“Vũ nhi, lần trước ta cướp được Túi Kim Ti?” Lăng Ngọc đột nhiên nghĩ đến đồ vật kia
“Ân?” Hoa Vũ Nguyệt vỗ vỗ đầu, đột nhiên nhớ ra, lập tức cuống cuồng chạy về phòng khách, lấy từ trong túi ra, đưa cho thiếu gia một cái túi màu vàng.
Đó là cái túi rộng cỡ hai gang tay, tựa hồ dùng sợ kim ti cực mảnh chế ra,nắm trong tay thì có khả năng làm cho yêu thú cảm thấy lạnh nhanh chóng, bất quá cầm vào quả thật mềm mại.Thoạt nhìn, Túi Kim Ti rất nhỏ,nhưng mở ra thì thấy ngay nhiều ngăn nhỏ như ngón tay, bên trong có hơn một trăm ngăn lóe ra ánh sáng đặc thù.
Cái túi này,đúng là đêm đó Lăng Ngọc cướp được từ tiên nhân tóc trắng, như Thiện Ki Tử nói, vật này bình sanh là túi luyện yêu đắc ý nhất của tiên nhân kia, tựa như là khí giới thành danh của hắn,nhưng Lăng Ngọc sau khi đoạt được,không biết dùng thế nào, lại nhét vào trong bao quần áo.
Bất quá tối nay lại nhớ ra Thiện Ki Tử từng nói qua ,cái này là túi luyện yêu này, phong ấn hơn trăm yêu thú, bình thường ngủ say trong túi, khi cần dùng thì thả ra ngoài, có thể chế địch.
Lăng Ngọc cũng muốn xem thử,tột cùng bên trong có cài gì lợi hại dữ dằn,có thể giúp mình vượt qua ải khó không.
Mở Túi Kim Ti ra, ở trong lập tức hiện ra những ngăn nhỏ,yêu khí mạnh mẽ từ miệng Túi Kim Ti kéo ra,thậm chí hình thành ra hắc sắc yêu vụ.Nói lên rằng,trong túi có tồn tại cao phẩm yêu linh, may mắn có túi luyện yêu áp chế không thì đã sớm cắn trả lại rồi.
Thấy Lăng Ngọc định đưa tay vào túi, Hoa Vũ Nguyệt đột nhiên nói gấp “Thiếu gia,trước đây lão thần tiên nói, trong túi này có yêu thú, có thể phẩm cấp đều cao, nếu như không khống chế được,sẽ bị cắn trả rất nguy hiểm.”
“Ân” Lăng Ngọc gật đầu, cũng không dừng tay .
“Thiếu gia” Hoa Vũ Nguyệt có lo lắng cũng không dám nói, tâm lý lại lo lắng Lăng Ngọc không còn là thất phẩm yêu linh, vạn nhất bị cắn trả thì làm sao cho tốt.
“Yên tâm” Lăng Ngọc cười rạng rỡ “Muốn nói hiểu về yêu thú, không có kẻ luyện yêu nào có thể so sánh với ta, huống chi cho dù gặp chuyện không may, ngươi ở bên cạnh có thể cứu sống người chết mà”
Tuy là nói vậy, nhưng Hoa Vũ Nguyuệt vẫn còn khẩn trương không dám nhìn Lăng Ngọc đưa tay vào túi,nhưng lại lo hắn gặp chuyện không may không thể không nhìn xem,không thể làm gì khác hơn là hé mắt rình coi.
Túi Kim Ti được xưng là túi luyện yêu, là tiên bảo chuyên dụng của Nhân tộc luyện yêu sư, chỉ là luyện yêu sư số lượng thưa thớt đến kinh người, nên người bình thường ngay cả thấy cũng chưa từng thấy,đừng nói đến yêu tộc, lại càng không muốn gặp túi luyện yêu. Nếu gặp phải thì sẽ là ngày tai họa, bị phong bế tam thức trọn đời không được siêu thoát .
Túi Kim Ti này có trăm ngăn riêng biết, mỗi ngăn trong đó đều phong ấn một yêu thú.
