“Thúi lắm!” Thiết Nam quả nhiên là hán tử chân chính, mặc dù bị thương nghiêm trọng,thổ ra tiên huyết, vẫn còn mắng chửi rằng “Lão tử ta vừa rồi một đao kia không được tới ba phần công lực, nếu dùng toàn lực, đã sớm đem ngươi chém thành mười bảy mười tám mảnh.”
Lão bản quán trà cười lạnh nói “Mười thành công lực thì thế nào? Ngươi dám xem thường pháp thuật của Vu sư tộc ta? Ngày đó hổ vệ Sát Cáp Nhĩ dưới tay đại hoàng tử, được xưng có cú đấm mạnh nhất trong quân, cũng không tin ngực ta là đao thương bất nhập, tiểu gia ta cho hắn đánh ba quyền,một cọng lông cũng không bị thương. Mấy trò của ngươi cũng muốn làm ta bị thương?”
Thiết Nam chán nản phun ra máu đen,man tộc vu sư quả nhiên là nhân vật đáng sợ, có chú thuật của bọn họ, một đao kia xem như vô dụng..
Lão bản vỗ ngực khoe khoang “Ta dùng tài sản tích cóp cả đời, mới đổi được vu chú gia trì này,Vu sư đại nhân nói với ta, muốn phá ngực ta, chỉ có thần tiên may ra có thể”
“Thật sự chỉ có thần tiên sao?” Một thanh âm đột nhiên vang lên.
“Phốc!”
Lão bản cảm giác ngực bị đau, cúi đầu nhìn xuống, một cảnh tượng làm hắn trợn mắt há mồm, chỉ thấy bộ ngực được xưng đao thương bất nhập kia,đang lòi ra một nắm tay mang găng trắng.
Nắm tay này là từ phía sau lưng lão bản đánh tới,một quyến đã đánh nát trái tim hắn rồi lại phá vu chú trực tiếp xuyên tới trước ngực.
Trái tim trong nháy mắt bị vỡ nát, máu tươi theo nắm tay bắn ra,nắm tay này so với người trưởng thành thì nhỏ hơn, được bao bởi một tầng màu bạc, không nhiễm chút máu nào.
Lão bản hoang mang quay đầu nhìn phía sau,thấy Lăng Ngọc đang mỉm cười hỏi lại “Thật sự chỉ có thần tiên?”
“Tại sao?” Lão bản trong mắt toát ra vẻ khó tin,trên thế giới này bất luận ai giết hắn cũng có khả năng, nhưng không thể là tên nhìn như quý công tử trói gà không chặt này?
“Tại sao?Ngươi không trúng Thất Lý Hương...” Lão bản thân thể từ từ tách ra, cái chết trước mặt,nhưng vẫn còn không cam lòng.
Lăng Ngọc thu hồi nụ cười tà dị,thì thầm bên tai lão bản “bởi vì trên đời này, không ai hiểu rõ yêu thú hơn ta,yêu cốc kia,ta một năm đều đi vài lần,Thất Thốn Xà trong nhà ta còn nuôi một con đấy.”
Lới chưa dứt, Lăng Ngọc trong mắt bắn ra tinh quang, đánh ra một quyền tốc độ cực nhanh, lão bản mang đầy vẻ thù địch,đổ xuống đất,máu tươi đậm đặc chảy ra thành một vũng.
Lúc lão bản ngã xuất, tay kia của Lăng Ngọc trên người hắn lấy đi bình thuốc Thất Lý Hương,loại bảo bối này, đương nhiên không thể lãng phí.
Lăng Ngọc đột nhiên ra tay, làm cho mọi người khiếp sợ không thôi. Hai người tiểu nhị căn bản không tin được, nhưng thi thể nằm trên mặt đất, đã nói cho họ đó là sự thật.
