Cho nên Tô Tái Sơn chỉ có thể nghiến răng mặt tái xanh hướng tới Từ Quý nói :” Từ huyện thừa , yêu nhân này xúi giục linh thú xâm hại tri phủ , theo quốc pháp thì không thể tha được . Từ huyện thừa ngươi được mọi người ca tụng là thiết diện vô tư , chẳng lẻ lại muốn làm trái với quốc pháp hay sao ?
“ Không thể bắt Lăng Ngọc thiếu gia ! “ Trầm Liêm gương mặt lạnh lùng nhìn Tô Tái Sơn .
“Chỉ vì hắn đã cứu ngươi và Đàm Thuẫn nên không thể bắt à ? “ Tô Tái Sơn lạnh lùng nói,” Ngươi không sợ rằng quốc pháp khó tha , đến lúc Kim tri phủ cùng chủ tử của Phúc Long Hội đồng thời hạch tội ngươi , thì dẩu có đến Đàm Thuẫn cũng không bảo vệ được ngươi đâu .”
Trầm Liêm cười to nói : “ Chỉ sợ đến lúc đó người bị hạch tội là ngươi chứ không phải ta !”
“ Ngươi chẳng lẻ không sợ Phúc Long Hội sao ?” Tô Tái Sơn hung hăng bức hỏi
Trầm Liêm thản nhiên nói :” Ta sợ đắc tội với Phúc Long Hội , nhưng càng sợ đắc tội với Lăng Ngọc thiếu gia .”
“ Hắn chỉ là một Luyện Yêu Sư mà thôi ! Khi mà đưa đến triều đường ai sẻ là ngươi đứng ra bảo vệ hắn ?” Tô Tái Sơn miệng xuất ra lời cuồng vọng .
“ Rất nhiều người sẻ bảo vệ thiếu gia , chỉ sợ chủ tử Phúc Long Hội của các ngươi cũng không hạch tội nổi .”
“Lăng Ngọc,,,Lăng Ngọc….Lăng ….” Ngay lúc hai người Tô Tái Sơn cùng Trầm Liêm đang nói chuyện , Kim Hải Bao lẩm bẩm một mình , đột nhiên hắn bừng tỉnh ,” Lăng Thiếu gia , chẳng lẻ là ……”
“ Đúng vậy.” Trầm Liêm ngạo nghễ nói , “ Lăng thiếu gia đúng là công tử của Lăng Thực đại nhân ."
Kim Hải Bao trợn tròn mắt , cho dù ngay cả lúc biết được Lăng Ngọc là luyện yêu sư cũng không kinh ngạc bằng lúc này .
Hắn làm quan đã lâu sao lại không biết được Lăng Thực là ai . Lăng Thực chính là quan Lại bộ thượng thư của Vân triều , mười năm nay là người đứng đầu trong hàng quan văn , trong tay có hơn mấy trăm quan viên lớn nhỏ , chỉ cần Lăng Thực không vừa lòng một chút , cái chức tri phủ của Kim Hải Bao sẻ đi tong .
Mà trước mặt hắn bây giờ lại là Lăng Ngọc ,công tử của Lăng Thực , hỏi làm sao mà Kim Hải Bao lại không hoảng hốt cho được .
Đại hoảng , đại loạn .
Tô Tái Sơn sắc mặt như tro tàn , cả người rủ xuống mềm như cành liểu . Nếu Lăng Ngọc chỉ là một Luyện Yêu Sư thì Tô Tái Sơn còn có thể ám sát hắn , cho dù Lăng ngọc có quân đội chống lưng , Tô Tái Sơn cũng có thể vận dụng lực lượng của Phúc Long Hội . Nhưng lúc này lại ló ra một lực lượng to lớn đó là tất cả các quan văn của Vân triều , thì đúng là……….
Tô Tái Sơn cho dù có ngu xuẫn đi nửa cũng phải biết , chênh lệch giửa hắn và Lăng Ngọc là rất lớn , Lăng Ngọc như là một ngọn núi cao lớn sừng sửng mà hắn không thể với tới được .
Bây giờ không nói đến chuyện giết chết Lăng ngọc , mà chuyện hắn có thể bảo vệ được cho bản thân hay không còn là một ẩn số .
Kim Hải Bao cuống quít đứng ra , quay về hướng Lăng Ngọc quỳ sụp xuống , đúng là vị tri phủ này đã bất chấp thể diện , không biết xấu hổ cầu xin Lăng Ngọc tha thứ cho hắn .
Tô Tái Sơn đã hoàn toàn tuyệt vọng , hắn ngồi trên ghế ngơ ngác nhìn , trong lòng kêu khổ , hắn cũng không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này .
Lăng Ngọc có thể xem như là đã nắm giử đại cục , hắn nghênh ngang ngồi trên ghế , Hoa Vũ Nguyệt cùng Phá Chiến ở hai bên , trước mặt có Trầm Liêm hoành đao hộ vệ , còn có Tri phủ Đồng Châu quỳ siểm nịnh xin lổi . Quả thật là vô cùng oai phong .
Nhưng Lăng Ngọc cũng không biết , chuyện tốt đẹp này sẻ không giử được bao lâu , có một mối nguy cơ đang từ từ hướng tới hắn .
