Tử La Nhi, cắn môi, trong lòng có chút hờn giận, “ Công tử!, việc hôm nay là như thế nào mà chàng chỉ nói cho Linh Khanh Nhi, mà không nói cho ta biết .”
Tất cả mọi người đều đang nói chuyện vui vẽ, chỉ có Tử La Nhi ánh mắt đỏ lên, rơm rớm nước mắt, như muốn khóc, Linh Khanh Nhi lại càng hoảng sợ, vội vàng ôm lấy Tử La Nhi nói: “ Tỷ tỷ người đừng hiểu lầm công tử, hôm nay sự tình khẩn cấp, công tử biết Khanh Nhi ta giỏi nhất là bắt chước, nên mới để ta lặng lẽ làm Kỳ hoa Vũ Nguyệt giả.”
“ Ta bên người không thể thiếu được Tử La Nhi nàng hầu hạ, không bảo Linh Khanh Nhi đi thì có thể tìm ai đi bây giờ?” Mộ Dung Tuyết Ương nhẹ nhàng an ủi Tử La Nhi:“Kỳ hoa Vũ Nguyệt gần một trăm năm nay, đều không ai biết bao hoa đên tột cùng là hình dạng như thế nào, chỉ có Linh Khanh Nhi là có thể làm giả một chút, nếu hôm nay mà có yêu thánh tới đây, thì đã sớm bại lộ rồi.”
“ Như vậy đóa hoa thật giờ đang ở đâu?” Tử La Nhi mặc dù đang hờn ghen, nhưng vẫn quan tâm tới công tử của mình.
Mộ Dung Tuyết Ương vẻ mặt thần bí, khẽ khoát tay một cái, chỉ thấy dị quang chói mắt, có một luồng ánh sáng thần thánh màu tím từ trong tay Mộ Dung Tuyết Ương hiện ra.
“ Oa !” bốn phía mọi người nhìn trân trân vào vật phát ra ánh sáng đang nằm trong tay của Mộ Dung Tuyết Ương, sợ hãi ca thán…
Đó đúng là một gốc Kỳ hoa Vũ Nguyệt còn nguyên vẹn ..
Nó dài bằng nữa đoạn cánh tay, được một ngụm linh khí của Mộ Dung Tuyết Ương bao phủ, mới có thể bị nhổ khỏi mặt đất thời gian lâu vậy mà không khô héo. Trông từ nhị hoa và lá hoa trở xuống đều không khác mấy so với hoa giả mà Linh Khanh Nhi làm ra, chỉ duy nhất khác biệt đó là bao hoa.
Bao hoa này mới vừa nở ra vào tối nay, ngày thường mọi người chưa hề thấy qua nên vừa rồi mới bị Oanh Thiên Lôi nọ đánh lừa.
Bao hoa trong tay Mộ Dung Tuyết Ương là một viên cầu to bằng nắm tay màu đen, cũng có hình dáng tương tự như bao hoa giả kia, nhưng bao hoa thật này có một luồng linh khí nhàn nhạt tích tụ, tạo thành một tầng khí màu trắng bạc, bảo vệ xung quanh bao hoa.
Dưới ánh trăng tầng bảo vệ này cũng phát sinh cảm ứng, càng ngày càng hiện rõ. Khi dùng ngón tay chạm vào thì giống như tiếp xúc với mặt nước, xuất hiện tầng tầng sóng gợn.
“ Xin mời chủ nhân lập tức ăn bao hoa, để nhanh chóng tăng lên yêu phẩm!”. Lão quy lớn tiếng nói. Lũ yêu cũng đồng thanh hưỡng ứng, ai cũng muốn Mộ Dung Tuyết Ương ăn ngay bao hoa này vào để tránh đêm dài lắm mộng.
Mộ Dung Tuyết Ương dường như lại có ý khác.
Kỳ hoa Vũ Nguyệt sinh ra bởi tạo hóa .