Hai tiểu nhị rút đao,kêu ngao ngao hướng Lăng Ngọc đánh tới. Lăng Ngọc có Âm Thủy Linh trên tay, mặc dù có thể gia tăng lực lượng, nhưng dù sao cũng chỉ có nhất phẩm thực lực,năng lực tránh né không còn như trước, Lăng Ngọc giết người lại còn yêu cầu đẹp mắt,thanh nhã,liền xoay người,trường bào màu trắng như mây bay lên, một tiểu nhị không thấy rõ chuyện gì đang xảy ra, Lăng Ngọc đã vọt tới bên cạnh hắn, bọc Âm Thủy Linh ở ngón tay, lặng lẽ xuyên qua yết hầu hắn.
Tiên huyết đỏ tươi bắn ra như suối,trên không trung tạo thành một màn mưa máu.
Tiểu nhị cụt tay kia cũng không thể động đậy nữa, hắn cách Lăng Ngọc chỉ một bước chân,nhưng không có biện pháp tiến tới,bởi vì trước ngực cũng đã lãnh trọn một trủy thủ.
Đó là Đàm Thuẫn đột nhiên ra tay, bất động thì thôi, đồng như sấm sét trên trời làm cho người khác không có đường sống.
Man tộc nhân chán nản ngã xuống, để lại một câu “Đại hoàng tử..Đại hoàng tử sẽ đến ngay, các người không ai chạy được đâu”
Sau một hồi náo nhiệt trong quán trà, cuối cùng cũng yên tĩnh,chỉ là bây giờ cũng lúc trước không giống nhau, mùi máu tanh làm cho không khí nhiễm mùi khác thường, mà bầu trời đầy mây đen, càng làm cho tâm tình người ta trầm xuống.
Lăng Ngọc vỗ vỗ tay,đem Âm Thủy Linh bỏ vào Túi Kim Ti, vười cười vừa nói “Thật không hổ là biên phòng đại tướng,một thân khí lực, không ngờ có thể chịu đến bây giờ”
Đàm Thuẫn được Lăng Ngọc khen ngợi vì xuất ra một đao sau cùng, giờ đã đứng không vừng, chỉ có thể tựa vào cạnh bàn thở dốc. Thực lực của Đàm Thuẫn, tự nhiên so với Thiết Nam mạnh hơn, Thiết Nam còn có thể tạm áp chế,huống chi là Đàm Thuẫn, chỉ là Đàm Thuẫn bất động như núi, để dành khí lực đến thời điểm mấu chốt.
Mặc dù Đàm Thuẫn đã mất đi năng lực chiến đấu, nhưng ánh mắt vẫn còn sắc bén, hắn thấy Túi Kim Ti bên hông Lăng Ngọc, sắc mặt cuồng biến.Cũng không để ý địa vị của mình, hướng Lăng Ngọc vái thật sâu nói “Tiên sinh có phải là luyện yêu sư không?”
Trầm Liêm vừa mới đỡ Thiết Nam dậy, thấy Đàm Thuẫn đối với Lăng Ngọc cung kính, tâm lý cũng cảm thấy khó hiểu.Đàm Thuẫn làm Đồng Châu tổng binh ở biên cương Vân triều, là một trong những quan cầm quân tối cao nhất,cho dù muốn cảm tạ ơn cứu mạng của Lăng Ngọc cũng không cần hạ thấp như thế.
Nhưng, Trầm Liêm và Thiết Nam nghe Đàm Thuẫn nói câu kia, nhất thời sắc mặt trắng bệch, Hai người này thấy Lăng Ngọc bên hông đeo Túi Kim Ti, hai mắt mở lớn, Thiết Nam đang chống bàn,hai tay bắt đầu run lên.
“Ra mắt thượng sư!” Trầm Liêm cũng học Đàm Thuẫn vái như vậy, chỉ làm vẻ mặt đau khổ, khóe mắt lén liếc nhìn Thiết Nam.
Thiết Nam thần tình khó xử nhất, vừa rồi nói này kia với Lăng Ngọc, bây giờ không tránh khỏi,chắc là quý công tử cũng đã sớm nghe thấy, nhưng cũng hiểu được người này chính là Luyện Yêu Sư, nếu biết thì hắn dù có vạn lá gan cũng không dám nói nữa câu.
