Thân thể của cự cẩu có vẻ rất yếu nhược , từng bước từng bước hướng trên con đường nhỏ ven hồ đi đến , lúc này đám yêu thú mới thở phào một hơi , nhưng lại không có một yêu thú nào dám đi theo hắn , tựa hồ đối với hắn rất kiêng kỵ
Chỉ có hai đạo thân ảnh khoái tuyệt đang nhẹ nhàng phóng theo .
Mộ Dung Tuyết Ương kéo theo Hoa Vũ Nguyệt , lặng lẽ chạy theo sau cự cẩu . Hắn là yêu hồ, đương nhiên biết khứu giác của loài cẩu là rất nhạy cảm , cho nên cách xa ít nhất trăm bước . May mắn là con cự cẩu lông trắng như tuyết này đi một cách rất chậm chạp , dưới ánh trăng hoàn toàn thấy được , đi tới giữa sườn núi cũng không hề tẩu thất .
“ Công tử…..” Hoa Vũ Nguyệt bị Mộ Dung Tuyết Ương dắt theo , còn không biết nguyên nhân tại sao trong lòng khó hiểu định hỏi .
Mộ Dung Tuyết Ương che miệng của nàng lại , lánh sang một bên .
Cự cẩu cũng không chỉ có cái mũi linh , lổ tai của nó cũng khá thính có thể nghe được tiếng gió ngoài vài dặm .
Tại giữa sườn núi , hai người tựa vào tường của tự viện , Mộ Dung Tuyết Ương cùng Hoa Vũ Nguyệt nép sát vào nhau , một tay ôm lấy thân thể của Hoa Vũ Nguyệt .
Qua giờ tý , ánh trăng cực kỳ nhu hòa , chiếu vào y phục của Mộ Dung Tuyết Ương làm ánh lên một vầng sáng bạc .
Hoa Vũ Nguyệt nhìn đến ngây người .
Mộ Dung Tuyết Ương mím môi chăm chú ,mắt lóe lên tựa như ánh quang mang của yêu hồ ngày trước .
Hoa Vũ Nguyệt hận không thể làm thời gian này ngừng lại , để cùng công tử ở bên nhau như lúc này , mải mải không bao giờ rời xa .
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không nhận ra tâm sự của tiểu cô nương lặng yên suy nghĩ , may mắn là cự cẩu kia không phát hiện thấy người theo dỏi , tiếp tục đi vào trong chùa Bắc Sơn .
Âm thầm đi theo hắn một lúc , quanh quẩn được mấy vòng , thì đến một tấm bia đá có vẻ đã lâu đời , còn có không ít phật tượng đã nhuốm màu hương khói.
Cự cẩu tiến nhanh hơn một chút , đi đến một tượng phật , dùng móng vuốt cào xuống mặt đất mấy cái , rồi đột nhiên biến mất .
Mộ Dung Tuyết Ương nét mặt vui vẻ , mang theo Hoa Vũ Nguyệt vọt đến . Nhờ ánh trăng hắn thấy pho tượng này cao chừng bảy thước , không phải là tượng phật , mà lại mặc đạo bào , diện mục mơ hồ giống như yêu tiên ngày trước .
Mộ Dung Tuyết Ương học theo cự cẩu cào xuống mặt đất , một cái cửa động liền hiện ra .
“ Công tử “ Hoa Vũ Nguyệt khẩn trương níu lấy tay áo của Mộ Dung Tuyết Ương , nàng không biết phía dưới sẽ có cái gì , nhưng trực giác nói cho nàng có thể sẽ gặp nguy hiểm .
Mộ Dung Tuyết Ương làm động tác thủ thế , để Hoa Vũ nguyệt lại , tự mình cũng không suy nghĩ nhiều nhảy xuống địa động .
Cuộc đời có đôi khi chính là một trường mạo hiểm .
Thành công cùng thất bại lằn ranh giới cảu chúng rất mong manh , kẻ nào dám mạo hiểm hay không mới thật là đáng giá .
