Thông thường một thái giám sau khi bị yểm hoạn thì chưa đến nửa ngày sẽ phải chịu đựng một cơn đau gào xé tâm can, kêu gào thảm thiết, Còn tình cảnh lúc này cua Lí Liên Anh lại hoàn toàn ngược lại làm Lí Thuận cảm thấy rất kì quái. Hắn ngoại trừ việc người ngẩn ngơ một lúc, thỉnh thoàng hừ vài cái thì một tiếng kêu đau cũng không có nghe qua, lại còn ung dung nhàn tản nằm trên giường đọc sách. Hỏi qua thì hắn trả lời trước kia hắn co tập luyện qua chút công phu quyền cước nên thân thể khỏe mạnh, sức chịu đựng dẻo dai không biết đau đơn là gì. Lí Thuận cũng từng được nghe nói qua đám hiệp khách giang hồ là những người thường đi đó đây thỏa chí tang bồng, hành hiệp trượng nghĩa, một chút đau đớn nhỏ tự nhiên không xem ra gì, nên đối với Lí Liên Anh ngày càng kính phục.
Hai bên tả hữu căn phòng này từ sáng đến tối đều là thực hiện việc giết gà mổ lợn, những âm thanh tru lên sau cùng của các con vật liên miên không dứt, Lí Thuận thường thường bị mất ngủ cả đêm, nhưng Lí Liên Anh tuy mới đến nhưng dường như là một kẻ điếc, hầu như không nghe thấy gì, hắn ngày ngày đắm chìm toàn tâm toàn ý vào trong sự ảo diệu của Cửu Dương thần công, chỉ nằm ườn trên giường không hề quan tâm đến thời gian xung quanh.
Cửu Dương thần công phân làm ba quyển. Dù sao cũng chỉ được nằm trên giường không được đi lại, Lí Liên Anh vô tư vô lự không suy nghĩ đến việc khác, theo đúng khẩu quyết mà tu luyện. Bất tri bất giác chỉ qua hơn một tháng đã luyện thành thần công quyển thứ nhất. Lúc này Lí Liên Anh đã cảm giác được trong cơ thể mình có một luồng chân khí chậm rãi lưu chuyển, toàn thân thư thái, tràn ngập sức lực. Mà chân khí toàn thân sau khi tiếp xúc với kiếm hồn chân khí ở chân trái tựa hồ như tương hỗ lẫn nhau làm kiếm hồn chân khí càng thêm cường đại
Ba tháng trôi qua, Lí Liên Anh đã đạt được tầng thứ hai của Cửu Dương thần công, chân khí tự động luân phiên lưu chuyển trong cơ thể, uy lực lớn vô cùng. Thỉnh thoảng có lúc không cẩn thận, chén đồng cầm trong thay bị bóp méo thành mảnh dẹt, nhưng cũng có khí cố ý phát công lại phát không ra.
Một hôm, Lí Thuận tất tả trên khuôn mặt còn hiện vẻ ấm ức, chạy đến tìm hắn thông báo ba thàng tĩnh dưỡng của hắn đã qua, phải nhanh chóng chuẩn bị đến nội thị tỉnh báo danh.
Lí Liên Anh thấy hắn tức giận phừng phừng, liền hỏi: "tiểu Thuận ngươi sao vậy?"
Lí Thuận cả giận: "Không hiểu là loại người gì? Không, đúng là loại thấy tiền là sáng mắt, cậy thế bức người..tên Cát Âu đáng chết"
"Cát Âu? Có phải là tên tiểu thái giám hầu cận của Cao tổng quản không?"
"Đúng"
"Hắn sao lại đắc tội với đệ chứ?"
"Cao tổng quản muốn lấy mười tân thái giám mới vào lập thành một đoàn kiếm vũ vì Hoàng thượng mà múa kiếm. Đệ đi đưa bạc cho hắn, nhờ hắn trước mặt Cao tổng quản nói giúp huynh vài câu. Ai biết đâu được hắn lại như một con sư tử Hà Đông mở mồn là quát mắng người, đệ thân phận thấp bé sao thể chống đỡ được? Hắn lại còn gọi người đánh đệ, đây huynh xem." Nói rồi vấn tay áo lên, chỉ thấy trên cánh tay có những vệt tím bầm, xem ra đối phương hạ thủ không hề nương tay.
