Hồi 8 Danh môn chính phái đâu phải dễ chơi
Hồi 8 Danh môn chính phái đâu phải dễ chơi?
Tàng Long Cư Sĩ Đoàn Vân Đình đi chưa được bao lâu, Nhạc Vân chợt nghe tiếng chân người tiến vào đại sảnh. Vừa trông tận mặt cả hai cùng reo lên:
-Lăng đại thúc!
-Nhạc Vân tiểu tử!
Nhưng kẻ kinh ngạc nhất là Lăng Toàn. Y sấn đến nắm tay Nhạc Vân, ngắm nghía chàng từ đầu xuống chân xong phá lên cười ha hả không ngớt
-Chú nhỏ, ta suýt nữa không nhận ra ngươi, mới vài năm mà coi bộ gặp kỳ tích gì chăng?
Nhạc Vân cười lại hỏi:
-Lăng đại thúc, làm sao đại thúc thoát được tay Cốc Bối Xuyên và Lã Kim Đạo?
Lăng Toàn hớn hở đáp:
-Chuyện này còn dài có dịp sẽ kể sau, đại khái trên đường về “Đại Quang Minh”,nhân bọn chúng sơ hở Lăng mỗ đã tìm cách trốn thoát chạy ngay vào đây nhờ sự che chở của Đoàn bang chúa, “Đại Quang Minh” rất tức tối nhưng không dám công khai gây chiến với Kim Long Bang, thế là Lăng mỗ tai hạ tai qua nạn khỏi… ha ha ha…
Lăng Toàn bá vai Nhạc Vân hỏi:
-Ngày đó chú nhỏ ngươi làm sao mà tránh được tai mắt bọn Cốc Bối Xuyên?
Chàng liền đem thiên cố sự năm năm qua thuật cho Lăng Toàn nghe, chỉ có vấn đề Cầm Long Phổ là không đả động tới vì chàng không muốn bí mật của gia gia mình lộ ra ngoài, có thể nhiều nguyên do làm thanh danh phụ thân bị sứt mẻ đi chăng?
Tam Tiết Kiếm Khách vừa ngạc nhiên xen lẫn vui mừng y nói:
-Nhạc Vân, ngươi có biết mình gặp được may mắn vô tiền khoáng hậu chăng?
Nhạc Vân hơi bỡ ngỡ, chàng có hiểu nhưng muốn biết rõ hơn liền hỏi:
-Lăng đại thúc, đại thúc muốn nói…
Lăng Toàn nghiêm giọng đáp:
-Chú nhỏ, ngươi gặp ba điều kỳ diệu mà người ta chỉ cần một điều thôi cũng là đại phước lắm rồi…
Y ngừng lại lấy hơi nói tiếp:
-Thứ nhất, loại cá Kim Sắc Lý Ngư, một cặp dẫu vạn lạng hoàng kim chưa chắc đã mua được, vì chúng khó kiếm vô cùng, tựa như mò kim đáy biển, thứ cá này tăng cường sức chịu đựng bền bỉ vô song cho cơ thể con người, nhưng điều quý giá ở chỗ là miễn nhiễm bất kỳ mọi loại độc dược trên thế gian này.
-Thứ hai, năm năm trước đây ngươi là một thằng nhỏ yếu đuối, kinh mạch thất tán, ta e tuổi thọ chẳng còn được bao lâu, đừng nói chi đến chuyện võ nghệ, Lăng mỗ rất xót xa cho Nhạc lão ngũ mà không dám hé môi cho ngươi biết, ai ngờ phúc phận ngươi to lớn đã khỏi hết bênh tật lại còn đả thông kinh kỳ bát mạch thoát thai hoán cốt trở thành một hán tử oai phong ha ha ha…
Lăng Toàn đắc ý cười rộ:
-Điều thứ ba, Si Ẩn Thạch Mạn Khanh, trăm năm trước vốn được tôn sùng như bậc thần tiên, ngươi học được thần công của ngài, sau này ắt sẽ giương danh họ Nhạc chẳng sai.
