Ở tỉnh Vân Nam có má»™t khu rừng ráºm bao la toà n là đá tảng cháºp chùng, hòn thì uy nghiêm như má»™t thiá»n sư nháºp định, hòn thì cheo leo như lÆ¡ lá»ng giữa không trung, thá»±c là má»™t cảnh kỳ vÄ© lạ lùng xứng đáng vá»›i tên gá»i "Thiên hạ đệ nhất kỳ Quan".
Cứ theo truyá»n thuyết thì vùng nà y từ khai thiên láºp địa vốn là biển cả, trải qua nhiá»u cÆ¡n biến động địa chất nước biển khô Ä‘i bà y ra đáy biển toà n là đá tảng biến thà nh má»™t vùng bao la toà n đá và đá.
Bá»—ng đột nhiên giữa chốn hoang vu xuất hiện má»™t trung niên thư sinh vá»›i dáng vẻ phong trần Ä‘ang cháºm rãi băng theo lối đá Ä‘i và o. Hình dung thư sinh tuy rất tiá»u tụy nhưng vẫn không dấu được nét tinh anh ánh lên đôi mắt sáng quắc.
Thư sinh Ä‘i đến trước cá»a rừng đá, ngá»a đầu lên nhìn chỉ thấy trên má»™t tảng đá lá»›n cheo leo có viết bốn chữ: "Thiên khai dị cảnh" bằng nét sÆ¡n đại tá»± mà nét bút vô cùng xương kÃnh không biết do tay danh bút nà o viết lên.
Hai bên tảng đá cheo leo ấy lại có hai tảng đá rất lá»›n, Ä‘á»u có viết hai dòng chữ, má»™t bên đỠbốn chữ "Äại khà bà ng bạc", má»™t bên cÅ©ng viết bốn chữ là : "Quá»· phá»§ thần công".
Thư sinh muốn dấn bước và o rừng đá ấy, nhưng nhìn chung quanh toà n là những khối đá cháºp chùng trông rất kỳ quái ghê rợn bà y thà nh cảnh váºt như muôn ngà n con quái váºt, bất giác trong lòng hÆ¡i sợ hãi, nghÄ© thầm: "Trong sách du ký cá»§a Từ Hà Khách có câu rằng `Thạch lâm vạn há»™ thiên môn khai, bất á Võ Hầu bát tráºn đồ' (rừng đá mở ra muôn hình vạn trạng như bát tráºn đồ cá»§a Võ Hầu Gia Cát Lượng) nếu không có ngưá»i bản địa ở đây hướng dẫn là m sao ta dám má»™t mình dấn thân và o? Quả là câu thÆ¡ ấy không phải lá»i khoa trương váºy".
NghÄ© váºy, thư sinh trầm ngầm má»™t lúc, nhưng rồi cuối cùng đà nh phải tiến và o rừng đá.
Quả nhiên cà ng và o sâu, cảnh sắc rừng đá cà ng mở ra những vẻ kỳ lệ, đưá»ng lối lại hết sức quanh co, đá liên tiếp đá. Lại có dòng suối ngầm tách ra khá»i má»™t mạch đá nhưng chỉ nghe tiếng nước chảy róc rách đâu đấy, chứ không nhìn thấy nước đâu cả.
Cà ng Ä‘i sâu và o rừng đá thâm u, lại như Ä‘i xuống mặt đất mê cung. Thư sinh hoảng hốt vì không phân biệt được đâu là nam, bắc, đông, tây gì nữa. Chà ng nghÄ© thầm trong bụng: "Thiên khai dị cảnh, thá»±c là danh bất hư truyá»n, chỉ tiếc cảnh hùng vÄ© thâm u thế nà y mà ta không có thì giá» rá»—i rảnh để cứ yên tâm du ngoạn." ChÃnh lúc Ä‘ang nghÄ© như thế thì chân chà ng cÅ©ng vừa bước qua cảnh sắc thảm đạm đầy những loạn thạch xếp cháºp chùng lên nhau. Äá»™t nhiên chà ng nghe có má»™t luồng gió nhẹ, rồi bá»—ng có má»™t ngưá»i xuất hiện sau lưng chà ng, dùng trảo đánh và o huyệt tỳ bà cá»§a chà ng.
Xuất thá»§ rồi ngưá»i ấy má»›i lên tiếng:
- Ngươi là ai? Thư sinh hÆ¡i trầm vai tránh đòn nghiêng mình ná»a vòng theo thế Quái Mãng Phiên Thân di chuyển ra xa đối thá»§ mà không thèm trả lá»i câu há»i trống không ấy.
Ngưá»i kia vươn tay ra thà nh chỉ đánh tiếp và o vai thư sinh, nhưng chà ng cÅ©ng vừa xoay thế thi triển thượng thừa võ há»c chữ "khước" ra hóa giải đòn tấn công cá»§a địch thá»§ khiến chỉ công cá»§a đối phương đánh và o khoảng không, khiến đối phương kinh hoảng vì biết gặp tay cao thá»§, hoang mang há»i gằn giá»ng:
- Ngươi là ai? Nếu không trả lá»i, đừng trách ta đó nhé! Trung niên thư sinh vẫn không buồn đáp, chỉ hÆ¡i di động chân, láºp tức thân đã di chuyển vá» vị trà cÅ©, lưng xoay lại phÃa đối phương.
Ngưá»i ná» bá»—ng cất tiếng hú lên má»™t Chương dà i rồi nói:
- Chỉ má»™t chút nữa là sư phụ ta đến đây, lúc ấy ngươi có muốn nói cÅ©ng không được! Miệng nói váºy, nhưng y cÅ©ng biết hôm nay đã gặp tay võ công tuyệt hảo nên vá»™i xuất chiêu Bà i SÆ¡n Äảo Hải song chưởng cùng má»™t lúc chém xuống, khiến tiếng gió rÃt lên ghê rợn như tiếng sấm sét. Chưởng lá»±c rất mạnh như muốn "dá»i non lấp bể".
Trung niên thư sinh, chá»›p nhoáng láºt ngá»a bà n tay xuất chiêu Huyá»n Äiểu Hoạch Sa dùng đơn chưởng đỠsong chưởng cá»§a đối phương. Äối phương cố váºn dụng hết sức, nhưng cÅ©ng không thể tiến lên được má»™t bước.
Äá»™t nhiên không biết trung niên thư sinh thi triển võ công gì mà ngưá»i ná» bá»—ng nhiên không thấy sức cản cá»§a chưởng lá»±c nữa, thân thể như bị mất trá»ng tâm, chân lảo đảo mấy bước như sắp ngã.
Nhưng ngưá»i ná» cÅ©ng là tay cá»±c kỳ mẫn tiệp, trong lúc nguy khốn vì không còn trá»ng lá»±c liá»n chá»›p nhoáng biến thế chuyển thân vá» vị trà cÅ© rồi phản thế liá»n. Hữu chưởng đánh bạt ra ngoà i, còn tả chưởng cất lên thà nh chiêu Linh Dương Quải Giác đánh thẳng và o mặt thư sinh.
Trung niên thư sinh dưá»ng như không thèm chú ý đến các chiêu pháp biến đổi mau lẹ cá»§a đối phương, chỉ buông má»™t tiếng khen "tốt lắm", song thá»§ hốt nhiên cùng lúc Ä‘iểm và o đùi đối phương.
Thá»±c là thá»§ pháp biến ảo ra ngoà i cả dá»± Ä‘oán cá»§a ngưá»i ná». Quyá»n thế cá»§a thư sinh mau lẹ chá»›p nhoáng qua, như ngưá»i ná» không kịp né tránh thì song thá»§ cá»§a thư sinh đã Ä‘iểm đến khiến y sợ run vì biết không còn kịp tránh đòn.
Nói thì cháºm, nhưng thá»±c sá»± đòn thế ra cá»±c kỳ chá»›p nhoáng, chỉ nghe má»™t tiếng "binh" lá»›n, ngưá»i nỠđã bị trúng chưởng cá»§a thư sinh.
Ngưá»i ná» lảo đảo lùi lại mấy bước, mặt cứ ngây ra nhưng chỉ má»™t phần vì Ä‘au còn phần lá»›n vì quá kinh ngạc trước chưởng pháp cá»§a thư sinh, miệng y há hốc ra đến mấy phút má»›i ấp úng thốt ra:
- Ngươi... ngươi có phải là nhị sư phụ không? Sở dÄ© ngưá»i ná» há»i câu ấy vì chiêu pháp thư sinh vừa đánh ra chÃnh là Thinh Thá»§ Thức cá»§a Äiểm Thương phái.
Ngoà i Äiểm Thương phái không có môn phái võ há»c nà o có thể đánh được Thinh Thá»§ Thức nà y nên ngưá»i ná» má»›i hốt hoảng há»i câu ấy.
Thưá»ng thưá»ng ngưá»i muốn há»c Thinh Thá»§ Thức phải là ngưá»i nháºp môn Äiểm Thương phái từ lúc tám, chÃn tuổi. Nay táºn mắt nhìn thấy công phu siêu tuyệt cá»§a trung niên thư sinh nên ngưá»i ná» má»›i lấy là m kinh ngạc.
Trung niên thư sinh cưá»i má»™t hÆ¡i dà i rồi nói:
- Hoa nhi, ngươi cÅ©ng đã tiến bá»™ vá» võ công lắm rồi đó! Äến đây, chúng ta cÅ©ng nên biết mục Ä‘Ãch cá»§a trung niên thư sinh khi dấn chân và o rừng đá nà y.
Trung niên thư sinh định tâm nhìn ngưá»i ná», trước mắt chỉ thấy má»™t thiếu niên, tuy vá» tuổi tác có phần không tương đồng nhưng cà ng nhìn cà ng thấy giống ngưá»i bạn thân thiết cá»§a chà ng là Mạnh Nguyên Siêu.
Trung niên nhá»› tá»›i bạn là Mạnh Nguyên Siêu cùng vá»›i Vân Tá» La, hiện nay hà nh tung cá»§a Mạnh Nguyên Siêu chưa biết ra sao, chỉ có Vân Tá» La chắc chắn chết mất rồi. NghÄ© tá»›i đó, thư sinh không ngăn được hai dòng lệ thảm vì tiếc thương má»™t ngưá»i bạn.
Riêng thiếu niên thì lại rất vui mừng, vội và ng chắp hai tay vái trung niên thư sinh:
- Nhị sư phụ, đệ tá» không ngá» ngưá»i lại vỠđây sá»›m thế, còn đại sư phụ có được khá»e mạnh chăng? Nguyên lai trung niên chÃnh là Ân Cừu Thế, là má»™t trong Äiểm Thương Song Kiệt, còn thiếu niên là đệ tá» cá»§a môn phái nà y tên gá»i là Dương Hoa theo ngưá»i sư huynh cá»§a Ân Cừu Thế là Bốc Thiên Äiêu. Trước đây bảy năm, đột nhiên Bốc Thiên Äiêu thá» tá» chÃnh và o ngà y Dương Hoa bị cừu nhân bắt Ä‘i. Vá» cái chết cá»§a sư phụ, Dương Hoa ngá» trong ấy còn ẩn nhiá»u Ä‘iá»u bà máºt nên gặp mặt nhị sư phụ y há»i ngay:
- Nhị sư phụ, vá» cái chết cá»§a sư phụ con trước đây sá»± thá»±c ra sao, xin ngưá»i cho con biết tưá»ng táºn.
Y Chương tưởng lại thá»i trước đây má»›i gặp sư phụ được má»™t thá»i gian ngắn đã xảy ra đột biến, dẫn đến cái chết cá»§a phụ thân y. Phụ thân y cÅ©ng là má»™t võ sư có tiếng, không hiểu vì nguyên nhân gì bá»—ng nhiên và o má»™t buổi chiá»u ấy ông ấy thắt cổ tá»± ải chết khi y còn rất nhá», nên ấn tượng vá» ngưá»i cha rất mÆ¡ hồ chỉ mang máng nhá»› rằng, hôm ấy tá»± nhiên phụ thân cho gá»i y và mẫu thân tá»›i như muốn nói má»™t Ä‘iá»u gì đó rồi sau ông không nói gì cả mà lại tá»± ải chết.
Khi xác còn ở nhà , mẫu thân y và cô cô y dắt nhau bỠđi mất.
Linh tÃnh báo cho y biết có lẽ thá»§ phạm gây ra cái chết cá»§a thân phụ y chÃnh là cô cô, nhưng lúc ấy y còn nhá» lắm nên chỉ dám ngá» vá»±c trong bụng váºy thôi, chứ không dám nói vá»›i ai cả.
Y nhá»› lại lúc ấy có hai ngưá»i khách lạ đến tá»± xưng là bằng hữu rất thân thiết vá»›i phụ thân y và dắt y Ä‘uổi theo tìm mẫu thân và cô cô y.
Hai bằng hữu cá»§a cha y sau nà y chÃnh là đại sư phụ Bốc Thiên Äiêu và nhị sư phụ Ân Cừu Thế.
Äại sư phụ tướng mạo rất hung dữ nên thoạt đầu y cÅ©ng rất sợ, nhưng rồi đại sư phụ đối vá»›i y rất tốt nên y cÅ©ng dần dần yêu mến, còn nhị sư phụ đối vá»›i y đặc biệt ưu ái, chẳng những dạy võ nghệ mà còn dạy y cả Ä‘á»c sách viết chữ nữa.
