- Em nên suy nghĩ cho kỹ.
- Em suy nghĩ kỹ rồi. Em ở lại đây cùng Bảo cho đến hết hè. Khi nào con quay trở lại trường học, em sẽ đưa con về. - Giọng Vĩ uể oải song kiên quyết.
- Anh còn nhiều việc ở nhà, không thể cứ ở đây mãi được.
- Em đang nói rằng em ở lại đây cùng bé Bảo. Anh có thể về lo công việc.
- Còn anh nói rằng anh không thể để hai mẹ con ở cái vùng đất hoang vu này, sau bao nhiêu chuyện đã xảy ra, không khí chết chóc đã bao phủ khắp Trại Hoa Đỏ. Lỗi là ở anh, đừng giận anh vì việc đó.
- Em sẽ không sao, kẻ hay đe doạ em đã chết rồi. Ở đây không khí trong lành, em sẽ rất ổn. Anh chẳng đã nói thế là gì.
- Còn người đã hại em. Giờ này lão đang lẩn khuất ở một xó xỉnh nào đó có Chúa mới biết được, và sẵn sàng nhảy xổ ra bất cứ lúc nào. Anh không thể để em ở lại đây mà không có người bảo vệ.
- Trại Hoa Đỏ rất đông người. – Vĩ mỉm cười. – Em biết cách tự bảo vệ mình, không phải lo cho em.
- Em điên rồi. – Lưu dường như đã mất hết kiên nhẫn. - Tuỳ em quyết định. Anh phải quay về thành phố ngay chiều nay. Ở công ty đang rất nhiều việc, Sương nhắn tin cho anh liên tục vì điện thoại không gọi được.
- Vâng. Để em chuẩn bị quần áo cho anh. – Vĩ vội vàng đứng dậy để tránh bị Lưu thuyết phục thêm lần nữa.
Kể từ đêm khánh thành Trại Hoa Đỏ, Vĩ như người mất hồn. Tuy nhiên trạng thái suy sụp trong cô dần biến đổi. Chỉ vài ngày trước thôi, không khí thù địch vô hình ở cái trang trại này như muốn xua Vĩ về thành phố, nhưng giờ cũng lại chính nó níu kéo cô ở lại. Vĩ biết mình sẽ phải làm gì nhưng chưa biết bắt đầu từ đâu. Cô vừa suy nghĩ vừa gấp những chiếc áo sơ mi cho Lưu rồi xếp ngay ngắn vào vali. Một cơn quặn lại nổi lên. Vĩ xoắn chặt chiếc áo sơ mi rồi gập người lại vì đau. Đã mười ngày trôi qua, thỉnh thoảng cơn co thắt vẫn truyền nỗi đau từ bụng dưới lên phía ngực trái rồi dừng lại rất lâu ở đó. Nó nhắc nhở cô rằng sự mất mát là có thật, không phải một cơn ác mộng. Khi Ráy đun cho cô một bát nước lá với mùi vị khủng khiếp, chị ta nói giọng lạnh tanh.
- Tôi đã nhìn thấy điều đó.
- Chị đã nhìn thấy gì? – Vĩ thấy âm thanh phát ra từ chị ta u ám đến rợn tóc gáy.
- Nó sẽ rời bỏ cô. Nhưng Ngài cũng mách với tôi rằng điều đó sẽ tốt đẹp hơn cho cô. – Ráy ngửa cổ lên trần nhà, đôi mắt trợn trừng.
- Chị nói điều quái gở gì thế? Tại sao lại tốt hơn cho tôi? – Vĩ thở hổn hển.
- Chính tôi cũng không biết. – Ráy lúng túng, nhìn thẳng vào mắt Vĩ. – Tôi chỉ nghe thấy Ngài bảo tôi thế.
- Ngài là ai?
- Giọng nói đang phát ra từ trong đầu tôi. Nó đã bảo với tôi điều đó từ lúc tôi nhìn thấy cô.
- Ngài… còn nói gì nữa?
- Ngài bảo cô phải nhanh lên, không còn kịp nữa rồi.
- Kịp cho điều gì?