Nhạc Vân sực nhớ đến thanh đoản kiếm kỳ lạ kia rồi rút cả kiếm lẫn vỏ đặt lên bàn dò hỏi Tam Tiết Kiếm Khách vê lai lịch của nó, cổ kiếm rời khỏi người chàng tự nhiên toát ra hàn khí tưởng chừng không khí chung quanh đông đặc tê cứng trong chu vi mấy trượng.
Tam Tiết Kiếm Khách tròn xoe đôi mắt rất trang trọng y cẩn thận cầm lên xem xét một lúc lâu, rồi trầm ngâm không nói gì.
Sau đó y định thần, sắc mặt lộ vẻ khẩn trương lẩm bẩm:
-Bàn Long cổ kiếm…Bàn Long cổ Kiếm…
Lăng Toàn nhìn quanh quất xong vội đưa trả thanh kiếm lại cho Nhạc Vân, thì thầm nói:
-Nhạc Vân, ngươi giữ bảo kiếm này thật kín đáo trước khi có đủ sức lực để bảo vệ nó, đây là Bàn Long Kiếm, một trong bốn đại danh kiếm mà tuổi không dưới năm trăm năm, vô số kẻ thèm thuồng, nếu để lộ ra rất phiền phức và nguy hiểm. may mà ngươi đưa nhằm khiếu hóa tử nếu không. Hà Hà…
Nhạc Vân bất chợt động tâm chàng cầm bảo kiếm bằng hai tay nói:
-Lăng đại thúc, đại thúc là đại kiếm thủ, Nhạc Vân xin kính tặng bảo kiếm này.
Lăng Toàn sững người trước hành động hào hiệp của chàng, nhưng y xua tay ngắt lời nói:
-Vật báu phải do người có vận khí hợp nhất với nó mới giữ được lâu bền, ta đức bạc tài hèn không dám nhận hảo ý to tát này chú nhỏ, ngươi đừng làm thế hãy cất ngay đi!
Biết Y cương quyết, chàng cảm thấy nài ép khiến Lăng Toàn thêm kho sử nên giắt kiếm vào lại trong người.
Ngay lúc ấy có tiếng bước chân người, Lăng Toàn nháy mắt làm hiệu, Nhạc Vân hiểu ý bắt qua chuyện khác. Đoàn Hồng Anh tiến vào, nàng tươi cười chào hai vị khách rồi nhoẻn miệng nói:
-Gia phụ có lệnh cho tiểu nữ mời Lăng đại hiệp và Nhạc công tử đến khách đường Kim Long dự bữa tiệc mọn nhân dịp mừng Nhạc đại ca ghé thăm Đại Kim Long, xin theo tiểu nữ gia phụ đang chờ.
Nhạc Vân lúng túng gượng cười nói:
-Hồng Anh cô nương, tại hạ không dám để bang chúa bận rộn về mình…
Đoàn Hồng Anh nhăn mặt ngó Nhạc Vân nói:
-Nếu lăng đại hiệp với Nhạc đại ca từ chối là phụ công lao của tiểu muội đó!
Lăng Toàn nheo mắt hỏi:
-Sao lại có công lao tiểu thơ trong vụ này?
Đoàn Hồng Anh đỏ mặt khẽ đáp:
-Vì… vì chính tay… tiểu nữ nấu món ăn… Lăng đại thúc ghẹo Hồng Anh hoài!
Nàng then thùng quay người chạy đi. Lăng Toàn cùng Nhạc Vân cũng đứng dậy đi theo nàng qua mấy dãy hành lang. Tới nơi, Hồng Anh đẩy nhẹ cửa rồi tránh sang một bên.