Địa động này so với tưởng tượng thì không sâu lắm , Mộ Dung Tuyết Ương khi nhảy xuống mới nghĩ đến , thân thể mình hiện nay là của một người bình thường , may mắn là khi chạm đất cũng không có thương tổn gì .
Nhưng đứng lên lại bị khung cảnh địa động này làm cho kinh hải .
Mặc dù cao không quá sáu thước nhưng lại rộng rải vô cùng trên trần có hàng trăm rể cây bám vào đá nâng đở , tại mổi rể cây đều có những khỏa tuyết châu phát ra ánh sáng chiếu rọi .
Mộ Dung Tuyết Ương sau khi rơi xuống đất biết hành tung của mình đã bị bại lộ , nhưng xung quanh yên tỉnh , không thấy tung tích của cự cẩu kia .
Phía sau lại có tiếng động của một vật rơi xuống , Mộ Dung Tuyết Ương quay đầu lại nhìn thấy cảnh trước mặt thiếu chút nữa đã phá lên cười .
Quả nhiên Hoa Vũ Nguyệt lo lắng cũng theo xuống tới , chỉ là tiểu cô nương này không ngờ địa động lại cao như vậy , nên té xuống tứ chi đều hướng lên trời , mông đập xuống đất miệng đang nhăn nhó .
Hoa Vũ Nguyệt đang xui xẻo nhìn thấy công tử cười nhạo mình , ủy khuất muốn rơi lệ , nhưng Mộ Dung Tuyết Ương đã vọt đến ôm nàng vào lòng , tiếp tục đi vào sâu trong địa động .
Vào sâu bên trong nổi lên một trận âm hàn , loại âm hàn này đối với loài người có thể cực kỳ có hại , nhưng đối với yêu thú lại có chổ tốt , bới vì khí lạnh dưới lòng đất cũng là một loại linh khí , yêu tộc thường dùng nội đan hút lấy .
Ở một chổ sâu trong động có đặt một khối ngọc thật lớn , màu xanh , dài năm thước rộng khoảng hai thước , hé lộ ra một cái giường ngọc . trên đó có một người đang nằm .
Mộ Dung Tuyết Ương thấy người này lập tức vô cùng kinh ngạc .
Tại trên giương ngọc , chính là người ngày đó trên đàu đầy những bím tóc nhỏ , là yêu tiên muốn giết bạch phát tiên ông . Chỉ là giờ phút này , yêu tiên không còn vẻ kiệt ngạo như lần trước , sắc mặt trắng bệch như tuyết tứ chi cứng ngắc biến thành màu đen .Dùng ánh mắt thường xem qua thì đúng là người chết .
Mộ Dung Tuyết Ương há miệng ngạc nhiên , tim đập cực nhanh . Người khác không biết thực lực của yêu tiên , nhưng hắn đã từng thấy qua , chỉ cần nhẹ nhàng vung ra một quyền cách không mà bạch phát tiên ông kia đã bị hộc máu , ngạo khí áp bức cả trời đất , tựa hồ như không ai hàng phục nổi hắn .
Nhưng mà hôm nay lại là một thi thể đang nằm trên giường .
Mộ Dung Tuyết Ương không cam lòng bèn dò xét xem hơi thở của yêu tiên , quả nhiên đã không còn thở nửa , hắn chỉ biết thở dài trong lòng mơ hồ có chút khổ sở .
Hoa Vũ Nguyệt đi đến , đưa tay đặt lên lưng yêu tiên , cau mày lắc đầu nói :” Hắn sắp chết rồi “
“ Sắp chết ?” Mộ Dung Tuyết Ương cả kinh nói , “ Như thế nào ? Hắn còn chưa chết ư ?”
“ Người này bị thương rất nặng , lục phủ ngủ tạng đều bị chấn vở cả , kinh mạch hoàn toàn hỗn loạn , bây giờ dựa vào một ngụm nguyên khí cùng khí âm lãnh của nơi này chống đở , nhưng củng chẳng được bao lâu nửa , nguyên khí sẻ nhanh chóng tản mác .”
