Hai người khác cũng đeo bội kiếm, nhưng văn nhã hơn nhiều.Trong đó một người có khuôn mặt chử điền, bất quá khoảng ba mươi tuổi, sắc mặt trắng bệch nhưng lại ẩn hàm hắc khí giống như có chuyện trong lòng,người này ngồi bên phải của mãng hán,cũng không ngừng châm trà cho mãng hán,cũng không có vẻ là yếu đuối.
Ngồi ở vị trí chủ tọa, là một trung niên nam tử khoảng bốn mươi tuổi, uống trà hay nhìn người đều rất uy nghiêm, tuy nhiên lại mặc quần áo bình dân,nhưng loại quan uy này quả thật dấu không được.Quan trọng hơn là bộ râu dài đến ngực, Đích thực là dấu hiệu của quan lại cao cấp Vân triều.
Quán trà nhỏ như thế, hai người Lăng Ngọc và Hoa Vũ Nguyệt rất nổi bật không muốn chú ý cũng không được. Lăng Ngọc vừa ngồi xuống không lâu,mãng hán bên kia cũng nhìn thẳng qua một hồi, sau lại ha ha cười to, hướng tới lỗ mãng nói to “Các ngươi nhìn tiểu ca bên kia kìa, bộ dáng xinh đẹp mịn màng thế kia,như nương tử ở nhà của ta cũng không có được bộ dáng tốt như vậy oa”
Nam tử trung niên đầy quan uy liếc Lăng Ngọc một cái, nhưng lại hướng mãng hán cau mày, hiển nhiên là đối với mãng hán bất mãn.
Cả mãng hán có khuôn mặt chử điền cũng nói “Thiết Nam huynh,nói nhỏ thôi, nói nhỏ thôi, nhìn trang phục người nọ sợ rằng chính là quý nhân,đáng ra không nên nói người ta như vậy”
“Quý nhân cái gì” Mãng hán họ Thiết vuốt mũi mà cười “Chắc thiếu gia nhà giàu từ Tuyên Phủ thành trốn được,nhìn tên kia tay chân yếu đuối, trói gà không chặt.Bắc Cương mỗi người đều tập võ,trừ còn quan nhà giàu, làm gì có ai yếu ớt như thế.”
Nam tử mặt chử điền thấy Thiết Nam càng nói càng không ổn, vội nói đỡ “Người kia đích thị là công tử nhà gia giáo,người Vân triều chúng ta là người đọc sách,hướng tới văn thơ,cho nên có bộ dáng tuấn tú, người ta được phụ mẫu nuôi dạy tốt, Thiết Nam huynh sao cứ nói đùa”
Vừa nói, nam tử mặt chử điền liền hướng Lăng Ngọc phía xa chắp tay xin lổi. Lăng Ngọc lạnh nhạt gật đầu, ánh mắt hướng qua một bên,đồng cỏ tịch mịch,tựa hồ mang một sự biến hóa không yên bình.
Nam tử râu dài có quan uy nhấp một ngụm trà, nhưng ánh mắt lại hướng tới hướng Đông Thắng trấn,lo lắng nói “Đông Thắng cách đây không quá mười dặm, giờ này chắc đã bị man binh công phá, Đông Thắng trấn thất thủ, Đồng Châu không đươc che chắn, thật sự nguy cơ tràn trề.
“Đại nhân” Nam tử mặt chử điền la lên.
“Trầm Liêm!”
Bị gọi là đại nhân, nam nhân có quan uy tựa hồ không vui “Không cần khẩn trương”
Nam tử mặt chử điền Trầm Liêm tự biết mình lỡ lời, lập tức nói “Ngự Thủ huynh,hôm qua Man binh đánh thành đã giết ba vạn người, lại còn hai vạn người và vô số tiền tài bị cướp về thảo nguyên. Hôm nay nếu phòng hộ Bắc Cương tam vệ lại bị phá,các bước hành động của Man binh lại càng khó lường.
Kỳ thật Trầm Liêm xưng người nọ là Ngự Thủ huynh, cũng là tiết lộ thân phận trung niên nam tử kia. Nếu có Man tộc tướng lãnh ở đây,tất nhiên liền biết được Ngự Thủ huynh chính là tổng binh Đồng châu,Đàm Thuẫn.
