Đối với biểu hiện của tử cẩu này,Lăng ngọc cũng không có biện pháp nào,Mục Yêu Khuyển đối với chủ nhân tuyệt đối trung thành,rất khó nhanh chóng thay đổi. Tuy nhiên Lăng Ngọc khẳng định,lúc cần thiết tử cẩu này nhất định ra tay,dù sao Lăng Ngọc cũng đang giúp chủ nhân của nó,muốn cứu yêu tiên,còn phải nhờ vào bản lãnh của Lăng Ngọc.
Còn không cho bọn hắn nói thêm câu nào, đạo quân Man tộc đã mang theo cát bụi đầy trời,giống như sóng dữ cuốn tới.
Lăng Ngọc vừa nhìn thấy từ xa,đã đứng lên mở miệng mắng “ Thiết Nam khốn kiếp! Đúng là loại lỗ tai heo,cài gì chỉ có một trăm Man quân ,rõ ràng là hai trăm,một trăm còn lại ngươi cho ta ăn sao.”
Từ xa xa giống như có một dòng kim loại màu xám chảy tới,thật sự có hơn một trăm ky binh,dẫn đầu là một Man tướng mang khải giáp màu bạc chỉ huy hai trăm Thạch Xác Mã chạy tới,một lá cờ màu bạc thêu đầu hổ,đang tung bay phần phật trong gió.
Lá cờ này rất có ý nghĩa,chính là nói cho người khác biết,thủ lãnh đạo quân này chính là thủ hạ tiên phong dưới trướng Đại Hoàng Tử Man tộc,thống lãnh đạo quân Ngân Hổ Vệ. Man tộc tướng lãnh phân vàng,bạc,đồng ba cấp, vị thống lãnh này là cao cấp tướng lãnh có thể thống soái một binh đoàn cả ngàn người.
Nhưng mà càng tới gần,đúng như lời lão bản quán trà nói khi trước,chính là trọng quyền thiên hạ vô địch Ngân Hổ Vệ Sát Cáp Nhĩ. Sát Cáp Nhĩ này trong quân đội Man tộc cũng rất có danh tiếng,vì bộ phận yêu hóa của hắn chính là một bàn tay hổ,đã luyện tới mức có lực lượng khai sơn phá thạch ,một quyền có thể dư sức đập vỡ trọng thuẫn.
Lúc đầu trong trận đại chiến Thiên Mộc bảo,Ngân Hổ Vệ Sát Cáp Nhĩ đơn thân độc mã,giết hơn nữa đội hộ vệ của hoàng đế,sau khi thu thi thể lại,nhìn thấy mỗi người đều bị một quyền phá nát đầu,não tương bắn khắp nơi,ngay cả Man binh cũng không dám tới gần,cuối cùng chỉ có thể thiêu hủy cho xong việc.
Sát Cáp Nhỉ được xưng là đệ nhất thần quyền trong quân,Đại hoàng tử phái hắn đến đây đánh trận đầu,hiển nhiên đối với Đàm Thuẫn cực kì coi trọng.
Lăng Ngọc mắng vài câu,nhưng Man quân tới quá nhanh,Lăng Ngọc ánh mắt có chút hoang mang,dùng mũi đao nhắm thi thể ba người hộ vệ của Đàm Thuẫn gạt ra một người,sau đó dùng đao điên cuồng chém xuống vài cái,đúng lúc hắn rút đao ra,Man quân kị binh đã tới trước mặt.
Sát Cáp Nhỉ cũng không quan tâm Lăng Ngọc giết ai,mắt thấy một nam nhân tuấn tú đứng tại đó,đương nhiên nghĩ là người của Vân Triều,nổi giận gầm lên một tiếng,vận khí lực toàn thân dùng hổ chưởng ở tay phải xuất ra “Hổ Nha Quyền”!!
Trên hổ chưởng màu vàng,có tụ tập một luồng hắc khí đậm đặc,theo tiếng quát lớn của Sát Cáp Nhĩ,không ngờ lại phát ra một tiếng mãnh hổ gầm,hung hăng hướng đầu Lăng Ngọc đánh tới,Man tướng này đúng là không hỏi đúng sai,trước tiên đánh vỡ đầu người ta xong rồi nói chuyện.