Thiết Nam quỳ mạnh xuống, hướng Lăng Ngọc thi quân lễ, nói sang sảng “Thượng sư, lúc trước Thiết Nam mạo phạm, cùng hai vị đại nhân không quan hệ, xin thượng sư trừng phạt một mình Thiết Nam”
Thái độ cung kính của ba người làm cho Lăng Ngọc cảm thấy hoang đường. Thân là yêu linh, cũng không hiểu rõ địa vị Luyện Yêu sư trong Vân triều
Trong Nhân tộc, bởi vũ kĩ truyền bá rộng rài,đại bộ phận đều tu luyện vũ kỹ,rồi vào quân đội kiếm công danh. Nhưng cũng có một bộ phận Nhân tộc cũng như Vu Sư của Man tộc, chuyên tu thuật số,những người này trong Vân triều có địa vị siêu nhiên,mà trong tu luyện giả, cũng có đẳng cấp bất đồng.
Bình thường như Thuật sĩ, bọn họ dùng pháp thuật chế ngự người,trong mỗi quân đội đều có vài người, bình thường thuật sĩ cấp thấp cũng đã được xem trọng như khách quý,nếu gia đình phú hào hay quan viên nào có thể thu vào vài thuật sĩ,thì đúng là chuyện huyền diệu. Nhưng cao phẩm Thuật sĩ chỉ ngao du thiên hạ, căn bản khinh thường loại chuyện thế này.
Luyện Yêu Sư so với thuật sĩ càng thêm thưa thớt.Vân triều cũng Man tộc giao chiến,trong quân đội quan trọng nhất chính là yêu thú,mà công tử nhà giàu ở Vân triều,đều lấy việc nuôi một con yêu thú làm điều vinh dự.Nhưng để có những yêu thú này,thợ săn phải bắt từ Thập Vạn Yêu sơn đem về, sau đó giao cho Luyện yêu sư phong bế tam thức,sau khi luyện hóa thì mới có thể sử dụng.
Số lượng Luyện Yêu Sư trong Vân triều cũng không quá trăm người, mỗi người đều có thân phận quốc sư, cũng tuần du khắp nơi,không bị pháp luật hạn chế, địa vị cao kinh người.
Vì luyện yêu sư thân phận đặc thù,cho nên đa phần đều kiêu ngạo, bọn họ gặp quan nhất đẳng hoặc hơn,thậm chí gặp hoàng đế không cần quỳ.Càng thêm khoa trương chính là Luyện yêu sư ngay cả thánh chỉ cũng có thể không nhận, nếu có người nào đó chọc phải họ,sẽ bị báo ứng gấp chục lần.
Trước đó Thiết Nam vũ nhục một Luyện yêu sư,sợ rằng rất nhanh sẽ bị yêu thú nuốt. Cho dù biết mình phải chết, mãng hán này vẫn mong không liên lụy đến hai vị đại nhân.
Nhưng may là Lăng Ngọc bên ngoài nhìn thì đúng là Luyện Yêu Sư,nhưng thật ra lại là địch nhân lớn nhất của Luyện Yêu Sư, hắn thấy Thiết Nam quỳ ở đó,bộ dáng như muốn chết, trong bụng buồn cười, nhấc tay vỗ lên đầu Thiết Man Tử một cái nói “Đứng lên đi, đều là người của mình”
Thiết Nam bị vỗ một cái,còn tưởng trúng chiêu,sờ đầu,ngay cả một điểm thay đổi cũng không có,mới biết quý công tử trước mắt đã buông tha cho mình,vội vàng gõ đầu hai cái, lúc này mới đứng lên.
Đàm Thuẫn thấy Hoa Vũ Nguyệt cùng Phá Chiến cũng chưa trúng độc, lúc này hoàn hảo đứng phía sau Lăng Ngọc,không khỏi thán phục Luyện Yêu Sư, quả nhiên người thường không thể sánh bằng, cực độc siêu phẩm như vậy mà uống vào lại không bị chuyện gì.
Chỉ là Trầm Liêm tò mò hỏi:” Vừa rồi thượng sư nói là đều là người mình,không biết thượng sư tuần du ở đâu?Là vị đồng liêu nào mời tới đây?”
Bởi vì trước ngày Thiên Mộc bảo đại chiến, Luyện yêu sư tuần du ở bắc phương đã chết trong chiến loạn,Trầm Liêm còn tưởng Lăng Ngọc là luyện yêu sư mới tới giúp đỡ.
