Lăng Ngọc cảm thấy có chút kỳ quái tại sao đám người này lại đến nhanh như vậy . Nguyên nhân việc này cũng rất rõ ràng .Vừa rồi hắn động thủ đánh ngừơi , chưởng quỹ tửu lầu thấy tình hình không ổn liền chạy đi tìm cứu viện . Gả Kim Hải Bao kia hẳn là tri phủ của Đồng Châu chẳng hiểu tại sao đại chiến sắp diễn ra mà lại tới Quy Lâm trấn . Mà thuộc hạ của Kim Hải Bao chính là huyện thừa Từ Qúy của Quy Lâm trấn này .
Theo đạo lý mà nói , tri phủ đã lên tiếng huyện thừa phải ngay lập tức chấp hành mới đúng .
Nhưng Kim Hải Bao vừa rồi ra lệnh bắt người mà Từ Quý lại không nhúc nhích.
“ Vì sao còn chưa bắt hắn lại ?” Thân hình phì nộn của Kim Hải Bao có chút chấn động .
Từ Quý nghiêng mình hành lễ nhưng thanh âm lại rất cứng rắn:” Bẩm cáo đại nhân , chuyện còn chưa rõ ràng , thuộc hạ không thể tùy tiện bắt người .”
“ Như thế nào lại chưa rõ ràng ?” Kim Hải Bao cả giận nói , “ Không phải tên này mưu hại Tô công tử sao ? Nhân chứng vật chứng đều có , mau bắt về mà từ từ thẩm vấn ."
“ Không thể bắt .” Từ Quý kia vẫn một bộ dáng kiên quyết nói , “ Thuộc hạ tra án chính là theo sự thật . Tô công tại Quy Lâm trấn này oai vọng như thế nào , chỉ có hắn giết người chứ người nào lại dám giết hắn , cho nên thuộc hạ cảm thấy chuyện này có điều kỳ quặc .”
“ To gan “ Kim Hải Bao dậm chân tức giận , “ Tô công tử là cháu của ta , như thế nào lại có thể giết người ? Từ Quý ngươi thân là thuộc hạ , không tuận theo mệnh lệnh cấp trên , có phải là muốn ta hạch tội ngươi hay không ? “
“ Thứ cho thuộc hạ không thể tuân mệnh .” Tính cách của Từ Quý so với con cua còn ngang hơn .
Bất quá Lăng Ngọc lại rất thích thú . Lúc này sát ý của hắn đã giảm tám phần , ngược lại như đang xem một trò vui , thản nhiên quan sát hai người quan viên lớn nhỏ đấu khẩu .
Tô Tái Sơn tức giận nhe răng lạnh lùng nói :” Đường đường một tri phủ , chăng lẻ không quản được một huyện thừa nhỏ nhoi hay sao ?”
Kim Hải Bao thoáng thất sắc , nảy sinh lòng ác độc nói :” Từ Quý ngươi không chịu bắt người , ta sẻ làm một bản tham tấu hạch tội ngươi , lúc đó cái chức huyện thừa này sợ rằng ngươi không làm được nửa rồi !”
“ Đại chiến sắp tới , đường đường một tri phủ không ở lại thủ thành , lại chạy trốn đến địa phương hẻo lánh này , không biết cái tội này sẻ bị hạch tội ra sao ? “ Lăng Ngọc đột nhiên mở miệng .
“ Đại chiến sắp tới , quan viên lâm trận bỏ trốn sẻ bị tru di tam tộc .” Từ Quý mặt không đổi sắc nói .
Một lời này nói ra làm ánh mắt của Kim Hải Bao biến ảo khó lường , hắn đã làm đến chức tri phủ đương nhiên là đã lão luyện chốn quan truờng , rốt cuc cảm thấy có mùi không ổn , liền bắt đầu cẩn thận đánh giá lại Lăng Ngọc .
Đến lúc nhìn thấy Túi Kim Ti bên hông Lăng Ngọc thì chính thức cảm giác được nổi khổ ải đã đến . Thật đau lòng ! Thật đau đầu !
“ Các hạ là….Luyện Yêu Sư ?” Kim Hải Bao không tự chủ được rùng cả mình .
Có thể đắc tội với hoàng đế nhưng không thể đắc tội với Luyện Yêu Sư , những lời này ở Vân triều cơ hồ đã trở thành danh ngôn,chân lý .
Ngay lúc Kim Hải Bao đang nói chuyện , một cái đầu nhỏ bé màu xám của một con linh hầu từ trong cổ áo hắn chui ra , hướng tới Lăng Ngọc kêu to vài tiếng “chí chí .”
Lăng Ngọc khẻ mấp máy môi, người thường khó có thể nghe hiểu được thanh âm của linh hầu này nhưng hắn thì lại rất rõ ràng , hầu tử chí chí một lúc rồi lại chui vào trong áo cuả Kim Hải Bao .
Quan viên quý nhân Vân triều hay thương gia lắm tiền đều lấy chuyện sở hửu những yêu thú đã được Luyện Yêu Sư luyện hóa làm điều vinh dự , cho dù yêu thú đó không có năng lực gì nhưng cũng là tượng trưng cho thân phận .