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn yêu tiên ngạc nhiên nói “ Chẳng lẻ người này cùng ta giống nhau , đều gặp thiên kiếp ? Nếu vậy chúng ta thật có duyên , đều chịu chung cái họa của đất trời .
Ngay lúc hắn vừa nói lên câu có duyên , đột nhiên cảm thấy được phía sau có một luồng gió mạnh mẻ xộc tới , Hoa Vũ Nguyệt vừa nhìn thấy đã che miệng thét lên chói tai .
Mộ Dung Tuyết Ương không cần xoay người cũng biết đó là con cự cẩu lông trắng như tuyết đang hướng tới mình phóng tới .
Sau khi yêu tiên bị thương , chính là con cự cẩu đã đưa hắn đến địa động này . Nếu hôm nay không phải là đêm Nguyệt hoa , cự cẩu cũngkhông chạy lên núi hấp thụ Nguyệt hoa sẻ không bị Mộ Dung Tuyết Ương phát hiện .
Kỳ thật lúc Mộ Dung Tuyết Ương đi theo , nó đã sớm biết , chỉ là cự cẩu này thông minh , biết hai người Mộ Dung Tuyết Ương yêu phẩm rất thấp ,nên đợi vào cả động phủ mới ra tay giết chết .
Một con tứ phẩm yêu cẩu , tâm trí thông tuệ , tấm lòng bảo vệ chủ nhân kiên định như thép .
Một người là yêu hồ trước kia nhưng bây giờ đang ở trong thân thể người thường không có một phẩm linh lực nào , một người là hoa yêu mới vừa thăng nhất phẩm .
Thực lực song phương quá chêng lệch , thực sự không thể nào đối địch được .
Cự cẩu như một con hùng sư hung mãnh lao tới , khí thế bén nhọn , vung móng vuốt ra , không trung xuất hiện hai dải băng lăng hướng vào sau ót Mộ Dung Tuyết Ương đâm tới .
Lọai cự cẩu có lông trắng như tuyết này là một lọai yêu khuyển hiếm có , thậm chí trong Thập Vạn Yêu Sơn cũng chưa hề thấy qua , Mộ Dung Tuyết Ương mím môi lo ngại .
Hoa Vũ Nguyệt biết công tử lúc này chưa khôi phục yêu lực , muốn xông lên trước , nhưng bị Mộ Dung Tuyết Ương cản lại .
“ Theo sau ta” Mộ Dung Tuyết Ương thốt lên một câu , khuôn mặt đã trầm trọng .
Con cự cẩu liều mạng nên khí huyết nhộn nhạo ,linh lực cắn trả lại rất nguy hiểm , nhưng vẩn phóng ra hai dải băng lăng chủ động đâỷ Mộ Dung Tuyết Ương vào cảnh nguy nan .
Mộ Dung Tuyết Ương quát lớn :” Ta có thể cứu hắn .”
Một ngón tay chỉ về phía thân thể cứng như cương thi của yêu tiên .
Cự cẩu rất thông minh , nên không thể chống cự được sự hấp dẫn trong lời nói của Mộ Dung Tuyết Ương , nó khom người hai tia chớp liền bắn ra nhằm về hai cái băng lăng chấn vở tan rơi xuống đất , sau đó cự cẩu do dự nhìn Mộ Dung Tuyết Ương lại ngơ ngác nhìn về phía thi thể yêu tiên đang nằm trên giường , ôn thuận phủ phục xuống đất , trong mắt nhỏ ra hai dòng lệ .
Mộ Dung Tuyết Ương cùng Hoa Vũ Nguyệt bị kịch biến này làm chấn động tâm thần , bọn họ rất bội phục khí độ của cự cẩu , ngay cả Mộ Dung Tuyết Ương nói như vậy , cự cẩu cũng không đi đến ngay chổ hắn để cầu khẩn , vẩn giữ lại tôn nghiêm bản thân đi đến bên cạnh chủ nhân , có thể thấy rằng hắn và người chủ nhân kia ít khi cầu xin ai cái gì .
