Là một trong chín đại tông sư Kiếm Hào Trịnh Diệc , đừng nói đến một Luyện Yêu Sư vừa xuất đạo , cho dù là những nhân vật hàng đầu cũng không dể chiếm được tiện nghi đối với hắn .
Tô Tái Sơn biết rõ tính cánh xốc nổi của Hồng Tiên Nhi ,nàng không bao giờ muốn Hồng Vân sơn mất đi một nửa lượng tư ngân thu vào cho nên Hồng Tiên Nhi chắc chắn sẽ ra tay .
Tô Tái Sơm chắc mẩm Lăng Ngọc phải chết chắc . Đương nhiên Lăng Ngọc chết trong tay Hồng Vân sơn , hắn và Phúc Long hội hoàn toàn vô can không có một tí quan hệ nào.
“ Quả nhiên là một kế hay .”
Lăng Ngọc cười khanh khách đi xuống lầu một . Phá Chiến mặc dù không nở bỏ mấy món mỹ vị , nhưng lo lắng cho tính mạng chủ nhân cũng buồn bực đi theo .
Hồng Tiên Nhi ánh mắt phức tạp , nghĩ đến hai thành lợi nhuận , cái này đối với Hồng Vân sơn chính là tính mạng của mấy ngàn huynh đệ . Nàng mắt nhìn chằm chằm vào Lăng Ngọc , tay đặt lên chuôi kiếm .
Trịnh Diệc trong lòng thở dài , cũng đưa tay hướng tới chuôi kiếm , nếu thật sự phải giết Luyện Yêu Sư này , thì chính mình phải ra tay , không thể để cho Hồng Tiên Nhi có một sơ xuất nhỏ nào .
“ Xem ra ... Nàng thật nhẫn tâm ,đành lòng giết ta sao ?
Lăng Ngọc Không chút khẩn trương , ánh mắt mang thêm vài phần tà khí nhìn Hồng Tiên Nhi
“ Ngươi!” Hồng Tiên Nhi nắm chặt chuôi kiếm , y phục lất phất tung bay .
“ Thêm nửa thành nửa !” Tô Tái Sơn rống giận , mặt trắng bệch run rẩy , thậm chí trên khuôn mặt trắng như xác chết cũng có chút chiến ý ,” Lấy mười đổi bảy , liên tục trong năm năm ! “
Trường kiếm của Hồng Tiên Nhi đột nhiên xuất ra giống như một con thần long, bay lượn quanh tửu lầu một vòng rồi cuối cùng trở lại trên tay của nàng , nàng dùng sức vung lên , cái bàn trước mặt Tô Tái Sơn đã biến thành hai mãnh.
“Ngươi định làm gì ? “ Tô Tái Sơn kinh hãi quát.
Hồng Tiên Nhi đút kiếm vào bao , lạnh lùng nói :” Ta Hồng Tiên Nhi làm việc quang minh lỗi lạc , những kẻ giang hồ bại hoại đã giết không ít , nhưng chưa giết qua một người vô tội nào , hay là việc này Tô công tử tự mình động thủ đi .”
Nói xong Hồng Tiên Nhi quay người đi , chỉ để lại thân ảnh phiêu phiêu tựa như một nàng tiên tử .
Trịnh Diệc khẻ cười một tiếng , cũng theo đi ra .
Tô Tái Sơn trợn mắt há hốc mồm , sắc mặt xanh đen hô :”
Trịnh Diệc ! Tiểu nha đầu kia không biết nặng nhẹ , chẳng lẻ ngươi cũng không biết chuyện mua bán tư ngân là trọng yếu hay sao ?”
“ Ta biết .” Trịnh Diệc dừng chân nói , hắn quả thật biết rõ ràng không có Phúc Long hội thì tại Hồng Vân sơn cuộc sống sẻ rất khổ sở , nhưng vẫn thản nhiên nói:
“ Trịnh mổ chỉ là bảo tiêu mà thôi , chủ nhân ta làm cái gì thì đối với ta đều là đúng đắn , nếu không thì ta làm sao kiếm được miếng cơm trong cái nghề này .”
Hắn đi vài bước ra khỏi tửu lầu rồi quay đầu lại nói :
“ Tô công tử , Luyện Yêu Sư mà ngươi cũng dám đắc tội , xem ra thiên hạ Bắc Cương này đã không còn đất cho ngươi nửa rồi .”
“ Khốn kiếp ! Thật là một bọn khốn kiếp !!” Tô Tái Sơn mở miệng mắng to , nhưng hai người cũng đã không còn thấy bóng dáng .
Chỉ có Lăng Ngọc đang mỉm cười đứng ở trước mặt hắn , dùng lời lẻ châm chọc nói :” Cường đạo ở sơn trại mà cũng không chịu giết người , thời thế bây giò chẳng lẻ đã thay đổi rồi sao ? “
Tô Tái Sơn cả người phát run , hắn nhìn Túi Kim Ti bên hông của Lăng Ngọc , trong lòng vô cùng hối hận , hắn hối hận là đã đắc tội với một Luyện Yêu Sư , càng hối hận là hôm nay không dẫn theo cao thủ nào đến đây , cho dù chỉ có thêm mấy quan sai nha dịch ,thì hắn cũng có thêm mấy phần đảm khí .