Lăng, Nhạc song song bước xuống thềm Kim Long khách đường. Đoàn Vân Đình thân hành tiến ra đón tiếp, bang chúa cười ha hả không ngớt ông cất tiếng giới thiệu với mọi người, lúc này trong khách đường đều yên lặng, chăm chú quan sát hai vị khách mời đến.
Đoàn bang chúa đưa tay về phía Lăng Toàn nói:
-Đoàn mỗ thiết tưởng khỏi phải nhiều lời, Lăng Tiêu Kiếm Khách lăng đại hiệp đã lưu lại tệ bang suốt năm năm qua đây là một vinh hạnh rất lớn cho Đại Kim Long.
Lăng Toàn tươi cười đáp lời:
-Bang chúa tôn vinh khiến Lăng mỗ thêm thẹn mặt, Lăng Toàn không nhờ ơn cứu nạn của bang chúa thì cái mạng khiếu hóa đã ra ma lâu rồi, xin đa tạ các vị.
Đoàn Vân Đình mời Lăng Toàn ngồi xuống ghế, ông chỉ qua Nhạc Vân giới thiệu:
-Còn đây là Nhạc Vân công tử, hậu duệ của Nhất Kiếm Kình Thiên Nhạc Cương đại hiệp…
Khách sảnh vang lên những tiếng ồ ngạc nhiên. Chờ cho mọi người hết ồn ào ông liền nói:
-Nhạc Vân công tử quá bộ tới tệ bang, rất may mắn Đoàn mỗ cũng được công tử nhận lời ở lạ Đại Kim Long ít bữa…
Nhạc Vân vội vã cung tay đáp lễ rồi ngồi xuống bên cạnh Lăng Toàn.
Mục quang chàng chú mục vào các nhân vật tên tuổi theo lời giới thiệu của bang chúa Kim Long Bang.
Bên mé hữu là Thiếu Lâm Phương trượng Độ Quan, đại sư lông mày bạc trắng tướng mạo hiền từ, niên kỷ cũng phải sấp sỉ bách tuế.
Kế Độ Quan đại sư là Ngọc Lâm đạo trưởng chủ nhân Ngọc Hư Cung trên núi Võ Đang, nước da hồng hào cặp mắt lấp lánh thần quang nội liễm.
Thần sắc bên ngoài của hai vị tu hành này khiến người đối diện đã có dã tâm kính nể chưa nói đến địa vị thái sơn bắc đẩu của họ trong giới võ lâm.
Tiếp theo đó các đại diện Côn Luân, Thanh Thành, Điểm Thương, Không Động đều đầy đủ mặt chỉ riêng Tĩnh Hư sư thái cùng quần đệ tử phái Nga Mi có công việc tận miền Ngạc Bắc nên không về kịp tham dự.
Nhạc Vân vô tình tới đây đúng vào dịp thường lệ hàng năm Thất đại môn phái luân phiên tụ hội.
Lần trước năm ngoái, họ gặp nhau tại núi Điểm Thương, còn năm nay Kim Long Bang lãnh nhiệm vụ tổ chức cuộc hội diện này.
Sau phần trình bày lý do, Độ Quan đại sư đứng dậy cất giọng trầm trầm nói:
-Những kết quả mà Thất đại môn phái chúng ta hiệp với Kim Long Bang đạt được suốt năm qua là ổn định giữ yên mối giềng trong môn phái mình không nảy sinh những biến động lớn lao nào, hạn chế bọn cường đạo, góp phần cùng triều đình Đại Tống giữ vững bờ cõi sơn hà, bá tánh dân sinh an cư lạc nghiệp, công sức này hoàn toàn nhờ vào tài trí lãnh đạo của các vị trưởng môn, lão tăng thay mặt đồng đạo võ lâm hết sức cảm kích các vị và Đoàn bang chúa. Hy vọng rằng mối dây đoàn kết này luôn luôn bền vững mãi.