Chương ức cá»§a y cuối cùng là thá»i gian ở trên núi Äiểm Thương. Khi ấy nhị sư phụ không hiểu vì việc gì vắng mặt tại nhà và đại sư phụ không biết nguyên do gì bị trúng thương rất nặng phải nhá» y cõng đến nhà Lăng bá bá cÅ©ng ở trên núi để dưỡng thương.
Nhá»› lại thá»i gian ấy, đến bây giá» lòng y vẫn còn ná»a sợ ná»a hoang mang.
Lúc ấy y Ä‘ang nằm mÆ¡ mà ng, ná»a thức ná»a ngá»§ trên giưá»ng thì có bốn kẻ lạ mặt đột nháºp và o nhà Lăng bá bá tấn công đại sư phụ. Y nhìn ra thấy Lăng bá bá đã bị trúng thương máu ra ướt đẫm cả chiếc áo mà u trắng nằm rên la thảm thiết.
Y sợ quá nằm co và o má»™t góc giưá»ng, không biết số pháºn cá»§a đại sư phụ ra sao nữa.
Sau đó y bị bốn ngưá»i lạ mặt (sau nà y y má»›i biết bốn ngưá»i ấy gá»i là Äiá»n Nam tứ hổ) bắt Ä‘i giao cho má»™t đạo sÄ©. Äạo sÄ© mang y xuống núi chạy cà ng ngà y cà ng xa đến vùng toà n núi đá tảng nà y.
TÃnh tình đạo sÄ© cá»±c kỳ hung dữ, ông ta đổ riệt cho phụ thân y có ý phản loạn triá»u đình và gá»i cha y là "đại tặc", trong bụng y rất lấy là m kỳ quái vì nếu cha y là "phản tặc" sao không bị bá»n công sai đến bắt mà trái lại khi động quan bá»n huyện quan trong huyện đến đưa ma má»™t cách rất trân trá»ng? Äã nhiá»u lần y muốn trốn khá»i tay tên đạo sÄ© hung ác nà y, nhưng chưa có cách nà o, thì hôm nay bá»—ng nhiên gặp nhị sư phụ ở đây, y không mừng sao được? Äang miên man Chương tưởng chuyện cÅ©, bá»—ng y nghe tiếng cưá»i gằn cá»§a nhị sư phụ Ân Cừu Thế kéo y vá» thá»±c tại.
Ân Cừu Thế cưá»i gằn nói rằng:
- Sự việc của đại sư phụ ngươi, từ từ rồi ta sẽ kể rõ cho ngươi nghe. Ngay bây giỠta muốn ngươi dẫn ta đến gặp sư phụ hiện tại của ngươi đi.
Dương Hoa vừa mừng vừa sợ vội nói:
- Nhị sư phụ, nguyên lai thân thế đại sư phụ ra sao chắc ngưá»i có biết, sau nà y xin nói cho con rõ.
- ÄÆ°Æ¡ng nhiên, vì đại sư phụ ngươi vá»›i ta là hảo bằng hữu, ta sẽ kể cho ngươi nghe chuyện môn phái ta bảy năm trước.
Ân Cừu Thế nói vừa dứt câu bá»—ng nghe có tiếng gió nhẹ thổi tá»›i, chà ng liá»n cong tay như chiếc móc câu, ngón tay cái quặp lại đánh bạt vá» sau lưng. Má»™t ngưá»i lạ xuất hiện đánh "chỉ" và o trên xương tỳ bà cá»§a chà ng. Ân Cừu Thế hô lá»›n:
- Kinh Thần Chỉ Pháp giá»i lắm! Thân liá»n hÆ¡i chùng xuống tránh đòn, chưởng cÅ©ng láºt ra liá»n đánh trúng má»™t mặt đá xẹt ra lá»a như sét đánh.
Dương Hoa hoảng hốt la to:
- Nhị sư phụ, chúng ta cùng là ... cùng là ...
Y định nói "cùng là bằng hữu cả" nhưng chưa kịp nói hết câu thì cả hai Ä‘á»u đã xuất thế và thu thế xong rồi, cùng chắp tay lại nhìn nhau cưá»i lá»›n. Ngưá»i kia không ai xa lạ, chÃnh là sư phụ hiện tại cá»§a Dương Hoa, tên gá»i là Äan Khâu Sinh.
Ân Cừu Thế nói lớn:
- Rất mừng khi thấy huynh đã luyện thà nh Kinh Thần Chỉ Pháp thất truyá»n đã lâu, còn thu được đồ đệ giá»i nữa! Äan Khâu Sinh cÅ©ng cưá»i nói:
- Cẩm Chưởng Công Phu cá»§a huynh cÅ©ng đã lên tá»›i tuyệt đỉnh rồi. Cứ chá»— ta thấy, có lẽ trên Ä‘á»i khó ai có thể luyện được độc chưởng nà y bằng. Còn nói vỠđồ đệ, ha ha, đó chẳng qua là ta hưởng đồ đệ thừa cá»§a huynh đó thôi. Hôm nay huynh đến đây có phải để há»i tá»™i ta chăng? Ân Cừu Thế cưá»i rằng:
- Huynh đã dạy dá»— đồ đệ đến độ xuất sắc như váºy, ta cảm thấy cảm kÃch còn chưa kịp, hà huống nói đến tá»™i? Chỉ lấy là m lạ là tại sao huynh không ở trên núi Không Äá»™ng mà lại Ä‘em đứa trẻ nà y đến đây? Äan Khâu Sinh há»i:
- Nơi nà y không tốt sao? Ân Cừu Thế đáp:
- Không phải là không tốt, nhưng chỉ hiá»m hiểm trở quá, khiến ta tìm kiếm bảy năm qua bây giá» má»›i gặp.
Äan Khâu Sinh cưá»i ha hả:
- Nơi đây phong cảnh cực kỳ tuyệt thú, tại vì huynh chưa có dịp quan lãm hết đó thôi.
Rồi quay sang Dương Hoa:
- Hoa nhi, con hãy mau mang rượu lại đây cho ta.
Ân Cừu Thế theo Äan Khâu Sinh bước thêm và i bước nữa, bá»—ng nhiên trước mắt hiện ra má»™t cảnh hồ nho nhỠđẹp như trong tranh vẽ, chung quanh hồ là kỳ hoa dị thảo, hương thÆ¡m đưa ngà o ngạt nức mÅ©i, cạnh hồ có má»™t hòn đá đứng chót vót má»™t mình, trên hòn đá có viết hai chữ "Kiếm Phong" bằng chữ đại tá»±, cạnh hòn đá chót vót có thêm má»™t phiến đá bằng phẳng viết hai chữ "Kiếm Trì" bằng lối chữ thảo nhá».
Hai hòn đá đứng cạnh hồ soi mình xuống mặt nước long lanh, dưới đáy hồ phảng phất có hình ảnh nụ hoa má»c chung quanh soi ngược bóng xuống nước trong vắt tạo thà nh má»™t bức tranh tuyệt mỹ. Ân Cừu Thế trước cảnh đẹp ấy liá»n than má»™t câu:
- Cảnh nà y tháºt là cảnh đà o nguyên cá»§a cõi trần khiến cho ta đến quên vá» mất thôi! Äan Khâu Sinh kể:
- Tương truyá»n rằng từ Ä‘á»i Minh đại hiệp Trương Äan Phong đã từng đến đây luyện kiếm trong ba năm, hằng ngà y vẫn thưá»ng xuống hồ nà y rá»a kiếm cho nên đỉnh núi nà y má»›i có tên là "Kiếm Phong" và hồ nà y có tên là "Kiếm Trì" đó.
Ân Cừu Thế cưá»i rá»™, khoanh tay lại:
- Tìm được nơi ẩn cư đẹp mỹ lệ như nơi đây, huynh đáng để cho ta khâm phục lắm.
Äan Khâu Sinh trố mắt:
- Ta có gì đáng để cho Ân huynh khâm phục chẳng qua ta bị bức bách phải ở nơi đây mà thôi.
Ân Cừu Thế kinh ngạc:
- Tại sao lại bức bách? Ai có quyá»n bức bách được Äan Khâu huynh? Äan Khâu Sinh cưá»i buồn:
- Ta là kẻ có tá»™i vá»›i chưởng môn sư thúc cá»§a ta, lại không được sá»± dung tha cá»§a đồng môn, nên trở thà nh má»™t tên đồ đệ bá» Ä‘i cá»§a Không Äá»™ng phái.
Ân Cừu Thế kinh ngạc:
- Huynh là má»™t nhân váºt kiệt xuất cá»§a phái Không Äá»™ng, cứ xét theo lẽ thưá»ng thì huynh phải phạm và o lá»—i lá»›n lắm má»›i bị môn phái tuyệt tình như váºy? Äan Khâu Sinh đáp:
- Thá»±c ra ta cÅ©ng chẳng có lá»—i lá»›n gì, chẳng qua chỉ vì ta không thể hùa theo các bạn đồng môn là m việc báºy mà thôi.
Nói xong câu ấy, Äan Khâu Sinh thở dà i, gương mặt đầy nét phẫn khÃch.
Ân Cừu Thế lại há»i:
- Phải chăng lá»—i cá»§a Äan Khâu huynh bắt nguồn từ việc cứu Dương Hoa chăng? Cứ theo ta biết thì ngưá»i Ä‘em Hoa nhi giao cho huynh là bá»n Äiá»n Nam Tứ Hổ kia mà ? Äan Khâu Sinh lại thở dà i:
- Việc nà y chắc huynh cũng đã nghe biết rồi, đừng bắt ta phải kể lại nữa. Chỉ cần biết trong việc nà y ta bị sư thúc xỠép đẩy ta và o thế kẻ phản đồ là đủ rồi! Ân Cừu Thế kêu lên:
- Sao gá»i là phản đồ? Äan Khâu huynh nói thế khiến ta cà ng thêm mưá»i phần bất bình.
Äan Khâu Sinh buông thõng:
- Thôi, chuyện xấu trong môn phái ta không nên cho ngưá»i ngoà i biết. Ân huynh, huynh là bạn tốt cá»§a ta, đừng bắt ta phải nói rõ.
Ân Cừu Thế nghe Äan Khâu Sinh nói câu ấy biết đây là chuyện Ä‘au khổ thầm kÃn cá»§a bạn, không tiện há»i thêm nên há»i lảng qua chuyện khác:
- Ờ, nhưng dù cho huynh có lỗi lớn gì đi nữa, chỉ cần vỠsư môn tạ lỗi cùng các đồng môn là xong chứ gì?
- Tạ lá»—i thì ta sẵn sang tạ lá»—i, nhưng đây là Không Äá»™ng phái buá»™c ta đến chá»— chết, chứ có muốn ta tạ lá»—i đâu? Ân Cừu Thế nghe tá»›i đây, Ä‘oán rằng trong chuyện Äan Khâu Sinh bị Ä‘uổi ra khá»i môn phái tất có Ä‘iá»u gì khuất khúc lắm mà Äan Khâu Sinh không muốn nói ra nên cÅ©ng dám há»i tiếp nữa, nhưng bá»—ng nhiên Äan Khâu Sinh lại nói:
- Hiện tại ta chưa thể nói rõ cho huynh biết được, vì nói ra sợ huynh sẽ vì ta mà nộ khà xung thiên.
Ân Cừu Thế đà nh nói:
- Việc trong môn phái huynh, ta đâu dám can dá»±, nhưng nghe thoáng qua ta cÅ©ng e rằng sư thúc cá»§a huynh là ngưá»i bất thông sá»± lý. Ta có thể giúp huynh chút nà o để giải ná»—i oan cho huynh chăng? Äan Khâu Sinh có vẻ xúc động vì vẻ chân tình cá»§a Ân Cừu Thế, đáp rằng:
- Ân huynh, thịnh tình cá»§a huynh khiến ta cảm kÃch lắm, nhưng việc cá»§a ta phiá»n toái lắm.
- ChÃnh vì việc phiá»n toái mà ta muốn giúp huynh má»™t tay, không lẽ huynh muốn chịu suốt Ä‘á»i ở chốn toà n núi đá nà y sao, dù cho cảnh nà y có là đà o nguyên nÆ¡i trần thế mà khi bị bắt buá»™c phải ở cÅ©ng đáng buồn lắm! Äan Khâu Sinh nói:
- Nhưng ta biết là m sao? Huynh còn chưa biết chuyện ba năm trước ta bị lệnh sư môn đến đây thì nÆ¡i đây vốn có chá»§ cÅ© rồi, ta phải dùng võ lá»±c Ä‘uổi ngưá»i đó Ä‘i, nên cÅ©ng gây thêm má»™t mối thù ở đây nữa.
Ân Cừu Thế há»i liá»n:
- Chá»§ cÅ© ở đây là ai? Äan Khâu Sinh đáp:
- Ba mươi năm trước, trên giang hồ có má»™t tên ma đầu hoà nh hà nh thiên hạ chắc huynh cÅ©ng đã nghe tên, chÃnh y là chá»§ cÅ© cá»§a vùng đất nà y tên là Mạnh Thần Thông.
- á»’, ta có nghe đến tên nà y, hình như là ngưá»i cùng thá»i vá»›i tiá»n bối Kim Thế Di? Và hình như hai vị tiá»n bối đệ nhất cao thá»§ nà y đã có lần giao đấu bất phân thắng bại, thế mà sau nà y nghe nói Mạnh Thần Thông chết dưới kiếm cá»§a nữ hiệp Lệ Thắng Nam?
- Äúng đó, chuyện cá»§a Mạnh Thần Thông trong giá»›i võ lâm ai cÅ©ng biết, tuy nhiên rất Ãt ngưá»i biết rằng sau khi há» Mạnh chết rồi có má»™t ngưá»i cháu cá»§a y há» Dương đã khổ luyện được Tu La Âm Kiệt Công cá»§a y.