“ Ngươi… Ngươi muốn làm gì ? “ Tô Tái Sơn thấy bàn tay Lăng Ngọc đặt ở bên hông , khuôn mặt khiếp sợ nói ,” Ta là người của Phúc Long Hội , cha ta là Tô Khởi , ngươi muốn làm gì ? Tay ngươi đang làm cái gì ?”
“ Định lấy một vật .” Lăng nhếch miệng cười giểu cợt đưa tay nắm lấy Túi Kim Ti .
“ Cứu mạng oa!!!” Tô Tái Sơn kêu lên một tiếng kinh thiên động địa .
Cả tửu lầu lúc này có vẻ vô cùng trống trải , mặc dù trên cửa sổ cùng trên các cột gổ đều điêu khắc vô số thần phật , nhưng dường như chẳng có vị nào chịu hạ phàm ra tay cứu hắn . Trong tửu lầu chưởng quỹ cùng tiểu nhị đều chẳng biết đi đâu , chỉ còn Tô Tái Sơn và hai gả hộ vệ .
Tô Tái Sơn bị Lăng Ngọc dọa khiếp cuống quít lui về phía sau :
” Ngươi….Ngươi dám động đến ta , cha ta sẽ giết ngươi .”
“ Hắn biết ta là ai không ? “ ánh mắt Lăng Ngọc lóe lên một tia đầy tà khí , “ Nếu ta giết ngươi rồi , thì miệng của ngươi còn có cơ hội để nói à ? “
“ Giết ta ? “ Tô Tái Sơn cả người run lên , hắn chỉ tưởng rằng Lăng Ngọc nhiều nhất chỉ dạy cho hắn một bài học , nào nghĩ đến Lăng Ngọc đã động sát khí .
Cái chết , điều này có vẻ rất xa rất xa đối với đứa con kiêu ngạo nhà họ Tô , nhưng giờ phút này có vẻ đã đến rất gần .
“ Chẳng lẽ ngươi có thể giết người khác, mà người khác lại không có quyền giết ngươi hay sao?” Lăng Ngọc âm lãnh nói:
” Vừa rồi ngươi muốn giết ta , bây giờ báo ứng đến rồi đó.”
Thiên lý tuần hoàn , sự báo ứng không làm ai cảm thấy dể chịu . Đây là điều chúng yêu thú luôn tâm niệm , từ khai thiên tích địa đến nay cũng không có gì thay đổi .
Ngay lúc ánh mắt Tô Tái Sơn đã nhuốm một màu tuyệt vọng , cửa tửu lầu đột nhiên mở rộng , một người mặc quan phục dẫn theo mấy nha dịch đi vào .
“ Kẻ nào dám náo loạn ở đây?” Vị quan nhân lạnh lùng nói .
“ Chính là hắn !” Chưởng quỹ tửu lầu đi theo chỉ vào Lăng Ngọc nói “ Chính là kẻ này đã làm náo loạn tửu lầu , còn… còn ra tay đã thương người của Tô Công Tử.”
Vị quan nhân liếc mắt thấy Tô Tái Sơn liền nói :” Quy Lâm huyện thừa Từ Quý ở đây , các ngươi có việc gì mà tranh chấp ?”
Người gọi là Từ Quỳ này , đại khái trên dưới ba mươi tuổi , cả người có thể xem như thanh tú , chỉ là râu dài đến ngực tăng thêm vài phần uy nghiêm ,ở giửa hai mi mắt có một nốt ruồi màu đỏ thoạt nhìn rất chói mắt .
Nghe khẩu khí nói chuyện của huyện thừa , có vẻ đối với Tô Tái Sơn ấn tượng không được tốt .
Bất quá Tô Tái Sơn cũng không cần đến ấn tượng tốt của Từ Quý cứu binh chính thức của hắn là người đứng phía sau đội nha dịch sau lưng Từ Quý , người đó ước chừng hơn năm mươi tuổi bụng phệ đúng là một lão quan viên .
“ Cháu Tô .” viên quan bụng phệ đi đến , thân thiết gọi Tô Tái Sơn .
“ Kim tri phủ !” Tô Tái Sơn hết sức mừng rở vội vàng chạy tới:
” Cháu xin ra mắt Kim tri phủ , thật không biết bác đang thị sát dân tình , bằng không cháu đã đến bái vọng .”
“ Sáng nay vừa xong “ Kim Hải Bao khuôn mặt vui vẻ , con mắt cùng lông mi đều loan động ,” Cháu Tô , như thế nào mà cháu có vẻ hốt hoảng vậy ?”
Tô Tái Sơn một ngón tay chỉ vào Lăng Ngọc , hung hăng tố cáo :” Người này muốn giết cháu."
“ Giết ngươi ? “ Kim Hải bao kinh hãi , nhìn kỹ vào Tô Tái Sơn thấy không bị thương tích gì , lúc này mới yên tâm hướng tới huyện thừa Từ Quý hạ lệnh “ Ngươi bắt ngay tên hung thủ giết người này lại .”
Từ Quý vẫn không nhúc nhích .