Lăng Ngọc tốc độ cũng không chậm,ngón tay vừa động, Âm Thủy Linh đã tới giữa lòng bàn tay,hắn thấy Man tướng thế quyền hung mãnh,không dám chậm trễ,đem một cỗ linh lực từ ngọc thai tập trung trong bàn tay phải,đem hết toàn lực,không lùi mà tiến,hướng hổ chưởng kia xuất quyền tới.
Hai trọng quyền chạm vào nhau,phát ra thanh âm chấn động ầm ầm,quyền phong thậm chí làm trường bào trên thân Lăng Ngọc tung bay. Nhưng trọng quyền vô địch Sát Cáp Nhĩ lại bị tổn thương lớn,hổ chưởng nọ bắn ra tiên huyết,Sát Cáp Nhĩ kêu lên một tiếng,nhảy ngược lại lên lưng ngựa,dư lực của một quyền cực mạnh đó,thậm chí còn làm Thạch Xác Mã lùi lại mấy bước.
Lăng Ngọc cũng lui ba bước,nhưng nhìn qua,so với Sát Cáp Nhĩ đã lợi hại hơn nhiều.
Nhưng Lăng Ngọc trong lòng tự biết,quyền vừa rồi đã rút cạn linh lực trong ngọc thai,đừng nói xuất tiếp một quyền,dù muốn quay người bỏ chạy,cũng khó thực hiện.
Nhưng Man binh làm thế nào biết được,bọ chúng lấy trọng quyền của thủ lãnh làm vinh dự,khi Sát Cáp Nhĩ đánh ra một quyền vừa rồi,còn tưởng rằng lại thấy não tương trắng bắn ra đầy trời,không ngờ vừa phát ra một nữa đã phải thu lại,thấy Sát Cáp Nhĩ bị trọng quyền của người khác đánh lui,Man binh vừa kinh sợ vừa giận dữ ,đều rút ra trường đao,thúc Thạch Xác Mã hướng Lăng Ngọc vọt tới.
Tình thế vạn phần nguy cấp,đừng nói Lăng Ngọc đã hao hết linh lực,cho dù ngọc thai còn đầy,cũng không có khả năng chống đỡ nhiều Man binh như vậy.
Đúng lúc khẩn cấp đó,từ miệng Lăng Ngọc đột nhiên phát ra tiếng thú gầm kinh thiên động địa,không nghe ra là tiếng thú gầm của yêu thú nào,nhưng tiếng gầm lớn cuốn qua,Thạch Xác Mã mà Man binh đang cưỡi bỗng nhiên thất sắc,đều lùi về phía sau,thậm chí bị dọa cho cả người run lên,cất cao vó đem Man tộc kỵ binh hất xuống đất.
Sát Cáp Nhĩ mất nhiều khí lực mới trụ lại được trên Thạch Xác Mã,lúc này mới dùng ánh mắt sợ hãi thăm dò Lăng Ngọc.
Lăng Ngọc liên tục ra tay hai lần,lúc này mới làm cho Ngân Hổ Vệ biết sợ.
Chiêu Hổ Nha Quyền đó đúng là sở học cả đời của Sát Cáp Nhĩ,có thể nói là tuyệt chiêu tất sát,lúc đầu cẩm y vệ bên cạnh hoàng đế đều khó chống lại một quyền này,nhưng Lăng Ngọc lại có thể đem trọng quyền chống lại,thậm chí sau khi hai người đấu quyền,Lăng Ngọc còn hơn một bậc,điều này đối với toàn quân của Sát Cáp Nhĩ là một đả kích tâm lý trầm trọng.
Nhưng tiếng thú gầm sau này,càng đã phá sĩ khí của Man Binh nghiêm trọng hơn nữa.
Man tộc kỵ binh đều có chiến lực cường đại,đó là nguyên nhân rất lớn tại sao Thủ Quyết cho bọn họ cưỡi Thạch Xác Mã. Loại này là yêu thú ở Man địa,cả người màu xám, bao bọc bởi vỏ dày Thạch Xác,đao thương bình thường khó làm tổn hại.Từ khi còn nhỏ,đã bị người Man tộc chọc tròng mắt lẫn phá lỗ tai,trở nên vừa điếc vừa mù,chỉ có thể theo phương pháp điều khiển đặc biệt của Man tộc mà định hướng.
Loại chiến mà này sau khi được huấn luyện,trên chiến trường không thấy máu tanh,không nghe tiếng nổ mạnh bốn phía,cho nên chỉ cần kỵ binh điều khiển,tuyệt đối không sợ hãi,chỉ tiến không lui,thật sự là yêu thú kiêu dũng đệ nhất trên chiến trường.
