“Phụ thân ta mặc dù đúng là Đệ Thất Kiếm,nhưng ta từ nhỏ thân thể yếu nhược,không luyện được vũ kỹ, kém xa mấy người ca ca của ta”
“Có bản lãnh thì Thất thập nhị liên hoàn trại các người cũng đi Lão Ngân Sơn đào bạc xem sao” Tô Tái Sơn cười lạnh nói tiếp.
Hồng Tiên Nhi tắt tiếng,tức giận nắm chặt tiểu quyền đầu.
Tô Tái Sơn giống như không thấy được,vẫn thản nhiên rót rượu “Năm trước là năm trước,hiện tại Quy Lâm Trấn làm sao so sánh với trước đây được?Bên ngoài có Man tộc đại quân,mà ở hầm mỏ trong Lão Ngân Sơn lại xuất hiện yêu thú,lòng người dao động, công nhân đào mỏ lại không chịu khai khoáng,sản lượng so với trước chỉ còn ba phần. Dưới tình hình này,nếu không tăng giá, ta sợ chủ tử Phúc Long Hội bọn ta thật sự sẽ ăn thịt ta a.”
“Giá bao nhiêu?” Hồng Tiên Nhi không tranh biện, trực tiếp hỏi.
“Mười bạc hoán đổi lại chín bạc” Tô Tái Sơn nói.
Hồng Tiên Nhi cùng Trịnh Diệc cũng kinh hãi thất sắc,một câu nói này,đem tiền lời cả năm giảm xuống một nữa,thay đổi kiểu đó sợ rằng không ai chịu được.
Hồng Tiên Nhi cả giận nói “Tô công tử tính toán thật hay,ngươi định nuốt phần của chính ta luôn sao?Hay là Phúc Long hội chuẩn bị sau này tự mình vận chuyển bạc?”
Tô Tái Sơn giơ ngón tay lên,thản nhiên nói “Đó là ý tứ của chủ tử.”
Lời này của hắn nói ra cực chậm,giống như nói ra từng chữ nhưng lại làm cho Hồng Tiên Nhi cũng Trịnh Diệc cũng đều im lặng không nói được gì.
Lăng Ngọc ở trên lầu nghe rất rõ. Tô Tái Sơn cũng không có chút cố kỵ trong phòng còn có người, nói rất lớn tiếng. Lăng Ngọc dựa vào lời mấy người này nói với nhau ngay từ đầu đã hiểu bọn họ đang nói cái gì.
Bọn họ đang nói chính là chuyện trộm khai thác mỏ bạc. Trước kia người Man tộc cũng đã nhắc tới,phía sau Quy Lâm trấn là Lão Ngân Sơn, là mỏ bạc lớn nhất bắc cương, nhưng trong Vân triều đối với mỏ bạc quản lý rất nghiêm mật,cho nên tất cả bạc đều thuộc về triều đình,mỏ bạc cũng do triều đình khai thác.
Bất quá vì sự hấp dẫn của bạch ngân như hoa tuyết, cho nên tới bây giờ vẫn ngăn không được cơn lũ trộm khai thác. Thường thường nơi phát hiện ra mỏ bạc thì cũng xuất hiện đông đảo người khai thác,sau đó quan phủ xen vào,người trộm khai thác cũng từ từ biến hóa có tổ chức,lại phân ra thành khai thác bạc,luyện bạc,rửa bạc,vận chuyện bạc và nhiều tập đoàn lợi nhuận khác nữa,cuối cùng hình thành một hệ thống làm tư ngân(1) đầy đủ.
Nghe ngữ khí bọn Hồng Tiên Nhi thì hệ thống tư ngân của Quy Lâm Trấn đã tương đối hoàn thiện, mà Tô Tái Sơn và Hồng Tiên Nhi chính là đại biểu cho hai tập đoàn lợi nhuận tại chỗ này đàm phán.
Tố Tái Sơn luôn nhắc đến chính là Phúc Long hội, tại Quy Lâm Trấn đối phó quan viên,tuyển dụng nhân công, cũng sắp lũng đoạn cả mỏ tư ngân này. Mà Thất thập nhị liên hoàn trại của Hồng Tiên Nhi là phụ trách vận chuyển bạc cũng đem bạc rửa sạch lai lịch.