Chỉ là trong Túi Kim Ti,ngoại trừ xuất ra, không cách nào nhận biết từng yêu thú chứa bên trong, Lăng Ngọc lá gan rất lớn, vừa thấy ánh sáng bạc nhàn nhạt từ một ngăn túi hơi yếu, liền vươn ngón tay hướng ngăn đó đâm tới.
Hoa Vũ Nguyệt bưng miệng, chỉ để không phải khẩn trương kêu to.
Bất quá ngón tay Lăng Ngọc vươn ra, lại không phát sinh chuyện gì, chỉ là trên ngón tay hắn, đọng lại một dòng dịch thể như thủy ngân.
Hoa Vũ Nguyệt vừa thở phào,mới mở miệng định hỏi, nhưng đột nhiên thấy Lăng Ngọc sắc mặt đại biến,càng kinh hoàng hơn, dòng thủy ngân nọ ,bỗng di động mạnh.
Không động thì thôi, vừa động thì như tia chớp, chất lỏng màu bạc đó nhanh chóng dọc theo ngón tay Lăng Ngọc di chuyển lên trên,trong nháy mắt, đã bao trùm cả cánh tay Lăng Ngọc.
“Công tử” Hoa Vũ Nguyệt kinh hô.
Hai tiếng vừa dứt,đoàn chất lỏng màu bạc lúc này đã phủ nửa thân Lăng Ngọc,lại hướng lên phía mặt, giống như bao trùm cả người hắn vào trong.
Ai cũng biết được dòng thủy ngân nhỏ đó là dạng gì, tự nhiên trở nên hung hản, khuếch trương nhanh như vậy.
Bất quá Lăng Ngọc cũng còn bình tĩnh , khi màu bạc vừa lan đến cổ,mới bắt đầu phun ra linh lực từ ngọc thai. Linh lực màu trắng sửa tản ra khắp người Lăng Ngọc,yêu thú màu bạc bị linh lực xâm lấn, không thể chống đỡ,cũng từ từ lùi lại.
Lăng Ngọc nhìn linh lực đã hoàn toàn áp chế yêu thú,chất lỏng màu bạc khi tới thì mạnh mẽ,khi rút thì tốc độ cũng nhanh,trên thân thể Lăng Ngọc như nước chảy trên đất,cuối cùng lùi đến trên bàn tay phải Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc đem linh lực thu lại hơn phân nữa, để yêu thú này bao trùm cả bàn tay.
Hoa Vũ Nguyện vốn khẩn trương, giờ chứng kiến Lăng Ngọc chiếm thượng phong lại dừng tay, vừa lo lắng muốn nói, nhưng Lăng Ngọc đã sớm có chuẩn bị, hướng phía nàng ra dấu đừng lên tiếng.
Sau đó, Lăng Ngọc ngồi xuống,như đang dùng một găng tay màu bạc, ấn xuống khối đá xanh gần đó.
Lão bản khách điếm này, làm sanh ý cũng rất cẩn thận, trong khu thị viện,cũng cho đưa vào những khối đá xanh để phô bày (làm đẹp..), loại đá xanh này được làm rất chắc chắn,lại được chôn dưới đất, bị người ta bước lên hàng ngày mà không vỡ,chắc chắn dễ dàng thấy được có thể chịu lực rất lớn.
Nhưng Lăng Ngọc vừa đưa bàn tay màu bạc ấn tới, giống như bàn tay ấn vào đậu hủ, tảng đá xanh lập tức vỡ vụn, Lăng Ngọc nhẹ nhàng đụng vào, trên tảng đá khác để lại ba ngón tay thật sau.
“A!” Hoa Vũ Nguyệt nhìn thấy,tính toán trong lòng. Nếu nàng xuất toàn bộ linh lực, nhiều nhất chỉ có thế đem tảng đá đánh nát,nhưng không có khả năng lưu lại dấu tay như vậy, như thế cần lực đạo rất lớn.
Nhưng chính Lăng Ngọc lại thập phần ung dung,vuốt ve tảng đá như là lúc vuốt ve Hoa Vũ Nguyệt, nhưng nơi nào vuốt va liền lưu lại chưởng ấn,quả thật đem tảng đá biến thành bánh xốp.
