn đưa đi đưa lại, chỉ một giai điệu duy nhất. Đến lần thứ ba thì Vĩ thấy khó chịu “Chơi bản khác đi nào”. Nhưng người thổi sáo như trêu ngươi, vẫn diễu đi diễu lại có một điệu. Tiếng nhạc dù có hay đến mấy nhưng nhại đi nhại lại những thanh âm duy nhất có khác nào tra tấn thần kinh. Lần thứ năm, rồi lần thứ bảy. Vĩ bắt đầu đếm số lần của các giai điệu. Cô lấy gối bịt chặt tai lại, nhưng tiếng sáo không hề nhỏ bớt. Nó vẫn rõ mồn một như được thổi ngay từ gian bên cạnh. Vĩ gần như nghi ngờ chính đôi tai của mình. Không lẽ cô bị ảo giác. Cô vội vàng quờ lấy chiếc túi xách. Cô đổ tung mọi thứ ra sàn. Cái lọ màu vàng cam quen thuộc. Cô nuốt vội những viên thuốc bằng nước lọc. Trán Vĩ rịn mồ hôi, và chân tay cô run rẩy. Cô dựa mình vào thành sàn, chờ đợi. Mạch đập của Vĩ chậm lại, hơi thở điều hòa. Nhưng tiếng nhạc không chấm dứt. Vĩ giận dữ. Cô mở cửa phòng. Cô cần phải biết nó phát ra từ đâu. Có kẻ nào lại chơi trò khó chịu như thế. Những người thợ vẫn đều tay làm việc nhưng khi Vĩ xuống chân cầu thang, họ nhìn cô chằm chằm bằng một vẻ lộ liễu. Vĩ vẫn rảo bước. Cô sợ nếu gặp Lưu hoặc Sương, họ sẽ giữ cô lại để hỏi một việc gì đó. Tiếng nhạc dường như phát ra từ phía nhà kính. Cô đi vòng ra đằng sau. Vĩ ngạc nhiên khi nhìn thấy cái dốc hôm trước Ráy đã dẫn cô và Bảo đi thăm quan. Trang trại đã thay đổi hoàn toàn so với lần đầu tiên cô đến nên Vĩ không thể định vị được các vị trí của địa hình cũ. Tiếng sáo nghe rõ hơn, vẫn là giai điệu ấy. Vĩ ngần ngừ đôi chút rồi bước xuống con dốc. Đất dưới chân cô không trơn ướt như lần trước nên Vĩ bước đi dễ dàng. Đá sỏi trượt dưới đôi giày đế mềm ram ráp. Vĩ đã ra đến bãi đất rộng. Cô đứng im để định hình. Toàn thân cô nóng rực lên vì con dốc vừa rồi. Tiếng sáo vẫn đu đưa như trêu ngươi. Rõ rồi, nó ở phía trước. Còn ai trong cái bản này không làm việc mà lại ngồi thổi sáo. Vĩ đi theo những giai điệu như bị thôi miên. Người thổi sáo đã lặp đi lặp lại giai điệu ấy dễ đến hàng trăm lần. Cô vòng ra mé phải, chỗ con đường mòn mà lần trước bé Bảo đã chạy ra đấy. Vĩ bước đi mải miết. Cô đã nhìn thấy hình người cụt đầu. Không biết đến lần thứ mấy cô nhìn thấy tảng đá này nhưng lần nào nó cũng khiến cô rùng mình. Ánh nắng chiều vàng kềnh kệch một cách kỳ quái không làm những phiến đá đen sáng lên được. Vĩ nhìn xuống đất và bước luồn qua khe hẹp dưới bức tượng thiên nhiên. Hơi lạnh từ trong lòng hang phả ra giá buốt. Vĩ thấy cánh tay trần của mình gai lên. Khí lạnh của đá núi, quả không giống như bình thường. Khi Vĩ vượt qua triền dốc thoai thoải, cô đã đứng đúng ở vị trí của Ráy và bé Bảo khi cô tìm thấy