Lăng Ngọc đang mơ mơ màng màng nghe mấy lời nịnh nọt của Kim Hải Bao , thì chợt phát hiện Tô Tái Sơn vẩn chưa đào tẩu , mà đang ngồi ở một góc tửu lầu, một gả đại hán hung mảnh đầu quấn một cái khăn màu xanh không biết có mặt từ lúc nào đang thì thầm bên tai Tô Tái Sơn .
Lăng Ngọc đối với tên đại hán quấn khăn xanh nảy sinh một loại cảm giác quen thuộc , bởi vì người này trên thân thể phát ra một loại mùi , đó là một mùi mà yêu thú trong Thập Vạn Yêu Sơn đều vô cùng căm ghét .
Thợ săn yêu thú , đó chính là một thợ săn yêu thú .
Sau khi gả thợ săn yêu thú thì thầm bên tai Tô Tái Sơn mấy câu , Tô Tái Sơn khẻ nhíu mày trầm ngâm một lúc , khuôn mặt vốn trắng bệch bổng chốc có chút huyết sắc .
Lăng Ngọc còn thấy khóe miệng Tô Tái Sơn lộ ra một tia quỷ dị âm hiểm cười nhẹ , Lăng Ngọc trong lòng nảy sinh cảm giác lo ngại .
Thợ săn yêu thú là loại người giảo hoạt nhất trong Nhân tộc ,
sự hung mãnh và khả năng ngụy trang của họ rất đáng sợ , bọn họ có thể mai phục tại một chổ mấy ngày mấy đêm mà không ai phát giác được , mổi lần ra tay đều là nhất kích tất sát (1) .
Lăng Ngọc đột nhiên biết , gả thợ săn yêu thú này từ đâu mà đến . Ngay lúc Lăng Ngọc cùng Hốt Nhi Hách cáo biệt đã cảm giác được cái mùi khó chịu này , vậy gả kia đúng là thợ săn yêu thú .
Nói cách khác , gả quấn khăn xanh này trong lúc Lăng Ngọc và Hốt Nhi Hách gặp gở thì đã lén theo dỏi .
Chuyên này không xong , quả thực nguy hiểm đến rồi …
Quả nhiên không đợi Lăng Ngọc nghỉ ra biện pháp thoát thân , Tô Tái Sơn đã cười âm hiểm vội vả đi tới , quay về phía Lăng Ngọc chắp tay nói : “ Vị này là Lăng công tử , đúng không ạ ?
Lăng Ngọc lạnh lùng không trả lời .
“ Là công tử của Lại bộ thượng thư phải không ạ ? “
“ Tô công tử , cần gì phải hỏi nhiều như vậy chứ ? “
Kim Hải Bao lo lắng kéo tay hắn :
“ Hôm nay tất cả là một sự hiểu lầm , Tô công tử cùng lão phu xin được bồi tội .”
Tô Tái Sơn gạt tay của Kim Hải Bao ra , dùng cây quạt chỉ vào mặt của Lăng Ngọc quát: “ Hắn là giả mạo !”
Nhất thời cả tửu lầu đều lặng ngắt . Lời nói vừa rồi đều làm mọi người kinh ngạc .
Lăng ngọc cười lên như khánh ngọc :” Tô công tử , lời nói không được lung tung , ngươi trước thì mắng ta là yêu nhân , bây giờ còn nói ta là giả mạo . Ta và Tô công tử bình sanh chưa tưng gặp mặt, cớ sao lại luôn vu khống ta như vậy ?
Hoa Vũ Nguyệt trong lòng cười thầm , công tử đúng là nói dối mặt không đổi sắc , rõ ràng là giả mạo mà so với người thật xem ra còn thật hơn .
Trầm Liêm vốn trong lòng đã áy náy vì cái ơn của Lăng Ngọc , hôm nay nhìn thấy Tô Tái Sơn liên tục ác khẩu với ân công , như thế nào lại không bừng bừng tức giận , chỉ tay vào Tô Tái Sơn mắng :
“ Gả họ Tô kia , ngươi dựa hơi của cha ngươi mà diểu võ dương oai , gia thế của Lăng Ngọc thiếu gia còn tốt hơn ngươi gấp trăm lần , ngày sau cha ngươi thế nào cũng phải đến Lăng gia bồi tội!"
“ Nếu hắn là thật , thì cha ta đi bồi tội cũng đáng , nhưng tiếc là gả Lăng thiếu gia này là giả .” Tô Tái Sơn không chút bối rối nói .
“Cháu Tô !” Kim Hải Bao quát “ Con của Lại bộ thượng thư ai mà dám giả mạo . Ngươi đừng có nói bậy mà tội nặng hơn nửa .”
“ Một lũ ngu xuẫn ! “ Tô Tái Sơn ngạo nghễ nói , “ Cũng không ngẩm lại , công tử của Lại bộ thượng thư như thế nào lại ở chổ binh hoang mã lọan này? Đáng ra phải ở nhà chuyên tâm đọc sách như thế nào lại đến Bắc Cương du ngoạn.”
Lời này nói ra làm Kim Hải Bao giật mình .