- Tôi không biết. Ngài cũng chỉ cho tôi bóng đen đang bao phủ xung quanh cô, ngày càng dày đặc, và một bóng đen đang đứng ngay đằng sau lưng cô. Nó đứng rất gần và sẵn sàng ra tay bất cứ lúc nào.
Giọng thì thào và vẻ mặt của Ráy khiến cô giật mình quay lại đằng sau ngay lập tức, nhưng chỉ thấy đống chăn gối to tướng đang vứt lộn xộn.
- Không phải, bóng đen đó là vô hình. – Ráy giải thích.
- Trông nó như thế nào? – Vĩ nín thở.
- Tôi không biết. Tôi đã cố gắng, mà không thể nhìn thấy nó. – Ráy mở to tròng mắt trắng dã vẻ bất lực.
- Nó không chỉ đe doạ mình cô, mà đe dọa tất cả những ai đang đứng trước mặt cô. Nó cũng chính là cái bóng của cô, phần còn lại của cô. Chính cô đang dẫn dắt nó, nhưng cũng chính cô có thể kiềm chế nó.
- Tôi chưa hiểu. Nghĩa rằng nó chính là tôi?
- Không phải thế, một bản thể hoàn toàn khác, sẵn sàng đâm dao vào cổ cô bất cứ lúc nào nếu cô quay lại nhìn nó.
Cơ thể Ráy bắt đầu rùng rùng như trong một cơn co giật vô thức. Vĩ nhớ lại rằng bất cứ khi nào Ráy đưa ra những lời tiên đoán, giọng chị ta khác hẳn. Nó thông thái hơn vẻ cục mịch thừơng ngày của Ráy, như thể của một người hoàn toàn khác. Vĩ đã từng nghe những chuyện nhập đồng và rất có thể Ráy có khả năng dẫn nhập. Quả nhiên, sau đó trạng thái của Ráy trở lại bình thường. Ráy nhắc nhở cô uống thuốc và cằn nhằn rằng công sức đun thuốc của chị ta không phải để đổ xuống cống, và Vĩ nên tỏ lòng biết ơn bằng cách uống hết bát thuốc có mùi vị phát ói đó. Vĩ đã uống hết sạch mười hai bát thuốc sắc của Ráy chỉ để làm chị ta hài lòng và tận dụng thời gian hỏi thêm về những điều mà chị ta nhìn thấy. Nhưng tuyệt nhiên sau bận đó Ráy chẳng nhìn thêm được “bóng đen” nào nữa. Những hình ảnh Ráy đưa ra khiến Vĩ liên tưởng tới trò chơi Rồng rắn lên mây mà lần này cô đóng vai kẻ đi đầu, tha theo đằng sau một lũ rồng rắn nữa, cả cái đuôi có bộ mặt hắc ám đang nấp sau lưng mà cô không thể nhìn thấy.
Vĩ nghe vọng những âm thanh văng vẳng từ rất xa rồi vang khắp căn nhà sàn. Cô thấy mình tách khỏi cơ thể và ngay tức thì nhìn thấy khuôn mặt của chính cô đang dẫn đầu đoàn rồng rắn. Khuôn mặt cô sợ hãi, nhăn nhúm đến khổ sở, nó không phải là khuôn mặt của đứa trẻ 12 tuổi, nó đúng là cô bây giờ, đang dang hai tay che chắn cho cái đuôi rất dài phía sau. Những tiếng cười khanh khách nổi lên, tiếng bước chân nện thình thịch lên mặt sàn và nó dội vào ngực làm cô đau đớn. Lũ trẻ bắt đầu đọc đồng thanh.
Rồng rắn lên mây
Có cây núc nắc
Có nhà khiển binh
Hỏi thăm thầy thuốc có nhà hay không?
