Chưởng quỹ tiểu lâu vừa thấy liền cúi đầu khom lưng cười nói “Tô Công tử đã tới”
“Đuổi hết đi” Quý công tử lạnh lùng khoát tay.
Chưỡng quỹ tửu lâu so với chó Bắc Kinh còn nghe lời hơn,lập tức thực hiện bảo tiểu nhị đuổi người. Thật ra đâu cần hắn đuổi đi,khách trong lầu vừa thấy hắn đã nói nhỏ “Tô Tái Sơn tới rồi”
Tự nhiên giống như chuột thấy mèo,cả ăn cũng không ăn,cúi đầu chạy ra khỏi tửu lâu.
Lăng Ngọc thấy chuyện kỳ lạ,từ lan can lầu hai nhìn xuống,nghĩ thầm chính mình giả dạng bộ dáng ăn chơi quá nhập vai,còn không nghĩ rằng có người so với mình còn hung hãn hơn.
Nhưng rất nhanh,trên môi Lăng Ngọc lại nở một nụ cười,bởi vì nhìn thấy phía sau người Tô Tái Sơn có hai người. Chính là hồng y nữ tử cùng nam nhân trung nhiên gọi là Trịnh Diệc mà hắn đã thấy qua ở cổng thành.
“Khách quan” Chưởng quỷ biết Lăng Ngọc cũng là người có thân phận,tự mình đi lên “Lão bản nhà ta muốn dọn dẹp, cho nên.....”
Lăng Ngọc cũng không quay đầu lại,rút ra ngân phiếu, chưởng quỷ liếc mắt nhìn, đúng là đại phiếu 220 lượng,nhất thời đổ mồ hôi.
Bắc cương không giống đại thành nội địa,mọi người hàng năm thu vào nhiều lắm chỉ một lượng bạc mà thôi. Như Lăng Ngọc ăn uống xa hoa cũng là hiếm thấy,nhưng khách nhân có thể xuất ra 220 lượng bạc ăn uống thì hiếm đến nỗi từ khi mở quán tới giờ chưa từng gặp.
Chưởng quỹ vội vàng cấm tấm ngân phiếu nọ,nhanh chóng chạy xuống lầu một,đặc biệt đưa cho Tô Tái Sơn xem.
Tô Tái Sơn giơ ngân phiếu lên xong lại hạ xuống,liếc nhìn Lăng Ngọc một cái rồi gật đầu, chưỡng quỹ kia vẻ mặt mừng rỡ lui xuống, cũng không đuổi Lăng Ngọc đi nữa.
Lăng Ngọc đặt tay trên lan can,đôi mắt nhìn chằm chằm hồng y nữ tử.
Hồng y nữ tử đương nhiên phát hiện ra. Nhìn trên bàn Lăng Ngọc,lộ ra vẻ mặt khinh bỉ, quát lên “Đồ hoang phí!”
Tô Tái Sơn cười âm hiểm “Thời buổi chiến loạn này,người ta có thể hoang phí thì cũng phải là con nhà gia thế,Hồng Tiên Nhi tiểu tỷ cần gì phải tức giận”
Hồng Tiên Nhi hừ lạnh, nhưng Tô Tái Sơn đã ngồi xuống đối diện. Trịnh Diệc cũng đứng phìa sau Hồng Tiên Nhi,cứ như bảo tiêu của tiểu nha đầu này.
“Thiếu gia coi trọng Hồng Tiên Nhi kia?” Hoa Vũ Nguyệt cười hì hì,bắt đầu thể hiện sự mẫn cảm của nữ nhân.
Lăng Ngọc nào chịu thừa nhận “Chỉ là cảm thấy thú vị”
“Thú vị?” Hoa Vũ Nguyệt le lưỡi “Mặc dù đúng là mỹ nữ,nhưng bộ dáng giết người vừa rồi của nàng ta không có điểm nào thú vị .”
“Mỹ nữ không nhất định thú vị,nhưng mỹ nữ giết người lại thú vị” Lăng Ngọc nhướng mày.
Trong lúc đó,Tô Tái Sơn và Hồng Tiên Nhi dưới lầu đã bắt đầu đối mặt.
“Hôm nay ở cổng thành Hồng Tiên Nhi tiểu tỷ quả thật quá nóng giận a” Tô Tái Sơn nửa cười nữa không “Trong lúc này mà ngay cả binh sĩ cũng dám giết,đúng là không sợ người khác nói nàng là gian tế Chân La Đạo?”
“Ba người kia tay chân không sạch,giết thì cũng đã giết,cần gì phải bàn luận?” Hồng Tiên Nhi kiệt ngạo nói.
“Thật không hổ là phi kiếm Hồng Tiên Nhi của thất thập nhị liên hoàn trại.” Tô Tái Sơn vỗ tay khen “May mắn ta kịp thời giúp nàng bãi bình đám binh sĩ,nếu không chuyện này được báo đến Đồng Châu thì Đàm Thuẫn mà trách tội xuống, chúng ta quả không thể gánh nổi.”