Kỵ binh Man tộc được trang bị Thách Xác Mã,cùng một lưỡi đao sắc giống nhau,cùng Vân triều đại quân chém giết,hiếm khi nào chiến bại.
Nhưng hôm nay,một tiếng gầm lớn của Lăng Ngọc,lại khiến cho hai trăm Thạch Xác Mã trở nên đáng thương,mặc kệ thúc roi thế nào,cũng không dám tiến lên nửa bước.
Binh lính Man tộc quả thực sợ ngây người. Lần này bọn họ trước đó theo Đại Hoàng Tử xuất chiến,liên tục mấy trận chiến đều thu được toàn thắng,danh tướng Vân triều đều không chịu nổi một kích. Nhưng hết lần này đến lần khác,trước mặt quý công tử văn nhược này,lấy sức một người chống hai trăm Man kỵ,nếu truyền ra ngoài,thể diện Man tộc chắc sẽ mất sạch.
Sát Cáp Nhĩ vẫn còn lo chuyện thể diện,hắn quay đầu nhìn lại,hai trăm binh lính dũng mãnh của chính mình,đã trở thành một đống hỗn loạn,bị ngựa của mình hất xuống đất cũng có,bị ngựa hoảng mang theo chạy loạn lên cũng có,hơn nữa trên mặt đều có vẻ khủng khiếp,hoàn toàn mất đi uy phong của đạo quân toàn thắng trước đây.
Sát Cáp Nhĩ dùng roi ngựa chỉ hướng Lăng Ngọc :”Ngươi vừa sự dụng chính là Thú Hống yêu thuật? Ngươi thật ra là thuật sĩ nơi nào?”
Lăng Ngọc lạnh lùng nhìn hắn,căn bản không trả lời.
Hổ chưởng của Sát Cáp Nhĩ lại hơi run,thú hống thuật chính là yêu thuật ngoài tứ phẩm,thuật sĩ mới có thể dùng đến,ít nhất cũng có ngũ phẩm thực lực.
Ngũ phẩm thuật sĩ tại Vân Triều cũng đã hiếm,nếu trong quân có một người,coi như một sự trợ giúp thật lớn,nếu như người trước mặt thật sự là ngũ phẩm cao thủ,đội quân này muốn giết hắn,cũng phải tổn hao hơn phân nữa.
Không đợi Sát Cáp Nhĩ lặp lại câu hỏi,Lăng Ngọc đem thi thể trong tay hướng hắn quăng tới.Động tác lại cực kì tiêu sái nhảy lên trên cao,tại không trung sửa lại trường bào,cố ý đem cái đuôi hồ ly dài hoa lệ lộ ra,hướng bọn Man nhân triển khai đuôi dài xong,liền phi thân lên trên thân Tuyết Nhã.
Tuyết Nhã ngữa mặt lên trời hí dài,càng làm cho Lăng Ngọc lộ vẻ uy nghiêm.
Kỹ thật không cần phải nói, Lăng Ngọc chính là đang hư trương thanh thế,hắn vừa không phải ngũ phẩm thuật sĩ,vừa không có thực lực đại chiến với Man nhân,thú hống thuật vừa rồi càng không phải công lao của hắn.
Lăng Ngọc bất quá chỉ rống lên một tiếng kinh thiên động địa mà thôi,ngay cả một chút linh lực cũng không phát ra,chân chánh phát công,chính là cự khuyển Phá Chiến phối hợp ăn ý tại thời khắc mấu chốt,Mục Yêu Khuyển này thừa dịp Lăng Ngọc rống to,đem thú uy vô hạn lượng thi triển Thạch Xác Mã mặc dù không thể nhìn,không thể nghe,nhưng cảm giác vẫn có,thú uy tác dụng lên người,tự nhiên hoảng sợ rối loạn trận cước.
Cho nên Lăng Ngọc giả vờ một chiêu, mục tiêu chính là làm loạn trận cước Man quân,chờ bọn chúng trong lòng đều loạn,chuyện gì cũng dễ nói.
Một loạt động tác hoa lệ của hắn,quả nhiên chấn trụ Sát Cáp Nhĩ. Sát Cáp Nhĩ cuối cùng nhìn qua thi thể Lăng Ngọc cấp cho,phát giác Lăng Ngọc vừa giết chính là người Vân triều,lại nhìn Lăng Ngọc trên không trung triển lộ đuôi dài,không khỏi hoảng sợ,lập tức phản ứng lại,Lăng Ngọc đích thị cũng là người Man tộc.
