Thiện Ki Tử lại nói “Ngươi vừa mới mở chính là Tín Lực Tuyến,còn tín đồ dù nhiều ít thế nào,trước đây tuy là thủ hạ dưới trướng ngươi,bây giờ đều không nhận ra thân thế của ngươi đâu."
Mộ Dung Tuyết Ương hiểu rõ, nguyên lại lúc đầu thứ này và thân thể con người này có quan hệ,bởi vì người ở Ngọc Ương sơn chỉ biết Mộ Dung Tuyết Ương trước kia nhưng lại không biết hắn hôm nay đã thay đổi thân thể,khó trách không có một đạo linh lực nào được đưa tới.
Bất quá có mang theo Tín Lực Tuyến bên người cũng tốt hơn không có gì,dù sao linh lực cũng có thể chậm rãi tăng trưởng, thậm chí còn cảm giác được khoảng trống dưới tiểu phúc.
Mộ Dung Tuyết Ương còn không hiểu phương pháp tu luyện của Nhân tộc :”Không có nội đan, làm sao luyện hóa linh lực đây?”
“Hồ nhi, ngươi nghĩ người và thú giống nhau sao” Thiện Kì Tử cười to “Con người ta dưới bụng có một nơi trống rỗng bằng cỡ nắm tay, người ta gọi đó là đan điền, chúng ta lại gọi là ngọc thai, đây cùng với nội đan giống nhau, đều là nơi đưa linh lực vào, chỉ biết gia tăng chứ không biết giảm bớt, nếu ngươi không loạn dụng, ngọc thai chứa đầy đủ linh lực, ngươi sẽ tăng lên nhất đẳng thực lực,rất là tiện dụng ao”
Qua nhiên rất tiện lợi,lúc trước Mộ Dung Tuyết Ương muốn tu luyện trước tiên phải luyện hóa nội đan, hao phí biết bao sức lực mới có thể tiến thêm.
Nhưng hiện tại, chỉ cần tìm được mấy tên thủ hạ ngốc,đem một ít linh lực cho mình, để ngọc thai đẩy đủ linh lực là có thể tấn cấp.
Trên đời này, còn có phương thức đơn giản như thế này sao.
Bất quá Mộ Dung Tuyết Ương vẫn còn thắc mắc một chuyện hắn cho rằng rất quan trọng “Thượng sư, ta làm thế nào mới có thế xuất ra đuôi hồ ly được?”
Thiện Ki Tử dở khóc dở cười,yêu vật trên đời này, chỉ hận chính mình biến ra không giống người, nhưng Mộ Dung Tuyết Ương không vậy, đối với bảy cái đuôi hồ ly dài màu bạch của mình không quên được, cũng thật là hiếm thấy.
Nhưng nhìn hắn cũng không có vẻ đang đùa, Thiện Ki Tử thở dài nói “ Mặc dù là thân người, nhưng không phải là không thể dùng yêu thuật, ngươi dùng thân người hấp thu linh lực tiếp tục thi triển yêu thuật, tự nhiên có thể phục hồi hình dáng yêu thú,đuôi của ngươi cũng có thể theo phấm cấp tăng lên thì sẽ mọc ra cái mới.Chỉ là trong Nhân tộc,có cái đuôi như thế,cũng không phải chuyện tốt oa...”
“Có tốt hay không, không cần ngươi xen vào”Mộ Dung Tuyết Ương cười mị mị nghĩ, có đôi khi trong mắt những người khác nhau,chuyện xấu cũng thành tốt.
Ít nhất khi có mấy cái đuôi hồ ly phong hoa tuyệt đại mới có hình tượng giống hồ tiên chứ.
Ân,mỗi người một niềm tin, hồ tiên từ từ đưa linh lực vào.
Cảm thụ trong ngọc thai của mình linh lực ngày càng nhiều,điều này làm cho Mộ Dung Tuyết Ương rất hài lòng về thu hoạch hôm nay. Bất quá hắn lại muốn chiếm thêm một phiếu cuối,vẫn là câu nói kia,có thế chiếm được nhất định phải chiếm.
