Mộ Dung Tuyết Ương dừng chân ngồi xuống, lúc này mới dùng thần thức tinh tế quan sát thân thể mới.
Bất quá theo luồng thần thức xâm nhập vào trong cơ thể, nội tâm của hắn càng ngày càng nặng nề, cuối cùng cũng không có nửa điểm vui mừng.
Nguyên lai, thân thể của Nhân tộc so với yêu thú lại kém xa như vậy.
Ngay cả yêu tộc hoang dã nhất cũng có thể hóa thân, có thể tu luyện công pháp, phương pháp vận hành linh khí cũng khác biệt rất lớn.
Đối với một yêu hồ phong hoa tuyệt đại, thì điều gì là trọng yếu nhất?
Đầu tiên là yêu mỵ mà không mất vẻ cứng rắn, lạnh lùng mà không mất đi vẻ phong lưu tiêu sái. Chuyện này đối với thân thể mới mặc dù chỉ khoảng mười sáu tuổi, nhìn phải nhìn trái khuôn mặt có thể coi như tuấn tú, mấu chốt là da dẻ trắng trẽo so với thân thể trước đây của Mộ Dung Tuyết Ương thiếu điều còn trắng hơn một chút.
Nhưng kế tiếp, có một điều mà Mộ Dung Tuyết Ương không thể nào tiếp nhận được.
Nguyên lai loài người đúng là không có nội đan .
Chuyện này kỳ thật cũng không phải là bí mật đối với Mộ Dung Tuyết Ương, vốn dĩ hắn cũng biết, nhưng thật sự là biết quá chậm, chấp nhận việc này có một chút khó khăn .
Trong việc đoạt thân xác mới vốn Mộ Dung Tuyết Ương không có thời gian lo lắng lựa chọn, khi hắn tiến vào thân thể này hắn chỉ là một hình bóng mơ hồ chứ không phải là một yêu hồ thật sự.
Đối với yêu thú mà nói, tu luyện đầu tiên quan trọng nhất là luyện hóa nội đan, đây là bước căn bản để mở ra sáu thức, bởi vì có nội đan mới có thể dung nạp thiên địa linh khí, sau khi vào nội đan thì mới chuyển hóa được thành linh lực, khi cùng địch nhân giao chiến thì khởi động nội đan bức ra linh lực .
Nhưng mà, nội đan của mộ Dung Tuyết Ương đã bị hủy khi đối phó với thiên kiếp, thân thể mới này không thể nói đến chuyện luyện nội đan, cho dù muốn luyện hóa một phần nhỏ nội đan của thân thể củ cũng không được.
Thần thức của Mộ Dung Tuyết Ương tiến vào trong phát hiện thân thể mới này căn bản không có đủ điều kiện đẽ luyện hóa nội đan, ngược lại tại bụng dưới lại thấy có một núm màu trắng hình tròn, bên trong tựa hồ tồn trữ một chút linh lực, nhưng còn chưa đủ để Mộ Dung Tuyết Ương thi triển một đòn Linh Tê Chỉ, đáng sợ nhất chính là không có nội đan, linh lực sẻ không thể gia tăng .
Nói cách khác, từ nay về sau Mộ Dung Tuyết Ương không còn có thể tu luyện công pháp được nữa .
Quả thực cái giá này này như một tiếng nổ rung động đất trời, một đệ nhất thất phẩm yêu hồ, tại yêu giới có đẳng cấp vô cùng vinh diệu, được vạn yêu kính ngưỡng , bỗng nhiên trong chốc lát mất đi hết thảy, thậm chí một cơ hội để trở lại cũng không có , cái giá này quả thực bi thảm.
Sự tình đang buồn bả muốn chết, nhưng lại nảy sinh thêm một chuyện.
Mộ Dung Tuyết Tuyết Ương lại phát hiện phía sau trống trơn, ngay cả nữa cái đuôi cũng không có, lại càng không có một chút lông nào, vốn dĩ hắn được mọi người hâm mộ là do bảy chiếc đuôi hồ ly, nếu liền ngay cả một cái đuôi cũng không có, vậy thì có thể xem như là một yêu hồ được sao ?
Mộ Dung Tuyết Ương buồn bực ngồi ở nơi này, gió lạnh thổi tới làm không khí nơi này thật tiêu điều, hắn nhìn quanh , bức tường làm bằng bùn đất bị gió thổi qua, rớt vài mảnh trên đĩnh đầu hắn, Mộ Dung Tuyết chỉ có thể nhảy dựng lên, thế giới này chẳng lẻ không còn một chổ nào cho hắn dung thân .
Hắn vội đến một gốc cây liễu ngồi xuống, giờ phút này Mộ Dung Tuyết Ương đã thoáng tiếp nhận sự biến hóa của thân phận, thậm chí có thể ung dung tiếp nhận đã kích phía sau không có đuôi hồ ly, nhưng mà không có nội đan từ nay về sau không thể tu luyện được nửa, thì điều này Mộ Dung Tuyết Ương thật không thể chịu được.