Gần một trăm năm qua, chưa có người nào nhìn thấy hình dáng thật sự của nó, có thể thấy nếu không phải nguời có duyên thì trăm năm khó cầu. Nếu thật sự cứ như vậy ăn vào, thì nó đối với những vật phàm tục bình thường có khác gì nhau?
Mộ Dung Tuyết Ương cuời nói: “ Ngay cả trăm năm khó gặp cơ hội này, ta cũng muốn xem thật sự hình dáng của nó ra sao?”.
Lời nói của hắn vừa dứt, những cánh hoa đang lặng yên bỗng rung động khẽ, trong đêm nay đã có rất nhiều ngươi, cùng những luồng gió thổi qua lại, nhưng nó vẫn chưa lúc nào rung động như vậy. Nhưng nghe xong lời nói của Mộ Dung Tuyết Ương thì lại phát sinh dị biến, dường như đóa hoa này thật sự có linh tính.
Đóa hoa này vốn hấp thụ khí thiên của trời đất mà tồn tại, là vật ở giữa giới thực vật và yêu thú, trong sáu thức thì cũng đã mở ra hai thức, đối với lời nói của Mộ Dung Tuyết Ương cũng có thể hiểu được một ít.
Ánh trăng bạc chiếu sáng trãi dài khắp mặt đất, Mộ Dung Tuyết Ương vươn tay chỉ, nhằm lên hướng không trung, một luồng sáng bạc từ mặt trăng lóe tới, tụ lại trên đầu ngón tay của hắn thành một bông sen bạc, rồi sau đó hắn hướng đóa sen này nhằm vào tầng bảo vệ màu bạc của bao hoa phóng tới, một nguồn linh lực nhè nhẹ rót vào bao hoa.
Gần một trăm năm qua chưa có người nào mở được bao hoa, dù chỉ là một chút .
Lũ yêu cùng kêu lên than thở, mọi người chỉ tập trung nhìn vào bao hoa, không phát giác thấy trên đỉnh đầu mây đen đang từ từ tụ lại, có chút biến động nhỏ trên đó.
Bao hoa phát ra một âm thanh trong trẻo như là tiếng ngọc vở. Dưới ánh mắt chờ đợi của mọi người, một màu đen vẫn tỉnh lặng trên bao hoa, không có dấu hiệu nào là nó sẽ nở.
Mộ Dung Tuyết Ương dùng ngón tay chạm vào hoa bao, trong lòng thầm nghĩ : “ Ngươi hấp thụ linh khí động phủ của ta mà sinh trưởng, cùng với ta có thể coi như láng giềng, nếu thật sự là cùng ta có duyên, thì hãy cho ta nhìn thấy vẻ đẹp của ngươi .
Ý nghĩ vừa xong, bao hoa lại vang lên một tiếng nữa như tiếng ngọc vỡ, lúc này đây bất ngờ bao hoa lại vỡ ra hiên lên một khối lớn , mọi nguời chằm chằm nhìn vào nó không chớp mắt .
Đóa hoa xinh đẹp nhất của nhân gian, trông giống như là tiên hoa của thiên giới, có một vẻ đẹp thánh khiết hoàn mỹ, chỉ trong chốc lát đã hoàn toàn hiện hình.
Hôm nay, Kỳ hoa Vũ Nguyệt nở ra, sợ rằng những đóa tiên hoa tuyệt mỷ nhất trên thiên giới, cũng đành thua sắc .
Bởi vì Kỳ hoa Vũ Nguyệt còn phóng ra những tia yêu khí câu hồn nhiếp phách.
Duới ánh sáng màu bạc, là năm cánh hoa tuyệt đẹp chậm rãi xòe ra, tuyệt thế phong hoa trước mắt mọi người đã hoàn toàn hiện hữu, làm cho tâm hồn mọi người bay bổng như lạc vào tiên cảnh. Bên ngoài là năm cánh hoa xòe ra,bên trong là những cánh hoa nhỏ màu trắng thuần khiết vô cùng, những đóa hoa mảnh khảnh này như là một loại vật chất tinh khiết nhất được một lớp lông tơ bao phủ.