Mộ Dung Tuyết Ương vốn cũng chưa có chuẩn bị gì chỉ thuận miệng mà nói thôi , bây giờ hắn đi tới bên cạnh giường ngọc , nhìn cự cẩu hỏi :” Đêm qua ngươi với chủ nhân ngươi cùng một đám tiên nhân đại chiến , có nhìn thấy một con yêu hồ hay không ?”
Cự cẩu nghiêng đầu ngẫm lại một lú sau đó gật đầu một cái .
Mộ Dung Tuyết Ương nói :” ta chính là con yêu hồ đó , chỉ là sau này bị thương quá nặng bất đắc dĩ phải thay đổi thân thể .”
Cự cẩu ngẩn ngơ , nhìn kỉ lại Mộ Dung Tuyết Ương , với phẩm cấp của cự cẩu bây giờ tự nhiên không thể nhìn ra kiếp trước của hắn , nhưng ngẫm lại việc đêm qua không có nhiều người biết , nên cự cẩu cũng đã tin hơn phân nửa .
Mộ Dung Tuyết Ương thở dài nói :” Đêm qua ngươi và chủ nhân ngươi đã cứu ta , cho nên đối với ta có ân , mặc dù ta không nhất định cứu được chủ nhân ngươi nhưng cũng sẻ cố làm hết sức .”
Cự cẩu vẫn yên lặng , tiếp tục phủ phục trước mặt chủ nhân , nhưng đã bớt đi vài phần phòng bị .
“ Công tử .” Hoa Vũ Nguyệt biết bản thân mình phải ra sức khiếp sợ gọi .
Mộ Dung Tuyết Ương biết nàng sợ hãi cự cẩu kia , một cảm giác sợ hãi trời sanh . Mộ Dung Tuyết Ương cầm tay Hoa Vũ Nguyệt đi tới bên giường nhẹ nhàng nói .” Nàng trước tiên cứ thử một lần nếu không được thì cũng không nên quá cầu , nhớ chú ý cho bản thân mình không bị thương .”
Hoa Vũ Nguyệt biết công tử quan tâm tới mình trong lòng không khỏi cảm thấy ấm áp , liền vội vàng gật đầu .
Hoa Vũ Nguyệt nhẹ nhàng cắn ngón tay , dùng máu tươi có thể trị khỏi bách bệnh trên thế gian , từng giọt tưng giọt nhỏ lên môi yêu tiên .
Chuyện này cũng thật kỳ quái , ngày thường lẻ ra Hoa Vũ nguyệt chỉ cần nhỏ ra một giọt máu là có thể làm cho xương trắng mọc ra da thịt , cải tử hoàn sinh , nhưng hôm nay không biết làm sao liên tục nhỏ xuống năm giọt máu mà yêu tiên vẫn chưa có biến hóa gì .
Mộ Dung Tuyết Ương ở bên cạnh nhìn thấy vậy thì cho rằng , yêu tiên bị thương quá nặng đã không còn khả năng cứu được , không khỏi vô ý thở dài một cái .
Hoa Vũ Nguyệt nghe tiếng thở dài của công tử , biết công tử thất vọng , nàng không thể chịu được trong lòng nóng lên , một luồng linh lực bắn ra vết thương trên ngón tay ngọc ngà toác ra .
Một luồng máu hồng phun ra như suối , tất cả đều vào trong miệng yêu tiên nhưng cũng chưa có dị biến nào phát sinh , Hoa Vũ Nguyệt quả thật đã liều mạng không nghĩ tới việc gì, máu như dòng sơn tuyền lại tiếp tục rót mạnh vào miệng yêu tiên thêm lần nửa .
Mộ Dung Tuyết Ương lại càng hoảng sợ , đâu để mọi chuyện diễn ra như vậy , vội kéo tay Hoa Vũ Nguyệt lập tức giúp nàng cầm máu .
