Thiện Ki Tử không nói.
Mộ Dung Tuyết Ương lại nói nói “Chuyện này, khẳng định rất khó khăn,hơn nữa nguy cơ cũng lớn,lúc nào cũng nguy hiểm đến tính mạng”
Thiện Ki Tử vẫn không nói gì.
Mộ Dung Tuyết Ương cười nói “Ta không thể đáp ứng ngươi gì cả,bất quá ngươi có người hầu trung thành như thế, nhất định khó mà chết được,cho nên....hãy nói ta nghe thử xem.”
Thiện Ki Tử quay đầu lại,vừa lúc Mộ Dung Tuyết Ương chớp chớp mắt.
Thiện Ki Tử giống như nhìn thấy chính mình khi còn trẻ,cao ngạo,giảo hoạt,nhưng trong tim lúc nào cũng đầy nhiệt hỏa.
“Lần này phục kích ta, cũng chính là cừu nhân lâu năm,họ biết rõ con người ta,đại khái so với chính ta còn hiểu sâu hơn.” Thiện Ki Tử không nhìn Mộ Dung Tuyết Ương nữa,nhàn nhạt nói “Bọn tiên nhân này biết, ta không thể nào rời bỏ thân thể này, cho nên dùng “Kích Lăng Chuy” đem thân thể ta đập nát. Cho dù linh niệm có bất diệt,nhưng thân thể này đã trở thành nhà tù của ta,làm ta không có khả năng khôi phục lại.”
Mộ Dung Tuyết Ương cũng không truy vấn Thiện Ki Tử, tại sao không thể rời bỏ thân thể này, bên trong nhất định phải có thâm ý rất sâu sắc.
“Những người đó đã tính mưu một thời gian lâu,ra tay cực kì ác độc,cuối cùng cũng đạt mục đích.” Thiện Ki Tử nói “Kích Lăng Chuy "đúng là tiên giới chí bảo khó thấy,nó đập tan cái gì,cơ hồ đều không có khả năng khôi phục,cho dù có năng lực của tiên nhân,cũng không được”
Mộ Dung Tuyết Ương đợi hắn nói tiếp,nếu thật sự không có cơ hội nào,vậy còn nói gì nữa.
Thiện Ki Tử cũng không để hắn đợi lâu, lập tức giải khai vấn đề “Nhưng trên thế gian này,có sanh tất có tử,có phá tất có lập. Những tiên nhân hủ lậu đó, chỉ biết được Kích Lăng Chuy lợi hai,nhưng ta biết còn một kiện bảo vật,có thể làm mọi vật trở lại nguyên hình,nếu chưa bị nghiền nát hoàn toàn,đều có thể khôi phục.”
“Là cái gì?” Mộ Dụng Tuyết Ương đột nhiên nghĩ đến thân thể mình trước kia bị thiên kiếp đánh nát,nhưng nó đã rơi vào chiến loạn,chắc cũng không còn nguyên vẹn nữa rồi.
“Nghê Nguyệt Y!” Thiên Ki Tử nói ra từng chữ.
Nếu như trong đầu của Mộ Dung Tuyết Ương có ký ức của hoàng thất Vân triều,hắn nhất định sẽ biết ý nghĩa của thứ đó.
Nếu Mộ Dung Tuyết Ương đạt tới cấp bậc yêu thánh,hắn tất nhiên sẽ nghe đến bí mật của kiện bảo vật này.
Nhưng đáng tiếc, bây giờ Mộ Dung Tuyết Ương lại hoàn toàn chưa từng nghe qua,cũng tại vì như thế, mới làm cho Vân triều biến đổi kịch liệt trong mười năm tới.
Thiện Ki Tử thấy Mộ Dung Tuyết Ương sắc mặt không chút thay đổi,thở một hơi dài, cũng không giải thích nhiều “Nghê Nguyệt Y,nói đơn giản là:bảo vật này đang được giấu trong hoàng cung Vân triều,là chí bảo thuộc về hoàng thất,muốn lấy được nó,phải vào hoàng thành Vân triều mới được.”