Đàm Thuẫn tên chử Ngự Thủ, danh như người, tại Bắc Cương tam vệ,thủ thành mà thành danh,Man tộc bao năm qua chưa từng công phá được Đồng Châu phần lớn nhờ công lao Đàm Thuẫn trấn thủ biên cương.
Đàm Thuẫn thấy Trầm Liêm phân tích ban đầu như thế, gật đầu hỏi “Trầm Liêm lão đệ, ngươi nghĩ Man binh sẽ hành động thế nào?”
Trầm Liên nhíu mày, nhấp một ngụm trà rồi nói “Man tộc hàng năm đều đánh cướp Bắc Cương,nhưng phần lớn đều cướp đoạt tài vật của dân cư mà thôi. Năm nay đột nhiên dùng trọng binh,đầu tiên Thiên Mộc bảo gặp nạn,sau lại đánh tan hai mươi vạn đại quân của đại Vân triều,vừa rồi lại công phá Tuyên Phủ thành, hiển nhiên không phải chỉ muốn cướp bóc, sợ rằng đối với Vân triều có dã tâm.”
Đàm Thuẫn không tỏ thái độ “Hoàng kim gia tộc của Man tộc có dã tâm rất lớn, có thể không chịu yên bình cướp bóc trên thảo nguyên”
“Bắc Cương tam vệ,môn hộ Vân triều,từ ngày xưa đã như đỉnh ba chân có khả năng ứng phó mọi nguy cơ, tiếc là giờ đây Tuyên Phủ đã bị phá,nên cũng đã mất. Man binh khí thế đang thịnh, bọn họ hiện có hai đường để chọn. Đầu tiên, công hạ Đồng châu,tam vệ mất hai, Kế Châu đương nhiên không có khả năng thủ, từ nay về sau Bắc Cương là thiên hạ của Man tộc, nhưng con đường này lài không dễ đi.
“Nga?” Đàm Thuẫn lắng nghe
“Đồng Châu có Ngự Thủ huynh, danh tiếng không phải tự nhiên có được “ Trầm Liêm còn muốn nói nhưng Đàm Thuẫn đã đánh mắt, không cho hắn tiết lộ thân phận,chuyển lời nói “Tóm lại, man binh muốn công hạ Đồng châu,thì cũng không phải chuyện dễ dàng gì. Nhưng bọn chúng còn đường thứ hai, đó chính là dùng kì binh, bỏ Đồng Châu mà đánh Kế Châu, nếu bọn chúng đắc thủ, thì hoàng triều cũng lâm nguy.
Đàm Thuẫn sắc mặt biến đổi, gật đầu trầm ngâm nói “Trầm Liêm lão đệ không uổng công đọc binh thư, nói lời có lý,xem ra chúng ta phải liên lạc với tổng binh Kế Châu, để cho hắn cẩn thận đề phòng mới tốt”
Nghe hai người thì thầm nửa ngày, Thiết Nam kia sớm đã không nhịn được, một quyền đập mặt bàn, hung hăng nói “Mặc bọn man nhân đánh Đồng Châu hay Kế Châu, chỉ cần dám đến, ta liền giết bọn hắn sạch sẽ (lạc hoa lưu thủy-hoa rơi nước chảy), làm cho bọn chúng không có đường trờ về.
“Thiết Nam không nên khinh xuất” Trầm Liêm khuyên “Lần này lãnh binh đánh Tuyên Phủ chính là đại hoàng tử man tộc, Đại hoàng tử này cũng là một danh tướng, nhiều năm qua nhiễu loạn Bắc Cương, chưa từng bại. Thậm chí ngay cả trận chiến Mộc Thiên bảo đều là kế sách của vị đại hoàng tử này.Ta nghe Cẩm Y Vệ lúc xưa nói, man tộc vu sư lên Thập Vạn Yêu Sơn mời được không ít siêu phẩm yêu thú,hôm nay yêu thú của man quân vô luận số lượng hay phẩm cấp đều hơn chúng ta,man nhân vốn chiến lực mạnh mẽ, hơn nữa lại có yêu thú hỗ trợ,chúng ta không thể xem thường.