Nhưng lúc này sắc mặt Hoa Vũ nguyệt đã tái nhợt không còn một chút máu , cho dù đầu vết thương ở ngón tay đã khép miệng , nhưng cũng không chịu nổi , ngồi phục xuống .
Lấy máu của mình để làm diệu dược , nhưng Hoa Vũ Nguyệt chỉ là nhất phẩm hoa yêu mà thôi , nếu cho máu nhiều quá sẻ nhất định phải chết .
Nhìn bộ dáng tái nhợt tiều tụy của Hoa Vũ Nguyệt , Mộ Dung Tuyết Ương không khỏi cau mày , khí hậu âm lạnh ở đây đối với yêu tiên có thể là rất tốt , nhưng đối với Hoa Vũ Nguyệt chưa chắc lại là như vậy .
Cự cẩu lơ đãng bước tới , khẻ dùng thủ trảo huơ nhẹ trên người Hoa Vũ nguyệt một chút , Mộ Dung Tuyết Ương có thể nhìn thấy một cổ linh khí dương cương từ đầu thủ trảo phóng ra ,bắn vào cơ thể Hoa Vũ Nguyệt khiến cho nàng thân hình khẻ run lên .
Cự cẩu lại yên lặng đính đạc trở về , tiếp tục nằm bên cạnh yêu tiên .
Mộ Dung Tuyết Ương thấy Hoa Vũ Nguyệt không có chuyện gì , lúc này mới quay qua nhìn yêu tiên , trên người hắn thực sự có chút biến hóa .
Tại tứ chi của yêu tiên , có những tia máu mảnh như tơ xuất hiện , làm cho tay chân đen nhánh cũng thoáng có chút sinh khí . Trên ngực của hắn một luồng khí màu đen tụ lại thành một đám đang từng ngụm từng ngụm cắn nuốt lấy tinh hoa từ máu của Hoa Vũ Nguyệt .
Mộ Dung Tuyết Ương biết đó là ngụm hộ mệnh nguyên khí của yêu tiên , bây giờ đang gặp cứu tinh , như cây khô gặp mưa xuân , đang liều mạng hấp thu .
Ngụm hắc khí được luồng máu tươi chửa bách bệnh của Hoa Vũ Nguyêt bồi đắp lực lượng tăng lên gấp trăm lần .
“ Hụ !” Yêu tiên đột nhiên phun ra một ngụm trọc khí rồi mở bừng mắt .
Cự cẩu đứng dậy , bộ lông dựng đứng cả lên , cả người mơ hồ có chút run rẩy .
Yêu tiên nghe được động tĩnh , nghiêng đầu nhìn sang cự cẩu , lộ ra vẻ sầu thảm nói :” Chiến nhi không thể ngờ rằng ta còn có thể thấy ngươi .”
Cự cẩu được gọi là “ Chiến nhi “ giờ phút này không còn một chút uy nghiêm , đã tiến sát vào yêu tiên khẻ liếm nhẹ vào trán hắn .
Yêu tiên chưa thể cử động bình thương như trước , mắt còn chưa thích ứng với ánh sáng thoáng nghiêng đầu , vừa lại thấy Hoa Vũ Nguyệt đang ngồi điều dưỡng trên mặt đất ngạc nhiên nói :” Chiến nhi , ngươi từ nơi nào lại tìm được yêu hoa này đến trị thương cho ta ?”
Nghe những lời này , Mộ Dung Tuyết Ương đột nhiên trong lòng căng thẳng , Kỳ hoa Vũ Nguyệt chính là vật hiếm quý ở trong nhân gian , vạn nhất lúc này yêu tiên tỉnh lại , muốn đem kỳ hoa ăn tươi nuốt sống thì phải biết làm thế nào .
Hắn vừa nghĩ như vậy , con cự cẩu kia tự nhiên cũng không chậm , đã âm thầm nhìn chằm chằm vào Hoa Vũ Nguyệt , tựa hồ như do dự giữa việc muốn hay không đem nàng ra bằm thây làm thuốc chửa cho yêu tiên .