Bóng người đứng cuối hàng đang nấp sau thân hình của chính cô khiến cô không thể nhìn rõ mặt. Nó ẩn hiện làm cô hoa mắt. Vĩ thấy máu dồn lên đỉnh đầu, má cô nóng bừng. Cô muốn túm lấy nó nhưng chính cơ thể đang che chắn cho nó đã cản cô lại. Đúng lúc ấy tiếng gọi của Lưu lẫn vào giữa âm thanh ồn ã đó. Vĩ vội quờ tay vào chiếc túi xách. Cô cuống cuồng lục tìm và lập cập với chai nước tu ừng ực. Lưu mở cửa phòng.
- Đã xong chưa em?
- Sắp xong rồi, em đang tìm cho anh chiếc áo ngủ.
- Em uống thuốc gì vậy? – Lưu nhìn chiếc lọ màu vàng cam trên tay cô nghi ngờ.
- Vitamin. – Vĩ mỉm cười. – Em hơi chóng mặt nên uống vài viên Vitamin tổng hợp.
- Ừ, em nên dùng thuốc bổ. Em chuẩn bị ra ăn trưa nhé. Chị Ráy chuẩn bị xong rồi. – Lưu nói xong đóng cửa phòng lại.
Vĩ gấp thêm cho Lưu hai chiếc sơ mi nữa, cố kéo dài thời gian thật chậm chạp. Cô thấy hơi thở ổn định trở lại. Những âm thanh ồn ã ban nãy đã biến mất. Đúng lúc đó, Vĩ thoáng thấy một vật chuyển động bên mắt phải. Cô nhìn ra ngoài cửa sổ. Người phụ nữ đứng dưới sân đang vẫy tay ra hiệu cho Vĩ, chị ta có ý muốn nói chuyện với cô. Cô gật đầu, ý nói liệu có thể chờ một lát cho cô xong việc này được không. Người kia chỉ tay lên nhà lầu và quay đi.
Hôm nọ, khi tìm thấy bé Bảo đang chơi ở ngôi nhà gỗ dán giấy sặc sỡ, Vĩ mới biết rằng chị ta cũng có thể bập bẹ được một ít tiếng Kinh.
- Tôi tên là Di. - Chị ta tự giới thiệu. - Bảo ngoan lắm
Di nhìn Bảo bằng đôi mắt long lanh kỳ lạ và Vĩ để ý chị ta luôn chiều theo mọi ý thích của thằng bé.
- Tại sao chị không đi cùng mọi người? – Vĩ hỏi câu mà cô đã muốn hỏi từ hôm nhìn thấy chị ta phục vụ xiên bê và giơ tay cùng những người ở lại.
- Tôi quý bé Bảo lắm. Nó rất ngoan. – Di vẫn không rời mắt khỏi Bảo.
- Nghe Ráy nói chị cũng có con trai.
- Nó chết rồi. – Đôi mắt chị ta đỏ hoe.
- Tôi xin lỗi, nhưng vì sao cháu…?
- Bị ma rừng bắt mất.
- Tôi không hiểu.
- Một hôm tôi đi hái lá thuốc. Nó đi cùng, chỉ chơi bên cạnh nhưng khi tôi quay lại không thấy nữa. Nó bị ma rừng bắt mất, thầy mo bảo thế, tất cả mọi người đều bảo thế.
- Tại sao chị không đi tìm, biết đâu thằng bé chỉ bị lạc thôi.
- Tôi tìm rồi, tìm một tháng không thấy. Chắc chắn ma rừng đã bắt nó. Bản này bị mất nhiều trẻ con như thế. Chúng ốm bệnh rồi chết, còn nhiều đứa khác bị ma rừng bắt.
- Thảo nào tôi thấy trong bản không có trẻ con. – Vĩ kinh ngạc. – Con trai chị bị mất tích từ bao giờ?
Có vẻ như Di không hiểu lắm ý nghĩa của từ “mất tích” nên chị ta im lặng.
- Ý tôi là ma rừng đã bắt con trai chị từ khi nào?
- Ba năm trước. Nếu còn sống thì nó cũng lớn như Bảo. Chồng tôi chết sớm nên mất nó rồi, tôi không còn gì nữa. – Di khóc nấc lên.
- Tôi xin lỗi.
