Lão bản Hắc điếm chung quy vẩn phải theo ý huynh đệ sơn tặc của mình , chỉ có thể gật đầu , thế là năm sáu người tay cầm đao vung chân đạp tung cửa ra quát :” cướp đây !!!”
Nhưng đập vào mắt họ là một khung cảnh đẹp như là một bức tranh .
Trong ánh nến lung linh huyền ảo , có một đôi mắt to trong vắt của một nữ hài tử đang nhìn họ cười thật đáng yêu , đám sơn tặc chẳng nói được câu gì đầu óc mộng mị té lăn ra hết .
“ Thuật mê hoặc của Vũ nhi tuy không mê hoặc được đàn ông , nhưng đối với bọn cướp này còn hiệu quả hơn cả thuốc mê nha !” Mộ Dung Tuyết Ương từ trên giường nhảy xuống vổ tay cười nói .
Hoa Vũ Nguyệt nghe công tử giểu cợt mình , lườm một cái , rồi lại nhìn vào nam nhân mà mình thúc thủ vô sách :” Công tử , tính sao với đám người này bây giờ ?”
“ Nàng cứ đi ra ngoài trước đi” Mộ Dung Tuyết Ương lạnh nhạt nói .
Hoa Vũ Nguyệt nghi hoặc liếc nhìn công tử của mình , nhưng vẫn nghe lời tránh đi . Mộ Dung Tuyết Ương thấy nàng đã đi khỏi liền khép hờ cửa phòng lại .
Hoa Vũ Nguyệt rốt cục vẫn có tình tò mò của trẻ con, bèn lén theo khe cửa nhìn vào .
Cảnh tượng nhìn thấy khiến cho nàng muốn la hoảng lên .
Chỉ thấy bọn cướp cổ họng đều bị cắt một đường , máu tươi đã từ từ rỉ ra , tại trong phòng đã có vài vũng máu đọng lại . Mộ Dung Tuyết Ương tay cầm chủy thủ của một tên cướp ưu nhả huơ nhẹ , tựa như đang thưởng thức thủ pháp của mình .
Mặc dù máu me lênh láng nhưng y phục của Mộ Dung Tuyết Ương nửa điểm cũng không bị nhiễm bẩn , tư thái hắn hoa mỹ đẹp như là một vũ công đang múa .
Phương thức giết người cũng cần phải dùng cách đẹp mắt nhất , đó là lý tưởng luôn theo sự hoàn mỹ của yêu hồ .
Nghe Hoa Vũ Nguyệt thét lên chói tai , Mộ Dung Tuyết Ương lúc này mới dừng tay , khuôn mặt vẫn thản nhiên như không , tùy ý quăng chủy thủ ra đất , lạnh nhạt nói :” Đi thôi”
Nói xong , đủng đĩnh bước ra khỏi cửa .
Hoa Vũ Nguyệt tim đập chân run , nàng vừa bị một tràng cảnh vừa rồi dọa cho chết khiếp , liền đi theo sau Mộ Dung Tuyết Ương
Nàng đột nhiên cảm giác được , công tử của mình tuy ngoài mặt thật phong lưu nho nhả , nhưng khi đối mặt với địch nhân thì lại lộ ra một bộ mặt rất khác…..
Một bộ mặt cực kỳ lạnh lùng ...
Tuy nói là đi nhưng Mộ Dung Tuyết Ương không rời khỏi khách sạn ngay , mà đi vào phòng số một gian chữ thiên . Mặc dù cảnh tượng trong phòng đã sớm có thể đoán được , nhưng nhìn thấy cũng làm cho kinh tâm động phách .
Một chiếc giường giống y như ở phòng Mộ Dung Tuyết Ương , nhưng ở trên giường ngập ngụa máu , thân thể quý công tử nọ đã bị chém không biết bao nhiêu đao đang nằm ở trên.
Mà thị tỳ của hắn lại càng thê thảm , nằm tại một góc phòng bị người ta dùng quỷ đầu đao chém đứt nữa cái đầu , óc và máu tươi chảy ra đọng lại thành một đống bầy nhầy trông rất dơ bẩn .
Sắc mặt của Hoa Vũ nguyệt trắng bệch , một trận căm giận nổi lên , nàng hiểu rằng tại sao công tử lại ra tay giết sạch bọn cướp kia , nếu không giết chúng thì biết bao nhiêu người vô tội nửa phải chịu chết oan .
Mộ Dung Tuyết Ương thấy tất cả đều đã chết sạch , thì đến bên vị quý công tử nọ khẻ lật người lên thấy một bao quần áo nằm phía trong .
Tự mình giả mạo thành quý nhân , bây giờ thì lộng giả thành chân . Trong bao quần áo , trừ vài món y phục còn có một ít bạc vụn hai đĩnh bạc lớn cùng một tập ngân phiếu , ước chừng phải hơn ngàn lượng .
Mộ Dung Tuyết Ương khẻ vạch ra nhìn tiếp , thì bên trong lộ ra một phong thư , hắn liếc mắt nhìn công tử chết ở trên giường , cũng chẳng nói cái gì nhân luân đạo đức , mở ra xem .