nó. Vĩ dừng lại, cô không biết có nên đi tiếp hay không. Suốt quãng đường từ trang trại tới đây, Vĩ cảm thấy yên tâm vì dù sao cô cũng đã từng đi một lần. Còn từ quãng này trở đi, hoàn toàn là đường lạ. Vĩ ngồi trên một mô đá nghỉ lấy sức. Xa xa, phía mỏm núi đối diện là ngôi nhà mà lần trước bé Bảo đã đinh ninh là một toà lâu đài còn bên tay phải là cả cánh rừng xao xác những tàn cây lá trắng. Tiếng sáo càng rõ dần. Vĩ chột dạ. Cơn cớ gì mà cô phải đuổi theo một tiếng sáo. Rõ ràng, kể từ khi đặt chân đến trang trại này, cô đã hành động rất vô lý. Nhưng tiếng sáo vẫn thôi thúc. Vĩ đứng dậy, kiên quyết đi tiếp. Cô bước dài chân hơn xuống con dốc thoải. Nó viền theo triền núi và khi Vĩ đi bộ một quãng ngắn nữa, cô tìm thấy một lối mòn xen giữa rừng rậm. Cô cắm cúi bước. Lối mòn rậm rạp vẻ như bị bỏ quên đã lâu nhưng tất nhiên, nó không hoàn toàn bị bỏ hoang, Vĩ biện minh lại thế. Nếu không có ai đi qua, hẳn nhiên cây cối đã bít kín luôn cả đất dưới chân rồi. Những loài cây lạ với các đám rễ kỳ dị vươn dài thân xoắn quện vào nhau đôi khi rủ lơ lửng trên đầu Vĩ. Nắng chiều chỉ chiếu lỗ chỗ qua những tán cây dày đặc khiến con đường mòn tối sầm lại. Vĩ mải miết trên lối đi ngoằn ngoèo. Vĩ không biết mình đã đi được bao xa rồi nhưng cô thấy chân mỏi dừ. Tiếng sáo càng lúc càng gần, và nó đã ở rất gần cô. Vĩ vui mừng. Cô bước nhanh hơn. Vĩ cảm thấy một niềm vui rất con trẻ, dù sao công sức của cô cũng được đền đáp. Lối mòn rộng dần ra và đất dưới chân cô phẳng phiu. Những chiếc lá cây không lốp xốp phía trên mà bị dán bẹt xuống mặt đất chứng tỏ nơi đây vẫn có người qua lại. Lối đi bắt đầu dốc lên trên và trước mặt cô là những bậc thang đá nhẵn thín. Cô trèo lên khoảng ba chục bậc thang. Khi chỉ còn ba bậc cuối cùng, cô không thể kìm một tiếng kêu ngạc nhiên. Bây giờ Vĩ đã đứng ở một cái sân rất rộng. “Ngôi nhà cổ của dòng họ Quách”, cô thì thầm. Đúng là nó, cho dù cô đã nhìn từ một hướng rất xa. Ngôi nhà dường như vẫn còn nguyên vẹn. Nó được làm bằng đá và đã xạm đi theo thời gian, nhưng có lẽ vì thế mà nó vẫn còn tồn tại đến tận bây giờ. Những bụi dây leo quấn chằng chịt trên chóp mái và thả lằng nhằng hàng búi rủ xuống trước hiên nhà. Cái sân này nằm bên phía tay trái của toà nhà. Cô ngước lên, ngạc nhiên. Ngôi nhà có hai tầng và vài cánh cửa sổ trên tầng hai, tuy đã ọp ẹp gần như sắp rụng xuống, vẫn rộng mở như thể chủ nhân còn đang muốn đón khí trời. Bức tường nhà chạy dài xuống dưới khiến Vĩ tin chắc rằng đây là một kiến trúc lớn. Nếu có Bảo ở đây, hẳn là thằng bé sẽ hét lên vì thích thú. Cô vòng ra sân trước. Chỉ có một lối vào