Mộ Dung Tuyết Ương lúc này mới hiểu “Nói cách khác,nếu có người tiến vào hoàng cung Vân triều,giúp ngươi trôm cái Nghê Nguyệt Y thì ngươi mới có thế khôi phục thân thể bị tổn thương.”
“Đúng thế” Thiện Ki Tử cố hết sức gật đầu.
Mộ Dung Tuyết Ương hận không đánh được một quyền thật lực lên tên đầu đầy bím tóc này,chỉ vì kiêng kỵ con chó hung dữ kia,nếu không hắn đã làm thật rồi.
Hoàng cung Vân triều,là nơi có thể tùy tiện mà ra vào sao?
Mộ Dung Tuyết Ương làm yêu hồ nhiều năm,biết rõ cao thủ trong Nhân tộc không ít. Nhân tộc và Yêu tộc bất đồng,yêu thú đều được sinh ra trong trạng thái ngu muội,vận khí tốt mới có thể mở được tam thức, tiếp theo tự mình tu luyện,gặp rất nhiều cơ duyên xảo hợp,mới có thể tu luyện thành vài loại yêu thuật.
Nhưng Nhân tộc đều là truyền thừa theo môn phái hoặc thế gia,trong số rất nhiều người,nhất định sinh ra được tuyệt thế cao thủ,bọn họ chính là được cao thủ huấn luyện chiếu cố từ nhỏ.
Cho nên,trong Nhân tộc,thế gia cùng môn phái cao thủ nhiều như mây,trong quân đội,trong triều đình,càng như đầm rồng hang hổ.
Thợ săn đơn độc xông vào Thập Vạn Yêu Sơn ,đã làm cho bọn yêu thú thống khổ không chịu nổi,càng không cần nói đến còn có nhiều vũ kỹ cao thủ,tu luyện sĩ,đúng là càng kinh khủng hơn,trong Nhân tộc còn có Luyện yêu sư,là sự tồn tại đáng sợ nhất đối với yêu tộc.
Hoàng cung Vân triều,cũng là địa phương được Nhân tộc bảo vệ sâm nghiêm nhất,không biết ẩn dấu bao nhiêu kì nhân dị sĩ,cho dù Mộ Dung Tuyết Ương có thất phẩm thực lực,cũng không thể đi vào mà trộm đồ,còn nói gì bây giờ không có.
Nghe đến đó, Mộ Dung Tuyết Ương đã hiểu,liền đứng dậy,hướng Thiện Ki Tử chắp tay nói “Thượng sư,chuyện này người tìm người khác làm đi.”
Nói xong, nhưng lại không đi,chỉ là dùng nhãn thần thản nhiên nhìn Thiện Ki Tử.
Thiện Ki Tử thật ra lại thấy chấn kinh,bởi vì biểu hiện của Mộ Dung Tuyết Ương,dĩ nhiên không phải từ chối,mà là...vẫn còn trả giá.
Cái này cũng không đáng trách,Thiện Ki Tử cũng tự cho là vậy,muốn đến hoàng cung trộm đồ,thật ra cũng tương đối khó khăn,dù sao trong hai mươi tiên nhân tối qua,có mấy người chính là đến từ hoàng cung.
Nhưng Mộ Dung Tuyết Ương mặc dù cười lạnh,trong ánh mắt lại không có một tia sợ hãi nào,còn có vài phần nắm chắc.
“Ngươi có biện pháp xâm nhập hoàng cung?” Thiện Ki Tử hỏi.
Mộ Dung Tuyết Ương hơi do dự,trực tiếp nói “Càng có nhiều nguy hiểm,càng phải trả giá cao.Thượng sư muốn ta làm chuyện nguy hiểm như thế,cần phải cấp cho ta một ít tiện nghi”
Từ ngữ ngắn gọn, trực tiếp bàn đến điều kiện.
“Nếu ngươi có thể trộm bảo bối về,ta thu ngươi làm đồ đệ,dạy ngươi pháp môn thành tiên” Thiên Ki Tử giả bộ đưa ra lợi ích.