Mãng hán vốn gọi là Thiết Nam vẫn còn vẻ khinh thường, nghe Trầm Liên nhắc đến trận thua ở Thiên Mộc Bảo cũng thay đổi sắc mặt, ngồi xuống hạ giọng nói “Trận chiến Thiên Mộc Bảo, binh lực triều đình xây dựng nhiều năm,cùng với yêu thú,một đêm đó mất sạch,cả hoảng đế cũng...”
Đàm Thuẫn đột nhiên ngữa mặt lên trời thở dài, ánh mắt lộ vẻ phức tạp.
Thiết Nam thô lỗ thở ra một hơi nghiến răng hỏi “Đại nhân,rốt cuộc Hoàng đế đang ở nơi nào,nếu sống không thấy người, ,chết không thấy xác thì làm sao mới tốt?”
Vấn đề Thiết Nam hỏi Đàm Thuẫn, Đàm Thuẫn cũng không biết được, ngược lại nhìn qua Trầm Liêm
Trầm Liêm nhỏ giọng nói “Mấy ngày trước, ta cùng mấy người cẩm y vệ đồng liêu gặp mặt,họ dẫn theo thái giám trấn thủ đi tìm bệ hạ. Chư vị cũng biết, tiểu hoàng đế năm nay mới mười sáu, cả ngày ở trong cung,chỉ có thái giám và đại thần nội chính mới thấy qua. Trước cũng không biết bị ai xúi dục, tự nhiên muốn thân chinh thảo phạt Man tộc,một trận bại nhưng ngay cả hoàng đế cũng mất tích,chúng ta là biên cương đại thần, ngay cả Ngự Thủ huynh cũng chưa từng thấy tiểu hoàng đế, làm sao có biện pháp, chỉ có thể để trấn thủ thái giám ra ngoài, bí mật tìm kiếm.
“Ngay cả ngươi cũng chưa từng thấy hoàng đế” Thiết Nam ngạc nhiên nói “Ngươi trước khi tới bắc cương, chẳng phải quý nhân của cẩm y vệ sao?”
“Ngay cả biên phòng Đại tưởng cũng chưa từng thấy thánh diện, ta loại tiểu nhân vậy này chưa từng thấy thì đâu có gì kì quái” Trầm Liêm nói thêm một câu quan trọng “Tìm kiếm mấy ngày nay, ngay cả Mộc Thiên Bảo bị man tộc khống chế cũng đã xâm nhập vào, ngày đó doanh trướng chỉ huy của Thiên Mộc Bảo sớm đã bị thiêu hủy, thi cốt cũng không còn”
“Vậy là bị bắt hay giết?Cũng phải nói cho rõ” Thiết Nam nói lớn “Đại quân tan vở, hoàng đế cũng mất, kinh đô sợ rằng cũng sụp đổ”
“Ai...” Trầm Liêm lắc đầu nói “Trong hoàng cung đang rối loạn, đại thần trong triều lại...” Lời nói được một nữa,nhưng vì sự tình trọng đại, Trầm Liêm không dám nói tiếp.
Đàm Thuần ngược lại, lẩm bẩm “Nước không thể một ngày không vua, hoàng đế bệ hạ bất kể là bị bắt hay giết, đều đối với triều đình bất lợi,lão quan nội các ủng hộ lập vua mới, âu cũng là điều sáng suốt.”
“Đại nhân cũng biết à?” Trầm Liêm cả kinh nói
Kỳ thật, ngay cả hắn cũng biết được sự tình từ cẩm y vệ,không lẽ biên cương đại tướng lại không nghe thấy lời đồn?
Đàm Thuẫn gật đầu nói “ Sau trận chiến Thiên Mộc Bảo,Lại bộ thượng thư Lăng Thực cùng hơn ba mươi đại thần gởi thư khẩn cấp cho ta, muốn ta cầm cự ủng hộ lập đệ đệ của hoàng đế bệ hạ làm tân quân, ta đã đồng ý rồi”
Trầm Liêm há to miệng, hắn rất rõ ràng, vừa rồi Đàm Thuẫn từng chữ đều không tốt, đều mang tội danh chém đầu, hoảng đế ngự giá thân chinh đại bại, sinh tử chưa biết trong triều đại thần vội vàng ủng hộ lập tân quân. Nếu hoàng đế bệ hạ đã chết thì không sao, nếu không chết chạy được về kinh đô, khi đó hai người hoàng đế cùng đứng lên không phải là chuyện đùa.