“Làm sao có thể?” Hoa Vũ Nguyệt rốt cục không nhịn được vấn hỏi.
Lăng Ngọc lại xuất linh lực, đem chất lỏng màu bạc thu vào trong Túi Kim Ti,lúc này mới lấy môt hơi khẩu khí,ngôi xuống cái giường êm,phủi phủi tay nói “Nha đầu ngốc, khẩn trương cái gì, thiếu gia đã ra tay tự nhiên là có nắm chắc.”
“Đó là vật gì a?” Hoa Vũ Nguyệt chỉ cái Túi Kim Ti, nhớ ra vừa rồi vật màu bạc kia nhanh chóng bao trùm thân thể, Hoa Vũ Nguyệt vẫn còn cảm thấy sợ sợ.
Lăng Ngọc cũng rất hưng phấn “Đó là một siêu phẩm yêu thú, tên là Âm Linh Thủy, loại này tựa như yêu thú thủy ngân,trong Thập Vạn Yêu Sơn cũng hiếm thấy,chỉ xuất hiện ở một số ao hồ,bình thường không mở mắt, nhưng khi phát động thì lại bao trùm hết thân thể người khác thành như cái trụ,sau đó từ từ hấp thụ.”
Hoa Vũ Nguyệt nghe giải thích, chỉ biết Lăng Ngọc vừa rồi có nhiều nguy hiểm,gần như đã đảo qua quỷ môn quan.
Lăng Vũ biết Hoa Vũ Nguyệt lo lắng, thản nhiên nói “May mắn lần này yêu thú bị phong bế tam thức, bằng không ta cũng không áp chế được, bất quá cái cái vật này, thật là đồ tốt,để ở trên người, có thể tăng cường vài lần lực công kích. Vừa rồi bàn tay ta có thể phát ra tam phẩm lực lượng đều nhờ công lao Âm Thủy Linh "
“Vài lần?” Hoa Vũ Nguyệt lấy làm kinh hãi, mặc dù này không biết yêu thuật, nhưng vẫn biết rồi,muốn luyện chế yêu khí có thể tăng cường càng vài thành yêu lực đã không tồi, một chút lại tăng gấp hai ba lần thật sự là không đơn giản.
Lăng Ngọc cười, dáng vẻ hồ ly giảo hoạt cơ hồ hiện ra,vui vẻ nói “Nha đầu ngốc, lần này chúng ta đúng là nhặt được bảo bối. Âm Thủy Linh vốn là hiếm thấy, muốn bắt được còn phải phong ấn nên càng khó hơn.Chính là siêu phẩm yêu thú, nhưng chỉ là con đầu tiên trong túi này,phía sau còn không biết có yêu thú nào? Nếu có thể chế trụ chúng, thiếu gia ta còn sợ gì man binh chứ, man tộc vu sư cũng chỉ có đường chết.
Hoa Vũ Nguyệt lần này đã hiểu, nàng cuống quít gật đầu
Lăng Ngọc có cái túi hơn trăm ngăn, tương đương với trăm cao phẩm yêu thú, có chúng hộ thận, dù đánh khắp thiên hạ cũng không sợ.
Nhưng chỉ là Lăng Ngọc là không sợ, còn Hoa Vũ Nguyệt mà nói, mỗi lúc lại khẩn trương lên.
Vì vị thiếu gia anh tuấn lớn mật của nàng, lại vươn ngón tay hướng tới ngăn thứ hai thăm dò.
Hoa Vũ Nguyệt gần như muốn khóc to, cảnh tượng kinh người này,vừa mới rồi một lần còn được,liên tiếp hai ba lần như vậy ai chịu nổi a.
Bất quá Lăng Ngọc đã quyết định chú ý, không thể không thăm dò lần nữa.
Lần này, hắn gặp phiều toái rồi.
Cũng tại Lăng Ngọc quá tự tin,con đầu tiên Âm Thủy Linh thu phục thành công, làm cho hắn quên chính mình không phải đao thương bất nhập, cư nhiên ngay cả một tia linh lực cũng không dùng, trực tiếp đưa đầu ngón tay vào ngăn thứ hai.