Bọn họ nói mười đổi tám chính là dùng 10 lượng tư ngân đổi tám lượng quan ngân(2),nhìn phía ngoài thì sơn trại có hai phần lợi nhuận,kỳ thật muốn vận chuyển đường dài,đầu tiên phải sắp xếp,sau đó giả quan ngân sử dụng ra ngoài,sau một đoạn đường này thì lợi nhuận chân chánh chỉ còn một thành không hơn,còn phải chia ra 72 sơn trại.
Lăng Ngọc ở một bên uống rượu,như xem kịch vui phía dưới. Nếu như án theo chức trách hai bên mà đánh giá,thất thập nhị liên hoàn trại những năm qua chỉ hưởng hai thành đã là quá ít,nếu bây giờ lại bị nuốt mất một phần, sau khi tiêu thụ sợ rằng còn phải bù lỗ vào.
Lăng Ngọc còn biết như thế, Hồng Tiên Nhi làm sao không biết. Mặc dù tuổi nàng không lớn,nhưng có thể khi còn bé đã theo mẫu thân chạy đông chạy tây,đối với sự tình Vu Sơn trại đã sớm nắm trong tay. Nhưng hôm nay gặp phải nguy cơ lớn như vậy,nhất thời cũng không thể đưa ra chủ ý.
Tô Tái Sơn hờ hững nhìn Hồng Tiên Nhi,chuyện hôm nay hắn đã chắc chắn thành công,mặc kệ đối phương nghĩ bao lâu,cuối cùng chỉ có thể đáp ứng mà thôi.
Tố Tái Sơn lạnh lùng nói “Hồng Tiên Nhi tiểu thư,lệnh đường (3) Hồng trại chủ vì làm sinh ý với Phúc Long hội đã cố ý kết minh 72 sơn trại, thanh thế đúng là rất lớn,nhưng nhiều huynh đệ thì nhiều người ăn cơm. Nếu như sinh ý tư ngân làm được thì huynh đệ tự nhiên không nói gì,còn nếu sinh ý này có chuyện gì,đến lúc đó lòng người dao động,cho dù là các trại chủ kết minh nhưng cũng không thể quy về một chủ. Một khi sinh chuyện bị cắn trả lại,chỉ sợ Hồng Vân Sơn cách người cũng không ngăn được.
Trịnh Diệc cũng mang vẻ lo lắng,một năm trước Phúc Long hồi đã lấy hai thành lợi nhuận thuyết phục Hồng trại chủ tham dự chuyện tư ngân,cũng cổ động bọn họ liên hợp 72 sơn trại. Khi đó Trịnh Diệc đã cảm giác được có nguy hiểm,hôm nay xem ra Phục Long hội đã chuẩn bị kế hoạch từ trước,đầu tiên cùng Hồng Vân Sơn bỏ vốn,sau đó dùng chiêu nhuyễn đao mà từng chút, từng chút một ăn tươi nuốt sống lợi nhuận của họ một cách từ từ.
Hồng Tiên Nhi cho dù muốn phát tiết,nhưng cũng biết trong lời Tô Tái Sơn thì mỗi câu đều đánh vào chỗ yếu của Thất Thập Nhị liên hoàn trại. Mặc dù thất thập nhị liên hoàn trại lấy Hồng Vân Sơn làm đầu nhưng bên trong ẩn tàng không ít những tên như lang hổ. Một khi biết chuyện tư ngân không thành,những sơn tặc này còn không cùng nhau tạo phản sao.
“Nói như vậy, Phúc Long hội đúng là một nuốt Hồng Vân Sơn bọn ta?” Hồng Tiên Nhi sắc mặc âm lãnh nói.
Tô Tái Sơn cũng không che dấu,gật đầu nói “Chính là như thế.”
Chú thích:
(1): bạc tư nhân
(2): bạc của quan phủ
(3): mẫu thân ngươi