Hai người như vậy,cho dù không muốn làm người khác chú ý cũng khó,cho nên khi hai người đến trước cổng thành thì có mấy quân sĩ bỏ qua lão bá tánh mà đi đến gần.
Mấy quân sĩ này đúng là không có mắt,tên dẫn đầu là một người râu rậm rạp đi ra,trên mặt lại có ánh mắt dâm tà,nhìn chằm chằm hồng y nữ tử cười nói “Tiểu nương tử,cũng muốn vào thành phải không?”
“Cửa thành đã mở,chẳng lẽ không thể vào?”Thanh âm của hồng y nữ tử cũng rất dễ nghe,bất quá lại rất băng lãnh.
“Vào thành thì có thể,bất quá cấp trên có lệnh,đều phải lục soát” Quân sĩ nắm trường thương,vỗ vỗ con ngựa đỏ nói “Mau xuống ngựa,ta muốn lục soát”
Hồng y nữ tử trừng mắt tức giận,nhưng nam nhân mặc hắc y phía sau lại xuống ngựa trước.
“Trịnh Diệc thúc?”
“Muốn lục soát thì lục soát,đừng trì hoãn” Trịch Diệc vẻ mặt không chút thay đổi.
Hồng y nữ tử là vãn bối của Trịch Diệc,cũng không còn cách nào,để cho mấy người quân sĩ kia lục soát bao quần áo của mình.
Nhưng mấy tên gia hỏa không có mắt này,cư nhiên đem bao quần áo mở ra,tùy ý sờ mó mấy đồ vật của nữ nhân bên trong,thỉnh thoảng còn cầm lên mấy đồ vật riêng tư.
Sắc mặt hồng y nữ tử như phủ một lớp sương lạnh,tức giận quát “Lục soát đủ rồi,chỉ có quần áo thôi cần phải nhìn kỷ thế không?”
Quân sĩ ngẩng đầu,sắc thái dâm tà trong mắt càng thịnh “Tiểu nương tử,đồ vật trên người ngươi còn chưa lục soát đó”
Lời còn chưa dứt đã đưa tay hướng tới ngực hồng y nử tử.
Lăng Ngọc nhỏm người dậy, chuẩn bị ra tay,đột nhiên thấy khóe miệng hồng y nữ tử lộ ra một tia cười lạnh.
Thanh kiếm nằm phía sau lưng hồng y nử tử đột nhiên xuất ra,kiếm quang màu đỏ nhoáng lên,giống như lá múa theo gió,ba người binh sĩ chỉ còn nữa thân người,còn một nữa đã bay ra xa.
Hồng y nữ tử một kích đắc thủ cũng không dừng lại,cùng Trịnh Diệc hai người như cánh diều bay cao lên,hồng y nữ tử tại không trung kêu lên một tiếng,hai con ngựa như thông linh hiểu được, hí lên một tiếng dài vọt vào bên trong Quy Lâm trấn.
Không đợi quan sĩ thủ thành phản ứng chạy lại,hai người đã lên ngựa chạy không thấy tung tích.
Lăng Ngọc trông thấy rõ ràng,trong lòng không khỏi ngưỡng mộ. Vừa nhìn hồng y nử tử thì chỉ thấy kiều diễm mà thôi, không nghĩ rằng còn có vũ kỹ cao như vậy, một kiếm có thể đem ba quân nhân chém làm hai đoạn,sợ rằng chỉ có phi kiếm ngoài tứ phẩm mới có thể làm được.
Nhưng nử tử đó,thoạt nhìn lại không quá 17 tuổi.
Lăng ngọc trong lòng thầm nghĩ, kỳ nhân dị sĩ trong Vân triều quả nhiên rất nhiều,như tiểu ny tử xinh đẹp như vậy cũng là vũ kỹ cao thủ.Người Man tộc muốn công chiếm Vân triều,thật sự là người ngu nói mộng.
Trong khoảng thời gian ngắn,cổng thành đại loạn,trăm quân sĩ trên lầu chạy xuống tới cũng không thủ cửa thành nữa mà chạy theo hướng hai người kia đuổi theo. Mà nan dân lại giựt mình liên tục kinh hô,có người vừa thấy thi thể đầy máu tanh,ngay cả Quy Lâm trấn cũng không dám vào,quay về hướng khác bỏ chạy.
“Thiếu gia!Thiếu gia!” Hoa Vũ Nguyệt thấy Lăng Ngọc ngẩn người,vội vàng lay hắn tỉnh.
Lăng Ngọc thấy thân thủ của hồng y nữ tử,suýt chút nữa đã quên mất mình đang ở chỗ nào.Được hoa vũ nguyệt cả kinh lay tỉnh mới hồi thần,hắn nhìn trái phải một hồi, cửa thành phồn nhiệt vừa rồi giờ chạy hết không còn một bóng người, Hoa Vũ Nguyệt nhìn mấy cổ thi thể không đầu kia,vẻ mặt lộ vẻ khó chịu.