Đoàn Vân Đình chờ tiếng vỗ tay hoan hô Độ Quan đại sư vừa dứt, ông mời lão hòa thượng ngồi rồi nói:
-Đoàn mỗ hoàn toàn nhất trí với đánh giá của đại sư phương trượng nhưng lần hội kiến này Vân Đình muốn đưa ra một vấn đề khá nghiêm trọng.
Ngọc Lâm đạo trưởng hỏi ngay:
-Theo ý bần đạo có lẽ Đoàn bang chúa muốn đề cập đến “Đại Quang Minh”?
Đoàn Vân Đình mỉm cười gật đầu đáp:
-Đúng như thế!
Chưởng môn Điểm Thương Tôn Hạo đặt chung trà lên bàn lên tiếng góp lời, giọng nói sang sảng:
-Tại hạ không nghĩ rằng “Đại Quang Minh” dám gây hấn hoặc xâm phạm tới Thất đại môn phái, chẳng qua lời đồn đại phóng lớn thêm thanh thế của họ thôi, chúng ta bất tất phải quan tâm trừ phi người “Đại Quang Minh” đụng chạm trước, ta sẽ trả đũa lại cũng không muộn.
Đoàn bang chúa đưa mắt nhìn khắp khách sảnh, ông khẽ thở dài nói:
-Như lời Tôn đại huynh vừa nói Đoàn mỗ nhận thấy rất có lý nhưng hiềm một nỗi mong Tôn đại huynh lượng thứ cho…
Đoàn Vân Đình hướng về Tôn Hạo nói tiếp:
-Vì quý phái xa xôi cách trở không tiếp cận thường ngày với người của bọn họ, Đoàn mỗ đã chú ý các hoạt động của “Đại Quang Minh” gần đây bắt đầu giở trò khủng bố nhiều nhân vật nhất là nhằm vào “Thập Kiếm Nhân”.
Ông nhìn Nhạc Vân rồi tiếp:
-Như vụ truy sát gia đình Nhất Kiếm Kình Thiên Nhạc Cương, Tam Tiết Kiếm Khách Lăng đại hiệp đây là vụ thứ hai, kế tiếp đệ thất đệ bát kiếm thủ Hoành Giáp, Hoành Đồng bị hạ sát một cách bí ẩn trên đường sang Tứ Xuyên, vụ mới nhất xảy ra là Triệu trang chủ Quế Phương cùng con gái thất tung, trang trại bị san thành bình địa, theo Đoàn mỗ có lẽ đã lọt vào tay “Đại Quang Minh” rồi. Chẳng lẽ chúng ta lại làm ngơ sao.
Lăng Toàn đột nhiên giơ tay lên, Đoàn Vân Đình hiểu ý gật đầu nói:
-Lăng đại hiệp có ý kiến gì cứ thẳng thắn phát biểu.
Đao Kiếm Song Hợp Lý Gia Lương chưởng môn phái Côn Luân đứng bật dậy cười lạt hỏi:
-Đoàn bang chúa, lăng đại hiệp có phải là người của Đại Kim Long chăng?
Lão đạo sĩ nhìn các tử tọa đều thấy vể đồng tình nên nói rất kiên quyết:
-Nếu lăng đại hiệp và Nhạc công tử đây thuộc vai vế trọng yếu của quý bang thì bần đạo kính cẩn tạ lỗi và xin rửa tai lắng nghe cao kiến nhưng ngược lại hai vị chỉ là tân khách thì sự có mặt nơi đây e không đúng với quy định từ trước rồi!
Đoàn Vân Đình vì mến mộ anh tài nên bị vố này khiến ông rất khó xử, thực ra ông không nghĩ các chưởng môn lại có câu nệ chuyện này và ông đã sai rõ ràng không chối vào đâu được.