Nhưng Lăng Ngọc cũng không phủ nhận thân phận luyện yêu sư, mỉm cười nói “Gia phụ Lăng Nam Phu”
“Lăng Nam Phu” Đàm Thuẫn càng cả kinh “Lăng Công?”
“Thượng sư chính là con trai của Lại bộ thượng thư Lăng công?” Trầm Liêm ngạc nhiên
“Đúng vậy” Lăng Ngọc khẽ gật đầu. Nam Phu đúng là biết hiệu của Lăng Thực. Làm con không thể kêu loạn tên lão cha, đây là quy củ cổ hủ của Vân triều.
Trầm Liêm lập tức nhớ ra một việc, khi hắn còn ở kinh đô làm cấm y vệ thì từng dò xét một người nữ tử ở Bắc Cương mang theo một đứa nhỏ đến Lại bộ lang trung Lăng Thực lúc bấy giờ, sau Lăng Thực nghe thống lĩnh Cẩm Y vệ khuyên bảo, không cho nữ tử này quy tông mà đưa về Bắc Cương, ấu nhi kia tựa hồ bằng tuổi Lăng Ngọc.
Trầm Liêm cẩn trọng hỏi “Công tử đích thực là từ Lăng gia?”
Lăng Ngọc ra vẻ lạnh lùng,cố ý liếc hắn một cái
Trầm Liêm lập tức hiểu rõ trong lòng, hướng Đàm Thuẫn gật đầu.Đàm Thuẫn thở một hơi, vốn Lăng Ngọc cứu hắn, nói chuyện cũng có thể tin tám phần,bây giờ lại càng tin. Hắn hướng Lăng Ngọc chắp tay :”Ta cùng lệnh tôn thường hay giao hảo,không ngờ tới hôm nay cùng người gặp mặt.”
Ngay cả Đàm Thuẫn quan vị cao, tư cách lão thành, đối với Lăng Ngọc mười sáu tuổi bộ dạng Luyện Yêu Sư còn phải cung kính.
Ngược lại Lăng Ngọc làm bộ dáng hiểu chuyện, chắp tay nói “Đàm đại nhân không cần khách khí, ngài là trường bối, gọi là Lăng Ngọc là tốt rồi”
Đàm Thuẫn vẻ mặt cao hứng, vỗ tay cười to “Tốt quá, thật tốt quá,thật là trời không phụ ta,thời khắc Bắc Cương nguy vong, Lăng công tử lại tới, hôm nay cứu ta một mạng, hôm nào ta phải viết thư cấp cho lệnh tôn, đặc biệt tỏ lòng biết ơn.”
Lăng Ngọc ngoài miệng không nói, trong lòng lại cười chê, Nhân tộc quy củ thật cổ quái,đáng lẽ tạ ơn người trước mặt,lại đi viết thư tạ ơn lão cha hắn, chả lẽ tạ ơn hắn nuôi dưỡng tốt?
Lúc này, trên mặt đất truyền tới một trận chấn động.Thiết Nam nằm xuống đất nghe, biến sắc nói “Man tộc , ít nhất một trăm kỵ binh”
Ánh mắt Đàm Thuẫn cùng Trầm Liêm hai người nhất thời ảm đạm xuống, man tộc kỵ binh đều cỡi một loại ngựa đặc biệt của man địa, uy lực kinh người, một trăm kỵ binh đột kích, không có ngàn người phòng ngự thì không thể chống nổi,hơn nữa ba người bọn họ lúc này di chuyển khó khăn,không cần phải nói đến động thủ.
Mặc dù trước mặt có một Luyện yêu sư, nhưng không có khả năng một người chống lại trăm kỵ binh Man tộc. Vừa rồi Man tộc thám tử trước khi chết nói đại hoàng tử sẽ đến ngay, không chừng một trăm kị binh này là tiên phong, phía sau càng nhiều Man quân.
