
06-01-2009, 12:57 PM
|
 |
Tiếp Nhập Ma Đạo
|
|
Tham gia: Aug 2008
Bài gởi: 490
Thời gian online: 12516
Thanks: 379
Thanked 0 Times in 0 Posts
|
|
Tình yêu không lối thoát - Kim Phụng
Tình yêu không lối thoát
tác giả:Kim Phụng
Hôm đó là thứ bảy nó về quê thăm mẹ và anh, từ trong nhà nhìn ra anh thấy nó mang đủ thứ quà bánh lỉnh kỉnh mà anh chỉ cười trừ chẳng thèm phụ nó.
-Sao mày về hoài vậy, không học hành gì hả?
-Vô duyên, em về thăm mẹ không được hả?
-Tại tao thấy mày mới về tuần trước tưởng mày trốn học hehe...
-Thôi mệt anh quá em vào ngủ buồn ngủ quá ah.
................
Chiều khi vừa thức dậy nó nhìn thấy kế bên giường nó một bịch trâm, thứ mà nó thích ăn nhất từ nhỏ đến lớn mà chỉ có anh nó mới biết. Nó cười hạnh phúc.
-Anh!
-Gì mậy?
-Trâm ở đâu dạ?
-Có ăn thì ăn đi hỏi nhiều chi dậy,không ăn đưa tao ăn cho.
-Ăn chứ ngu gì mà không ăn,nhưng cây trâm nhà ông hai cao vậy lại có ổ kiến sao anh trèo được.
-Tao không trèo trâm đâu mày ăn đi, nói nhiều quá.
Nó không nói nữa bởi nó vừa phát hiện ra trên tay anh và trên cả chân có rất nhiều vết đỏ, vết trầy xước mà nó biết đó là kết quả của việc anh trèo cây hái trâm cho nó. Hôm nay nó nhìn thấy anh ngồi một mình suy tư dưới bếp, nó cứ tưởng anh mệt nhưng không lần thứ hai rồi lần thứ ba nó lại thấy anh ngồi một mình trầm tư có vẻ gì đó rất ưu uất. Nó phát hiện ra trong ánh mắt của anh có gì đó rất khác, nó nhìn được trong ánh mắt ấy một nổi buồn nhưng qua ánh mắt ấy nó chẳng tìm ra được nguyên nhân nỗi buồn của anh.
Anh lớn hơn nó chỉ có hai tuổi, nó và anh là hai anh em cùng mẹ khác cha nhưng thân thiết với nhau từ nhỏ. Không nhường nhịn nó nhưng anh chưa bao giờ đánh nó, hai anh em hay chửi lộn nhưng rất hiểu nhau ở bên anh nó cảm nhận được lòng nhân hậu của anh có lúc nó còn ước anh không phải anh nó để nó có thể cưới anh.
-Ê mày đang nghĩ gì vậy nhỏ, bộ mày biết yêu rồi hả? Tao mét mẹ cho mẹ đánh mày tét đích luôn nha con.
-Anh ngon mét đi, em vừa thách vừa đố vừa cho tiền anh anh cũng không dám mét nữa đó.
-Mày thách tao hả?
-Ờ.
-Mà mày còn nhớ chuyện hồi nhỏ không?
-Chuyện gì?
-Lúc thằng thắng đánh tao mày đã nhảy vào đỡ cho tao kết quả là nó đánh mày u đầu mày vừa khóc vừa chửi làm nó sợ năn nỉ mày quá trời luôn.
-Thì sao?
-Lúc đó tao dỗ mày, tao hứa từ đây không để thằng nào đánh mày khóc nữa.
-Hehe vì vậy em biết anh thương em lắm, anh sẽ không mét mẹ đâu.
-Vậy mày có bồ rồi hả?
-Uh.
-....!
-Sao anh buồn vậy, bộ anh thương em anh ghen hả? Hehe...
-Ờ tao thương mày tao ghen nhưng tao không có buồn.
-Anh xạo quá, nhìn mặt anh buồn kìa.
-Haha buồn đâu tao cười nè.
-Thôi đừng có giỡn nữa.
-Giỡn gì?
-Anh em mà em có bồ sao anh ghen được,anh đâu có yêu em đâu. Thôi em đi vào nhà với mẹ.
Nó bỏ đi vì nó biết nó lỡ lời, anh làm sao yêu nó được chứ. Nhưng sao nó vẫn cảm thấy trong cái ánh mắt anh nhìn nó có cái gì đó không giống với ngày xưa, là tại nó quá nhạy cảm hay chỉ tại anh em nó quá thân.