duy nhất với hai cánh cửa gỗ khép hờ. Toàn bộ mặt tiền rất rộng nhưng không còn cửa ra vào nào nữa, cả cửa sổ cũng không. “Kỳ cục quá, hệt như pháo đài”, Vĩ lẩm bẩm. Nhìn kiến trúc của toà nhà, cô đã muốn ngạt thở vì thiếu không khí. Ngay giữa sân trước là một mái vòm nho nhỏ nhưng xây rất cao mà Vĩ đoán trước đây nó đã từng là một điện thờ. Mặt sân cũng được nện bằng đá, nhưng cỏ dại đã nỗ lực len giữa bất kỳ một khe nhỏ xíu nào giữa những kẽ đá để ngoi lên. Từ đây cô có thể nhìn thấy toàn bộ con đường mòn chạy ven núi mà cô vừa đi qua. Đương nhiên, cả hình người cụt đầu, chỉ có điều ở hướng trực diện. Lần đầu tiên cô đối diện với mỏm đá đen ngòm ấy. Vĩ cảm thấy không thoải mái tí nào. Cô vội vàng vòng sang phía tay mặt của toà nhà. Bên này dường như còn hoang vu hơn cả những sân kia. Lá đã rụng thành từng lớp và tích tụ qua nhiều thế kỷ để hình thành nên một lớp đất hữu cơ đùn đến hàng mét ngang hông nhà. Phía này áp mặt vào một sườn núi đá. Vĩ leo lên một mỏm thấp và khi phóng tầm mắt ra xa, cô vô cùng kinh ngạc. Màu xanh mướt lại đập vào mắt, Ma trận. Thì ra cái mỏm núi mà khi ở trong ma trận Vĩ nhìn thấy thấp thoáng chính là chỗ mà cô đang đứng. Vĩ thích thú, bây giờ thì toàn bộ ma trận đã nằm trọn trong mắt cô. Nhưng… gì thế kia? Ngay giữa trung tâm của ma trận là tên cô. Thì ra, “dấu ấn” mà Lưu đã úp mở lúc tìm thấy cô trong ma trận chính là chữ Diên Vĩ được thiết kế chính bằng những bức tường lá cây. Vĩ nghẹn lại vì xúc động. Vậy mà cô đã không thích cái trang trại này, đã luôn từ chối những lời đề nghị của Lưu liên quan đến trang trại. Những đường nét uốn khúc trong ma trận giờ hiện lên trọn vẹn. Nó trở thành những viền mảnh như nét vẽ chì xanh trên một tờ giấy. Chính cái ngõ cụt rất nhọn mà cô đã nấp trong đó là hình chữ V và những đường lượn kỳ khôi không thẳng hàng đã tạo nên chữ DIÊN VĨ. Cô ngắm kỹ cái ma trận và mỉm cười. Cô đã tìm ra quy luật của nó. Mọi thứ trên đời đều có quy luật miễn là có người khám phá ra nó. “Bí mật sẽ không còn là bí mật khi nó được nhìn từ trên cao. “ Ai đã nói câu này? Ráy, người luôn tiên đoán những điều mà cho đến giờ cô vẫn chưa hiểu. Nếu mọi thứ được nhìn từ trên cao, với một tổng thể, thì không còn gì là bí mật. Nhưng từ trước đến nay cô và tất cả những người khác chỉ nhìn sự vật theo những lát cắt như trong một ma trận, bị những đường mê cung chặn đứng để dồn vào ngõ cụt. Vĩ cảm thấy phấn chấn. Ðột nhiên cô nhớ ra điều gì đó mà mình phải làm. Tiếng sáo. Phải rồi, tiếng sáo. Tiếng sáo đã im bặt từ lúc nào nhỉ? Từ lúc Vĩ ở trong con đường mòn, trên sân trước, hay khi cô vừa tìm thấy