“À. Ngài mang theo huy chương Ngân Đạo Thủ Chân La Đạo này, Chân La Đạo bọn thuộc hạ là tổ chức bí mật có gần vạn người trong Vân triều,rải rác khắp các Châu,Huyện.Chỉ cần Tam hoàng tử cầm theo huy chương,dựa theo phương pháp viết trong cuốn sách này là có thể chỉ huy thuộc hạ trong Chân La Đạo.”
“Cái này à?”
“Không sai, Tam hoàng tử điện hạ chỉ cần cầm vật này,sẽ ngang với Ngân Đạo Thủ Chân La Đạo” Hốt Nhi Hách lại quỳ xuống hành lễ nói “Hoàng tử lần này đi thiên hung vạn hiểm,đây là việc duy nhất thuộc hạ có thể giúp ngài”
Lăng Ngọc mỉm cười vui vẻ,trên đời này người ngu rất nhiều,nhưng chưa từng thấy ai ngu ngốc một cách đáng yêu như vậy. Chân La Đạo là tổ chức làm cho ngay cả Cẩm Y Vệ tinh nhuệ của Vân triều cũng cảm thấy nhức đầu,bọn họ đầu tiên đã có phương pháp bí mật,ở trong Vân triều hình thành nên mạng lưới gián điệp thật lớn bao gồm nhiều ngành nghề.
Mà Ngân Đạo Thủ lại có địa vị rất cao,phía trên chỉ có Kim Đạo Thủ và Tổng Đạo Thủ hai cấp. Nhưng ở bất cứ đâu trong Vân triều,Ngân Đạo Thủ đều là chỉ huy lớn nhất,nói cách khác,Lăng Ngọc hiện tại tùy tiện chạy tới nơi nào đó cũng đều có thể sử dụng tài nguyên của Chân La Đạo.
Đương nhiên điều kiện là thân phận Tam Hoàng Tử giả mạo của hắn không bị phát hiện.
Lăng Ngọc tay mắt lanh lẹ,trước tiên quan trọng nhất là giữ lấy đồ vật kia,sau đó làm dáng nói “Hốt Nhi Hách,ngươi lần này lập công lớn,chờ khi ta trở về bộ lạc, nhất định hướng tổ mẫu nhắc đến công lao của ngươi”
Hốt Nhi Hách mừng rỡ lại quỳ xuống hành lễ,sau đó hắn cùng Lăng Ngọc miễn cưỡng chia tay,lập tức lên Thạch Xác Mã hướng về Đồng Châu chạy đi.
Lăng Ngọc cũng không dám trì hoãn,lập tức lên ngựa,hướng nơi sắp lâm nguy là Quy Lâm Trấn xuất phát.
Sau khi Lăng Ngọc rời đi không lâu,trên đồng cỏ cách địa phương hắn vừa nghỉ chân khoảng nửa dặm,đột nhiên xuất hiện ba người Vân triều có bộ dạng khả nghi,những người này từ dưới những có hố được ngụy trang như đất thảo nguyên nhảy lên, có thể thấy được đã mai phục từ lâu.
Người dẫn đầu có một khăn quấn đầu màu xanh biếc,ánh mắt hoang mang nhìn bóng lưng thanh cao của Lăng Ngọc rời đi.
Gần xế chiều, sắc trời lại chuyển biến tốt hơn,mây đen mù mịt ngoài Đông Thắng tịnh không đến được trên bầu trời Quy Lâm Trấn. Cho nên ánh mặt trời như đầy sức sống bắt đầu từ từ chiếu xuống mặt đường.
Đoàn người Lăng Ngọc đã tới Quy Lâm Trấn,tuy bắc cương chiến loạn liên miên nhưng Quy Lâm Trân vẫn giữ được bộ dạng náo nhiệt như xưa.
