Thơ tế hanh
NGƯỜI HÀ TIỆN
TẾ HANH
Tôi là tỷ phú rất nhiều yêu
Buồn nhớ mùa thu với buổi chiều
Nhưng cả đời nghèo nàn túng thiếu
Bởi vì tôi chẳng dám chi tiêu.
Cảnh đẹp người tươi chẳng dám trông
Sợ lòng say đắm nỗi say nồng
Thoáng yêu, ý nhớ, vô tình đến
Đã vội: người kia có biết không?
Tay đè lên đống của vô biên
Mắt ngó thao thao sợ mất tiền
Ngơ ngác như người đi lạc lối
Người cho kiểu cách kẻ cho điên.
Nhưng mặc! tôi riêng chỉ biết tình
Ai cười ai nói cũng làm thinh
Tôi dành vàng ngọc cho người ấy
Tôi có tiêu đâu lấy một mình.
|