Ân Cừu Thế nghe tới đó kinh hoảng la lên:
- Trá»i Æ¡i, váºy phải chăng cừu thù cá»§a huynh chÃnh là ngưá»i cháu cá»§a Mạnh Thần Thông chăng?
- Äúng váºy, há» Dương ở đây thu nạp đệ tỠđịnh khai sáng má»™t môn phái má»›i nên má»›i độc chiếm khu rừng đá nà y là m căn cứ định tranh hùng cùng các danh môn chÃnh phái, nhưng cÅ©ng may y Ä‘ang luyện dở dang Tu La Âm Kiệt Công nên rất sợ tiết lá»™ ra ngoà i biết, nên chung quanh khu rừng đá nà y có bao nhiêu dân số, y Ä‘á»u hạ độc thá»§ giết sạch.
Ân Cừu Thế nghÄ© thầm: "Thảo nà o khi ta tìm ngưá»i hướng đạo và o đây, tuyệt nhiên không gặp ai", rồi nói vá»›i Äan Khâu Sinh:
- Tên hỠDương thực là tà n độc quá, nếu đổi địa vị ta là huynh, ta cũng sẽ giết chết y thôi.
Äan Khâu Sinh đáp:
- Rất tiếc ta không giết chết y được, cÅ©ng may y chưa luyện thà nh Tu La Âm Kiệt Công nên ta má»›i Ä‘uổi y ra khá»i khu rừng đá nà y được đó.
Ân Cừu Thế dặn:
- Như váºy huynh cÅ©ng nên đỠphòng có ngà y y sẽ quay trở lại để báo cừu chứ!
- Khi ta vá»›i y tá»· thÃ, y cÅ©ng đánh ta trá»ng thương phải đến ba năm ta má»›i Chương phục được công lá»±c đó! Ân Cừu Thế há»i:
- Thế y có biết huynh bị đồng môn phái ghét bá» không? Nếu biết chắc y thể nà o cÅ©ng liên kết vá»›i Không Äá»™ng phái để phục thù chứ?
- Dù ta chỉ là má»™t tên đồ đệ bị Ä‘uổi, nhưng Không Äá»™ng phái xưa nay là má»™t danh môn chÃnh phái, không lẽ nà o lại Ä‘i câu kết vá»›i má»™t tên ma đạo để là m việc báo thù ti tiện ấy?
- Ta cÅ©ng mong như váºy.
Äá»™t nhiên Äan Khâu Sinh nói:
- Từ khi ta bị Ä‘uổi khá»i Không Äá»™ng phái rồi kế cừu vá»›i bá»n ma đầu trên chốn giang hồ, không biết ngà y nà o chết bá» thây ở chốn nà y. Ta vì tiếc chút sở há»c võ công nên ngà y đêm lo lắng lấy máu mình viết lên má»™t bà kÃp võ công cá»§a phái Không Äá»™ng mà ta sở đắc được. Lâu nay ta trân tà ng bà kÃp võ công nà y, nay ta muốn nhá» huynh má»™t việc...
Ân Cừu Thế ngắt lá»i:
- Huynh muốn nhỠta trao lại cho ai chăng?
- Sau khi ta chết rồi, nhỠhuynh mang di thư của ta trao lại cho chưởng môn sư thúc.
Nếu sư thúc cÅ©ng không còn tại thế, huynh hãy trao cho má»™t ngưá»i nà o kế vị là m chưởng môn nhân Không Äá»™ng phái, huynh giúp ta việc ấy chứ? Ân Cừu Thế cưá»i đáp:
- Việc trao di thư thì dá»… rồi, nhưng sao huynh lại nói gở thế, như huynh còn sống Ãt nhất và i trục năm nữa, chưa chắc ta hay huynh ai là ngưá»i chết trước.
Äan Khâu Sinh cưá»i lá»›n:
- Huynh là kẻ đại trượng phu mà cÅ©ng kỵ húy vá»›i chữ "chết" hay sao? Huynh hiện nay còn khá»e mạnh là m sao có thể chết trước ta được?
- Trá»i còn có lúc mưa gió, ngưá»i ta há»a phúc sá»›m tối bất định là m sao nói trước được? Äan Khâu Sinh nghiêm nét mặt:
- Ân huynh, ta không nói đùa vá»›i huynh đâu, khi nà o huynh Ä‘i rồi, ta sẽ trao cho huynh bà kÃp cá»§a ta, xin nhá» huynh thá»±c hiện tâm nguyện giùm ta.
Ân Cừu Thế thấy Äan Khâu Sinh trân trá»ng quá nên đà nh đáp:
- ÄÆ°á»£c, ta sẽ là m theo lá»i huynh, nhưng... nhưng... chỉ sợ bá»n đồng môn.
Khâu Sinh ngắt lá»i:
- Ta biết huynh định nói gì rồi, huynh sợ rằng đồng môn cá»§a ta không nháºn vì ta là tên đệ tá» trục xuất chứ gì? Nhưng huynh Æ¡i, cuối cùng ta vá»›i há» vẫn là đồng môn dù có ghét bá» nhau tá»›i đâu Ä‘i nữa. Chẳng lẽ há» lại để võ há»c cá»§a Không Äá»™ng phái rÆ¡i và o tay bá»n yêu nhân hay sao? Ân Cừu Thế há»i lại:
- Sao huynh không trao bì kÃp cho Hoa nhi nhá» y trao lại cho môn phái? Khâu Sinh cưá»i buồn:
- Ta vốn là ngưá»i khoáng đạt nên bị sư môn từ khước, các sư thúc, sư huynh sư đệ cá»§a ta Ä‘á»u ghét bá» ta. Nay Hoa nhi là đồ đệ cá»§a ta, cÅ©ng đã từng là đồ đệ cá»§a huynh, lại là con trai Dương Mục, nghÄ©a là tá»± nhiên Hoa nhi há»c được võ công cá»§a ba môn phái. Xưa kia ta chưa bị Ä‘uổi khá»i sư môn ta thu y là m đồ đệ cÅ©ng đã phạm và o luáºt cấm cá»§a môn phái, bây giá» có nhá» y mang bà kÃp vá» sư môn chỉ sợ y bị liên lụy vì tá»™i cấm cá»§a ta thôi! Vừa lúc ấy Dương Hoa đã mang má»™t bình rượu cùng vá»›i và i cái chung nho nhá». Äan Khâu Sinh đỡ lấy bình rượu vừa định rót ra bá»—ng nghe ngoà i cá»a đá có tiếng động nhá» rồi má»™t giá»ng rất sắc cất lên liá»n:
- Äan Khâu Sinh, ngươi tưởng ta không dám trở vá» chốn nà y nữa ư? Äan Khâu Sinh không có vẻ gì là ngạc nhiên cÅ©ng lá»›n tiếng đáp:
- Ta vốn biết ngưá»i sẽ trở lại, muá»™n hay sá»›m thì có gì khác nhau? Ngươi đến đây vá»›i bằng hữu nà o sao không xuất hiện cho rồi? Äan Khâu Sinh vừa dứt lá»i, trước cá»a vách đá xuất hiện má»™t ngưá»i hình dạng rất ư dị kỳ, miệng cá»p mÅ©i như mÅ©i chim ưng, thân thể ngắn cÅ©n cỡn như má»™t cục thịt biết Ä‘i, ngưá»i lạ cưá»i hăng hắc:
- Việc gì mà phải gấp thế! Dương Hoa bấy giỠđứng cạnh Ân Cừu Thế hạ thấp giá»ng nói vá»›i chà ng:
- Nhị sư phụ, ngưá»i nà y chÃnh là tên ác ma há» Dương đó.
Ân Cừu Thế nhìn kỹ ngưá»i lạ, mặt mÅ©i y tuy hết sức cổ quái, nhưng đặc biệt có đôi mắt rất linh động, chà ng biết vá» ná»™i công, y đã luyện đến má»±c vô cùng thâm háºu. Chà ng cÅ©ng nói nhá» vá»›i Dương Hoa:
- Hoa nhi đừng sợ, không biết bá»n chúng đến đây mấy ngưá»i. Nếu chẳng may phải động thá»§, Hoa nhi cứ đứng sau ta.
Dương Hoa đáp:
- Con đâu thèm sợ, trước đây y đã từng bị Äan sư phụ đánh chạy rồi.
Ngưá»i lạ có vẻ dương dương tá»± đắc rất dá»… ghét, y không thèm nhìn Äan Khâu Sinh và Ân Cừu Thế, cứ ngá»a mặt lên trá»i há»i trống không:
- Ở đây mấy năm có thÃch không? Äan Khâu Sinh trầm giá»ng:
- Dương Kế Mạnh, ngươi đến đây vá»›i mục Ä‘Ãch gì? Nghe Äan Khâu Sinh gá»i, Ân Cừu Thế má»›i biết danh tánh cá»§a ngưá»i lạ, nghÄ© thầm: "Tên y là Kế Mạnh, chắc có liên quan đến Mạnh Thần Thông, hay y chÃnh là đồ đệ hay con cháu gì cá»§a Mạnh Thần Thông không biết chừng?" Dương Kế Mạnh cưá»i nhẹ:
- Äan Khâu Sinh, trước đây ngươi đã dùng võ lá»±c cướp Ä‘oạt động đá nà y cá»§a ta, chắc đã hưởng sung sướng ở đây nhiá»u rồi? Äan Khâu Sinh đáp:
- Hà , té ra ngưá»i đã luyện xong Tu La Âm Kiệt Công nên định đến đây để cướp lại động đá nà y chứ gì? Trước đây ba năm, Äan Khâu Sinh đã đả thương Dương Kế Mạnh chÃnh tại nÆ¡i đây rồi Ä‘uổi y Ä‘i, không ngá» y lại khôi phục công lá»±c mau lẹ đến thế. Hôm nay nghe âm thanh trầm trá»ng cá»§a y, Äan Khâu Sinh biết rằng y đã hoà n toà n bình phục mà võ công cá»§a y so vá»›i ba năm trước đây chắc chắn đã tiến bá»™ nhiá»u.
Dương Kế Mạnh cháºm rãi nói:
- Nhãn lá»±c cá»§a ngươi quả không sai, nhưng rất tiếc cÅ©ng chỉ đúng má»™t ná»a thôi.
Äan Khâu Sinh cưá»i nhạt:
- DÄ© nhiên ta cÅ©ng dư biết nếu ngươi có thiện ý thì đã không tìm vỠđây, đã tìm vỠđây là không có thiện ý. Váºy hãy nói mau ngươi muốn gì? Dương Kế Mạnh lạnh lùng:
- Nợ tiá»n thì trả bằng tiá»n, nợ máu thì trả bằng máu. Ngươi đã chiếm Ä‘oạt đất nà y cá»§a ta thì lẽ đương nhiên bây giá» phải trả lại cho ta, có gì đâu mà dà i lá»i? Äan Khâu Sinh cưá»i gằn:
- Ta đả thương ngươi năm xưa nên ngươi muốn hôm nay chúng ta tÃnh toán nợ nần vá»›i nhau chứ gì, thế thì còn bá»n dân thôn quanh vùng rừng đá nà y bị ngươi giết chết bao nhiêu ngưá»i, ngươi có nhá»› không? Dương Kế Mạnh quát lên:
- Chuyện đó là cá»§a riêng ta, ta chỉ muốn tÃnh nợ vÆ¡i ngươi hôm nay thôi.
Äan Khâu Sinh cÅ©ng gầm lên:
- ÄÆ°á»£c lắm, ta cÅ©ng chá» ngươi tÃnh nợ đây.
Vẫn chưa thấy Dương Kế Mạnh động thá»§, y bá»—ng cưá»i lá»›n má»™t Chương:
- Ngươi đã từng là má»™t nhân váºt cá»§a Không Äá»™ng phái, do đó ta cÅ©ng có gia ân cho ngươi, chỉ cần ngươi dáºp đầu lạy ta ba lạy và kêu ta là "gia gia" má»™t tiếng là ta...
Không đợi y dứt lá»i, Äan Khâu Sinh cưá»i gằn bước lên má»™t tiếng chuẩn bị động thá»§:
- Äồ con rùa, ta phóng sinh cho ngươi cút Ä‘i đó! Dương Kế Mạnh vẫn không di chuyển, lạnh lùng ngó Äan Khâu Sinh:
- Ngươi định hôm nay cáºy đông áp bức ta chứ gì? Ta cÅ©ng có trợ thá»§ như ngươi thôi! Y vừa dứt lá»i trên ngá»n đá đỠhai chữ "Kiếm phong" bá»—ng xuất hiện hai ngưá»i. Äi Trước là má»™t đạo sÄ© tóc bạc phÆ¡, theo sau là má»™t trung niên mặc đồ võ quan.
Lão đạo sÄ© mặt như mặt sắt, má»›i xuất hiện đã chỉ Äan Khâu Sinh mắng liá»n:
- Äan Khâu Sinh, ngươi tháºt là lá»›n máºt, dám coi thưá»ng cả báºc trưởng thượng như ta nữa ư? Vừa nhìn thấy đạo sÄ©, nét mặt Äan Khâu Sinh bá»—ng tái hẳn Ä‘i không biết vì hoảng sợ hay vì Ä‘au khổ, lắp bắp đáp:
- Trá»i Æ¡i, sư thúc, ta... ta... không ngá»... không ngá» lão nhân gia lại... đến đây.