Mộ Dung Tuyết Ương nhanh chóng che chắn lấy Hoa Vũ Nguyệt , khuôn mặt lạnh lẻo vô cùng ngón tay chỉ về phía cự cẩu , mặc dù toàn thân không có một chút linh lực nào nhưng bộ dáng liều mạng làm kẻ khác phải ớn lạnh .
“ Chiến nhi !” yêu tiên thản nhiên kêu lên một tiếng ý bảo cự cẩu không được vong động .
Mộ Dung Tuyết Ương đứng che cho Hoa Vũ nguyệt , dùng thân thể làm thành một tấm bình phong .
Yêu tiên trong mắt lại lộ ra tia tiếu ý :” Yêu hồ nhi ?”
“ Người nhận ra ta ?” Mộ Dung Tuyết Ương thần sắc hồ nghi .
“ Mặc dù ngươi đã thay đổi thân thể , nhưng tâm vẫn là tâm của yêu hồ , ta như thế nào lại không nhận biết .” Yêu tiên cười khổ nói ,” Đêm qua ta nhìn thấy thiên kiếp của ngươi tới gần , định trợ giúp ngươi một chút , ai ngờ chính bản thân mình cũng không tránh được đại nạn.”
Mộ Dung Tuyết Ương gật đầu ,nhưng vẫn cảnh giác quan sát cự cẩu , sợ hắn làm điều gì bất lợi đối với Hoa Vũ Nguyệt .
Yêu tiên nhìn ra sự tình , lắc đầu nói :” Yên tâm tiểu hoa nhi mặc dù đã cứu ta tỉnh , nhưng chỉ là tạm thời mà thôi , ta thụ thương không phải tầm thường , cho dù ăn nàng cũng không khôi phục được , ngươi cứ yên tâm .”
Mộ Dung Tuyết Ương ngồi phịch lên giường , đương nhiên đối với lời yêu tiên nói hắn đã yên tâm , chỉ lo lắng nhất là con cự cẩu kia . Nhưng cự cẩu nghe yêu tiên nói như vậy , cũng phủ phục xuống , không nhìn tới Hoa Vũ Nguyệt nửa .
Yêu tiên nói :” Chiến nhi quá cấp bách nên không được tỉnh taó , đã làm các ngươi kinh sợ .”
Mộ Dung Tuyết Ương do dự chắp tay nói :” Thượng sư ?”
“ Ta cảm thấy kỳ quái , người như thế nào lại rơi xuống nơi đây , thụ trọng thương , thậm chí đến máu của Kỳ hoa Vũ Nguyệt cũng không thể trị tốt được ? “
“ Đêm qua ta xem thượng sư giở tay nhấc chân , đã có thể làm thương nặng một tiên nhân , như vậy thì thế nào lại bị thương như vậy được ?” Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng nghi hoặc hỏi .
Đêm hôm qua đối với Mộ Dung Tuyết Ương có thể nói là long trời lỡ đất , cuộc sống đều bị thay đổi , hắn đã thấy ngoài vòm trời này còn có vòm trời khác , năng lực của tiên nhân đối với Mộ Dung Tuyết Ương mà nói là không thể với tới , quay dầu ngẩm lại chuyện Hắc Ngưu lão yêu cùng mình tranh đấu thì thật là buồn cười .
“ Ngươi mặc dù là thất phẩm yêu linh , bất quá cùng tiên nhân chênh lệch quá xa , chuyện của tiên nhân ngươi không thể giải thích được “ . Yêu tiên cười khổ nói ,” Người khác bảo Thiện Ki Tử ta , dù trong mắt các ngươi là đại tiên , mà lại bị đám tiên nhân khác không tha . Đêm hôm qua một mình ta ước chiến với mười tiên nhân , vốn tưởng sẻ dễ dàng chiến thắng , ai ngờ bọn chúng so với ta tâm địa còn độc ác hơn , cư nhiên mai phục mười mấy tiên nhân , nhất cử đánh ta bị thương nặng .May mắn là ta cơ biến , xuất ra hộ thân pháp bảo mới làm cho Chiến nhi có cơ hội mang ta chạy trốn đến nơi đây .”