Vĩ hoàn toàn thương cảm, nhưng để an ủi người phụ nữ này thật khó khăn. Cô chỉ biết ngồi yên đó và miệng liên tục “xin lỗi”. Sau đó Di lấy cho Vĩ xem một bức ảnh hình vuông gói trong chiếc khăn thêu. Đó là kiểu ảnh “lấy ngay” mà có lẽ một vị khách nước ngoài nào đó từng mò mẫm đến vùng này hảo tâm tặng cho mỗi người một chiếc. Nó không nét lắm nhưng vẫn rõ mặt mũi một đứa bé chạc bốn tuổi, đôi mắt ngơ ngác trên khuôn mặt đen nhẻm và mái tóc lưa thưa cháy nắng. Vĩ xót xa. Đúng là nếu còn sống đến giờ này thì cậu con trai Di khoảng bằng bé Bảo. Đó chính là lý do khiến Di quấn lấy thằng bé. Vĩ thấy xao lòng. Cô ngắm bé Bảo đang chơi những mẩu gỗ ở gần đó. Vậy mà đã có lúc…
- Mẹ, ba chờ lâu rồi.
Bảo mở cửa phòng và cất giọng giục giã vẻ người lớn.
- Ừ, mẹ ra ngay đây.
- Có phải chỉ mình ba về thành phố còn mẹ con mình được ở lại không mẹ?
- Ừ, mẹ và con ở lại.
Bảo hét lên sung sướng.
- Thế mà con cứ tưởng ba trêu con.
Hôm đó Di đã thì thào với cô một câu sởn tóc gáy.
- Bản này bị ma ám. Nếu chị muốn “làm tốt” cho tất cả mọi người, tôi cho chị mượn cái này.
Di đưa cho cô một hình nộm độn bằng cỏ khô. Trông nó giống một thứ đồ chơi của trẻ con nhưng khi chị ta nói ra công dụng của nó, Vĩ thấy ghê người. Nhưng cuối cùng cô vẫn cầm, vì phép lịch sự. Vĩ hiểu từ “làm tốt” của chị ta nghĩa là “giữ an toàn”.
- Xong rồi chứ em? – Lưu giả làm bộ mặt đói lả khi Vĩ mở cửa phòng bước ra. – Anh phải ăn để còn về sớm.
- Hai bố con cứ ăn trước. Em xuống nhà rửa mặt một lát. - Vẫn canh cánh về lời hẹn ban nãy với Di, Vĩ nói dối.
Cô đi xuống sân và bước thẳng ra nhà lầu. Di đã ngồi sẵn ở đó chờ cô, lưng xây lại, đầu hơi cúi xuống.
- Chị Di, chị muốn nói chuyện với tôi?
Di giật mình xoay người lại. Vĩ thấy khuôn mặt của chị ta có vẻ bị kích động và hồi hộp. Hai bàn tay Di nắm chặt lấy chiếc khăn thêu trên cổ.
- Có chuyện gì vậy? – Vĩ hơi lo lắng.
- Tôi muốn chỉ cho chị cái này?
- Ở đâu?
- Nó ở xa đây.
- Nó là cái gì?
- Đó là… - Di im lặng như muốn tìm từ để diễn tả.
Vĩ mở to mắt chờ đợi, vốn tiếng Kinh của Di không nhiều nhưng cô đoán rằng “nó” ở đây là một vật gì đó rất đặc biệt, rất quan trọng và Di đang cố gắng giải thích rõ cho cô hiểu. Tuy nhiên, Vĩ chưa biết “nó” thuộc phạm trù gì để có thể gợi ý từ cho Di.
- Đó là một… - Di khoát đôi bàn tay. - Tôi tìm thấy, tôi sợ quá. Chết… chết… chết rồi.
- Ai chết? – Vĩ hỏi dồn. Cô thấy chân mình run lẩy bẩy.
- Tôi không biết. – Đôi mắt Di sợ hãi, nhưng là vẻ sợ hãi của một người ấu trĩ. - Tôi nghĩ cô biết. Tôi không muốn kể cho ai. Ngài sẽ làm tôi chết.
- Ai sẽ làm cô chết? Cô sợ ai?