Con linh hầu của Kim Hải Bao này chính là Băng Hỏa Hầu , mùa đông có thể biến nóng , mùa hè biến lạnh, là một loại yêu thú cực kỳ xa hoa đắt tiền , hắn đã tốn vài vạn lượng bạc mới có được nó .
“ Nó nói rằng gần đây ăn phải thứ đồ không tốt , làm nó bị táo bón .” Lăng Ngọc khẻ cười nói ,” Tri phủ đại nhân có phải gần đây ngài cho nó ăn quá nhiều quả xanh phải không ?”
Sắc mặt Kim Hải Bao chỉ có thể dùng hai chử thảm hại để hình dung . Có thể cùng yêu thú giao tiếp , cái này đúng là năng lực của thượng phẩm Luyện Yêu Sư , phải ngoài tứ phẩm mới có thể làm được .
Thân phận của Lăng Ngọc đương nhiên đã rõ ràng .
Kim Hải Bao đã làm tri phủ một châu vinh hoa phú quý cực đỉnh thì lại càng ham sống sợ chết , bắt đầu tìm đường lui :”Nguyên lai là thượng sư tới đây, như thế nào lại cùng cháu Tô nảy sinh tranh chấp , cháu Tô chính là con trai của Đại Tông Sư Tô Khởi , nếu thượng sư không có mất mác gì thì xin hảy cho qua chuyện này đi.”
Thân thể phì nộn của Kim Hải Bao đã toát ra mồ hôi lạnh . Cả hai bên hắn đều không muốn đắc tội . Sau lưng Tô Tái Sơn là đại tông sư Tô Khởi còn có chủ tử Phúc Long Hội . Mà Lăng Ngọc cũng là một Luyện Yêu Sư đáng sợ . Cảm giác của hắn lúc này thật sự là lo lắng khiếp hải .
Tô Tái Sơn thấy Kim Hải Bao định lùi bước , vội vàng nắm lấy bả vai của hắn ghé vào lổ tai nói :” Kim tri phủ người này nhất định phải chết .”
“ Vì sao?”
" Người này lúc nảy ở trên lầu đã nghe được chuyện bàn bạc về tư ngân giửa cháu và mấy người Hồng Vân sơn , cháu hoài nghi hắn được kẻ đối đầu với chúng ta phái tới.”
Tô Tái Sơn lại ra độc kế “ Nếu thật sự hắn là gian tế , khi hắn trở về nói chuyện này với chủ nhân của hắn , thì chúng ta sẻ chết mà không có đất chôn.”
Khuôn mặt beó núc ních của Kim Hải Bao run lên , thanh âm sợ hải tới cực điểm hỏi :” Kẻ đối đầu với chúng ta lại muốn điều tra chuyện tư ngân ?”
Tô Tái Sơn yên lặng gật đầu .
“ Nhưng….người này lại là một Luyện Yêu Sư .” Kim Hải Bao chỉ tay vào Lăng Ngọc cả người run rẩy ,” Ai có thể giết được hắn ? Ai dám ra tay giết hắn ?”
Tô Tái Sơn trầm ngâm một lúc rồi lại xuất kế .” Loại chuyện này đương nhiên chúng ta không thể tự mình ra tay , nên giá họa cho người khác . Kim tri phủ không phải xưa nay bất hòa với đại tướng trấn thủ Đồng Châu hay sao , lúc này có thể gọi quân trấn thủ ở Quy Lâm trấn này đến , để cho họ cùng với tiểu tử kia xung đột đến mức người chết ta sống , đến lúc đó chúng ta chỉ việc thảnh thơi ”tọa sơn quan hổ đấu “(1)
“ Nhất tiển hạ song điêu ?” (2) Kim Hải Bao trong lòng trấn tỉnh lại , cuối cùng cũng cảm giác được Tô Tái Sơn về phương diện thế lực đáng sợ hơn một chút .
Giết một Luyện Yêu Sư nhiều nhất chỉ đắc tội với một đám mà thôi , những người này độc lai độc vãn , không có bằng hữu cùng quan trường trợ giúp .
Nếu đắc tội với Tô Tái Sơn thì không giống như vậy , thực lực của Tô Khởi không kém gì Luyện Yêu Sư , mà Phúc Long Hội lại là địa đầu xà ở địa phương này , tương lai hắn thăng quan tiến chức được hay không đều nhờ vào Phúc Long Hội bên trong lo liệu .
Cho nên Kim Hải Bao hạ quyết tâm , quát lớn :” Lập tức đến nơi quân dội đóng quân ở Quy Lâm trấn , thỉnh quan quân đến ngay đây bắt yêu nhân.”
Trước một khắc còn là Luyện Yêu Sư , sau một khắc lại trở thành yêu nhân .
Lăng Ngọc nhìn vào Kim Hải Bao đột nhiên cảm giác được lão tri phủ béo phệ này không phải là đơn giản như bề ngoài.
Nhưng hai chử yêu nhân , sao lại để cho hắn tùy tiện kêu ra như vậy .
Lăng Ngọc mặt lộ hàn khí , trong miệng lẩm bẩm , tay múa lên vẻ một đường trên không trung , một đạo linh lực màu trắng phá không đi ra nhằm vào Kim Hải Bao phóng tới .
(1) tọa sơn quan hổ đấu : ngồi trên núi xem hai con hổ đánh nhau .
(2) nhất tiển hạ song điêu: một mủi tên bắn chết hai con chim .