“Ân?” Lăng Ngọc như bị điện giựt, lập tực rụt tay trở lại, nhưng không kịp rồi,chỉ thấy trên đầu ngón tay trắng bạch của Lăng Ngọc đã bị cắn một đường,độc dịch đen sẫm,nhanh chóng lan đầy cả bàn tay, tốc hành lan lên trên, tốc độ có thể so với Âm Thủy Linh vừa rồi
“Báo ứng, đúng là báo ứng!” Hoa Vũ Nguyệt tâm tình đau khổ than,nhưng cũng không dám chậm trễ lấy tức cắn ngón tay đút vào miệng Lăng Ngọc.
Máu Hoa Vũ Nguyệt đính xác là thế gian tuyệt phẩm, chỉ vài giọt vào trong bụng, độc dịch đã bị tiên huyết mới mạnh liệt bức xuất ra khỏi đầu ngón tay.
Lăng Ngọc giống như không thấy Hoa Vũ Ngọc trách cứ,còn hưởng thụ ngón tay của tiểu mỹ nhân,tiếp tục chịu đau đưa đầu ngón tay vào Túi Kim Ti.
Bất quá lần này tốt hơn một chút, hắn cuối cùng cũng đem một ít linh lực bao quanh đầu ngón tay, khi Lăng Ngọc rút ngón tay ra,ở giữa hai ngón tay hắn,có một khúc cây dài khoảng hai tấc, màu đen trông như cây khô, thẳng tắp cứng ngắc nằm trong vùng linh lực.
Lăng Ngọc nháy nháy mắt với Hoa Vũ Nguyệt,cô gái nhỏ này biết thiếu gia lại muốn trêu đùa.
Quả nhiên, Lăng Ngọc rút linh lực lại, hai ngón tay chạm phải cây khô. Cảnh tượng kinh hoàng kia lại diễn ra, cái vật chết đó sau khi đụng ngón tay Lăng Ngọc, liền di chuyển, hơn nữa biến dạng thành một con rết trăm chân, không những bộ dáng kinh khủng mà tốc độ lại càng nhanh, hướng ngón tay Lăng Ngọc cắn tới .
May mắn là Lăng Ngọc đã có chuẩn bị, linh lực lại xuất ra, con rết lại nằm gọn giữa hai ngón tay. Thật kì quái, vừa này vừa rồi ra đã biến thành con rết, giờ lại cứng ngắc như cây khô.
Lăng Ngọc nhìn , rồi lại đem con rết thả vào Túi Kim Ti,Hoa Vũ Nguyết lúc này mới thở phào nhẹ nhỏm, bất quá lần này lại không mở miệng hỏi, ngược lại hướng Lăng Ngọc chu miêng làm bộ dáng kháng nghị dọa người.
Lăng Ngọc nhả ngón tay Hoa Vũ Nguyệt ra,cầm tay vuốt ve, ôn nhu nói “Vũ nhi thật là nhát gan, mới có một chút nguy hiểm mà hoa dung biến sắc, lúc ba tỷ tỷ ngươi theo ta đánh yêu cốc thì còn kinh tâm động phách hơn”
Nghe thiếu gia lấy mình và ba tỷ tỷ so sánh, Hoa Vũ Nguyệt liền thu hồi dáng vẻ nử hài, ra vẻ lớn mật nói “Ta...ta không sợ đâu, sau này có cơ hội ta cũng muốn cùng thiếu gia đi yêu cốc”
Nói là không sợ, nhưng đề cập đến cái tên yêu cốc,Hoa Vũ Nguyệt lại thấy lạnh trong lòng.
Lăng Ngọc cũng cười, không đùa nàng nữa,vỗ Túi Kim Ti nói “Vừa rồi con rết kia, có thể so với Âm Thủy Linh, phải nói rằng nó đúng là nhị phẩm yêu thú, yêu thú gọi nó là Bách Độc Công, trên yêu thú sơn bị yêu thú căm ghét, vì ngày thường nó ở trên ngọn cây, hoặc trong đống cỏ khô,rất khó nhận dạng được trong cây khô, chỉ khi nào thấy thịt tươi, liền lập tức sống dậy, sẵn sàng cắn một cái, Bách Độc Công độc dịch rất lợi hại, phương pháp giải được không nhiều lắm, hơn nữa độc dịch vào máu không tới một khắc có thể chết ngay, thật sự là vũ khí đánh lén tốt nhất.