- Ma rừng. Ngài đã bắt hết chúng tôi. Cô đừng kể với ai. Nếu người khác biết chuyện này và kể lại với ma rừng, Ngài sẽ…. – Di im bặt. Chị ta dường như sợ hãi thứ gì đó đằng sau lưng Vĩ.
Theo phản xạ, Vĩ quay ngoắt lại, nhưng dưới sân chỉ có hai vợ chồng gìa đang chăm sóc luống cây. Bà già đang ngẩng lên nhà lầu, thấy Vĩ nhìn xúông vội vàng ngoảnh mặt đi. Bà ta sợ gì chứ? Còn Di sợ gì? Cô quay lại, nhìn thẳng vào mắt Di.
- Cô kể lại cho tôi từ đầu. Tôi không hiểu gì hết, nhưng cô hãy tin ở tôi. Tôi sẽ không kể cho ai khác.
Nhưng Di nhất định không chịu nói thêm câu nào. Chị ta đang trong cơn sợ hãi cực độ. Di lấy ra một tờ giấy và vẽ nguệch ngoạc lên đó.
- Tôi chờ chị ở đây. Tôi sẽ chỉ cho chị xem.
Những đường nét của Di dẫn từ con dốc hẹp xuống khoảng đất trống mà lần đầu tiên cô lạc mất bé Bảo, là nơi cô bị lão thầy mo săn đuổi và cũng là nơi người cứu cô đã được tìm thấy từ dưới vực. Ngòi bút chì tiếp tục vẽ ra con đường ven núi. Chị ta vẽ vách núi và tô nó rất đậm. Vĩ buột miệng.
- Bức tượng hình người cụt đầu.
Di không hiểu ý nghĩa của cụm từ đó nhưng cũng gật đầu.
- Tôi ra đó bây giờ. Nếu chị chưa ăn cơm thì ra sau cũng được.
Vĩ ngạc nhiên. Hiển nhiên là Di đang sợ hãi, nhưng nếu chị ta vừa tìm thấy một xác chết thì không thể thong thả như vậy được. Logic thông thường với bất kỳ một người có đầu óc bình thường nào khi vừa phát hiện ra một xác chết sẽ mặt cắt không còn hột máu và hô hào mọi người đi theo mình ngay lập tức. Còn Di dường như không vội vã lắm. Điều đó càng làm Vĩ ngạc nhiên. Cô gật đầu đồng ý rồi tất tả quay về nhà sàn. Lưu đã ăn xong, mặc quần áo chỉnh tề và va li để ở bên cạnh. Nhìn thấy Vĩ, anh có vẻ không hài lòng.
- Em đi đâu mà lâu thế? Anh chờ em về để tiễn anh ra cổng.
- Em kiểm tra mấy luống hoa dưới sân bị dập nát hết cả. Lũ gà cứ bị sổng ra ngoài thì phải.
- Em có sao không? – Lưu quan sát khuôn mặt Vĩ.
Cô đưa tay lên trán lau mồ hôi. Hẳn là sau cuộc gặp vừa rồi, nét mặt Vĩ hết sức không bình thường. Vĩ cố mỉm cười.
- Không, em có sao đâu.
- Em chắc không? Anh vẫn chờ đợi em về cùng bây giờ đây.
- Không, anh cứ về trước. Em nói thể thôi, có thể chỉ ở đây vài ngày nữa là em cũng về.
- Anh hy vọng thế. Em ở đây một mình anh không yên tâm.
- Em đâu có một mình. Còn Bảo nữa mà.
- Cậu nhóc ấy à? – Lưu phì cười.
- Con đâu rồi anh?
- Ban nãy thấy kêu đau bụng chui vào phòng nằm rồi.
- Nó có sao không? – Vĩ lo lắng.
- Chắc cũng không sao. Ngủ rồi. Anh đi nhé. Chào em.
- Không, để em xúông tiễn anh.
Vĩ xách bớt cho Lưu một chiếc túi nhẹ. Cô đứng ngoài cổng gỗ cho đến khi xe Lưu tiến dần ra cổng. Lưu dừng lại, anh thò cổ ra ngoài và hôn phớt lên má Vĩ. Đôi môi anh lạnh toát nhưng trán thì lấm tấm mồ hôi.
