Mộ Dung Tuyết Ương mở mắt nhìn thấy trên bầu trời ,ánh bình minh đã từ từ lộ ra xua đi màn đêm âm u , doanh trướng đã bị đánh vở toang , gió lùa vào mang theo môt luồng khí lạnh lẻo bao phủ lên tất cả , trước tiên hắn dò xét một lúc thì biết nguyên thần của mình đã có được thân thể .
Mộ Dung Tuyết Ương nguyên thần vừa nhập thể , lại không có hứng thú cùng mấy trăm man nhân khổ chiến , vội quay mình định lánh đi thì chợt thấy thân thể củ của mình đả bị đốt cháy đen nằm trên mặt đất , may mắn là lực lượng của thiên kiếp đều do thân thể này hứng chịu ,Kỳ hoa Vũ Nguyệt cùng Túi Kim Ti vẫn còn nguyên vẹn không bị tổn hao gì , chỉ duy nhất có Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ là đã bị mất đi lực lượng , hắn liền mang tất cả cho vào thân thể mới , rồi chạy ra khỏi doanh trướng .
Bên ngoài doanh trướng , có một chuồng ngựa rất lớn có rất nhiều chiến mã , Mộ Dung Tuyết Ương liền lấy đại một con , theo hướng của Vân triều đại quân chạy trốn mà mau chóng rời đi.
Giờ phút này hắn không muốn chạy mau cũng không được , không biết vì sao , có lẻ là do mái tóc dài của hắn nên thủy chung trở thành đối tượng truy đuổi của binh sĩ Man tộc , dường như hắn chạy đến nơi đâu ,cờ xí của Man tộc nhân đều chỉ tới đó , phía sau lúc nào cũng có mấy trăm người truy đuổi .
Mộ Dung Tuyết Ương đối với thân thể mới khống chế chưa được thành thục , ngay cả kinh mạch của cơ thể Nhân tộc cũng không được rõ ràng , cũng may mắn là con ngựa hắn cởi là một tuấn mã không tầm tường ,chạy rất nhanh , ngay cả Kỵ binh Man tộc nhân cũng không cản nổi .
Thiên Mộc bảo nằm ở phía bắc Vân triều , là một trọng trấn chiến lược , dù chỉ có hai mươi lăm dặm, nhưng lúc nào cũng có trọng binh trấn thủ .Đường đường Vân triều hơn mười vạn đại quân đều cũng tụ lại chổ này , nhưng lại bị binh lực ít hơn đến năm lần của Man tộc đánh bại , thật sự là đáng tiếc .
Bất quá , Mộ Dung Tuyết Ương đối với cuộc chiến của Man Nhân hai tộc không có chút quan hệ , chỉ cố sức thúc ngựa thật nhanh bỏ trốn , ở hai bên quân đội Vân triều bị giết hầu như không còn một mống , thật sự là một thảm trạng , làm cho Mộ Dung Tuyết Ương cảm khái không thôi .
Hắn thường chỉ lên trời mà nói , nhân tộc trong vạn vật sinh linh luôn đứng đầu là rất không công bằng , nhưng cũng chỉ là lời nói mà thôi . Hôm nay Man tộc hạ thủ cũng quá ư tàn nhẫn , xem bọn chút giết người mà trong lòng hắn không vui nổi , hơn một ngàn binh sỉ Nhân tộc đã buông vũ khí đầu hàng , bị quây lại thành một đám , tất cả đều bị chặt đầu .
Cuộc truy đuổi càng lúc càng máu tanh thảm thiết , Man tộc nhân thiện nghề truy kích ,điên cuồng đuổi theo binh sỉ Nhân tộc , cảnh giống như là một cuộc đi săn , thương cảm thay những binh sĩ Vân triều , mặc kệ chạy chốn như thế nào thì cũng khó thoát ,kết quả là đều bị đâm xuyên yêt hầu hoặc là bị lưởi dao sắc bén đâm thủng ngực .