Lăng Ngọc lấy ngón tay gãi gãi cằm, nhãn tình mị mị suy nghĩ làm cách nào dùng Bách Độc Công âm thầm giết người. Còn Hoa Vũ Nguyệt thì đã bị hù dọa muốn chết, Túi Kim Ti này, con thứ hai đã lợi hại như vậy, phía sau còn gần trăm ngăn, không biết chứa yêu thú hãi nhân nào đây.
Hoa Vũ Nguyệt mắt thấy Lăng Ngọc chuẩn bị mở ra ngăn thứ ba, đã sớm hồn phi phách tán, nàng bất chấp công tử trách cứ, che Túi Kim Ti lại nói “Công từ, có Âm Thủy Tính và Bách Độc Công đủ đối phó với man binh rồi, không nên mạo hiểm nữa”
Lăng Ngọc thấy nàng khẩn trương, lại càng làm bộ muốn mở Túi Kim Ti. Hoa Vũ Nguyệt mắt đỏ lên, bám một bên Lăng Ngọc nói “Công tử..công tử..người đừng làm đau mình, cũng làm đau Vũ nhi,thương tiếc ngón tay của Vũ nhi nha”
Nghe vậy, Lăng Ngọc bỏ ý niệm muốn tiếp tục mở túi yêu thú, bất quá lại thừa dịp kéo Hoa Vũ Nguyệt đang trách mình vào lòng, một đôi ma thủ đặt trên eo của Hoa Vũ Nguyệt,đặt ở vùng nhu nhuyễn đó, Lăng Ngọc cười nói “Muốn thiếu gia ta không đụng vào túi kim ti nữa cũng được, nhưng hôm nay Vũ nhi cần phải hảo hảo hầu hạ thiếu gia a”
Hoa Vũ Nguyệt sắc mặt ửng đỏ,lẩm bẩm “Thiếu gia, người là công tử cao quý,sao lại đối với tỳ nữ như thế?”
“Thiếu gia phong lưu, đương nhiên phải có tỳ nữ xinh đẹp” Tay Lăng Ngọc tại nơi ôn nhu ở đó không rời,làm cho Hoa Vũ Nguyệt cả người mềm nhũn,trong đôi mắt trong suốt lại ngân ngấn nước.
“Thiếu gia..Thiếu gia..không nên,ta không muốn” Hoa Vũ Nguyệt thở gấp,đem đầu tựa vào ngực Lăng Ngọc,cầu khẩn nói “Thiếu gia, đáp ứng Vũ nhi, đợi qua kì hạn bốn chín ngày Vũ Nhi sẽ hầu hạ công tử”
Lời này Lăng Ngọc thật không thể phản đối, sau khi Vũ Nguyệt Hoa nở cần bảy bảy bốn chín ngày mới có thể biến thành tuyệt thế mỹ nhân, Hoa Vũ Nguyệt tự nhiên hy vọng có thể trở thành xinh đẹp nhất, lúc đó mới đem thân thể giao cho người trong lòng, trong khoảng thời gian này hai người có thể đồng sàng nhưng không được đồng thể.
Lăng Ngọc lúc làm Ngọc Ương tiên nhân, hàng đêm đều có mĩ cơ làm bạn, hôm nay phải đợi bốn chín ngày, hắn như thế nào lại nguyện ý, mặc dù ngoài miệng nói đồng ý, nhưng hai tay lại không dừng lại, thậm chí xâm nhập vào tiết khố của Hoa Vũ Nguyệt trên kiều đồn phong mãn hung hăng xoa bóp mấy cái,làm cho cả người Hoa Vũ Nguyệt đều đổ mồ hôi, lúc này mới cho là trừng phạt xong.