“Thượng sư,phương pháp này của ta,quả thật quá nguy hiểm” Mộ Dung Tuyết Ương cười xấu xa nói “Bởi ta mới học pháp môn,ngay cả nhất phẩm thực lực cũng không có đạt được, nếu nửa đường đã chết,thì không phải làm hư đại sự của thượng sư hay sao,bằng không thượng sư trước khi ta đi cho ta vài tiên bảo hộ thân?”
Thiện Ki Tử đã sớm biết,yêu hồ này sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn,kêu khổ nói “Ta cả người trên dưới làm gì còn tiên bảo nào,bảo bối của ta có đều bị hủy dươi “Kích Lăng Chuy”,nếu có pháp bảo,ta không ngại gì cho ngươi mượn”
Bất quá hắn lại nhướng mày, cười nói “Yêu hồ nhi, trên mình ngươi không phải cũng có vài món bảo bối đó sao?”
Mộ Dung Tuyết Ương vỗ tay,nhớ lại,móc trong lồng ngực ra Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ cùng với Túi Kim Ti lấy từ bạch phát tiên ông đưa cho Thiện Ki Tử xem.
Đối với Băng Phách Ngưng Thần giới chỉ, Thiện Ki Tử không nói ra được lai lịch, chỉ nói là nó cần phải được tu sửa mới có thể sử dụng lại.
Còn Túi Kim Ti,lại làm cho Thiện Ki Tử cười thành tiếng “Ha ha,thật là làm lão phu mừng chết đi đựoc,lão gia hỏa đó nhờ vào cái túi này mới có thể thu được quần yêu, ai ngờ lại bị cướp bởi yêu hồ nhi”
Mộ Dung Tuyết Ương vẩy nhẹ cái túi,là Túi Kim Ti,nằm trong ngực hắn một thời gian,cũng hơi nóng,hé ra xem,bên trong có hơn trăm ngăn cở đầu ngón tay,trong trăm ngăn lóe lên nhiều loại ánh sáng, Mộ Dung Tuyết Ương vừa tiếp xúc ánh sáng này liền cảm thấy một trận yêu khí dày đặc.
Thiện Ki Tử nghiêm mặt nói “Yêu Hồ nhi, ngươi vận khí khá tốt,tiên nhân tóc trắng kia đúng là luyện yêu sư,yêu linh bị hủy dưới tay hắn nhiều không tính được,đều bị thu vào trong túi luyện yêu đó,ngay cả cao phẩm yêu linh cũng bị phong bế ba thức, không thấy mặt trời,chỉ cần hắn muốn thì có thể đem làm pháp bảo bắn ra.”
“Vậy..” Mộ Dung Tuyết Ương hít một hơi lãnh khí “Yêu thú này,ta cũng có thể sử dụng”
“Có thể, có thế” Thiện Ki Tử cười “Ngươi nhặt được bảo bối,bên trong có không ít tứ phẩm, thậm chí ngũ phẩm yêu thú,mỗi con đều có khả năng riêng,nếu sử dụng hợp lý,cao thủ cửu phẩm gặp ngươi cũng chỉ có thể chết không minh bạch”
Mộ Dung Tuyết Ương mừng rỡ.
“Nhưng thực lực ngươi hiện giờ hoàn toàn không áp chế được cao phẩm yêu thú,nếu như tùy ý sử dụng, ngược lại sẽ bị cắn trả,cho nên ngươi phải cẩn thận coi chừng” Thiện ki Tử nhắc nhở,làm cho Mộ Dung Tuyết Ương đang hưng phấn như bị dội nước lạnh.
Bất quá, tiên bảo đúng là tiên bảo,có túi yêu thú,cũng như có một đội quân, Mộ Dung Tuyết Ương tin rằng,sẽ phát triển được nhiều.
Bất quá,hắn chính là vẫn chưa thõa mãn, đồ của Thiện Ki Tử cũng tốt như vậy,nhưng lại bị cướp đi mất .
“Thượng Sư,vấn đề an toàn của ta, vẫn còn chưa được giải quyết oa” Mộ Dung Tuyết Ương nói “Ngươi ở lại đây,an nhiên tự tại,đáng thương cho ta bị một đống cao thủ bao quanh,lại còn phải giúp ngươi lén vào hoàng cung trộm đồ,ngươi phải cho ta một tên gia hỏa hộ thân oa”
“Ta....”