Đuôi dài nọ vừa hiện ra rất nhanh rồi biến mất. Mọi người căn bản không thấy rõ lắm là đuôi gì,phải biết trong Man tộc,các lại yêu hóa thú bất đồng,đại biểu gia tộc bất đồng,cao thấp quý hèn,cách biệt quả thật rất lớn.
Sát Cáp Nhĩ đối với thân phận Lăng Ngọc rất nghi hoặc,nhưng vẫn thu hồi roi ngựa,gật đầu hỏi “Ngươi cũng là tộc nhân của ta?”
“Hù!” Lăng Ngọc ngồi trên ngựa,lạnh lùng nhìn hắn,trên mặt lộ vẻ khinh thường,kiêu ngạo “Ta chính là con thứ ba của Dã Tiên Hoàng Kim gia tộc Triết Biệt,ngươi là ai?”
Những lời này,dọa Sát Cáp Nhĩ suýt nữa từ trên Thạch Xác Mã té xuống.
“Ngươi là Tam Hoàng Tử Triết Biệt?” Sát Cáp Nhĩ trợn mắt há hốc mồm,tâm lý cho dù không dám tin,nhưng không biết vì sao lại có chút nửa tin nửa ngờ.
Trong Man tộc,gia tộc và bộ lạc số lượng rất nhiều,nhưng chỉ có hoàng kim gia tộc nắm giữ đại quyền cả Man tộc, tộc trưởng Dã Tiên là Man tộc hoàng đế.Dã Tiên hoàng đế có bảy con trai một con gái,ba nhi tử đầu cùng được Man tộc xưng là nhân vật mơ ước của nữ nhân.
Đại hoàng tử được cho là đệ nhất danh tướng của Man tộc,không cần nói cũng biết chính là người kế thừa ngôi vị hoàng đế trong tương lai. Nhị hoàng tử chuyên đọc kinh thư rất ít xuất hiện,nhưng tài danh thì cả người trong Vân triều cũng đều biết tới,cũng là vinh quang của Man tộc. Tam hoàng tử Triết Biệt càng thêm kỳ lạ,chính tại khi hai ba tuổi,đã bị Dã Tiên đưa vào thập vạn yêu sơn,học yêu thuật với vài động phủ chủ nhân,có thể tính theo tuổi,lúc này cũng có bộ dáng khoảng 1mười sáu tuổi.
Cho nên Sát Cáp Nhĩ trong lòng có vài phần do dự,một người vô cớ xuất hiện,tự nhận là Tam Hoàng Tử,đương nhiên là không thể tin,nhưng không biết làm thế nào để chứng thật đây.
Lăng Ngọc vẻ mặt băng lãnh,chậm rãi nói “Ngươi hoài nghi ta?Không thấy đuôi tuyết lang sao?”
“Oa!” Sát Cáp Nhĩ kinh hô một tiếng, đột nhiên nhớ đến, Tam hoàng tử mới sanh ra,Dã Tiên hoàng đế cũng đã từng tuyên bố,bộ phẩn yêu hóa của hoàng tử chính là đuôi sói. Tự nhiên,thân làm thuộc hạ,Sát Cáp Nhĩ cũng chưa nhìn thấy đuôi sói đó trông như thế nào,tuyết lang trong tập thể yêu thú,chính là cả thân trắng như tuyết,cũng tương tự ngân hồ,so với cái đuôi của Lăng Ngọc,không nhìn kĩ không thể phân biệt được.
Biểu tượng của Hoàng Kim gia tộc,chính là mọi người trong tộc đều có bộ phân yêu hóa liên quan đến sói,đây cũng là vinh diệu của gia tộc. Lăng Ngọc có thể đem điểm ấy nói ra,Sát Cáp Nhĩ đã tin hơn bảy phần,nhưng quả thật vì đại sự quan trọng,hắn phải hỏi lại “Tam hoàng tử tại sao không ở lại Yêu Sơn?Như thế nào lại đến nơi này?”