Sau khi một chú một tớ huyên náo xong, ôm lấy nhau nằm trên giường, đêm về khuya, Lăng Ngọc lấy áo ngoài khoát lên thân trên của Hoa Vũ Nguyệt,tiểu tỳ này dùng ánh mắt e thẹn nhìn Lăng Ngọc, đột nhiên nói “Thiếu gia, người hình như ngày càng tuấn liễu (đẹp ra), chẳng lẽ người có thể biến hóa?”
Lời này làm Lăng Ngọc không thể nhịn cười, hắn vuốt mặt mình,mặc dù mới mấy ngày thời gian nhưng Lăng Ngọc cũng sớm quen với thân thể này, hơn nữa theo yêu thuật vận hành trên cơ thê người, cũng phát giác một vài điểm tuyệt vời, ví như thân người cũng có thể xuất ra đuôi hồ ly, lại cho ví dụ khuôn mặt này, đúng là thân thể trước đây, nhưng theo yêu thuật vận chuyển, ngày càng thêm tuấn lãng, thậm chí giữa hai mắt còn mang theo vài phần yêu khí.
Nếu cứ như vậy, vẻ ngoài Lăng Ngọc, có thể cùng Mộ Dung Tuyết Ương trước kia có thể giống nhau.
Hoa Vũ Nguyệt vươn bàn tay nhỏ bé, nhút nhát vuốt ve mặt Lăng Ngọc “Thiếu gia, cho dù nữ nhân cũng xinh đẹp kém ngươi,nếu khuôn mặt này ở Nhân tộc, nhất định sẽ có nhiều Mĩ nữ thích”
Lăng Ngọc đạm nhiên cười.
“Chỉ là,người ta có hoài nghi hay không, con trai đại quan làm thế nào lại trở nên tuấn tú như vậy
Lăng Ngọc nắm lấy tay Hoa Vũ Nguyệt mỉm cười nói “Ngốc nha đầu, ngươi không phải người ta, làm sao biết người ta không tin.Hơn nữa cũng đâu có quy định, con của gia đình thượng thư không được phép anh tuấn, nếu là đều có hình dạng xấu xí thì đã biến thành yêu quốc rồi”
Chủ tớ hai người cùng cười hì hì,trên cái giường lộ thiên êm ái,an tĩnh ngủ một giấc.
Ngày thứ hai, sắc trời u ám,tựa hồ lão thiên vì thế gian liên tục chiến loạn và giết chóc mà bất mãn,mây đen tụ lại ở cao, mưa to không ngớt, bầu trời u ám này, làm cho cả thế giới đều mất đi sắc thái.
Đi từ Đông Thắng trấn hướng Đồng châu mà đi,dọc theo con đường bình thường đầy hoa cỏ, lúc này là mùa thu, mặc dù không được xanh biếc nhưng lại có các màu vàng kim,đỏ và nhiều loại sắc thái khác lạ.
Nhưng kinh tâm là, cũng có một phiến bị cháy đen, mặc dù lần này Man tộc chưa giết tới đây nhưng trước kia một lần đã làm cho người dân khiếp sợ, bỏ nơi này thành một đồng cỏ hoang vu.
Dưới chiến loạn, ngay cả xe ngựa và kiệu cũng không thuê được, may mắn Lăng Ngọc bọn họ còn có một con ngựa.Con ngựa này là khi Lăng Ngọc sống lại đoạt được, vẫn còn dùng,Hoa Vũ Nguyệt lại càng thích thớt ngựa trắng này, cho nó cái tên gọi là Tuyết Nhã.
Lăng Ngọc đương nhiên bất mãn. Tuyết Nhã và Tuyết Ương chỉ khác một chữ, giống như hắn và con ngựa là huynh đệ, như vậy đại sự không ổn. Nhưng công tử gia không chống nổi tiểu nha đầu,cho nên tên Tuyết Nhã đã được định.
Hai người cưỡi ngựa,cự khuyển Phá Chiến vẫn lạnh lùng đi phía sau, bốn yêu thụ tổ hợp dựa vào nhau.