“Thượng Sư,ta biết ngươi không có pháp bảo” Mộ Dung Tuyết Ương ra vẻ ta rất hiểu ngươi,nhưng mà vừa chuyển chủ đề,liếc xéo về nơi xa xa,chỗ Hoa Vũ Nguyết đang đùa cũng Phá Chiến trên mặt đất,”Con chó chết kia, không bằng để ta dùng,cùng lắm thì sau này trả lại cho ngươi sau”
Mộ Dung Tuyết Ương trong lòng nổi nhạc, con vật kia chính là tứ phẩm yêu thú,có nó làm bảo tiêu cho mình có thể trong một thời gian không phải lo lắng.
Thiên Ki Tử cũng buồn bực, lão yêu tiên nhục thể bị chặn lại, thân thể bị đàn áp,khuôn mặt lộ rõ vẻ bực bội.
Còn biện pháp nào nữa đâu?Bây giờ hy vọng của hắn đều ký thác ở tiểu yêu hồ này,nếu không có hắn hỗ trợ, sợ rằng cả đời phải sống trong địa động.
Thiện Ki Tử chỉ có thể chấp nhận số mệnh “Phương pháp của ngươi liệu có khả thi? Ta bị phong bế bốn thức, ở tại chỗ này, nhiều nhất chỉ có thể chịu được hai năm”
Nói đến chỗ nghiêm chỉnh, Mộ Dung Tuyết Ưng lại không náo loạn, hắn đứng thẳng người, nghiêm mặt nói “Thượng sư, hôm nay người dạy Tuyết Ương pháp môn như thế, ngày sau nhất định sẽ đại thành. Ân đức của thượng sư Tuyết Ương chỉ có thể hồi báo như thế, không quản nguy hiểm,ta đều muốn dùng phương pháp này thử một lần”
Trực tiếp xâm nhập hoàng cung, đương nhiên là không có khả năng.
Nhưng muốn vào hoàng cung, còn có biện pháp khác,đó chính là đến bên cạnh hoàng đế.
Mà Mộ Dung Tuyết Ương chính là đang có một đường,có thể tùy thời tiếp cận quan viên thủ hạ lớn nhất của hoàng đế.
Đó là con đường nguy hiểm, nhưng là một đường tắt tuyệt vời.
Trong hành lý, của Lại bộ thượng thư đại công tự Lăng Ngọc,có một phong thư đáng giá như vàng,chính nằm yên ổn trong đó.
Ai nói Mộ Dung Tuyết Ương không thể làm phong lưu thiếu gia của Tể Tướng phủ chứ?
Một màn trộm đồ này, đã sớm bắt đầu từ lâu.
Trăng lại lên cao, cho dù nhân gian có chiến loạn lớn,bầu trời vẫn lạnh lùng chiếu sáng, chỉ có Tinh Toán Sư tài năng mới có thể nhìn ra ý nghĩa, thượng giả(người trên) như thế chỉ có một hai mà thôi.
Đông Thắng cách Tuyên Phủ thành không quá ba mươi dặm, là một tiểu trấn,nơi này bình thường là địa phương thương nhân và binh sĩ nghỉ chân,nghe nói ở đây lúc đầu chỉ là quán trà, sau này phát triển ra thành trấn có trăm hộ dân. Chỉ là Tuyên Phủ đã bị man binh chế trụ, Đông Thắng tự nhiên cũng nguy,cho nên dân chúng sớm đã bỏ đi bảy tám phần,ngay cả khách điếm duy nhất ở Đông Thắng cũng không ai dám ở.
Người khác sợ chứ Mộ Dung Tuyết Ương lại không,lão bản khách điếm trước khi đào vong,chỉ cần nữa đồng tiền lẻ,Mộ dung Tuyết Ương đêm nay bao trọn nơi này, cho nên hắn có thể nhàn nhả một mình đứng giữa sân yên tĩnh mà ngẫn người ngắm trăng bạc.