Té ra đạo sÄ© nà y chẳng ai khác chÃnh là má»™t trong ba trưởng lão cá»§a Không Äá»™ng phái tên là Äá»™ng Huyá»n Tá» mà Äá»™ng Huyá»n Tá» lại là sư đệ cá»§a chưởng môn nhân hiện giá» là Lăng Hư Tá», tức là sư thúc cá»§a Äan Khâu Sinh váºy.
Vừa má»›i trước đây má»™t chút, Ân Cừu Thế đã có y nghi ngá» tên ác ma há» Dương có thể liên kết vá»›i Không Äá»™ng phái, thì bây giá» rõ trước mắt lá»i tiên Ä‘oán đã thà nh sá»± tháºt.
Tất nhiên Äan Khâu Sinh hết sức bối rối kinh sợ mà Ân Cừu Thế cÅ©ng phải kinh ngạc không kém.
Ân Cừu Thế tuy chưa từng quen biết vá»›i trưởng lão Không Äá»™ng phái Äá»™ng Huyá»n Tá», nhưng đối vá»›i trung niên mặc võ phục Ä‘i sau thì chà ng lại biết rõ, đó là tên Âu Dương Nghiệp, sư Ä‘iệt cá»§a thống lãnh ngá»± lâm quân Bắc Cung Vá»ng và là con trai cá»§a tên ma đầu Âu Dương Kiên trước đây mưá»i năm đã tác yêu tác quái trên chốn giang hồ. Từ khi Âu Dương Kiên và Bắc Cung Vá»ng qua Ä‘á»i, y kế thừa nghiệp nhà , lưu lại trong ngá»± lâm quân và nay đã lên đến chức phó thống lãnh Ngá»± lâm quân.
Bon Dương Kế Mạnh kéo bè kết đảng là chuyện thưá»ng tình, nhưng y cấu kết được cả vá»›i Không Äá»™ng phái và phó thống lãnh Ngá»± Lâm quân quả là điá»u Ân Cừu Thế chưa bao giá» nghÄ© đến. Chà ng phân vân tá»± há»i: "Việc nà y xảy ra không biết là do cá nhân Äá»™ng Huyá»n Tá» bị mua chuá»™c hay là triá»u đình nhà Thanh đã mua chuá»™c được toà n bá»™ Không Äá»™ng phái rồi?" và chà ng hy vá»ng chỉ là sá»± sa Ä‘á»a cá»§a má»™t mình Äá»™ng Huyá»n Tá».
Ân Cừu Thế Ä‘ang nghÄ© ngợi như thế bá»—ng nghe Äá»™ng Huyá»n Tá» nói vá»›i Äan Khâu Sinh:
- Ngươi đã biết có ta tá»›i sao không là m lá»… bái yết? Ta đến đây là theo lệnh cá»§a sư môn xem xét hà nh vi cá»§a ngươi ra sao. Ha ha, Äan Khâu Sinh có phải võ công ngươi ngà y nay tiến bá»™ lắm phải không? Äan Khâu Sinh trong lòng Ä‘ang rối loạn, nhưng vẫn nhá»› phải tôn kÃnh báºc trưởng lão cá»§a môn phái nên trả lá»i nhá» nhẹ:
- Không dám, mấy năm nay võ công cá»§a sư Ä‘iệt không tiến bá»™ chút nà o, chỉ sợ là m nhục đến bản môn thôi! Äá»™ng Huyá»n Tá» cưá»i nhạt:
- Ngươi cứ mở miệng ra là bản môn vá»›i bản phái, Ngươi đã quên rằng từ lâu ngươi đã không còn là đệ tá» cá»§a bản môn sao? Äan Khâu Sinh cÅ©ng lạnh lùng đáp:
- Sư thúc đã không thừa nháºn kẻ nà y là đệ tá» cá»§a bản môn, thế lão nhân gia đến đây để gá»i là "xem xét" cái gì? Äá»™ng Huyá»n Tá» cả giáºn:
- Ngươi tuy đã bị Ä‘uổi khá»i bản môn nhưng trước đây ngươi đã phạm tá»™i mà chưa bị trừng phạt nên hôm nay ta vâng lệnh chưởng môn sư huynh đến bắt ngươi vá» há»i tá»™i đây.
Khâu Sinh cao giá»ng:
- Ta đã phạm tá»™i gì? Huyá»n TỠđáp:
- Ngươi đã phạm tá»™i cÅ© lại thêm tá»™i má»›i. Tá»™i cÅ© là lá»™ng quyá»n bức tá» cả sư đệ, tá»™i má»›i là chiếm Ä‘oạt đất cá»§a ngưá»i còn đả thương cả ngưá»i ta. Nay vị Dương tiên sinh đến đây giảng giải lý lẽ cùng ngươi, chỉ cần ngươi dáºp đầu nháºn tá»™i là có thể khoan dung, mà ngươi còn lấy bá đạo ra ương ngạnh Ä‘uổi ngưá»i ta Ä‘i. Chuyện ấy xảy ra trước mắt ta, ngưá»i còn cố cãi nữa ư? Äan Khâu Sinh đáp:
- Sư thúc, sư thúc kể tá»™i cÅ© cá»§a tôi, tôi đã từng giãi bà y vá»›i sư thúc nhiá»u lần rồi, nay không cần nói lại. Sư môn đã không nguyên lượng cho tôi, tôi còn biết là m sao nữa? Còn nói vá» chuyện hôm nay, chắc sư thúc không thể chối rằng sư thúc không biết "Dương tiên sinh" chÃnh là đồ tôn cá»§a tên ma đầu Mạnh Thần Thông?
- Nếu thế thực thì có sao?
- CÅ©ng chẳng sao, ngưá»i ác thì là ác, kẻ hiá»n vẫn cứ hiá»n, nhưng hà nh vi cá»§a tên "Dương tiên sinh" nà y so vá»›i sư tổ cá»§a y chẳng có gì khác nhau, cÅ©ng chỉ là má»™t bá»n ma giáo cả thôi. Sư thúc không biết ư? Äá»™ng Huyá»n Tá» cưá»i nhạt:
- Những lá»i vu khống cá»§a ngươi, ta không có thì giá» xem xét là tháºt hay giả, nhưng trước mắt ta chứng kiến thái độ cá»§a ngươi là tá»± phụ võ công cao cưá»ng, rồi ngang ngược vô lý chiếm Ä‘oạt nÆ¡i cư ngụ cá»§a ngưá»i, Ä‘uổi ngưá»i xa chạy. Ta nay được má»i tá»›i đây để phân giải còn bị ngươi mắng át giá»ng huống là ...
Äan Khâu Sinh đã có vẻ giáºn, vùng vằng nói:
- Sư thúc, tôi đã hết lá»i, nếu không tin tôi thì thôi váºy.
Äá»™ng Huyá»n TỠđáp:
- Ngươi có tá»™i thì phải chịu trừng phạt, khá»i cần phân biện nữa.
Lúc ấy Dương Hoa đứng ngoà i lên tiếng:
- Thái sư thúc, ngươi cứ đổ cho sư phụ cá»§a tôi là chiếm Ä‘oạt đất Ä‘ai cá»§a ngưá»i ta, thế khu rừng đá nà y có thể gá»i là sản nghiệp cá»§a ai được chăng? Äá»™ng Huyá»n Tá» liếc nhìn Dương Hoa má»™t cái, há»i:
- Tên tiểu súc sanh nà y có phải là con cá»§a Vân Tá» La chăng? Dương Hoa nghe nhắc tá»›i tên mẫu thân thì giáºn lắm đáp liá»n:
- Ông tuy là thái sư thúc, nhưng cÅ©ng không được chá»i ngưá»i khác đó! Äan Khâu Sinh nói:
- Hoa nhi, đây là ngưá»i mà ta tôn kÃnh, ngươi thấy ta đã nhẫn nại từ nãy đến giá», đừng há»—n láo vá»›i thái sư thúc.
Rồi quay lại Äá»™ng Huyá»n Tá»:
- Äứa bé nà y chÃnh là con cá»§a Vân nữ hiệp, như váºy có gì lạ? Äá»™ng Huyá»n Tá» cưá»i gằn:
- Khi xưa ngưá»i ép bức các sư đệ để đến ná»—i sau đó bị chết dưới lưỡi kiếm cá»§a Vân Tá» La, ngưá»i có biết chuyện ấy không? Dương Hoa nhảy má»™t cái lại gần, giá»ng run lên vì giáºn:
- Ông chá»i mắng tôi sao cÅ©ng được, nhưng nếu chá»i mắng mẫu thân tôi thì tôi không kể gì ông là thái sư thúc hay không thái sư thúc nữa đâu, đồ đạo tặc...
Äá»™ng Huyá»n Tá» cau mà y:
- Ai là thái sư thúc của ngươi? Ta sẽ tóm cổ ngươi vỠcho đệ tỠbản môn báo thù.
Äan Khâu Sinh bước lên má»™t bước đứng án ngữ giữa Äá»™ng Huyá»n Tá» và Dương Hoa.
Äá»™ng Huyá»n TỠđánh má»™t trảo xuống, chỉ thấy má»™t luồng chân lá»±c rất nhu hòa phát ra cản trảo thá»§ cá»§a lão lại. Chân lá»±c ấy tuy rất nhu hòa nhưng cÅ©ng đủ đẩy lão lùi lại má»™t bước, Lão hết sức kinh hoà ng nghÄ© thầm: "Tên nghịch đồ nà y võ công quả tiến bá»™ hÆ¡n ba năm trước rất nhiá»u. Xem chân lá»±c cá»§a y chắc đến phải chưởng môn sư huynh má»›i có thể đối đầu được." Äan Khâu Sinh mắng đệ tá»:
- Hoa nhi không được vô lễ.
Rồi quay sang Äá»™ng Huyá»n Tá»:
- Sư thúc, sư thúc là báºc tôn trưởng cá»§a bản môn, lý sá»± là m gì vá»›i tên trẻ con non ná»›t ấy? Vả chăng sư đệ bổn môn có chết là chết dưới kiếm cá»§a mẫu thân y chứ y có tá»™i gì đâu.
Cứ theo tôi biết thì các sư đệ bổn môn hợp cùng bá»n quân nhà Thanh là m Ä‘iá»u xằng báºy nên má»›i bị Vân Tá» La nữ hiệp giết chết chứ có phải lá»—i cá»§a Vân nữ hiệp đâu? Äá»™ng Huyá»n TỠđã giáºn lắm rồi, hai mắt lão đỠngầu, miệng lão xùi cả bá»t mép:
- Ngươi nói thế nghÄ©a là ta vô lý ư? Äan Khâu Sinh cưá»i nhạt:
- Hoa nhi dù sao cũng là đồ đệ của tôi, tôi xin chịu hình phạt của sư thúc.
Äá»™ng Huyá»n Tá» hÆ¡i tươi nét mặt:
- Tốt lắm, váºy ngươi hãy nghe rõ hình phạt cá»§a ngươi theo lệnh cá»§a chưởng môn đây: Ngươi hãy tá»± phế võ công rồi theo ta vá» Không Äá»™ng SÆ¡n đợi mệnh.
Äan Khâu Sinh nhợt nhạt:
- Nếu tôi không vâng lệnh thì sao?
- À, nếu không vâng lệnh, ta bắt buá»™c phải ra tay phế bá» võ công cá»§a tiểu tá» nà y, vì võ công ấy là cá»§a phái Không Äá»™ng do ngươi lén lút truyá»n thụ cho y.
Äan Khâu Sinh phá lên cưá»i ba tiếng tháºt lá»›n, Äá»™ng Huyá»n Tá» nghe tiếng cưá»i khinh mạn cá»§a há» Äan tức giáºn quát:
- Ngươi cưá»i cái gì? Không tuân lệnh cá»§a chưởng môn chăng? Äan Khâu Sinh vẫn cưá»i nhạt:
- Sư thúc đã không nháºn tôi là ngưá»i cá»§a bản môn, thì là m sao bắt tôi vâng lệnh cá»§a chưởng môn? Huống gì lệnh ấy chưa biết tháºt hay giả nữa.
Äá»™ng Huyá»n Tá» chuyển bá»™ bước xéo qua, giá»ng nói hết sức trầm trá»ng:
- Ngươi tuy đã bị Ä‘uổi khá»i bản môn, nhưng vốn phạm tá»™i mà chưa bị trừng phạt.
Ngươi không chịu tự phế bỠvõ công, ta sẽ phế bỠgiùm ngươi.
Äan Khâu Sinh lại báºt cưá»i ba tiếng lá»›n:
- Không dám, tá»™i cá»§a tôi chưa biết ra sao. Nhưng xin được kể cho sư thúc nghe tá»™i cá»§a sư thúc. Thứ nhất là các huynh đệ sư môn đã theo sư thúc đầu hà ng triá»u đình nhà Thanh để mong kiếm chút công danh lợi lá»™c, tôi không đồng ý vá»›i hà nh động ô nhục ấy nên bị bá»n sư thúc ép và o tá»™i phản bá»™i sư môn. Thứ hai, những việc xấu xa tà y đình trong bản môn cá»§a sư thúc và chưởng môn chỉ má»™t mình tôi biết nên bị đẩy đến chá»— phải chết. Sư thúc có công nháºn những Ä‘iá»u ấy là hoà n toà n sá»± tháºt? Äá»™ng Huyá»n Tá» nghe Äan Khâu Sinh há»i câu ấy, lá»™ vẻ vừa tức giáºn vừa kinh hoà ng đến độ há miệng ra ấp úng:
- Ngươi... ngươi nói báºy bạ gì thế? Ta... ta... là m việc gì mà gá»i là xấu xa tà y trá»i? Äan Khâu Sinh cưá»i lạnh lẽo:
- Có cần tôi phải nói ra ở đây không? Ôi, việc xấu trong nhà đúng lý không nên khoe ra. Nếu tôi nói ra việc xấu xa tà y trá»i ấy ra đây chẳng những sư thúc hổ thẹn đến chết mà tôi cÅ©ng chẳng đẹp mặt nà o.
