Mộ Dung Tuyết Ương đã biết bên cạnh phòng mình là phòng số một gian chữ thiên có một một quý công tử đang ở , cũng dắt theo một nô tỳ , bất quá không có thái độ kiêu ngạo như mình , rót ra một chén hão tửu Mộ Dung Tuyết Uơng khẻ đưa lên vừa định uống thì đột nhiên dừng lại thần tình ngưng trọng nói: “ trong rựợu đã bị hạ dược “ .
“ Hạ dược ?” Hoa Vũ Nguyệt ngạc nhiên nói , “ Mổi loại bệnh thì chửa bằng một loại thuốc , hắn chưa xem qua bệnh của chúng ta như thế nào ,biết gì mà cho thuốc “
“ Cô bé ngốc , hạ dược không nhất định phải xem bệnh rồi mới cho “ Mộ Dung Tuyết Ương vặn vặn cái chén , ánh mắt lộ ra lãnh quang , “đây là mông hãn dược (1) , nơi này đúng là một hắc điếm chuyên dụ dổ khách nhân giết người cướp của . “
“ Oa ?” Hoa Vũ Nguyệt choáng váng , nàng chưa bao ngờ nghe qua những chuyện hung ác này .
Mộ Dung Tuyết Ương cười lạnh nói : “ Vốn định đánh một trận căng bụng , ai ngờ lại lạc vào hắc điếm , thật sự là Hổ lạc xuống đồng bằng bị chó khinh nhờn . “
“ Hắn….hắn…. bọn chúng sẽ làm như thế nào ?” . Hoa Vũ Nguyệt vừa rồi chưa ăn gì nên rất vui sướng , khẩn trương nhìn ra cửa chỉ sợ một đám người ập vào .
“ Đại khái thì chúng làm như thế này , trước tiên thì hạ thuốc cho chúng ta mê man , đến nửa đêm thì ập vào nam thì giết nữ thì bắt lại bán vào kỹ viện “ .Mộ Dung Tuyết Ương nói thản nhiên như chính mình không có quan hệ gì đến chuyện này .
“ Vậy bây giờ chúng ta phải làm sao ? Hoa Vũ Nguyệt vốn là một tiểu cô nương ánh mắt sợ hải bất lực nhìn Mộ Dung Tuyết Ương .
“ Không cần phải làm gì cả .” Mộ Dung Tuyết Ương cười cười nói “ bây giờ chúng ta ngủ một giấc chờ bọn chúng đến đi “
“ Ngủ…..” Thanh âm Hoa Vũ Nguyệt cổ quái cất lên , nàng hình như nhớ kĩ , ngũ cũng không phải là từ tốt đẹp gì , hơn nữa trong gian phòng này chỉ có một cái giường lớn .
“ Lương thần mỹ cảnh , mỷ nhân lại ở đây , cũng nên sớm nghĩ ngơi một chút có phải hay hơn không chứ! “ Mộ Dung Tuyết Ương cười đầy tà khí , “ bổn công tử thương hương tiếc ngọc , không thể để nàng nằm một mình lạnh lẻo được , nói rồi nhìn về nhìn về phía chiếc giường một cách đầy ý vị .”
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không phải là một chính nhân quân tử .
Cho tới bây giờ cũng không phải .
Ai nói rằng Hoa Vũ Nguyệt vẫn còn là một tiểu cô nương , nàng cũng đã sống rất…rất nhiều năm .
Khi còn là Kỳ hoa Vũ Nguyệt nàng vẫn luôn hâm mộ Mộ Dung Tuyết Ương , hy vọng có một ngày được ở bên người yêu hồ công tử giống như ba vị tỷ tỷ kia , nếu có thể cả ngày được nhìn thấy khuôn mặt tuấn tú, được theo sau thân ảnh vận bạch y phong lưu tiêu sái của chàng, thì cũng không hận mình đã sinh ra trên đời làm gì .
Mà bây giờ hết thảy mộng đẹp đã trở thành sự thật .
Phòng số hai gian chữ thiên ánh nến đã dập tắt, chỉ còn ánh trăng dìu dịu chiếu vào , trong phòng khung cảnh lung linh mờ ảo , có hai thân hình tuyệt mỹ đang ở trong .
Hoa Vũ Nguyệt trút bỏ y phục bên ngoài , bên trong chỉ còn mảnh thiếp thân nho nhỏ , không đợi Mộ Dung Tuyết Ương lên trước , đã vội nhảy lên giường chui ngay vào chăn trùm kín mít chỉ hở mổi cái đầu ra .
Mộ Dung Tuyết Ương cũng cởi hết áo quần bên ngoài rồi lên giường , Hoa Vũ Nguyệt lại càng khẩn trương cả người cứng đơ , hai tay để qua cặp tuyết lê nắm chặt lấy mép chăn .