- Sớm về nhé. Anh chờ.
- Vâng. Thỉnh thoảng gọi điện cho em nhé.
- Nếu có sóng. – Lưu mỉm cười rồi kéo dần cửa kính lên.
Vĩ quên khuất mất cái cảnh điện thoại hầu như không bao giờ có sóng, cô cũng bật cười rồi giơ tay vẫy cho đến khi chiếc xe của Lưu khuất sau rừng lá mới quay vào. Vĩ chợt chững lại. Chữ Trại Hoa Đỏ trên tấm biển gỗ bị nước mưa mấy hôm vừa rồi ngấm vào khiến sơn tróc từng dòng đỏ ngầu. Nó hoen loang lổ hệt như những vệt máu rỉ ra từ trên thái dương của xác chết được tìm thấy dưới vực. Vĩ thấy hoa mắt, cô vội vàng bước vào sân trong.
Vĩ đứng bần thần một lúc lâu. Sân trang trại vắng tanh vắng ngắt. Cô nhớ ra cuộc hẹn kỳ quặc với Di. Cô không tin Di phát hiện ra một xác chết nào đó nữa nhưng qua thái độ của chị ta, Vĩ cho rằng hẳn có chuyện gì đó nghiêm trọng và cô cũng rất tò mò muốn biết Di đã tìm thấy cái gì. Bụng đói meo, nhưng Vĩ vẫn đi về phía triền dốc. Chợt cô nghe thấy Bảo gọi tên cô.
- Mẹ ơi, con đau quá. - Bảo thò đầu ra từ nhà sàn.
- Sao vậy con? – Vĩ hốt hoảng.
Cô vội vàng chạy lên thang và mở cửa phòng.
- Con bị đau bụng.
- Đau thế nào?
- Ở đây? - Thằng bé chỉ lung tung các phía, mặt nó tái lại vì đau. Nhưng sau đó cơn đau có vẻ dịu đi, nó lại lim dim mắt ngủ. Tuy nhiên một lúc sau lại thổn thức trong giấc mơ.
Vĩ không yên tâm. Cô ngồi lại bên thằng bé và vuốt mái tóc nâu óng. Nước mắt cô chảy ướt má. NÓ đã không còn nữa. NÓ tách khỏi cơ thể cô rồi. Chừng nửa tiếng sau, Vĩ chỉnh lại gối cho Bảo khi thấy tiếng ngáy của nó nhè nhẹ an bình. Cô lặng lẽ đứng lên và đi ra ngoài, khép cửa phòng lại. Cô cảm thấy hơi ngại vì đã để Di phải chờ quá lâu. Nhưng chỉ vài phút sau, Vĩ đã quay trở lại phòng mình, cô lật gối, lấy ra con dao nhọn bé tí xíu mà Ráy khuyên cô nên để dưới đề phòng tà ma.
- Những đứa trẻ không thành hình thường quay về vào lúc nửa đêm để quấy quả bố mẹ chúng. - Chị ta nói.
- Tôi mong cho nó quay trở lại. Tôi muốn được nhìn thấy nó, không rõ hình hài cũng được.
- Cô điên rồi, nó không thành người nữa, cũng chẳng ra ma. Nó đã bị ma rừng bắt mất phần hồn để sai khiến như nô lệ.
- Chị mới thật sự là điên rồ, tôi không nghe những câu chuyện bệnh hoạn ấy. – Vĩ giận dữ và cô lấy cớ mệt để đuối Ráy ra ngoài.
Tuy nhiên, Ráy vẫn lừa lúc cô ngủ say để nhét con dao xuống dưới gối.