Lí Liên Anh tức giận thiếu chút nữa nhảy dựng lên: "hừ cái tên nô tài đáng chết này. Ta đi giết chết hắn"
Lí Thuận vôi vàng nắm lấy tay hắn kéo xuống: "Đại ca, huynh đừng quá xúc động"
Lí Liên Anh vốn đúng là trong lúc quá xúc động, lửa giận bốc lên tận đầu che lấp trí khôn, nay được Lí Thuận ngăn cản cũng dần tỉnh táo. Nằm trên giường ba tháng nay, hắn đã sớm vạch ra phương hướng của đời mình, tiền thế tuy không phải là thái giám nhưng cũng không khác gì nhiều, chưa từng được hưởng qua hương vị của đàn bà. Nay được hưởng thêm một lần cuộc đời nữa tuy bây giờ phải đóng vai thái giám nhưng hắn quyết không vội tìm cách trốn ra ngoài. Hắc..hắc..trong cung mỹ nữ đều được tuyển chọn qua ngàn vạn lần, nếu được tiến cung tất phải xinh đẹp hơn người. Cho nên hắn lập trí phải ở lại hậu cung xông pha một phen, từ tử mà thưởng thức tư vị của đàn bà. Có một điều duy nhất mà hắn phải cẩn thận chính là hắn không thể cho người ta biết bí mật hắn được trùng sanh và đặc biệt là hắn là một giả thái giám.
"tiểu Thuận, vì ta mà đệ chịu ủy khuất rồi"
"Đại ca ngàn vạn lần đừng nói vậy, chúng ta không phải huynh đệ sao? Chỉ là thật sự đệ cũng không thể chịu được cái tên Cát Âu tiểu nhân kia. Hắn không phẩm cũng không giai, chỉ là một con chó cậy chủ hiếp người mà thôi. Ngay cả ta cũng bị hắn đánh ra nông nỗi này, đại ca nếu huynh đi tìm hắn nhất định sẽ bị hắn đánh chết cho coi. Thôi nhẫn nhịn một chút cũng được mà"
Lí Liên Anh gật đầu: "Yên tâm. Sau này đại ca nhất định sẽ lôi cổ con chó đấy về đây quỳ trước mặt đệ cho đệ xả hết những tức khí lâu nay"
"Cảm ơn đại ca"
"tiểu tử ngốc, chúng ta không phải huynh đệ sao? Từ nay về sau có phúc cũng hưởng có nạn cùng chia"
"Dạ! Đại ca, chúng ta vĩnh viễn là hảo huynh đệ"
Lí Liên Anh biết Lí Thuận từ nhỏ mất cả cha mẹ, là một cô nhi, tuổi nhỏ đã phải lưu lạc khắp nơi lấy việc xin ăn là kế sinh nhai. Đến năm mươi năm tuổi bị người ta bắt đem bán vào trong cung làm thái giám. Nghĩ đến đó trong lòng không khỏi cảm khái thở dài một tiếng.
Lí Thuận đột nhiên hỏi: "Đại ca bề ngoài anh tuấn, phong tư tiêu sái, nhìn bên ngoài chắc hản trước kia là một thư sinh có đọc qua sách thánh hiền, nói không chừng có khi là một tài tử ý chứ. Hơn nữa lại từng luyên qua công phu, thân thể tráng kiện, kì thật chỉ cần tên tiểu nhân kia ở trước mặt Cao tổng quản nói tốt vài câu, đề bạt huynh thì chắc chắn huynh sẽ có cơ hội được tuyển chọn vào trong kiếm vũ đoàn.