Đây đúng là tính tình của những tiểu cô nương , Mô Dung Tuyết Ương như thế nào lại không biết , hắn xoay người về hướng Hoa Vũ Nguyệt cười khẻ,cũng không vội kéo chăn ra , chỉ là khẻ cúi mặt phà nhẹ một luồng hơi vào lổ tai của nàng khiến cho Hoa Vũ Nguyệt rùng mình một cái hai tai cứ dương dương động đậy .
Hoa Vũ Nguyệt khẻ “uhm” một tiếng , khuôn mặt đỏ bừng quay vào trong , cũng chỉ còn cách mấy tấc là dán vào tường phòng , nàng đến bây giờ mới biết được công tử tại sao muốn cùng nàng bôn ba ngàn dặm , chắc tại là những lúc như thế này đó nha…”
Mộ Dung Tuyết Ương quả nhiên vẩn tiến tới, thân thể của hắn đã cảm thấy sự ấm áp từ ngọc thân của Hoa Vũ Nguyệt , cả tiếng hít thở trầm hoãn của nàng hắn cũng nghe thấy rõ ràng, tay hắn lại càng lớn mật luồn vào chăn đặt lên cơ thể nàng. Hoa Vũ Nguyệt giật mình hơi co lại .
“ Tới rồi , cuối cùng cũng tới rồi…….” Hoa Vũ Nguyệt cũng không hiểu được ngày mà mình chờ mong rốt cục đã đến mà bản thân mình lại có chút sợ hải trong đầu như trống rổng .
Nhưng đợi một hồi lâu Mộ Dung Tuyết Ương cũng không có thêm động tác nào.
Hoa Vũ Nguyệt nhắm mắt tự mình đếm tới một trăm ,nhưng chưa có chuyện đáng sợ gì xảy ra , lúc này nàng mới hé cặp mắt to trong như nước nhìn qua công tử của mình .
Mộ Dung Tuyết Ương ……tựa hồ như đang ngủ tiếp .
Cặp mắt hắn nhắm lại , lông mi dài khẻ nhấp nháy , hô hấp trầm ổn bình thản, giống như hắn đang mơ về một giấc mộng đẹp .
Hoa Vũ Nguyệt lúc này mới yên tâm , bất quá trong đáy lòng lại có điểm mất mác , nàng lặng yên khẻ đẩy nhẹ Mộ Dung Tuyết Ương một cái , nhưng hắn vẫn nhắm chặt hai mắt , hoàn toàn không phản ứng .
Hoa Vũ Nguyệt khẻ mân mê chiếc miệng anh đào , làn thu thủy liếc nhẹ dọc trên cơ thể của Mộ Dung Tuyết Ương dừng lại trên khuôn mặt .
Ánh trăng chiếu sáng theo khe hở mà vào trong phòng , làm nơi đây có một luồng sáng nhàn nhạt , thản nhiên có thể nhìn thấy Hoa Vũ Nguyệt đang nhìn khuôn mặt công tử của mình ,tuy xa lạ không giống khuôn mặt trong quá khứ mà mình say mê , nhưng thực tế trong lòng nàng cũng chẳng có gì là bất đồng .
Thậm chí bây giờ trong tâm ý Hoa Vũ Nguyệt khuôn mặt này so với khuôn mặt trước kia còn có phần thân thiết hơn , trước đây công tử gia cao cao tai thượng, lãnh ngạo hào hiệp , nhưng bây giờ lại là một thiếu niên tuổi cũng tương đương thân hình như mỹ ngọc nằm cạnh mình , tướng mạo không có một phần tà khí mà là một tiểu công tử đường đường chính khí .
Nếu như luôn lđược như thế này bồi tiếp công tử thì tốt biết bao . Đây là thanh âm phát ra tự tận đáy lòng nàng .
Đáng tiếc Mộ Dung Tuyết Ương đã ngủ thiếp đi .
Trong lúc Hoa Vũ Nguyệt đang âm thầm ưu thương , chính tự mình tiếc nuối khi công tử khoát tay lên người nàng , mà nàng lại vội rụt mình lại thì một bàn tay khẻ chạm nhẹ vào sau lưng của nàng xấu xa vổ nhè nhẹ dổ dành .
Những sợi lông nhỏ bé trên lưng Hoa Vũ Nguyệt như muốn dựng đứng lên , một cảm giác nhột nhạt đầy rạo rực truyền khắp lên cơ thể nàng .
"Umh" nàng rên lên một tiếng , tựa đầu bứt rứt bên trong chăn , cả người đã vô cùng rạo rực....rạo rực....
(hết phần kết)
(1) Mông hãn dược: thuốc mê