Xích Hải cỡi cự lang lớn nhất,tới trước mặt Sát Cáp Nhĩ thì trước tiên đánh một roi lên người Sát Cáp Nhĩ,nổi giận nói “Đàm Thuẫn đâu?”
Sát Cáp Nhĩ chấn động,mới nhớ ra mục đích chuyến đi này của mình,vẻ mặt đau khổ quỳ xuống : “Chạy mất rồi.” Kỳ thật Triết Biệt ba tuổi đã ly khai bộ lạc Man tộc,bây giờ mười sáu tuổi quay về,là thật hay giả,Sát Cáp Nhĩ làm sao biết được. Mấu chốt là Đại Hoàng Tử nửa câu cũng không hỏi,cũng đã nhìn nhận Lăng Ngọc là giả,trong chuyện này,cũng có nhiều điều kỳ lạ.
Lăng Ngọc lại mở miệng khuyên can “Đại ca,thật hay giả,ngươi hỏi một hồi là biết,cần gì phải làm khổ Sát Cáp Nhĩ tướng quân?”
Xích Hải quả nhiên thu tay,vừa rồi đánh người thì cả người lộ vẻ tàn độc,nhưng vừa quay lại nhìn Lăng Ngọc thì lại thay đổi thần thái,màu lam nhạt trong mắt sáng lên,ánh mắt có một tia giảo hoạt “Hỏi?Ta phải hỏi chuyện gì?”
“Ví dụ như hỏi tiểu đệ ta từ đâu tới đây,mười năm qua ở tại nơi nào” Lăng Ngọc cố ý lớn giọng,làm cho cả quân đội Man tộc đều nghe được “Ta là con thứ ba của hoàng đế Man Tộc Dã Tiên,khi ba tuổi đã tiến vào Thập Vạn Yêu Sơn,theo Hắc Ngưu lão yêu tại Ngưu Sơn động phủ học nghệ,hôm nay chính là lần đầu tiên xuất sơn làm việc.”
Những lời này,quả nhiên làm Xích Hải chấn động,mà quan trọng hơn chính là làm cho mấy trăm Man quân bắt đầu thì thầm bàn tán xôn sao.
Lăng Ngọc quả thật muốn có hiệu quả như thế, hắn mặc kệ Đại Hoàng Tử có tin hay không, chỉ cần bọn Man binh tin tưởng,áp lực từ dư luận cũng có thể làm Xích Hải phải ăn trái hồ đồ.
Ánh mắt Xích Hải có chút hoang mang,mặc dù hắn không tin Lăng Ngọc là đệ đệ của mình,nhưng chuyện này nhân quả thế nào cũng phải nói cho tỉ mỉ. Nhất là chuyện Hắc Ngưu lão yêu cùng Vụ Ngưu sơn,cho dù trong bộ lạc Man tộc,người biết cũng không nhiều lắm,bình thường Man nhân chỉ biết Triết Biệt đúng là vào yêu sơn,mà không biết cụ thể đi về phía nào.
Xích Hải nghiêng đầu suy nghĩ,đôi tay vô ý vỗ vỗ trên cổ cự lang,đột nhiên mở miệng nói “Tam đệ,ngươi dạo này trở nên tuấn tú quá a”
Lăng Ngọc trong lòng phát lạnh,lập tức hiểu được trong lời này có sát khí. Xích Hải nói ra lời này,có hai nghĩa,ý nghĩa đầu tiên chính là,trước kia đã gặp qua Triết Biệt.
Nếu Lăng Ngọc là giả mạo,tất nhiên trong lòng bối rối,nhiều ít cũng sẽ lộ ra sơ hở,nhưng may mắn cho Lăng Ngọc là Ngọc Ương Sơn và Vụ Ngưu Sơn thật sự quá gần,ngay cả gió thôỉ cỏ động đều có thể biết rõ.Lăng Ngọc trong lòng sớm đã biết Triết Biệt trước giờ chưa từng gặp bất kì Man nhân nào,cho nên uy hiếp này, đối với Lăng Ngọc không có tác dụng gì.