"Kiếm vũ đoàn? là múa kiếm sao? "
"Không sai. Cao tổng quản vì muốn lấy lòng Hòang thượng nên nghĩ ra các loại danh mục. Như cái gì..tái mã đoàn, xúc cúc đại tái, Tây vực ca kĩ đoàn...tóm lại là mỗi khi lập ra một cái đoàn gì, đội gì thì chỉ cần chăm chỉ luyện tập, không cần phải lao động cật lực đã có thể trở thành tâm phúc của Cao tổng quản. Nếu trong khi biểu diễn được Hoàng thường ưng ý có khi trong phút chốc đã trở thành một hồng thân thái giám. Cho nên mỗi khi lập đoàn là mọi nguời đều tranh nhau gia nhập. Bây giờ nghe nói kiếm vũ đoàn này, Cao tổng quản muốn tuyển chọ toàn bộ mười người ở khu vực tân thái giám."
"Kiếm vũ đoàn kìa rốt cục là cái gì nhỉ"
"Tên là kiếm vũ hiển nhiên là vì mua vui cho Hoàng thượng mà múa kiếm theo tiếng nhạc. Nếu hoàng thượng cao hứng hoặc tức giận, thì phải bồi tiếp hoàng thượng luyện kiếm. nói là luyện kiếm chứ mấy ai dám cùng hoàng thượng luyện thật đâu? Chỉ là nơi để hoàng thượng xuất khí mà thôi."
"A` thì ra là vậy, chẳng phải triều Thanh cũng có kiểu biểu diễn như thế này sao nhưng cũng không ít thái giám sống chết cũng không dám cùng hoàng thượng luyện chiêu. Hơn nưa múa kiếm rất nguy hiểm, không cẩn thận một chút thủng một lỗ thì tiêu. Vì cái gì mà phải tranh đoạt nhau ra nhập chứ?"
"Một khi được nhập tuyển, một tháng lương bổng là năm mươi hai. Nếu trọng thương còn được chữa trị, tẩm bổ không cần phải làm việc nặng
"A.. thật vậy sao? Lương tháng năm mươi hai? không phải là so với luơng ngươi bây giờ là gấp đôi ư? Bị thương còn được chăm sóc tịnh dưỡng và tiền trợ cấp, xem ra phúc lợi của thái giám quả không hề nhỏ nha" Lí Liên Anh khẽ lầu bầu cảm thán.
"Đại ca, huynh nói gì vậy?"
"A..không có gì Đúng rồi, ngươi tiết kiệm trong người được bao nhiêu rồi?"
"Ba trăm hai"
"Có thể cho ta mượn truớc chi dùng được không?"
Lí Thuận từ dưới giường lấy ra một chiếc hộp gỗ, mở nắp lấy ra một túi bạc đưa cho Lí Liên Anh: "đại ca cần dùng thì cứ lấy, sao cứ nói mượn mượn cái gì. Đệ bây giờ tốt xấu gì cũng là một viên quan nhỏ, tiền để đây cũng chưa cần dùng đến ngay"
"Huynh đệ, đa tạ"
"Đại ca người còn nói những lời khách khí vậy sao?"
Sau cùng hai huynh đệ khoát vai nhau tiếp tục luận đàm. Đêm xuống Lí Thuận ngủ luôn tại phòng của Lí Liên Anh.
Lí Liên Anh từ khi tu luyện Cửu Dương thần công, tinh thần thư sướng, thường thì ba bốn đêm không ngủ cũng không thành vẫn đề gì. Đợi khi Lí Thuận thuận ngủ say, hắn bí mật đưa chân khí truyền vào chữa thương. Căn bản Lí Thuận chỉ bị một vài vết ngoại thương nên khi được chân khí truyền qua vài vòng là không có gì đáng ngại nữa.
Sau đó Lí Liên Anh cầm lấy số một trăm hai mươi lượng của mình và ba trăm hai mươi lượng của Lí Thuận, lợi dụng lúc đêm tối lẻn bước ra khỏi phòng, thẳng hướng phòng của tiểu thái giám Cát Âu bên ti lễ giam tiến đến.