Đông Thắng trấn đi vế phía nam hai mươi dặm là Đồng Châu thành, cũng không xa lắm, cách một chút về hướng đông còn có Quy Lâm trấn,là trấn thuộc Đồng Châu Phủ, Lăng Ngọc bọn họ muốn đến Đồng Châu, mặc dù có thể sẽ bị man binh công phá ngay, nhưng bọn hắn vẫn muốn nhanh tới Đồng Châu ,chỉ cần vào phía trong vòng tam vệ bắc cương cơ bản là an toàn.
Sáng sớm, đi gần mười dặm,mặc dù Tuyết Nhã không mệt mỏi, nhưng Hoa Vũ Nguyệt vẫn đau lòng,nhìn thấy bên đường có một quán trà không lớn không nhỏ, nên đòi nghỉ ngơi một chút.
Lăng Ngọc cũng thấy khát, nên dừng lại xuống ngựa vào quán trà.
Hoa Vũ Nguyệt vội vàng dùng vải lụa trắng làm khăn lau bàn,lau sạch mặt bàn và bụi trên ghế cho Lăng Ngọc ngồi.Thật xứng với bộ dạng công tử,một chút không hề bỏ sót.
“Nha,may mắn có quán trà này, bằng không người trên đường này sợ rằng đều khát chết đi được” Hoa Vũ Nguyệt cười hì hì gọi lão bản nói “Chiến loạn như vậy, lão bản vẫn còn mở quán trà trên đường thế này,thật là công đức vô lượng a”
Lão bản vóc người không cao, thô hào,trên mặt có vết nhăn như đao búa chém, người sống tại bắc phương đều có khuôn mặt như thế này là bình thường, ngược lại khuôn mặt nhẵn nhụi công tử như Lăng Ngọc mới làm cho người khác kinh ngạc.
Lão bản quán trả chủ động mang trà tới, bình trả màu đen nhìn qua không ra gì, rót ra trà đắng,có mùi nhàn nhạt,lão bản ú ớ hai tiếng, mời Lăng Ngọc dùng trà.
Hoa Vũ Nguyệt lúc đó mới biết lão bản này bị câm, cho nên vẫn im lặng, chỉ a a trả lời khách nhân bắt chuyện
“Người tốt thế này, sao lại bị câm?” Hoa Vũ Nguyệt cau mày, nhấp trà “Oa, nóng quá”
Lăng Ngọc lại không vội uống trà, nhìn khắp quán trà cần thận một phen, mặc dù chỉ có bốn bàn trà, nhưng lại có không ít người.
Lão bản nhìn qua như hán từ thô hào,là người hạ thủ nhanh nhẹn,cấp nước cho khách xong, lại lau bàn một lần, tròng mắt thỉnh thoảng lại liếc mắt về phía bàn Lăng Ngọc rồi lại những khách nhân khác.
Trà đình nhỏ thế này, lại có hai tiểu nhị, một người quấn tay lại bằng bao vải, như là bị thương,ngồi ở một bàn, cũng không giúp lão bản làm việc. Người kia thì có vẻ buồn bực,ngồi dưới đất bẻ nhánh cây đốt lửa,thần sắc cỏ vẻ không vui, như đang oán hận chỉ có mỗi hắn phải làm việc.
Thấy tình hình như vậy, Lăng Ngọc trong lòng hiểu được hai phần,ngửi mùi trà kia, càng cười sáng lạng, đưa cho Hoa Vũ Nguyệt bách độc bất xâm một chén, chính mình lại không uống.
Khách nhân hai bàn khác,thật ra cũng uống trà vui vẻ. Lúc Lăng Ngọc bước vào họ đã ngồi một lúc, hai bàn này là cùng một nhóm,đều mang trang phục người Vân triều, chỉ là ba người trang phục như thị vệ ngồi một bàn, ba người chủ tử lại ngồi một bàn.
Lăng Ngọc phát giác lão bản đang nhìn ba người chủ tử kia. Ba người kia cùng có hình thái đặc sắc riêng,rất thú vị. Trong đó người làm người khác chú ý nhất là mãng hán (thô lỗ) râu ria, người này cao chừng sáu thước,thân thể to lớn,thanh âm như chuông ngân, uống trà cũng từng ngụm lớn, không sợ nước nóng, đúng là vũ phu chính tông.