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng cuồng chấn , đêm qua hắn cùng bạch phát tiên ông giao thủ qua , mặc dù không thua xút là mấy , nhưng tất cả là nhờ Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ , chân chính thực lực còn kém tiên ông rất xa.
Mà yêu tiên cuồng ngạo trên đầu đầy bím tóc này , cư nhiên một mình khiêu chiến hơn mười tiên nhân mà không bại , cuối cùng một đám tiên nhân đánh lén mới bị thương nặng , nếu không thì chẳng thể làm gì hắn được .
Trâu bò , thiệt là trâu bò oa !
So với Hắc Ngưu lão yêu còn hơn đến mấy ngàn vạn lần .
“ Thiện Ki Tử thượng sư chỉ cần khôi phục nguyên khí , tái tu dưỡng lại , là có thể tìm đám tiên nhân kia báo thù rồi .” . Mộ Dung Tuyết Ương đối với thủ đoạn của đám tiên nhân kia , mặt ngoài thì đạo mạo khả kính , thực tế lại giở trò đánh lén rất không hảo cảm , so sánh hai bên thì yêu tiên hợp khẩu vị của hắn hơn , hắn chắp tay nói , “ Đêm qua may mắn được được thượng sư giúp đở , ta mới tránh được một kiếp nạn , xin đa tạ .”
“ Khôi phục ? “ Thiện Ki Tử sắc mặt buồn bả ," một đòn toàn lực của hai mươi tiên nhân như thế nào lại có thể khôi phục . Ta bây giờ bất quá hấp thu dược lực của Kỳ hoa Vũ Nguyệt , thoáng có chút thần trí , trong thân thể lục phủ ngủ tạng đã vở , kinh mạch đã đứt hết , hoàn toàn là một phế nhân rồi .”
Mộ Dung Tuyết Ương nghe vậy cũng ngạc nhiên , nhìn tay chân Thiện Ki Tử , mặc dù không có đen như vừa rồi nhưng vẫn chưa thể nhúc nhích , hiển nhiên Thiên Ki Tử ngoài đầu ra thì toàn thân đã bị liệt .
“ Vậy người …. Hay là làm giống như ta , đoạt một thân thể mới .” Mộ Dung Tuyết Ương nói nửa lời , đến đoạn cuối lại trầm xuống.
Yêu tiên tựa hồ như đợi câu nói này , liếc mắt giảo hoạt nhìn Mộ Dung Tuyết Ương , lại lắc đầu nói :” Ta và ngươi bất đồng , ngươi là một yêu hồ……Tóm lại , ta không có khả năng đoạt thân xác mới để sống lại .”
“ Vậy không có biện pháp nào nửa sao ?” Mộ Dung Tuyết Ương cau mày nói .
“ Biện pháp …..” Yêu tiên thở dài “ Cũng không phải là không có …”
Lời này nói ra rất thâm ảo .
Bất quá Mộ Dung Tuyết Ương nghe qua hiểu liền .
Trên đời này có rất nhiều người , bề ngoài vô cùng xinh đẹp như hoa như ngọc nhưng trong đầu chỉ toàn cỏ khô ngu xuẩn vô cùng , nhưng vẫn có ngoại lệ , là những người bề ngoài rất xinh đẹp và đầu óc cũng vô cùng thông minh .
Mộ Dung Tuyết Ương là một người như vậy , hơn nửa lại là kẻ đứng đầu , cái gì âm mưu quỷ kế làm nhức đầu kẻ khác , thì đối với hắn không chút khó khăn .
Câu nói của yêu tiên kia muốn mớm cho Mộ Dung Tuyết Ương tiếp tục hỏi tiếp , hỏi một lúc , tự nhiên Thiên Ki Tử sẽ nói , phải cần vật gì thì hắn mới có thể khôi phục , nhưng muốn có vật đó lại vô cùng khó khăn .