lời giải đáp cho ma trận. Cô đã quên khuấy mất cái đã dẫn mình đến đây. Vĩ vòng ra sân trước. Cô tiến về phía cánh cửa duy nhất đang khép hờ. Mới chạm nhẹ lên lớp gỗ sần sùi, cô đã thoáng rùng mình. Ngôi nhà tồn tại từ bao thế kỷ và như mọi ngôi nhà cổ khác, nó đã chứng kiến mọi hỉ nộ ái ố của kiếp người, niềm vui, nỗi buồn, tình yêu, sự thù địch, sự sống, và cả cái chết. Nó in dấu ấn cổ xưa lên từng vách tường nhà, lần gỗ mục ải, những mảng đá rêu phong và Vĩ cảm thấy dường như ngần ấy thứ cũng có linh hồn. Trong ngôi nhà rộng lớn này, sau cánh cửa này sẽ là cái gì? Vĩ bồn chồn. Cô nửa muốn đẩy cánh cửa, nửa muốn quay trở lại. Nhưng tiếng sáo kỳ lạ kia, rất có thể phát ra từ phía ngôi nhà. Linh cảm khiến cô tin chắc thế. Vĩ ấn nhẹ cánh cửa gỗ. Nó kẹt một tiếng ghê rợn. Biết đâu, sau vài trăm năm, Vĩ lại là người đầu tiên chạm tay lên những thớ gỗ mục này. Cô thoáng thấy phía bên trong tối om, một thứ mùi ảm đạm phả ra. Vĩ ẩy mạnh cánh cửa, ánh sáng chiều muộn toả vào trong phòng. Là một sảnh đường, từa tựa như vậy. Căn phòng này rất rộng, sảnh được lát đá. Ngoài mấy chiếc cột đứng, không còn gì cả. Hai phía tường bên cạnh còn hai căn phòng nữa, đều được đóng kín, và trước mặt Vĩ là một cánh cửa cũng kín bưng. Cô ngần ngừ đôi chút rồi đặt tay lên cánh cửa. Nó tự động mở ra dù lực đẩy của Vĩ rất nhẹ. Mắt cô đã quen dần với bóng tối, tuy nhiên cái hành lang tối om trước mặt mà cô vừa nhìn thấy khiến Vĩ không muốn bước tiếp. Dọc hành lang là những cánh cửa mở vào các căn phòng. Cô nín thở. Trong từng căn phòng vẫn còn nguyên những hòm xiểng, giường tủ, và cả bàn uống nước. Cô không có can đảm bước vào bên trong. Ðây là một ngôi nhà chết, hiển nhiên thế, nhưng vẻ chết chóc của nó rất khác thường. Nó không ở trạng thái tĩnh. Trái lại, nó sống động như thế những linh hồn vẫn đang cố bám lấy từng món đồ vật quen thuộc của mình. Vĩ đi dọc theo hành lang. Cô cố tránh không nhìn vào bên trong. Thực ra, nếu ngôi nhà này nằm ở trung tâm thành phố, chắc chắn nó sẽ trở thành một viện bảo tàng lịch sử quý giá tấp nập kẻ ra người vào, nhưng ở đây, giữa khu rừng vắng lặng này, nó ẩn hiện một vẻ gì đó rất khó gọi tên. Thậm chí, những đồ đạc khiến bọn đạo tặc ắt sẽ mừng rỡ về một khoản hời thu được từ món đồ cổ cũng vẫn nằm nguyên đây, không suy suyển. Vĩ vô cùng băn khoăn, cô đã đi đến cuối dãy hành lang và đứng im lặng trước cánh cửa. Vĩ ngoái đầu lại. Vệt nắng yếu ớt khiến khung cửa hằn thành một ô vuông buồn thảm. Cánh cửa trước mặt cô, trái lại, có hẳn một then cài bằng gỗ. Cô nhấc chiếc then lên. Cánh cửa bật ra, và ánh sáng, đã quay trở lại.