Thiết Nam thấy hai đại nhân mặt xám như tro tàn vội nói “Việc đến nước này,chúng ta không bằng liều chết”
“Liều chết” Trầm Liêm cười khổ “Một trăm kỵ binh đột kich một lần chúng ta liền chết, đâu cần liều.Cho dù chúng ta có võ công thì cũng khó chạy thoát, huống chi giờ không có.”
“Đại trượng phu nếu có chết, chết trên sa trường, là vinh diệu của chiến sĩ” Thiết Nam giận dữ hét.
“Tầm nhìn nông cạn!” Trầm Liêm quát “Chúng ta chết không quan hệ, nhưng Đàm đại nhân thân liên hệ đến an nguy Đồng Châu, nếu ngài chết đi, dân chúng Đồng Châu sẽ làm sao đây?Biên cương Đại Vân triều làm sao đây?”
Thiết Nam vỗ đầu, lúc này mới tỉnh ngộ,hắn lập tức hướng Trầm Liêm chắp tay hỏi “Trầm đại nhân,chúng ta làm thế nào giúp Đàm đại nhân rời đi?”
Trầm Liêm chưa có biện pháp, hắn thấy Hoa Vũ Nguyệt nắm Tuyết Nhã trong tay,đây là con ngựa duy nhất để cởi,nhưng nói Lăng Ngọc luyện yêu sư cùng Đàm Thuẫn tổng binh, đến cùng ai quan trọng hơn cũng khó nói.
Dù sao Lăng Ngọc cũng là công tử của Lại bộ thượng thư,lại tuổi trẻ như thế đã là luyện yêu sư,vạn nhất có chuyện gì, không cách nào giao phó với đại thần trong triều.
Nhưng đến nước này, vì dân chúng,Trầm Liêm chỉ có liều chết nói “Lăng công tử, ngươi có thớt ngựa tốt, xin mau rời khỏi, không cần lo cho Đàm đại nhân và ta .....”
Lời vừa thốt ra, Đàm Thuẫn hai mắt bắn thẳng đến Trầm Liêm, tựa hồ cực kì bất mãn.
Trầm Liêm nói ra lời này, kỳ thật có vài phần thâm ý, Vân trều người đọc sách rất nhiều, đều đọc những điều cổ hủ, nói chuyện cũng phải đảo mấy vòng, ý câu nói của Trầm Liêm là nhắc nhở Lăng Ngọc, mau mau đưa ngựa cho Đàm Thuẫn,để Đàm Thuận một mình chạy trốn.
“Trầm Liêm” Đàm Thuẫn cảm thấy không vui trực tiếp mắng “Chính Thiết Nam nói đại trượng phu chết ở chiến trường, là cái chết có giá trị,không cần làm như tiểu nữ nhân”
Trầm Liêm lại cười dài “Ta Trầm Liêm đắc tội vô số quan lại cao cấp,bị giáng chức theo cẩm y vệ đến Bắc Cương,nhưng ta tự hỏi lòng không phụ triều đình cùng dân chúng,hôm nay nói ra là đều minh bạch” Hắn hướng Lăng Ngọc vái thật sâu, “Thượng sư..Lăng công từ, Man binh đại quân đến gần, đêm qua Tuyên Phủ bị phá,giết người mấy vạn, lê dân khổ không nói được. Nay Đồng châu cũng có nguy cơ khẩn cấp, phòng ngự Đồng Châu tất cả đều nhờ một thân Đàm Thuẫn đại nhân ,xin Lăng Công tử cho mượn ngựa dùng một chút,chỉ cần Đàm Thuẫn đại nhân có thể chạy thoát,Bắc Cương liền được đảm bảo. Đến lúc đó,Trầm Liêm ta xin lấy tánh mạng hướng Lăng công bồi tội.”
“Hảo!” Thiết Nam nghe Trầm Liêm nói lời này, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, quát “Ta Thiết Nam mặc dù là người thô lỗ,cũng nguyện cùng đại nhân cùng nhau bồi tội, cái mạng này nếu còn giữ được, nhất định sẻ bồi đáp Lăng gia”
Đàm Thuẫn hai mắt ửng đỏ,râu dài trong gió tung bay, phẫn hận dậm chân nói “Hai người các ngươi...Nói loạn cái gì thế, còn không rút đao cùng ta đi giết Man binh”
Trầm Liêm bất động, hai mắt nhìn thẳng Lăng Ngọc, bộ dạng cầu khẩn “Công tử cho mượn ngựa dùng một lát, ta cùng Thiết Nam tất nhiên lấy mạng đền đáp,ngăn đường công của Man nhân,để công tử có thể đi trước vài bước.”