Tiếp theo sẻ làm cho Mộ Dung Tuyết Ương như Mao Toại tự tiến (1) vì hắn mà bán mạng .
Đường đường là một yêu hồ đứng đầu , đệ nhất giảo hoạt đa mưu túc trí Mộ Dung Tuyết Ương sao lại bị cái trò trẻ con này đánh lừa ?
Hắn dứt khoát chắp tay nói “ Thiên Ki Tử tiền bối , hôm nay đại ân đã báo , ta cùng tiểu tỳ xin từ biệt , mong ngài sớm hồi phục .”
Nói xong kéo Hoa Vũ Nguyệt định đi ra ngoài . Điều này làm cho Thiên Ki Tử dở khóc dở cười , hắn vốn không quen cầu người , hơn nửa người bên ngoài thấy hắn đều là bái lạy một tiếng đại tiên , nhưng Mộ Dung Tuyết Ương này lại thản nhiên như không , báo ân xong rồi định đi ngay .
“ Này…..Này….” Thiên Ki Tử cố hết sức định nói ra vài câu .
Cự cẩu tiến lên , ngăn trứớc mặt Mộ Dung Tuyết Ương , nhưng không hung ác ngược lại phủ phục xuống đất , trông tư thái rất bi thương .
“ Công tử …..” Vũ nhi nhìn cự cẩu đáng thương , giật giật tay áo của Mộ Dung Tuyết Ương , ánh mắt lộ vẻ cầu xin .
Cự cẩu phủ phục trên mặt đất , một chút một chút tiến lại sát chân của Mộ Dung Tuyết Ương , không ngưng đập đầu , từa hồ như như van vỉ cầu xin .
Nhìn thấy cự cẩu như thế , Mộ Dung Tuyết Ương cũng rất cảm động , hắn ngăn lại không cho dập đầu nửa : “ rỏ ràng là tứ phẩm yêu thú như thế nào lại không biến ảo thành hình người chứ ,”
“Rất nhiều năm trước , hắn có thể biến ảo thành hình người , nhưng hắn tự mình phế đi cái thuật ấy .” Thiện Kì Tử ngửa mặt lên trời thở dài nói , “ Hắn tưởng rằng khi hắn biến thành hình người ta sẻ bắt hắn tự lập môn hộ , không cho đi theo ta nửa . Nếu hôm nay hắn có thể biến thành hình người thì đâu có phải cầu ngươi giúp chứ .”
Mộ Dung Tuyết Ương nhìn cự cẩu , có chút thương xót, phàm là yêu thú đều lấy việc biến thành nhân hình là tự hào , mà nay lại có kẻ tự mình lại phá đi cái thuật ấy .
“Vũ nhi ngươi cùng……. “ Mộ Dung Tuyết Ương chưa biết tên cự cẩu .
“Phá Chiến “
“Ngươi cùng Phá Chiến lánh đi một chổ khác , ta cùng với Thiện Ki Tử đại sư muốn nói một câu .
Hoa Vũ nguyệt thấy vậy vui vẻ cùng Phá Chiến chạy đến một góc của địa động . Phá chiến thấy Hoa Vũ Nguyệt cứu tỉnh chủ nhân đối với nàng cũng đặc biệt thân thiết .
Mộ Dung Tuyết Ương sắc mặt yên lặng ngồi trước mặt Thiện Ki Tử “ Thượng sư , người nhất định có một số việc trước mặt Phá Chiến không thể nói ,”
(hết chương 9)
(1) Mao Toại tự tiến: là một chuyện trong thời chiến quốc, Bình Nguyên Quân nước Triệu muốn hợp tung để đánh nước Tần , tuyển ra 20 tân khách đi theo du thuyết nước Sở trong đó không có Mao Toại , làm cho Mao Toại bực dọc tự mình đề cử mình, sau này quả nhiên Mao Toại thuyết phục được nước Sở, người đời sau nói là Bình Nguyên Quân dùng kế khích Mao Toại .