Lăng Ngọc hừ lạnh nói “Ta phụng mệnh yêu sư ra ngoài làm việc,khi đi qua đây,vô tình nhìn thấy mấy người Vân Triều đang giết con dân Man tộc,ta liền xuất thủ giết được ba,còn có ba người hướng phỉa trước chạy mất”
“Nguyên lại là như vậy!” Sát Cáp nhĩ vốn là người thô hào,thấy liên tục ba câu hỏi Lăng Ngọc đều đối đáp trôi chảy,trong lòng không còn hoài nghi nữa,lập tức xuống ngựa hành lễ “Thủ hạ của Đại Hoàng Tử,Ngân Hổ Vệ Sát Cáp Nhĩ ra mắt Tam Hoàng Tử”
“Nguyên lai ngươi chính là Sát Cáp Nhĩ?” Lăng Ngọc gật đầu nói “Đã sớm nghe người ta nói ngươi lực tay vô địch,hôm nay thấy được,quả nhiên bất phàm,tay của ta đến giờ vẫn còn đau đấy”
Sát Cáp Nhĩ nhìn hổ chưởng có mấy vết vỡ của mình, cười khổ nói “Lực tay của ta làm thế nào có thể cùng Tam Hoàng Tử so sánh,quyền vừa rồi không lấy mạng ta,cũng nhở Tam hoàng tử hạ thủ lưu tình”
Lăng Ngọc mỉm cười,bộ dáng giả dạng Tam hoàng tử của hắn đúng là rất vừa vặn,ngay cả Hoa Vũ Nguyệt bên cạnh cũng không thể không bội phục.Hoa Vũ Nguyệt đương nhiên biết,Lăng Ngọc quả thật đã gặp qua tam hoàng tử Triết Biệt,tên kia từ nhỏ đã theo Hắc Ngưu lão yêu học nghệ,cùng môn họ của Lăng Ngọc xung đột ít nhất cũng mấy chục lần, Ngọc Ương Sơn động phủ đã đem tiểu tử đó điều tra triệt để.Giờ phút này lấy ra lừa mấy tên Man tộc ngu ngốc này,quả nhiên dễ như trở bàn tay,không cần phí sức.
Bất quả,giả dạng người khác giống thì có giống,nhưng cũng có một,hai điều phiền phức. Vốn Lăng Ngọc muốn lừa Man binh,trì hoãn cho những người kia trốn đi,dù sao cha của tiểu tử Triết Biệt kia cũng không có khả năng xuất hiện tại đây,đến lúc này tử vô đối chứng,cũng không ai biết được.
Nhưng hết lần này đến lần khác tên Sát Cáp Nhĩ ngu ngốc này,sau khi tin Lăng Ngọc chính là Triết Biệt,bắt đầu nhiệt tâm đứng lên “Tam hoàng tử,người quay lại là tốt rồi,bây giờ tộc ta cùng Vân triều khai chiến,đúng lúc thiếu người,hoàng đế bệ hạ thấy người nhất định sẽ rất cao hứng.”
“Ta..ta còn mang sư mệnh,có chuyện phải làm,bây giờ vẫn chưa tới lúc ta xuất quan” Lăng Ngọc sợ run vội nói “Sát Cáp Nhĩ tướng quân thay ta hướng phụ hoàng bẩm báo một tiếng,chờ ta sau khi học thành,nhất định trở về phục vụ tộc ta”
“Còn phải đi?” trong mắt Sáp Cáp Nhĩ lộ ra vẻ không nỡ,hắn đột nhiên lắc cái đầu to,lại nghĩ “Được rồi,đại hoàng tử ở phụ cần,sẽ lập tức lên ngựa chạy tới đây,không bằng Tam Hoàng Tử ở lại chờ một chút,cùng Đại hoàng tử gặp nhau rồi hẵng đi.”
Lăng Ngọc thân thể khẽ run run,suýt chút nữa rớt xuống ngựa, thật sự nhà dột gặp mưa đêm,đúng là chết người,tự nhiên quên mất chuyện này.Hôm nay kế hoạch bắt Đàm Thuẫn là do Man tộc Đại hoàng từ an bài,hắn đương nhiên ở tại vùng phụ cận”
Lăng Ngọc là Tam Hoàng Tử Triết Biệt giả mạo,người ta là Đại Hoàng Tử hàng thật giá thật,lúc hai người gặp nhau,trực tiếp mà đối chất,Lăng Ngọc vài câu hoa ngôn xảo ngữ đối phó với đám Man nhân ngu ngốc còn được,nếu gặp phải đệ nhất danh tướng,có lẽ không thể nào lừa gạt được.