Mộ Dung Tuyết Ương thân phận bây giờ không còn là yêu hồ đứng đầu Thập Vạn Yêu sơn,còn không phải chủ nhân Ngọc Ương động phủ,mà là một quý công tử không thể thay đổi, tên gọi Lăng Ngọc.
Tên Lăng Ngọc này và Ngọc Ương sơn có vài phần giống nhau. Mộ Dung Tuyết Ương cũng tạm thời dấu đi đại danh khi xưa.Bắt đầu từ bây giờ xưng là Lăng thiếu gia. Liên tục mấy ngày bôn ba, Ngọc Ương tiên nhân ngày xưa phảng phất như biến mất, hôm nay chỉ còn phong lưu thiếu gia Lăng Ngọc tồn tại.
Chỉ có khi nhìn vầng trăng trên trời, Lăng Ngọc mới có thể tự mình cảm nhận được, chính mình là một con yêu hồ.
Đương nhiên hắn vẫn còn bên người cái đuôi màu trắng,chứng minh rõ ràng rằng dù trở thành Lăng Ngọc,hắn vẫn là phong lưu đệ nhất hào hoa yêu hồ.
Lăng Ngọc lười biếng nằm lên cái giường êm, cái đuôi hồ ly mềm mại trong người để ra một bên,không ngờ phơi ra dưới ánh trăng lại nhẹ nhàng tỏa ra ánh sáng bạc.
Sau khi Lăng Ngọc tu luyện theo phương pháp của Thiện Ki Tử, cũng đã có hiệu quả,những yêu hồ nhất phẩm khác,phải bỏ mấy chục năm thời gian hấp thu linh khí, vẫn phải xem cơ duyên xảo hợp mới có thể thành công,có thể nói khó như lên trời,nhưng Lăng ngọc mới có hai ngày ngắn ngủi, đã lên tới nhất phẩm thực lực,mặc dù so với thực lực thất phẩm trước kia thì kém xa.nhưng chứng kiến cái đuôi hồ ly đẹp đẽ xuất hiện lại, tâm tình Lăng Ngọc không khỏi phấn khích.
Trên khuôn mặt như ngọc của hắn lại nở nụ cười.
Hoa Vũ Nguyện cẩn thận bưng rượu ấm tới,thâý cái đuôi hồ ly màu bạc của Lăng Ngọc lộ ra, không khỏi cười nói “Công tự, cái đuôi này nếu bị người khác thấy, có thể hù chết người ta đấy. Người ta không cho ngươi là yêu hồ cũng xem như Man tộc”
“Man tộc yêu hóa cả ngàn năm,cũng không ra đuôi dài như ta” Lăng Ngọc khịt mũi xem thường,nhưng nghĩ lại chính mình hành tẩu, mang theo cái đuôi quả thật không tiện,liếm môi nói “Phải đến nhị phẩm thì mới có thể thu đuôi vào,bây giờ nó cứ ở đây,dù sao nhờ áo dài che mất, người ngoài cũng không thấy rõ lắm.
Hoa Vũ Nguyệt biết công tử trân quý cái đuôi hồ ly của mình nhất, cười đùa hai câu cũng không nói nữa,giúp Lăng Ngọc rót mĩ tửu vào chung,lại dùng ba ngón tay như ngọc,bưng chén rượu lên, đưa tận miệng Lăng Ngọc.
Đúng lúc này, trên trời lại truyền tới tiếng nổ “oanh oanh”, so với sét đánh còn đáng sợ hơn.Hoa Vũ Nguyệt tâm thần chấn động, tay run run làm đổ ly rượu.
May mắn Lăng Ngọc nhanh tay,ngón tay điểm một cái,rượu đang trào nhanh bỗng biến thành giọt nước trôi nổi lơ lửng trong không trung,lại nhẹ nhàng phẩy tay,nữa ly rượu dễ dàng nằm trong miệng hắn.
Hoa Vũ Nguyện bị dọa cho mặt mũi tái nhợt,cầm chén rượu đưa ra phía sau,vùi đầu vào ngực Lăng Ngọc hỏi “Công tử,vừa rồi là thanh âm gì vậy?”