Trong lịch sử,sát phạt trong gia đình đế vương là bình thường, nhưng tình trạng như hiện tại,sẽ gây ra một trường đồ sát a.
Đàm Thuẫn làm sao không biết điểm ấy, nhưng thân làm biên cương Đại Tướng nắm quân trong tay,mỗi llần hoàng thất có biến, hắn nhất định phải chọn lựa, hơn nữa phải chọn chính xác, nếu không, khi mọi chuyện kết thúc, chính Đàm Thuẫn và tướng lãnh dưới tay đều khó thoát tội chết.
Ba người nói chuyện sinh tử, âm thanh tự nhiên cực thấp, cho dù ngồi bàn kế sát bên, một chữ cũng khó nghe được rõ ràng.
Nhưng hết lần này đến lần khác, những lời này vẫn lọt vào tai kẻ thứ tư.
Cách bọn họ không xa, chính là yêu hồ với thính lực siêu cường Lăng Ngọc,vốn hắn chỉ vì tò mò nên mới dùng yêu thuật nghe ba người nói chuyện,chuyện chiến sự Lăng Ngọc không thấy hứng thú, nhưng nghe nhắc đến Thiên Mộc Bảo, nghĩ đến chính mình cũng ở chỗ ấy vào ngày đó,liền nghe thêm vài câu,nhưng ai ngờ ba người chuyển chủ đề,lại nói đến Lăng Thực.
Lăng Thực là ai? Lẽ nào là cha của Lăng Ngọc, Lăng Ngọc giả mạo con Lăng Thực, chuyện này quan hệ sống chết, tự nhiên phải vểnh tai nghe tiếp.
Nói đến Lăng Thực, Trầm Liêm mở miệng tán thưởng “Lại bộ thượng thư Lăng công, xác thật là người lão thành vì nước,trong triều nếu không có ông ta, sợ rằng đã bị bọn tiểu nhân nịnh thần làm cho biến chất”
“Lăng công quả thật có là tài năng giúp nước,Lại bộ trong lục bộ đứng đầu, có người như vậy trấn thủ, chúng ta biên cương tướng sĩ, cũng có thể yên tâm không ít” Đàm Thuẫn phấn khích nói “Chỉ là lần này ửng hộ lập tân vương quả thật hơi gấp một chút, Anh Tông (vua) sinh tử chưa biết, không tìm mà lập tân quân, sợ rằng tương lai sẽ khó đoán.”
Trầm Liêm lại nói nhỏ “Ngự Thủ huynh không biết, kinh đô sớm đã biết tin Man tộc bắt bệ hạ làm tù binh, chỉ là chưa xác nhận thôi”
Đàm Thuẫn hít một ngụm lãnh khí “Thật à?”
“Không hiểu được đầu tiên Man tộc hư trương thanh thế,còn thật sự bắt được Anh Tông(vua)” Trầm Liêm nói “Ta nghĩ lão quan nội các trong triều đúng là đang sợ như vậy, nên buộc phải....”
Đàm Thuẫn gật đầu, sắc mặt ưu tư nặng nề. Nếu Vân Anh Tông đã chết, Đàm Thuẫn ủng hộ lập tân quân có công, tương lai tự nhiên có chỗ tốt, nhưng nếu cựu quân còn sống lại lập tân quân, như vậy không phải chuyện đơn giản”
Đàm Thuẫn suy nghĩ một hồi rồi lắc đầu thở dài, thản nhiên nói “Đại sự trong triều tự nhiên có quan lại trong triều xử lý ,chúng là tướng lĩnh Bắc Cương chỉ cần làm tốt việc của mình thôi,chống Man tộc cùng cương vực phía ngoài, đó mới là đại sự của chúng ta.