Vĩ tiến lên phía trước, cô đã đứng ở trung tâm của sân giữa. Trong này, có lẽ vì không được lát đá nên cỏ mọc um tùm. Phía góc tường nhà, thậm chí cây và cỏ dại đã mọc lút tận đầu người. Trước mặt Vĩ vẫn còn một dãy nhà ngang nữa cũng đều đóng kín cửa. Tất cả những căn phòng quay mặt ra sân giữa đều có cửa sổ. Thì ra chủ nhân của ngôi nhà đã khôn ngoan lấy hướng ánh sáng từ sân giữa, còn phía bốn mặt bên ngoài gần như bị bít kín. Ngôi nhà mang vẻ quyền uy nhưng cũng đầy cảnh giác. Tại sao lại thế? Chẳng phải kiến trúc nhà cửa cũng phản ánh phần nào tính cách của chủ nhân hay sao. Chẳng có ai ở chốn này, đương nhiên là thế. Cô vào đây làm gì. Cô không tìm thấy người thổi sáo. Tất nhiên, chẳng ai điên gì ngồi thổi sáo giữa ngôi nhà đượm màu chết chóc này. Vĩ dợm bước định quay ra. Nhưng cô chợt thấy người gai lạnh. Có một CÁI GÌ ĐÓ đang quan sát cô từ tầng hai của dãy nhà ngang phía sau. Một đôi mắt đằng sau ô cửa đen ngòm trên kia. Cùng lúc đó, có tiếng cười ré lên man dại rồi những tiếng hú đồng loạt thành tràng dài lan toả vào giữa đại ngàn. Vĩ quay người và lao thẳng qua dãy hành lang tối tăm. Nhưng… một lần nữa, cô cảm thấy như không còn sức lực. Cô suýt va phải một cái bóng, đã lặng lẽ đứng giữa sảnh đường tự bao giờ. Vĩ hét lên, và tựa người vào bức tường đá lạnh toát. Cái bóng đen sẫm in trên khung cửa khẽ cử động và tiến gần về phía Vĩ.
- Cô làm gì ở đây?
- …
- Cô bị sao vậy?
Cái bóng liên tục hỏi Vĩ bằng âm vực lơ lớ giống hệt Ráy. Cô gần như đã mất tri giác. Nó di chuyển sát đến gần Vĩ và lúc này cô có thể nhận ra đó là một người phụ nữ còn rất trẻ, trang phục cũng giống hệt Ráy, chỉ có điều khuôn mặt vô cùng xinh xắn và có nét gì đó quen thuộc. Mọi phụ nữ trong bản này đều na ná nhau thì phải.
- Cô bị sao vậy? - Người phụ nữ nhắc lại.
Vĩ không thể cất lời rằng ngôi nhà quái dị này, ánh mắt đang đeo đuổi cô trên kia, tiếng cười ré man dại vừa rồi và chính cái cách đứng bất động của cô ta đã khiến Vĩ kinh hãi. Cô ta vội vàng cúi xuống chân Vĩ.
- Tôi hiểu rồi.
Vĩ nhìn xuống chân mình, máu từ một vết thương mới há miệng đang tuôn ra không ngừng. Bây giờ cô mới cảm thấy đau. Vĩ lờ mờ nhớ ra rằng cô vừa bị vấp vào bậu cửa lúc điên cuồng chạy vào đây. Người phụ nữ kéo cô ra sảnh đường bằng đôi tay lạnh toát. Chị ta lại chạy vào một căn phòng và lấy ra chiếc ghế để Vĩ ngồi lên đó.
- Cô ngồi xuống đây, tôi băng cho.
Chiếc ghế lạnh cóng như được chôn dưới đất cả thế kỷ. Người phụ nữ hạ chiếc gùi đang đeo trên lưng và mở nó ra. Một mùi quen thuộc toả ra ngai ngái. Chị ta lấy một túm lá màu đen, nhai nhỏ rồi rắc lên vết thương của Vĩ. Ngay lập tức, máu đã cầm ngay lại. Bất thần, một tiếng cười ré man dại thứ hai vọng lại từ sân giữa. Mặt Vĩ cắt không còn hột máu. Người phụ nữ trẻ ngước lên hơi mỉm cười.
- Cô sợ cái đó? Đấy là loài chim Chết, chúng bị xua đuổi ở bất kỳ bản nào chúng bén mảng đến nên chỉ dám trú ngụ ở những nơi hoang vắng.
- Tiếng kêu sợ quá.
- Tiếng kêu của nó không mang lại điềm lành. Chúng tôi đều cho rằng nếu ai đã nghe phải tiếng kêu của chim Chết, nghĩa là không lâu sau đó người ấy sẽ gặp phải chuyện chết chóc.
- Chị có sợ không?
Người phụ nữ mỉm cười, thắt chặt lại miếng dây buộc bằng vải màu chàm trên vết thương của Vĩ rồi đứng lên.
- Cô vào đây làm gì?