Lăng Ngọc ôn nhu vuốt ve mái tóc đen dài của Hoa Vũ Nguyệt,nhẹ nhàng nói “Sợ là Tuyên Phủ đã bị man quân công phá”
“Oa!” Hoa Vũ Nguyệt bưng miệng,lo lắng nói :”Thành bị phá,..sẽ chết rất nhiều người phải không?”
“Binh lính man tộc,luôn phá hoại tất cả. Nếu không chống cự, để họ chiếm thành còn đỡ,quan quân Tuyên Phủ chóng lại họ hai ngày mới bị phá thành, sợ rằng chúng sẽ đồ sát” Lăng Ngọc nhẹ nhàng vuốt ve lông đuôi mượt mà “Ít nhất cũng phải tử thương mấy vạn người, còn lại sẽ bị bắt làm nô đãi”
“Tàn nhẫn quá” Hoa Vũ Nguyệt nhăn mặt, nước mắt cũng rơi xuống.
Lăng Ngọc không đổi sắc “Quy luật tự nhiên,kẻ mạnh nuốt kẻ yếu, lúc đầu Vân triều giết man tộc và yêu thú cũng không có nương tay, lịch sử Vân triều đã mấy lần chinh thảo Thập Vạn Yêu Sơn,mỗi lần đều phóng hỏa đốt núi,giết hại hơn mười vạn yêu thú, lúc đó bọn họ đâu xem là tàn nhẫn”
Hoa Vũ Nguyệt khe khẽ lắc đầu, nàng vừa tới thế giới này không lâu, tự nhiên không được như Lăng Ngọc hiểu được thế sự.
Lăng Ngọc lo lắng, nhưng mặt khác nói “Tuyên Phủ mất,Vân triều tam vệ đã bị phá, man tộc đại quân nhất định sẽ tiếp tục trực tiếp đánh vào.Chúng ta muốn lập tức đến Đồng Châu,có lẽ cũng có nguy hiểm,lúc này binh hoang mã loạn,chúng ta hành tẩu thật không tiện.
Kỳ thật Tuyên Phủ thành bị phá, Đồng Châu cũng nguy cấp.Chỗ giao giới giữa Vân Triều cũng man tộc và Thập Vạn yêu Sơn được gọi là biên cương tam vệ, phân ra trước tiên là Tuyên Phủ Thành, kế đến Đồng Châu và tiếp là Kế Châu. Tuyên Phủ bị phá, hai vệ khác cũng nguy cấp vạn phần, nếu như tam vệ đều bị phá, như vậy quân đội man tộc cũng có thể trực tiếp hướng tới đô thành Vân triều gây loạn.
Đương nhiên việc này chẳng liên qua gì đến hắn, nhưng rất nhanh hắn sẽ ý thức được, nguyên lai thế sự vô thường, hơm nay hắn không thèm để ý, ngày mai sẽ thành chuyện quan trọng.
Hoa Vũ Nguyện thấy Lăng Ngọc suy tư Biết công tử đang lo lắng con đường xa xôi phía trước, mặc dù Lăng Ngọc từng là nhân vật đầu lãnh của Thập Vạn Thú Sơn,nhưng bây giờ dù sao cũng ở trong Nhân tộc, hết thảy đều phải bắt đầu lại.
Hoa Vũ Nguyệt tâm tư linh xảo,cố ý trấn an nói “Công tử không cần lo lắng,tốc độ hai ngày thành nhất phẩm của người, đã là đứng đầu trong yêu thú, tuyệt là độc nhất vô nhị.Cho dù gặp phải man binh, công tử nhất định cũng có thể ứng phó”
“Ta có thể tăng phẩm, còn không phải nhờ Vũ nhi hay sao?” Lăng ngọc tiêu sái uống rượu,mặc dù không thấy Hoa Vũ Nguyệt cùng tín lực tuyến của mình liên hệ, nhưng linh lực trong ngọc thai vẫn tăng trưởng đều,chính là tính ngưỡng lực của Hoa Vũ Nguyệt.