“Trộm?” Mộ Dung Tuyết Ương làm bộ như muốn rút lui “Chỉ sợ còn chưa trộm được, ta đã thành tử hồ ly,không nên,không nên,ta bây giờ ngay cả một điểm linh lực cũng không có,trong Nhân tộc nữa bước cũng khó đi.”
“Vậy ngươi muốn cái gì?”
Mộ Dung Tuyết Ương nhãn thần vừa chuyển,biểu hiện dáng vẻ không phủ hợp với người mười sáu tuổi “Ta muốn có thể khôi phục công lực,để một lần nữa trở thành thất phẩm yêu hồ”
“Vậy bảy cái đuôi kia có hấp dẫn không?” Lão gia hỏa cười lạnh nói.
“Ai cần ngươi lo!” Mộ Dung Tuyết Ương giống như bị đạp vào đuôi “Ta thích thế”
Thiện Kì Tử làm khó “Ta nếu có thân thể đầy đủ, có lẽ sẽ làm được, nhưng bây giờ,tự lo còn khó,làm gì có năng lực giúp ngươi”
“Vậy cũng dễ lắm” Mộ Dung Tuyết Ương quả thật là đại gian thương “Ngươi đem phương pháp tu luyện của mình dạy cho ta. Ta bây giờ là người thường, không có nội đan, không thể sử dụng yêu thuật, học pháp môn của ngươi,không phải quá tốt sao”
Thiện Ki Tử suýt chút nữa không chịu nổi.Vốn nói sẽ dạy Mộ Dung Tuyết Ương phương pháp tu tiên sau khi trộm được bảo bối ,là một lời nói ngoa,nếu Mộ Dung Tuyết Ương trộm không được hay không,cũng đều phải coi tâm tình của Thiện Ki Tử mới học được.
Nhưng hiện tại lại khác, Mộ Dung Tuyết Ương lại muốn lão yêu tiên này cho không.
Dựa theo cách thức làm việc của Mộ Dung Tuyết Ương,nếu mà có lợi,thì phải nhanh chóng thu lấy.
Người khác không để chỗ tốt cho ngươi đến ngày mai.
Càng huống chi,Mộ Dung Tuyết Ương mới nhận đả kích lớn nhất trong đời,từ một thất phẩm yêu linh biến thành một người không tên tuổi, nếu không nhanh chóng chiếm chỗ tốt, làm thế nào trở lại Ngọc Ương Sơn đây?
Giai nhân mỹ thiếp,hơn vạn yêu thú,đều đang chờ hắn quay lại.
Thiện Ki Tử trở nên có vẻ thương cảm,hắn nhìn kỹ Mộ Dung Tuyết Ương, vô luận theo dáng vẻ hay ánh mắt,đều không giống người tốt,nghĩ đến chính mình lúc còn trẻ,đến trẻ con cũng lừa gạt,mới có thể tu luyện thành tiên,hôm nay quả nhiên báo ứng.
Bất quá trẻ có tiểu hồ ly,già có lão hồ ly.
Thiện Ki Tử nhiều năm chiếm luôn tiện nghi của người ta,cũng không để Mộ Dung Tuyết Ương dễ dàng chiến thắng trở về, hắn đưa ra một quân bài quan trọng “Ngươi nếu nửa điểm linh lực cũng không có, làm thế nào có thể xâm nhập vào hoàng cung trộm bảo bối đem ra, chẳng lẽ ngươi muốn lừa gạt lão nhân gia.Ngươi đừng quên,ta hôm qua còn cứu ngươi một mạng đấy.”
Mộ Dung Tuyết Ương nói thầm trong lòng, hôm nay Vũ nhi cũng cứu ngươi một mạng,đã sớm báo đáp ân tình, ngươi còn kể công.
Bất quá cũng không cần tranh biện,dù sao giọt nước đã ở trong lòng,nói một chút cũng không mất gì.
Mộ Dung Tuyết Ương đến bên tai Thiện Ki Tử,thấp giọng nói nhỏ gần nửa ngày, vừa nghe hai mắt lão yêu tỏa sáng,nháy mắt liên tục.
“Cái này..... là thật?”
