Đại hoàng tử xích hải vốn có chút bán tín bán nghi,giờ nghe Lăng Ngọc nói những lời này,nghi hoặc trong lòng đã giảm khoảng bảy phần,làm sao có thể để Lăng Ngọc rời đi,vội vàng ngảy xuống khỏi cự lang,chặn ở trước ngựa Lăng Ngọc “Tam đệ đừng nóng,Tam đệ đừng nóng”
Lăng Ngọc kéo cương giữ Tuyết Nhã,vẫn giữ vẻ mặt tức giận.
Xích Hải ngược lại cười nói “Tam đệ đừng giận đại ca,thật sự từ nhỏ ta chưa từng thấy ngươi,cũng không biết ngươi luyện yêu thuật lại trở nên anh tuấn,nhất thời còn tưởng rằng người khác giả mạo,cho nên phải hỏi nhiều như thế”
“Chuyện ta học nghệ tại Vụ Ngưu Sơn vốn không có nhiều người biết,ai lại có thể đến giả mạo?” Lăng Ngọc cũng dứt khoát xuống ngựa,trường bào phía sau vén lên một chút thì một cái đuôi dài chợt hiện ra,làm cho Xích Hải hai mắt sáng ngời.
Lúc này hắn đã tin chín phần,chỉ là Xích Hải trời sinh tính đa nghi,muốn hắn hoàn toàn tin tưởng quả thật không dễ dàng,tuy nhiên vẫn thân thiết kéo tay Lăng Ngọc,ra vẻ ảo não nói “Tam đệ cũng không thể trách đại ca,chi là Hắc Ngưu đại tiên làm việc không thõa đáng,biết Tam đệ lần này ra khỏi Yêu sơn,thế nào cũng tới Bắc cương mà cũng không cho người tín vật,thế thì làm sao chúng ta có thể nhận ra nhau chứ?”
Lời này quả là chứa dao găm,Lăng Ngọc ngay cả ánh mắt trên mặt cũng không đổi nhưng tâm lý lại khẩn trương lên,tự biết chính mình nói sai một câu,làm sai một việc,đều có thể dẫn tới họa sát thân.
Xích Hải lời này bên ngoài đúng là trách Hắc Ngưu Lão Yêu,kỳ thật cũng là thử Lăng Ngọc một chút,là đệ tử Hắc Ngưu Lão Yêu thương yêu nhất,trên người nhiều ít thế nào cũng phải có vài món tiên bảo,nếu ngay cả một món đồ từ Vụ Ngưu Sơn cũng không có,đúng là có đều bất thường.
Lăng Ngọc cười lạnh nói “Sư tôn luôn yêu thương ta làm thế nào lại không có tín vật,chính là ta chỉ muốn một mình đại ca thấy,ta không thể xuất ra bọn tiểu nhân xem được.
Nói xong Lăng Ngọc nhẹ nhàng lấy Băng Phách Ngưng Thần Giới trên tay đưa cho Xích Hải.
Xích Hải vừa thấy vật này bất quá là một nhẫn đá thô kệch,bên trong chỉ có nửa điểm tiên khí uẩn kết,không khỏi buồn bực nói “Triết Biệt,đây là pháp bảo gì?Ta tại sao chưa từng nghe qua chứ?”
“Đại ca chê cười” Lăng Ngọc hạ thấp thanh âm nói “Vậy này chính là Vụ Ngưu Sơn đệ nhất pháp bảo Băng Phách Ngưng Thần Giới,chính là đồ vật sự phụ vô cùng trân quý,chỉ là trước đó gặp phải cường địch,băng phách bên trong đã bị sư phụ dùng hết,nên mới biến thành dạng như thế này,bất quả chỉ cần bổ sung năng lương băng phách.Là có thể khôi phục thần lực.”
“A!” Xích Hải hô lên một tiếng nhỏ,cho dù hắn đã chuẩn bị tâm lý,cũng không nghĩ đến Hắc Ngưu lão yêu lại đem tiên bảo lợi hại như vậy cho đệ tử. Băng Phách Ngưng Thần Giới thật sự danh khí quả lớn,năm đó Hắc Ngưu Lão Yêu thu được bảo vật này đã công cáo thiên hạ,làm cho không ai không biết,trong Man tộc đương nhiên cũng phải biết tin tức.
Hôm nay chứng kiến mai giới chỉ này trên tay Lăng Ngọc, Xích Hải nhất thời không còn nghi hoặc,một chuỗi vấn đề này,người nào khác sợ rằng một cái đều không trả lời được,nhưng Lăng Ngọc mỗi cái đều chính xác,cho dù Xích Hải có trí tuệ hơn nữa,cũng không có biện pháp để tiếp tục nghi ngờ.
Man tộc đệ nhất danh tướng này,cuối cùng cũng bị Lăng Ngọc vượt qua,hắn cầm tay Lăng Ngọc,giơ lên cao,dùng thanh âm như rống lên tuyên bố “Đây,chính là tam hoàng tử Triết Biệt!”