- Tôi đi tìm… - Vĩ chợt chững lại vì nhìn thấy một cây sáo làm bằng trúc rất đẹp thò ra từ miệng gùi của người phụ nữ xa lạ. - Chị là người thổi sáo đấy à?
- Cô đã nghe thấy?
- Sao chị cứ thổi một bản duy nhất thế?
- Tôi chỉ biết mỗi bản ấy. Pổ* dạy lại cho tôi.
- Tôi chưa nhìn thấy chị bao giờ. Chị không phải ở trong bản của Ráy.
- Tôi ở bản bên cạnh, cách đây một quả núi. Đi hái lá thuốc qua thấy cửa nhà mở, mới vào xem có ai lại đến nơi heo hút này.
Khuôn mặt người phụ nữ loang lổ trong ánh chiều chạng vạng hắt vào căn nhà cổ. Chị ta chắc chạc tuổi Vĩ, nhưng khuôn mặt vừa có vẻ quyết đoán lại vừa nén nhịn. Nhìn chung là một khuôn mặt đẹp, với đôi mắt đen mà đôi lúc nhìn thẳng vào Vĩ, hầu như đã khiến cô vừa xót xa, vừa e ngại, nó thoáng một nét gì đó tuyệt vọng. Chị ta không giống Ráy, bàn tay hái thuốc vất vả không hề chai sần, và mọi dáng vẻ, đều không hề giống những người dân bản u mê, ngu dốt. Chí ít, chị ta cũng nói tiếng Kinh rất giỏi, còn sõi hơn cả Ráy.
- Ngôi nhà này trước của ai vậy chị, mà sao đồ đạc vẫn còn nguyên. Nếu ở dưới đồng bằng thì trộm cướp đã vào lấy đi từ hàng trăm năm nay rồi. – Vĩ không muốn nhìn lâu vào đôi mắt xa lạ ấy, đành hỏi một câu mà cô biết rồi.
- Của dòng họ Quách. Không trộm cướp nào dám đụng vào đồ đạc của ngôi nhà này. Người ta cho rằng một khi ngôi nhà đã bị ma ám, thì mọi đồ đạc đều không chứa đựng điều gì tốt lành.
- Ma ám? – Vĩ mở to đôi mắt. Cô vội rời khỏi chiếc ghế gỗ vẫn lạnh toát từ nãy đến giờ, và dường như nó đã truyền cả hơi lạnh sang cô. Vĩ thấy khắp người ớn lạnh.
- Trước, ngôi nhà này là của trưởng bản họ Quách. Một dòng họ hùng mạnh nhất vùng này với gia tộc và kẻ hầu người hạ đông đúc. Xưa kia người họ Quách đầu tiên đặt chân đến đất Mường đã thu phục hầu hết các bản Mường xung quanh. Ông ấy thể hiện rõ quyền lực, lại không phải là người Mường, nên mọi dân bản đều căm ghét. Nhất là khi tất cả của cải và những cô gái xinh đẹp trong bản đều rơi vào tay nhà họ Quách. Nhưng một lần, ông ta đã phạm phải một sai lầm không thể tha thứ là giết hại người nô bộc bản xứ trung thành nhất chỉ vì người vợ xinh đẹp của anh ta. Như với mọi người vợ lẽ khác, ông ta nhốt cô gái vào một trong những căn phòng này… - Người phụ nữ chỉ vào dãy hành lang giờ đã tối đen vì ánh chiều tàn ngoài sân giữa cũng không thể xâm nhập qua những bức tường đá nặng nề. – Nhưng, ông ta không hề biết rằng, linh hồn của cô ta đã không còn nằm trong thể xác của cô ta nữa kể từ khi bị giam giữ trong căn phòng kia. Cô ta nuôi giữ ý định trốn thoát và trả thù. Ai cũng biết nhà họ Quách sở hữu một gia sản khổng lồ mà ông ta tích trữ từ chính những trận chính chiến qua các làng bản. Và dĩ nhiên, để đảm bảo an toàn cho kho báu của mình, ông ta giấu nó ở một nơi mà chỉ mình ông ta biết. Bất cứ một người vợ hay người con trai nào của ông đều không được biết tí tung tích nào về kho báu này. Nhưng, cô gái kia là một phụ nữ khôn ngoan. Không biết bằng cách nào cô ta đã lần ra dấu vết của kho báu và một ngày nọ đã tìm cách trốn thoát được đến đó. Chắc hẳn cô ta đã tính toán sẽ trốn khỏi bản với tất cả kho báu kia. Nhưng không may, một trong những người con gái của trưởng bản họ Quách đã phát giác ra điều đó và tố cáo với Pổ. Vậy là người đàn ông đầy những mưu mẹo và thủ đoạn đủ để thu phục tất cả những gì trở thành chướng ngại vật trên đường đi đã xuất hiện rất đúng lúc ở cái nơi mà ngoài ông ta giờ đã có thêm một người thứ hai nữa cũng biết. Ông ta đâm cô gái với hàng trăm nhát dao khắp người và rải máu cô ta lên khắp kho báu. Ông ta cũng công khai điều đó với mọi dân bản để răn đe những ai nuôi ý định dại dột đó lần thứ hai.