Kỳ thật Trầm Liềm cũng biết, thế công của Man nhân, dù đi trước một bước cũng sẽ bị đuổi kịp, chỉ có con tuấn mã này, mới là phương pháp chạy trốn duy nhất.
Nhìn hai người khẩn cầu dưới mắt, Lăng Ngọc lại lắc đầu “Ngựa, ta không cho mượn”
Trầm Liêm môi run lên,ánh mặt tuyệt vọng.
Nhưng Lăng Ngọc lại theo Đàm Thuẫn,tay cầm bội đao,lạnh lùng nói “Bất quá,ta có thể giúp ba vị ngăn trở Man binh đại quân, cho ba người đi trước”
“Cái gì?” Trầm Liêm rung mạnh, vẻ mặt bất khả tư nghị (1)“Công tử? Ngươi cản Man binh?”
“Ta sẽ thay các ngươi ngăn trở Man binh một canh giờ, mặc dù ngươi đi bộ, cũng có thể đi mấy dặm đường. Nơi này cách Đồng Châu không quá mười dặm, hẳn là có thể gặp lính tuần Đồng Châu, liền có thể nhanh chóng trở về thành.
“Nhưng công tử làm sao?” Trầm Liêm kinh hô “Công tử sẽ lâm nguy?”
“Ta so với lê dân bá tánh, bất quá chỉ là tiểu nhân vật “ Lăng Ngọc nói “Cũng không có gì quan trọng”
“Nói xàm!” Đàm Thuẫn thần tình nghiêm nghị “Ngươi là công tử lão quan nội các, ta cùng Lăng công có quan hệ,càng không thể cho người bị một điểm tổn thương, huống chi Man binh thế mạnh, cho dù người là luyện yêu sư, cũng khó cản nhiều Man binh như thế. Không cần nói nữa, lên ngựa rời đi,chiến trường nay cùng người không quan hệ “
Lăng Ngọc cười dài,ngạo nghễ nói “Chẳng lẽ ta giống người ham sống sợ chết sao? Ba vị quan hệ đến an nguy mười vạn bình dân Đồng Châu,không nên rườm rà, nói là đại trượng phu,phải quyết định thật nhanh,ta tại nơi này thì sao? Một trăm Man quân, ta không để vào mắt”
Nói là thế,nhưng tiếng vó ngựa đại quân ngày càng đến gần, đám Man nhân nọ sát khí lẫm thiên mà đến,đám người Trầm Liêm đều hiểu được, Lăng Ngọc chính là đem thân mình ra đánh bạc.
Đàm Thuẫn nào chịu đi, trước Lăng Ngọc đã cứu hắn một mạng, lại là con của bạn tốt, hắn làm người như thế nào,làm sao nguyện ý làm chuyện trái lẽ trời như vậy.
Nhưng Trầm Liêm lại đột nhiên quỳ xuống trước mặt Lăng Ngọc,ngưỡng mộ dập đầu mấy cái,rơi lệ nói “Lăng công tử,trước đã cứu chúng ta một mạng, nay lại làm ra ân đức thế này,ta Trầm Liêm cảm thấy tự thẹn. Nếu ngày sau có cơ hội, Trầm Liêm nhất định dù chết không sờn,báo đáp đại ân công tử.”
Người này cũng là nhân vật quyết đoán, vừa dứt lên liền một quyền đánh ngã Đàm Thuẫn,bên cạnh Thiết Nam đã sớm có chuẩn bị, dùng sức đặt Đàm Thuẫn lên vai,hai người mắt đỏ ngầu, cắn răng cùng Lăng Ngọc chắp tay tiễn biệt,hướng Đông Châu chạy đi.
Nhìn bóng lưng ba người rời đi,Hoa Vũ Nguyệt đột nhiên nói “Công tử, người cũng bị bọn họ làm cho cảm động?”