Là mỏ bạc duy nhất ở bắc cương Vân triều,Quy Lâm có địa vị đặc thù,mặc dù chỉ là một huyện thuộc Đồng Châu phủ nhưng nơi này lúc nào cũng có cảnh tượng phồn hoa tịnh không kém gì Đồng Châu Phủ.
Lăng Ngọc lúc này đang ở phía ngoài tường thành Quy Lâm trấn,chuẩn bị theo thương đội cùng tai dân vào thành.
Cho dù tướng lãnh Vân triều đều nhất trí cho rằng mục tiêu tiếp theo của Man tộc nhất định là Đồng Châu hoặc Kế Châu,nhưng phòng ngự ở Quy Lâm Trấn vẫn nghiêm ngặt hơn vài phần. Phía trên tường thành bằng đá bao bọc khắp trấn có hơn trăm binh lính tuần tra thủ vệ,hai cửa thành trước sau mặc dù đều mở nhưng vẫn kiểm tra từng bá tánh một mới cho vào thành.
“ Những người đến Quy Lâm trấn này thật ra đều muốn làm sinh ý” Lăng Ngọc cũng không vội xếp hàng để vào thành,mà ngồi ở một quán rượu dưới một cây đại thụ ngoài thành,thản nhiên hưởng thụ gió mát “Bên ngoài chiến sự kịch liệt,bọn họ vẫn không bỏ qua cơ hội kiếm tiền nào”
Những lời nói của Lăng ngọc,đúng là nói với Phá Chiến,nhưng Phá Chiến căn bản không để ý tới hắn,tự mình nằm một bên chân hắn mơ màng ngủ.
Đang xếp hàng ở Bắc môn là một đội ngũ khoảng 50 người,nhưng bị Lăng Ngọc nói là người đến Quy Lâm Trấn kiếm tiền chính là những người mở những quán trà quán rượu phía ngoài,thậm chí có cả người bán trái cây,người kể chuyện...Quả thực so với chợ còn phồn nhiệt hơn.
Lăng Ngọc thiếu gia này,cũng bắt chước người ta,bỏ ra mười hai lượng bạc mà ngồi tại quán rượu dưới gốc cây đại thụ nhưng không uống rượu,chỉ ngồi đó ngắm phong cảnh lẫn đánh giá những người qua lại cửa thành.
Hoa Vũ Nguyệt lại không chịu nhàn rỗi,nàng vừa đến thế giới này không lâu,đối với điều gì cũng đều tò mò,chạy đến bên cạnh một quán kể chuyện,ngửa tai nghe người ta kể chuyện.
Tiên sinh kể chuyện kia có bộ dáng gầy gò,dưới hàm có khoảng bảy tám chùm râu lưa thưa,kỹ nghệ kể chuyện cũng không tồi,lại nói chuyện liên quan đến thời cục bây giờ cho nên hấp dẫn không ít người nghe.
Tiên sinh kể chuyện này,đang lúc nói đến chuyện Vân triều cùng Man tộc giao chiến,ngón tay hắn gõ bàn một tiếng,lại mở miệng phát ra âm thanh rất vang dội “Lại nói trong Đại Vân Triều,có năm đại danh tướng phân biệt là Công, Thủ, Du, Kỵ, Tập. Công có Thường Xuân,Thủ thuộc về Đàm Thuẫn,Du kích Bạch Thạch Kinh,Kỵ tướng Lý Ngọc Nhân,còn có Lam Thăng tinh thông kỹ thuật đánh lén,Vân triều chúng ta có năm đại danh tướng này có thể được đảm bảo không cần phải lo lắng.”
Cạnh đó có dân chạy nạn từ Tuyên Phủ trốn ra được, nghe thấy liền khó chịu,ác ngôn nói “Lão già ngươi chỉ biết nói bậy.Nếu ngũ đai danh tướng thật sự hữu dụng thì làm thế nào Man binh có thể đánh được vào Tuyên Phủ? Tại sao vẫn có chuyện đại bại Thiên Mộc Phủ? Ngươi nói năm đại danh tướng lúc đó ở đâu chứ?”