Vĩ thận trọng bước từng bước xuống con dốc. Cô không thấy đói nhưng hơi lả đi. Nếu nán lại ăn cơm thì e rằng Di sẽ phải đợi quá lâu, và chưa biết chừng đầu óc ấu trĩ của chị ta lại xui khiến làm những chuyện kỳ quặc gì đó cũng nên. Cô cần phải biết Di đã nhìn thấy cái gì, và điều gì luôn làm chị ta cũng như những người khác ở trang trại này sợ hãi đến như vậy. Vĩ thấy thái độ của chị ta, cả hai vợ chồng già, cả A Cách và cả Ráy đều có điều gì đó khuất tất. Rõ ràng đó không phải là ma rừng, nhưng là cái gì thì Vĩ chưa biết. Cô cảm thấy trước mặt mình có một tấm màn đen bịt kín, nó lay động với đầy những đe dọa đằng sau. Chỉ cần cô vén lên, thì sẽ nhìn thấy nó. Chỉ cần vén lên thôi. Vĩ đã xuống tới khoảng đất trống. Cô đứng ra giữa và cứ đứng nguyên đó một lúc. Vĩ nhìn thấy mình nằm ngay trên mặt đất, chết lịm với khuôn mặt khả ố của lão thày mo ở phía trên, rồi cô nhìn thấy cái xác dập nát đầy máu được đặt trên nền đất. Máu loang ra làm cô chóng mặt. Đột nhiên, cô nghe có tiếng soạt khẽ từ trong bụi rậm. Vĩ quay phắt lại. Cô lùi dần ra gần mép vực, đôi mắt cô căng tứ phía và bàn tay nắm chặt con dao gọt hoa quả. Giờ đây mép vực là điểm an toàn nhất, nó không cho phép cô lùi lại nhưng cũng đảm bảo rằng chẳng có thứ gì nhảy tót lên từ dưới đáy vực được. Ngay cái hôm khủng khiếp ấy, lão thầy mo đã biến mất. Cô và Lưu đã tính đến các trường hợp lão sống lẩn lút xung quanh đây, nhưng rồi lại thống nhất rằng lão làm việc đó chẳng để làm gì. Đây là một nơi không dễ sống nếu như không có chí ít là một căn nhà dột nát để chui ra chui vào. Và Vĩ cũng cho rằng lão chả tội gì ôm một đống vàng để sống chui rúc như thời tiền sử. Tuy nhiên, bây giờ suy luận đó của cô đã có phần lung lay. Bàn tay cô nhớp mồ hôi ra cái chuôi gỗ của con dao. Có nó, cô cảm thấy vững tâm hơn. Tiếng sột soạt lại nổi lên, lần này gần hơn. Bất thình lình, một cái bóng đen đúa nhảy xổ ra khỏi bụi rậm, Vĩ hét lên thất thanh. Cái bóng đen khựng lại, đôi mắt ánh lên tia sáng xanh lè như được phản quang. Là một con chó rừng, cô giật mình nhìn kỹ, nó đen tuyền, trông quen quen. Lạy Chúa, nó là con chó mà lần đầu tiên đến trang trại cô đã nhìn thấy. Tại sao nó lại đến được tận đây? Hay nó vẫn còn thù gia đình cô vì đã chẹt chết người bạn kia của nó. Vĩ huơ con dao lên. Con chó có vẻ sợ hãi, nó nguẩy đầu rồi quặp đuôi chạy biến vào trong bụi rậm. Vĩ không thích bất cứ con vật nào màu đen, những con vật đen luôn gợi lên một điều gì đó chẳng lành. Cô thõng hai tay xuống và cảm thấy mất hết cả sức lực. Rồi cô nghe thấy một âm thanh mơ hồ quen thuộc, nó rõ dần, tiếng sáo vẫn an ủi tâm trí cô giờ trở nên gấp gáp và ai oán. Kỳ lạ thật, người đàn bà cô gặp trong ngôi nhà cổ cứ thỉnh thoảng lại thổi sáo. Cô muốn gặp lại chị ta một lần nữa. Vĩ chợt quên khuấy mất lý do cô đi xuống đây. Cô vội vã men theo đường ven núi. Cô cần chị ta lý giải