Lăng Ngọc cầm đao múa một vòng, lạnh nhạt nói “Chỉ là ta không muốn để Vũ nhi thương tâm.”
Nói đến đêm qua Tuyên Phủ bị phá, mấy vạn người bị giết gần như không còn, Hoa Vũ Nguyệt đã cảm thấy khó chịu,nếu Đồng Châu lại bị phá thành, sợ rằng lại càng thương tâm.
Lăng Ngọc tuy nói thế, nhưng Hoa Vũ Nguyệt biết công tử không chịu thừa nhận,dù là yêu hồ cũng tốt,ít nhiều cũng bị sự tráng liệt của con người đánh động.
Yêu hồ ngày xưa, Lăng đại thiếu gia hôm nay,đều không phải người vô tình.
Chỉ là hào ngôn tráng ngữ nói ra, ba người kia đi rồi, Lăng Ngọc một mình chống trăm Man tộc kỵ binh,cũng không phải chuyện đùa. Người khác nghĩ Lăng Ngọc là Luyện Yêu sư thiếu niên, Hoa Vũ Nguyệt không khỏi lo lắng, Lăng Ngọc bây giờ là nhất phẩm thực lực, như thế nào có thể chống nổi đây.
Lăng Ngọc vỗ vỗ bộ lông xù của Phá Chiến,cười nói “Tử cẩu (Chó chết) hôm nay là cơ hội cho ngươi biểu hiện”
Nhóm người bọn họ, có cư khuyển Phá Chiến thực lực cạo nhất,tứ phẩm yêu thú ở trên Yêu Sơn đã thuộc loại nhân vật lợi hại, nói chi là đây là Mục Yêu Khuyển.
Lúc Lăng Ngọc rời huyệt động nhốt lão yêu tiên,lão mới nói lai lịch của Phá Chiến, nguyên lai là cự khuyển băng hệ,là một trong tám truyền kỳ trong yêu tộc,Mục Yêu Khuyển.
Căn cứ lời đồn đại của yêu tộc, số lượng Mục Yêu Khuyển xuất hiện từ thời khai thiên tích địa, tới này cũng không vượt quá năm con,mỗi lần đều trung tâm đi theo tiên nhân. Mục Yêu Khuyển hình thái rất lớn,yêu thuật thuộc tính không giống bình thường, nên cũng bất đồng với yêu thú khác.Nhưng lợi hại chính là năng lực trời sanh của Mục Yêu Khuyển,trời sanh đã có thú uy.
Loại thú uy này, theo thân thể phát tán ra,có thể làm yêu thú xung quanh cảm thấy sợ hãi, không dám tùy tiện công kích,hơn nữa, còn có thể làm yêu thú phẩm thấp sợ hãi quá độ,thốt tự (đột nhiên chết)
Trong yêu thuật,cũng có một lọai “Thú hống” thuật thực lực ngoài tứ phẩm mới có thể sử dụng,cũng có thể tản ra thú uy, đáng tiếc lại thú uy của Thú Hống thuật này chỉ hửu hiệu đối với nhất,nhị phẩm yêu thú.
Nhưng thú uy trời sanh của Mục Yêu Khuyển, cũng không nhìn phẩm cấp, cái này mới đúng là điều lợi hại,Nói cách khác, chỉ cần Mục Yêu Khuyển này triển khai thú uy,vô luận lúc đầu là Thất Phẩm yêu hồ thậm chí là yêu thánh,đều cảm thấy sợ hãi, chỉ là phẩm cấp bất đồng,mức độ cũng khác nhau.
Mục Yêu Khuyển nếu bị Luyện Yêu Sư bắt đươc, quả thật tiện lợi kinh người, Luyện yêu sư có thể không cần chiến đấu là có thể thu phục vô số yêu thú.
Nghe Lăng Ngọc nói, Phá Chiến cũng hừ hừ ngáp một tiếng,tiếp đó trợn cặp mắt trắng nhìn Lăng Ngọc,xong lại bước vào quán trà nằm nghỉ ngơi.
(1)Bất khả tư nghị : không còn gì để nói.