Ân Cừu Thế đứng ngoà i nghe hai ngưá»i lá»i qua tiếng lại vá»›i nhau trong bụng lấy là m hết sức kinh ngạc nghÄ© thầm: "Äan Khâu huynh dưá»ng như có Ä‘iá»u gì khó nói trong việc nà y, không biết y định nói đến Ä‘iá»u xấu xa tà y trá»i là việc gì, theo ta biết thì chưởng môn Không Äá»™ng phái vốn là ngưá»i có địa vị cá»±c cao, vả chăng xưa nay nổi tiếng là má»™t chÃnh nhân quân tá», sao lại có chuyện xấu xa tà y trá»i? Bá»—ng nhiên nghe Äá»™ng Huyá»n Tá» quát lên hai tiếng:
- Liệu hồn! Vừa dứt tiếng, chưởng lá»±c vô cùng mãnh liệt đã nhắm Äan Khâu Sinh đánh tá»›i. Chỉ thấy thân hình cá»§a Äan Khâu Sinh khẽ lay động, chưởng phong đã đánh hụt, rồi há» Äan cất tiếng:
- Sư thúc, có tháºt sư thúc muốn giao đấu cùng tôi chăng? Tôn trá»ng sư thúc là trưởng bối, tôi xin nhưá»ng sư thúc ba chiêu. Vừa rồi là chiêu đầu tiên rồi đấy.
Äá»™ng Huyá»n Tá» thấy chiêu đầu tiên cá»§a mình đánh ra đối phương tránh né được dá»… dà ng quá, hai con ngươi đổi thà nh trắng bạch, lão suy nghÄ© kỹ ná»a muốn thá» sức xem bản lãnh cá»§a Äan Khâu Sinh tá»›i đâu, ná»a sợ rằng mình không thể thắng được. Và nếu bại dưới tay tên sư Ä‘iệt nà y trước mặt Dương Kế Mạnh thì tháºt là ê mặt nên khi nghe Äan Khâu Sinh nói dứt "vừa rồi là chiêu đầu tiên rồi đấy" lão cà ng háºn vì chiêu ấy không đánh trúng nên chiêu thứ nhì lão tháºn trá»ng đến độ chưa dám xuất chiêu, trong lòng vừa sợ vừa buồn bã cứ gưá»m gưá»m, nhìn Äan Khâu Sinh. Äan Khâu Sinh nhìn qua nét mặt cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» biết tâm trạng cá»§a lão nên cưá»i nói:
- Sư thúc, chúng ta nên bãi bá» cuá»™c đỠsức nà y ở đây được không? Dương Kế Mạnh nhìn qua tình hình, thấy Äá»™ng Huyá»n Tá» lúng túng quá, y liá»n tiến lên nói:
- Äá»™ng Huyá»n đạo huynh bất tất phải nổi giáºn, đạo huynh đã vì ta đã xá» lý công đạo, ta rất lấy là m cảm kÃch, nhưng việc nà y xin đạo huynh nhưá»ng cho ta tÃnh toán vá»›i tên nà y, khá»i phiá»n tá»›i đạo huynh.
Äá»™ng Huyá»n TỠđược lá»i trong bụng đã vui vẻ lắm, nhưng ngoà i miệng vẫn nói cứng:
- Tên nà y là nghịch đồ cá»§a bản phái, đúng lý phải do ta tá»± tay thanh lý. Nhưng vì giao tình thâm trá»ng cá»§a ta và huynh, ta không tá»± tay trừng trị y được, trong lòng ta Ä‘au khổ lắm. Xin nhưá»ng lại cho huynh.
Äan Khâu Sinh thấy Dương Kế Mạnh tiến lên, giác ngá»™ liá»n hôm nay phải má»™t mất má»™t còn vá»›i y, nên lá»›n tiếng há»i:
- Xin nói cho rõ rà ng, hôm nay ta vá»›i ngươi chỉ hai ngưá»i giao đấu để thanh toán việc cÅ© thôi chứ? Dương Kế Mạnh đáp:
- Ta má»i sư thúc cá»§a ngươi đến đây là để chứng giám thôi. ÄÆ°Æ¡ng nhiên, hôm nay ta vá»›i ngươi giao đấu thôi, không có ai được tham dá»± và o.
Nguyên là Dương Kế Mạnh cÅ©ng lo Ân Cừu Thế ra tay há»— trợ cho Äan Khâu Sinh, nhưng thá»±c ra bên y còn có Äá»™ng Huyá»n Tá» và Âu Dương Nghiệp, nếu hợp lá»±c lại chưa chắc Ân Cừu Thế là m gì được, nên y má»›i mạnh miệng hẹn cùng giao đấu vá»›i Äan Khâu Sinh để tìm hiểu xem võ công há» Äan đã tiến bá»™ đến đâu. Y cÅ©ng đã suy nghÄ© kỹ, chưa chắc y có thể dá»… dà ng thua Äan Khâu Sinh, nếu há»—n chiến bên y đông hÆ¡n, dù có thá»§ thắng Ä‘i nữa cÅ©ng mang tiếng lấy đông đánh ngưá»i không hay ho gì, chẳng bằng cứ giao đấu tay đôi vá»›i Äan Khâu Sinh mà có lợi hÆ¡n.
Äan Khâu Sinh nghe Dương Kế Mạnh trả lá»i liá»n khen ngay:
- Tốt lắm, sá»± việc hôm nay chỉ có ta và ngươi phân được thua còn mất, không ngưá»i nà o khác được tham dá»± và o. Äá»™ng thá»§ Ä‘i thôi! Äá»™ng Huyá»n Tá» nghe Äan Khâu Sinh nói câu ấy cứ nghÄ© y ám chỉ riêng mình, nên trong bụng lấy là m ấm ức, nhưng không có cá»› gì để nói má»™t lá»i, nhưng trong bụng đã rắp tâm sẽ tìm cách trả thù. Còn phó thống lãnh Ngá»± Lâm quân Âu Dương Nghiệp liếc nhìn Ân Cừu Thế và Dương Hoa trong bụng cÅ©ng Ä‘ang tìm cách tấn kÃch, nhưng chưa biết nên tấn kÃch như thế nà o, y nghÄ© thầm cứ nên đợi tình hình tá»· thà giữa Dương Kế Mạnh và Äan Khâu Sinh ra sao rồi sẽ liệu sau, do đó bốn ngưá»i, hai bên Äan Khâu Sinh và hai bên Dương Kế Mạnh cùng đứng bên cạnh hồ Kiếm Trì nÃn thở theo dõi tráºn đánh.
Äan Khâu Sinh la lên:
- Sao còn chưa động thá»§, còn đợi bao giá» nữa? Dương Kế Mạnh nghe Äan Khâu Sinh há»i liá»n chém xuống má»™t chưởng.
Chưởng lực của y lâu nay ẩn tà ng nội lực rất lớn, vì y đã luyện thà nh đến "đệ bát trùng" của Tu La Âm Kiệt Công.
Thá»±c ra thì Tu La Âm Kiệt Công tối cao công lá»±c là "đệ cá»u trùng" nhưng dù là "đệ bát trùng" chưởng lá»±c cá»§a y đã ghê gá»›m lắm rồi.
Chưởng lực vừa phát ra một luồng gió lạnh đã thổi tới.
Trong động đá lúc nà y khà trá»i Ä‘ang ở mùa xuân ấm áp, đột nhiên bao nhiêu hÆ¡i ấm mùa xuân bá»—ng như bị quét sạch biến thà nh như Ä‘ang ở và o mùa đông rét buốt.
Ân Cừu Thế là ngưá»i có ná»™i công vô cùng thâm háºu mà bá»—ng cÅ©ng cảm thấy má»™t luồng khà lạnh bao bá»c chung quanh, nhìn sang Dương Hoa chỉ thấy hai hà m răng y gõ và o nhau lạch cạch và sắc mặt y tái dần, Ân Cừu Thế nghÄ© thầm: "Äứa nhá» nà y tá» thuở bé đã được mẫu thân truyá»n thụ chÃnh tông ná»™i công và công phu cÆ¡ bản, luyện được `đồng tá» công' so vá»›i ta cùng tuổi ấy, y hÆ¡n ta nhiá»u, thế mà hôm nay vẫn tá» vẻ nao núng". Lại than thầm: "Tu La Âm Kiệt Công quả là danh bất hư truyá»n, nếu bây giá» ta ở địa vị đối địch vá»›i tên ma đầu nà y, chưa chắc ta dá»… dà ng thắng y được. CÅ©ng may mấy năm qua Äan Khấu Sinh công phu Tinh tiến nhiá»u lắm, nếu không tháºt không biết chuyện gì sẽ xảy ra".
Ân Cừu Thê không biết rằng trong lúc đó Äan Khâu Sinh Ä‘ang than thầm trong bụng.
Khi ngá»n hà n phong do chưởng lá»±c cá»§a Dương Kế Mạnh đánh tá»›i áp lá»±c mạnh như núi đè, ngưá»i ngoà i thấy phong độ cá»§a Äan Khâu Sinh tưởng rằng chà ng dá»… dà ng đối phó, thá»±c sá»± chà ng có cảm giác như khà lạnh sắp và o tá»›i táºn tim, lo sợ nghÄ© thầm: "Tu La Âm Kiệt Công cá»§a tên ma đầu nà y đã hÆ¡n hẳn trước đây. Không hiểu sao công phu nà y cá»§a y lại khôi phục mau quá đến như thế?" Nguyên là trong cuá»™c giao chiến ba năm trước, Dương Kế Mạnh đã bị thá» thương rất nặng, chà ng không tưởng tượng được sau ba năm há» Dương đã khôi phục gần như hoà n toà n mà còn tiến bá»™ hÆ¡n trước nữa.
Chà ng đâu có biết chuyện sau khi thá» thương Dương Kế Mạnh may gặp được Âu Dương Nghiệp và được tên hỠÂu Dương nà y lấy trá»™m thuốc Trưá»ng Xuân đại bổ hoà n trong dược khố triá»u đình luyện theo đơn thuốc bà chế cá»§a Thiếu Lâm Tá»± cho y uống và cÅ©ng vì váºy, y khôi phục công phu má»™t cách vô cùng mau lẹ, nhưng cùng từ đó y phải chịu sá»± sai khiến cá»§a Âu Dương Nghiệp.
Äan Khâu Sinh tuy trong bụng có hÆ¡i hoảng hốt, nhưng không để lá»™ ra ngoà i mặt.
Dương Kế Mạnh hiện tại đã luyện Tu La Âm Kiệt Công đến trình độ cá»±c cao, thêm và o đó ná»™i ngoại công phu cá»§a y Ä‘á»u tiến bá»™ hÆ¡n trước. Y sau khi xuất hà n chưởng ép Äan Khâu Sinh lùi lại liên tiếp mấy bước liá»n chá»›p nhoáng rút trưá»ng kiếm đâm tá»›i. Không biết từ lúc nà o trong tay Äan Khâu Sinh cÅ©ng có má»™t thanh trưá»ng kiếm sắc như nước.
Kiếm thuáºt cá»§a Äan Khâu Sinh quả là ảo diệu, chỉ thấy kiếm quang phóng lên như Ä‘iện chá»›p không hiểu chiêu thế ra sao, mÅ©i kiếm đã Ä‘iểm và o mưá»i ba đại huyệt trên kỳ kinh bát mạch cá»§a Dương Kế Mạnh, đến độ Ân Cừu Thế đứng bên ngoà i cÅ©ng không phân biệt được rõ rà ng kiếm thế cá»§a Äan Khâu Sinh. Bá»—ng nhiên nghe má»™t tiếng "Ä‘inh" nhức óc vang lên, hai thân ảnh như nháºp và o là m má»™t rồi đột nhiên rá»i ra, ống tay áo phải cá»§a Dương Kế Mạnh đã bị phạt rách má»™t Ä‘oạn, phần tay áo rÆ¡i ra bay lả tả xuống đất, nhưng lạ má»™t Ä‘iá»u là không thấy Äan Khâu Sinh thừa cÆ¡ há»™i truy bức tiếp mà lại vá»™i và ng chuyển kiếm từ tay phải sang tay trái và vẻ mặt ngây ra nhìn đối phương.
Nguyên là cả hai vừa trao đổi vá»›i nhau mấy chiêu thế cá»±c kỳ hiểm độc. Kiếm cá»§a Dương Kế Mạnh ánh lên như chá»›p đã Ä‘iểm trúng huyệt Khúc Trì và huyệt Liệu Khà cá»§a Äan Khâu Sinh, còn Äan Khâu Sinh cÅ©ng sá» dụng công phu Huyá»n âm chỉ đánh rụng tay áo cá»§a y và đáºp trúng sống kiếm cá»§a y. Cả hai Ä‘á»u đã biết rõ bản lãnh cá»§a nhau, và đá»u kinh sợ bạt ra hai bên.