“Chính thế!” Hai người khác thần sắc nghiêm nghị cùng đáp
Ba người dừng nói, nhưng Lăng Ngọc bên kia lại thấy buồn cười,theo suy nghĩ của hắn,hắn thấy người Vân triều thật kì quái,cả Hoàng Đế cũng muốn lập là lập, không lập là không lập.Nếu thật sự đã lập tân quân, mà hoàng đế lại trở về, Triều đình mọc ra hai hoàng đế, rốt cuộc biết nghe ai oa.
Càng mấu chốt hơn chính là, chuyện này tự nhiên lại do lão ba gây ra,cũng không biết có ảnh hưởng đến kế hoạch trộm Nghê Nguyệt Y của mình không.
Trong lúc Lăng Ngọc nảy sinh ý nghĩ cổ quái này, trong quán trà tự nhiên có biến, cảnh tượng yên tĩnh hoàn toàn bị phá vỡ.
Ba người thị vệ của bọn Đàm Thuẫn đột nhiên “ai da” một tiếng, liền gục xuống mặt bàn mất tri giác.
Mãng hán Thiết Nam phản ứng cực nhanh, lập tức nhảy lên, bắn tới xem ba người bên cạnh,nhấc một người lên xem “Bị hôn mê rồi”
Trầm Liêm trong lòng rung lên,lcầm bình trà lên ngửi,mùi hương trà trong bình,so với trà đắng bình thường cũng không khác gì.
Đàm Thuẫn hai mắt như điện, bắn tới lão bản quán trà “Trong trà này có gì?”
Lời còn chưa dứt, bọn họ ba người đều cảm thấy không đúng, lực lượng toàn thân như bị mất đi, thậm chí tay chân cũng không động được.
Do bọn họ ba người thực lực cao, mới có thể miễn cưỡng bảo trì một chút thanh tĩnh, nhưng một thân khí lực không còn nữa. Thiết Nam cắn răng ngôi bên cạnh Đàm Thuẫn, hán tử mạnh mẽ này đột nhiên đầu đầy mồ hôi lạnh, đang dụng công ngạnh bức độc tính.
Bên cạnh đó, Lăng Ngọc thấy hai bàn bọn họ đều gục xuống, cũng bắt chước theo,thừa dịp lão bản không chú ý, hướng Hoa Vũ Nguyệt chỉ chỉ mặt bàn, Hoa Vũ Nguyệt tâm tư thông minh, lập tức hiểu ý thiếu gia, nhắm mắt lại giả bộ bất tỉnh.
Lăng Ngọc chính mình cũng ngã xuống, động tác chân thật rành mạch.
Thấy mọi người đều trúng chiêu, lão bản quán trà rốt cục không cần giả bộ nữa, cười ha hả. Một cái lưỡi màu đỏ hẹp dài, trên đầu chia đôi, từ trong miệng lão bản vươn ra, chính là vì muốn che dấu bộ phận yêu hóa của mìmnh,nên phải giả như một người câm không dám nói lời nào.
“Ngươi là Man tộc?” Đàm Thuẫn phẫn hận nói “Cải trang cũng giống lắm”
“Nếu cải trang không giống, làm thế nào lại lừa được Đàm Thuẫn ngươi chứ?” Lão bản quán trà nhe răng cười cười xé y phục chính mình, xích lõa phần thân trên, thân hắn da thịt màu cổ đổng, so với con người thì tương tự, chỉ là trên ngực có một văn tự đồ án cổ quái,cũng phải phải chữ Nhân tộc,chính là nét vẽ của Man tộc vu sư.
“Ngươi là ai?” Trầm Liêm cả người vô lực, còn cầm chặt lấy chén trà, vẻ mặt không tin “Ta được huấn luyện chuyên môn của cẩm y vệ,trên đời này chưa có loại nào có thể dấu được ta, nhưng cuối cùng bỏ gì vào trà?”
“Cẩm y vệ?” Lão bản quán trà cười hắc hắc “Cẩm y vệ là cái gì,cho dù các ngươi mời dược sư Vân triều tới cũng không biết được thứ ở trong trà, để chế trụ được Đàm Thuẫn, Chân La Đạo bọn ta phải tốn bao tâm huyết, Kim Đạo Thủ đặc biệt cho ta mười giọt Thất Lý Hương,hôm nay quả thật giăng lưới là bắt được, không uổng là kỳ trân đáng giá ngàn vàng.
