Nguyên lai Mộ Dung Tuyết Ương chỉ là giả vờ ngủ mà thôi ,mọi việc đều thấy hết .Lúc này bàn tay xấu xa đã vén chiếc áo lót mỏng dính của Hoa Vũ Nguyệt lên , chà nhẹ vào bờ vai thon của nàng rồi từ từ tiến xuống .
Tại nút buộc áo lót của nàng ngón tay khẻ vê nhẹ một vòng nhưng không cởi nút dây ra mà tiếp tục xoa xuống phía dưới .
Hoa Vũ Nguyệt đã khẩn trương muốn chết , nàng cảm giác khắp cơ thể nóng rực lên , nhưng đáng hận nhất là toàn thân vô lực không có một cử động nhỏ kháng cự nào , tựa hồ bàn tay của công tử như có ma thuật vậy , chỉ cần xoa nhẹ thì cả người như không nhúc nhích được .
Nhưng này ! chẳng lẻ điều này không phải là điều nàng luôn mong đợi hay sao ?
Tay của Mộ Dung Tuyết Ương đã xâm nhập vào tiết khố , khẻ xoa nhẹ lên kiều đồn mềm mại của nàng , Hoa Vũ Nguyệt rên lên một tiếng cả người run lên nhè nhẹ , như có một ngon lửa nóng bỏng đang hành hoành trong cơ thể nàng, làm cho Mộ Dung Tuyết Ương có chút ngoài ý muốn .
Nguyên lai tiểu mỹ nhân này cũng không phải là chỉ có cặp mắt trong veo là đáng giá , ít nhất thân hình cũng có tiềm chất đấy chứ .
Nếu mà biết cách bồi đắp nàng thật sảo diệu , nói không chừng sẻ có thể xuất ra một mỹ nhân mềm mại như nước , Mộ Dung Tuyết Ương thích thú hưởng thụ cảm giác mềm mại của kiều đồn trơn lẳng của nàng , đúng là thân thể của một tiểu cô nương , quả nhiên da thịt mềm mại nỏn nà , so với gấm vóc thiếu điều còn mượt mà hơn .
“ Đáng tiếc , đêm nay không phải lúc .” Mộ Dung Tuyết Ương khóe miệng lộ ra nụ cười đầy yêu khí .
Hoa Vũ Nguyệt nghe nói như vậy , cảm giác thấy bàn tay đầy ma lực của công tử trong tiết khố của mình đã rời đi , mới lặng yên khẻ vén mền lên lộ ra nửa khuôn mặt , ánh mắt lóe lên sự ấm ức nhìn công tử của nàng .
Mộ Dung Tuyết Ương đã ngồi dậy sắc mặt lộ vẻ cổ quái .
“ Công tử ?” Thanh âm của Hoa Vũ Nguyệt vang lên có một chút mùi oán phụ (1) .
Mộ Dung Tuyết Ương giơ tay ra hiệu nàng yên lặng , khẻ liếc vào vách tường .
Hoa Vũ Nguyệt trong lòng căng thẳng , dóng tai nghe ngóng , quả thật có vài tiếng động nhỏ .
Đó tiếng đao khi chém vào khớp xương nghe răng rắc , chắc chắn người này đang ngủ ngon bị bịt miệng rồi trúng phải độc thủ , còn nghe thấy tiếng máu nhỏ xuống sàn nhà từng giọt từng giot .
Nơi này quả thật là hắc điếm !
Hoa Vũ Nguyệt khiếp sợ không dám nghe nửa , nắm lấy tay áo công tử mình hoảng sợ nói :” Công tử,phải làn sao bây giờ ?”
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng vẩn bình thản như không có chuyện gì , những chuyện kinh khủng loại này hắn thường xuyên gặp qua , giống như ăn cơm uống nước mà thôi . Thấy Hoa Vũ Nguyệt sợ hải , khẻ vuốt nhẹ vào má nàng an ủi “ Chẳng có chuyện gì đâu , còn có ta ở đây thì không phải sợ điều gì cả “
Hoa Vũ Nguyệt cuối đầu lặng yên không nói , nàng biết công tử bây giờ yêu lực hoàn toàn biến mất , sợ rằng đến một tên võ sĩ tầm thường cũng đánh không lại . Nhưng không biết tại sao ,thấy ánh mắt tự tin của Mộ Dung Tuyết Ương , nàng dường như có thêm dũng khí , nghe thấy âm thanh kinh khủng ở bên bên phòng sát vách kia cũng không sợ hải nhiều nửa .
Mộ Dung Tuyết ương lắng tai nghe động tỉnh một hồi , quay qua hỏi :” Nàng tu luyện qua yêu thuật gì?”
“ Yêu thuật ?” Hoa Vũ Nguyệt nhíu mày nói , “ Nô tỳ không tu luyện yêu thuật . “
“ Ách……”
“ Bản lỉnh trị thương của nô tỳ là do thiên phú , còn yêu thuật cao thâm thì nô tỳ không biết tí gì .” Hoa Vũ nguyệt xấu hổ lí nhí nói .
Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nghĩ ngợi một lúc , nếu mọi việc vượt quá tầm khống chế thì tẩu vi là thượng sách nhưng buông tha cho cái hắc điếm khốn kiếp này thì có chút không cam lòng .
Hoa Vũ Nguyệt đột nhiên lại mở miệng nói :” Công tử nô tỳ còn có một bản lãnh trời sinh khác , chẳng biết có hữu dụng hay không ? “
“ Ồ ?” Mộ Dung Tuyết Ương ngạc nhiên hỏi ,” Là cái gì ?”