Äan Khâu Sinh chuyển kiếm sang tay trái, lo sợ nghÄ© thầm: "Tên ma đầu nà y đã luyện thà nh `Cách Váºt Truyá»n Công' quả là lợi hại!" Cách Váºt Truyá»n Công là má»™t công phu cá»§a bá»n tà phái mưá»i phần quái dị, năm xưa Mạnh Thần Thông đã từng dùng công phu nà y quyết đấu vá»›i chưởng môn cá»§a Thiếu SÆ¡n phái lÃ ÄÆ°á»ng Hiểu Lan bất phân thắng bại. Dương Kế Mạnh là đệ tá» cá»§a Mạnh Thần Thông, dÄ© nhiên công phu chưa bằng sư phụ, nhưng Äan Khâu Sinh võ công hiện nay cÅ©ng chưa thể bằng ÄÆ°á»ng Hiểu Lan khi xưa, thế cho nên khi cùng nhau thi triển võ công, cả hai Ä‘á»u có Ä‘iểm e dè lẫn nhau.
Dương Kế Mạnh thi triển Cách Váºt Truyá»n Công để đối phó vá»›i kiếm pháp Huyá»n Âm Chỉ cá»§a Äan Khâu Sinh, Äan Khâu Sinh có cảm giác như có má»™t luồng khà lạnh theo đầu kiếm cá»§a Dương Kế Mạnh thá»c thẳng và o tay cầm kiếm cá»§a chà ng trúng ngay huyệt Quan XÃch, khiến chà ng phải đổi kiếm qua tay trái không dám truy kÃch tiếp.
Dương Kế Mạnh tuy váºy cÅ©ng bị đối phương đánh trúng huyệt đạo không đứng vững lùi lại liá»n ba bước, toà n thân đã muốn lạnh toát vừa lúc Äan Khâu Sinh chuyển kiếm sang tay trái.
Nói thì cháºm, nhưng tất cả má»i động tác diá»…n ra rất mau lẹ. Dương Kế Mạnh lại nhắm Äan Khâu Sinh đánh tá»›i mưá»i sáu chiêu nữa, Äan Khâu Sinh khoa kiếm lên không, chỉ thấy kiếm quang lúc thì ở bên đông lúc ở bên tây, lúc ở bên nam lúc ở bên bắc. Trong chá»›p mắt hoà n toà n không thấy bóng ngưá»i đâu nữa, chỉ hoà n toà n thấy chá»— nà o cÅ©ng là ánh kiếm quang.
Dương Kế Mạnh lúc ấy má»›i than thầm: "Tưởng hắn sá» dụng kiếm tay trái vụng vá», thá»±c không ngá» cÅ©ng không kém phần lợi hại. Y lại đà nh Ä‘em bản lÄ©nh Cách Váºt Truyá»n Công ra thi triển.
Bá»—ng nghe "xoảng" má»™t tiếng, y đã đánh trúng sống kiếm cá»§a đối phương. Lợi dụng cÆ¡ há»™i, Dương Kế Mạnh xuất trảo, bấu và o tay Äan Khâu Sinh miệng hô lá»›n: "Buông kiếm!" năm ngón tay y như năm lưỡi câu quặp và o tay trái cá»§a Äan Khâu Sinh theo thế "Äệ bát" trong Tu la Âm Kiệt Công.
Thá»§ pháp cá»§a y đã hết sức mau lẹ, nhưng Äan Khâu Sinh còn mau lẹ hÆ¡n, trảo thá»§ cá»§a y vừa vụt đến, kiếm cá»§a chà ng đã nhảy qua tay phải rồi kêu lên "véo, véo, véo" ba tiếng liên tiếp. Má»—i khi kiếm rÃt lên Ä‘á»u đâm trúng phương vị huyệt đạo cá»§a đối phương. Dương Kế Mạnh đã đánh liên tiếp ba thế Cách Váºt Truyá»n Công mà không trúng được kiếm cá»§a Äan Khâu Sinh.
Äan Khâu Sinh hô lá»›n:
- Không được vô lễ, hãy coi kiếm ta đâm trúng huyệt đây.
Kiếm chiêu đột nhiên biến đổi chá»›p nhoáng Ä‘ang ở trước mặt bá»—ng nhiên biến ra sau, Ä‘ang ở bên trái bá»—ng chuyển qua phải, Dương Kế Mạnh bất giác thấy bốn bá» hướng nà o cÅ©ng có hình ảnh cá»§a Äan Khâu Sinh thoáng qua thoáng lại, chá»— nà o cÅ©ng bị chưởng phong cá»§a đối phương áp bức.
Kiếm thuáºt cá»§a Äan Khâu Sinh quả là đã đến chá»— xuất quá»· nháºp thần, không có huyệt đạo nà o cá»§a há» Dương là không bị kiếm truy bức. Tuy Dương Kế Mạnh chưa bị đánh trúng, nhưng y cÅ©ng có cảm giác là nguy hiểm lắm rồi.
Ân Cừu Thế cÅ©ng là tay kiếm thuáºt cao cưá»ng, nhưng đứng ngoà i quan sát chiêu số cá»§a Äan Khâu Sinh cÅ©ng phải phục thầm: "Kim Trục Lưu xưa nay từng xưng là "Thiên hạ đệ nhất kiếm thuáºt" tiếc rằng hôm nay không được thấy Thái SÆ¡n. Ta cÅ©ng chỉ thấy vằn con báo, chứ chưa chắc đã biết toà n thể con báo. Cứ theo ta thấy, Äan Khâu Sinh chỉ cần luyện kiếm Ãt năm, sợ còn hÆ¡n tà i nghệ cá»§a Kim Trục Lưu nữa".
Ân Cừu Thế chăm chú nhìn và o kiếm pháp cá»§a Äan Khâu Sinh rồi bá»—ng la lên tán thà nh:
- "Oanh vân kiếm pháp" tuyệt hay! "Kinh Thần chỉ pháp" tuyệt hay! Nguyên là Oanh Vân kiếm pháp từ lâu không có ai trong Không Äá»™ng phái há»c được, vì là kiếm pháp cá»±c kỳ khó, còn Kinh Thần chỉ pháp thì lại là má»™t công phu Ä‘iểm huyệt đã thất truyá»n cá»§a Không Äá»™ng phái. Ngưá»i cá»§a Không Äá»™ng Phái có mặt hôm nay là trưởng lão Äạo Huyá»n Tá» cÅ©ng chỉ được nghe thấy tên cá»§a các môn võ công ấy chứ cÅ©ng không há» biết phương pháp luyện táºp ra sao.
Äá»™ng Huyá»n Tá» nhìn Äan Khâu Sinh thi thố toà n những tuyệt chiêu cá»§a môn phái, thì cứ há hốc mồm kinh ngạc, trong bụng lão có phần ghen tức mà hoà n toà n không biết những bà kÃp nà y y há»c ở đâu. Có lẽ đến sư huynh chưởng môn cá»§a y và y cÅ©ng mù tịt vá» những bì kÃp cá»§a môn phái mình thì xấu hổ tháºt! Lão đâu có thể ngỠđược đây hoà n toà n là những chiêu số Äan Khâu Sinh tá»± mình nghiên cứu ra. Äan Khâu Sinh vốn là kẻ có thiên tư lÄ©nh ngá»™ thông tuệ hÆ¡n ngưá»i, sau khi nắm được căn bản võ công cá»§a Không Äá»™ng phái liá»n khổ công nghiên cứu từ má»™t mà lần ra má»i đầu mối bao nhiêu võ công thất truyá»n cá»§a bản môn Ä‘á»u tá»± tham khảo ra hết, tuy so vá»›i Kinh Thần Chỉ Phong xưa kia có chá»— chưa giống hẳn, nhưng Ä‘á»u cùng nguồn gốc. Chà ng ứng dụng Kinh Thần Chỉ Phong và o kiếm pháp, khiến "kiếm" và "chỉ" hợp nhất khi váºn dụng đối phó vá»›i địch thá»§ thì uy lá»±c cà ng mạnh mẽ. Có thể nói trong lịch sá» Không Äá»™ng phái chà ng dư thẩm quyá»n để thay thế tổ sư khai sáng.
Riêng vá» Dương Kế Mạnh là đồ đệ chân truyá»n cá»§a tên ác ma võ lâm Mạnh Thần Thông, nên bản lãnh cÅ©ng không phải tầm thưá»ng, đương nhiên so vá»›i Äan Khâu Sinh cÅ©ng không dá»… gì khuất phục.
Äấu vá»›i nhau đã lâu mà chỉ thấy chưởng phong dồn dáºp đến ná»—i cát bay, đá chạy, kiếm ảnh vun vút như muôn hoa rÆ¡i rụng khiến ngưá»i ngoà i hoa cả mắt. Chú bé Dương Hoa đứng như trá»i trồng vì lần đầu tiên được chứng kiến hai đại cao thá»§ thi thố võ công thượng thừa.
Dương Kế Mạnh không chỉ có Tu La Âm Kiệt Công cá»±c kỳ lợi hại mà bá»™ pháp cá»§a y cÅ©ng vô cùng kỳ diệu. Y chưa hạ được Äan Khâu Sinh nhưng kiếm pháp phiêu hốt cá»§a Äan Khâu Sinh xem ra cÅ©ng không dá»… dà ng hạ y, đó là y má»›i há»c được ba phần võ há»c rất nhiá»u phức tạp cá»§a sư phụ y là Mạnh Thần Thông. Trong các môn võ công quái dị cá»§a môn Thiên La bá»™ pháp tuyệt ư ảo diệu có thể tránh được nhưng chiêu số Ä‘ao kiếm thần kỳ nhất.
Äá»™ng Huyá»n Tá» quan sát hai bên đánh nhau đã hÆ¡n trăm chiêu thế, chưa phân thắng bại, trong bụng nảy ra ý nghÄ©: "Xem ra giao đấu đã lâu mà không phân cao hạ, cứ tình thế nà y chưa chắc biết mèo nà o cắn mỉu nà o, nhưng xét vá» căn bản, Tu La Âm Kiệt Công cá»§a Dương Kế Mạnh cà ng đánh lâu cà ng phát huy công lá»±c, may ra..." Còn Ân Cừu Thế lại nghÄ© khác: "Tu La Âm Kiệt Công tuy có lợi hại nhưng Äan Khâu Sinh võ há»c thuần dương nếu tráºn chiến kéo dà i thế nà o cÅ©ng có cÆ¡ Thá»§ thắng". Tuy ngưá»i nà o cÅ©ng mong cho bằng hữu cá»§a mình chiếm được thế thượng phong, nhưng cứ tình hình trước mắt không ai dám quả quyết bên nà o sẽ hÆ¡n bên nà o. Chỉ có chú bé Dương Hoa là trình độ võ há»c còn thấp nhất trong bá»n, nên chưa nháºn ra được những chá»— ảo diệu, chỉ thấy các chiêu số tuôn ra tá»›i tấp như múa như nhảy rất là khẩn cấp. Có má»™t chiêu thức cá»±c hiểm khi Äan Khâu Sinh đánh ra là cáºu nháºn ra liá»n, mừng rỡ kêu lên:
- Tuyệt quá, lần nà y chắc chắn tên ma đầu chết rồi! Nhưng rồi cáºu lại tiếc rẻ:
- á»’ tiếc qua, chỉ sai có ná»a tấc thôi.
Té ra kiếm cá»§a Äan Khâu Sinh Ä‘anh đánh tá»›i Dương Kế Mạnh.
Những câu reo vui cá»§a Dương Hoa lá»t và o tai Äá»™ng Huyá»n Tá», lão lạnh lùng bảo Dương Hoa:
- Tiểu quá»· đầu ngu quá, là m sao trúng được bằng hữu cá»§a ta? Nói xong câu ấy, nhìn thấy mặt Dương Hoa cứ phá»›t tỉnh, lão cáu tiết vươn trảo đến chá»™p và o mặt cáºu bé.
Nhưng Ân Cừu Thế đã trông thấy. Chà ng quát lên:
- Äừng động đến chú nhá»! Tiếng vừa dứt, ngưá»i cÅ©ng đã đảo đến cạnh Dương Hoa. Trảo pháp cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» chưa kịp hạ xuống mặt cáºu bé, lão liá»n kịp thấy má»™t luồng khà lạnh xẹt tá»›i, trưá»ng kiếm cá»§a Ân Cừu Thế đã đánh và o cổ tay cá»§a lão. Äá»™ng Huyá»n Tá» hoảng hốt thu tay vá» miệng quát lá»›n:
- Ta xỠtrà đồ đệ của bản môn, có quan hệ gì đến ngươi? Ân Cừu Thế đáp:
- Y cÅ©ng là đồ đệ cá»§a ta, lão không biết ư? Vả chăng, Äan Khâu Sinh đã bị Ä‘uổi ra khá»i Không Äá»™ng phái, là m sao có thể gá»i Dương Hoa là đồ đệ bản môn được? Mặt cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» xanh lừ như mà u sắt, lão gầm gừ:
- Y đã từng há»c công phu cá»§a Không Äá»™ng phái, ta có quyá»n phế bá» công phu cá»§a há»c trò y! Ân Cừu Thế cưá»i nhạt:
- Lão muốn phế bá» công phu cá»§a y cÅ©ng dá»… thôi, hãy há»i trưá»ng kiếm cá»§a ta đây rồi cứ việc.
Nghe câu nói khinh mạn cá»§a Ân Cừu Thế, Äá»™ng Huyá»n Tá» là má»™t tiá»n bối võ lâm, dù lão biết bản lãnh cá»§a Ân Cừu Thế không phải là dá»… đối phó nhưng lão cÅ©ng tức đến tÃm mặt, lão quát:
- Ân Cưu Thế, đừng vá»— lá»…, ngươi tưởng lão phu không dạy ngươi được má»™t bà i há»c hay sao? Ân Cừu Thế vẫn khiêu khÃch:
- Lão không phải là sư thúc cá»§a ta. Nếu ta không nể nang tuổi tác cá»§a lão thì ta cÅ©ng có thể dạy cho lão má»™t bà i há»c được lắm.