“Thất Lý Hương?” Trầm Liêm chưa từng nghe qua.
“Ngươi đương nhiên không biết, kể cả trong tộc ta, chỉ có Vu sư cùng Chân La Đạo bọn ta biết được “Trà đình lão bảo thấy mấy người đã không còn sức chống cự,dứt khoát cho họ chết minh bạch “Thất Lý Hương là từ đuôi Thất Thốn Xà trong Thập Vạn Yêu Sơn tiết ra,loại này đúng là mang theo mùi trà đắng,trong có vẻ vô dụng, nhưng chỉ cần một giọt là đủ làm biến đổi cả ấm trà,hơn nữa vô sắc vô vị , kể cả dược sư tới cũng không tra ra được.Thất Lý Hương này dược tính rất lợi hại, bất kể ngươi là mấy phẩm cao thủ, uống vào dù không lập tức bất tỉnh, thì công lực toàn thân cũng biến mất, không qua mười canh giờ thì đừng mong khôi phục”
Lão bản quán trà coi bọn Đàm Thuẫn như cá lớn, hôm nay ác tâm đem năm giọt Thất Lý Hương vào trong ấm trà,giờ này nghĩ lại vẫn thấy đau lòng tiếc nuối.
Thất Lý Hương nguyên từ Thất Thốn Xà rất là thưa thớt,chỉ sinh sống bên trong Yêu Cốc, bình thường một trăm chiến sĩ Man tộc tiến vào,cũng chỉ một hai người mang về được một giọt, cho nên ngay cả Chân La Đạo nếu cần,cũng phải lấy ngàn vàng đổi một giọt với vu sư.
Mặc kệ thế nào, có thể bắt được Đàm Thuẫn cũng đáng.
Hai tiểu nhị khác trong đình, cũng bỏ đi lớp ngụy trang, đúng bên bọn Đàm Thuẫn, bọn họ hai người, một làm bị cánh tay bị thương, kì thật cánh tay yêu hóa, còn kẻ kia còn không chịu nổi, thì ra cái đuôi như que củi,vừa rồi ngồi trên mặt đất đốt lửa thì đem cái đuôi cắm vào trong đất nên mới không lộ ra.
Đàm Thuẫn ba người thấy mấy bộ phận yêu hóa của Man tộc,trong lòng càng hối tiếc dị thường,nhiều sơ hở vậy,bọn họ chỉ cần cẩn thận một chút căn bản không khó phát hiện.
Đáng tiếc lúc này hết thảy đều quá trễ,ba người chán nản dựa bàn,chỉ có thể trơ mắt nhìn địch nhân lên mặt.
Lão bản quán trà hất hất cằm ra ý, hai tên thủ hạ lập tức rút chủy thủ,hướng ngực ba người thị vệ đâm, phốc phốc vài tiếng,mấy người thị vệ tinh dũng đã thành thi thể.
Đàm Thuẫn nhắm mắt, sắc mặt bi phẫn.
Lão bản quán trà đắc ý nói “Đại Hoàng Tử sắp tấn công Đông châu, duy nhất kiêng kỵ chính là ngươi, Ngự Tương Đàm Thuẫn,Đại Hoàng Tử thần cơ diêu toán, biết ngươi nhật định sẽ đích thân dò xét, cho nên lệnh chúng ta Chân La Đạo đóng ở đây mai phục. Quả nhiên bắt được ngươi, một đời danh tiếng cư nhiên thua trong tay chúng ta, sau khi trở về, Đại hoàng tử nhất định sẽ trọng thưởng xứng đáng.
“Các ngươi là Chân La Đạo!” Trầm Liêm thở dài nói
Khó trách, nếu như là Chân La Đạo,vậy hôm nay bọn họ cũng không oan uống, họ đúng là đối thủ của cấm y vệ, là dòi trong xương Vân triều
Man nhân dù hoang dã nhưng tộc nhân hàng năm đều chinh chiến, cũng học được không ít bản lãnh, nhất là Man tộc trong những năm trước đây,bắt về không ít người Vân triều,trong đó có một ít mất nhân nghĩa, trở thành quân sư cho Man tộc, dạy họ nhiều thứ.