Mộ Dung Tuyết Ương phủi phủi quần áo nói “Vạn phần chính xác”
“Bất quá lại có nguy hiểm” Thiện Ki Tử vẫn còn hơi bất an “Nguy cơ rất lớn,lúc nào cũng có thể gây họa chết người”
“Ta làm người không sợ nhất chính là nguy cơ” Mộ Dung Tuyết Ương nói “Nếu sợ chết,làm sao có thể làm yêu quái chứ?”
“Có lý!” Thiện Ki Tử nghe luận thuyết của Mộ Dung Tuyết Ương cả mừng nói “Tiểu từ, ngươi hợp khẩu vị của ta,y bát của ta không thể không truyền lại cho ngươi.”
Mộ Dung Tuyết Ương nghe yêu tiên nói như vậy, ngược lại sắc mặt lại nghiêm nghị, hướng Thiện Ki Tử thi lễ.
Thiện Ki Tử không khách khí, đợi Mộ Dung Tuyết Ương thi lễ xong, gọi hắn lại nói “Lão nhân gia ta hôm nay truyền cho ngươi,chính là pháp môn tu luyện thành tiên,mà cũng là bí mật lớn nhất trên đời này”
“Bí mật?”
“Bí mật này, chỉ có vài người biết” Thiện Ki Tử gợi ý “Ngươi nên biết,tại sao tiên nhân tập hợp lại đánh mình ta?”
“Hình như nói ngươi là yêu tiên” Mộ Dung tuyết ương đổi với hai chữ yêu tiên,cũng có cảm giác rất quen thuộc
“Yêu tiên! Ha ha, lão tử không học theo dạng tu luyện của bọn họ,tự nhiên trở thành yêu tiên,nếu ta đem tiểu hồ ly bồi dưỡng thành tiên,vậy không phải là danh chánh ngôn thuận sao?” Thiện Ki Tử ngửa mặt trên trời cười dài, lạnh lùng nói “Ta học đạo từ khi năm tuổi,tu luyện sáu mươi năm,bất quá mới đạt tới lục phẩm thuật sĩ,tu luyện cái gì chứ!,tu luyện cái rắm!. Lão tử sau đó ngộ ra,sau thời gian ba năm,đã trở thành tiên nhân,làm được việc mà người khác cần ba trăm năm mới làm nổi.
“Ba năm?” Mộ Dung Tuyết Ương đương nhiên biến sắc,cái này quả thật khó tưởng tượng nổi. Yêu tộc cũng vậy,Nhân tộc cũng thế,tu luyện pháp môn đều không giống nhau,nhưng để tu luyện thành tiên,cho tới nay chưa từng nghe nói chuyện có thể thành công trong ba năm.
Ba năm mà có thể đi được con đường ba trăm năm,đây là con đương gì chứ?
“Ngươi nghĩ những tiên nhân đó tới đánh ta bởi vì ta là yêu tiên?”Thiện Ki Tử mặt mang vẻ cười “Kỳ thật,những tiên nhân này sợ sau này ta tiết lộ bí mật này, đem bí mật này truyền ra,sẽ phá đi trật tự ngàn năm của họ”
Mộ Dung Tuyết Ương im lặng không nói.
“Tưởng rằng giết ta thì không ai biết?”Thiện Ki Tử ngửa mặt lên trời kêu to, bi phẫn nói “Lão tử phải truyền ra ngoài,chắc chắn phải được truyền ra.”
Âm thanh này, kích động thê lương,nếu không phải địa động quá sâu, sợ rằng có thể thấu tận trời cao.
Mộ Dung Tuyết Ương rửa tai lắng nghe bí mật lớn kia.
Thiện Ki Tử lại không nói,chỉ nhìn chằm chằm Mộ Dung Tuyết Ương, ánh mắt lộ vẻ như vừa hiểu ra được việc gì đó,nói “Mấy ngàn năm qua,bọn ngươi khổ tâm tu luyện,không cần ta nói,cũng biết rằng tu luyện vì ai không?”