Câu khiêu khÃch ấy khiến Äá»™ng Huyá»n Tá» không thể không ra tay, Tay trái lão cầm má»™t cây phất trần, tay phải thá»§ trưá»ng kiếm cùng kết hợp đánh tá»›i má»™t lượt. Phất trần đánh theo chiêu Phất Vân Kiếm Nháºt còn trưá»ng kiếm xỉa thế Äá»™ Kiếp Kim Châm.
Nói vá» tÃnh năng cá»§a các vÅ© khà thì phất trần chá»§ vá» nhu, kiếm chá»§ vá» cương không cùng má»™t tÃnh năng rất khó kết hợp, nhưng Äá»™ng Huyá»n Tá» võ công lên đến chá»— siêu tuyệt nên Ä‘iá»u khiển được cả nhu lẫn cương, lấy cương bổ cho nhu và ngược lại cho nên hai chiêu vừa xuất trong công có thá»§, trong thá»§ có công.
Ân Cừu Thế khinh mạn:
- Công phu của lão còn xa mới bằng sư điệt lão.
Thân hình cá»§a chà ng chuyển động chá»›p nhoáng, trong tay chỉ có trưá»ng kiếm, chà ng tung chưởng đối phó vá»›i hai thứ võ khà cá»§a đối phương.
Hai tay chà ng cÅ©ng đánh hai chiêu số khác nhau. Phất trần cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» xem nhẹ nhà ng như không dùng má»™t chút sức lá»±c nà o, nhưng muôn ngà n sợi phất trần như bị chưởng lá»±c quấn chặt lấy.
Nguyên là trước đây Ân Cừu Thế đã từng luyện qua độc chưởng công phu, nhưng sau nháºn thấy độc chưởng công phu không phải môn phái quang minh chÃnh đại, chà ng chuyá»n qua khổ luyện Cẩm Chưởng bảy năm đạt tá»›i mức độ chém đá nát vụn như bá»™t. Từ khi luyện thà nh Cẩm Chưởng lấy nhu nhuyá»…n hóa giải nhu nhuyá»…n nên má»›i dá»… dà ng đối phó vá»›i phất trần cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá».
Khi chưởng trái vừa chế ngá»± phất trần, kiếm ở tay phải chà ng đồng thá»i chá»›p nhoáng đâm tá»›i nghe má»™t tiếng "choang" rất lá»›n, hai kiếm chạm nhau, xẹt ra tia lá»a, cả hai cùng lùi lại há»™ khẩu Ä‘á»u ngấm ngầm chấn động.
Äá»™ng Huyá»n Tá» xuất chiêu đầu chưa chiếm được tiện nghi, lão hÆ¡i ho lên má»™t tiếng, phất trần lại xoay má»™t vòng đánh tá»›i nhưng lần nà y những sợi phất trần không xòe ra nữa mà tụ lại thà nh má»™t bó biến thà nh má»™t thứ phán quan bút cứng ngắt nhắm ngay và o huyệt đạo Ân Cừu Thế đánh thẳng tá»›i đồng thá»i trưá»ng kiếm cÅ©ng xé gió theo sau cùng phất trần liên hoà n công kÃch.
Ân Cừu Thế nhìn chiêu số vô cùng lợi hại cá»§a đối phương, bất giác nghÄ© thầm: "Tên giặc già nà y mang danh `Không Äá»™ng tam lão' thá»±c chẳng phải là hư danh. Công phu kết hợp liên hoà n cương và nhu cá»§a lão quả là thần diệu, trong võ lâm hiện nay sợ Ãt ngưá»i hÆ¡n lão được?" Lúc nãy Ân Cừu Thế so sánh lão vá»›i sư Ä‘iệt Äan Khâu Sinh là có ý muốn khiêu khÃch lão. Tuy bản lãnh cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» chưa bằng Äan Khâu Sinh tháºt, nhưng cÅ©ng không thể gá»i là "còn xa má»›i bằng sư Ä‘iệt" được, ấy là chưa nói đến công phu há»a hầu, chưa chắc Äan Khâu Sinh đã hÆ¡n được lão.
Äá»™ng Huyá»n Tá» là má»™t lão cáo già , tuy bị Ân Cừu Thế chá»c giáºn Ä‘em so sánh vá»›i sư Ä‘iệt, nhưng lão không há» tá» ra vẻ tức giáºn chút nà o vì lão biết rằng hai cao thá»§ Ä‘ang giao đấu vá»›i nhau Ä‘iá»u tối kỵ là để tâm xao động.
Äá»™ng Huyá»n Tá» lại di động phất trần đánh vùn vụt vá» phÃa Ân Cừu Thế. Chỉ còn thấy kiếm ảnh và loang loáng bóng phất trần qua lại vùn vụt không còn thấy bóng ngưá»i đâu nữa.
Dương Hoa đứng ngoà i quan sát tráºn thế, y cÅ©ng muốn ra tay để tiếp sức sư phụ cá»§a mình, nhưng chỉ má»™t thoáng, y không còn phân biệt được đâu là Ân Cừu Thế, đâu là Äá»™ng Huyá»n Tá», hai thân ảnh xẹt qua lại khi đảo trước, lúc lui sau như hai luồng ánh sáng vô cùng mau lẹ. Dương Hoa tuổi tuy còn trẻ, nhưng y từ lúc lên năm tuổi đã bắt đầu luyện táºp võ nghệ, đến nay trải qua mưá»i má»™t năm nhưng vá» kinh nghiệm thá»±c sá»± y chưa từng trải qua, bây giá» má»›i có cÆ¡ há»™i táºn mắt hai đệ nhất cao thá»§ thi thố hết sở há»c cá»§a mình bất giác má»›i vừa được ấn chứng những lý thuyết đã há»c xưa kia, y mừng rỡ nghÄ© thầm: "Nhị sư phụ đã mở cá»a cho ta thấy mặt trá»i, ta chỉ cần nhìn qua những chiêu thế đơn giản nhất cá»§a ngưá»i cÅ©ng đủ biết sá»± biến hóa tinh diệu cá»§a nó rồi, còn tam sư phụ cà ng đánh cà ng mau chắc cÅ©ng có ý để cho ta biết thá»§ pháp sau nà y sẽ chế ngá»± địch nhân chăng?" Khi Dương Hoa Ä‘ang mê mải suy nghÄ© như thế, bá»—ng nghe Ân Cừu Thế la to:
- Hoa nhi, coi chừng ác cẩu! Dương Hoa giáºt mình hoảng hốt vừa chá»›p mắt nhìn đã thấy Âu Dương Nghiệp chuyển thân đến bên cạnh.
Âu Dương Nghiệp cưá»i to mấy tiếng:
- Tên tiểu quá»· xem ta đùa mấy chiêu chÆ¡i! Dương Hoa vá»™i nhảy lên, kiếm trong tay đã phạt má»™t đưá»ng hết sức chá»›p nhoáng, Âu Dương Nghiệp mau không kém, ngón cái cá»§a y vươn ra thà nh chỉ Ä‘iểm tá»›i. Chỉ chưa Ä‘iểm trúng huyệt, nhưng Dương Hoa đã cảm thấy má»™t luồng khà nóng áºp tá»›i, cáºu vá»™i và ng nhảy tránh qua theo thế Nhiếp Vân Bá»™ Pháp trong lòng hết sức kinh hoà ng. Âu Dương Nghiệp nhìn thấy thân pháp cá»§a cáºu bé mau quá phải buá»™t miệng khen:
- Tiểu quá»· đầu linh hoạt tháºt! Vừa dứt câu liá»n biến chỉ thà nh chưởng chém mạnh tá»›i. Chưởng phong cá»§a y nóng ná»±c như lá»a bếp lò vì y đã luyện được công phu gia truyá»n Lôi Thần Chưởng.
Äan Khâu Sinh mặc dù Ä‘ang phải đối phó vá»›i địch thá»§ cá»§a mình, nhưng vẫn lo lắng cho tÃnh mạng cá»§a Dương Hoa nên chỉ Ä‘iểm bằng lá»i nói:
- Hãy chạy sang cá»a Cà n rồi chuyển vá» cá»a Khảm phản công và o huyệt Lao cung.
Vốn là Âu Dương Nghiệp luyện Lôi Thần Chưởng tối kỵ đánh và o huyện Lao cung, khi nghe Äan Khâu Sinh nói đúng yếu Ä‘iểm cá»§a mình, y hốt hoảng chân khà bị phân tán nên vá»™i và ng thu tay lại ngay.
Nhưng trong lúc Äan Khâu Sinh chỉ Ä‘iểm cho há»c trò như thế cÅ©ng bị phân thần giúp cho Dương Kế Mạnh cÆ¡ há»™i để phản công, đệ bát chưởng Tu La Âm Kiệt Công phát huy công lá»±c đánh tá»›i, Äan Khâu Sinh ná»™i công thâm háºu hÆ¡n ngưá»i mà vẫn bị hà n khà cá»§a chưởng lá»±c áp đảo.
Ân Cừu Thế thấy váºy cÅ©ng la lá»›n:
- Mau dùng kiếm tấn công hạ bà n cá»§a địch! Äến đây Ân Cừu Thế cÅ©ng bị phân thần giúp Äá»™ng Huyá»n Tá» thừa cÆ¡ tấn công, phất trần phiêu phiêu áp đảo tá»›i.
Chỉ có Dương Hoa là kiếm thế bình tĩnh, đánh liên tiếp liên hoà n kiếm ba thế lợi hại, khiến đối thủ phải lui lại, Dương Hoa nói to lên:
- Nhị sư phụ yên tâm, đồ nhi không sợ tên ác cẩu nà y đâu.
Ân Cừu Thế cưá»i nói:
- ÄÆ°á»£c lắm, đúng là trâu non không sợ hổ! Äan Khâu Sinh thêm và o:
- Không phải, phải nói là trâu non không sợ ác cẩu! Cả hai thấy đồ đệ mình đối phó vá»›i cưá»ng địch rất dÅ©ng mãnh Ä‘á»u lấy là m đắc ý mà không để ý đến chÃnh bản thân cá»§a mình Ä‘ang đối phó vá»›i cưá»ng địch, không nên phân thần tán khÃ.
Äá»™ng Huyá»n Tá» và Dương Kế Nghiệp nhân cÆ¡ há»™i ấy chiêu thế chằng chịt tung ra dÅ©ng mãnh như bóc đất lá»™t cây, khiến Ân Cừu Thế và Äan Khâu Sinh muốn tiếp tục chỉ Ä‘iểm cho đồ đệ cÅ©ng không sao thi hà nh được.
Thá»±c ra nói vá» bản lãnh cá»§a Dương Hoa thì còn xa má»›i bằng đối phương, cáºu chỉ có Nhiếp Vân bá»™ pháp là sở trưá»ng chứ võ công chưa thể so sánh vá»›i Âu Dương Nghiệp được.
Do bản lãnh của hai bên khác biệt nhau rất lớn nên chỉ trong nháy mắt đã biến đổi.
Khi được hai sư phụ chỉ Ä‘iểm cáºu còn miá»…n cưỡng đối phó được vá»›i đối phương, nhưng khi sư phụ không thể chỉ Ä‘iểm được nữa, Dương Hoa đã lúng túng, chiêu phát xuất ra vụng vá» rõ rà ng là kẻ ná»™i công còn rất thô thiển.
Äan Khâu Sinh thấy tình thế cá»§a há»c trò nguy khốn, bèn cấp tốc đánh tá»›i ba chiêu liên hoà n buá»™c Dương Kế Mạnh phải lùi lại má»™t bước rồi thu hết ná»™i lá»±c la lá»›n vá» phÃa Dương Hoa:
- Hoa nhi hãy nghe ta, con hãy nhớ câu "mục trung hữu địch, tâm trung vô địch" (trước mắt nhìn thấy địch, nhưng trong lòng như không có địch).
Äây là câu gần như là linh nghÄ©a cá»§a cương lÄ©nh võ há»c, bình nháºt Äan Khâu Sinh đã từng nhiá»u lần nhắc nhở Dương Hoa cho nên vừa nghe sư phụ nhắc tá»›i cáºu liá»n tỉnh ngá»™. Câu nà y có nghÄ©a vừa phải xem trá»ng địch thá»§, nhưng đồng thá»i Vừa phải đừng sợ địch thá»§ quá đáng. Mắt phải nhìn rõ các động tác cá»§a địch thá»§ để đối phó, nhưng trong tâm phải khinh thưá»ng địch thá»§ để không có tâm lý sợ hãi, đạt được tâm trạng nà y là đã lên tá»›i cảnh giá»›i tối cao cá»§a võ há»c.
Dương Hoa đã hiểu được ý nghÄ©a cá»§a câu dạy nà y nên cứ theo chiêu mà giải chiêu, dá»±a và o thế mà biến thế, sinh tá», vinh nhục, thắng bại loại ra khá»i đầu óc, không cầu khắc địch chế địch thá»§ cho nên dá»… dà ng khắc chế địch thá»§. Quả nhiên Ä‘ang ở và o thế bị động, dần dần cáºu bé đã biến đổi tình hình khiến Âu Dương Nghiệp cà ng lúc cà ng thấy kiếm pháp cá»§a cáºu bé là lợi hại. Tuy nhiên vì bản lãnh cá»§a y so vá»›i Dương Hoa là quá cao nên y vẫn không tá» ra nao núng.