về tiếng sáo kỳ quặc này. Cả tiếng sáo nữa, nó cũng không bình thường chút nào. Mọi thứ ở đây đều không bình thường, cứ như thể một căn phòng đã lâu không có người ở nên chủ nhân phải phủ vải bọc lên toàn bộ đồ đạc trong phòng. Vĩ muốn hất tung những tấm vải đó lên. Khi bức tượng hình người cụt đầu hiện ra trước mắt cô, Vĩ hơi khựng lại, lần nào nhìn thấy nó, Vĩ cũng thấy rùng mình. Có thể vì nó to lớn và đen sậm, màu đen như không phải của đá núi mà tích tụ bóng đêm của hư vô và những làn khóc bốc lên từ vực thẳm để trát thành một hình nhân ai oán. Cô chợt nhớ ra cuộc hẹn với Di, Vĩ rảo bước nhanh hơn. Chị ta đã chờ Vĩ đến hơn bốn mươi phút rồi. Tiếng sáo vẫn thúc giục nhưng Vĩ không để ý, cô chưa nhìn thấy Di, có lẽ chị ta chờ lâu quá nên đã bỏ về rồi. Nếu đúng như lời hẹn thì Vĩ đã phải nhìn thấy chị ta ngay khi bức tượng hiện ra trước tầm mắt, cho dù so với tảng đá núi khổng lồ đó, chị ta chỉ như một chấm đen nhỏ xíu. Vĩ đã bước đến sát chân tượng, hơi lạnh từ trong lòng hang đá phả ra khiến lớp mồ hôi trên da Vĩ dường như muốn đông cứng lại. Chị ta không thể về, nếu chị ta về Vĩ đã phải gặp trên đường. Rõ ràng là có chuyện quan trọng Di mới hẹn cô ra đây, hay chị ta lừa Vĩ. Bất giác, cô hơi lùi lại rồi nắm chặt lấy phần gố mộc của con dao. Cũng dám lắm, chị ta cũng không có thái độ gì là bình thường, nhưng chị ta trốn ở đâu được?
- Diiiiii. Chị Di, tôi đến rồi đấy.
Tiếng gọi của cô vọng vào lòng hang đá rồi luồn ra thành những âm thanh rền rĩ y như hôm bé Bảo đùa nghịch hét vào đó. Vĩ băn khoăn, cô nhìn vào trong hang đá tối đen. Chả có lý do gì để cho rằng Di đang nấp ở đó. Phía trên vách núi trống trơn, và bên này là vực thẳm. Vĩ cúi thấp xuống dưới bức tượng để đi sang phía bên kia. Con đường dốc lên trước tuyệt nhiên không một bóng người. Tiếng sáo đột ngột im bặt. Vì nó tự nhiên ngừng lại nên Vĩ mới nhớ ra người đàn bà vẫn kiên nhẫn thổi sáo từ nãy đến giờ, kiên nhẫn thổi đi thổi lại một bản nhạc kỳ dị. Bầu trời đột ngột tối sầm do mặt trời vừa chui sau một đám mây dày. Không có tiếng sáo, không gian yên tĩnh một cách đáng ngờ. Cả khu rừng như đã chết, những vách núi đá như đã chết, và những cơn gió rừng cũng nín lặng theo cho dù chúng không có linh hồn để có thể chết đi được. Vĩ cắn chặt môi, giờ cô chỉ còn nghe thấy tiếng thở và nhịp tim đập của chính mình. Không có gì cả. Tuy nhiên… Vĩ vừa cảm thấy một cái gì đó. Nó làm cho cô thấy bất an. Nó khiến gáy của cô, làn da đầu phía sau cô tê rần, trĩu nặng. Vĩ từ từ quay đầu lại. Cô xoay đầu, không xoay người, đôi con mắt bất động. Và khi mới chỉ xoay một góc chín mươi độ, máu trong người Vĩ dường đông đặc lại. Lần đầu tiên cô biết đến cơn tột cùng của sợ hãi. Nó như chiếc vòi bạch tuộc đu đưa từ dưới đáy vực và rút hết nguồn sinh lực trong cơ thể cô từ lòng bàn chân cho đến tận đỉnh đầu. Vĩ há miệng để hớp không khí.
- Ôi, mẹ ơi.