“ Mê hoặc !” Hoa Vũ Nguyệt rụt rè nói . Sau đó nàng hướng đến Mộ Dung Tuyết Ương biểu diễn thuật mê hoặc ,đây là lần đầu tiên nàng sữ dụng thuật này .
Những năm tháng sau này , Hoa Vũ Nguyệt thi triễn qua vô số lần thuật mê hoặc làm cho ngàn vạn nam nhân phải thần hồn điên đảo , thì nàng cũng không bao giờ quên lần đầu tiên này , nam nhân trước mặt vẩn thản nhiên như không trong ánh mắt lại còn lộ ra vài tia thương cảm .
Kỳ thật Mộ Dung Tuyết Ương thiếu chút nữa đã bị gục ngã .
Nói ra thật sự sẻ làm tổn thương đến lòng tự tôn của Hoa Vũ Nguyệt . Trên thế gian này nếu có danh hiệu mê hoặc đại sư , Mộ Dung Tuyết Ương chịu xưng là đệ nhị thì cũng chẳng có ai dám xưng là đệ nhất , mê hoặc thuật thì hồ ly đứng đầu , bản lãnh của hắn đã đạt đến cảnh giới đang phong tạo cực .
Dưới cái nhìn của Mộ Dung Tuyết Ương xem ra thiên phú mê hoặc của Hoa Vũ Nguyệt có đẵng cấp rất thấp , không những không thể sinh ra huyễn tượng làm cho người ta có cảm giác thần hồn điên đảo , ngược lại còn khiến người ta mơ màng buồn ngủ .
Chỉ làm cho người ta buồn ngủ đây là đãng cấp thấp nhất trong thuật mê hoặc .
“ Đủ rồi đủ rồi.” Vì không muốn cho mình phải ngủ thiếp đi , Mộ Dung Tuyết Ương né tránh ánh mắt của Hoa Vũ Nguyệt , hắn ngưng thần suy nghĩ rồi cười lạnh nói ,” Thế cũng chẳng sao , hôm nay hắc điếm này muốn trị ta thì hay là ta cùng với bọn chúng chơi một trò trơi thú vị , Vũ nhi thắp nến
!”
Trong phòng của Mộ Dung Tuyết Ương , đột nhiên lại có ánh sáng , lão bãn hắc điếm lại càng hoảng sợ .
Nói nơi này là Hắc điếm cũng thật sự có một nửa oan uổng .
Bọn cướp này vốn chính là sơn tặc ở phía nam , trước đó vài năm địa bàn bị một đám sơn tặc khác chiếm , chẳng biết chạy đi đâu chỉ còn biết mang theo chút tiền bạc tài vật cướp được đến Tuyên phủ mở khách sạn.
Vốn định nơi này là xa miền kinh kỳ , giết người cướp của chẳng ai quản , nhưng lại đụng trúng lúc Tuyên phủ đang hưng thịnh giàu có , buôn bán bình thường cũng rất tốt, nên vài năm nay lại trở nên là một khách sạn làm ăn nghiêm chỉnh , chỉ thỉnh thoảng gặp con cá lớn nào thì mới giở các ngón nghề củ .
Nhưng chiến tranh lại đang nổ ra dữ dội , sinh ý tốt đẹp trước mắt lại không làm được , lão bản và đám tiểu nhị biết Man tộc sắp tới chắc chắn sẻ ra tay giết chóc tàn bạo , nên ngựa quen đường củ , quyết làm vài vố thật lớn rồi ôm tiền mà đông tuốt .
Xem ra vị phú gia công tử ở phòng số một gian chữ thiên mạng đã ô hô ai tai , thành oan hồn dưới lưỡi đao của bọn chúng , mà xong việc chúng cũng chưa lấy tài vật vội , mà chạy tới phòng số hai định theo cách củ mà ra tay .
Bên trong phòng số hai lại có ánh nến sáng .
Lão bản hắc điếm dừng chân có chút do dự .
“ Lão đại ? Có chuyện gì ? “ tên tiểu nhị lúc lắc thanh quỷ đầu đao , thân hình gầy gò , sốt ruột hỏi .
“ Người trong phòng này thật sự là quý nhân .” Lão bản đã giết hai người trên đao còn lưu lại vết máu đáp, “ Con ngựa kia ngươi cũng thấy , người bình thường làm sao mà có được . “
“ Phì !” tiểu nhị thô lổ nói “ Cho dù là tuấn mã , cũng sẽ là của chúng ta thôi . “
“Chỉ sợ hai người này chúng ta giết không được.” Lão bản trầm giọng nói , “ Vạn nhất là hoàng thân quốc thích , giết đi thì mang họa lớn .”
“ Sợ cái gì ! “ Một tiểu nhị trông như một con trâu nước ồm ồm nói “ Cách vách kia cũng là công tử đại quan , lão tử đưa tay chém xuống một đao cũng không thấy hắn biến thành quỷ báo oán . Giết thì cứ giết , sao lá gan của lão đại càng ngày càng nhỏ đi vậy ?”
“ Nói đúng lắm .” Tiểu nhị gầy gò thản nhiên nói , “ Lão đại , lúc này là lúc binh hoang mã loạn Man tộc sắp đánh giết đến Tuyên phủ , chúng ta phải ôm lấy mấy món tiền to , để rồi tránh đi mà hưởng thụ , nhìn cách trang phục của hai người này chắc là kẻ đại phú đại quý , trên người hẳn có rất nhiều ngân lượng , các huynh đệ cũng có thể được ấm túi rồi .”
(hết phần thượng)
(1) oán phụ : người vợ hờn giận chồng mình ...làm nũng...
còn "kiều đồn" và "tiết khố" các bác tự tra nha..:00 (90):