Nếu Mộ Dung Tuyết Ương biết hôm nay , đường đường đại Vân triều hai mươi vạn nhân mã , vô số quân nhu vũ khí , còn có nhân tài mười năm gom góp , trong một lúc đã bị mất sạch , thì hắn sẽ biết chiến tranh tàn khốc như thế nào .
Con ngựa chạy chừng vài canh giờ , thì mới đến một thành trấn.
Đây là một trấn nằm ở biên cảnh Vân triều , thường cũng có trọng binh trấn đóng , nói là thành trấn kỳ thật trông như là một thành thị nhỏ tầm thường , chung quanh chỉ là một bức tường đá cao cở ba người gộp lại,cánh cửa làm bằng gổ giờ này đang mở ra cho binh sĩ Vân triều tiến vào .
Vốn nơi đây là một nơi đễ trú binh của bộ đội biên phòng tinh nhuệ Vân triều ,nhưng hàng năm chinh chiến , mười phần chỉ có hai ba phần là có thể trở lại chiến trường Thiên Mộc bảo , biến nơi đây thành một thảo nguyên đầy xương trắng .
Khoái mã đưa Mộ Dung Tuyết Ương vào trấn , chỉ thấy hai bên binh bại như núi đổ , nơi này cũng chẳng còn ai cai quản mặc nhiên cho hắn tự do đi vào trung tâm thành trấn , hắn dừng lại bên một giếng nước .
Mộ Dung Tuyết Ương nhảy xuống ngựa ,cả ngày đi trên đường toàn thân đều mệt mỏi , có thể thấy thân thể của Nhân tộc so với yêu thú yếu hơn rất nhiều .
Bất đắc dĩ , hắn đành nghĩ ngơi một chút . Mộ Dung Tuyết Ương thấy trên mặt nước có một khuôn mặt xa lạ chính là khuôn mặt mới của mình ,cũng không suy nghĩ nhiều , gục đầu xuống giếng uống như bão táp .
“ Thống khoái ! “ Hắn ngẩng đầu lên từ mặt nước rủ tóc một cái , bây giờ đã là vào tháng chín ,những giọt nước theo tóc rơi xuống tí tách , gió lạnh thổi tới , làm cho thịt xương mát lạnh thoải mái .
Con ngựa như được sinh ra một lần nửa , cũng gục đầu xuống mặt nước đớp từng ngụm .
Mộ Dung Tuyết Ương vỗ vỗ vào lưng ngựa , hắn đương nhiên cũng nhận ra được con ngựa này đúng là một con thất tuyệt hão mã ( ngựa có 7 điểm tốt, tự tra sách sẻ hiểu ) , nó vốn cũng là một loại yêu thú , nhưng ba thức đã bị phong bế , chỉ có thể mặc cho người ta sử dụng đẽ cởi . Cả người nó được phủ lên một bộ lông mềm mại trắng toát ,là một con ngựa thuần chủng hiếm có , mang một người trên lưng đã nhiều canh giờ mà một chút mệt mỏi cũng không biểu hiện, có thể thấy được đây là một con thần mã ngày đi ngàn dặm .
Mộ Dung Tuyết Ương tay để trên lưng ngựa , trong lòng có chút buồn rầu , hắn sợ rằng nếu chưa được mở ra ba thức có cơ hội tu luyện , thì chắc cũng không khác gì nó .
Đáng tiếc hôm nay Mộ Dung Tuyết Ương tự thân mình đã khó bảo toàn vừa mới đoạt xá nên cũng không nghĩ đên chuyện cứu người , có thể thấy hắn có thể tự cứu được mình hay không vẫn là một chuyện đáng bàn .
Hắn đi tới bên cạnh một bức tường được làm từ đất bùn , nhìn ra hai bên quan sát .
Bởi vì xảy ra chiến tranh , dân chúng đều sớm trốn ở trong nhà , chỉ nghe loáng thoáng một tiếng gió cũng sợ run , cho nên không có một người nào dám ra đây , ngay cả những quán rượu cũng đều đóng cửa , đi lòng vòng vài chổ , thì hắn chỉ nhìn thấy vài biển hiệu khách sạn , bị gió thổi qua lắc lư nhè nhẹ ...
( hết phần kết)