Tiên sinh kể chuyện giống như biết được sẽ có người nói như vậy,không hoảng không vội vuốt râu nói “Xem ra ngươi chỉ biết một mà không biết hai,ngũ đại danh tướng đương nhiên lợi hại,nhưng dù sao cũng chỉ là tướng mà thôi,ngày xảy ra trận chiến Thiên Mộc Bảo, vì hoàng đế bệ hạ tin lời tiểu nhân nói nhãm nên mới vọng động quân đội. Ngũ đại danh tướng từng cố gắng khuyên hoàng đế không nên xuất chiến những đều bị xem nhẹ,chỉ có thể tự đóng ở một phương,cũng không tham gia đại chiến Thiên Mộc Bảo. Cho nên trận chiến đó không thể nào trách năm người được.”
“Cho dù lúc đầu không trách được,nhưng hiện tại có làm được gì chăng?” Một người nghe chỉ trích “Chính mắt ta thấy Man binh thanh thế cực mạnh,còn có cả ngàn vạn yêu thú hỗ trợ,chỉ trong thời gian một ngày đã công phá Tuyên Phủ Thành. Ngũ đại danh tướng dù lợi hại,cũng không lợi hại được như hoàng đế thân chinh cùng 20 vạn quân,ngay cả hoàng đế cũng bị đánh bại,bọn họ có thể chống lại sao?”
Lời nói này,làm cho những người nghe khác đều gật đầu nghị luận,hiển nhiên trong trận chiến Thiên Mộc Bảo, hai mươi vạn đại quân Vân triều đều bị hủy sau một khắc, làm cho lòng người sợ hãi,không còn tin rằng triều đình có còn khả năng chống đỡ.
Người kể chuyện lại dùng ngón tay gõ lên mặt bàn, Lăng Ngọc nhìn ra, người kể chuyện kia dùng một chút chân khí của nhân tộc mới làm tiếng gõ bàn vang lên như vậy, có thể thấy người này không phải người kể chuyện bình thường.
Tiên sinh kể chuyện trách mắng “Các người đều là người tầm thường nhiễu sự. Trận thua của hai mươi vạn đại quan hoàng đế,thua ở chỉ huy không tốt,tiểu hoàng đế bên cạnh có nhược quan,lại thêm thái giám giựt dây,làm sao có khả năng là đối thủ của người Man tộc,cũng không phải địch nhân lợi hại mà là đại tướng vô năng. Nhưng Vân triều chúng ta đường đường có mười lộ quân mã,trận Thiên Mộc Bảo bị diệt bất quả chỉ năm lộ mà thôi. Năm lộ còn lại do ngũ đại danh tướng Thống soái,hôm nay quân đội của năm người đều tập kết tại bắc cương,tùy thời có thể cho Man tộc một kích trí mệnh,cho dù đã chiếm được Tuyên Phủ,chẳng qua chỉ nhất thời mà thôi.”
Những lời nói khẳng khải ngang tàng này,quả thật làm cho rất nhiều dân chạy nạn từ vẻ mặt tang thương đều nổi lên dũng khí.
Bất quá còn có người không tin,lại hỏi “Man tộc khởi binh, được biết là có 20 vạn quân thêm vào năm vạn yêu thú,chuẩn bị trong vòng mười ngày công hạ bắc cương tam vệ, hiện tại lại tụ tập bên ngoài Đồng Châu.Binh sĩ Đồng Châu dưới tay tổng binh Đàm Thuẫn bất quả chỉ khoảng 6 vạn binh sĩ. Lại nói man tộc một người có thể chống ba người chúng ta,như thế Đồng Châu chẳng phải cũng tràn đầy nguy hiểm?”
Nhắc đến danh tự Đàm Thuẫn,Lăng ngọc không khỏi vểnh cả hai tai lắng nghe.
Tiên sinh kể chuyện lên tinh thần,nói một cách phấn kích “Đồng Châu có Ngự tướng Đàm Thuẫn chống giữ không cần phải lo lắng, đừng nói là hai mươi vạn Man binh,cho dù năm mươi vạn Man nhân cùng tới, Đồng Châu cũng tuyệt không có việc gì”
“Tại sao?” Mọi người đều hỏi
Tiên sinh kể chuyện đắc ý nói “Ngự Tướng Đàm Thuẫn, chính là một trong ngũ đại danh tướng,hơn nữa lại chuyên về phòng ngự. Nhớ lúc trước, hắn chưa phải là tổng binh Đồng Châu,Dã Tiên dẫn mười vạn Man quân công thành, Đàm Thuẫn chỉ có ba ngàn binh sĩ,liên tục huyến chiến bảo vệ tường thành,cuối cùng chống được đến lúc thêm một danh tướng khác đến,cùng tấn công ngược lại. Trận chiến đó,đúng là đại thắng lớn nhất trong lịch sử Vân triều,thương vong hai ngàn người,diệt mấy vạn Man binh,thương cho Dã Tiên,mất nhiều năm như vậy mới có thể khôi phục. Hôm nay lại đụng vào Đồng Châu,chẳng phải sẽ có kết quả giống như trước sao?”