Một mùi hương thấm đậm len vào mũi mọi người, mùi hương này chắc chỉ Kỳ hoa Vũ Nguyệt mới có, tối nay ở Ngọc Ương sơn cùng Vụ Ngưu sơn, chu vi trăm dặm, sợ rằng mọi người đều có thể ngửi thấy cổ hương thơm thanh tân thoát tục này.
Mùi hương này không phải bình thường, không có nữa phần tục mị mà như hương thơm của hồ nước mà các tiên nữ trên trời thường hay tắm rữa nô đùa. Mùi hương phiêu lãng bay đi thật xa, nhưng mặc kệ là ở bất kỳ nơi nào, cũng là một mùi nhàn nhạt không thể nào diễn tả được.
Mộ Dung Tuyết Ương kinh ngạc nhìn vào vật trong tay mình, đây là tuyệt thế kỳ hoa gần một trăm năm qua vẫn chưa bao giờ nở ra, nhưng hôm nay thật sự đã ở trong lòng bàn tay hắn, mềm mại như không có xương dán vào tay, như là một thiếu nữ mãnh mai nép vào lòng trượng phu của mình, khiến lòng người phải xúc động thương cảm.
Mộ Dung Tuyết Ương có chút do dự.
Là một trong ba mươi sáu động phủ chủ nhân, đương nhiên hắn cũng không phải là loại tốt đẹp gì, giống như hôm nay hắn trong nháy mắt dùng thủ đoạn âm độc để giết chết Hắc Ngưu lão yêu, cũng chẳng để lời yêu thánh vào đâu, nhưng đối với đóa kỳ hoa trong tay hắn có chút không đành lòng mà ăn nó.
Kỳ hoa Vũ Nguyệt là do tạo hóa sinh ra.
Trăm năm vị tất đã nở một lần, hôm nay đối với Mộ Dung Tuyết Ương ta đúng là có duyên, chẳng lẽ thật sự là lòng ta muốn một ngụm nuốt nó vào hay sao?
May là, Mộ Dung Tuyết Ương vốn là một người có lòng thương hương tiếc ngọc, ý muốn ăn đóa kỳ hoa này để đề thăng yêu phẩm, trong nhất thời cũng phai nhạt .
Chính là trong lúc này, đột nhiên có một yêu thú chỉ lên bầu trời hét lớn : “ Trên kia là cái gì vậy ? “.
Theo tiếng kêu của hắn, trên bầu trời truyền đến ầm ầm một tiếng nổ mạnh mọi người đồng thời cùng nhau ngẩng đầu lên, chỉ thấy trên trời mây đen tụ lại thành một đám lớn, bao trùm cả bầu trời, trong đám mây đen có một tia chớp màu đỏ lóe lên, yêu thú mơ hồ nhì thấy trong đám mây đó có người dùng phi kiếm và pháp bảo giao chiến .
“ Thần tiên giao chiến !” Lão quy kinh hô “ Đúng là thần tiên giao chiến oa !”
Mộ Dung Tuyết Ương biến sắc, hắn vốn có nhãn lực hơn người, tự nhiên là nhìn thấy trên bầu trời có mấy người đang sữ dụng pháp bảo, uy lực của pháp bảo và linh lực của họ, thật ghê gớm, so với yêu thánh phẩm cấp còn cao hơn .
Trên trời thật sự là thần tiên .. oa.. !
Bổng nhiên đám mây xuất hiện dị biến .
Trong đám mây một lão nhân tóc bạc , ra dáng tiên phong đạo cốt nhìn xuống đám yêu thú , trong mắt lộ ra vẻ khinh miệt .
Mộ Dung Tuyết Ương ngẩng mặt lên trời nhìn thẳng vào lão ,thái độ ngoài mặt vẫn cố tạo vẻ bình thản , nhưng trong lòng lại nổi lên một trận suy nghĩ .
(hết phần trung)