Hoa Vũ Nguyệt nhanh chóng nhận ra tình hình,hướng Lăng Ngọc nói “Triết Biệt thiếu gia,sư tôn có lệnh,muốn chúng ta lập tức hoàn thành chuyện kia,không thể trì hoãn được a”
Lăng Ngọc nhìn Hoa Vũ Nguyện nháy nháy mắt tán dương,vẻ mặt giả bộ tiếc nuối nói “Ai,ta và đại ca chia tay hơn mười năm chưa từng gặp lại,hôm nay vốn có cơ hội,nhưng lại mang sư mệnh trong người,thân bất do kỷ a”
Sát Cáp Nhĩ thấy Lăng Ngọc quay đầu ngựa muốn đi,nào chịu thả người,tiến tới muốn giữ dây cương,trong miệng lẩm bẩm nói “Đại hoàng tử dùng khoái mã chạy tới,Tam hoàng tử điện hạ chỉ cần đợi một lát,có thể gặp mặt. Nếu như cứ như vậy mà đi,tương lại Đại Hoàng Tử nhất định trách tội thuộc hạ”
Hoa Vũ Nguyệt đột nhiên nổi giận nói “Hỗn trướng,sư tôn có lệnh,phái Triết Biệt thiếu gia đi làm chuyện quan trọng,ngươi dám làm chậm trễ sao?”
Câu chửi người này,lại cho Lăng Ngọc hoảng sợ,không nghĩ được Vũ Nhi bình thường ôn nhu như vậy,khi gặp sự còn có thể dữ dội như vậy chứ. Kì thật Lăng Ngọc không biết được,Hoa Vũ Nguyệt lúc ở Nguyệt Ương Sơn,vẫn hâm mộ ba người tỷ tỷ,cho nên học được hết chỗ tốt của ba người,ôn nhu là học theo Tử La Nhi,mãnh mẽ đương nhiên là học từ Linh Khanh Nhi.
Sát Cáp Nhĩ thô nhân bị mắng vào tối tăm mặt mũi,hắn không biết quan hệ giữa Hoa Vũ Nguyệt và Lăng Ngọc,hán tử này,cũng không dám đắc tội tam hoàng tử,chỉ có thể vâng vâng dạ dạ thối lui.
Lăng Ngọc trong lòng mừng thầm,quay đầu ngựa lại,mang theo Hoa Vũ Nguyệt cùng Phá Chiến chuẩn bị rời đi.
Nhưng đúng là số mệnh khó tránh khỏi kiếp nạn,Lăng Ngọc đang chuẩn bị trốn đi thật nhanh,xa xa lại nổi lên cát bụi mù mịt,tựa hồ có gần ngàn kỵ binh phi nước đại đến,bốn phía như có bão cát đầy bụi mù,chỉ có thể lờ mờ thấy bốn lá thú kì màu bạc,bao quanh một lá cờ kim sắc hình đầu sói cực lớn.
Sát Cáp Nhĩ vừa thấy lá cờ,kinh hỉ nói “Đại hoàng tử tới rồi,đại hoàng tử điện hạ đến rồi!”
Tâm trạng Lăng Ngọc,cũng như lọt xuống đáy cốc,sắc mặt trở nên khó coi.
Lá cờ đầu sói kim sắc đó,ngay cả lúc ở trong Yêu sơn,Lăng Ngoc cũng đã nghe qua,chính là tượng trưng cho Man tộc Đại hoàng tử Xích Hải,lại càng uy chấn ở Bắc Cương,vô luận Vân triều hay Man Tộc,còn có yêu tộc,đều không người nào không biết.
Trong mười năm qua,Đại Hoàng tử Xích Hải đã thay thế phụ hoàng Dã Tiên thống lĩnh Man tộc đại quân,đánh chiếm số thành ở Bắc Cương không dưới trăm lần,nhưng chưa bao giờ gặp thất bại.Khoa trương nhất là năm năm trước,Xích Hải đánh vỡ quân thủ thành Tuyên Phủ,băng qua Đồng Châu,tiếp phá đại quân Kế Châu,cuối cùng trực tiếp xâm nhập nội địa Vân triều,liên tục giết cướp hơn tám thánh trì,không ai có thể chống nổi,cuối cùng Vân triều xuất động năm đại danh tướng,hợp nhau vây lại chặn đường,Xích Hải mới lo lắng lui về Bắc Cương.