Nhìn tổng quát tráºn đấu sau trên trăm hiệp ác chiến, thì Äan Khâu Sinh đã chiếm được thế thượng phong, Ân Cừu Thế và Äá»™ng Huyá»n Tá» không bên nà o hÆ¡n được bên nà o. Äánh thêm trăm chiêu thế nữa Dương Hoa là ngưá»i xuống sức trước tiên vì ná»™i lá»±c cá»§a cáºu thấp nhất trong bá»n, cáºu than thầm: "Nếu không được sư phụ chỉ Ä‘iểm không biết ta còn có thể tiếp tục đối đầu vá»›i tên nà y được chăng". Cáºu không biết rằng, nãy giá» cáºu đã tiếp được Âu Dương Nghiệp trên ba trăm chiêu là đã quá khả năng cá»§a cáºu, vì Âu Dương Nghiệp vốn là má»™t cao thá»§ võ lâm.
Âu Dương Nghiệp thấy mình đánh vá»›i má»™t đứa bé mà đã quá lâu không hạ thá»§ được, y nóng nảy tung ra toà n những chiêu độc địa, mong kết thúc mau chóng tráºn chiến.
Dương Hoa cà ng lúc cà ng lúng túng, mồ hôi cáºu đã tuôn ra ướt cả áo, chiêu pháp cá»§a cáºu đánh ra đã không còn đúng thứ tá»± nữa.
Âu Dương Nghiệp nhìn qua chiêu thế cá»§a đối phương, biết rằng cÆ¡ há»™i đã đến, y rống lên má»™t tiếng hết sức dữ dá»™i hữu chưởng chụp sấm sét xuống đầu cá»§a Dương Hoa còn tả chưởng vươn ra thà nh ngÅ© chỉ chá»›p nhoáng móc xuống đầu cáºu bé. Äây là chiêu sát thá»§ cá»§a Âu Dương Nghiệp có thể kết liá»…u mạng sống cá»§a cáºu trong nháy mắt.
Äan Khâu Sinh Ä‘ang ở thế thượng phong dồn Dương Kế Mạnh và o thế bị động. Tuy đánh vá»›i há» Dương, nhưng mắt y vẫn nhìn bao quát cả tráºn chiến, đột nhiên thấy đệ tá» bị lâm nguy và o cảnh chỉ treo chuông, liá»n hú lên má»™t tiếng thân hình chuyển nhanh như chá»›p tá»›i.
Dương Kế Mạnh chỉ thấy trước mắt má»™t là n chá»›p trắng, liá»n bị má»™t luồng khà nóng bao phá»§ khắp ngưá»i. Thì ra trong cÆ¡n khẩn cấp, Äan Khâu Sinh đã chá»™p lấy bình rượu từ lúc nà o rồi há miệng dùng ná»™i lá»±c hút hết rượu trong bình và o miệng rồi váºn hết ná»™i công phun và o ngưá»i há» Dương, khiến y hoảng hốt phải nhắm mắt lại vì sợ trúng độc tá»u cá»§a Äan Khâu Sinh, đồng thá»i giÆ¡ song chưởng lên bảo vệ thân mình. Ngụm rượu cá»§a Äan Khâu Sinh rất lá»›n, khiến y ướt hết cả quần áo, nhưng cÅ©ng phải nói y đã luyện võ công đến độ mình đồng da sắt, mà vẫn thấy khà nóng rát cả thân thể. Y tưởng Äan Khâu Sinh sắp sá»a đánh tuyệt chiêu cuối cùng, bất giác trong lòng sinh ra kinh hoảng.
Thá»±c ra Äan Khâu Sinh khi thi hà nh chiêu thế nà y là đã phải váºn dụng gần hết ná»™i lá»±c thâm háºu cá»§a mình. Tất cả huyệt đạo trên ngưá»i Dương Kế Mạnh đã bị rượu nóng đánh trúng khiến "Âm Kiệt khÃ" cá»§a y tiêu tan, do đó uy lá»±c cÅ©ng giảm sút hẳn. Nhưng Äan Khâu Sinh tá»± biết mình cÅ©ng đã tổn thương nguyên khà nhiá»u.
Cần phải biết rằng cả hai công lá»±c gần như nhau, bản lãnh cÅ©ng tương đương, nếu Äan Khâu Sinh không thi hà nh chiêu thế nà y thì tháºt khó chấm dứt được tráºn ác đấu.
Ở bên cạnh Ân Cừu Thế thấy tình hình khẩn cấp như thế cÅ©ng hú lên má»™t tiếng, múa kiếm như bão táp dùng đến mưá»i thà nh công lá»±c chém Äá»™ng Huyá»n Tá» má»™t thế. Äá»™ng Huyá»n Tá» kinh hoảng khi thấy kiếm khà toát ra dÅ©ng mãnh, y la:
- Ngươi muốn chết mau ư? Chỉ nghe lá»i đáp:
- Muốn lắm.
Song kiếm đã chạm nhau "xoảng" má»™t tiếng rất lá»›n gãy liá»n là m bốn Ä‘oạn. Ân Cừu Thế nắm Ä‘oạn kiếm gãy quẳng tá»›i rồi không thèm để ý đến Äá»™ng Huyá»n Tá» xoay liá»n sang đồ đệ Ä‘ang lâm và o thế tá».
Thá»±c ra hà nh động quẳng Ä‘oạn kiếm gãy tá»›i cá»§a Ân Cừu Thế có tên gá»i là Thần Long Trác VÄ© là má»™t chiêu trong Ân gia kiếm pháp chỉ sá» dụng lúc đối diện vá»›i cái chết, nên gá»i là "trong bại cầu thắng" và là chiêu tối háºu tuyệt chiêu.
Tâm tư cá»§a Ân Cừu Thế cÅ©ng như Äan Khâu Sinh lúc bấy giá» chỉ quan tâm tá»›i tÃnh mệnh cá»§a đệ tá» Dương Hoa mà thôi, nên cả hai cùng má»™t lúc dở tuyệt chiêu trong sở há»c cá»§a mình ra khiến địch thá»§ hết sức kinh hãi. Äoạn kiếm gãy cá»§a Ân Cừu Thế đúng là tuyệt chiêu vì nó đã cắm và o giữa ngá»±c Äá»™ng Huyá»n Tá».
Äá»™ng Huyá»n Tá» mắt lá»™ đầy gân máu, vá»™i và ng dùng chỉ pháp Ä‘iểm liên tiếp và o ba huyệt đạo, đây là phép phong huyệt cầm máu cá»§a Không Äá»™ng phái để vết thương không chảy máu quá nhiá»u có thể kéo dà i mạng sống chá» cấp cứu.
Äá»™ng Huyá»n Tá» tá»± biết rằng tÃnh mạng mình khó bảo toà n lâu được, nên lão tranh thá»§ thá»i gian, lão cứ để y mÅ©i gươm gãy cắm giữa ngá»±c, tay huy động mÅ©i kiếm gãy còn má»™t ná»a cá»§a lão tiếp tục tấn công Ân Cừu Thế.
ChÃnh lúc ấy trảo thế cá»§a Âu Dương Nghiệp đã sắp chụp xuống đầu Dương Hoa, thì thân ảnh cá»§a Äan Khâu Sinh vá»t tá»›i, ông láºt chưởng thà nh quyá»n đánh và o cổ tay Âu Dương Nghiệp, khiến y phải trầm thân thu trảo vá» xòe ra thà nh chưởng đỡ quyá»n cá»§a Äan Khâu Sinh, chỉ nghe "bùng" má»™t tiếng lá»›n, cả hai cùng lảo đảo lùi lại ba trượng.
Ngã xuống trước là Âu Dương Nghiệp, cùng lúc ấy ba ánh chá»›p lóe lên, ấy là Dương Kế Mạnh, Ân Cừu Thế và Äá»™ng Huyá»n Tá» cùng chá»›p nhoáng nhảy đến.
Dương Hoa lúc ấy tinh lá»±c đã cạn kiệt, hai mắt cáºu hoa lên vì trảo pháp cá»§a Âu Dương Nghiệp, tuy má»›i chỉ chụp xuống gần đầu cáºu thôi, nhưng chưởng lá»±c cá»§a Lôi Phong Chưởng đã chấn động tá»›i óc não cáºu, khiến cáºu váng đầu hoa mắt, toà n bá»™ đầu như bị ngá»n lá»a nóng thiêu đốt đến ná»—i trong má»™t thá»i gian ngắn cáºu không biết sá»± tình xảy ra như thế nà o nữa, chỉ thấy tá»± nhiên thân hình nhẹ bá»—ng lên, thì ra Ân Cừu Thế đã nắm lấy cáºu nhấc lên mang hắn ra xa.
Äan Khâu Sinh sau khi tiếp má»™t chưởng cá»§a Âu Dương Nghiệp, tuy đối phương đã bị ngã trước nhưng ông cÅ©ng tá»± biết mình khó đứng vững. Nên biết ông vừa qua tráºn ác đấu cùng Dương Kế Mạnh, nguyên khà đã bị thương tổn trầm trá»ng lại phải trá»±c tiếp đối chưởng Lôi Phong Chưởng cá»§a Âu Dương Nghiệp, Lôi phong chưởng là chưởng tà n độc và nóng còn Tu La Âm Kiệt Công cá»§a Dương Kế Mạnh lại độc và lạnh như băng cùng má»™t lúc phát tác và o thân thể ông, khiến ông có lúc như bị dìm và o giá lạnh, có lúc như bị xô xuống hố lá»a.
Äó là công lá»±c cá»§a ông vô cùng thâm háºu mà vẫn không tránh được, chỉ má»™t lúc sau là hai hà m răng cá»§a ông đã đánh và o nhau nghe "lách cách".
Âu Dương Nghiệp lúc ấy đã ngồi trên mặt đất, y trầm giá»ng hô:
- Äan Khâu Sinh đã bị ná»™i thương, bá»n ta hãy ra tay mau mau tế độ cho nó Ä‘i! Dương Kế Mạnh đáp:
- Tốt lắm, ta sẽ vì huynh mà báo cừu! Song chưởng theo lá»i đánh cùng lúc tá»›i váºn dụng hết sức lá»±c cuối cùng cá»§a Tu La Âm Kiệt Công.
Äan Khâu Sinh tá»± biết đây là giá» phút quyết định, cước bá»™ không dám cháºm, vá»™i và ng phản thá»§ đưa chưởng ra đỡ:
- Hay lắm, hôm nay nếu ta không chết thì ngươi chết! Chưởng lá»±c vừa phát ra bá»—ng Äan Khâu Sinh nghe má»™t luồng khà lạnh lẽo xuyên thẳng và o xương cốt, máu huyết trong toà n thân ông dưá»ng như ngưng Ä‘á»ng lại, không còn luân lưu nữa. Nhưng Dương Kế Mạnh cÅ©ng không hÆ¡n gì, khà huyết trong ngưá»i y cÅ©ng nhá»™n nhạo, lục phá»§ ngÅ© tạng như bị đảo lá»™n.
Lúc ấy Ân Cừu Thế vừa nhấc Dương Hoa ra khá»i vòng ác đấu liá»n chuyển thân má»™t vòng, Äá»™ng Huyá»n TỠđã ở sát bên lưng chá»c tá»›i thanh kiếm chỉ còn má»™t ná»a, má»™t tay báºn giữ Dương Hoa, Ân Cừu Thế trở tay không kịp, bị kiếm gãy cá»§a Äá»™ng Huyá»n TỠđâm suốt ngang bụng, Dương Hoa bá»—ng nghe má»™t luồng gió như Ä‘áºp tá»›i ngay mình, vá»™i và ng xuất chiêu ra đối địch, nhưng đó là chưởng cuối cùng cá»§a Ân Cừu Thế đẩy cáºu tá»›i cùng vá»›i tiếng hô lá»›n:
- Hoa nhi, chạy mau Ä‘i! Tuy chỉ vá»›i hÆ¡i sức cuối cùng, nhưng chưởng lá»±c cá»§a Ân Cừu Thế cÅ©ng đủ sức xô Dương Hoa chạy tá»›i hÆ¡i mưá»i bước má»›i dừng lại được. Vừa dừng chân, cáºu bé đã quay ngược lại nghÄ© bụng: "Nhị sư phụ, xin tha thứ cho đồ nhi lần nà y không vâng lệnh được!" rồi chạy tá»›i bên Ân Cừu Thế để há»— trợ động thá»§, nhưng chân khà cá»§a cáºu gần như tiêu tan hết cả đến nhấc chân cÅ©ng không được nữa, lúc ấy cáºu má»›i nháºn ra thân mình đã bị ná»™i thương, thảo nà o Ân Cừu Thế không cho cáºu ở lại.
Vừa lúc ấy Dương Hoa chợt nhìn thấy tình cảnh cá»§a Ân Cừu Thế và Äá»™ng Huyá»n Tá».
Cả hai Ä‘á»u bị thương vì lưỡi kiếm gãy đâm và o như nhau nhưng vẫn tiếp tục há»—n đấu. Phất trần cá»§a Äá»™ng Huyá»n Tá» múa lên phấp phá»›i đánh xuống. Chưởng phong cá»§a Ân Cừu Thế tung lên bó chặt lấy phất trần. Äá»™t nhiên thân ảnh cá»§a má»—i ngưá»i bay vá» má»—i phÃa rồi Äá»™ng Huyá»n Tá» rống lên má»™t tiếng khá»§ng khiếp ngã xuống đất và Ân Cừu Thế mặt đầy máu lảo đảo lùi lại cÅ©ng ngã luôn xuống.
-oOo-