“Đương nhiên vì bản thân mình” Mộ Dung Tuyết Ương không cần suy nghĩ “Yêu tộc tu luyện có thể trở thành yêu linh,yêu tôn,yêu thánh, Nhân tộc tu luyện có thể thành tiên,trăm ngàn năm qua,mọi người đều tự tu hành,đều cũng để có thực lực mạnh mẽ hơn.”
Thiện Ki Tử lại thở dài “Nhưng nếu ta nói cho ngươi,mọi người đều cũng vì ngươi khác tu luyện thì sao?”
Mộ Dung Tuyết Ương cười mếu nói : “Đều này không có khả năng,yêu thú chúng ta tu luyện đều là tự trông chính mình,như quả không chí thân,không bao giờ chỉ điểm người ngoài."
Nhưng Thiện Ki Tử vẫn nhìn Mộ Dung Tuyết Ương,nhãn thần cứng rắn.
Mộ Dung Tuyết Ương ngẩn người,nhưng vẫn lắc đầu “Không thể”
Ánh mắt Thiện Ki Tử càng thêm kiên định,ngẩng đầu nhìn trời.
Trong đầu Mộ Dung Tuyết Ương,giống như có một đạo thiểm điện xẹt qua,trong đáy lòng giống như vừa mở được một đạo phong ấn,điều này làm cho suy nghĩ trước đây như thủy triều xô đi,vô số ý nghĩ nghịch thiên hiện lên trong đầu,tại đại não xoay quanh.
Mộ Dung Tuyết Ương trong giây lát nghĩ thông suốt,ngẫm lại,chỉ là không dám tin chắc,âm thanh khô khốc hỏi Thiện Ki Tử “Ngươi nói,chúng ta đều vì người khác tu luyện?”
Tự mình tu luyện ba trăm năm thời gian mới độ kiếp,mới có thể thành tiên,có thể nói trong vạn người mới có một.
Nhưng cũng có người,trong ba năm thời gian,trở thành yêu tiên,còn có thể chống lại mười mấy tiên nhân.
Tại sao?? Tại sao??
Có người, đúng là tự mình tu luyện!!
Nhưng cũng có người, chính là lợi dụng người khác mà tu luyện!!
Dựa vào chính mình tu luyện,chỉ là dốc lòng khổ tu,thực lực một người,cho nên ba trăm năm thành tiên,đã là rất tốt rồi.
Nhưng nếu tập trung mấy vạn người, thậm chí mấy chục vạn người, đều vì một người mà tu luyện? Đem công lực mười mấy vạn người,đem tập trung vào thân thể một người?
Có thể hay không nhanh lên gấp trăm lần?
Mộ Dung Tuyết Ương bị ý nghĩ này làm chấn kinh,nhưng sau đó lại có ý niệm càng thêm khoa trương. Chính là trăm ngàn năm qua,trên thế gian lưu lại vô số pháp môn tu luyện,đều là một sự lừa gạt.
Chính là lừa gạt mọi người để lợi dụng,mà kết quả,cũng là năng lượng của người tu luyện,đều bị người khác lấy đi,tước đoạt,xử dụng.
Cũng chính là,trăm ngàn năm qua,vô số người tu luyện,đều là giá quần áo cho người khác,có lẽ có một ít người,lợi dụng ức vạn Nhân tộc,Yêu tộc,Man tộc.
Thiện Ki Tử nhìn Mộ Dung Tuyết Ương nghĩ thông suốt , cười khổ nói :” Chính là như vậy yêu hồ nhi . Chính là cái bí mật mà vài kẻ ở trên trời kia không tha cho ai truyền ra ngoài , bọn họ muốn giết ta chính là muốn che đậy cái bí mật này . Không chỉ chúng không cho ai biết được bí mật này , mà còn không cho phép ai đó lợi dụng bí mật này có thể cùng bọn chúng đứng ngang hàng .”
“ Là ai?”
Thiên Ki Tử sắc mặt ảm đạm :” Phẩm cấp ngươi còn quá thấp , không biết thì tốt hơn . chờ ngươi đạt tới cảnh giới đó , muốn không biết cũng khó .”