Nhưng mấu chốt là một tầng ý từ khác,bộ dáng lớn lên quá tuấn tú,tại Nhân tộc có lẽ đúng là lời khen,nhưng trong Man tộc,đại đa số đều là thô hán không thể thay đổi,cuộc sống hàng ngày tại Bắc Cương làm da tay lại càng thô ráp khó chịu,đâu thể được như Lăng Ngọc,cả người như được làm từ ngọc,phấn.
Xích Hải đánh ra một chiêu này,quả thật rất lợi hại. Bất quá làm cho Lăng Ngọc hiểu rõ,tại sao Xích Ngọc vừa thấy hắn đã nói đúng là giả mạo,cũng bởi cảm thấy Lăng Ngọc lớn lên vô cùng anh tuấn,nhìn thế nào cũng không giống người Man tộc.
Biết nguyên nhân,tâm lý Lăng Ngọc càng tự tin,mỉm cười nói “Đại ca nói đùa,ta từ ba tuổi đã vào Yêu sơn,đại ca cùng ta tới giờ vẫn chưa từng gặp qua,sao lại biết ta lờn lên đẹp hay không đẹp chứ.”
Xích Hải mặt lạnh như sương,cũng không đáp.
Lăng Ngọc nói tiếp “Bất quá,đại ca hoài nghi chính là bộ dáng đệ đệ lúc này không giống lúc đầu,nhớ lại khi đệ còn bé,cũng là tóc vàng mắt xanh,mái tóc lại dài,như là cỏ khô trên thảo nguyên.Nhưng sau khi đi theo sư phụ học tập yêu pháp,bộ dáng ngày càng tuấn tú,hôm nay tại Yêu sơn,cũng phải có một đại đội mỹ nhân vây quanh ta”
Lăng Ngọc nói xong,lại làm càn ha ha cười to,thật sự cũng có vài phần hào khí của Man nhân.
Xích Hải hít sâu một hơi,nhìn kỹ Lăng Ngọc thấy vẫn còn tròng mắt màu lam nhạt,lại nhìn Hoa Vũ Nguyệt cùng Phá Chiến,yêu khí trên người bọn họ biểu hiện đầy đủ đặc tính của yêu thú. Xích Hải vẫn tự tin trước giờ,cuối cùng cũng xuất hiện thần tình hoài nghi.
Lăng Ngọc trong lòng mừng thầm, biết lời nói của mình đã có thể nhanh chóng công phá phòng tuyến của Xích Hải.
Bất quá Xích Hải không phụ là người mang danh trí tướng,đương nhiên không thể lập tức tin hoàn toàn,lại hỏi “Hắc Ngưu lão yêu cùng mười ba đệ tử của hắn có khỏe không?Cùng quy tiên ở Ngọc Thanh Sơn bên cạnh có đánh nhau không?”
Những lời này hỏi đúng là không đầu không đuôi,nhưng trong lòng Lăng Ngọc lại cười tươi như hoa,hỏi cái khác không biết,chứ chuyện trên Yêu sơn,còn có ai biết rõ hơn so với hắn.
Hắn làm bộ như sắc mặt không vui,tức giận nói “Đại ca biết rõ đệ tử của Hắc Ngưu lão yêu tính cả ta vào trong tổng cộng mười bốn người. Bên cạnh Vụ Ngưu Sơn không phải Ngọc Thanh Sơn mà Ngọc Ương Sơn,trên núi không phải có cái gì quy tiên mà chỉ có một con yêu hồ tự xưng Ngọc Ương tiên nhân thường cùng sư đồ bọn ta đánh nhau. Đại ca hỏi ta như thế,tự nhiên không tin ta là Triết Biệt,đã như vậy, Tam đệ ta cũng không còn gì để nói,bây giờ cùng đại ca chia tay,chờ ta sau khi chính thức xuất sư sẽ đi bái kiến phụ hoàng.”
Những lời nói như súng bắn liên thanh vừa dứt, Lăng Ngọc lấy lùi mà tiến,quay đầu ngựa giả bộ tức giận muốn đi.