Người nghe phía dưới kêu “tốt” ầm ĩ, ngay cả Lăng Ngọc nghe được cũng nhướng mày, hắn không nghĩ tới,hôm nay cứu được Đàm Thuẫn, không ngờ lại là đại nhân vật như vậy.
Nắm giữ một trong mười lộ binh mã trong thiên hạ,một trong ngũ đại danh tướng Vân triều,lại là tổng binh Đồng Châu. Kỳ thật Lăng Ngọc đối với quan trường Vân Triều cũng không hiểu rõ. Chức tổng binh này vốn là quan chức cao nhất của võ tướng trong Vân triều,đúng là chức vụ siêu phẩm, chỉ có những nhân vật cấp Thống Soái mới có thể so sánh.
Hoa Vũ Nguyệt nghe một hồi,cười tươi như hoa trở lại,đứng bên cạnh Lăng Ngọc vỗ tay nói “Công tử thật lợi hại!”
“Ân?” Lăng Ngọc nhìn nàng cười.
“Ngay cả Ngự Tướng Đàm Thuẫn trong ngũ đại danh tướng công tử còn cứu được” Hoa Vũ Nguyệt đắc ý nói “Vậy công tử không phải so với ngũ đại danh tướng còn lợi hại hơn sao?”
“Nha đầu ngốc” Lăng Ngọc liếc nàng một cái.
Hoa Vũ Nguyệt bị Lăng Ngọc dùng nhãn tình mị sắc liếc cho thì như chạm phải điện. Lại nói Lăng Ngọc sau khi dùng yêu thuật trên thân người,đã cải tạo diện mạo ban đầu,không chỉ ngày càng tuấn tú hơn nữa nhãn tình còn xuất hiện màu lam nhàn nhạt,cực kì mị hoặc.
Bất quá so với năng lực mị hoặc trước đây của Lăng Ngọc thì còn thua xa. Trước kia Lăng Ngọc chỉ cần nhìn nữ nhân,cho dù là tam trinh cửu liệt cũng không thể chống cự nổi,hiện tại sợ ra phải dùng Mị Hoặc Thuật nhị phẩm mới làm được.
Tiên sinh kể chuyện lại bắt đầu nói về Đàm Thuẫn, lại làm cho Hoa Vũ Nguyệt cùng khách nghe bị lôi cuốn. Còn ánh mắt Lăng Ngọc lại dừng ở cửa thành Quy Lâm Trấn.
Quy Lâm trấn mặc dù là địa phương trù phú nhất nhì ở bắc cương,nhưng cũng có nhiều gia đình đã sớm chạy loạn đi,nên hôm nay chỉ còn nan dân bần cùng,cho nên phần lớn đều mặc vải bố màu xám,nếu có một kiện trường bào ngoài màu lam nổi bật lên,thật là rất bắt mắt.
Nhưng đúng lúc này từ xa xa có hai người cưỡi ngựa tới,gia nhập vào trong đám đông vào thành. Trong nhất thời mọi ánh mắt đều bị hai người này hấp dẫn.
Người đi đầu cưỡi là một con ngựa đỏ,là một nữ tữ kiều diễm chói mắt. Nữ tử này một thân áo đỏ,quần lụa hồng sắc,chân mang đôi hài thêu hoa cũng màu đỏ,trên tóc lại cột một dải lụa đỏ buông xuống tới vai,ngang lưng mang lại mang một thanh trường kiếm.
Nữ nhân này nhìn không quá 17-18 tuổi,nhưng khuôn mặt xinh đẹp tựa tiên tử,da thịt trắng nõn như trong suốt,môi đỏ tự nhiên,ánh mặt trời chiếu lên trên mặt lại càng làm nàng giống như mĩ nhân từ ngọc mà ra.
Càng làm cho Lăng Ngọc động tâm chính là nữ tử này tuổi tuy không lớn,nhưng vóc người lại phát triển đầy đủ,mặc dù nhìn qua trường bào dài,vẫn có thể thấy bộ ngực đầy đặn nhấp nhô liên tục theo bước ngựa chạy.
Dung mạo của thiếu nữ cộng với vóc người ngạo nhân,hoàn toàn có thể trở thành vũ khí giết người.
Trên đời này,còn có thể có cái gì hấp dẫn người hơn sắc đẹp.
Người khác cũng có vài người có lá gan làm càn như Lăng Ngọc,hai mắt nhìn thẳng hồng y nữ tử, lại bị tiểu ny tử này dùng nhãn tình băng lãnh cùng anh khí bức thu hồi ánh mắt. Còn ó người phái sau hồng y nữ tử, là một mặc đồ đen cưỡi ngựa đen,như một bóng đen đi theo hồng y tiểu nữ tử,mỗi lần có ai nhìn qua thì lại có một cổ sát khí mơ hồ tản phát ra.