Mộ Dung Tuyết Ương bị bí mật này làm rung động liên hồi , hắn tu luyện cũng không ít năm ,trở thành thất phẩm yêu linh , được xem như thiên tài khó gặp trong Yêu tộc .
Nhưng chẳng lẻ trước kia công sức tu luyện đều là vô dụng , đều bị kẻ khác cướp đoạt , đều vì người khác mà tu luyện .
Vậy như thế nào mới vì bản thân mà tu luyện đây ?
Thậm chí , như thế nào mới làm cho người khác vì mình mà tu luyện đây? .
Mộ Dung Tuyết Ương muốn biết ngay đáp án , nếu có một ngày , nhà vạn chúng yêu vì hắn mà khổ tâm tu luyện , thậm chí đoạt được linh lực của Hắc Ngưu lão yêu , cái loại khoái cảm này thật có sức hấp dẫn quá lớn .
“Ngươi lại đây !” Thiện Ki Tử nói .
Mộ Dung Tuyết Ương vừa mới bước tới gần ,lập tức cảm giác được , từ trong đôi mắt hắn bắn ra một đạo hắc quang , đạo hắc quang này tiến vào trong đầu Mộ Dung Tuyết Ương làm cho đại não hắn như muốn nổ tung hiện lên một mảng tin tức .
Mảng tin tức này phong phú dị thường đúng là những tri thức về thần tiên .
Vô số hình ảnh lướt trong đầu hắn , Mộ Dung Tuyết ương bị nội dung bên trong của nó làm cho sợ đến ngây người , nhưng đại não của hắn lại liều mạng cấp bách nhâp lại những tin tức này .
Đây là bao gồm tất cả sở học một đời của Thiện Ki Tử , phương pháp , khẩu quyết , chú thuật , thậm chí là kiến văn khi hắn du lịch tứ phương , toàn bộ thông qua đạo tin tức này truyền vào trong não Mộ Dung Tuyết Ương .
Sau khi làm xong chuyện này , tinh thần lực của Thiện Ki Tử phảng phất như bị suy yếu , hắn chán nản tựa ở trên giường ngọc không ngừng thở dốc .
“ Nguyên lai là như vậy .” Mộ Dung Tuyết Tuyết ương thở dài , hắn đã biết rốt cục bí mật kia là cái gì .
Tất cả đều đã rỏ ràng .
Bất quá , không đơn giản như tưởng tượng của Mộ Dung Tuyết Ương lúc trước . Nguyên lai , không giống như cướp đoạt bình thường , trực tiếp cướp linh lực trên người tu luyện giả .
Mà là một thủ đoạn tinh vi sảo quyệt .
Ở trong cơ thể , tu luyện giả có một kết điểm giống như là một tấm lưới lớn . Bọn họ hấp thu thiên địa linh khí , dựa theo các pháp môn tu luyện khác nhau , cuối cùng tu luyện ra linh lực . Loại linh lực này chính là linh lực căn bản .
Nhưng linh lực cũng không tồn tại vĩnh viễn trong cơ thể tu luyện giả . Mộ Dung Tuyết Ương lúc còn là yêu hồ , cũng thường xuyên cảm giác được điều kỳ quái , linh lực trong nội đan cứ từ từ yếu bớt , tựa hồ như lặng lẻ tiết ra ngoài , phải không ngừng tu luyện bổ sung thiên địa linh khí mới có thể sung túc lại .
Đây là chổ mấu chốt của bí mật .
Nguyên lai tu luyện giả không hiểu thấu triệt thiên đạo , chỉ là hấp thu linh lực lại mà thôi , linh lực này sẻ ở trong thể nội tu luyện giả không được bao lâu , sẻ theo quỷ tích “ Tín Lực Tuyến “ tự động chảy vào một thần tiên nào đó .
Đây là một bí mật huyền ảo của thiên địa , mổi một tu luyện giả trong lòng đều có một tín ngưỡng , cứ cho rằng thần linh ban cho họ lực lượng . Nhưng thực tế lại trái ngược , tu luyện giả cùng tín ngưỡng với thần linh đều có một cây “ Tín Lực Tuyến “ quán thông , mà linh lực của tu luyện giả thông qua “ Tín Lực Tuyến “ sẻ truyền vào vị thần linh đó .