Chân La Môn lúc này đạt được thành quả tốt nhất Man tộc, đây là một tổ chức bí mật,là mạng lưới gián điệp to lớn Man tộc đưa vào Vân triều. Chân La Đạo tiếp thu nhiều yêu thú không thấy nhìn ra rõ là Man tộc và đưa họ vào Vân triều,chuyên môn làm việc tình báo và ám sát.
Trách nhiệm của cấm y vệ, có một phần trọng yếu là dọn dẹp Chân La Đạo trong Vân triều, nhưng những năm qua hiệu quả rất thấp,có thể thấy được tổ chức này bố trí rất tinh mật và cẩn thận.
Nghe nói đứng phía sau Chân La Đạo là Man tộc Hoàng Đế trong cung
Lão bản quán trà trả lời Trầm Liêm “Ta là Chân La Đạo Thiết Đạo Thủ,nhưng sau khi bắt được các ngươi, ta có thể lên Đồng Đạo Thủ,đến lúc đó ta sẽ lập cho các vị một người một mộ để tạ ơn.”
Lão bản nói xong liền đem dây da bò cấp cho thủ hạ,gọi hai tiểu nhị dựng ba người Đàm Thuẫn đứng lên.
Tiểu nhị có cánh tay yêu hóa đầu tiên muốn trói Đàm Thuẫn, nhưng vừa mới đi đến bên Đàm Thuẫn liền có cảm giác gió nổi lên bên người,hắn phản ứng không kịp, chỉ có thể dùng tay đỡ, không ngờ Thiết Nam dũng mãnh hơn,rút bội đao chém xuống một nhát,đem cánh tay thú của tiểu nhị chém đứt lìa.
“A!A!” Mệnh môn của yêu tộc là bộ phận yêu hóa,cái này giống như bảo bối của nam nhân,sau khi bị thương nặng, đau đớn không chịu nổi, tiểu nhị này chịu một kích, liền đứng đó cầm cánh tay cụt rống to.
Thiết Nam cũng không truy cản,ngược lại hướng lão bản trà quán bổ tới. Xuất thân từ quân ngũ, biết được đạo lý cầm tặc tiên cầm vương,lúc này hắn đã nhiễm Thất Lý Hương, có điều thân thể tráng kiện, tự nhiên so với người khác còn một ít khí lực,nhưng chỉ là đánh một đòn toàn lực nữa mà thôi.
Cho nên mục tiêu của Thiết Nam chính là lão bản.
Hắn dùng hết khí lực toàn thân, một đao nhắm ngực lão bản, Thiết Nam ở trong quân có biệt danh Thiết Man Tử,tự nhiên lực đạo như trâu,một người có thể đánh ba man binh,mỗi lần chiến đấu điều giết địch vô số, cho nên là bộ hạ đắc lực dưới tay Đàm Thuẫn.
Nhưng Thiết Man Tử dùng hết sức chém một đao,trước ngực lão bản chỉ tóe lửa,nhưng ngay cả vết đao cũng không lưu lại được.
“Đi tìm chết!!” lão bản đánh ra trọng quyền, một quyền đem Thiết Nam đánh bay ra thật xa.
Sau khi Thiết Nam rơi xuống, khí lực đã hao hết, sức lực cạn kiệt,cả đứng dậy cũng không nổi, man tộc nhân bị chém đứt tay hung hăng đá hắn mấy cái, nếu không phải muốn bắt sống, sớm đã giết đi cho hả giận.
Lão bản phủi phủi ngực nơi có văn tự kỳ quái, đắc ý nói “Bằng vào thân thủ của ngươi cũng muốn giết ta? Ta trước ngực có Vu Sư của tộc ta gia chú,căn bản là đao thương bất nhập, đừng nói ngươi bây giờ trúng Thất Lý Hương,cho dù không trúng, cũng đừng mơ tưởng tổn tương được ngực của ta.