Hoa Vũ Nguyện dựa vào ngực Lăng Ngọc, thấy công tử lo lắng uống rượu,đột nhiên nghĩ đến khi ở Ngọc Ương Sơn,chính mình thường xuyên mộng tưởng ở bên nhìn công tử uống rượu,liền nói ‘Không biết ba vị tỷ tỷ kia trên núi thế nào”
Câu nói vừa xuất ra, Hoa Vũ Nguyệt hối hận không kịp,công tử đã khó khăn mới chấp nhận thân thế Lăng Ngọc,chính mình lại nhắc tới Ngọc Ương sơn.
May mắn là Lăng Ngọc không động dung,chỉ phất tay nói “Sau này đừng gọi ta là công tử, nếu gọi phải gọi thiếu gia.Chuyến đi Vân triều này,ta không phải Mộ Dung Tuyết Ương mà là Lăng Ngọc,đã là Lăng gia đại thiếu gia,phải giả bộ cho giống mới được”
Hoa Vũ Nguyệt nhìn Lăng Ngọc nghiêm chỉnh nói,liền đứng dây,nghiêng người về phía Lăng Ngọc,làm bộ dáng tiểu cô nương đáng thương “Vâng,thiếu gia, nô tỳ tuân mệnh”
Lăng Ngọc bị trêu cười to ha ha,mấy ngày nay, chủ tớ hai người ngày càng thân mật,càng làm cho Lăng Ngọc giựt mình chính là Hoa Vũ Nguyệt dung mạo ngày càng biến hóa,hỏi ra mới biết, nguyên lại Kỳ hoa Vũ Nguyệt cùng yêu thú khác bất đồng, phía sau còn một quá trình biến hóa khác,phải bảy bảy bốn chín ngày sau mới có thể chân chánh biến thành mỹ nữ.
Khó trách lúc đầu Lăng Ngọc thấy Hoa Vũ Nguyệt, liếc mắt một cái chỉ thấy nhan sắc bình thường,nguyên lai còn chưa có biến hóa hoàn toàn,chỉ mới hai ngày, Hoa Vũ Nguyệt lại càng có vẻ động lòng người lên,Lăng Ngọc mỗi đêm đều ôm Hoa Vũ Nguyệt ngủ cùng giường nhưng hai người vẫn chưa có “hành động”.
Hoa Vũ Nguyệt lại hỏi vấn đề mình không hiểu được “Thiếu gia,kỳ thật người đã có tiên thuật tiên nhân, có thể đến một nơi an toàn tu luyện lại thành tứ phẩm rồi về Ngọc Ương Sơn gặp ba vị tỷ tỷ, sao phải chịu khổ binh hoang mã loạn, vì tên tiên nhân kia đi mạo hiểm chứ?”
Lăng Ngọc cười nói “Vũ nhi,trong mắt ngươi, thiếu gia là hạng người gì?”
Hoa Vũ Nguyệt cúi đầu e thẹn nói “Vũ nhi mặc kệ thiếu gia là ai, cả đời này đều muốn theo thiếu gia”
Lăng Ngọc cười tà dị, đưa tay sờ lên mặt Hoa Vũ Nguyệt một cái, rồi thu tay về, ngửi mùi thơm trên đầu ngón tay,thật sự là bộ dạng thiếu gia phong lưu,học được chín thành chín(99%). Nhưng bỏ tay xuống hắn lại như một người khác “thiếu gia ta cũng không phải cái gì chính nhân quân tử.. Trong mắt yêu hồ, thế giời này chỉ có hai loại người, chính là người bên mình và địch nhân. Người phía mình thì phải đối xử tốt, mà địch nhân thì phải hạ gục,chỉ cần có thể hạ được địch nhân, thủ đoạn gì cũng có thể dùng. Đạo lý Nhân tộc, đối với thiếu gia ta đều là mây bay nước chả cả.
Lăng Ngọc giơ một ngón tay,thần bí nói “Nhưng bất kể thế nào, ta thủy chung vẫn còn tin vào một thứ”
“Gì cơ?”