Đọc một lúc , Mộ Dung Tuyết Ương thở dài , nói với Hoa Vũ Nguyệt :” không nghĩ tới, người này chính là con của một vị đại quan .”
“Oa?”
“Vị công tử bị giết này là con tư sinh của quan Lại bộ thượng thư Lăng Thực tên là Lăng Ngọc . Vốn vẫn ở với mẩu thân ở phương Bắc , bởi vì chiến hỏa dấy lên cho nên Lăng Thực viết một phong thư cho mẹ con họ đến ở với mình “. Mộ Dung Tuyết Ương trầm ngâm nói ,” Xem ra người này bơi vì chiến hỏa nên cùng mẩu thân thất lạc , không may lại chết ở Hắc điếm này .”
“ Lại bộ thượng thư là chức quan rất lớn phải không công tử ?” Hoa Vũ Nguyệt hỏi .
“ Vân triều trong sáu bộ thì bộ Lại đứng đầu , Lại bộ thượng được tôn là Thiên quan , là người thủ lỉnh của các quan , đương nhiên là rất lớn .”
Hoa Vũ Nguyệt gật đầu , lại khiếp sợ nói với Mộ Dung Tuyết Ương :”Công tử chúng ta nhanh nhanh lên một chút đi , chổ này thật đáng sợ .”
Lúc này Mộ Dung Tuyết Ương mới nhớ tới Hoa Vũ Nguyệt cùng với mình vốn bất đồng , nàng không quen thấy cảnh máu me này . Hắn cũng không do dự phất tay nói :” Ta và Vũ nhi đang gặp chuyện , thân thế của ngươi lưu lại cũng vô dụng , chi bằng cho ta dùng một chút nha.”
Thi thể kia dĩ nhiên không trả lời . Mộ Dung Tuyết ương làm ra vẻ mặt đã được chấp thuận , cầm lấy bao quần áo của Lăng Ngọc công tử , mang theo Hoa Vũ Nguyệt một lần nữa ra đi .
“ Công tử chúng ta đi đâu bây giờ ?” Tại chổ buộc ngựa phía sau khách sạn , Hoa Vũ Nguyệt không chịu được dạ hàn nắm lấy tay áo Mộ Dung Tuyết Ương hỏi.
“ Cô bé ngốc , đã quên hôm nay là ngày nào sao ? Mộ Dung Tuyết Ương cười nói .
Hoa Vũ Nguyệt trầm mặc , nàng như thế nào lại không biết , chỉ là không nói ra mà thôi .
Hôm nay chính là đêm Nguyệt hoa sáu mươi năm mới có một lần , tại yêu giới thường được gọi là “ Nguyệt Sanh Nhật “
Bởi vì yêu thú sinh ra là bị phong bế tam thức , chỉ có thể u u mê mê mà sống , hoặc bị Nhân tộc bắt huấn luyện như súc vật tầm thường , không thể tự mình tu luyện .
Nhưng vầngn ngân Nguyệt trên trời sữ dụng Nguyệt hoa đem cho yêu thú năng lượng . Mà sáu mươi năm lại có một đêm Nguyệt hoa , lúc này năng lượng Nguyệt hoa sẻ là mãnh liệt nhất , nhóm yêu thú đầu tiên mở ra được tam thức chính là vô số năm trước được một đên Nguyệt hoa tẩy lễ .
Mà hôm nay, đêm Nguyệt hoa cứ cách sáu mươi năm lại có một lần lại chính là buổi tối này ,không biết bao nhiêu yêu thú tối nay sẻ được khai tam thức hoặc đề thăng yêu phẩm . Nói tóm lại hôm nay là ngày đại hĩ mà trời ban cho yêu thú , sẻ chẳng có chiến tranh giữa yêu tộc với nhau trong ngày này , tất cả mọi yêu thú đều cảm ân đức mà vầng ngân Nguyệt vô tư ban cho .
Xét tình thế này , đêm nay chính là đêm rất quan trọng đối với Hoa Vũ Nguyệt vì nàng vừa mới đề thăng nhất phẩm linh lực, nếu có thể hấp thu Nguyệt hoa , náng sẻ nhanh chóng thăng lên nhị phẩm .Chính là nghĩ đến chuyện Mộ Dung Tuyết Ương hôm nay đã không còn là yêu thú , nội đan đã mất , hoàn toàn không thể hấp thu Nguyệt hoa , vì không muốn công tử phải khó sử , Hoa Vũ Nguyệt giả bộ quên điều này .
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương lại không có quên , cho dù tự mình không thể hấp thu Nguyệt hoa , nhưng cơ hội sáu mươi năm mới có một lần như vậy , như thế nào lại để người thân thiết nhất lúc này là Hoa Vũ Nguyệt bỏ lở chứ .
Hắn ôm Hoa Vũ Nguyệt lên ngựa , chạy trong Tuyên phủ , vầng trăng bạc đã lên cao , Nguyệt hoa sắp chiếu xuống , phải tìm một chổ nào thật cao ráo thì mới hấp thu được nhiều năng lượng Nguyệt hoa.
(hết phần trung)