Sắc trời đã biến đổi rất lớn, lúc trước ở Ngọc Ương sơn hưởng thụ bất quá chỉ là mấy canh giờ trước mà thôi, nhưng chính là lúc này, cảnh ngộ đã cách biệt như trời và đất .
Sáng sớm gió thổi rất mạnh, gốc liễu già cũng không còn có thể là chổ trú ẩn, Mộ Dung Tuyết Ương cả người lạnh như băng, chỉ có ngực là còn chút hơi ấm, hắn lúc này mới nhớ tới, Kỳ hoa Vũ Nguyệt còn để trong túi .
Kỳ hoa dù sao cũng là kỳ hoa, đã trải qua biết bao năm tháng, như cùng xương cốt giống nhau, nửa điểm cũng không có thương tổn nào, làn lông mềm mại trắng muốt phủ trên cánh hoa khẽ nhè nhẹ lay động, làm nảy lên vài phần ý tứ.
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn kỳ hoa cũng không có ý nghĩ gì, nếu là trước kia, lúc tâm tính bất hảo thì đã đem nó một ngụm mà nuốt . Nhưng bây giờ bản thân mình đã không còn là yêu thú, ăn nó cũng không còn có tác dụng. Huống chi hoa này mười phần linh khí, cành hoa khẽ nhè nhẹ chập chờn, tựa như lúc này đang an ủi tâm tình buồn bực của Mộ Dung Tuyết Ương.
“ Cũng được, ta chỉ còn chút linh lực này, không bằng thanh toàn cho ngươi xem sao . “ Mộ Dung Tuyết Ương tính rằng ở bụng dưới có một núm màu trắng có chút linh lực, may mắn là phương pháp vận hành kinh mạch của Nhân tộc và Yêu tộc cũng không sai biệt gì lắm, liền chuyển tất cả các linh lực đó thông qua ngón tay truyền vào Kỳ hoa Vũ Nguyệt .
Kỳ hoa cùng yêu thú bình thường không giống, chỉ cần một phẩm thực lực là có thể huyễn hóa ra hình người .
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không đễ ý đến điều ấy, toàn bộ linh lực rót vào kỳ hoa, tiện tay cắm ở một gốc liễu già, còn bản thân mình thì đến bên cạnh giếng uống mấy ngụm nước .
Miên Tây Bắc cũng quả nhiên là giá lạnh, ngay cả nước giếng cũng mang theo một chút vị mặn, vừa rồi khát nước cũng không nghĩ tới mùi vị của nước Mộ Dung Tuyết Ương cau mày thở dài, vỗ vỗ lên con ngựa trắng nói : “ Loại nước này mà chúng ta cũng thưởng thức nhiệt tình, cũng là thật sự gặp vận rủi”
Con ngựa trắng dường như cũng hiểu được tâm sự của chủ nhân, thân thiết gục vào ngực chủ nhân cọ cọ vài cái .
“ Công tử…… “ một thanh âm nhút nhát từ bên cạnh truyền đến.
Mộ Dung Tuyết Ương còn tưởng là bản thân mình nghe lầm, nhìn chằm chằm vào con ngựa trắng một hồi, mờ mịt không thể hiểu được, khó hiểu nói “ không đúng oa, ngươi là một con ngựa đực, muốn nói cũng nên nói thanh âm nam nhân oa….”
“Công tử…..” . Thanh âm nhút nhát đầy thương cảm lại truyền tới một lần nữa, lúc này rất rõ ràng, là từ phía sau Mộ Dung Tuyết Ương truyền đến.
Hắn vội vàng quay đầu, nhưng lại giật mình kinh hãi .
Chỉ thấy dưới gốc liễu già, có một người đang đứng, bộ dáng mảnh mai yếu nhược đúng là một người con gái trẻ, trên thân mặc một chiếc áo màu xanh có thêu hoa văn hình vầng trăng, phía dưới mặc một chiếc váy màu vàng cũng thêu hình đám mây, một đôi chân nhỏ nhắn dọc theo chiếc váy hơi co lại.Trang phục như vậy giống như là nha hoàn của một nhà giàu nào đấy, do chiến tranh tàn phá, mà nha hoàn này theo chủ nhân chạy loạn bị lạc mất
Mộ Dung Tuyết Ương ngạc nhiên nói: “ Ngươi là ai ? Chạy đến đây lúc nào, ta như thế nào mà không nghe một tiếng động .”
“ Công tử…….” Người con gái có khuôn mặt trái xoan, trắng muốt, cặp mắt đen láy lại to khác thường. ánh lên nét thông minh , khi nhìn người ta thì khiến mọi người đều có mong ước được bảo bọc che chở .
Nghe thanh âm người con gái goị mình một tiếng “công tử”.Mộ Dung Tuyết Ương càng kỳ quái hỏi : “ Ngươi như thế nào gọi ta một tiếng công tử , chứ không phải nhận lầm người chứ ? “ .
“Chủ nhân !” người con gái thấy Mộ Dung Tuyết Ương không nhận ra mình , đột nhiên quì xuống , trong mắt ủy khuất chảy ra hai dòng thanh lệ .
(hết phần thượng)