Lần này trận chiến Thiên Mộc Bảo,mặc dù Dã Tiền ngự giá thân chinh,nhưng cũng để Xích Hải làm thống soái ba quân,cuối cùng lấy mấy vạn Man quân đánh phá hai mươi vạn đại quân Vân triều,thậm chí ngay cả tiểu hoàng đế cũng sanh tử không biết,thật sự là một trận thắng lớn chưa từng có trước đây.
Hôm nay Đại hoàng tử Xích Hải đã được cho là Man tộc đệ nhất danh tướng và cũng là một trong tam đại trí giả Man tộc,đồng thời cũng được Dã Tiền định là người kế thừa ngôi vị hoàng đế.
Sát Cáp Nhĩ thấy lá cờ đầu sói màu vàng nhanh chóng lướt tới,lập tức kéo dây cương Tuyết Nhã lại,mặc kệ hôm nay người trước mặt có phải Tam hoàng tử hay không,có Đại hoàng tử ở đây,tóm lại có thể phân biết ra,nếu dễ dàng để hắn chạy thoát,có thể sẽ bị trách tội nặng.
Hoa Vũ Nguyệt nghe đại ca của Triết Biệt tới,đương nhiên lo lắng vạn phần,vội vàng thúc giục Lăng Ngọc “Triết Biệt thiếu gia,chúng ta sự tình khẩn cấp,phải đi nhanh một chút”
Nhưng vẻ mặt Lăng Ngọc lại có chút cổ quái,lại còn mỉm cười hướng Sát Cáp Nhĩ gật đầu nói “Nếu Đại ca tới,ta thế nào cũng phải gặp một lần,chuyện sư tôn dù có gấp,cũng không thể trách chúng ta huynh đệ gặp mặt.”
Sát Cáp Nhĩ thấy Lăng Ngọc không có chút khẩn trương nào,ngược lại nguyện ý lưu lại, trong lòng đã hoàn toàn tin tưởng,hắn vội vàng gật đầu nói “Tam Hoàng Tử điện hạ nói đúng,huynh đệ gặp mặt, so với chuyện gì cũng quan trọng hơn.”
Kỳ thật trong lòng Lăng Ngọc có thể so với liên tục ăn phải mướp đắng, nhưng còn có biện pháp nào? Càng vào lúc khẩn cấp,càng phải tĩnh táo,người ta đã tới trước mặt rồi mà còn đòi đi,quả thực như nói cho người ta biết mình có tật giật mình.
Kế hoạch bây giờ,chính là đi một bước tính một bước,Triết Biệt kia ba tuổi đã vào Yêu Sơn,một lần cũng không về bộ lạc Man tộc,những gì mình biết được,Lăng Ngọc tin rằng so với Đại Hoàng Tử càng nhiều hơn,hắn ngay cả công tử đại quan Vân triều cũng có thể giả mạo,cũng phải diễn một hồi huynh đệ tình thâm không kém hơn được.
Kim lang kỳ đến trước mắt mới biết nó lớn cỡ nào,riêng cột cờ đã cao một trượng,cần phải có hai Man hán to lớn thật khỏe mới có thể giữ được. Trên cột cờ,đầu sói màu vàng phô thiên cái đại,tại không trung phần phật bay múa,giống như một đám mây màu vàng.
Tới đích trước tiên,chính là Đại Hoàng tử Xích hải và cấm vệ quân của hắn,những người này cưỡi không phải Thạch Xác Mã mà là một một loại sói lớn màu xám so với ngựa thì thấp hơn một tí,trên người mỗi con sói đều có vết thương,hai tròng mắt đỏ sẫm,hiển nhiên là mới từ chiền trường trở về.
Những cự lang đến trước doanh binh nhanh chóng dừng lại,thở ra những luồng khí trắng,ngạo nghễ đi thằng vào trong đám Thạch Xác Mã,đi tới đâu,Thạch Xác Mã đều phải mau tránh ra,cũng hướng tới chủ nhân cự lang hành lễ.
Man tộc đệ nhất danh tướng Xích Hải,không giống như lời đồn là một thô hán hung hãn có bộ dạng giống như ma đầu giết người không gớm tay ,ngược lại còn có chút văn nhã,cả người mặc một bộ giáp bạc thuần chất,vóc người cao lớn nhưng tịnh không thô tục,chỉ là trên da thịt lộ ra ở cổ tay,đều có vết sẹo rõ ràng,xem ra là vì thường xuyên chém giết trên chiến trường.