Những lời này,cũng xem như là phán đoán cuối cùng,vô luận Man binh từng có nghi hoặc gì,lúc này cũng đều tin tưởng không còn nghi ngờ.
Ngay cả Đại hoàng tử cũng nhận định chuyện này,tự nhiên sẽ không sai.
Man tộc quả nhiên có phương pháp biểu đạt niềm vui của man tộc,vô luận là thủ hạ dưới tay Ngân hổ vệ hay là lang kỵ sĩ đều đồng loạt rút loan đao ra,hướng lên trời điên cuồng rống lên.
Lăng Ngọc bất đắc dĩ cũng phải giả tiếng sói tru vài tiếng,làm cho Hoa Vũ Nguyệt phải trốn ở sau lưng cười trộm.
Xích Hải lại kéo tay Lăng Ngọc không chịu buông,mười phần huynh đệ tình thâm,chỉ là Lăng Ngọc nhìn thấy trong mắt Xích Hải,hình như xuất hiện vẻ lo lắng,cũng không biết là đạo lý gì.
Hai người còn chưa mở miệng nói chuyện trong lòng,một man nhân toàn thân hắc y đã bước lên phía trước.Man tộc nhân này rất gầy yếu,cùng với kỵ sĩ hoàn toàn bất đồng,hơn nữa toàn thân được một loại hắc y kỳ quái quấn lấy,không nhìn ra bộ phận yêu hóa ở chỗ nào,chỗ ngực của hắn y có một tiêu chí hình đồ án hoa sen,cái này là ký hiệu đặc thù của Chân La Đạo.
Vừa rồi lúc Xích Hải cùng Lăng Ngọc ngoài miệng giao phong,cao thủ Chân La Đạo này đã xem xét mấy người chết trong quán trà,giờ phút này thấy Lăng Ngọc đã được thừa nhận,liền đi lên hành lễ,hỏi thằng “Tam hoàng tử điện hạ,vừa rồi người chính là ở trong quán trà?”
“Ân,vừa đi ngang qua”
Hắc y Man nhân vội hỏi “Vậy người có nhìn thấy thủ hạ của ta chết như thế nào không?”
Lăng Ngọc thở dài,vẻ mặt tiếc hận “Việc này thật phải trách ta,đi ngang qua thì đã muộn,vừa mới tới nơi đây,nhìn thấy tộc nhân ta cùng ba người Vân triều đang đánh nhau,lão bản quán trà này,chính là bị một thô hán Vân triều rất tráng kiện trông như trụ sắt giết chết.Khi ta xông tới thì ba người bộ dáng như tướng lãnh đã chạy thoát,ta chỉ giết một người cận vệ mà thôi”
“Thô hán?” Hắc y Man nhân hướng Xích Hải gật đầu nói “Có lẽ đúng là Thiết Nam”
Xích Hải ân cần hỏi “Vậy ba người kia đúng là tướng lãnh Đồng Châu của Vân triều,vũ kỹ rất cao,Tâm đệ ngươi không bị thương chứ”
Lăng Ngọc ngạo nghễ nói “Ta theo sư phụ học nghệ lâu như vậy,mặc dù không xuất sư nhưng chỉ mấy người Vân triều,ta không để vào mắt,chỉ là bọn chúng trốn quá nhanh,ta không biết nội tính cho nên không có truy đuổi”
Ngân hổ vệ Sát Cáp Nhĩ cuối cũng cũng nhớ ra nhiệm vụ của mình hỏi “Ba người kia trốn hướng nào?”
Lăng Ngọc nhằm phương hướng Đồng Châu thành,chỉ một phương vị hơi lệch một chút nói “Bọn họ hướng bên kia mà đi”
“Truân Binh Trấn?” Sát Cáp Nhĩ phi thân lên ngựa,hướng Xích Hải giơ quyền nói”Điện hạ,ta bây giờ đuổi theo.” Lời còn chưa dứt,đã dẫn hai trăm Thạch Xác kỵ binh theo hướng Lăng Ngọc chỉ truy kích.
Xích Hải nhìn bộ dáng phi nước đại mà đi của Sát Cáp Nhĩ,hừ hừ nói “Đầu đá não đất”
Lăng Ngọc lại cười “Đại ca,có hổ vệ như vậy,thật là có phúc khí”
XÍch Hải lại cầm tay Lăng Ngọc hỏi” Tam đệ sao không ở Vụ Ngưu Sơn tu luyện,làm thế nào lại chạy đến Bắc cương?”
“Sau khi tộc ta cùng Vân triều khai chiến,sư phụ có lòng muốn giúp tộc ta,nên chuẩn bị phái đệ tử đi làm chút chuyện.” Lăng Ngọc nói “Cho nên ta tự động xin đi làm”
“Nga” Xích Hải gật đầu,nhưng không nói nhiều.
Lăng Ngọc linh cơ vừa động,đột nhiên còn nói “Nhưng trước khi đi,yêu thánh cùng sư phụ giao cho ta một sự tình quan trọng hơn phải giải quyết,cho nên ta phải tiến vào nội địa Vân triều.”