-Mẹ anh hai đâu rồi mẹ?
-Ở ngoài sau đó.
-Dạ, để con ra nói chuyện với ảnh nha mẹ.
-Uh.
..........
-Anh có bồ chưa vậy?
-Mày con nít con nét tối ngày yêu với đương.
-Mà anh có chưa?
-Chưa.
-Sao vậy, bộ anh không có trái tim không biết yêu hả?
-Sao biết tao không yêu? Có bồ mới là biết yêu hả?
-Vậy anh yêu đơn phương người ta hả?
-Tao không biết có phải là đơn phương không, nhưng tao không nói được vì tao không có quyền yêu người này. Tao chỉ biết im lặng và đau khổ nhìn người ta vui vẻ và vô tư với tao.
-Ai vậy, anh không dám nói thì để em gái giúp anh.
-Thôi đi, có nói cũng chỉ làm khó xử nhau thôi vì có đến được với nhau đâu.
-Uh tùy anh.
-Mà mày còn nhớ hồi đó mày nói gì không? Mày nói nếu tao không phải anh mày thì mày sẽ yêu tao.
-Uh thì có nói.
-Vậy mày làm được không?
-Hehe nhưng anh là anh em mà, sự thật sao thay đổi được chứ. Mà hôm nay anh sao vậy nói toàn chuyện gì đâu không ah.
-Ờ thì tao hỏi vậy thôi, chừng nào mày đi?
-Mai em đi.
-Vậy giờ mày ngủ sớm đi, mày mà không ngủ mai thế nào cũng nhức đầu ah.
-Sao anh biết?
-Mày thích cái gì ghét cái gì, thích ai ghét ai hay thói quen của mày tao còn biết nói chi là mấy cái vặt vãnh đó.
-Uh vậy em đi ngủ nha.
Nói đi ngủ nhưng nó nào có ngủ được đâu nó hơi bất ngờ vì nó không ngờ là anh lại biết nhiều và hiểu nhiều về nó như vậy. Nó tự hỏi liệu những người anh trai khác có giống vậy không? Nó không quên nghĩ đến mối quan hệ giữa anh và nó, anh và nó không phải anh em ruột liệu anh có yêu nó không?
...............
Một tuần rồi trôi qua kể từ khi nó lên lại tp, nó bị bệnh rất nặng đầu đau như búa bổ. Nghe tiếng bấm chuông mà nó chẳng còn đủ sức để ra mở cửa.
-Thím hai ơi!
-Dạ cô chủ.
-Thím mở cửa dùm con đi coi có phải khách của ba con thì thếm nói là ba con đi sin một tháng nữa mới về nha thím. Ah mà con đã dặn là thím đừng gọi con là cô chủ mà, cứ coi con như con của thím gọi con là Bạch Vân được rồi.
-Dạ cô chủ.
-Thím lại vậy rồi.
-Tôi xin lỗi, tôi chưa quen .
-Không sao, thím ra mở cửa giúp con đi để người ta đợi đấy[.
..........
-A! anh hai, anh lên thăm em hả. Chừng nào anh về?
-Chưa gì mà đòi đuổi tao về hả mậy?
-Không có, em chỉ muốn biết anh thăm em được bao lâu thôi mà, anh bắt bẻ em hoài ah.
-Tao ở với mày tới khi bác đi sin về rồi tao mới về.
-Vậy còn mẹ?
-Mày yên tâm đi, mẹ đi chơi ở nhà bạn cả tháng mới về mẹ kêu tao ở đây với mày nè.
-Uh.
Tối đó anh ngủ ở phòng khách cách phòng nó không bao xa , khoảng cách ấy không quá gần nhưng cũng không đủ xa để khiến nó yên tâm và nhắm mắt ngủ. Nó cứ nghiêng qua nghiêng lai, trở tới trở lui đếm cả ngàn con cừu mà không sao chợp mắt được nó định mở đèn lên để đọc sách nhưng nó sợ anh biết nó còn thức. Ánh đèn ngoài kia còn đang sáng chắc anh cũng không ngủ đươc, nó cảm thấy lạ là tại sao lúc trước nó toàn ngủ chung với anh còn ôm anh nữa mà chẳng có cảm giác gì còn bây giờ trong đầu nó đủ thứ suy nghĩ nó không biết là anh đang nghĩ gì đây tại sao cũng chưa ngủ. Có khi nào anh cũng đang nghĩ giống nó?
Last edited by khungcodangcap; 06-01-2009 at 02:52 PM.
|