- Sao chị biết rõ mọi chuyện thế? -Vĩ khoanh chặt thêm đôi tay trước ngực như tự mình che chở cho mình. Cô không có can đảm nghe thêm bất kỳ câu chuyện nào về những chủ nhân của ngôi nhà mà cô đang đứng trong đó. Vĩ cảm thấy như họ đang tụ cả về đây và đứng xung quanh cô.
- Bất kỳ người dân nào ở quanh vùng đều biết rõ câu chuyện này. Vì thế họ không bao giờ dám bén mảng qua đây kể cả vào ban ngày.
- Nhưng cô ta có chết ở đây đâu mà bảo ngôi nhà này bị ma ám. – Vĩ cười nhạt và nhìn quanh ngôi nhà vẻ bồn chồn. Cô đang muốn chấm dứt câu chuyện khó chịu này.
- Nó bị ám bởi một lời nguyền.
- Lời nguyền?
- Trước khi bị giết chết, cô ta đã có một lời nguyền vô cùng khủng khiếp và tàn ác. Kể từ đó những bóng ma đã bao phủ ngôi nhà này. Dòng họ Quách bị diệt vong dần dần.
- Lời nguyền đó là gì?
- Muộn quá rồi, cô nên về cho kịp kẻo trời tối. Khu vực này không có lợi cho cô. - Người phụ nữ có vẻ lo lắng cho Vĩ khi nhìn ra ánh nắng quái đã hầu như không còn sức lực để vun nốt những vệt nắng tàn lên mảng sân lát đá.
- Lời nguyền đó là gì? – Cô gái níu chặt người phụ nữ đang đeo lại chiếc gùi lên vai.
- Ngài đã an bài. - Chị ta ngửa cổ lên trời nói một câu mà Vĩ đã nghe ở đâu đó rồi. – Nhưng cô hãy bảo trọng. Cô về ngay đi. Nơi này không tốt cho cô. Cô, và cả gia đình cô, hãy quay trở về thành phố.
Người phụ nữ trẻ, đã rảo bước ra cửa, quay đôi mắt đen sẫm lại nhìn Vĩ. Cô hoàn toàn không nhìn rõ đôi mắt của cô ta nhưng rõ ràng cảm thấy có nét thù địch trong đó. “Chị nói đi, lời nguyền đó là gì?” – Cô van xin, nhưng người phụ nữ đi vội ra ngoài sân, chiếc váy đen của cô ta hầu như hoà lẫn bóng chiều. Khi Vĩ đuổi theo ra ngoài, người phụ nữ bí ẩn đã biến mất. Vĩ ngơ ngác, cô nhớ lại những câu chuyện của Ráy. Lời nguyền, dòng họ Quách, những người phụ nữ chưa chồng thắt cổ tự tử, lẽ nào… như vậy nghĩa là… những chủ nhân của ngôi nhà đá ong thứ chín chính là hậu duệ của dòng họ Quách. Nhưng… lời nguyền đó là gì?
Chú thích: Pổ: tiếng Mường nghĩa là “cha, bố”