Đơn giản mà nói , tu luyện giả là một con rối chuyên thâu linh lực cho kẻ khác .
Đểu giả ! quả thật là đểu giả !
Mộ Dung Tuyết Ương thấu đáo mọi việc , trong lòng phẫn hận mắng , cái gì là thần phật trên trời , cái gì là chư thiên đại thần, tất cả đều là chó má .
Cái gì tín ngưỡng , cái gì phù hộ , căn bản đều là ăn cướp , chính là ăn cướp một cách trắng trợn .
Mấu chốt vấn đề ở chổ , chính là bọn thần tiên đều quán thông “Tín Lực Tuyến “ , người bình thường không thể thấy được , phải dùng phương pháp đặc thù mới phát hiện ra .
Thiện Ki Tử chính là trong lúc vô ý lĩnh ngộ ra phương pháp “ Tín Lực Tuyến “ , lúc này mới biết chân tướng của bí mật .
Căn cứ theo phương pháp của Thiên Ki Tử , Mộ Dung Tuyết Ương phát động điểm linh lực ở tiểu phúc của mình , thi triển cái thuật kinh thế hãi tục đó .
Theo kim quang ở đầu ngón tay , hai mắt Mộ Dung Tuyết Ương lóe lên , một thế giới mới rốt cục đã được hắn mở ra .
Hắn đột nhiên nhìn thấy căn nguyên của “Tín Lực Tuyến “, trong cái động nho nhỏ này , có vô số “ Tín Lực Tuyến “
Nằm trên giường ngọc là Thiện Ki Tử , mặc dù thân thể cực kỳ suy yếu , nhưng lại có vô số đạo tuyến màu vàng, màu đen , màu trắng … từ trên địa động xuyên tới truyền vào người hắn . Mà mổi đạo “ Tín Lực Tuyến “ lại có sắc thái bất đồng , trong đó to lớn nhất bằng cổ tay chính là “ Tín Lực Tuyến “ từ cự cẩu Phá Chiến truyền tới .
Mộ Dung Tuyết Ương cũng thấy được ở giửa tiểu phúc của mình có một đạo tuyến màu bạc xuyên qua địa động , nhằm hướng bầu trời phóng tới .
Hắn đột nhiên lĩnh ngộ ra , vậy nhiều năm qua , linh lực của mình thông qua “Tín Lực Tuyến “ truyền tới vị Nguyệt thần trên cao kia .
Theo đốn ngộ của hắn , đạo “ Tín Lực Tuyến “ chậm rải ảm đạm xuống , rồi cuối cùng tắt hẳn , giống như lông vũ từ từ rơi xuống . Mộ Dung Tuyết Ương cảm thấy trong lòng thoải mái .
Bởi vì về sau hắn không hề có tín ngưỡng .
Chỉ có kẻ khác tín ngưỡng hắn .
Cao hứng nhất chính là ,sau khi thi triển thuật này , Mộ Dung Tuyết Ương cảm giác được núm màu trắng ở tiểu phúc của mình linh lực đang dần dần tăng lên , bởi vì có một đạo “ Tín Lực Tuyến “ đang truyền vào cơ thể hắn .
Điều này làm cho Thiện Ki Tử giật mình không nhỏ :” Yêu hồ nhi , ngươi vừa mới chỉ bắt đầu , sao cũng có tín đồ ?”
Mộ Dung Tuyết Ương ngược lại cười khổ , bởi vì đạo “ Tín Lực Tuyến này đúng là của của Hoa Vũ Nguyệt , tiểu cô nương này đúng là tín nhiệm Mộ Dung Tuyết Ương , sung bái hắn như thần thánh .
Chỉ là , Mộ Dung Tuyết Ương lại nhíu mày :” Tại sao lại chỉ có một đạo ? Không có lẽ…..”
Đúng là như vậy , tại Ngọc Ương sơn hắn được xem như đại tiên , được vạn vạn yêu thú kính ngưỡng , ba vị mỹ nhân tôn sùng , như thế nào lại chỉ có một đạo này ? .