Bang chúa Kim Long còn đang phân vân thì Lăng Toàn cất tiếng nói:
-Thưa các vị, đây chẳng phải lỗi do Đoàn bang chúa chẳng qua Lăng mỗ động tính hiếu kỳ nên nài nỉ xin được diện kiến các vị “Văn kỳ thanh bất kiến kỳ hình” Những bậc tôn sư ma Lăng mỗ nghe tiếng từ lâu nhưng chưa có dịp gặp mặt, vì nể tình nên bang chúa không tiện khước từ làm trở ngại đến công việc các vị Lăng mỗ tạ lỗi và đi ngay…
Lăng Toàn nói xong liền vòng tay tạ lễ, y nắm tay Nhạc Vân kéo chàng đứng dậy:
-Nhạc công tử, chúng ta ra ngoài thôi
Cử động của y rất dứt khoát, Nhạc Vân không có phản ứng gì vội bước theo y.
Đoàn Vân Đình áy náy trong bụng ông khẽ gọi:
-Lăng đại hiệp… Lăng đại hiệp…
Nhưng Tam Tiết Kiếm Khách đã xoay mình đóng cửa sảnh khách lại, rồi cười mát nói với Nhạc Vân:
-Khiếu hóa mỗ suốt đời chắc cũng chẳng bao giờ có tên trong “Danh môn chính phái” cả. Ha ha ha…
Y cất giọng cười cay đắng giễu cợt.
Trong lòng Nhạc Vân ngổn ngang trăm mối, chàng bắt đầu hiểu một vài điều… Có lẽ không nên nhìn bền ngoài để đánh giá bất kỳ con người hay sự vật nào.
Chàng và Lăng Toàn cũng không hay biết đằng sau cánh cửa vừa đóng kia. Đoàn Vân Đình đang tranh luận kịch liệt với Tôn Hạo, Lý Gia Lương đưa đến chỗ bất đồng ý kiến. Cuối cùng hợp tác suốt mấy chục năm bị tan vỡ dù Độ Quan đại sư Ngọc Lâm đạo trưởng hết sức can ngăn.
Hai chưởng môn Điểm Thương, Côn Luân, hầm hầm rời khỏi Đại Kim Long Đoàn Vân Đình cố gắng nhượng bộ nhưng quan điểm chung đã khác biệt vô phương cứu vãn. Phái Không Động, Thanh Thành, tụ thủ bàng quang không ủng hộ cũng chẳng chống đối, Thiếu Lâm, Võ Đang nghiêng về Kim Long Bang. Còn Nga Mi chưa hiểu ra sao?
Nhạc Vân ngơ ngẩn xuất thần để mặc cho Lăng Toàn nắm tay lôi đi đâu thì đi, bước đầu lộ diện đã gặp nhiều chuyện rắc rối, không lường trước được tiền đồ mai hậu. Tâm trạng chán nản nguội lạnh, nhưng nhớ tới cảnh bôn đào của song thân, cảnh Triệu trang đổ nát chàng tưởng tượng ra lúc lâm tử của mấy người thảm trạng cực kỳ thê thảm khiến lòng hận thù sôi sục trở lại…
Nhạc Vân sực tỉnh thì vừa lúc chân chàng bước ra ngoài cổng Kim Long Bang, tiếng Lăng Toàn vang bên tai.
-Nhạc Vân, ngươi có biết uống rượu không?
Nhạc Vân hơi ngạc nhiên song vẫn đáp:
-Tiểu điệt chưa từng nếm qua lần nào…
Lăng Toàn cười rộ nói:
-Mặc xác cái bọ hư danh đó, lăng mỗ ngứa miệng thèm rượu chết đi được. Chú nhỏ theo ta một bữa say túy lúy cho đáng mặt nam tử hán, quên mấy kẻ hợm mình đó đi!
Hai đại hán Kim Long Bang canh giữ cổng mấy năm nay, không lạ gì hành vi của Tam Tiết Kiếm Khách chỉ đưa mắt nhìn nhau mỉm cười,không hề cản ngăn y và Nhạc Vân, Lăng Toàn khẽ gật đầu chào rồi lôi Nhạc Vân vọt đi như tên bắn.
HẾT TẬP I
|