“Tiểu thư gây ra chuyện. Tô công tử lại đứng ra giúp giải quyết” Trịnh Diệc đột nhiên mở miệng “Ta thay mặt đương gia cảm ơn người”
“Đệ cửu kiếm Trịnh Diệc?” Tô Tái Sơn liếc Trịnh Diệc một cái thật dài nói “Ta biết chỉ là một Quy Lâm Trấn nho nhỏ,làm sao ngăn được hai người,bất quá thập thất liên hoàn trại chắc không muốn khai chiến cùng triều đình.”
“Tô công từ,ngươi không phải muốn cùng chúng ta đấu võ mồm chứ” Hồng Tiên Nhi lãnh đạm nói “Nói chính sự quan trọng hơn.”
“Hồng Tiên Nhi quả nhiên thống khoái.” Tô Tái Sơn cười âm hiểm nói “Lần này mới các vị tới,chính là nói chuyện chiến sự.”
“Đánh giặc cùng chúng ta có quan hệ gì?” Hồng Tiên Nhi tính tình nóng nảy,ngay cả Trịnh Diệc cũng không thể giữ nàng được.
“Bắc cương binh hoang mã loạn, Man tộc hai mươi vạn đại quân,tụ tập bên ngoài Đồng Châu,chúng ta Quy Lâm Trấn cũng có đầy nguy cơ a.dưới tình huống này làm sinh ý quả thực không tốt lắm.”
“Điều đó có nghĩa là gì?” Hồng Tiên Nhi nhíu mày nói.
“Mọi người đều là người là sinh ý,nói theo lời thương nhân chính là,sinh ý tốt thì làm,sinh ý không tốt thì không làm “ Tô Tái Sơn dùng quạt sắt gõ gõ lòng bàn tay “Chính là ý tứ này”
“Tô Tái Sơn!” Hồng Tiên Nhi đột nhiên đứng lên “Thất thập nhị liên hoàn trại chúng ta vì sinh ý này đã bỏ vốn lớn,nhưng nói không làm là không làm?”
Một màn này,Lăng Ngọc nhìn thấy không khỏi thở dài.
Tô Tái Sơn này, rõ ràng là muốn bán giá cao,nhưng Hồng Tiên Nhi tính cách quá nóng nảy,không thể nhìn thấy cái bẫy này lại chui đầu vào. Tô Tái Sơn đã đưa được Hồng Tiên Nhi vào bẫy,đương nhiên sẽ đưa ra yêu cầu ngoan độc.
Quả nhiên, Tô Tái Sơn thấy Hồng Tiên Nhi lo lắng,nhất thời khóe miệng lộ tiếu ý,cũng không để ý đến Hồng Tiên Nhi,tự rót cho mình một chén rượu mà uống.
Trịnh Diệc cũng thở dài, ép Hồng Tiên Nhi ngồi xuống ghế “Tô công tử có chuyện gì cứ nói thẳng”
To Tái Sao ngược lại không vội, cười “Đệ cửu kiếm Trịnh Diệc, cao thủ đệ nhất của thất thập nhị liên hoàn trại,phụ thân ta thường xuyên nhắc đến ngươi,nói là trong những năm tháng còn lại nhất định phải lãnh giáo ngươi một phen.”
“Lệnh tôn Tô Khởi,cũng là kiếm thủ cửu phẩm đương thời,thủ đoạn dùng kiếm thiên biến vạn hóa,Trịnh Diệc ta không thể so sánh được.” Trịnh Diệc lạnh nhạt đáp trả “Vị trí đệ cửu kiếm,bất quá chỉ là người khác nhận xét sai lầm.”
“Sai lầm?” Tô Tái Sơn hừ lạnh “Ngay cả phụ thân ta cũng tán dương ngươi,chắc cũng là sai lầm sao.”
Lăng Ngọc trên lầu hai rốt cục cũng hiểu,tại sao thấy danh xưng Đệ Cửu Kiếm này quen tai.Cao thủ Vân triều đông đảo,trong đó lấy cửu phẩm cao thủ là cao nhất, trước khi lão hoàng đế tiền truyền lâm chung đã hạ chiếu cấp chín danh hiệu của chín kiếm cho chín người. Nhờ có những người này nên giang sơn Vân triều mới có thể ổn định.
Chỉ là chín người cửu phẩm cao thủ này tịnh không phải ai cũng dùng kiếm,cũng không phải ai cũng trung tâm phục vụ triều đình,trong lúc các thế lực thay đổi bắt đầu tung hoành,làm cho mọi chuyện càng phức tạp hợp.
Làm Lăng Ngọc cả kinh chính là một trong cửu kiếm Trịnh Diệc lại làm bảo tiêu cho hồng y tiểu cô nương. Phải biết rằng được là một trong cửu kiếm phải là nhân vật cấp bậc đại tông sư,tùy tiện ở đâu cũng có thể là bá chủ một phương,tùy tiện vào vương phủ nào đó cũng đều được cung phụng. Trinh Diệc cư nhiên ở sơn trại làm bảo tiêu cho một tiểu cô nương,quả thật làm người khác khó hiểu.
Trịnh Diệc tựa hồ nghe được sự trào phúng trong lời nói của Tô Tái Sơn,lạnh nhạt nói “Tô công tử tương lai kế thừa y bát của Đệ thất kiếm Tô Khởi,tất nhiên cũng sẽ danh chấn Vân triều.”