“Tín!” Trên khuôn mặt Lăng Ngọc,xuất hiện ánh sáng kì dị,như là cả người được là một khối ngọc điêu hoàn chỉnh “Ta đặt nặng chính là lời hứa,nếu Thiện Ki Tử đã đem tiên thuật giao cho ta, ta đương nhiên sẽ thực hiện lời hứa với hắn,cho dù phải qua trăm ngàn nguy hiểm, ta cũng phải nhất định cũng phải làm được”
Hoa Vũ Nguyệt bị ánh mắt của Lăng Ngọc là cho lòng xoay chuyển, nàng gật đầu nói “Ân, thiếu gia, nói như vậy cũng có lý”
Mặc dù nói thế, nhưng không phải không lo lắng cho Lăng Ngọc. Lần này kế hoạch trộm Nghê Nguyệt Y có chút phức tạp, hắn cũng không thế dùng danh nghĩa lão cha chưa từng thấy sống chết thế nào đó,cho nên không dám đơn giản náo động trong thành vân triều,chỉ có thế dựa vào lời trong thơ,đi tới nhà tổ mãu Lăng gia trước có được tín nhiệm, sau đó tìm lão cha để xâm nhập vào trong thành.
Nhà cũ của Lăng Gia ở Giang Châu, cách Bắc Cương đâu chỉ ngàn dạm,dù sao trên đường đi cũng hung hiểm dị thường.Đường dài không nói,đầu tiên là phải đến Đồng Châu,cũng vì binh hoang mã loạn,binh mã man tộc phía sau nháy mắt là có thể đuổi tới, Lăng Ngọc mặc dù đã học tiên thuật nhưng dù sao cũng mới nhất phẩm thực lực, ngay cả một chút tiểu yêu thật cũng không thể phóng ra,tự lo cho mình cũng không dễ
Phương pháp của Thiện Ki Tử mặc dù đơn giản, chỉ cần có tín đồ đưa linh lực vào Tín Lực Tuyến, Lăng Ngọc không cần bận tâm, sẽ rất nhanh tăng cường thực lực, Nhưng kỳ thật,càng về sau, thăng phẩm càng cần nhiều linh lực, mà số lượng tín đồ lại càng kinh nhân.
Trong yêu thú, linh lực luôn lấy hộc để tính toán, ví như Lăng Ngọc không có phẩm lực trong ngọc thai,nguyên bổn cũng có thể chứa đầy một hộc linh lực, mà Hoa Vũ Nguyệt là nhất phẩm thực lực tín đồ, mỗi ngày đều đưa nữa hộc linh lực cho, cho nên chỉ cần hai ngày thời gian là có thể đầy ngọc thai, Lăng Ngọc tự nhiên dễ dàng tăng lên nhất phẩm
Nhưng nhất phẩm ngọc thai, tự nhiên có thể chứa được tám hộc linh lực, nói các khác, nếu như chỉ có một tín đồ là Hoa Vũ Nguyệt,như vậy cần mười sáu ngày mới có thể tăng nhị phẩm,đó là nếu Lăng Ngọc không lãng phí nữa phần linh lực dưới bất kì tình huống nào.
Cứ như thế, nếu muốn khôi phục thực lực thất phẩm, Lăng Ngọc phải có hai mươi vạn tín đồ có nhất phẩm thực lực, con số này thật sự vượt xa số yêu thú trên Ngọc Ương sơn, có thế nói là kinh người. Nhưng may là tín đồ thực lực càng mạnh,số linh lực thâu được càng nhiều.
Ví dụ tín đồ có tam phẩm thực lực, một ngày có thể đưa tám hộc linh lực, đáng hận là con chó chết kia,tín lực tuyết lại hướng về Thiện Ki Tử,bằng không đã dễ đàng đưa Lăng Ngọc lên nhị phẩm.
Bởi vậy, Lăng Ngọc muốn nhanh chóng tăng thực lực, chỉ có thể gia tăng tín đồ,làm cho mình như là một người được sùng bái, loại chuyện này ở Ngọc Ương Sơn không khó, nhưng ở Vân triều không quen biết, thật không dễ dàng.
Cho nên Lăng Ngọc còn có phương pháp khác, đúng là “cùng cực sinh biến” (hết đường lại sinh đường), tối hôm Tuyên Phủ bị phá,làm cho Lăng Ngọc dốc sức tìm cách vượt qua ải khó,cũng không bất ngờ lắm,yêu hồ vương này,đả tìm ra một con đường kì lạ.