Lăng Ngọc cười nói “Đi thôi,chúng ta cũng vào thành.”
Vừa nói vừa thản nhiên dẫn ngựa,thong thả tiến vào Quy Lâm trấn.
Quy Lâm trấn là một trong hai huyện thuộc Đồng Châu,quay lưng về Lão Ngân Sơn. Nơi này lúc đầu không phải huyện thành,chỉ có mấy người man hoang lập trại trong Lão Ngân Sơn,rồi lại hơn mười năm trước đào được mỏ bạc trên Lão Ngân Sơn,vì thế cũng như đào được người bạc,đông đảo thương nhân tập trung đến,dần dần hình thành nên thị trấn buôn bán,qua nhiều năm,triều đình cũng biết tới nơi này,nên đặt là Huyện thuộc quản lý của Đồng Châu.
Huyện thành này cũng mới lập được vài năm. Mặc dù ở bắc cương xa xôi nhưng bên trong thành cũng có năm đường lớn,hơn mười tửu lâu,được biết đến như đặc sản Vân triều,không thể tìm thấy được ở nơi khác.
Nếu nói đến ăn uống,không có tửu lâu nào có thể so sánh với Ngân Nhã Lâu.
Chiến loạn lớn như vậy,khiến cho rất nhiều dân chạy loạn ngay cả rể cây cũng phải ăn,nhưng bên trong Ngân Nhã Lâu vẫn còn múa hát thanh bình,chỉ cần ngươi gọi ra tên món ăn chắc chắn bọn họ sẽ có, hơn nữa còn làm cực kỳ ngon.
Ngay cả Lăng Ngọc giả dạng sau khi hưởng thụ cũng phải vừa lòng.
Hắn quả thật không thể nào không hài lòng.
Tại gian phòng ở lầu hai,một bàn của hắn là dùng hai bàn dành cho tám người hợp lại thành một bàn cực lớn,lại được đầu bếp tốt nhất Ngân Nhã Lâu làm mười tám dạng thức ăn.
Bất quá cũng chỉ là khai vị mà thôi.
Lăng Ngọc gọi món canh ô cốt kê(gà xương đen) nấu gừng, cho Hoa Vũ Nguyệt và hắn mỗi người một chén,số bạc bỏ ra,quả thật cũng đủ cho nan dân sống cả năm.
Lư ngư(1) còn sống dùng ngựa khỏe mang liên tục mấy ngày từ nội địa Vân triều tới liền cho vào nồi, tay gấu hầm thuốc...đều bị Lăng Ngọc từ chối,nói là chỉ giống móng bò. Các loài chim bay thú chạy trân kỳ mỹ vị của bắc cương đều được Lăng Ngọc gọi vài món.
Uống rượu ngon nhất,ăn thức ăn tốt nhất,loại xa xỉ này làm cho Lăng Ngọc có cảm giác như trở lại Ngọc Ương Sơn.
Thực khách trong quán nhìn thấy Lăng Ngọc gọi một bàn đầy thức ăn,cũng đều ghé mắt lại nhìn. Dù sao thời buổi này,người khác có cơm ăn cũng đã muốn cảm tạ trời xanh,nhưng Lăng Ngọc lại phô bày bộ dạng lãng phí này. Rất nhiều khách nhân đang ăn cơm không tự chủ được phải mắng một câu hoang phí.
Chân chánh hoang phí vẫn còn ở phía sau, khi mấy tiểu nhị mang tám nồi trứng cá nướng hồng xếp hàng mà vào,cư nhiên không đặt ở trên mặt bàn mà lại theo chỉ thị của Lăng Ngọc đặt ở trước mặt Phá Chiến cự khuyển.
Một con chó mà cũng ăn đồ tốt như vậy,người khác nhìn thấy trợn mắt há hốc mồm nhưng Lăng Ngọc lại cảm thấy rất bình thường.
Lăng Ngọc tự nhận chính mình là công tử ăn chơi,cần gì phải che dấu,hắn chỉ cần thản nhiên há miệng, Hoa Vũ Nguyệt lại nhanh chóng đem thức ăn đưa vào tận miệng. Chỉ cần gật đầu,chén rượu ngọc lại tới bên môi. Thiếu gia Vân triều,cuộc sống lúc nào cũng thật sự quá phung phí,Lăng Ngọc muốn làm Lăng Đại thiếu gia đương nhiên phải nhập gia tùy tục.
Ăn được một nửa,đúng lúc Lăng Ngọc vừa muốn nói vài câu thỏa mãn thì một quý công tử một thân hoa phục,tay cầm thiết phiến dẫn theo hai người nghênh ngang đi vào tửu lâu.
Chú thích:
(1)Cá lư:đặc sản trung quốc